Chương 20
Lee Minhyeong vẫn luôn bị 'giam lỏng' trong nhà, mẹ hắn một ngày ba bữa sát sao theo dõi hắn ăn cơm, chỗ nào cũng không chuẩn cho hắn đi. Rốt cuộc đến một buổi chiều nọ, Park Jaehyuk không chịu nổi nữa mà gọi điện thoại tới.
"Mẹ nó chừng nào thì cậu về mà trông người của cậu đi hả? Dạ dày dù có làm bằng vàng thì cũng dưỡng đủ rồi đi?!!!"
Lee Minhyeong nhướng mày, thản nhiên hỏi, "Cậu gấp cái gì?"
Park Jaehyuk giận đến mức muốn đánh người, "Còn hỏi tôi gấp cái gì? Giờ vợ tôi mỗi ngày đều đem Hyeonjoon chạy loanh quanh, có biết lão tử đã bao lâu rồi không nói chuyện tử tế được với em ấy một câu không?" Gã có công tác, Shin Yoona lại nhàn nhã, ngày nay mang Hyeonjoon đi leo núi ngày mai lại dẫn đi câu cá, quả thực không biết đã ném gã đến thế giới nào rồi.
"Hôm nay ăn cơm tối xong sẽ về." Lee Minhyeong thấy Park Jaehyuk nóng nảy cũng không có ý đùa y nữa. Kì thật Shin Yoona muốn mang Hyeonjoon ra ngoài đều phải báo cho hắn, ban đầu hắn còn không an tâm, sau lại nghe nói tình trạng của cậu có chuyển biến tốt lên nên cũng không ngăn Shin Yoona nữa.
"Lee thiếu gia coi như tôi cầu cậu, vì hôn nhân hạnh phúc của gia đình tôi con mẹ nó đừng có mà nằm viện lần nữa."
Nói xong "Ba" một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
Lần đầu tiên Park Jaehyuk dám táo bạo dập điện thoại trước hắn như vậy, Lee Minhyeong thu di động, cười cười lắc đầu. Gần đây tâm tình hắn tốt hơn nhiều, một là vì tình hình Hyeonjoon đã khá hơn, hai là mấy hôm trước Seo Jinhyeok có gọi nói cho hắn biết cậu lén lút hỏi sức khỏe hắn thế nào. Lee Minhyeong không nhận ra cảm xúc mình đang dần thay đổi, mà đương nhiên là với tính tình của hắn, cho dù có phát hiện ra cũng không chịu thừa nhận đi.
Còn nhân vật nữ chính bị Park Jaehyuk oán giận – Shin Yoona lúc này đang vui vẻ kéo Hyeonjoon lên xe đi mua đồ. Hôm nay cô mời một vài người bạn cùng nhau ra ngoài chơi. Địa điểm là một nông gia thanh bình, quang cảnh đẹp không khí tốt, cũng là quê của một người trong đoàn.
Hyeonjoon muốn lấy lí do cần tìm việc làm để từ chối, Shin Yoona một bên ném này nọ lên tay cậu, một bên nói, "Việc làm muốn tìm là có, nhưng hiện tại không cần vội, chờ cậu dưỡng ra thêm mấy cân thịt rồi lại nói."
Hyeonjoon cất đồ đạc vào thùng xe, bất đắc dĩ cười. Shin Yoona là thực tình tốt với cậu, cậu cũng nguyện ý cùng cô đi ra ngoài chơi, nhưng hiện tại cậu một phân tiền cũng không có, lại không có năng lực kinh tế, chi tiêu tất cả đều là Shin Yoona phụ trách, thật sự khiến cậu e ngại.
Shin Yoona như là nhìn thấy suy nghĩ của Hyeonjoon, khoác vai cậu nói, "Cậu tưởng là tôi cho cậu phủi tay đi sao? Nói cho cậu biết, tài nghệ của cậu tôi đã ba hoa chích chòe đến mức trứng thối cũng ngon cho đám người kia rồi, cậu không chạy được đâu!" Mấy ngày trước Shin Yoona tặng Hyeonjoon một chiếc đồng hồ để che đi vết sẹo trên cổ tay, cậu không có gì để bồi đáp chỉ có thể nấu cho cô ấy ba ngày cơm, Shin Yoona muốn ăn cái gì cậu đều làm cái đó, không biết làm thì sẽ học.
Shin Yoona hiện tại xem như triệt để quỳ gối trước tài nghệ của cậu.
Hyeonjoon biết cô ấy đang an ủi mình, không để mình cảm thấy là gánh nặng, cảm động nhìn Shin Yoona nghiêm túc gật đầu đáp, "Dạ."
Shin Yoona bị vẻ nghiêm túc của cậu làm cho bật cười, vỗ vỗ vai, "Joonie như thế nào lại không biết đùa như vậy..."
Vành tai cậu đỏ lên, có chút co quắp nói, "Chị Yoona, chị đừng gọi như vậy nữa..." Cô rất thích gọi cậu như vậy mặc kệ cậu sửa rất nhiều lần.
Hai người chất hết đồ lên xe xong, lúc này Shin Yoona mới quay đầu nhìn cậu nghiêm túc nói, "Tôi đã coi cậu như em trai mình, đương nhiên có thể gọi như vậy."
Hyeonjoon ngây cả người, mũi cay cay.
Bọn họ xuất phát từ buổi sáng, hơn ba tiếng đi xe mới tới nơi. Cất đồ đạc xong, cả đoàn người kéo nhau đi du ngoạn sơn thủ, gần đến lúc mặt trời lặn mới trở về nông gia.
Căn nhà tuy ở nông thôn nhưng điều kiện khá tốt, cao ba tầng, phía trước có mảnh sân nhỏ bắc giàn treo phủ kín hồ lô.
Hyeonjoon ngẩn người nhìn mọi người loáng cái thu dọn sạch mọi thứ để bày bàn mạt chược ra, còn có nữ sinh tính cách giống Shin Yoona hướng cậu thúc giục, "Mau tới đây mau tới đây!"
Còn chưa kịp nói gì Shin Yoona đã nói đỡ, "Cậu ấy không biết chơi đâu, đừng làm khó cậu ấy." Đoạn quay đầu nói với cậu, "Phòng bếp ở đằng kia, nhanh đi làm mấy món ngon ngon cho bọn họ ăn thích chết luôn!"
Một đám người lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc trước Shin Yoona ba hoa thổi phồng tài nghệ của Hyeonjoon, lập tức trái phải ồn ào đứng lên đòi cậu đi nấu. Hyeonjoon trong tiếng trêu ghẹo của mọi người đỏ mặt trốn vào phòng bếp làm đồ.
Qua một lúc lâu Hyeonjoon xắn tay áo đi ra, trên tay còn cầm một gốc cải trắng, có chút ngại ngùng nói, "Chủ nhà đã chuẩn bị một ít đặc sản, tôi cũng không biết mọi người thích ăn gì, hay là kể tên vài món đi, chỉ cần có công thức tôi đều có thể làm."
Mọi người bắt đầu thương lượng, sợ lãng phí đồ ăn nên đưa cho Hyeonjoon năm cái tên món ăn, đều là những món không quá khó làm, Hyeonjoon ghi nhớ hết rồi mới gật đầu trở lại phòng bếp.
Có nhiều người nên cơm chiều phải chuẩn bị khá lâu, đợi đến khi tất cả các món được bê lên, một đám đã đói bụng đến mức kêu gào.
Hyeonjoon vẫn tất bật bê các món ra, thuận tay chỉ chỉ, "Đây là cá nấu cà." Vừa vặn bên cạnh là anh chàng muốn mãn hán toàn tịch lúc trước bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu, người nọ cầm đũa tùy ý thử một miếng, nhai được hai cái liền "Fuck" một tiếng rồi bưng cả bát cá ù té chạy ra ngoài.
Mấy nam nhân khác lặng vài giây rồi mới kịp phản ứng lại, vừa chạy đuổi theo vừa hô to "Đứng lại". Shin Yoona ở bên cạnh ra vẻ đã sớm dự liệu được, mấy bạn nữ khác đầu tiên không hiểu tại sao, đến khi nếm món của Hyeonjoon hai mắt liền sáng lên, "Ôi ước gì được gả cho anh Hyeonjoon!" Nữ sinh có thể chơi cùng Shin Yoona sao có thể biết đến hai chữ 'rụt rè', so với đàn ông có khi còn hào sảng hơn.
Hyeonjoon còn không biết trả lời như thế nào, mấy nam nhân không đòi được bát cá kia nghe các nữ sinh nói vậy cũng ào ào hùa theo, "Lấy được anh Hyeonjoon thì càng tốt!!!" Cậu bị bọn họ nháo đến đỏ mặt tai hồng, Shin Yoona đã muốn cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Cứ như vậy ầm ĩ mà ăn cơm, sau đó ai chơi mạt chược thì chơi mạt chược, ai ra ngoài đi bộ thì ra ngoài đi bộ. Bọn họ quyết định ở lại tối nay nên không có ai có ý định đi ngủ sớm.
Shin Yoona vừa chơi vừa dạy Hyeonjoon chơi mạt chược, di động chợt vang lên. Cô lấy ra nhìn, là Lee Minhyeong gọi tới. Shin Yoona tha Hyeonjoon đứng ở phía sau lên ấn vào chỗ của mình, "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, cậu thay tôi đánh!" Đoạn không chờ trả lời đã chạy ra ngoài sân.
Hyeonjoon lung túng muốn đứng lên, "Không được, không được, tôi không biết..."
Một đôi tay từ phía sau vươn ra ấn người cậu trở lại, nam nhân ngồi bên cạnh vung tay làm ra tư thế chỉ điểm giang sơn, hào hùng nói, "Không cần lo! Có anh đây giúp chú đem bọn họ lột hết chỉ còn mỗi cái quần lót!!!"
"Thao!!! Nói được không làm được chính tôi lột quần lót cậu cho cậu đội."
"Ai nha Hyeonjoon anh cứ an tâm đánh, thua tính cho hắn!"
"Có anh đây làm chỗ dựa chú sợ cái gì!"
Bọn họ đã nói đến mức này, nếu tiếp tục từ chối sẽ gây mất hứng, Hyeonjoon đành vứt bỏ lo lắng loạn thất bát tao trong lòng, ngồi xuống cùng chơi tiếp.
Shin Yoona tiếp điện thoại, Lee Minhyeong ở đầu dây bên kia có vẻ mất hứng hỏi, "Mấy người vì sao còn chưa trở về?"
Shin Yoona chột dạ hắng giọng, "Thịnh tình đồng hương không thể từ chối, tối nay chúng tôi đành phải ngủ ở lại." Cô hôm nay cố ý nói với hắn phải chạng vạng mới có thể về, nếu không khẳng định Lee Minhyeong sẽ không đáp ứng, mà cho dù đáp ứng thì vẫn phải để người đi theo.
"Shin ! Yoona!" Lee Minhyeong nghiến răng kêu một tiếng.
"Anh không cần lo lắng, cậu ấy vẫn ổn." Shin Yoona nghe ra tức giận trong thanh âm Lee Minhyeong liền nhanh chóng đổi đề tài, bùm bùm đem tất cả mọi hành trình trong ngày của Hyeonjoon kể ra, còn cường điệu cậu nấu ăn ngon đến mức có bao nhiêu người đùa muốn lấy được cậu.
Lee Minhyeong lẳng lặng nghe, mày dần dần nhăn lại. Hyeonjoon trong ấn tượng của hắn vẫn luôn là một người hướng nội tự ti, rụt rè sợ hãi như cậu làm sao có thể nổi bật ở trong một đám người? Không hiểu sao nghe thấy cậu có thể hòa hợp với những người khác, tâm tình hắn lại không quá cao hứng.
Shin Yoona đang kể lể đột nhiên ai nha một tiếng, "Thiếu chút nữa quên mất, cậu ấy còn đang giúp tôi chơi mạt chược. Tóm lại sáng mai chắc chắn chúng tôi sẽ về, không nói thêm nữa, gặp lại sau."
Lee Minhyeong trừng mắt nhìn điện thoại đen ngòm, như là không tin được Shin Yoona cứ như vậy dám cụp máy trước hắn.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được mà ném di động đi lên lầu.
Cởi áo khoác ném lên giường, giải khai nút áo, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Phòng ngủ nhìn qua vô cùng sạch sẽ, tựa như một thời gian dài không có ai ở.
Lee Minhyeong nhíu mày đi sang phòng ngủ nhỏ bên cạnh, đẩy cửa ra, vẫn là bộ dạng ngăn nắp không có nhân khí. Trán nổi đầy gân xanh, hắn xuống lầu tìm khách phòng, vừa mở cửa liền nhìn thấy trên giường có một bộ chăn gối gấp chỉnh tề, mặt trên còn có bộ quần áo cũ kĩ gấp vuông vắn, vải dệt thấp kém vừa nhìn đã biết là loại áo ngủ giá rẻ tùy tiện mua ven đường. Hắn bình tĩnh đi qua mở tủ ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có một túi màu vàng cũ nát, quả nhiên đúng như hắn đoán, Hyeonjoon ở nơi này.
Hắn có nên khích lệ cậu thức thời tự giác biết dọn đến nơi ngu ngốc này hay không? Hoặc là nếu không phải do hắn ngăn trở hẳn cậu đã sớm thu dọn đồ đạc chạy lấy người?
Lee Minhyeong lạnh mặt, cầm bộ quần áo ngủ rẻ tiền ném thẳng vào thùng rác, rồi túm bố bao cũ lên trên lầu.
Buổi tối, Hyeonjoon bị tiếng điện thoại di động đánh thức. Di động là Seo Jinhyeok đưa cho, bắt cậu nhất định phải luôn luôn cầm theo người.
Hyeonjoon mơ mơ màng màng nhấc điện thoại, vừa nghe đến thanh âm đầu bên kia liền lập tức thanh tỉnh. Một lúc lâu sau cậu cúp điện thoại, mặc quần áo cẩn thận nhẹ nhàng đi xuống lầu, đợi đến khi đi qua cửa lớn mới vội vàng bắt đầu chạy.
Chờ tới khi cậu hồng hộc chạy đến được cổng, Lee Minhyeong đã dựa ở bên cạnh xe, chờ cậu tới. Hyeonjoon thả chậm cước bộ đi qua, thở dốc nói, "Minhyeong, sao anh lại tới đây?"
Trời đêm ở nông thôn ngàn sao rực rỡ, chạy tới tận chân trời. Trong tâm Lee Minhyeong vốn đang nghẹn một cỗ hỏa, nhưng là chớp mắt lúc Hyeonjoon xuất hiện kia, loại cảm xúc táo bạo này đột nhiên yên tĩnh trở lại. Không biết là bởi vì đã lâu không gặp, hoặc cũng có thể là do cảnh sắc mê hoặc, được nhìn thấy cậu, lòng hắn thế nhưng chất đầy mênh mang.
Cảm giác này không phải ý chỉ Hyeonjoon trở nên dễ nhìn hơn, cậu vẫn là cậu, vẫn là bộ dáng bình thường không có gì thu hút. Nếu như nhất định phải dùng từ ngữ để hình dung, thì nó giống như một loại bùng nổ những áp lực bị kìm nén lâu ngày, khiến con người ta không thể khống chế được mà phải run lên, tưởng niệm cùng hiện thực chợt hiện ra trước mắt.
Chỉ vì một cái liếc mắt đó thôi, ba tiếng lái xe từ nửa đêm đến đây của hắn là đáng giá.
Lee Minhyeong cứ như vậy không nói một tiếng mà gắt gao nhìn chằm chằm Hyeonjoon. Cậu có chút mất tự nhiên dừng bước, cũng không dám lên tiếng nữa.
Trên phương diện này cậu phải nói là ngu dốt, căn bản cậu chưa bao giờ hiểu được mỗi ánh mắt của Lee Minhyeong đại biểu cho cái gì.
Một lúc lâu sau, Lee Minhyeong thản nhiên mở miệng, cũng không phải đáp lời Hyeonjoon mà đơn giản nói, "Đi thôi."
Hyeonjoon không hỏi lại, gật gật đầu đưa hắn đi đậu xe cẩn thận, lúc này mới vào sân.
Chủ nhà cũng đã tỉnh, đang đứng ở trong sân chờ bọn họ, Hyeonjoon có phần ngại ngùng giải thích, "Đây là bạn của cháu."
Bà ấy gật đầu, hỏi có cần thu dọn một phòng nữa hay không, cậu còn chưa kịp trả lời thì anh đã đáp, "Không cần, tôi ở cùng cậu ấy."
Thân thể Hyeonjoon thoáng cứng đờ, còn muốn từ chối nhưng nhìn vẻ mặt anh cũng không nói ra được. Chủ nhà gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói cho bọn họ bên trong phòng có chăn mới để ở đâu, đoạn mới trở về nghỉ ngơi.
"Rửa tay chỗ nào?" Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon vẫn ngây ngốc đứng, mở miệng hỏi. Cậu luống cuống hồi phục tinh thần, dẫn anh đến vòi nước phía sau.
Lee Minhyeong mở vòi hứng nước rồi hướng cậu phân phó, "Tìm khăn mặt cho tôi." Hyeonjoon ứng thanh chạy vào phòng.
Một lúc sau cậu trở về, trên tay cầm một chiếc khăn mặt màu lam, do dự đưa qua, "Cái này là của tôi, tôi vẫn chưa..."
Bọn họ vì không muốn phiền toái chủ nhà nên mỗi người đều tử mang vật dụng cá nhân tới, một chốc cậu cũng không biết phải tìm ở nơi nào, lại không muốn đánh thức người khác.
Lời còn chưa nói xong, Lee Minhyeong đã vươn tay nhận khăn, bình thản mà ung dung lau mặt. Hyeonjoon ngây người nhìn động tác của anh, xét tính tình trước kia của anh mà nói, tuyệt đối sẽ không có khả năng anh nguyện ý dùng khăn mặt của cậu.
Chờ Lee Minhyeong lau mặt xong Hyeonjoon mới đem anh về phòng ngủ của mình. Giường là giường đôi, cậu mở tủ muốn lấy ra chăn mới, anh đi tới vươn tay đóng cửa tủ lại, "Một cái là được rồi." Nói xong quay người bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị nghỉ ngơi, phải ngồi xe lâu như vậy người cũng có chút mệt mỏi.
Lee Minhyeong đã vào ổ chăn Hyeonjoon vẫn còn đứng lóng ngóng ở giữa phòng, cũng không biết cậu lóng ngóng cái gì. Đợi đến khi anh lộ ra ánh mắt không kiên nhẫn, cậu mới do dự đi tới, trèo lên giường.
Cậu ôm tay cẩn thận lui tại mép giường, chăn đắp hờ bên trên, chỉ cần nghiêng người là có thể tùy thời ngã xuống.
Lee Minhyeong nhìn khoảng cách xa tới mức có thể thêm được cả một người nữa giữa hai người, có phần tức giận vươn tay quàng qua thắt lưng, kéo cậu vào lồng ngực.
Thân thể Hyeonjoon nháy mắt cứng đờ, cậu tận lực thẳng lưng, không để mình đè lên người anh, chầm chậm nhích người ra, ý muốn cách xa anh một chút.
Lee Minhyeong cảm nhận được động tác của cậu, ngẩng đầu cắn lên phần cổ lộ ra, "Cậu cử động nữa tôi sẽ thượng cậu ngay tại đây." Thanh âm so với bình thường càng trầm hơn, mang theo cảnh cáo nồng đậm.
Sắc mặt Hyeonjoon trắng nhợt. Cậu không biết anh nói như thế là có dụng ý gì, ngẫm lại trước đây mỗi khi anh làm với cậu gần như đều là trừng phạt phát tiết cùng vũ nhục liền sợ hãi không dám nhúc nhích nữa.
Lee Minhyeong thấy cậu an phận cũng không nói chuyện, một lần nữa kéo cậu vào trong ngực, ngửi thấy khí tức sạch sẽ ấm áp trên người cậu không bao lâu liền ngủ.
Ngày hôm sau, Shin Yoona nhìn thấy Lee Minhyeong từ phòng của Hyeonjoon đi ra, thiếu chút nữa trừng rụng cả mắt. Hyeonjoon đi qua giải thích với cô, Shin Yoona gật đầu không nói gì nữa, chính là chờ tới khi cậu đi xa cô ấy mới đi tới bên cạnh Lee Minhyeong, "Tôi nói anh tuổi không còn nhỏ, như thế nào còn dễ bị xúc động như thiếu niên mới lớn vậy?"
Lee Minhyeong còn muốn nói gì đó Shin Yoona đã lắc tay, "Rồi rồi rồi đừng nổi giận?"
Lee Minhyeong trầm mặt, Shin Yoona cũng không trêu hắn nữa, chuyển chủ đề, "Ngày mai tôi phải ra nước ngoài khoảng bốn, năm ngày, anh nhớ chiếu cố cậu ấy." Nghĩ nghĩ lại dặn dò, "Lượng thuốc có thể giảm bớt nhưng không thể dừng."
Lee Minhyeong đồng ý gật đầu.
Shin Yoona thu hồi ý cười trên mặt, "Tôi chỉ tin tưởng anh một lần mà thôi." Hành động lần này của Lee Minhyeong, nếu còn nói hắn không có tình cảm với Hyeonjoon là không có khả năng. Hắn suốt đêm lái xe tới đây, cô ít nhiều cũng bị lay động.
Ngẫm lại biểu hiện của Lee Minhyeong kể từ khi Hyeonjoon sinh bệnh tới nay, cho dù là cô cũng không nhìn ra được sai sót nào. Chính là tương lai không thể lường trước này, cô tuyệt cũng sẽ không tùy tiện đi khuyên nhủ Hyeonjoon.
Hyeonjoon vốn tưởng sẽ ngồi cùng xe với Shin Yoona nhưng Lee Minhyeong đến nói chuyện cũng lười, trực tiếp cầm tay ném cậu vào trong xe mình. Cậu muốn mở cửa xuống xe, anh đã nhấc chân chặn ở cửa xuống, "Cậu thử bước xuống xem?"
Cậu liếc anh một cái, rút tay trở về, không dám cử động nữa. Lee Minhyeong lúc này mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Hyeonjoon vốn định nói chuyện để mình chuyển đi ở trên xe, nhưng nghĩ tới phải lái xe đường dài, anh tối qua lại phải lái suốt đêm mới tới được nên không dám quấy rầy anh nữa. Từ đêm qua cậu luôn ở trong trạng thái khẩn trương cùng bất an cực độ như vậy, căn bản không hề nghỉ ngơi tốt. Xe mới đi trong chốc lát, cả người đã mơ màng buồn ngủ.
Lee Minhyeong ngừng xe, lấy một chiếc chăn mỏng ở đằng sau đắp cho cậu, lại nghiêng người qua hôn hôn, lúc này mới một lần nữa khởi động xe, lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro