Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Son Siwoo vừa vào nhà, dì giúp việc đang luống cuống đứng bên cạnh Hyeonjoon thấy gã liền vội vội vàng vàng hỏi, "Phải làm sao bây giờ? Có nên gọi bác sĩ đến trước hay không?"

Son Siwoo đi qua nhìn kĩ tay Hyeonjoon, vết thương không quá lớn nhưng nơi đầu đạn sượt qua máu đỏ tươi phần lớn đã biến thành màu đen, huyết chảy dọc theo cánh tay cậu rơi thành từng giọt xuống nền nhà. Son Siwoo nhăn chặt mi phân phó, "Dì đi lấy nước ấm và khăn sạch đến đây."

Bà ấy vội vã đồng ý chạy đi, Son Siwoo cũng lao ra phòng khách tìm hộp thuốc. Trong hộp đủ loại thuốc gì cũng có, là Lee Minhyeong lo lắng vết thương trước đây của Hyeonjoon đột phát nên sai người chuẩn bị kĩ càng.

Son Siwoo ngồi xổm trước mặt Hyeonjoon, dùng kéo từ cổ tay cắt dọc lên tay áo cậu, lấy khăn ấm lau sạch máu sau đó mới bắt đầu xử lí miệng vết thương.

Kì thật mỗi khi làm nhiệm vụ mấy người bọn gã cũng không thể tránh được thương tích, khác với Park Dohyun luôn tùy tiện qua loa lười xử lí, Son Siwoo lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Hyeonjoon thủy chung ngơ ngác ngồi, trên mặt vẫn là biểu tình trống rỗng vô cảm, bị động vào vết thương mày cũng không nhăn lại, chỉ là cánh tay theo phản xạ tự nhiên khẽ run rẩy.


Xử lí tốt miệng vết thương xong, Son Siwoo căn dặn dì giúp việc vài câu để bà ấy ở lại nhìn cậu, sau đó mới đi ra ban công lấy điện thoại di động.

Lee Minhyeong đang cùng cha và các chú các bác nói chuyện trong thư phòng, di động đột ngột vang lên, hắn cúi đầu nhìn qua dãy số, mặt thoáng đổi sắc. Lee Minhyeong liếc cha hắn một cái, nâng chung trà lên, uống một ngụm nhỏ, đợi tới khi cha phất tay ý bảo hắn ra ngoài nghe điện thoại đi.

Lee Minhyeong đứng dậy cúi người chào, cầm di động nhanh chóng ra khỏi phòng.

Vừa nhấc điện thoại, không đợi hắn hỏi Son Siwoo liền mở miệng trước, "Lee thiếu, bên này xảy ra chuyện rồi." Lee Minhyeong giận tái mặt cũng không hé răng, Son Siwoo qua điện thoại đem chuyện vừa mới phát sinh kể lại cho hắn.

Lee Minhyeong càng nghe sắc mặt càng khó coi, mu bàn tay nổi đầy gần xanh, thanh âm giải thích bình tĩnh của Son Siwoo vẫn đều đều vang lên, Lee Minhyeong cũng vô tâm cùng gã so đo loại chuyện này, lạnh nhạt phân phó, "Cậu để ý người, tôi sẽ nhanh chóng trở về." Trực tiếp cúp điện thoại, Lee Minhyeong phiền toái xoa bóp trán. Hắn hiện tại không thể đi được, các trưởng bối trong nhà đều đang ở đây, hắn không thể tùy tiện tắc trách bày ra một cái lí do có lệ là có thể được.

Trùng hợp lúc này mẹ Lee Minhyeong mang đến ít hoa quả, thấy sắc mặt hắn âm trầm đứng trước cửa, có chút lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Lee Minhyeong thu liễm cảm xúc trong lòng, đi qua đỡ lấy mâm trái cây trong tay mẹ hắn, thả lỏng biểu tình trên mặt, "Không có việc gì." Bà vẫn không yên lòng nhìn hắn, Lee Minhyeong cũng không giải thích, cùng bà đi vào thư phòng.

Bên này Son Siwoo cúp điện thoại chuẩn bị trở lại phòng khách, di động đột nhiên lại vang lên, gã cầm lên vừa kịp thấy người gọi là Park Dohyun.

Điện thoại kết nói, bên kia liền truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, Son Siwoo đưa di động ra xa, chờ người nọ kêu xong mới mặt không đổi sắc hỏi, "Con mẹ nó cậu lại phát điên cái gì?"

Park Dohyun giống như đang uống miếng nước, mãnh liệt ho khù khụ, khàn giọng nói, "Fuck, lão tử hôm qua vừa nghe được một tin mẹ nó kinh thiên động địa! Tỉnh rượu liền nhớ gọi ngay cho anh."

Park Dohyun luôn thích nói chuyện lấp lửng, Son Siwoo cũng không để ý, một bên trở vào phòng khách một bên thuận miệng hỏi, "Cậu nghe được cái gì?"

Park Dohyun lại bùm bùm nói tiếp.

Ban đầu Son Siwoo còn lơ đãng đáp vài tiếng, sau đó gã đột nhiên dừng bước, cứng người tại chỗ, sắc mặt cũng thay đổi, "Cậu nói thật không, liệu có phải nhớ nhầm hay không? Park Dohyun con mẹ nó tôi nói cho cậu biết, chuyện này hiện tại không thể đùa được đâu." Cho tới bây giờ Son Siwoo cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.

"Fuck, ai thèm nói giỡn với anh. Lúc ấy tôi còn chưa say đâu, tôi còn nhớ rất rõ!" Park Dohyun kéo cổ họng rống lên.

"Được rồi tôi đã biết, việc này tôi sẽ xử lí. Cậu tốt nhất thành thật ngậm chặt mồm lại cho tôi." Son Siwoo bình tĩnh trả lời, Park Dohyun ở bên kia có chút thấp thỏm dạ dạ vâng vâng mới cúp điện thoại.

Son Siwoo nắm chặt di động đứng tại chỗ, mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sopha nghe dì giúp việc khuyên bảo chậm rãi há mồm uống nước, ngẫm lại việc Park Dohyun vừa nói qua điện thoại, trong lòng cười khổ, sự tình cuối cùng tại sao lại thành thế này.


Buổi tối cơm nước xong, Lee Minhyeong đứng dậy cáo biệt mọi người, mẹ hắn gọi hắn lại, "Đi về làm gì, phòng con đã sai người chuẩn bị xong rồi, hôm nay ngủ lại đây đi."

Lee Minhyeong còn chưa trả lời, bác lớn liền trầm giọng cười cười, "Được rồi được rồi, thanh niên nên đi ra ngoài sinh hoạt về đêm một chút." Người bác này của hắn tính tình ôn hòa tùy tiện, cũng bởi tính cách này trên thương trường thiếu chút sát phạt quyết đoán, cho nên mọi sự việc trong nhà mới được giao cho cha hắn, một con người lạnh lùng cứng rắn, Lee Seongwoong.

Lee Minhyeong liếc nhìn cha hắn một cái, ông cũng không cường ép, tùy ý phất tay, "Vội thì đi đi." Lee Seongwoong đối với đứa con trai này vẫn tương đối vừa lòng, cuộc sống cá nhân của hắn ông không xen vào, chỉ cần sau khi kết hôn ổn định là được. Ai chẳng từng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng kia chứ.

Mẹ Minhyeong mất hứng nói, "Con nó vài tuần mới trở về một lần, lần nào cũng chỉ một ngày. Bên ngoài sao lại lắm việc gấp gáp như vậy." Bà xuất thân là tiểu thư khuê các, tính tình ôn nhuyễn, được giáo dưỡng vô cùng tốt, khi tức giận cũng không thể hiện ra ngoài, lời nói nặng cũng không nhất thiết phải nói. Cũng là do cha bao bọc người quá kĩ, cho nên dù đã hơn năm mươi, mẹ hắn vẫn còn mang theo vài phần tâm tính khờ dại.

Lee Minhyeong không nhiều lời, đi qua cầm lấy tay bà, thản nhiên nói, "Con nghe Jiwon nói mẹ muốn đi xem hanbok? Con đã bảo Seo Jinhyeok rồi, chiều mai sẽ có xe qua đây đón hai người, mẹ và Jiwon cùng ra ngoài ngao du?" Dừng một chút lại nói, "Mấy ngày nữa con sẽ về ăn cơm cùng mẹ."

Mẹ hắn mặt mày đều giãn ra, hài lòng cười.

Bà tuy rằng đã đến tuổi này nhưng người được chăm sóc tốt, khí chất dung mạo đều không giảm nửa phần, mơ hồ vẫn còn có thể nhìn ra năm đó khuynh nước khuynh thành. Bà đẩy đẩy Lee Minhyeong, ngữ khí ra vẻ tức giận, "Đừng tưởng dụ được mẹ." Kì thật một người làm mẹ sao có thể không cao hứng khi con trai luôn ghi tạc những quan tâm nho nhỏ này trong lòng.

Jiwon cũng đi tới trêu ghẹo vài câu, giúp Lee Minhyeong nói tốt một chút, rốt cuộc mẹ hắn mới chịu thả người.


Đi ra khỏi cửa Lee gia, nháy mắt gương mặt vừa mới còn mang theo ý cười, biểu tình lập tức âm trầm lạnh lẽo. Lee Minhyeong gọi điện thoại lại cho Son Siwoo, xác định bên kia không có chuyện gì mới lên xe rời khỏi.


Chờ xe ra khỏi nhà lớn, Lee Minhyeong lấy di động gọi cho Jeong Jihoon, y vừa nhấc máy liền lãnh thanh hỏi, "Cậu đang ở đâu?"

Đầu dây bên kia ầm ĩ nhốn nháo, có lẽ là trong quán bar linh tinh nào đó, Jeong Jihoon có vẻ đã say, mồm miệng không rõ lè nhè nói một cái tên.

Lee Minhyeong cúp điện thoại, đánh tay lái sang đường trung tâm.

Đến quán bar, Lee Minhyeong trực tiếp gọi quản lí tới, "Dẫn tôi tới gặp Jeong Jihoon."

Người nọ có chút ngẩn người nhìn Lee Minhyeong, ngây ra một lúc mới kinh sợ gật đầu, một bên dẫn Lee Minhyeong đến thang máy một bên cúi đầu khom lưng nói, "Lee thiếu đến mà không nói trước một tiếng, không thể đón tiếp từ xa..."

Lee Minhyeong lãnh mặt không nói lời nào, quản lý xấu hổ cười cười, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh.

Jeong Jihoon ở phòng VIP lầu ba, hai phục vụ đứng bên ngoài vừa nhìn thấy quản lý liền vội vàng cúi đầu mở cửa.

Bên trong căn phòng cực kì lớn, phía trước sopha còn có sân nhảy mini, một vài người cả trai lẫn gái đang nhảy nhót điên cuồng. Jeong Jihoon ngồi trên ghế sopha uống rượu, dựa bên người là một tiểu nam sinh xinh đẹp, bàn tay suồng sã vói vào trong quần áo cậu nhóc.

Lee Minhyeong bật công tắc đèn, một đám người ngừng động tác nhìn hắn. Hắn không nói đến một lời, thản nhiên đi đến bên Jeong Jihoon túm lấy kẻ đã say mèm kia kéo vào nhà vệ sinh. Quản lý không dám đắc tội với hai vị đại thiếu gia, nhanh chóng giải tán mọi người trong phòng, chỉ để lại vài người ở ngoài cửa.

Lee Minhyeong bước chân lớn, Jeong Jihoon say rượu không theo kịp, thất tha thất thểu bị lôi đi. Lee Minhyeong cũng không quản, kéo người vào nhà vệ sinh xong, mở vòi nước lớn, trực tiếp đè đầu y vào chậu rửa.

Nước xối xả đổ xuống, càng lâu càng nhiều, cuối cùng chậu rửa đầy ậng nước, chảy lênh láng cả ra ngoài.

Jeong Jihoon bắt đầu thở không được, giãy giụa muốn thoát ra. Lee Minhyeong mặt không đổi sắc túm cổ áo y nhấc người lên ném xuống đất.

Jeong Jihoon cong thắt lưng phì phò thở từng ngụm, một lúc lâu mới chậm rãi bình phục, đưa tay quệt nước ngẩng đầu nhìn Lee Minhyeong, ánh mắt có phần thanh minh, trên mặt mang theo chút ủy khuất.

Lee Minhyeong không nói một câu nào, áo khoác đã bị hắn ném ở trên xe, cả người một thân tây trang màu đen vừa vặn, xắn tay áo ướt nhẹp lên. Jeong Jihoon đứng một bên cũng không hé răng, an tĩnh nhìn động tác của hắn. Một lúc lâu sau Lee Minhyeong mới ngẩng đầu nhìn y, thản nhiên nói, "Tỉnh rượu?"

Jeong Jihoon không trả lời, khóe miệng Lee Minhyeong nhếch lên lạnh lùng nói, "Cậu rất có năng lực phải không? Giữa thanh thiên bạch nhật dám cầm súng đến nhà tôi giết người." Jeong Jihoon vẫn im lặng, Lee Minhyeong thu lại tươi cười, lập tức cả người xuất ra chút khí tức nguy hiểm, "Chuyện hôm nay tôi không so đo với cậu, có điều về sau nghiêm cấm cậu động đến Moon Hyeonjoon một lần nữa."

Jeong Jihoon như bị những lời này tác động, y không biết Lee Minhyeong sẽ có thái độ chuyển biến như vậy mà y cũng không dám nghĩ sâu, trào phúng hỏi, "Nếu như em nhất định phải động đến nó?"

"Thương thế của cậu ấy như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp mười." Lee Minhyeong không còn giữ khách khí, ngoan độc nói. Hắn hôm nay thật sự tức giận, nếu không phải có Son Siwoo, Hyeonjoon gặp hậu quả gì có lẽ không cần nói cũng biết. Jeong Jihoon nhỏ tuổi hơn bọn hắn, bình thường Lee Minhyeong đều coi y như em trai mà dung túng, kết quả lại là y dám cầm súng chạy đến nhà hắn không kiêng nể gì đả thương người.

Jeong Jihoon nháy mắt mở to, vươn tay muốn chạm vào Lee Minhyeong, có chút kích động nói, "Không phải... Nó đang giả bộ... Nó đang lừa anh, em không... Em chỉ là..." Càng nói càng hỗn loạn, Lee Minhyeong không kiên nhẫn đánh gãy lời, "Jeong Jihoon, việc của tôi từ khi nào đến phiên cậu quản?"

Sắc mặt Jeong Jihoon nháy mắt trắng bệnh, không dám tin nhìn hắn. Lee Minhyeong cũng không nói thêm nữa, gạt tay Jeong Jihoon ra xoay người rời đi. Jeong Jihoon đột nhiên bạo phát chạy lên chặn trước mặt Lee Minhyeong, khóe miệng thận trọng cười, "Em không động đến cậu ta cũng không làm cậu ta bị thương, anh nói cái gì em đều nghe. Anh ở bên em được không?"

Lee Minhyeong lạnh như băng liếc y một cái, đến nói cũng cảm thấy lười, lách qua muốn Jeong Jihoon đi ra ngoài.

Jeong Jihoon cắn răng, tiến lên một bước ngẩng đầu hôn Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong không dự đoán được y sẽ làm như vậy, ngay khi Jeong Jihoon cơ hồ sắp đụng đến hắn mới phản ứng kịp, mãnh liệt đẩy người nọ ra, xanh mặt nói, "Con mẹ nó cậu tỉnh lại cho tôi."

Jeong Jihoon bị hắn đẩy lui vài bước, ánh mắt rũ xuống nắm chặt nắm tay, "Thanh tỉnh?... Em đang rất thanh tỉnh..."

Y đã không nhịn được cũng không muốn chờ đợi nữa, kể từ khi yêu Lee Minhyeong y vẫn luôn lo lắng sợ hãi, sợ hãi Lee Minhyeong sẽ yêu một người khác, lo lắng Lee Minhyeong sẽ không thích mình. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Moon Hyeonjoon y đã chán ghét người nọ, rõ ràng chỉ là một tên hèn mọn quê mùa, ngay cả xách giày cho bọn họ cũng kém xa, vậy mà vì cái gì Lee Minhyeong lại kiên nhẫn cho phép người nọ đến gần gắn, vì cái gì người nọ làm ra sự việc bỉ ổi như vậy hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta.

Jeong Jihoon hận Moonn Hyeonjoon, hận nó được Lee Minhyeong nhìn bằng một ánh mắt khác, hận nó làm được chuyện chính mình không dám làm.

Lee Minhyeong nhìn người trước mắt thất thần thì thào tự nói, nhíu mày nhưng cũng không nói câu nào, nhấc chân rời khỏi phòng. Jeong Jihoon nhìn bóng hắn đi ngang qua người, ánh mắt tối xuống, khóe miệng nhếch lên tự giễu cười.


Lee Minhyeong về đến nhà đã là mười giờ, Hyeonjoon uống thuốc xong cũng đã đến giờ ngủ. Hắn trước tiên đi nhìn cậu, xác định người an ổn ngủ trên giường mới khép cửa phòng, đứng bên ngoài nói chuyện với Son Siwoo, "Cậu đi an bài một chút, từ tuần sau bố trì người mỗi ngày đến đây nhìn cậu ấy." Công ty lại bắt đầu bận rộn, hắn cũng có việc phải giải quyết, không có nhiều thời gian rỗi nữa để trông người.

Dừng một chút, Lee Minhyeong lại tiếp tục nói, "Tôi cũng đã nói với vệ sĩ bên kia rồi, đến lúc đó cậu mang người qua đăng kí thân phận." Chuyện ngày hôm nay như lời cảnh tỉnh cho Lee Minhyeong biết, về sau người nào muốn đến nơi này của hắn đều phải được vệ sĩ gọi xác nhận điện thoại, đợi hắn thông qua mới được phép vào nhà.

Son Siwoo bình tĩnh đáp lại, "Ngày mai tôi sẽ lo liệu."

Lee Minhyeong gật đầu, quay người đi vào phòng ngủ, "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi."

Son Siwoo ở đằng sau gọi hắn lại, do dự lên tiếng, "Lee thiếu, có chuyện này, có lẽ nên cho anh biết..."

Lee Minhyeong vừa mới đụng tới cửa phòng ngủ, nghe vậy thu hồi tay, xoay đầu nhìn Son Siwoo, nhíu mày, "Chuyện gì?"

Son Siwoo nhìn biểu tình không kiên nhẫn của Lee Minhyeong, từ tốn nói, "Park Dohyun hôm qua đi uống rượu gặp được bọn Handong. Handong uống rượu nhiều lời vài câu, Park Dohyun nghe được chút việc." Handong là người của Jeong Jihoon, ít nhiều cũng có quen biết với bọn họ.

Lee Minhyeong không nói, ý bảo gã tiếp tục.

Son Siwoo hít nhẹ một hơi, bình ổn thanh âm nói, "Jeong thiếu lần đó bắt cóc cậu Moon, mới đầu là đánh người cho hết giận, sau đó Jeong thiếu lại muốn để bọn Handong cưỡng gian cậu ấy... Lúc đấy cậu ấy mới lấy dao tự đâm mình." Tiếng nói vừa dứt, mồ hôi lạnh trên trán Son Siwoo rơi xuống, gã theo bản năng căng chặt cơ bắp, thậm chí còn bất giác lui về sau một bước.

Lee Minhyeong vẫn đứng yên tại chỗ, biểu tình trên mặt trầm xuống, tay buông bên người nắm thành chặt thành quyền, nổi gân xanh, các đốt ngón tay rắc rắc vang lên.

"Xác nhận rồi?" Một lúc lâu mới nghe hắn lạnh lẽo hỏi.

"Tôi đã hỏi qua Handong, cậu ta cái gì cũng không nói." Cái gì cũng không nói, tức là cũng không phủ nhận.

Lee Minhyeong nặng nề nện vào tường một đấm, năm ngón tay nháy mắt sưng đỏ lên, có nơi còn rách da chảy máu.

Son Siwoo ngừng thở không dám lên tiếng. Lee Minhyeong tính tình không tốt, nhưng đầu óc ổn trọng, gặp chuyện lớn cũng không hoang mang, gã đi theo hắn đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn nổi giận như vậy.

"Cậu trở về đi." Lee Minhyeong ngẩng đầu, thu liễm cảm xúc, đuôi mắt vẫn còn mang theo chút lạnh lùng. Son Siwoo nhìn bàn tay chầy xước của hắn, do dự định nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, gật đầu xoay người đi xuống lầu.


Lee Minhyeong vào phòng ngủ, đi đến bên giường yên lặng nhìn Hyeonjoon.

Trong phòng chỉ mở đèn tường, lại tận lực chỉnh mức thấp nhất, Hyeonjoon nghiêng người ngủ, nửa mặt khuất trong bóng đêm, ngũ quan có chút không chân thực.

Vì sao không giải thích?

Vì sao lại tình nguyện thừa nhận trào phúng của hắn cũng không giải thích một lời?

Nếu không phải hắn lúc ấy tỉnh rượu phát hiện có việc gì đó không đúng, đi tìm Hyeonjoon lại tra ra được Jeong Jihoon cũng đang ở đấy mới chạy tới. Nếu hắn tới không kịp, sẽ xảy ra hậu quả gì?

Cậu sẽ chết trong căn nhà đã từng sống chung với hắn ba năm?

Hay là sẽ khổ sở tuyệt vọng chịu nhục trong ngôi nhà đó?

Lee Minhyeong nắm chặt nắm tay lại.


Chuyện này hắn không trách Jeong Jihoon. Jeong Jihoon vốn là người thủ đoạn âm độc, nhưng y là vì hắn, còn hắn mới là người cho Hyeonjoon một cái tội danh. Hơn nữa trước kia nếu không phải hắn phóng túng mặc kệ Jeong Jihoon, y làm sao có gan lớn như vậy dám giữa ban ngày trói người đem đi?

Nói đến nói đi, mọi nguyên do đều là tại hắn.

Nghĩ đến dây Lee Minhyeong cười nhạo một tiếng.

Giải thích ư?

May mắn Hyeonjoon đã không giải thích, nếu lúc ấy cậu thật sự nói, có lẽ hắn cũng chỉ coi cậu đang ác ý nói xấu Jeong Jihoon đi, còn động thủ đánh người không biết chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro