Chương 89
Năm mới đầu tiên sau khi Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong công khai, Lee Minhyeong đề nghị hai nhà ăn tết cùng nhau. Hyeonjoon cảm thấy chuyện này không quan trọng, bởi vì tuy hai người đã gặp mặt trưởng bối hai bên gia đình nhưng hai người vẫn chưa tiến hành kết hôn. Thế nhưng Lee Minhyeong lại cứ khăng khăng mong muốn chuyện này, anh hỏi Hyeonjoon: "Em không muốn ăn tết cùng với anh sao?"
Chỉ một câu hỏi này thôi, Hyeonjoon đã muốn thua rồi, đương nhiên là cậu rất muốn ăn tết cùng với Lee Minhyeong rồi, căn bản là nghĩ cũng không cần nghĩ.
"Vậy, hai nhà chúng ta ăn tết cùng nhau được không em?" Lee Minhyeong hỏi lại lần nữa.
"Nếu cha mẹ anh và mẹ em đều tỏ vẻ đồng ý thì được." Hyeonjoon nhường một bước.
Lee Minhyeong rất có niềm tin vào chuyện này: "Yên tâm đi, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý."
Thế nhưng, điều khiến Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong không ngờ được chính là, chưa kịp nói chuyện cùng nhau ăn tết với cha mẹ hai bên, Hyeonjoon đã nhận được lời mời tham gia chương trình đêm gala mùa xuân. Thời điểm Kim Jeonghyeon gọi điện thoại nói chuyện này với Hyeonjoon, Hyeonjoon đang cầm điện thoại chợt sửng sốt hai giây.
Đi thì cũng được thôi, bởi vì sẽ không có bất kỳ một minh tinh nào lại từ chối trình diễn trong chương trình đêm gala mùa xuân cả, chỉ là khi nghĩ đến không thể cùng ăn tết chung với Lee Minhyeong, Hyeonjoon cảm thấy có chút không nỡ.
"Cũng không hẳn là thế." Kim Jeonghyeon nhìn ca khúc mà tổ chương trình đêm gala mùa xuân đã sắp xếp cho Hyeonjoon, anh nói: "Nếu lịch trình cậu biểu diễn sớm, sau khi diễn xong cậu rời đi luôn cũng được, vẫn có thể ăn tết cùng với cậu chủ Lee mà."
"Dù vậy cũng không được, từ trước đến nay Lee Minhyeong đều ăn tết cùng với người nhà, nếu phải khiến anh ấy vì tôi mà phải cất công bay từ thành phố X đến thành phố B, tôi cảm thấy không được thích hợp cho lắm."
Kim Jeonghyeon nghe vậy, kinh ngạc nói: "Tôi chưa nói với cậu sao? Cậu không cần phải đến hội trường chính ở thành phố B, cậu chỉ cần ghi hình ở hội trường phụ thành phố X là được rồi."
Thế thì tốt quá rồi, Hyeonjoon vui mừng khôn xiết: "Anh Jeonghyeon, lần sau mấy chuyện quan trọng thế này, nhất định phải nói sớm một chút nha, cảm ơn anh."
Kim Jeonghyeon: "Thế là tôi chưa nói à?"
Hyeonjoon nhìn vẻ mặt đắn đo của anh, thầm cân nhắc xem liệu có nên mua một ít hạt óc chó cho người đại diện hay quên của mình không nhỉ?
Thời điểm mẹ Moon biết Hyeonjoon sẽ tham gia ghi hình đêm gala mùa xuân, bà kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã nói không nên lời, cả đời này của bà đều trải qua một cách bình thường, có lẽ sân khấu lớn nhất mà bà từng bước lên chính là sân khấu nhận thưởng của trường khi bà còn đi học. Bà chưa bao giờ nghĩ tới con trai của bà lại có thể bước lên sân khấu của đêm gala mùa xuân, Shim Suryeon hưng phấn khó nén được sự kích động trong lòng, Hyeonjoon vừa mới rời đi, bà liền nhịn không được bắt đầu lải nhải khoe khoang cùng với Nayeon, thậm chí còn dặn dò Nayeon, đến lúc đó nhất định phải mở TV lên xem.
Nayeon cảm thấy bà vui vẻ thế này, dường như bệnh cũng tốt hơn rất nhiều, lập tức liền vỗ ngực nói: "Dì yên tâm, cả nhà cháu mỗi khi ăn tết đều xem đêm gala mùa xuân hết ạ, đợi cháu về cháu cũng sẽ nói cho tất cả mọi người trong nhà cháu biết, anh Hyeonjoon chính là sếp của cháu."
"Thế thì không cần đâu." Shim Suryeon có hơi xấu hổ, bởi vì dù sao thì, Lee Minhyeong mới là sếp của Nayeon.
Đối với chuyện Hyeonjoon sẽ tham gia ghi hình đêm gala mùa xuân này, Lee Minhyeong không hề kích động giống như Shim Suryeon, tuy biểu diễn ở hội trường phụ, nhưng đâu ai biết là có bao nhiêu tiết mục chương trình đâu, nếu về trễ quá, chắc chắn Hyeonjoon sẽ không thể cùng anh về nhà lớn, anh đã lập kế hoạch này từ lâu rồi, đến nay bỗng dưng có nguy cơ sắp phải thất bại đương nhiên sẽ có một chút buồn buồn trong lòng. Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là một chuyện tốt, vì thế khi Lee Minhyeong về nhà, anh liền mở một chai champagne tổ chức tiệc mừng cho Hyeonjoon.
Đương nhiên Hyeonjoon biết rõ kế hoạch trong lòng anh, cậu mở lời thương lượng: "Nếu anh không ngại, anh có thể chở mẹ em qua trước, chờ em quay xong rồi, em sẽ đi thẳng đến nhà anh luôn, như vậy thì vẫn có thể ăn tết cùng với người nhà của anh."
"Tiết mục của em vào lúc mấy giờ?" Lee Minhyeong hỏi cậu.
Hyeonjoon lắc đầu: "Vẫn chưa có lịch sắp xếp cụ thể, hơn nữa hiện tại tiết mục của em vẫn đang ở vòng xét duyệt chương trình, cũng không biết liệu có bị cắt hay không, nếu bị cắt thì sẽ không tham gia nữa."
"Vậy hy vọng là sẽ được duyệt." Lee Minhyeong nói, tuy anh muốn ăn tết cùng với Hyeonjoon, nhưng mỗi năm đều có một cái tết đi qua, còn đêm gala mùa xuân thì đâu dễ gì mà được bước lên sân khấu trình diễn, vậy nên rõ ràng sự nghiệp của Hyeonjoon quan trọng hơn.
"Em hy vọng thời gian biểu diễn của em sẽ sớm hơn một chút. Thế thì chúng ta sẽ được ăn một bữa cơm chung với nhau."
Lee Minhyeong khẽ xoa đầu cậu: "Yên tâm, cho dù em có biểu diễn sau 0 giờ, chúng ta cũng sẽ được ăn một bữa cơm chung với nhau."
Hyeonjoon cười cười, lại gần hôn anh.
Cuối cùng thì trời cao cũng độ cho hai người họ, màn trình diễn của Hyeonjoon cùng dàn hợp xướng thành công thông qua vòng xét duyệt của chương trình, hơn nữa tiết mục này còn được sắp xếp trình diễn vào lúc 8 giờ rưỡi tối.
Thời điểm Hyeonjoon nhận được tin tức này, cậu hưng phấn tới mức lập tức gọi điện thoại cho Lee Minhyeong, nói: "Chúng ta có thể ăn tết cùng nhau rồi, tiết mục của em lúc 8 giờ 30, một bài hát ba phút, em hát xong có thể rời đi luôn, thời gian rất dư dả."
Lee Minhyeong cảm thấy thật quá may mắn, nếu hiện tại Hyeonjoon đang đứng ở trước mặt anh, có lẽ anh sẽ ôm chầm lấy Hyeonjoon, hung hăng hôn cậu một cái, chúc mừng vận may của cả hai rồi.
Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng là sẽ chở Shim Suryeon về nhà họ Lee trước, Hyeonjoon hát xong, Lee Minhyeong sẽ chở cậu đi thẳng về nhà họ Lee luôn, người nhà hai bên sẽ cùng nhau ăn tết ở nhà họ Lee.
Đương nhiên cha mẹ Lee không có ý kiến gì về chuyện này, mẹ Lee lương thiện, bà cảm thấy tâm tư Lee Minhyeong rất tinh tế: "Hyeonjoon phải tham gia ghi hình đêm gala mùa xuân, để lại người mẹ cô đơn một mình ở bệnh viện như vậy, cảm thấy có chút đáng thương, thế thì không bằng qua đây ăn tết cùng với chúng ta, tết nhất mà, càng đông người thì càng náo nhiệt."
"Quyết định vậy đi ạ." Lee Minhyeong nói: "Thế nhưng tiết mục của Joonie cũng tương đối sớm, con đến hậu trường chờ em ấy, chờ em ấy quay xong, chúng con sẽ trở về ngay, cha mẹ xem thử xem là ăn cơm trước hay là chờ chúng con về rồi ăn cơm chung?"
"Vậy ăn chung với tụi con luôn đi." Mẹ Lee nói: "Nếu tụi con có thể về kịp, đương nhiên sẽ ăn chung rồi."
"Dạ."
Bên phía Lee Minhyeong thuận lợi là thế, nhưng ngược lại bên phía Hyeonjoon lại có chút phiền phức, Shim Suryeon có chút xấu hổ khi đi ăn tết ở nhà họ Lee: "Tết nhất mà phải đi sang nhà người ta, làm phiền người ta quá."
"Minhyeong đâu phải người ta ạ." Hyeonjoon khuyên bà: "Mẹ, mẹ như vậy Minhyeong sẽ không vui đâu."
Shim Suryeon thở dài: "Quan trọng là hiện tại mẹ như thế này, đi cũng không giúp được gì, nói không chừng, còn sẽ khiến người nhà họ Lee không thích con luôn."
"Sẽ không đâu ạ." Thời điểm giữa năm, Hyeonjoon đã từng gặp qua mẹ Lee một lần, cậu cảm thấy mẹ Lee và mẹ cậu cũng có chút giống nhau, dịu dàng thông tuệ, nhưng mẹ Lee thì lại thích cười hơn mẹ cậu một chút, vì vậy cậu có ấn tượng rất tốt về bà.
"Con đã gặp người nhà anh ấy rồi, rất tốt, mẹ nhìn Minhyeong là cũng có thể nhìn ra được, một gia đình có thể bồi dưỡng nên một người có tính cách tốt như anh ấy, chắc chắn cha mẹ cũng là những người có học đàng hoàng."
Shim Suryeon nghe cậu khuyên một hồi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu, chỉ thầm hy vọng, đến lúc đó bà đừng kéo chân sau của Hyeonjoon là được.
Sắp xếp cha mẹ hai bên xong, Hyeonjoon cứ thế mà yên tâm đi ghi hình chương trình đêm gala mùa xuân, hát mừng ca khúc năm mới cùng với các minh tinh khác.
Shim Suryeon ngồi ở trên sô pha nhà họ Lee, cùng cha mẹ Lee và Lee Sanghyeok xem Hyeonjoon biểu diễn.
"Hyeonjoon hát thật dễ nghe." Mẹ Lee nói với Shim Suryeon.
Shim Suryeon cười cười: "Đúng vậy, khi còn nhỏ nó không thích ca hát cho lắm, không ngờ lớn lên rồi lại hát dễ nghe như thế."
"Lớn lên cũng đẹp nữa, tôi thấy, trong số các minh tinh đang đứng trên sân khấu này, Hyeonjoon là đẹp nhất đó."
"Minhyeong cũng đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy Minhyeong, tôi còn tưởng Minhyeong là một minh tinh đấy."
Hai người mẹ liên tục mở lời khen ngợi con trai của nhau, ngược lại lại khiến cuộc trò chuyện này diễn ra vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Fans của Hyeonjoon đã ngồi canh ở trước màn hình TV từ sớm, ngay khi cậu vừa xuất hiện, các fans liền kích động chỉ vào màn hình TV nói với cha mẹ: "Mẹ, bạn trai con đó."
Người mẹ nghe vậy liền tức giận đến mức hận không thể xách lỗ tai cô lên, mắng: "Người ta là minh tinh, ở đâu ra mà bạn trai của mày, đừng có nói nhảm nữa, mày có biết hiện tại mày bao nhiêu tuổi rồi không? Khi nào mới có thể nói được mình đang có được một đối tượng thích hợp đây hả?"
"Ầy mẹ đừng có thúc giục con nữa, Tết nhất mà sao cứ nói đến chuyện lấy chồng thế? Mấy chuyện đối tượng này cũng đâu có dễ dàng đâu, cứ từ từ mà tới thôi." Ngoài miệng thì nói thế, nhưng tay vẫn không quên lướt một vòng trên khắp IG, quả nhiên sau đó cô gái liền thấy được một vòng thảo luận mới về idol nhà mình, thậm chí trên diễn đàn còn bắt đầu mở hình thức bình chọn, hỏi trong số các dàn minh tinh đang hát lúc này, ai là người đẹp nhất, cô gái liền vội vàng bình chọn cho Hyeonjoon, vừa mới chọn xong, rất nhanh, kết quả bình chọn liền được hiển thị lên, quả nhiên, Hyeonjoon đang chễm chệ đứng ngay hàng đầu.
Cô gái rất hài lòng, năm nay cũng là một năm thật tốt nha.
Hyeonjoon hát xong, nói một tiếng với Kim Jeonghyeon, sau đó liền đi thẳng ra ngoài hậu trường, trước khi đi còn đặc biệt nói với Kim Jeonghyeon một câu: "Năm mới vui vẻ nha anh Jeonghyeon, anh cũng nên về với người nhà sớm một chút đi nha, sang năm gặp lại."
Kim Jeonghyeon cười: "Năm mới vui vẻ."
Hyeonjoon rời khỏi hậu trường, thay đổi quần áo, chạy thẳng một mạch đến chiếc xe của Lee Minhyeong, kéo cửa ra và ngồi vào trong: "Có lẽ chưa trễ lắm đâu nhỉ?"
Lee Minhyeong thấy cậu còn chưa kịp tẩy trang, bèn cười nói: "Vẫn chưa, nhìn em cuống hết lên kìa."
"Em không muốn để anh chờ quá lâu." Hyeonjoon nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi."
Lee Minhyeong nghe vậy, liền khởi động xe.
Cha mẹ Lee và Shim Suryeon thấy hai người đã quay trở lại, lúc này mới dọn bàn cơm lên, mẹ Lee cười nói: "Chúng ta vừa mới nhìn thấy Hyeonjoon trên TV đấy, Hyeonjoon hát thật dễ nghe nha."
Hyeonjoon có chút ngượng ngùng, cậu khiêm tốn nói: "Cũng tạm thôi ạ."
Lee Minhyeong giúp cậu cởi áo khoác, mọi người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, kế đó dì giúp việc liền lần lượt mang các món ăn lên.
Hai ngày trước mẹ Lee có ủ một bình rượu trái cây, mắt thấy bầu không khí hôm nay náo nhiệt, bà liền bảo dì giúp việc mang bình rượu ra, rót cho mỗi người một ly, nhờ mọi người nếm thử xem có ngon hay không.
Hyeonjoon nếm thử, kế đó liền khen cổ vũ: "Ngon lắm ạ."
Mẹ Lee thấy cậu thích, liền rót thêm một ly cho cậu, Hyeonjoon nghĩ có lẽ cậu uống hai ly thôi sẽ không say đâu, hơn nữa, ăn tết mà, say thì cứ say thôi, vì thế liền thoải mái uống thêm một ly nữa.
Đương lúc mẹ Lee lại muốn rót thêm một ly cho cậu, Lee Minhyeong thấy thế, bèn lên tiếng ngăn cản: "Em ấy uống ba ly sẽ say đấy, mẹ cho em ấy uống thêm, không khéo một lát nữa thôi, em ấy sẽ đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi luôn mất."
Mẹ Lee nghe vậy, thầm nghĩ lát nữa vẫn còn có vài tiết mục nữa, nên lúc này mới thu bình rượu về, bà nói với Hyeonjoon: "Vậy Hyeonjoon à, cháu uống những thức uống khác đi ha."
"Dạ được." Hyeonjoon gật đầu.
Rượu trái cây này có nồng độ cồn thấp, tuy Hyeonjoon chỉ mới uống có hai ly, nhưng cũng khó mà duy trì được ý thức thanh tỉnh, cậu vui vẻ cười nói với người nhà họ Lee và cả Shim Suryeon, vui vẻ trải qua một bữa cơm đoàn viên này.
Bởi vì thân thể Shim Suryeon vẫn chưa được tốt, nên khi vừa cơm nước xong, mắt thấy thời gian đã đến thời gian bình thường bà hay nghỉ ngơi, lúc này bà liền khách khí nói một tiếng với mẹ Lee, sau đó về phòng nghỉ ngơi trước.
Hyeonjoon đưa bà về phòng, Lee Minhyeong cũng đi cùng với Hyeonjoon.
"Mẹ, mẹ có vui không?" Hyeonjoon hỏi.
"Vậy con có thấy vui không?" Shim Suryeon hỏi ngược lại.
Hyeonjoon gật đầu.
Shim Suryeon cười cười: "Vậy thì mẹ cũng rất vui."
Hyeonjoon đợi Shim Suryeon đi vào giấc ngủ, sau đó mới rời khỏi phòng. Lee Minhyeong thấy trên mặt cậu vẫn còn lớp phấn trang điểm, liền dẫn cậu vào phòng anh, chuẩn bị tẩy trang cho cậu.
"Anh có dung dịch tẩy trang ư?" Hyeonjoon hỏi.
"Đừng có xem thường anh, anh không có, nhưng mẹ anh có đó." Lee Minhyeong nói xong, liền ra ngoài nói vài câu với mẹ Lee, sau đó liền không hề có chút khách khí bước vào phòng ngủ của cha mẹ, cầm nước tẩy trang và một loạt các dung dịch dưỡng da linh tinh ra đưa cho Hyeonjoon.
Sau khi Hyeonjoon tẩy trang và đắp thoa một loạt các dung dịch dưỡng da mà Lee Minhyeong đã lấy của mẹ Lee xong, sau đó mới cùng Lee Minhyeong xuống lầu gặp cha mẹ Lee.
Mẹ Lee đang thu xếp chuẩn bị làm sủi cảo, thấy cậu bước xuống, bà liền nói: "Hyeonjoon lại đây làm sủi cảo chung nha."
Hyeonjoon gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lee Minhyeong, ba người đàn ông nhà họ Lee cán bột, cậu và mẹ Lee ngồi gói sủi cảo.
Mẹ Lee thấy cậu gói không tệ, vô cùng vui mừng nói: "Mấy năm nay, ba người này cán bột, chỉ có một mình dì gói, vậy nên ba người này cán xong, chỉ có mình dì là gói không xuể thôi, năm nay có cháu gói phụ dì rồi."
Hyeonjoon nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bà một cái, cậu cười nói: "Sau khi mẹ cháu bị bệnh, cháu đều tự mình gói sủi cảo, thật sự rất hiếm khi được gói chung với nhiều người như thế này."
"Không phải đều tại Minhyeong hết sao? Nếu Minhyeong dẫn cháu về đây sớm, chúng ta đã có thể gói sủi cảo chung với nhau từ lâu rồi."
Lee Minhyeong cảm thấy oan quá đi, đâu phải anh không muốn dẫn về đâu, là đối tượng của anh không dám tới mà. Nhưng người nói những lời này là mẹ ruột của anh, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Dạ dạ dạ, tại con, tại con hết."
"Mẹ nói không đúng sao?" Mẹ Lee nhìn con trai nhỏ.
Lee Minhyeong lập tức dâng phần bột sủi cảo anh vừa mới cán xong cho mẹ Lee: "Có đâu ạ? Mẹ con nói luôn luôn đúng, nếu mẹ con sai, nhất định là tư tưởng của con không đủ đoan chính!"
Mẹ Lee vô cùng hài lòng: "Con biết được thế thì tốt."
"Yên tâm đi, mẹ là người lợi hại nhất trong nhà chúng ta mà."
Hyeonjoon cúi đầu cười cười, cậu cảm thấy cả nhà Lee Minhyeong rất thú vị.
Chờ đến khi gói sủi cảo xong, Hyeonjoon cũng đã có chút mệt mỏi, Lee Minhyeong thấy thế bèn mang cậu về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Trước đó, Hyeonjoon đã tới nhà anh một lần, đến hôm nay là lần thứ hai cậu tiến vào phòng ngủ của anh, cậu vẫn nhịn không được lại cẩn thận đánh giá một phen.
"Vui không?" Lee Minhyeong hỏi cậu.
Hyeonjoon gật đầu: "Vui lắm."
"Nếu em thích, chúng ta có thể ở đây thêm vài ngày."
"Hay là thôi đi, qua mấy ngày nữa chắc hẳn nhà anh sẽ đi thăm họ hàng, em cũng đã lâu rồi chưa đi thăm họ hàng nhà em, huống chi là bên nhà anh."
"Thôi được." Lee Minhyeong chợt nhớ đến những ngày ăn tết náo nhiệt trong nhà: "Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, em gặp bọn họ cũng không muộn."
Hyeonjoon bất chợt nghe thấy hai từ "Kết hôn" này, nhất thời lại có chút hoảng hốt, ngay sau đó bỗng dưng lại có chút trông mong.
Lee Minhyeong thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, bèn hỏi: "Em muốn khi nào chúng ta sẽ kết hôn?"
Hyeonjoon ngước mắt nhìn anh: "Anh muốn khi nào?"
"Anh tôn trọng em, kết hôn khi nào cũng không ảnh hưởng đến anh, nhưng với em, có lẽ kết hôn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của em."
Hyeonjoon nghĩ, dường như trong số các tiểu sinh tầm tuổi cậu hiện nay, đừng nói kết hôn, ngay cả công khai yêu đương cũng chẳng được bao nhiêu người, nhưng dù sao thì cậu cũng không chỉ đi theo con đường lưu lượng, cậu là một diễn viên, hẳn là sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến hình ảnh của cậu.
"Chờ thêm hai năm nữa đi." Lee Minhyeong đột nhiên nói: "Hai năm nữa em sẽ 26 tuổi, khi ấy sẽ tương đối thích hợp hơn."
"Ừm." Hyeonjoon không có ý kiến.
Cậu nhìn Lee Minhyeong, đột nhiên nhớ đến một chuyện, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng thẳng thắn với Lee Minhyeong về thân phận thật sự của cậu. Hai người đã cùng nhau đi đến bước này, gặp cha mẹ hai bên gia đình, come out công khai, thậm chí còn ước hẹn hai năm sau sẽ kết hôn, theo lý mà nói, cậu không nên có bí mật riêng với Lee Minhyeong.
Thế nhưng, sao có thể nói rõ chuyện này được đây? Hyeonjoon có chút sầu, nếu ăn ngay nói thật, Lee Minhyeong có tin không?
"Em đang nghĩ gì vậy?" Lee Minhyeong thấy cậu nhíu mày, bèn vươn tay xoa xoa mày cậu.
Hyeonjoon nhìn anh, cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó hỏi: "Anh có tiền xu không?"
"Có." Lee Minhyeong kéo ngăn tủ đầu giường ra, mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng tìm được một đồng tiền xu: "Đây."
Hyeonjoon khẩn trương nhìn đồng tiền xu trên tay Lee Minhyeong: "Anh chọn mặt trái hay mặt phải?"
"Mặt phải." Lee Minhyeong nói.
"Vậy anh thử tung lên xem, nhìn xem là mặt trái hay mặt phải."
Chuyện này rất dễ, khi còn nhỏ Lee Minhyeong đã chơi trò này rất nhiều lần, nên anh đã sớm nắm được bí quyết để có thể tung ra mặt đồng xu mà anh mong muốn. Lee Minhyeong tung đồng xu lên, Hyeonjoon đưa mắt nhìn theo, Lee Minhyeong bắt được đồng xu, anh mở tay ra, đắc ý nói: "Mặt phải."
Hyeonjoon an tĩnh chăm chú nhìn mặt phải đồng xu một hồi, sau đó mới ngẩng đầu nói với Lee Minhyeong: "Thật ra, em có một bí mật."
Tuy Lee Minhyeong đoán được chắc chắn Hyeonjoon bảo anh làm chuyện này là vì một nguyên nhân nào đó, thế nhưng dù nghĩ thế nào thì anh cũng không ngờ được sẽ nhận được câu nói này.
"Bí mật gì?"
"Một bí mật rất lớn."
Lee Minhyeong có chút kinh ngạc: "Liên quan đến em luôn sao?"
Hyeonjoon gật đầu.
Lee Minhyeong có chút khó hiểu: "Em có bí mật gì mà anh không biết? Tuy chúng ta không ở bên nhau suốt 365 ngày, nhưng trên cơ bản chuyện gì của em anh đều biết hết mà, sao em có thể che giấu anh được? Còn là bí mật rất lớn nữa?"
Hyeonjoon kéo anh ngồi xuống giường, cậu cầm lấy đồng tiền xu trên tay anh: "Em cảm thấy em nên thẳng thắn với anh chuyện này, nhưng sau đó em lại nghĩ, cho dù em không nói thì có lẽ mọi chuyện cũng vẫn sẽ như thường ngày, tuy có vẻ giấu giếm anh, nhưng dù sao chúng ta cũng vẫn sẽ sống hợp tình hợp lý. Không đến mức phải khiến anh nghe một chuyện hoang đường như thế này."
"Em càng nói anh càng không hiểu." Lee Minhyeong nghi hoặc nói.
Hyeonjoon nhìn anh: "Nhưng em không muốn giấu anh nữa, anh đối xử với em tốt thế này, em không muốn giấu anh. Cho nên em đem quyền quyết định giao cho anh, vừa rồi em nghĩ, nếu anh có thể tung ra mặt đồng xu anh muốn, kế đó em sẽ thành thật nói mọi chuyện cho anh nghe; ngược lại nếu anh không tung được, em sẽ hoãn lại, đợi đến khi nào tình cảm của chúng ta ổn định hơn, em sẽ nói cho anh nghe."
Lee Minhyeong nghe vậy liền bật cười: "Tình cảm của chúng ta còn chưa đủ ổn định sao?"
"Nếu thời gian tích lũy càng lâu, tình cảm sẽ càng ổn định hơn."
"Rồi rồi. Vậy nên, hiện tại em muốn nói bí mật gì cho anh nghe đây?"
Hyeonjoon chăm chú nhìn anh, cậu nắm chặt đồng xu trên tay, thật lâu sau, mới khẽ nói nhỏ: "Thật ra, Moon Hyeonjoon mà anh đang nhìn thấy ngay lúc này, không phải là em."
Lee Minhyeong có chút hoang mang, hiếm khi ngây ngốc nhìn Hyeonjoon: "A?"
"Anh biết xuyên không không?"
Lee Minhyeong gật đầu: "Em đang muốn nói với anh, em là người xuyên không qua đây sao?"
Hyeonjoon gật đầu: "Em không phải là Moon Hyeonjoon của thế giới các anh, tuy em cũng mang cái tên này, nhưng nơi em đã từng sinh sống không phải là nơi đây, em cũng không biết được tại sao em lại xuyên không đến nơi này."
Lee Minhyeong có chút hỗn loạn, anh cảm thấy anh nên sắp xếp lại tình tiết câu chuyện một chút: "Em nói trước anh nghe, em xuyên qua đây vào thời gian nào? Người vẫn luôn sớm chiều ở chung với anh là em, đúng không?"
Hẳn là vậy rồi, mắt mình đâu mù đến mức không nhận ra được người đang ngồi trước mặt là người mình đã từng thích đâu. Người mà anh đã từng thổ lộ và cầu hôn chắc chắn là Hyeonjoon đang ở trước mặt này.
"Nếu là Moon Hyeonjoon cầm tiền của anh, đồng ý để anh bao nuôi, người đó không phải em. Nếu là người về nhà ở chung với anh, đó là em."
"Vậy, em xuyên không qua đây từ khi nào?" Lee Minhyeong vừa hỏi xong, nháy mắt liền nghĩ ra được đáp án: "Là ngày hôm đó, khi ở trong khách sạn nói chuyện giao kèo, em nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ!"
Hyeonjoon cười cười: "Anh đúng là thông minh quá đi."
"Anh đã luôn tự hỏi vì sao sau khi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, em lại có sự biến đổi lớn như vậy, không hề phản ứng với Park Jaehyuk, cũng không ra vẻ oan ức như bị ép buộc, hóa ra là vậy." Lee Minhyeong cảm thấy chuyện này đúng là thần kỳ: "Em thật sự xuyên đến đây sao?"
"Anh cảm thấy em sẽ lừa anh một chuyện như thế này sao?"
Không hề, từ trước đến nay, Hyeonjoon đều chưa bao giờ lừa lọc anh, đặc biệt là loại chuyện này.
Chỉ là: "Chuyện này rất khó tin."
"Cho nên em mới vẫn luôn do dự không biết có nên nói điều này cho anh nghe hay không, em sợ sau khi em nói xong, anh sẽ không tiếp thu được chuyện này, nhưng không nói thì lại có vẻ như đang lừa dối anh."
Lee Minhyeong nhìn cậu, anh cẩn thận suy nghĩ, sau đó liền đột nhiên nói: "Khoan đã, nếu nói như vậy, có phải từ trước đến nay em đều chưa từng thích Park Jaehyuk, đúng không?"
Hyeonjoon gật đầu: "Nguyên thân có thích, em thì không."
"Trước đây em cũng từng nói với anh là em chưa từng thích, cũng chưa từng nắm tay bất kỳ một người nào khác, đúng không?"
"Thời điểm em mới xuyên qua đây, em chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, thời còn đi học em chỉ chăm lo học tập, thầy cô cấm yêu đương sớm, nên em cũng chưa từng yêu thích một ai."
Nháy mắt Lee Minhyeong liền cười thành tiếng, anh có chút không thể tin được nói: "Vậy nên anh là mối tình đầu của em, đúng không?"
"Vui không?" Hyeonjoon hỏi.
Lee Minhyeong gật đầu, thành thật nói: "Rất vui."
Hyeonjoon là mối tình đầu của anh, trùng hợp thay anh cũng là mối tình đầu của Hyeonjoon, loại cảm giác này, thật khiến người ta vui sướng mà.
"Vậy, anh có tin những lời em vừa nói không?" Hyeonjoon vẫn có chút thấp thỏm nhìn anh.
Lee Minhyeong nhìn cậu, anh nghiêm túc nói: "Về mặt lý trí, anh cảm thấy chuyện này rất không khoa học. Thế nhưng anh tin tưởng em, cho dù em có nói thế nào anh cũng muốn tin tưởng em, dù sao thì đối với em, có nói dối chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho em, hơn nữa trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể giải thích được, chúng ta chỉ có thể thấy được một phần thế giới này. Có lẽ thật sự có một không gian khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi."
Hyeonjoon nghe vậy, lúc này mới yên tâm, cậu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
"Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là, một khi đã tiếp nhận giả thiết chuyện này, anh chính là mối tình đầu của em, từ đầu tới cuối em cũng chỉ thích anh, sự thật này, đúng là rất có sức hấp dẫn."
"Em chỉ thích mỗi mình anh thôi." Hyeonjoon nói thẳng.
Lee Minhyeong không kịp phòng bị bỗng dưng được phát cho một viên đường, chợt cảm thấy trong lòng thật ngọt, anh vươn tay ôm cậu vào lòng: "Vừa khéo anh cũng chỉ thích mỗi một mình em."
"Vậy hiện tại anh có gì muốn hỏi em nữa không?" Hyeonjoon hỏi anh.
Lee Minhyeong cúi đầu nhìn cậu, hồi lâu sau mới hỏi: "Khó chịu không?"
Hyeonjoon không hiểu câu hỏi này cho lắm, cậu ngước mắt nhìn anh, chỉ nghe Lee Minhyeong hỏi: "Bỗng dưng một thân một mình đến thế giới này, không có bạn bè thân thích, em có thấy khó chịu không?"
Hyeonjoon nghe vậy, nháy mắt liền có chút chua xót, cậu không ngờ Lee Minhyeong sẽ hỏi cậu điều này, nhưng sau đó lại nghĩ, quả nhiên là người cậu thích, chỉ có Lee Minhyeong mới hỏi cậu một câu thế này mà thôi. Cậu duỗi tay ôm lấy Lee Minhyeong, thầm thì nói nhỏ: "Thời điểm vừa mới bắt đầu thì cũng có, nhưng sau đó thì hết rồi. Thật ra em cảm thấy mình rất may mắn, vừa xuyên qua đã gặp được anh, anh đối xử với em rất tốt, cho nên ngay từ ban đầu em mới vô tình sinh cảm giác ỷ lại vào anh."
Lee Minhyeong nghe cậu nói như vậy, chợt cảm thấy tâm tình của cậu thế mà vẫn ổn, ban đầu khi hai người mới gặp nhau, mối quan hệ của cả hai chưa được tốt đẹp như bây giờ, nghĩ lại thì, có lẽ khi ấy Hyeonjoon cũng buồn bực lắm, không thể hiểu được tại sao bản thân lại đến một thế giới xa lạ, rồi lại nghe bản thân đang được anh bao nuôi, đã không có tiền mà còn mang nợ giùm người khác, cho nên đành phải lựa chọn ở bên cạnh anh. Mà anh của khi đó, lại vì cảm thấy bất mãn với nguyên chủ, cho nên mỗi ngày đều có ý muốn kéo cậu lên đường cao tốc.
Lee Minhyeong bật cười: "Khó trách khi ấy, em cứ chết sống không muốn lái xe với anh." Anh nhìn Hyeonjoon: "Sao lúc ấy em không nói với anh rằng em không phải 'Moon Hyeonjoon' và thẳng thắn rời khỏi anh?"
"Nếu khi ấy em nói anh nghe, anh có tin em không?" Hyeonjoon hỏi anh: "Anh sẽ chỉ cảm thấy em đang pha trò mà thôi."
"Đúng thế." Lee Minhyeong lại cười nói. Bởi vì hiện tại anh có thể tiếp thu được chuyện này, tất cả là vì anh có sự tín nhiệm đối với Hyeonjoon, còn khi ấy đừng nói đến sự tín nhiệm ngay cả ấn tượng tốt về nhau, hai người họ cũng không có.
Anh nhìn Hyeonjoon, cúi người về phía trước hôn cậu một cái, vừa dịu dàng vừa quý trọng nói: "Có lẽ đây là duyên phận, em nhất định phải gặp được anh, anh cũng nhất định phải gặp được em, vậy nên cho dù chúng ta có không ở cùng một không gian, chúng ta cũng sẽ gặp được nhau. Có lẽ, đây chính là duyên trời tác hợp mà trong truyền thuyết hay nói đến."
Hyeonjoon cười khẽ: "Vậy mà anh cũng nói được."
"Thật tình thật ý, có cảm mới nói." Lee Minhyeong nói: "Chỉ có tiểu thuyết mới có thể phát sinh chuyện này, thế nhưng chuyện này lại đến với hai chúng ta, đây không phải muốn nói chúng ta là một cặp trời sinh sao?"
Hyeonjoon cười cười không nói gì.
Lee Minhyeong hôn cậu, trán chạm trán nói: "Cho nên nhất định chúng ta sẽ bạch đầu giai lão."
Hyeonjoon gật đầu: "Ừm."
"Tiếc là, em sẽ không còn được gặp lại cha mẹ em."
"Cha mẹ em đã ly hôn từ lâu rồi, sau đó hai người cũng tái hôn, tuy em cũng có chút luyến tiếc hai người họ, nhưng hiện tại hai người họ đều đã có gia đình mới hết rồi, sau này, chắc cũng sẽ sống tốt thôi." Hyeonjoon an ủi Lee Minhyeong, cũng tự an ủi chính mình.
Lee Minhyeong ôm cậu, dịu dàng dỗ dành: "Sẽ mà, nói không chừng, ở thế giới kia em vẫn là em, em vẫn còn ở đó, vẫn còn ở bên cạnh hai người họ."
"Nếu có thể như vậy thì thật tốt quá."
"Cho nên, quan trọng hơn hết là em phải sống thật tốt ở đây."
"Ừm." Hyeonjoon nhìn anh: "Ở đây em có anh, có mẹ, có đàn anh, có bạn bè là Jiwon, Jihoon, tình yêu, tình thân, tình bạn em đều có hết, như vậy là đủ rồi."
Lee Minhyeong gật đầu, hôn nhẹ lên đôi mắt cậu: "Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, em cũng sẽ có một gia đình mới, một gia đình chỉ thuộc về em, một gia đình tràn ngập hạnh phúc."
Hyeonjoon nghe anh nói vậy, trong đầu bỗng dưng hiện lên một loạt hình ảnh ấm áp, ánh mắt ngập tràn ý cười. Cậu nhìn Lee Minhyeong, hai tay ôm lấy cổ anh, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Lee Minhyeong ôm chặt cậu trong lòng, nhẹ nhàng hôn môi, thẳng đến khi Hyeonjoon có chút thở không nổi, anh mới ngừng nụ hôn, chuyển sang hôn nhẹ lên tai cậu, anh khẽ nói: "Anh vĩnh viễn sẽ luôn yêu em."
Hyeonjoon tựa đầu vào vai anh, khẽ "Ừm" một tiếng. Cậu cảm thấy Lee Minhyeong nói rất đúng, trên đời này có rất nhiều người, vì cớ gì mà chỉ có mình cậu lại xuyên vào trong quyển sách này? Rồi trong quyển sách này có nhiều người như vậy, vì cớ gì cậu lại xuyên thành Hyeonjoon? Trên đời này có rất nhiều cái tên, vì cớ gì cả hai người đều có cùng một cái tên Moon Hyeonjoon?
Tất cả các giả thiết đều quy về hai chữ "định mệnh", nhân duyên của cậu không ở thế giới mà cậu sinh sống, cho nên cậu mới vượt qua không gian, đi đến trước mặt Lee Minhyeong, đi đến trước mặt người mà cậu yêu mến. Cậu mang theo mê mang cùng khó hiểu đi đến thế giới này, sau đó lại thu hoạch được niềm vui sướng cùng thỏa mãn đi về tương lai phía trước. Tuy tình yêu này của cậu đến có chút chậm trễ, nở rộ ở một đất nước mà cậu chưa bao giờ ngờ đến, thế nhưng lại không ngờ, đóa hoa ấy lại là đóa hoa nở rộ đẹp nhất, hương thơm tỏa ra vô cùng ngọt ngào.
Có lẽ, đây chính là thứ gọi là duyên trời tác hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro