Chương 73
Lee Minhyeong thấy cậu bỗng dưng thoáng chốc yên lặng hệt như một con chim cút nhỏ, chợt cảm thấy buồn bực, nhưng sau đó khi nhớ lại câu anh vừa mới nói, lúc này mới chợt nhận ra: "Xấu hổ à?"
"Không có." Hyeonjoon nhất quyết không chịu thừa nhận.
"Dường như trước giờ anh vẫn chưa gọi em như vậy lần nào hết phải không?"
Hyeonjoon duỗi tay che miệng anh: "Anh lo lái xe của anh đi."
Lee Minhyeong liếm lòng bàn tay cậu một cái, Hyeonjoon lập tức thu tay lại, bất mãn nhìn anh.
Lee Minhyeong cười cười, thấy cậu dỗi phồng má lên rồi, đành nhịn không ghẹo cậu nữa, tiếp tục nhấn chân ga về nhà.
Hyeonjoon nắm bàn tay vừa rồi bị Lee Minhyeong liếm, chỉ cảm thấy lòng bàn tay vô cùng nóng rực.
Lee Minhyeong trộm liếc nhìn cậu, người anh yêu thật dễ thương quá đi, rõ ràng bình thường thân mật cậu cũng nhiệt tình thẳng thắn lắm, ấy thế mà có đôi khi lại vì một số việc cỏn con mà cảm thấy thẹn thùng xấu hổ, thật là thú vị. Lee Minhyeong có chút cảm thán, nhân lúc ngừng xe chờ đèn đỏ, thấy Hyeonjoon đang dựa vào cửa xe nhìn cảnh đêm bên ngoài, anh liền lại gần hôn cậu một cái.
Hyeonjoon kinh ngạc quay đầu, vừa lúc chạm vào môi Lee Minhyeong, Lee Minhyeong liền ôm cậu hôn, anh khẽ nói: "Anh yêu em."
Hyeonjoon cười nhìn anh, không nói gì.
Tháng tư, đạo diễn Kang Soman chính thức tuyên truyền bộ phim điện ảnh của ông, bộ phim tên là [Minh Ám], minh là Lee Wangeun, ám là Lee Wangso, đóng vai Lee Wangeun là Jo Insung, một diễn viên vô cùng ưu tú, đã từng nhận các giải thưởng nam chính xuất sắc nhất và nam phụ xuất sắc nhất của giải Kim Quế, năm nay đã 40 tuổi, gương mặt đoan chính, rất phù hợp với nhân vật Lee Wangeun.
Mà Lee Wangso do Hyeonjoon đảm nhận, ngược lại tin tức này lại khiến không ít người người kinh ngạc.
"Trời má!! Hyeonjoon tiếp xúc với đạo diễn Kang hồi nào vậy?! Nhìn nội dung cốt truyện đi nè, nhân vật này của cậu ấy là nam chính đó!"
"Đạo diễn Kang! Đạo diễn Kang! Thật đáng hâm mộ! Từ khi nào anh tôi có được tài nguyên thế này vậy?"
"Hyeonjoon mới là người được T1 cưng nè, tính đến hiện tại anh ta chỉ mới ra mắt được 2 năm, thế mà tài nguyên nào đến cũng tốt hết, nếu nói anh ta không có chỗ dựa là không có khả năng!"
"Nhưng đây là đạo diễn Kang đó! Trước giờ đạo diễn Kang toàn là nhìn trúng rồi mới chọn người, căn bản không nhận các diễn viên có quy tắc ngầm đâu."
"Vậy nên kỹ thuật diễn xuất của Hyeonjoon tốt đến mức khiến đạo diễn Kang nhìn trúng sao? Tuy tôi cảm thấy cậu ta diễn[Phá Quang]cũng không tồi, nhưng chỉ có vậy mà đã ăn được cái bánh đạo diễn Kang này rồi, tôi vẫn có chút kinh ngạc đó."
"Mấy chị lầu trên xem tóm tắt cốt truyện hộ tôi cái, nam chính trẻ tuổi thế này, liệu có diễn viên nào vừa trẻ tuổi vừa có kỹ thuật diễn xuất tốt như Hyeonjoon không?"
Mọi người nghĩ ngợi một hồi, đúng là không thể nói lên được cái tên nào. Ở độ tuổi này, thật ra có rất nhiều diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tốt, nhưng khí chất thiếu niên thì có thể nói chỉ có một mình Hyeonjoon đảm nhận được. Dân cư mạng nhìn khắp xung quanh, có rất nhiều diễn viên có độ nổi tiếng nhất định, trong dàn diễn viên này, Hyeonjoon có được biểu hiện tốt nhờ bộ phim[Phá Quang], khiến mọi người tán dương kỹ thuật diễn xuất của cậu, bên cạnh đó cậu còn diễn chung với ảnh đế Jung Jaehyun, nước dâng thì thuyền lên, cậu cứ thế mà trở thành diễn viên có thể diễn chung xuất sắc với ảnh đế. Bởi vậy, nếu muốn tìm một diễn viên vừa hợp tuổi nhân vật, vừa có khí chất thiếu niên, vừa có kỹ thuật diễn xuất tốt, tổng hợp cả ba điều kiện trên đúng là có chút khó khăn.
Các diễn viên đối thủ của Hyeonjoon thấy cậu nhận được phim của Kang Soman, liền tức đến mức chạy lên diễn đàn đăng 18 bài bôi đen cậu, nhưng rất nhanh đã bị fans Hyeonjoon đẩy xuống. Lúc này, người tức giận nhất phải kể đến là fans hai nhà Kim Sohyun và Han Wangho, sau vụ bộ phim[Một bức thư tình] quả nhiên Kim Sohyun không còn diễn bất kỳ bộ phim IP nào nữa chỉ nhận diễn các bộ phim truyền hình vốn ít, tất cả đều bại. Phim truyền hình của anh ta bị đánh tan tác nhưng[Một bức thư tình]thì lại bùng nổ.
Kim Sohyun không chịu ngồi yên, anh ta bán thảm trên ig tỏ vẻ ban đầu anh ta mới là nam chính bộ phim nhưng sau đó bị Hyeonjoon cướp mất. Fans Hyeonjoon thấy anh ta đổi trắng thay đen đang chuẩn bị đi xé, liền thấy fans tiểu thuyết[Một bức thư tình] đã vọt lên trước, hễ ai có búa là quăng, đập vào tấm hình Kim Sohyun trên ig, nói: "Làm người phải biết coi trọng mặt mũi, hồi trước chê bai tiểu thuyết nhỏ bé nhà chúng tôi là anh, hiện tại khóc thút thít hối hận cũng là anh, kỹ thuật diễn xuất của anh tốt thế này sao lại không được diễn nữa vậy?"
Kim Sohyun bị một loạt búa thế này đành phải xám xịt xóa bài, cho dù trong lòng vẫn còn ghen ghét Hyeonjoon nhưng cũng không còn cách nào khác, ngược lại là fans của Kim Sohyun, bọn họ cảm thấy Hyeonjoon là vật cản trong con đường diễn xuất của Kim Sohyun, nếu không có Hyeonjoon, Kim Sohyun sẽ không càng ngày càng hồ đồ giống như bây giờ, vì vậy đôi khi bọn họ sẽ hắt một ít nước bẩn lên người Hyeonjoon nhưng cũng vì thế lực ít ỏi nên không được bao lâu đã bị fans Hyeonjoon nghiền áp trên mặt đất.
Còn fans Han Wangho, dường như ngay từ lúc[Running 4 giờ]bắt đầu thì đã xé nhau với fans Hyeonjoon rồi, mắt thấy người ngày nào không bằng một góc idol của bọn họ mà nay đã càng ngày càng phát triển tốt hơn idol bọn họ, bèn không cam lòng, vừa bôi đen Hyeonjoon, vừa xé công ty quản lý, chất vấn: "Bộ năm nay không tính sắp xếp công việc cho Han Wangho sao? Sắp đến tháng 5 rồi mà ngay cả một tài nguyên anh ấy cũng không có! Công ty đang tính đóng băng Han Wangho sao?!"
Đương nhiên công ty không có ý đóng băng Han Wangho, thế nhưng bởi vì Park Jaehyuk, cho dù người đại diện của Han Wangho có muốn nhận thêm tài nguyên cho anh ta cũng không thể nào nhận nổi.
Han Wangho nhìn bài đăng trên mạng, nhìn bài đăng tuyên truyền Hyeonjoon vừa nhận được tài nguyên mới, trong mắt tràn đầy hâm mộ, sau khi chờ Park Jaehyuk trở về, anh ta cẩn thận hỏi xin muốn được quay trở về màn ảnh.
Park Jaehyuk nghĩ ngợi một hồi, nhẹ nhàng nói: "Được."
Han Wangho vui mừng nói: "Thật không?"
"Đương nhiên, nhưng kịch bản phải do tôi chọn."
"Tôi muốn diễn phim điện ảnh." Han Wangho liền tranh thủ nói.
Park Jaehyuk nhìn Han Wangho, khẽ nói: "Vậy phải xem biểu hiện của cậu thế nào."
Han Wangho nghe vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, ngồi lên đùi Park Jaehyuk, hai tay bắt đầu cởi nút áo Park Jaehyuk.
Han Wangho hiểu rất rõ địa vị hiện tại của anh ta như thế nào, tính đến bây giờ đã trải qua được 4 tháng, trong khoảng thời gian này Park Jaehyuk đã biến thành một Park Jaehyuk hoàn toàn khác, Han Wangho đã từng giãy giụa, đã từng phản kháng, nhưng cuối cùng cũng đành phải khuất phục dưới sự bạo lực của Park Jaehyuk. Han Wangho trở nên ngoan ngoãn hơn, ít nhất là ngoan ngoãn ngoài mặt, anh ta muốn Park Jaehyuk thả lỏng cảnh giác để thuận lợi trốn thoát khỏi nơi này.
Làm sao mà Park Jaehyuk không biết tâm tư của Han Wangho, anh ta quen biết Han Wangho đã lâu, nếu Han Wangho có thể thích anh ta, vậy thì đã thích anh ta từ lâu rồi, Han Wangho sẽ không thích anh ta, Han Wangho chỉ giả vờ ngoan ngoãn để đạt được thứ mình muốn mà thôi. Tiếc là, anh ta sẽ không bao giờ cho Han Wangho điều đó. Nếu con chim nhỏ được bay quá cao, sẽ rất khó mà bắt trở lại.
Vậy nên anh ta muốn nuôi Han Wangho trong chiếc lồng này, thẳng đến khi chơi chán trò chơi bao nuôi tình nhân này rồi mới thôi.
Park Jaehyuk ôm Han Wangho, hưởng thụ chủ động của anh ta, đồng thời cũng tận tình thỏa mãn bản thân một lần.
Thời điểm tháng 4 vừa kết thúc ghi hình cho chương trình[Running 4 giờ], Hyeonjoon đi đến sân bay, các fan tinh mắt phát hiện cậu đã đeo khối ngọc kia được một năm, vì vậy liền hỏi: "Anh ơi, hình như anh đeo khối ngọc này cũng lâu rồi phải không?"
Hyeonjoon cúi đầu nhìn thoáng qua, không nói gì.
Các fan thấy thế liền tiếp tục truy vấn: "Anh rất thích khối ngọc này ạ?"
"Đúng vậy." Hyeonjoon nói.
"Hình như khối ngọc này là quả gì đấy, là quả gì vậy anh?" Có fans hiếu kỳ nói.
Hyeonjoon sợ nói ra các cô gái sẽ nghĩ nhiều nên đành cười cười không nói gì nữa.
Các fan cũng rất tri kỷ không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, chỉ hỏi: "Có phải kế tiếp anh sẽ đi quay [Minh Ám]không?"
"Đúng vậy."
"Anh ơi cố lên!"
"Cảm ơn mọi người."
Cậu nói xong, liền ngồi vào xe bảo mẫu.
Tháng 5, bộ phim điện ảnh [Minh Ám]chính thức khởi động máy, Hyeonjoon cũng chính thức vào đoàn phim, bắt đầu quay phim trong ba tháng sắp tới.
Bởi vì vũ khí của Lee Wangso là một cây thương dài nên sau khi Hyeonjoon vào đoàn liền bắt đầu học luyện võ đạo với thương. Jo Insung cũng luyện thương nhưng bởi vì trước đây ông đã từng đảm nhận các vai chiến thần đã từng học qua các loại binh khí nên so với Hyeonjoon thì ông nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí ông còn biểu diễn một khúc cho Hyeonjoon xem ngay tại trường quay, khiến Hyeonjoon xem muốn lóa mắt.
Jo Insung cười ha ha nói: "Được rồi, mau theo thầy học đi, cố lên nhé nhóc."
Hyeonjoon không ngừng gật đầu, mỗi ngày ngoại trừ học thuộc lời thoại ra thì cậu sẽ đi luyện thương. Luyện được tầm ba ngày, thương pháp của cậu cũng xem như là có tiến bộ, mỗi một động tác vung thương đều dứt khoát, đều toát lên vẻ đẹp vốn có.
Kang Soman rất hài lòng, vừa bảo cậu tiếp tục luyện tập thương pháp, vừa bắt đầu sắp xếp văn hí cho cậu.
So với vũ hí thì quả thật Hyeonjoon am hiểu văn hí hơn nhiều, nhưng từ trước đến nay cậu đều không hề luống cuống, lại giỏi nắm bắt tâm tình biến hóa của nhân vật nên mỗi một lần giơ tay nhấc chân, liền giống như vị tướng quân trẻ tuổi Lee Wangso đang hiển hiện ở ngay trước mắt. Kang Soman rất hài lòng về cậu, thường xuyên kéo cậu đến trước máy quay diễn cho ông xem, sau đó còn cùng cậu phân tích, chỗ này nên nói lời thoại thế nào để khiến người xem trầm trồ, rồi chỗ này nên nhấn nhá nên thả nhẹ ngữ điệu một chút.
*Vũ hí: kịch võ, ý chỉ các phim/kịch hành động võ thuật
*Văn hí: kịch văn, ý chỉ các phim/kịch về nghệ thuật múa, hát,...
Jo Insung sau khi diễn xong cũng thường chủ động tập các cảnh đấu thương pháp hoặc ráp lời thoại với Hyeonjoon, Hyeonjoon bị nhân vật ảnh hưởng nên cậu rất kính trọng và sùng bái người đóng vai phụ thân này, Jo Insung rất hưởng thụ, đôi khi cũng sẽ chỉ dẫn cậu vài câu.
Không khí đoàn phim không tồi khiến tâm tình của Hyeonjoon cũng đồng dạng tương tự, hôm nay, khi vừa luyện thương xong, cậu xoay người muốn đi nhưng thiếu chút nữa lại đâm vào người phía sau. Hyeonjoon vội vàng thu trường thương lại, kinh ngạc nhìn người trước mặt, sau đó lại cầm thương xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.
Son Siwoo thấy cậu nhìn anh mà cũng không nói không rằng quay đầu bước đi, liền biết cậu vẫn còn giận chuyện lần đó, anh đuổi theo ngăn Hyeonjoon lại, hỏi: "Cậu vẫn còn giận tôi chuyện lần trước sao?"
"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Hyeonjoon lạnh nhạt nói, cậu cảm thấy bản thân đã nói rất nhiều lần với Son Siwoo rồi, nhưng rõ ràng là Son Siwoo nghe không hiểu những lời cậu nói, vậy nên cậu không muốn nhiều lời với Son Siwoo nữa.
Son Siwoo nghe vậy, liền biết cậu vẫn còn đang giận, anh nhìn Hyeonjoon, nhẹ nhàng nói: "Chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi thừa nhận, lúc ấy cách làm của tôi không được thoả đáng cho lắm, tôi xin lỗi cậu, vậy có được không?"
Hyeonjoon không ngờ Son Siwoo lại nói ra lời xin lỗi với cậu. Cậu nhìn Son Siwoo, có chút khó hiểu không biết vì sao anh lại xuất hiện ở nơi đây, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn cậu nhận diễn bộ phim điện ảnh kia của anh sao?
"Xin hỏi anh có chuyện gì không?" Cậu hỏi.
"Tôi nghe nói đạo diễn Kang đang quay phim điện ảnh ở bên này cho nên mới qua đây chào hỏi một tiếng."
"Vậy anh nên tìm đạo diễn Kang mới đúng."
Son Siwoo có chút bất đắc dĩ: "Tôi muốn giải quyết chuyện giữa hai chúng ta trước."
"Chuyện của hai chúng ta đã được giải quyết xong rồi." Hyeonjoon nói: "Anh cũng đã xin lỗi, tôi tha thứ cho anh, sau này anh đừng gặp tôi nữa là được rồi."
"Hyeonjoon, thế này không phải là giải quyết vấn đề." Son Siwoo cười một chút: "Cậu vẫn còn giận tôi."
Hyeonjoon cảm thấy phiền, cậu nhìn Son Siwoo, thành thật nói: "Anh thế này rất phiền đấy."
Son Siwoo nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của cậu, không biết phải làm thế nào, đành phải nói: "Vậy cậu cứ bận chuyện của cậu trước đi, tôi đi gặp đạo diễn Kang trước, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Anh nói xong, cũng không dây dưa nữa, xoay người đi về phía Kang Soman.
Hyeonjoon nhìn Son Siwoo rời đi, cậu đang phiền muộn nên cũng chẳng muốn nói chuyện với ai nữa, tiếp tục luyện tập thương pháp.
Kang Soman nhìn thấy Son Siwoo, ông kinh ngạc hỏi: "Sao cháu lại tới đây?"
"Cháu đến đây chơi, nghe nói chú Khang đang ở chỗ này nên cháu sang đây chào hỏi chú một tiếng." Son Siwoo nói.
"Ngoan thế à?" Kang Soman trêu chọc anh: "Cũng đã tháng 5 rồi đấy, năm ngoái không ra phim mới, năm nay cháu cũng không tính ra luôn sao?"
"Không vội." Son Siwoo bình tĩnh nói: "Gần đây cháu không muốn quay gì cả."
Kang Soman gật đầu, Son Siwoo nhìn màn hình trước mặt, bên trong là cảnh văn hí của Hyeonjoon và Jo Insung, Hyeonjoon diễn rất tốt, cho dù bạn diễn là diễn viên gạo cội Jo Insung thì cậu cũng diễn rất phối hợp, không hề bị chèn ép, ngược lại còn khiến người xem cảm thấy, cha con là phải như thế.
"Không tệ nhỉ?" Kang Soman nói: "Đứa nhỏ này diễn rất có hồn, chú nhìn lý lịch cậu ấy rồi, ra nghề mới hơn một năm, thật hiếm thấy."
"Cháu biết." Son Siwoo thành thật nói: "Trước đó cháu có mời cậu ấy diễn một bộ phim của cháu nhưng cậu ấy đã từ chối."
"Sao thế?"
"Cậu ấy sợ nhập diễn quá sâu không thoát vai được, nhân vật đấy đến cuối phim tinh thần sẽ hoảng loạn, chết gục bên đường cái, cậu ấy sợ tinh thần bản thân không kham nổi."
Kang Soman gật đầu: "Cũng bình thường, đứa nhỏ này là một diễn viên có thiên phú, loại diễn viên này, sợ nhất chính là nhập diễn quá sâu không thoát vai được, cháu quên Gong Yoowon rồi sao? Cậu ta quay một bộ điện ảnh tâm lý tội phạm xong, không thoát vai được, cuối cùng tâm lý dần dần sa sút, thật đáng tiếc."
"Nhưng cháu cảm thấy cậu ấy nên nếm thử một chút." Son Siwoo bình tĩnh nói.
"Không có nên hay không nên gì ở đây cả." Kang Soman nói: "Cả một đời người, tồn tại khỏe mạnh mới có tư cách nghĩ đến những chuyện khác, nói thật ra, chú cũng không thích chuyện diễn viên nhập diễn quá sâu thoát vai không được này, năm đó tâm thần Gong Yoowon sa sút, cậu ta nghĩ đến chuyện tự sát rất nhiều lần, chú của cháu cũng phải đi thăm cậu ta rất nhiều lần, một năm điều chỉnh cảm xúc không đóng phim điện ảnh, năm sau quay phim thương mại. Ông ấy rất thưởng thức Gong Yoowon, cho nên đã tự trách một khoảng thời gian dài. Cháu đã từng gặp qua Gong Yoowon chưa?" Kang Soman nhìn anh.
Son Siwoo lắc đầu.
Kang Soman cũng đoán thế: "Có lẽ cha cháu đã từng gặp." Ông nói: "Một người trẻ tuổi không tệ, ánh mắt sạch sẽ, gương mặt đẹp, thiên phú cũng cực cao. Siwoo, cháu còn trẻ, cho nên cháu không biết, cháu thưởng thức diễn viên đó nhưng sau khi quay xong bộ phim của cháu, cả người diễn viên đó đều bị huỷ hoại, là một chuyện vô cùng rất khó chịu. Cháu nên cảm ơn Hyeonjoon, nếu cậu ấy đáp ứng lời mời của cháu, nhận diễn bộ phim này, sau đó tâm tình bị hủy hoại, chuyện này sẽ trở thành cái gai trong lòng cháu, cả đời này cháu cũng không nhổ ra được. Vậy nên cháu thấy đó, về sau chú của cháu không còn quay các bộ phim điện ảnh có đề tài như thế nữa."
Son Siwoo cúi đầu nhìn dáng vẻ Hyeonjoon bên trong màn ảnh, cậu đang tỷ thí thương pháp với Jo Insung, theo mỗi một tiếng va chạm, ánh mắt cậu dần dần trở nên kiên nghị và tàn nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi mũi thương sắp lao về phía Jo Insung, Jo Insung lại xoay người một cái, thành công hất văng mũi thương ra ngoài.
Jo Insung cười nói: "Thiếu chút nữa đã bị ngươi đâm rồi."
Hyeonjoon nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa và bình tĩnh: "Đáng tiếc, vẫn bị phụ thân nhìn ra."
"Ngươi là nhi tử của ta, chẳng lẽ ta không thể nhìn thấu ngươi sao?" Jo Insung cười ha ha.
Hyeonjoon nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ kính ngưỡng khó thấy.
Son Siwoo nhớ tới những lời cậu từng nói: "Đúng là trên đời này không chỉ có một diễn viên là tôi nhưng trên đời này cũng không hề có một mình anh là đạo diễn, tôi muốn lấy thưởng nhưng tôi sẽ không diễn phim của anh để lấy thưởng!"
Đột nhiên anh phát hiện, thật ra anh đang đi vào một đường hầm, bỗng dưng thấy được Hyeonjoon, muốn khai quật cậu nhưng anh thấy được thì những người khác cũng thấy được. Vậy nên, cậu mới xuất hiện trong bộ phim điện ảnh của Kang Soman, cậu mới nhận diễn Lee Wangso.
Đây là loại hình nhân vật Hyeonjoon có thể tiếp thu, tuy cũng là bi kịch nhưng Lee Wangso vẫn trước sau như một sống vô cùng thanh tỉnh, tín niệm trong lòng cũng rất rõ ràng, từ lâu đã đem chuyện sống chết quẳng ra sau đầu. Hyeonjoon biết cậu sẽ nhập vai nhưng đồng thời cũng biết bản thân có thể thoát vai được cho nên cậu mới tranh thủ đoạt lấy nhân vật này.
Thật ra cậu không cần phải thúc ép bản thân, chỉ cần vẫn còn có một đạo diễn giống như Kang Soman, bọn họ sẽ không bỏ qua một viên ngọc thô như cậu, cậu vẫn sẽ có cơ hội tỏa sáng, chẳng qua là dùng một phương thức an toàn hơn mà thôi.
Son Siwoo thở dài, chuyện đã qua được mấy tháng, thời gian trôi qua cũng khiến anh bình tĩnh hơn, quay đầu nhìn lại chuyện vừa rồi, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên có người từ chối anh và dùng lý do như vậy nên anh mới không chấp nhận được, thậm chí còn cố chấp giữ vững ý kiến của mình. Nhưng Hyeonjoon nói đúng, đúng là anh đã hành xử quá mức, không tôn trọng cậu, khó trách bây giờ nhìn thấy anh, cậu chẳng muốn nhiều lời hơn một câu, Son Siwoo cảm thấy có hơi nuối tiếc.
Buổi tối trước khi kết thúc công việc, Son Siwoo lại xuất hiện ở trước mặt Hyeonjoon một lần nữa, anh hỏi: "Ăn khuya không?"
Hyeonjoon không để ý đến anh.
Son Siwoo cũng không nhụt chí, tự quyết định nói: "Xem ra là không muốn ăn rồi."
"Anh thế này là có ý gì?" Hyeonjoon hỏi anh.
"Không ý gì cả." Son Siwoo nói: "Nhưng tôi muốn nói chuyện rõ ràng, vậy nên mới lại đến tìm cậu."
"Anh muốn nói gì?"
"Cùng ăn khuya đi, tôi mua một ít sủi cảo tôm, chúng ta lên xe rồi nói."
Hyeonjoon không ăn sủi cảo tôm nhưng vẫn ngồi vào xe bảo mẫu của Son Siwoo.
Son Siwoo cũng không miễn cưỡng cậu, trầm mặc một hồi sau đó nói: "Lần trước là tôi hiểu sai, tôi cho rằng Lee Minhyeong và cậu có quan hệ kia cho nên mới muốn giúp cậu."
"Tôi không cần." Hyeonjoon bình tĩnh nói.
"Đương nhiên tôi biết là cậu không cần, ngày đó sau khi nói chuyện điện thoại với cậu, Lee Minhyeong cũng gọi điện thoại cho tôi, nếu hai người có mối quan hệ đó, anh ta sẽ không đặc biệt gọi một cuốc điện thoại, chỉ để nói với tôi rằng, tôi nên tôn trọng cậu."
Chuyện này khiến Hyeonjoon có chút kinh ngạc: "Anh ấy gọi cho anh?"
"Đúng vậy, nói thật anh ta không cần phải gọi cho tôi, hoặc chỉ cần gọi cho tôi không khách khí cảnh cáo tôi là được rồi, thế nhưng anh ta nói rất nhiều, đứng ở lập trường của cậu nói rất nhiều. Khi đó tôi chỉ muốn cãi nhau với anh ta, đương nhiên, anh ta cũng cãi nhau rất lợi hại, trên cơ bản tôi chẳng thể nói lại được lời nào, chỉ có thể nghe anh ta mà thôi. Nhưng sau khi cúp điện thoại, bình tâm được hai ngày, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao hai người không phải quan hệ kia nhưng cậu lại nói anh ta có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cậu rồi, đúng là anh ta rất biết suy nghĩ cho cậu."
"Anh ấy vẫn luôn suy nghĩ cho tôi như thế." Hyeonjoon không chút do dự nói.
"Vậy nên tôi đã suy nghĩ thật lâu, sau đó ra ngoài đi chơi một vòng, nhìn núi cao biển rộng, đến tận bây giờ mới đến tìm cậu."
"Anh có thể không tìm đến tôi." Hyeonjoon thành thật nói: "Nếu anh không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không tìm đến anh, cũng sẽ không cố tình nhắc về anh."
"Tôi vẫn luôn không biết, cậu là người nói chuyện thẳng thắn đến thế." Son Siwoo cười cười: "Tôi vẫn luôn cho rằng tính tình cậu khá tốt."
"Tôi nói rồi, tôi không thích người không tôn trọng tôi, anh hành xử như vậy, tự nhiên tôi sẽ không muốn gặp lại anh nữa."
"Nhưng tôi không muốn người mà tôi thưởng thức, cứ thế mà lưu giữ ấn tượng về tôi như thế trong lòng. Hyeonjoon, tôi thừa nhận, tôi rất thưởng thức cậu, tôi cũng thừa nhận, con người của tôi, trước giờ luôn xuôi gió xuôi nước, xuất thân của tôi vô cùng tốt, sau đó bước vào giới giải trí này, nhờ có quan hệ của cha tôi, tất cả mọi người đều nể mặt tôi, tôi cũng tranh đua, cũng có được giải thưởng, không chỉ một lần. Cho nên tôi cậy tài khinh người, tôi cũng cảm thấy tôi rất tư bản. Cậu là người đầu tiên từ chối tôi sau khi tôi thành danh, vậy nên tôi đã không muốn tiếp thu chuyện này, tôi muốn cậu phải thỏa hiệp, suốt cả quá trình này, có lẽ tôi đã làm nên một ít chuyện, thế nhưng điểm xuất phát của tôi vẫn là tốt......"
"Có lẽ?" Hyeonjoon cắt ngang lời anh.
Son Siwoo chịu thua: "Được rồi, không phải có lẽ, mà là đã làm."
Hyeonjoon cười một chút, Son Siwoo thấy cuối cùng cậu cũng cười rồi, bèn tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Có lẽ cậu không biết, ước nguyện ban đầu của tôi, thật ra là sợ nét diễn của cậu biến mất. Một diễn viên tốt, cần phải có một tác phẩm tẩm bổ, có rất nhiều thiên lý mã, nhưng Bá Nhạc thì lại rất hiếm, tôi muốn trở thành Bá Nhạc của cậu, tôi cảm thấy cậu có tiềm năng, nhưng cậu cứ mãi chần chừ ở khu an toàn, vậy nên tôi mới muốn thúc giục cậu."
"Nhưng hiện tại, cậu đã quay phim của đạo diễn Kang, chú ấy sẽ trở thành Bá Nhạc của cậu, cậu có tác phẩm này của chú ấy, về sau, cũng sẽ có các đạo diễn khác tới tìm cậu, chỉ cần có tác phẩm tốt, tư chất của cậu sẽ không bị lãng phí. Tuy tôi vẫn cảm thấy, cậu nên thử thách nhân vật mà cậu cảm thấy không an toàn này, nhưng đạo diễn Kang lại nói đó không phải là thứ tôi muốn nhìn thấy và tôi cũng không có tư cách cưỡng ép cậu, cho nên, chúng ta ngừng tranh chấp ở đây thôi. Tôi xin lỗi cậu vì những chuyện trước kia, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"
Hyeonjoon nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: "Son Siwoo, tôi rất cảm ơn anh đã thưởng thức tôi, tôi cũng rất vui vì hôm nay anh đã nói những lời này với tôi, tôi không phủ nhận điểm xuất phát của anh là vì muốn tốt cho tôi, thể nhưng, đúng là cách làm của anh không được phù hợp với tôi."
Cậu nhìn Son Siwoo, bình tĩnh nói: "Tôi nguyện ý tiếp thu lời xin lỗi của anh, tôi tha thứ cho anh. Nhưng tạm thời tôi vẫn không muốn hợp tác với anh, có lẽ sau này tôi trưởng thành hơn rồi, tôi sẽ nguyện ý. Nhưng hiện tại, tôi không thể nháy mắt liền quên đi chuyện của quá khứ được. Vậy nên, chúng ta hãy luôn giữ khoảng cách nhất định của một đạo diễn và một diễn viên vốn có, nếu một ngày nào đó, tôi thích một nhân vật nào đó trong kịch bản của anh, tôi sẽ đi thử vai. Nếu tôi không thích, xin anh cũng đừng có ép tôi, được không?"
"Vậy nếu chúng ta gặp lại, có thể ngồi xuống thân thiện nói chuyện phiếm với nhau như bây giờ được không?"
"Đương nhiên là được." Hyeonjoon nói: "Nhưng tiền đề vẫn là anh phải tôn trọng ý kiến của tôi, đừng mang chuyện tôi đã từ chối ra, dây dưa với tôi thêm nữa."
"Được."
"Ngày mai anh sẽ không xuất hiện ở phim trường nữa, đúng không?" Hyeonjoon hỏi.
Son Siwoo gật đầu: "Nếu đây là điều cậu muốn, tôi tôn trọng cậu."
"Cảm ơn."
"Vậy thì, ăn sủi cảo tôm không?" Son Siwoo đẩy phần sủi cảo tôm sang cho cậu.
Hyeonjoon nghĩ nghĩ, cầm lấy một cái, nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Son Siwoo cười một chút.
Hyeonjoon nói lời từ biệt với Son Siwoo xong, cậu quay về khách sạn nói chuyện này cho Lee Minhyeong nghe, cậu nhìn Lee Minhyeong trong video: "Anh giấu em gọi điện thoại cho Son Siwoo sao?"
"Anh chỉ muốn cảnh cáo anh ta một chút, ngày đó anh ta chọc em tức giận như vậy, chẳng lẽ anh lại làm ra vẻ không biết gì hết sao?"
"Nhưng Son Siwoo nói, anh nói rất nhiều với anh ta."
"Đó là bởi vì, so với cảnh cáo anh ta, anh càng hy vọng em có thể có được điều mà em muốn, em sẽ không vì Son Siwoo xảy ra chuyện, mà tâm tình phiền chán sẽ dần tốt hơn nhưng nếu anh ta có thể nghiêm túc xin lỗi em, chân chính tôn trọng em, em sẽ không còn so đo chuyện quá khứ nữa, lúc này tâm tình của em mới thực sự là tốt. Dù sao hai người cũng chung một vòng, tuy anh biết cái vòng này hỗn tạp nhưng anh vẫn luôn hy vọng em có thể gặp được những người tốt, kết giao bằng hữu, cho dù có người hiểu lầm em, cũng sẽ rất nhanh phát hiện em là người tốt. Son Siwoo cũng vậy."
Hyeonjoon cười cười: "Vậy nên em tha thứ cho anh ta rồi. Nhưng em vẫn thấy suy nghĩ của em và anh ta không hợp, đến tận bây giờ anh tavẫn nghĩ em nên thử thách kịch bản đó. Em cảm thấy anh tanên đi xem cuộc sống sinh hoạt của những diễn viên bởi vì nhập diễn quá sâu mà không thoát vai được đi, để có chút hiểu biết, từ đó sẽ không còn suy nghĩ này trong lòng nữa."
"Anh cũng thấy vậy, thế sau này em có hợp tác với anh ta nữa không?"
"Nếu khi đó anh ta vẫn chưa thay đổi quan điểm, em sẽ không hợp tác đâu, bởi vì dù sao thì, em vẫn còn vướng hợp đồng 1314 năm yêu đương với người ta, em không có tiền đền bù đâu."
Lee Minhyeong cười khẽ: "Em nhớ rõ là được."
"Yên tâm đi, chuyện gì quên chứ em không quên chuyện này."
Cậu hàn huyên với Lee Minhyeong thêm một lúc nữa, nhìn thời gian không còn sớm, lúc này mới vào phòng vệ sinh rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Quả nhiên, ngày hôm sau Son Siwoo không còn xuất hiện ở phim trường nữa, Hyeonjoon thấy anh nói được làm được, cảm thấy lần này đúng là anh đã thay dổi được một ít. Hy vọng sau này Son Siwoo có thể hiểu được mỗi một diễn viên không cần phải hiến thân vì nghệ thuật nữa, Hyeonjoon nghĩ.
Về phía Son Siwoo, anh đang lái xe đến nhà Gong Yoowon, anh biết được cái tên này là nhờ Kang Soman, anh muốn xem thử, rốt cuộc một người nhập diễn quá sâu sau này sẽ trở nên như thế nào, có phải thật sự không thể thoát vai được hay không, đồng thời cũng nhìn xem, người đã từng khiến Kang Soman và đạo diễn Im cảm thấy tiếc nuối, hiện tại đã thay đổi như thế nào.
Son Siwoo mới vừa đi, Lee Minhyeong liền tới thăm đoàn, anh nhìn Hyeonjoon, nhạy bén phát hiện dường như cậu gầy hơn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro