Chương 76
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Hyeonjoon hỏi.
Lee Minhyeong nghe vậy, liền nhìn về phía camera-man.
Camera-man hết cách bèn cúi đầu nhìn đồng hồ: "10 giờ 40."
"Vẫn còn sớm, chúng ta dọn dẹp giường chiếu trước, rồi qua đó sau." Hyeonjoon nói xong, liền ôm gối đầu và chăn tổ chương trình cung cấp đi tới mép giường.
"Lại đây nào thiếu gia, hôm nay em sẽ dạy anh cách tra vỏ chăn."
Lee Minhyeong nhìn cậu, bất đắc dĩ đi qua, duỗi tay tiếp nhận vỏ chăn Hyeonjoon đưa tới, quả nhiên không phải[Bố ơi mình đi đâu thế?], mà là[Kế hoạch biến đổi] mới đúng!
Tuy Lee Minhyeong chưa từng làm việc nhà bao giờ nhưng năng lực hoạt động của anh không tệ nên không bao lâu, hai người đã dọn giường xong.
Hyeonjoon nhìn cái lỗ trên nóc nhà, cân nhắc xem có nên leo lên đóng vài tấm gỗ trên đấy hay không.
"Về rồi làm tiếp." Lee Minhyeong nói: "Hiện tại sắp đến thời gian tập trung rồi, nếu chúng ta đến muộn, có khi sẽ bị phạt."
"Ừm."
Cậu lại hỏi camera-man hiện tại mấy giờ rồi, xác nhận vẫn còn kịp thời gian, lúc này mới thong thả cùng Lee Minhyeong ra cửa, chuẩn bị đi về nơi tập trung ghi hình lúc trước. Lee Minhyeong nhìn cây lê trong viện đã trĩu quả, bèn hỏi cậu: "Em muốn ăn lê không?"
"Chúng tôi ăn được không?" Hyeonjoon hỏi camera-man.
"Được."
"Thế lát nữa quay về rồi ăn, hiện tại chúng ta đang cần chút nước, cứ tập trung trước đã."
"Ừ."
Hai người vừa nói vừa bước ra cửa, đi đến địa điểm tập trung.
Hai người đến rất sớm, không được bao lâu đội Jung Jaehyun cũng tới, Kim Doyoung vừa nhìn thấy Hyeonjoon, liền lên tiếng hỏi: "Căn nhà hai người ở thế nào? Tủ lạnh có nhiều đồ như vậy, có phải là biệt thự cao cấp hay không?"
"Nóc nhà bị thủng một lỗ, trên cơ bản không có bất cứ thứ gì trong nhà, mặc dù có một cái tủ lạnh được đặt ở trong góc nhưng thật sự không dung hợp với hoàn cảnh xung quanh lắm, các anh thì sao?"
"Khỏi phải nói." Kim Doyoung cảm thấy bản thân cũng rất thảm: "Nhà vừa nhỏ vừa dột, thế cũng thôi đi, ấy vậy mà chỉ có một chiếc giường, phỏng chừng chỉ tầm 1m3-1m4 gì đấy, tôi và Jaehyun chỉ dám nằm thẳng, không dám xoay người luôn."
Lee Minhyeong nghe vậy, ngược lại lại có chút hâm mộ, tuy nhà của anh và Hyeonjoon cũng chỉ có vỏn vẹn một chiếc giường nhưng chiếc giường này lớn hơn giường của đội Kim Doyoung rất nhiều, ước chừng cũng tầm 1m8, chúng tôi muốn chiếc giường lớn như vậy làm gì? Là để kéo giãn khoảng cách giữa hai người chúng tôi sao?
"Thế chúng ta đổi nhà đi." Lee Minhyeong nói: "Nhưng không biết tổ chương trình có cho phép chúng ta đổi không?"
"Anh muốn đổi nhà với đội của tôi?" Kim Doyoung không thể tin được, anh nhìn về phía Jung Jaehyun: "Nghe thấy gì không? Căn nhà kia của chúng ta, thế mà lại có người muốn đổi với chúng ta kìa?"
Jung Jaehyun không ý kiến với chuyện đổi nhà này, anh và Kim Doyoung hai người chen chúc trên một cái giường nhỏ như vậy, chính anh cũng không muốn: "Nếu anh đã nói vậy, thế thì chúng ta đổi đi."
"Hay là thôi đi." Hyeonjoon không đành lòng: "Thật ra các anh chưa thấy căn nhà kia của đội em đó thôi, thấy rồi chắc chắn hai anh sẽ không nói như vậy nữa, thật đó, em cam đoan với anh, sẽ không có nơi nào rách nát hơn căn nhà đó đâu. Em đang lo nếu như trời mưa đến, không biết tụi em có thể nuôi cá trong đấy luôn không."
"Nát đến vậy sao?" Kim Doyoung tưởng những lời anh vừa nói đã khoa trương lắm rồi: "Vậy lát nữa cậu hỏi đạo diễn chương trình thử xem, hỏi xem nên làm sao bây giờ hay là lấp cái lỗ đó trước."
"Đợi quay xong phân đoạn này, em sẽ nói." Hyeonjoon nói.
\
Đương lúc mọi người đang nói chuyện, hai đội Yoon Sunwoo và Park Jiyoung cũng đã đến, Yoon Sunwoo thấy mọi người đang ra sức chê thậm tệ căn nhà họ đang ở, cũng kinh ngạc hỏi: "Căn nhà mọi người ở cũng không được tốt sao? Chúng tôi cũng vậy!"
Park Jiyoung nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, thật ra căn nhà đội cô chọn cũng không được tốt, ngay cả chồng cô cũng tỏ vẻ chán ghét, chỉ là cô ngại nói xen vào nên chỉ yên lặng không nói gì nhìn mọi người.
Hai đội còn lại – Shin Jiwon và Joo Minki cũng vừa mới đến, Shin Jiwon sợ đến trễ, nên cô và Kim Goeun đã chạy suốt quãng đường đến đây.
Lee Minhyeong khó hiểu hỏi: "Sao em đến trễ thế?"
Kim Doyoung không biết bối cảnh nhà Shin Jiwon, đương nhiên cũng không biết mối quan hệ của Shin Jiwon cùng Lee Minhyeong, vì thế khi nghe câu nói này anh cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Lee Minhyeong lại nói chuyện với Shin Jiwon như vậy. Nhưng nếu nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Lee Minhyeong có quan hệ với ông chủ T1, Shin Jiwon là nghệ sĩ T1, cho dù Lee Minhyeong có trách mắng Shin Jiwon thì cũng là chuyện thường tình.
"Em cùng Goeun bận chỉnh lại trang phục." Shin Jiwon giải thích: "Anh cho rằng bọn em giống với cánh mày râu các anh chắc, trước khi ra cửa phải luôn chỉnh chu lại trang phục và tóc tai có vấn đề gì hay không."
Hyeonjoon chú ý tới Shin Jiwon đang mặc áo ngắn tay và quần đùi, bèn cười nói: "Em không mặc váy hay váy quần à?"
Shin Jiwon nhìn thoáng qua quần áo trên người: "Tuy em thấy mặc gì cũng ổn, nhưng nếu anh đã đặc biệt nhắc nhở em rồi, em đây cũng nên nể mặt anh chứ đúng không?"
"Ồ, vậy mặt mũi anh cũng lớn lắm nha."
Shin Jiwon cười cười: "Đúng vậy."
Người chủ trì thấy đã đến giờ, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ, lúc này mới bắt đầu chính thức ghi hình: "Sau khi các vị vào nhà, có phát hiện trong nhà không có nước không? Không sai, nhiệm vụ ghi hình lần này chính là gánh nước, sáu đội sẽ cùng xuất phát, đội nào gánh đầy 6 xô nước trước sẽ là đội chiến thắng và đội chiến thắng sẽ được lấy đi một xô nước của đội cuối cùng. Xét thấy trong số các đội ở đây, chỉ có đội của Shin Jiwon cùng Kim Goeun là hai cô gái, hai vị có thể xin sự giúp đỡ từ các chàng trai ở hiện trường, tạo thành một đội."
Shin Jiwon không ngờ lại tốt đến như vậy, đương lúc cô đang muốn mở miệng nói thì chợt nghe thấy Jung Jaehyun chủ động lên tiếng: "Để tôi giúp em."
Shin Jiwon:???!!!
Shin Jiwon yên lặng nhìn về phía Hyeonjoon, điên cuồng nháy mắt.
Hyeonjoon nhìn Jung Jaehyun, ánh mắt Jung Jaehyun vô cùng thâm thúy, Hyeonjoon có chút xấu hổ, mình phải làm sao đây, đàn anh nữa, sao anh không nói trước một tiếng với Jiwon!
Cậu chưa kịp đưa ra quyết định, Lee Minhyeong đã nói thay cậu: "Chúng tôi cũng hỗ trợ được mà."
Yoon Sunwoo cùng Nam Johyuk thấy hai đội kia đều tỏ thái độ, là một đội trai trai cuối cùng trong sân, cả hai liền lập tức nói: "Chúng tôi cũng vậy."
Lúc này Shin Jiwon mới yên tâm, cô tỏ vẻ: "Vậy tôi với Hyeonjoon sẽ chung một đội."
Từ lúc cô biết Lee Minhyeong và Hyeonjoon ở bên nhau, cô luôn cố gắng né tránh chung đụng gây hiểu lầm, phần lớn cô đều sẽ lựa chọn Hyeonjoon mà không phải Lee Minhyeong.
Hyeonjoon không có ý kiến: "Được."
Kim Goeun thấy vậy, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Shin Jiwon, cô có chút khó hiểu nhưng cũng không phản đối.
Jung Jaehyun không nói gì, ánh mắt khẽ nhìn về phía Lee Minhyeong, chỉ thấy Lee Minhyeong đang vô cùng đắc ý nhìn anh.
Jung Jaehyun cảm thấy anh sai rồi, sao lúc ấy anh lại nghĩ phong thuỷ có thể thay đổi, có thể khiến Lee Minhyeong ăn dấm được vậy, giờ thì hay rồi, phong thuỷ quay trở lại rồi, giờ lại đến lượt Lee Minhyeong nhà người ta làm chủ, đúng là "Không tin ngẩng đầu nhìn, trời cao bỏ qua ai?" mà.
Shin Jiwon chọn Hyeonjoon, Hyeonjoon liền chủ động đứng về phía cô, Kim Goeun đành phải đi đến bên cạnh Lee Minhyeong, lễ phép chào hỏi anh.
Lee Minhyeong không thân thiết với cô nên anh cũng không nói gì nhiều, tiếp tục nghe người chủ trì giảng giải quy tắc trò chơi.
"Hiện tại đòn gánh cùng thùng nước đều được đặt ở nơi này, tôi sẽ làm mẫu cho các vị xem." Người chủ trì nói xong, đoạn lấy hai đầu đòn gánh móc vào quai thùng, sau đó nâng lên, đặt ở trên vai: "Như vậy là được. Các đội sẽ gánh nước về sau đó đổ vào các thùng đại diện cho từng đội, đổ đến khi vượt qua vạch trắng trong thùng, nếu không sẽ xem như là chưa đầy, sẽ không tính điểm."
Người chủ trì vừa nói vừa cầm một cái thùng bên cạnh lên, trên mỗi một cái thùng đều được dán tên của từng đội, bên trong còn dán một đường vạch trắng. Mấy thùng còn lại cũng tương tự như thế.
Mọi người đều đã hiểu luật chơi.
"Hiện tại, sẽ có các vị đồng hương dẫn đường cho các vị, bắt đầu gánh nước."
Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong, cùng anh đi tới trước đòn gánh, móc quai thùng vào, sau đó đặt đòn gánh trên vai. Shin Jiwon cùng Kim Goeun cũng cầm đòn gánh lên.
"Các anh đổ ít nước đi một chút cũng được." Hyeonjoon nói: "Được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không cần phải gánh đầy thùng, cứ thế chỉ cần đi nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ đổ đầy chiếc thùng kia thôi."
"Em cũng vậy đấy." Lee Minhyeong nhìn cậu.
Hyeonjoon bất mãn: "Hiện tại sức lực của em đã tăng lên rồi đấy biết không?"
"Phải không?" Lee Minhyeong nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới: "Anh đây rửa mắt mong chờ ~"
Anh vừa nói xong, liền nâng đòn gánh lên, cùng Hyeonjoon xuất phát.
Yoon Sunwoo cùng Nam Johyuk tính tình sôi động, thấy mọi người cùng nhau nâng đòn gánh, liền hát một câu: "Cậu gánh hành lý, tôi thì dắt ngựa, đón mặt trời lên, tiễn đưa ráng chiều......"
Shin Jiwon nghe vậy liền bật cười, nhịn không được nói: "Nào có ngựa để cho anh dắt chứ."
"Không có ngựa, nhưng có trâu nha." Yoon Sunwoo chỉ về một hướng cách đó không xa, quả nhiên có một đàn trâu đang đứng gặm cỏ.
Hyeonjoon cũng nhìn về phía đó, ở xa xa có một chú nghé con đang lon ton chạy theo sau đàn trâu, quả thật có chút đáng yêu. Hiếm khi cậu được đến sơn thôn, lúc này bỗng dưng cảm thấy rời khỏi khu thành thị náo nhiệt, đi cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên như thế này cũng không tệ lắm. Nhưng rất nhanh cậu đã nghĩ tới Jeong Jihoon, nghĩ tới Jeong Jihoon nói từ khi còn nhỏ anh đã vẫn luôn nỗ lực đọc sách, để nhanh chóng thoát khỏi sơn thôn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại thấy, có lẽ sơn thôn chỉ phù hợp cho bọn họ đến đây nghỉ ngơi thư giãn mấy ngày mà thôi.
Cả đời người ở mãi chỗ này, có lẽ sẽ không chịu được mà muốn vươn ra ngoài.
Bọn họ đi theo đồng hương đi về phía trước, đi đến dưới chân núi, mới nhìn thấy một giếng nước.
"Chính là nơi này, các vị móc quai thùng vào cái móc này, sau đó quay trục thả thùng xuống dưới giếng, múc đầy nước, sau đó lại kéo đi lên." Đồng hương vừa nói, vừa lấy một cái thùng làm mẫu: "Như vậy là được."
Mọi người gật đầu, nhao nhao nói lời cảm tạ.
Hyeonjoon mới vừa buông đòn gánh xuống, đang chờ người phía trước múc nước xong, cậu sẽ đến múc nước, ai ngờ lại nghe một tiếng "A", Shin Jiwon ôm lấy cánh tay cậu, tay chỉ vào vật gì đó cách đó không xa: "Đó là cái gì vậy, là cóc sao? Thật ghê."
Hyeonjoon nhìn theo hướng cô vừa chỉ, quả nhiên có một con cóc rất lớn, màu xám nâu, trên lưng còn có vô số mụn to mụn nhỏ, đúng là có chút ghê.
Hyeonjoon kéo cô ra sau lưng: "Đừng nhìn nó nữa, không sao đâu."
Shin Jiwon có hơi sợ hãi, nhìn các đốm mụn to mụn nhỏ trên lưng con cóc thôi, da gà da vịt của cô đã muốn nổi lên hết rồi, cô vội vàng trốn sau lưng Hyeonjoon.
Park Jiyoung thấy vậy, bèn cười nói: "Jiwon và Hyeonjoon, quan hệ hai người tốt thật đó."
Shin Jiwon cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, cô ngước mắt nhìn Park Jiyoung. Park Jiyoung lớn hơn cô một chút, tầm 27 tuổi, năm nay vừa mới kết hôn, tuy chồng của cô không phải người trong giới, nhưng cũng được xem là một nửa hào môn, đến nỗi thời điểm cô vừa kết hôn, khi ấy cũng lên hot search được vài cái.
"Hyeonjoon là đàn em của tôi mà." Shin Jiwon giải thích: "Hơn nữa, hiện tại chúng tôi đang là cộng sự của nhau nha."
Park Jiyoung cười cười: "Thế à, thế cớ sao vừa rồi cô không chọn Jaehyun? Cô quen biết Jaehyun lâu hơn Hyeonjoon mà phải không?"
Shin Jiwon:......
Shin Jiwon cảm thấy Park Jiyoung đang kiếm chuyện với cô, bằng không sao lại công khai nhắc đến đề tài mẫn cảm này, bộ thân thiết lắm sao? Cô tưởng cô là ai hả?
Hyeonjoon cũng cảm thấy lời này không được thích hợp cho lắm, đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe thấy Kim Doyoung nói: "Cô điên rồi sao Park Jiyoung, nếu Shin Jiwon chọn Jaehyun, cô thấy chúng ta còn tí thời gian lên hình nào không?"
Lời này vừa nói ra, Yoon Sunwoo cùng Nam Johyuk liền nở nụ cười.
Park Jiyoung cũng cười cười: "Vậy à? Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, Jiwon không nên tưởng thật nhá."
Bởi vì đang có máy quay nên Shin Jiwon không tỏ vẻ giận dỗi Park Jiyoung, chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, sau đó quay đầu đi.
Lee Minhyeong cùng Jung Jaehyun cũng yên lặng nhìn Park Jiyoung, không nói gì.
Gánh nước là một việc vô cùng tốn sức, không những vậy tổ chương trình còn dùng loại thùng nước mà các vị đồng hương thường xuyên sử dụng, vừa rắn chắc vừa nặng, đến nỗi khi lần đầu tiên nâng chiếc thùng chứa đầy nước lên, Joo Minki còn không thể đứng dậy nỗi.
"Không được không được, nặng quá đi."
Joo Junghak khuyên cô: "Em đổ bớt nước vào giếng lại đi."
Joo Minki đổ rất nhiều lần, cuối cùng mới nâng được hai thùng nước lên, mỗi thùng chỉ còn một phần ba lượng nước.
Rõ ràng sức lực của Joo Junghak lớn hơn cô nhiều, anh múc đầy cả hai thùng nước, sau đó nâng đòn gánh lên.
Đến lượt Hyeonjoon, cậu mới phát hiện nếu hai chiếc thùng này chứa đầy nước có khi còn nặng hơn cả cậu nữa, Lee Minhyeong bèn hỏi: "Em có được không đó?"
"Không thành vấn đề." Hyeonjoon son sắt thề thốt.
Lee Minhyeong có chút hoài nghi, Hyeonjoon nâng đòn gánh lên: "Đi thôi."
Lee Minhyeong đi theo cậu, hai người cùng nhau trở về. Ban đầu dòng nước rất ổn định, nhưng khi Hyeonjoon leo lên sườn dốc, bỗng dưng thùng nước lắc lư, Lee Minhyeong ở phía sau cậu thấy thùng nước lắc lư trái phải không ngừng, thỉnh thoảng còn có nước tràn ra, bắn tung tóe xuống lớp đất màu vàng bên dưới.
Lee Minhyeong cảm thấy, có vẻ như người cần biến hình không chỉ có anh, mà còn có Hyeonjoon nữa.
Sườn núi này cũng không quá dài, không được bao lâu Hyeonjoon đã về đến nơi, Lee Minhyeong cũng về đến theo sau cậu. Cả hai mới vừa đến, liền thấy phía trước cách đó không xa, Joo Minki cùng Park Jiyoung không màng quần áo có bẩn hay không, ngồi xuống tảng đá nhỏ bên hông con đường, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lee Minhyeong quay đầu lại nhìn Shin Jiwon vẫn đang nỗ lực leo dốc ở sau lưng anh: "Cần tôi giúp em không?"
"Không cần, anh đi nhanh đi." Shin Jiwon thúc giục.
Lee Minhyeong thấy cô kiên cường như vậy, bèn nâng đòn gánh lên đuổi theo Hyeonjoon, đi tới bên cạnh cậu.
Joo Minki thấy hai người đuổi theo, lập tức liền nâng đòn gánh lên, thế nhưng chỉ mới nâng lên đi chưa được hai bước, cô lại bắt đầu cảm thấy mệt.
Hyeonjoon lướt ngang qua cô, sau đó còn nói: "Cố lên."
"Không đâu." Joo Minki buồn bực nói: "Có lẽ tôi đã thành một đứa tàn phế rồi."
Hyeonjoon cười cười, tiếp tục đi về phía trước, cậu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Shin Jiwon, Shin Jiwon cùng Kim Goeun đã ngừng chân ở cách đó không xa, hai người đang đứng nghỉ ngơi, có vẻ như thân mình có chút nóng, cả hai đều không ngừng vẫy tay làm quạt.
"Nhìn đường." Lee Minhyeong nhắc nhở cậu.
Hyeonjoon nghe vậy liền quay đầu lại, vừa lúc liền thấy ngay trước mặt cậu cách đó không xa có một bãi phân trâu, cậu vội vàng né qua một bên: "Phanh" một tiếng, thùng nước của cậu đụng ngã thùng nước của Lee Minhyeong, khiến một ít nước bị đổ ra ngoài.
Lee Minhyeong quay đầu nhìn cậu, Hyeonjoon nhẹ nhàng nói: "Em giúp anh giảm bớt trọng lượng, có phải cảm thấy nhẹ hơn một chút không?"
"Thế anh cũng giúp em giảm một ít nước." Lee Minhyeong nói xong liền muốn đâm ngược lại.
Hyeonjoon vội vàng bước nhanh hai bước, quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, Lee Minhyeong nhanh chóng đuổi theo, Hyeonjoon tiếp tục bước nhanh, Lee Minhyeong càng lúc càng bước nhanh hơn cả cậu, Hyeonjoon bị anh khơi dậy lòng hiếu thắng, ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đuổi theo.
Joo Minki thấy bỗng dưng hai người lại chơi trò thi đấu bước nhanh, bèn khiếp sợ nói: "Sao hai người này càng lúc càng đi nhanh thế này? Không mệt sao? Thật đáng sợ quá đi!"
Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong liều mạng một hơi, ai cũng không muốn bị đối phương bỏ lại phía sau, cuối cùng còn vượt qua cả chồng của Park Jiyoung, đuổi theo Joo Junghak – người đầu tiên xuất phát. Joo Junghak kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong cũng có chút kinh ngạc, không ngờ cả hai đi một hồi đã đi đến cạnh người xuất phát đầu tiên rồi.
Joo Junghak thấy càng ngày càng mất ưu thế, lập tức đẩy nhanh tốc độ, Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong cũng tăng tốc, nhất thời cả ba khó mà phân biệt được thắng thua, cuối cùng gần như là đến điểm xuất phát cùng một lúc.
Thời điểm thả chiếc thùng rỗng xuống, Hyeonjoon cảm thấy cả người như mới được tái sinh vậy. Cậu mới vừa ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi được một lúc, chợt thấy Joo Junghak cầm thùng nước lên tiếp tục xuất phát lần hai. Anh không mệt sao?! Hyeonjoon thầm mắng trong lòng, nghỉ ngơi một chút không được à!? Đi gấp như vậy làm gì!? Anh thế này thì tôi phải làm sao đây?
Nhưng Joo Junghak không thể nghe được tiếng lòng hò hét của cậu, anh nâng đòn gánh lên đi về phía trước, dáng vẻ chuyên nghiệp tựa như Sa Tăng – người vẫn luôn gánh hành lý suốt cả hành trình. Hyeonjoon hết cách, đành phải cầm thùng nước lên, nói với Lee Minhyeong: "Đi thôi anh đẹp trai, đừng nghỉ ngơi nữa, còn phải gánh thêm vài thùng nữa đấy."
Lee Minhyeong nghe vậy, càng không muốn đi chút nào. Đường đường là một chủ tịch của một công ty, đã gánh một thùng rồi mà vẫn chưa đủ sao? Còn bắt phải gánh thêm nhiều thùng nữa!? Gánh nước một lần là khổ, gánh nước nhiều lần là nhiều lần khổ đau đấy.
Hyeonjoon duỗi tay kéo anh từ trên băng ghế đứng lên: "Người về đến cuối cùng sẽ bị mất đi một thùng nước, anh quên rồi sao?"
Quả nhiên Lee Minhyeong đã quên: "Quá tàn nhẫn."
"Thế nên, cố gắng lên."
Hai người đành phải xuất phát đi đến giếng nước kia tiếp tục gánh nước.
Chờ đến khi nhiệm vụ gánh nước này kết thúc, trên cơ bản hầu hết tất cả mọi người đều đã trở thành những người tàn phế, một đám ngồi ở trên băng ghế nhỏ, xoa nắn bả vai của chính mình.
Lee Minhyeong muốn nhìn bả vai của Hyeonjoon một chút, nhưng khi thấy những người khác không thực hiện hành vi thân mật này, anh đành phải thôi.
Người chủ trì nhìn vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc của bọn họ, liền tàn nhẫn nhắc nhở: "Tuy tôi biết chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng nhiệm vụ thi đấu lần này, đội về cuối cùng chính là Park Jiyoung cùng Sung Dongin."
Sắc mặt Sung Dongin có chút khó coi, Park Jiyoung cũng rất mệt, nhưng bởi vì vẫn còn máy quay, vì hiệu quả chương trình nên chỉ kêu rên một tiếng.
"Đội về nhất chính là Yoon Sunwoo cùng Nam Johyuk."
Yoon Sunwoo cùng Nam Johyuk nghe vậy liền vỗ tay nhau một cái, vui mừng hô "Yeah" một tiếng.
"Hiện tại, các đội khác có thể về nhà nghỉ ngơi nấu cơm trước, còn Park Jiyoung cùng Sung Dongin cần phải ở lại gánh thêm một thùng nữa."
Yoon Sunwoo nghe vậy liền nói với người chủ trì: "Thùng nước lần này gánh được là cho chúng tôi đúng không? Vậy chúng tôi không cần đâu, đừng để đội chị Jiyoung gánh nữa được không?"
"Không được." Người chủ trì nói: "Đây là quy tắc trò chơi."
Yoon Sunwoo thấy vậy bèn gãi đầu, không biết nói gì thêm nữa.
Lee Minhyeong nghe người chủ trì nói mọi người có thể trở về, lập tức liền đứng lên nói với Hyeonjoon: "Đi, trở về thôi."
Những người khác cũng lục tục đứng lên, vừa cảm thán "Mệt quá đi" vừa lê bước đi về nhà.
Những thùng nước bọn họ vừa mới gánh được, sẽ được các nhân viên của tổ chương trình giúp mang đến tận nhà của mỗi đội nên bây giờ không cần phải phí sức làm việc đó nữa.
Lee Minhyeong bước vào nhà, cùng Hyeonjoon ngồi trên giường, trời nóng quá, tuy hai người vừa mới uống nước ở chỗ người chủ trì xong nhưng hiện tại vẫn cảm thấy có chút khát.
Lee Minhyeong mở tủ lạnh ra, xé một cây kem ra đưa cho Hyeonjoon, Hyeonjoon thấy thế bèn hỏi: "Anh không ăn à?"
"Em ăn trước đi, anh nhìn thử bả vai của em." Anh vừa nói vừa lại gần kéo cổ áo của Hyeonjoon xuống, trên vai có nguyên một vết hằn đỏ.
Lee Minhyeong đã đoán trước được thế nào cũng sẽ như vậy, làn da Hyeonjoon mềm mại, có đôi khi hai người thân thiết với nhau, anh chỉ hơi dùng sức hôn mạnh lên thân thể cậu một chút thôi, trên đó đã có dấu đỏ rồi, khoan nói đến chuyện cậu đã gánh nước trong thời gian dài như vậy.
Lee Minhyeong giúp cậu xoa nắn, anh hỏi: "Em có mang thuốc mỡ theo không? Cần anh thoa cho em không?"
Hyeonjoon lắc đầu: "Không cần đâu, lát nữa là hết à! Anh thì sao, anh có đau vai không?"
"Anh không sao." Lee Minhyeong nói xong nhìn thoáng qua bờ vai của mình: "Cũng may là không trầy da, chỉ đỏ thôi."
"Ừm, em cũng không đau." Hyeonjoon đưa cây kem về phía anh: "Anh cũng cắn một miếng đi."
Lee Minhyeong không ngại, liền cắn một ngụm nơi cậu vừa cắn qua, tiếp tục xoa vai giúp cậu, Hyeonjoon vừa mặc anh xoa nắn, vừa tiếp tục nhấm nháp cây kem.
Thời điểm Shin Jiwon cùng Kim Goeun tiến vào, nhìn thấy hết một màn này, Shin Jiwon khiếp sợ nhìn về phía Hyeonjoon: "Cậu thoải mái ghê nha."
Lee Minhyeong nhìn cô: "Sao em lại tới đây?"
"Em mang thuốc và băng cá nhân đến cho hai người nè. Bả vai em bị trầy nên không biết hai người có sao không, em lo hai người không mang theo thuốc và băng cá nhân cho nên mới qua đây nhìn xem. Nhưng có vẻ như em đã lo lắng nhiều rồi."
"Em còn biết mang theo những thứ này?" Lee Minhyeong kinh ngạc: "Không phải là em đấy chứ?"
"Đương nhiên không phải, là Goeun mang."
Lee Minhyeong thầm nói, quả nhiên là vậy, một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Shin Jiwon, làm gì biết ra ngoài phải mang theo những thứ này?
"Tôi không sao." Hyeonjoon nói: "Minhyeong cũng không có việc gì."
"Đương nhiên là cậu không sao rồi, vừa được ăn kem, vừa được người khác mát xa cho, thoải mái quá rồi còn gì?!" Shin Jiwon cảm thán: "Kem ở đâu ra thế? Tủ lạnh hả?"
Hyeonjoon gật đầu.
"Em ăn một cây được không?"
Hyeonjoon còn chưa kịp tự hỏi, chợt nghe Lee Minhyeong ho nhẹ một tiếng.
Shin Jiwon đưa mắt nhìn qua, Lee Minhyeong đang nghiêng đầu mỉm cười với cô. Shin Jiwon sợ ngây người, cái gì đây, ngay cả kem cũng không muốn cho em một cây hả? Em không bằng một cây kem luôn sao!
"Chỉ còn lại có một cây thôi." Lee Minhyeong giải thích. Cũng không hẳn là anh không muốn cho Shin Jiwon, nhưng thời tiết hiện tại bây giờ quá nóng, khiến loại thực phẩm ăn chơi này bỗng dưng trở nên có hơi xa xỉ, chính anh còn không nỡ ăn, muốn để dành lại cho Hyeonjoon nên đành phải khiến em gái Shin Jiwon chịu nóng rồi. "Khi nào về tôi sẽ mời em ăn kem, em muốn ăn loại nào cũng được tùy em chọn."
"Hay là em bẻ đôi cây kem ra, hai người mỗi người một nửa?" Hyeonjoon đề nghị.
Lee Minhyeong nhìn về phía Shin Jiwon: "Đại tiểu thư muốn ăn à?"
Shin Jiwon:......
Shin Jiwon nghiến răng nói: "Loại thực phẩm rác rưởi này còn lâu em mới ăn!"
Lee Minhyeong nghe vậy, liền hài lòng nhìn về phía Hyeonjoon: "Đại tiểu thư nói không muốn ăn."
Hyeonjoon:......
Hyeonjoon cảm thấy lúc này mình nên làm một người mù thì hơn.
"Thôi để anh hái cho em mấy quả lê đi." Bỗng dưng Hyeonjoon có chút chột dạ: "Sau đó mang đi ướp lạnh cho em ăn nhé."
"Chỗ các anh còn có lê nữa sao?" Shin Jiwon lại khiếp sợ: "Sao cái gì hai người cũng có hết vậy?"
"Có cây lê bên trong viện nè." Kim Goeun nhắc nhở: "Lúc chúng ta mới vừa tiến vào cậu không để ý sao? Cây lê á?"
Shin Jiwon lắc đầu.
Hyeonjoon đứng lên, cậu mở vali lấy một chiếc túi ni lông ra, cùng Lee Minhyeong đi ra ngoài chuẩn bị hái lê.
Shin Jiwon chưa từng hái lê bao giờ, nên cũng hăng hái vui vẻ đi theo ra ngoài: "Em cũng muốn hái."
"Được, tự em hái đi." Lee Minhyeong phụ họa.
Shin Jiwon hừ một tiếng, cô trừng mắt nhìn anh, khẽ nói một câu: "Trọng sắc khinh bạn."
Chắc chắn Lee Minhyeong để lại cây kem kia không phải cho chính anh, bằng không anh đã cho mình cây kem đó từ sớm rồi, chắc chắn là để lại cho Hyeonjoon, cho nên mới không cho mình ăn. Shin Jiwon cảm thấy mình thật thảm quá đi, đã không được ăn kem thì thôi đi, còn bị bắt ép ăn cơm chó nữa, gâu gâu gâu.
Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong nhìn cây lê trước mặt, phát hiện nhánh cây có quả lê trĩu nặng cao hơn hai người tưởng tượng rất nhiều.
Hyeonjoon vẫn đang nghĩ xem nên làm gì, chợt thấy Lee Minhyeong dẫm vào thân cây lấy đà leo lên. Anh ngồi trên một cành cây, cảm thấy rất thoải mái, bèn hỏi Hyeonjoon: "Muốn lên không?"
Hyeonjoon cũng muốn chơi một chút, cậu dẫm vào thân cây lấy đà, Lee Minhyeong thấy vậy liền kéo cậu tới bên cạnh anh.
Hai người ngồi ở trên cây nhìn về nơi xa, nhìn những ngọn núi, nhìn những căn nhà nhỏ, có vài ống khói đã bắt đầu tỏa ra mùi khói bếp, hiện tại nhìn thấy cảnh này, bỗng dưng tâm tình dần dần trở nên thả lỏng.
Shin Jiwon nhìn hai người đột nhiên ngồi yên ở trên cây, cô cũng muốn leo lên nhưng lại lo lắng cái cây này không chịu được sức nặng của nhiều người.
"Không phải hai người muốn hái lê cho em sao? Lê đâu rồi?"
Hyeonjoon nghe vậy, bèn nhanh chóng hái mấy quả lê đang ở gần tầm với của cậu, ném cho Shin Jiwon: "Bọn anh chưa ăn lê này bao giờ, em mang đi rửa rồi ăn thử xem có ngon không?"
"Chúng ta đi thôi." Kim Goeun nói xong, liền lấy mấy quả lê từ tay Shin Jiwon mang vào trong, dùng nước rửa sạch.
Sau khi rửa xong, cô cũng không ăn trước mà là để mấy quả lê trên bàn cho Hyeonjoon, sau đó chỉ lấy đi hai quả, một quả đưa cho Shin Jiwon, một quả cho chính cô.
Shin Jiwon cắn một ngụm, cảm giác cũng không tệ lắm: "Rất nhiều nước, cũng tạm được."
Lee Minhyeong nghe vậy, lúc này mới giơ tay hái thêm vài quả.
Hái được một lúc, cảm thấy đã đủ rồi, cả hai liền chuẩn bị leo từ trên cây xuống.
"Khoan đã, để anh xuống trước." Lee Minhyeong nói xong, liền dẫm vào từng nhánh cây leo xuống đất.
Hyeonjoon thấy anh tiếp đất rồi, lúc này mới chuẩn bị leo xuống.
Thế nhưng kế đó cậu lại nghe Lee Minhyeong đứng ở dưới tàng cây nói với cậu: "Em cứ nhảy xuống đi, anh đỡ em." Anh vừa nói xong, liền dang vòng tay ra.
Shin Jiwon:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro