Chương 72
Lee Wangeun là tướng quân xuất sắc nhất của Cao Ly, cả đời này ông chỉ theo hầu một vị quân vương và chỉ yêu một người con gái. Sau đó vào một ngày sắc trời tối đen như mực, sau khi trút hết hơi thở cuối cùng, người phụ nữ ông yêu đã hạ sinh cho ông một người con trai. Lee Wangeun đã đặt tên cho đứa con đã cướp lấy mạng người này là Lee Wangso. Sau khi đứa nhỏ sinh ra không được bao lâu, ông liền phải ra chiến trường, thời cuộc rung chuyển, thân là một tướng quân nên khó tránh khỏi việc ông phải dành khá nhiều thời gian cùng tinh lực để giải quyết quốc sự, chỉ để lại vỏn vẹn một hình bóng trong nhật ký trưởng thành của Lee Wangso.
Mười tám năm sau, Lee Wangso trưởng thành cũng không thân cận với người cha này là bao, chàng ít nói, gương mặt lạnh lùng, phần lớn thời gian đều là tự mình luyện tập thương pháp. Lee Wangeun nói với Lee Wangso rằng, loạn thế xuất anh hùng, là nam nhi thì phải cứu giúp nước nhà, lấy thiên hạ nước nhà làm mục tiêu của mình. Lee Wangso nhớ kỹ những lời này, 18 tuổi liền lãnh binh xông pha ra chiến trường.
Lee Wangso là một thiếu niên anh tài, cho dù nhỏ tuổi, chàng cũng có thể dựa vào vũ lực xuất sắc cùng với tài chỉ huy linh hoạt trên chiến trường, phá tan quân địch, đánh thắng từng trận từng trận chiến dịch một. Thế nhưng, ai cũng không ngờ, trong khi giao chiến với nước Thanh – đối thủ mạnh nhất của Cao Ly, Lee Wangso đã bị thương và bị bắt, sau đó cũng nhanh chóng phản quốc, trở thành địch thủ mạnh nhất lúc bấy giờ.
Lee Wangeun không tin con trai ông sẽ làm ra loại chuyện này, ông tự mình nắm giữ ấn soái xuất chinh, tự mình giao chiến với Lee Wangso, sau khi tận mắt xác thật con trai phản bội quốc gia, ông tức giận chất vấn Lee Wangso: "Tại sao?"
Lee Wangso chỉ nhẹ nhàng nói ba chữ: "Ta hận ông."
Lee Wangeun khó hiểu, Lee Wangso ngồi trên lưng ngựa, thiếu niên cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, trong mắt vừa có kiêu ngạo cũng vừa có hận ý, chàng bình tĩnh nói: "Ở trong mắt ông, chỉ có quốc gia này, không có ta. Một khi đã như vậy, ta sẽ huỷ hoại quốc gia này, để ông có thể nhìn thấy rõ thực lực của ta."
Lee Wangeun vừa khiếp sợ vừa phẫn hận, trường thương vung ra đâm về phía Lee Wangso, lại bị Lee Wangso ngăn lại, phụ tử giao chiến, cuối cùng Lee Wangso không địch lại, bị thương trở về quân doanh.
Vì muốn đánh cho thằng con ngỗ nghịch sáng mắt ra, Lee Wangeun lần lượt thỉnh cầu quốc quân mang binh tấn công nước Thanh, nhưng lại bị quốc quân ngăn cản. Thẳng đến khi nước Thanh lại tiến hành xâm phạm lần nữa và Lee Wangso vẫn là người mang binh ra trận, Lee Wangeun mới tiếp tục hỏi: "Ngươi đã biết sai chưa?"
Lee Wangso khinh thường nói: "Sai gì?"
Chiến trường chỉ cần chạm vào là nổ ngay, cho dù Lee Wangso là một thiếu niên anh tài, chàng cũng khó mà chống lại được Lee Wangeun, người đã chinh chiến cả nửa đời người. Lee Wangeun không muốn giết Lee Wangso, thế nhưng đao kiếm không có mắt, trường thương đánh bậy đánh bạ lại đâm trúng vào ngực Lee Wangso. Lee Wangso ngước mắt nhìn về phía phụ thân, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, tựa như muốn nói gì đó, nhưng dường như cũng chẳng biết phải nói những gì. Chàng cứ như thế mà chết ở trên chiến trường, chết ở trong lòng Lee Wangeun.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều không biết, Lee Wangso không hề phản quốc, trước khi chàng xuất binh đánh nước Thanh lần đó, quốc quân đã có một buổi nói chuyện bí mật với chàng, quốc quân hy vọng chàng có thể làm nội ứng trong nước Thanh, tiến hành giết hết các trung hiền, để lại tiểu nhân, để nước Thanh lâm vào thế hỗn loạn.
Lee Wangso nhớ kỹ lời dạy của phụ thân, là nam nhi thì phải cứu giúp nước nhà, lấy thiên hạ nước nhà làm mục tiêu của mình. Chàng không hề do dự đáp ứng quốc quân, rất nhanh đã nghĩ xong lý do phản quốc, nghĩ xong kế hoạch hoàn hảo để chính mình phản quốc sao cho hợp tình hợp lý. Vì thế, để có cơ hội tỏ rõ nỗi hận của bản thân, chàng cố ý bại trận bị bắt. Chàng ở nước Thanh chịu nhiều đau khổ, hao hết tâm cơ mới thu được độ tín nhiệm của quân vương nước Thanh, làm hết phận sự truyền lại thông tin tình báo cho quốc quân Cao Ly.
Lần đó, khi Lee Wangso tiếp thu nhiệm vụ rời đi, quốc quân đã hỏi: "Lần đi này cực kỳ hung hiểm, có lẽ ngươi sẽ chết ở địch quốc, ngươi có muốn ta chuyển lời gì đến phụ thân ngươi hay không?"
Lee Wangso tự hỏi hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hãy nói với ông ấy, thần chưa bao giờ hận ông ấy, thần vì ông ấy mà kiêu ngạo."
Nhưng đâu ai biết trước được chuyện tương lai, vị quốc quân giao phó nhiệm vụ cho Lee Wangso lại đột nhiên phát bệnh cấp tính, bệnh nặng qua đời. Thời điểm trước khi chết, quốc quân muốn nói những lời này với Lee Wangeun, nhưng lúc này Lee Wangeun đang chém giết với Lee Wangso, không kịp chạy về vương thành. Quốc quân há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không truyền kịp những lời này với Thái Tử, cưỡi hạc bay về phương Tây.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, Lee Wangeun đâm thương vào ngực Lee Wangso.
Cuối kịch bản, Thái Tử kế vị, dựa vào thông tin tình báo có được từ Lee Wangso và cựu quốc quân, thành công dẫn dắt Cao Ly chiến thắng nước Thanh. Cả nước hò reo chúc mừng, tất cả thần dân đều vì tân quốc quân và Lee Wangeun mà reo hò, đồng thời cũng buông lời thóa mạ Lee Wangso đã phản bội quốc gia. Mà Lee Wangeun, sau giờ ngọ nghỉ ngơi hôm đó, không biết vì sao ông lại nhớ đến hình ảnh Lee Wangso khi còn niên thiếu đang tập võ cùng với ông.
Khi đó Lee Wangso còn rất nhỏ, trường thương trong tay cũng cao hơn Lee Wangso, chàng nhìn trường thương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lee Wangeun nói: "Đây là vũ khí của ngươi, sau này, ngươi sẽ trở thành một tướng quân, hãy cầm nó để bảo vệ quốc gia của mình."
Có vẻ như Lee Wangso vẫn còn nhỏ tuổi nên không hiểu hết ý nghĩa của những lời này, nhưng chàng vẫn nhìn trường thương trong tay, thuận theo gật đầu.
Lee Wangeun xoa đầu Lee Wangso, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Hyeonjoon xem xong kịch bản này, chợt có chút thổn thức trong lòng, khi còn nhỏ cậu có xem qua các bộ phim truyền hình trên TV, phát hiện đến cuối phim các gián điệp nằm vùng đều sẽ được thanh minh trả lại sự trong sạch, lấy lại vinh dự bản thân, thế nhưng, Hyeonjoon cũng chưa từng nghĩ tới, nếu bọn họ bất hạnh bỏ mình giữa đường thì sao? Hay là lãnh đạo phía trên của bọn họ lại chết ngoài ý muốn thì sao? Nếu vậy cả đời này của họ, chẳng phải sẽ luôn sống trong những lời thóa mạ của người khác hay sao.
Anh hùng luôn luôn có được vinh dự và lòng kính yêu từ tất cả mọi người nhưng anh hùng ngầm thì sao? Đừng nói là vinh dự, ngay cả khi bị hiểu lầm, bị người khác nhục mạ cũng không thể mở miệng giải thích, có ai có thể hiểu được nỗi khổ của bọn họ hay không? Lòng người khó đoán nhưng có rất ít người biết được, ngoài mặt họ có thể nhẹ nhàng làm ra mấy chuyện thương thiên hại lí khiến người khác khinh thường, nhưng mỗi khi đêm về lại vì nội tâm dày vò trằn trọc, mà đêm không thể ngủ.
Hyeonjoon vẫn luôn tin rằng, trên con sông lịch sử chảy dài này, nhất định vẫn có một người nào đó, từ bỏ hình tượng chính nghĩa, âm thầm phụng hiến đất nước đến chết như thế. Không ngờ, hôm nay, cậu lại thật sự thấy được một chuyện xưa như vậy.
Cậu thở dài, sau đó nói với Kim Jeonghyeon: "Tôi muốn diễn bộ phim này, tôi thích nhân vật này."
"Nhân vật này được phác thảo rất tốt, không chỉ ý chí cao, trước và sau khi phản quốc cũng tương phản, tuy nút mắt nội tâm nhân vật rất lớn nhưng vẫn có thể tháo gỡ được. Hai ngày này cậu cứ xem kịch bản trước, hai ngày sau tôi sẽ dẫn cậu đi thử vai, hy vọng có thể thử vai thành công."
"Hy vọng là vậy." Hyeonjoon nói.
Lee Minhyeong vừa về đến nhà liền nhìn thấy Hyeonjoon đang chuyên tâm xem kịch bản, anh lại gần nhìn thoáng qua, sau đó hỏi: "Kịch bản mới à?"
"Ừ em sắp đi thử vai kịch bản mới, không biết có thể thành công không đây."
"Em lợi hại thế này, đương nhiên là thành công rồi." Lee Minhyeong không chút do dự nói.
Hyeonjoon tựa đầu nhìn anh: "Kịch bản này khá tốt, nhân vật cũng không tồi, đã vậy còn là đạo diễn lớn Kang Sooman nữa, em không muốn bỏ lỡ cơ hội này."
"Yên tâm, trước giờ đạo diễn nào cũng khen kỹ thuật diễn xuất của em không tồi, thậm chí ngay cả Son Siwoo cũng vì muốn em nhận diễn bộ phim của anh ta mà hận không thể ký hợp đồng với em, nhất định vấn đề không nằm ở em."
"Vậy nếu em thử vai thành công, em sẽ mời anh ăn cơm."
"Được." Lee Minhyeong xoa xoa tóc cậu, nếu Hyeonjoon thử vai không thành công, anh cũng sẽ đi tìm đạo diễn, trao đổi thử xem có thể cho Hyeonjoon cơ hội thử vai một lần nữa hay không. Hiếm khi mới có một nhân vật khiến cậu yêu thích thế này, nếu được, Lee Minhyeong vẫn luôn hy vọng cậu có thể diễn nhân vật mà cậu thích.
Cứ như thế hai ngày sau, Hyeonjoon ôm tâm tình vừa thấp thỏm mà cũng vừa chờ mong cùng Kim Jeonghyeon đi đến địa điểm thử vai mà trợ lý đạo diễn Kang Sooman đã nhắn từ trước. Trước đây cậu chưa từng gặp qua đạo diễn Kang, hôm nay chính là lần đầu tiên, cậu vô cùng lễ phép chào hỏi đạo diễn Kang.
Đạo diễn Kang đã hơn 50 tuổi, dáng người hơi béo, ông rất thích cười, thoạt nhìn gương mặt vô cùng phúc hậu, Hyeonjoon nói chuyện với ông vài câu, chợt phát hiện tuy ông là đạo diễn lớn, nhưng cách nói chuyện không hề tỏ vẻ thanh cao gì cả, dần dà cũng không còn khẩn trương trong lòng nữa.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó đạo diễn Kang bảo chuyên viên trang điểm và chuyên viên tạo hình dẫn cậu vào trong hóa trang tạo hình trước, chờ đến lúc cậu bước ra, hai mắt đạo diễn Kang không khỏi sáng ngời nhìn chằm chằm vào cậu. Ông nhìn vị tướng quân trẻ tuổi ở trước mắt, không thể tin được đây là người vừa mới ngồi tán gẫu với ông tầm vài phút trước.
Rõ ràng khí chất của Hyeonjoon đã thay đổi.
Hyeonjoon nhìn ánh mắt đạo diễn Kang liên tục biến hóa, liền biết chắc hẳn ông rất hài lòng với tạo hình của cậu. Hai ngày trước, cậu đã nghiên cứu kỹ tâm lý nhân vật Lee Wangso, vì vậy, sau khi thay quần áo hóa trang, cậu cứ thế mà đặt bản thân vào nhân vật Lee Wangso, khi nhìn về phía đạo diễn Kang, cậu không còn dùng thân phận là diễn viên Hyeonjoon nữa, mà là thân phận tướng quân trẻ tuổi Lee Wangso.
Đối với cậu mà nói chuyện này rất đơn giản, thậm chí cậu còn chưa ý thức được khí chất của mình đã thay đổi như thế nào, thế nhưng đạo diễn Kang lại thấy rất rõ, vì thế ông tỏ ra vô cùng vui sướng khi nhìn cậu. Ông nhìn Hyeonjoon, càng nhìn càng thấy hài lòng, cho dù đã 22 tuổi, nhưng gương mặt của Hyeonjoon vẫn còn non, thoạt nhìn giống như một sinh viên mới vừa đậu đại học, gương mặt trẻ tuổi thế này, không chỉ phù hợp với nhân vật trong phim, mà khi cuối phim, khi mọi chân tướng đều được sáng tỏ, cũng có thể khiến người xem vì gương mặt này mà thổn thức.
Đạo diễn Kang chọn một cảnh trong kịch bản, sau đó bảo cậu bắt đầu diễn.
Dù chỉ diễn một mình, Hyeonjoon cũng không ngượng ngùng, chờ đến khi diễn xong, trong lòng đạo diễn Kang đã xác định chọn cậu rồi. Với tuổi nghề của Kang Sooman, ông luôn luôn thưởng thức và cổ vũ các diễn viên là sinh viên mới vừa ra trường, sau khi Hyeonjoon thử vai xong, ông vỗ vai Hyeonjoon, nói: "Cố gắng lên, cậu diễn rất có hồn, đừng lãng phí thiên phú của cậu, phải cố gắng hơn nữa."
"Dạ vâng." Hyeonjoon cung kính nói.
Đạo diễn Kang cười cười, gật đầu hài lòng: "Trở về đi, cố gắng nghỉ ngơi trong mấy ngày này, tầm vài tháng sau khởi động máy rồi, có thể sẽ vất vả đấy."
Lời này vừa nói ra trên cơ bản đã có thể xác định được rồi, Hyeonjoon kinh ngạc nhìn ông, cậu không dám hỏi nhiều, nhưng ánh mắt lại không kìm được niềm vui sướng, cậu tỏ vẻ: "Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng."
Đạo diễn Kang không nói thêm gì nữa, ông vẫy tay, bảo cậu rời đi.
Suốt cả đường quay về, Hyeonjoon không nhịn được nỗi hân hoan trong lòng, cậu không ngừng hỏi Kim Jeonghyeon: "Đạo diễn Kang nói những lời này, chắc là đã chọn tôi rồi đúng không? Tôi không hiểu sai đúng không?"
Hiếm khi Kim Jeonghyeon nhìn thấy dáng vẻ lo được lo mất thế này của cậu, anh bật cười nói: "Đúng đúng đúng, cậu đã hỏi tôi 800 lần rồi đó, chắc chắn ngài ấy sẽ chọn cậu."
"Nhưng lỡ như về sau đạo diễn Kang cảm thấy hài lòng với một diễn viên nào khác thì sao?" Hyeonjoon nhịn không được tự hỏi: "Bởi vì, lần thử vai này vẫn chưa kết thúc mà."
"Sẽ không đâu." Kim Jeonghyeon lạc quan hơn cậu nhiều: "Lần thử vai này, để phù hợp với độ tuổi, các diễn viên bắt buộc phải từ 16 đến 23 tuổi, ở độ tuổi này, họ phải có được kỹ thuật diễn xuất tốt, hình tượng đẹp, bên cạnh đó cũng phải trống lịch trình, không nhận diễn các bộ phim hay vở kịch khác, người như thế không nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Hyeonjoon cảm thán: "Hy vọng tôi có thể thuận lợi bắt lấy nhân vật này."
"Xem ra cậu thật sự rất thích nhân vật này rồi." Kim Jeonghyeon cũng cảm thán.
Ngược lại, lời này cũng không hoàn toàn là đúng, Hyeonjoon nhìn Kim Jeonghyeon, cậu không thể không chút mặt mũi nói với Kim Jeonghyeon rằng, nguyên nhân cậu muốn diễn bộ phim này là vì muốn lấy được giải thưởng. Có được giải thưởng rồi, cậu và Lee Minhyeong có thể công khai, cũng có thể cùng Lee Minhyeong đi gặp cha mẹ của anh, cậu không muốn để Lee Minhyeong chờ đợi cậu quá lâu, vì vậy, đây chính là cơ hội gần nhất, cậu không muốn bỏ lỡ.
Cậu cười cười, không nói gì, Kim Jeonghyeon chỉ xem như nói trúng ý cậu rồi, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Không được mấy ngày, Kim Jeonghyeon liền nhận được điện thoại, nói là Hyeonjoon thử vai thành công, kịch bản hoàn chỉnh đã được gửi qua mail rồi, hy vọng Hyeonjoon có thể làm quen với kịch bản trước khi khởi động máy. Kim Jeonghyeon mở miệng đáp ứng, khách sáo với đối phương vài ba câu rồi mới cúp điện thoại, thông báo tin tức tốt này cho Hyeonjoon.
Sau khi Hyeonjoon nghe được tin tức này, cậu vô cùng hưng phấn gọi ngay cho Lee Minhyeong, nói tối nay chúng ta sẽ đi ăn ngoài, chúc mừng một chút.
Đương nhiên Lee Minhyeong sẽ đáp ứng, anh nhanh chóng xử lý xong công việc, tối đến cùng cậu ra ngoài dùng bữa.
Buổi tối trước khi ngủ, Hyeonjoon và Lee Minhyeong làm một lần, cậu đang cao hứng trong lòng, nên sau khi làm xong vẫn chưa muốn ngủ, cậu dựa vào lòng Lee Minhyeong muốn nói với anh rằng, nếu cậu lấy được giải từ bộ phim này, hai người chúng ta sẽ công khai. Thế nhưng sau đó cậu lại sợ lỡ như không lấy được giải, sẽ vô tình khiến Lee Minhyeong hy vọng chờ đợi. Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại nào, Hyeonjoon tự nhủ, không cần khiến bản thân quá áp lực, cứ như bình thường là được.
Nghĩ vậy một hồi, cuối cùng cậu cũng có thể từ từ nhắm mắt lại, ngủ yên trong lòng Lee Minhyeong.
Cuối tháng 3, giải thưởng Kim Quế chính thức được cử hành, Hyeonjoon đi theo đoàn phim [Phá Quang] bước lên thảm đỏ, cậu cố ý nhờ Lee Minhyeong cài giúp cậu chiếc ghim cài áo hình hoa hồng kia lên tây trang. Jung Jaehyun nhìn thấy, còn mở miệng khen một câu: "Chiếc ghim cài áo này cũng khá đẹp đấy."
"Minhyeong tặng đó." Hyeonjoon kiêu ngạo nói.
"Ồ, khó trách lại thô tục thế này, hoa hồng đó." Jung Jaehyun lập tức thay đổi giọng điệu.
Hyeonjoon:......
Hyeonjoon không phục nhìn anh: "Hoa hồng thì sao chứ, có bản lĩnh thì sau này anh đừng tặng hoa hồng cho người anh thích nha."
Jung Jaehyun bật cười: "Em che chở anh ta quá nhỉ?"
"Đương nhiên rồi." Hyeonjoon đúng lý hợp tình nói.
"Hầy." Jung Jaehyun lắc đầu, có chút hâm mộ nói: "Anh ta cũng may mắn thật, hết người này lại đến người khác che chở cho anh ta."
"Còn có ai nữa à?" Hyeonjoon vô cùng mẫn cảm hỏi.
"Shin Jiwon."
Lúc này Hyeonjoon mới nhẹ nhàng thở ra: "Jiwon là bạn bè của anh ấy mà, đương nhiên là phải đứng về phía anh ấy rồi."
"Ngược lại anh thấy em thật tốt tính, thế mà không ghen với cô ấy."
"Bởi vì Jiwon rất đáng yêu." Hyeonjoon thẳng thắn nói: "Hơn nữa, Jiwon rất hiểu chuyện, sau khi tụi em ở bên nhau, em ấy không còn nói lời yêu thích với Minhyeong nữa."
Jung Jaehyun nghe vậy, cúi đầu cười cười: "Đối với cô ấy mà nói, Lee Minhyeong chính là tình yêu ký thác nảy mầm khi còn ở thời thanh xuân, không thể nói là chân ái, cũng càng không thể nói đây là yêu thích thật sự, chỉ là tình yêu chớm nở lúc sơ khai, thấy được một người thích hợp, cho nên mới đặt tình cảm thiếu nữ trên người anh ta mà thôi."
"Sao anh biết?" Hyeonjoon hiếu kỳ.
Jung Jaehyun cười cười: "Anh đoán thôi, bởi vì anh đã từng diễn chung với cô ấy khá nhiều lần."
Hyeonjoon nghĩ có lẽ anh đang giải thích cảm tình của Shin Jiwon với Lee Minhyeong, để cậu không hiểu lầm, vì vậy rất hào phóng nói: "Em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không hiểu lầm đâu."
Jung Jaehyun cười khẽ một chút, anh gật đầu, không nói nữa.
Tối hôm đó, như dự đoán, Jung Jaehyun bắt lấy giải nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Quế, Hyeonjoon ngồi ở dưới sân khấu, không ngừng vỗ tay cho anh, đồng thời fans Jung Jaehyun cũng kích động nhiệt liệt tiến hành rút thăm trúng thưởng trên mạng, hơn nữa còn để lại vô vàn lời chúc phúc ở dưới IG anh.
Jung Jaehyun nhìn chiếc cúp trong tay, tuy có trễ hơn dự tính một năm, nhưng cũng may là đã đạt được rồi. Anh bình tĩnh nêu lên cảm nghĩ, sau đó ôm cúp đi xuống sân khấu.
Ngay lúc ngọn đèn sân khấu không chiếu về phía anh nữa, anh chợt đưa mắt nhìn về một nơi nào đó, anh biết người anh thích đang ngồi ở đấy. Tuy rằng có hơi chậm trễ, nhưng, Shin Jiwon à, từ hôm nay trở đi, anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.
Nghĩ đến đây, Jung Jaehyun vô thức cười cười.
Chờ đến khi lễ trao giải kết thúc, Hyeonjoon cùng Shin Jiwon gặp nhau trong hậu đài. Shin Jiwon mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc búi lên, cô vừa oán giận với Hyeonjoon vốn dĩ hôm nay sẽ mặc tây trang nhưng khi nhìn thấy chiếc váy dài xinh đẹp này thì lại không nỡ muốn mặc nó, vừa mắng đường đi hôm nay đông đúc, thiếu chút nữa là đã đến trễ buổi lễ trao giải rồi.
Hyeonjoon hỏi: "Có lạnh không? Dù sao cũng đang ở trong hậu đài, người khác cũng không nhìn thấy đâu, anh đưa áo khoác cho em mặc nhé?"
"Thôi bỏ đi." Shin Jiwon hiểu rất rõ độ nổi tiếng của chính mình: "Anh có tin hay không, nếu bây giờ anh đưa cho em, giây tiếp theo hai chúng ta liền leo lên hot search đó. Đừng nghĩ hậu trường thì sẽ không có fans, còn có các nhân viên công tác khác nữa, có đôi khi bọn họ còn thích xem náo nhiệt hơn cả fans nữa."
"Thế thôi vậy." Hyeonjoon đành nói.
"Yên tâm đi, em không lạnh, nhưng lúc bước trên thảm đỏ thì lạnh lắm luôn."
Đương lúc hai người đang nói chuyện, Jung Jaehyun đã trả lời xong hàng loạt câu hỏi phỏng vấn, đang đi về phía hai người họ: "Đi thôi." anh nói: "Anh mời hai người ăn cơm."
Hôm nay vì để mặc lễ phục đẹp, Shin Jiwon vẫn chưa lót dạ được gì, lúc này cũng có chút đói bụng, cô không ngừng gật đầu nói: "Anh mời là đúng rồi đó, anh là người duy nhất trong ba chúng ta lấy được giải thưởng mà." Cô hâm mộ nhìn về phía chiếc cúp trên tay Jung Jaehyun: "Giải thưởng Kim Quế kìa, em cũng muốn có một chiếc cúp giải thưởng Kim Quế."
Jung Jaehyun nghe vậy, bèn giơ tay đưa cúp sang cho cô: "Vậy tặng em."
"A?" Shin Jiwon ngơ ngác nhìn anh.
"Không phải em muốn sao? Cầm đi chơi đi."
Shin Jiwon không hiểu gì nhìn anh, lại nhìn về phía Hyeonjoon, sau lại phất tay nói: "Em nói đùa mà thôi, đi đi, rời khỏi nơi này trước đã."
Jung Jaehyun thấy cô xoay người nói cười với Hyeonjoon, không khỏi thở dài trong lòng.
Cả ba người cùng chọn một khách sạn để dùng cơm, Lee Minhyeong không có ở đây nên Hyeonjoon cũng không uống rượu, cậu chỉ lấy nước uống hoa quả. Đương lúc ăn cơm, Jung Jaehyun nói: "Hyeonjoon, chương trình giải trí kia của anh tạm thời cũng ổn định rồi đấy, đến lúc đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tháng 8 này sẽ tiến hành ghi hình, em có thể tham gia không?"
Hyeonjoon nghĩ: "Dạ được, tháng 5 này em sẽ bắt đầu quay một bộ điện ảnh mới, có lẽ tháng 8 là đóng máy rồi, cũng vừa khéo."
"Chương trình giải trí gì vậy?" Shin Jiwon hiếu kỳ: "Sao em chẳng biết gì hết."
"Không phải trước đó đã nói với em rồi sao, là chương trình giải trí cho các minh tinh trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn, anh và đạo diễn của chương trình [Running 4 giờ] cùng làm, bên anh đề cử minh tinh là Hyeonjoon, còn lại những khách mời khác sẽ để nhà đầu tư và bọn họ quyết định. Đúng rồi Hyeonjoon, chương trình giải trí này, em được quyền dẫn theo một người, mặc kệ là trong vòng hay là ngoài vòng đều được, em hiểu ý anh không?"
Nháy mắt Hyeonjoon liền hiểu: "Ý của anh là, em có thể dẫn theo Minhyeong?"
"Nếu em muốn."
"Em muốn!" Hyeonjoon nói: "Em vẫn chưa được tham gia chương trình giải trí với anh ấy đâu, thế nhưng không biết Minhyeong có muốn hay không, để tối nay về em hỏi anh ấy thử."
Shin Jiwon nghe hai người nói chuyện, liền chen vào nói: "Em cũng muốn đi."
Jung Jaehyun nghe vậy, liền ra vẻ tự hỏi: "Cũng được, anh vẫn chưa tìm được người dẫn theo, nếu em muốn đi, anh sẽ dẫn em theo."
"Không cần đâu." Shin Jiwon không chút lưu tình từ chối lời đề nghị của anh: "Nếu em đi với anh, chắc sẽ leo lên hot search luôn mất? Đến lúc đó em sẽ bảo người đại diện liên hệ với đạo diễn chương trình, chừa cho em một chỗ là được rồi."
Jung Jaehyun:......
"Nhưng hình như đạo diễn đã chọn được người thích hợp rồi, vậy nên, có lẽ sẽ không chừa chỗ cho em đâu." Jung Jaehyun không cam lòng nói.
Shin Jiwon bày ra vẻ mặt "sao anh lại ngốc thế" nhìn anh: "Em là ai, em chính là Shin Jiwon, theo em thì chỉ có lợi mà thôi, em nói em muốn tham gia chương trình đó, chẳng lẽ lại không cho em tham gia sao? Anh thật sự rất ngốc."
Jung Jaehyun:......
Jung Jaehyun cảm thấy anh không muốn nói chuyện với Shin Jiwon nữa, ai mới là đứa ngốc đây, ngay cả thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được trong hai chúng ta đứa nào mới ngốc đấy!
Jung Jaehyun buồn bực uống một ngụm rượu lớn, Hyeonjoon nhìn anh, sau đó lại quay đầu nhìn Shin Jiwon, mơ hồ cảm giác được dường như có chuyện gì đó không đúng.
Cậu muốn giúp Jung Jaehyun khuyên nhủ Shin Jiwon, thế nhưng Shin Jiwon lại rất kiên định nói: "Không cần, em tình nguyện đi với anh chứ cũng không đi với anh ta đâu, hay là anh dẫn em, còn anh ta dẫn Minhyeong, như vậy cũng được lắm đó."
Hyeonjoon nghe vậy, đành bất đắc dĩ nhìn về phía Jung Jaehyun đang vẻ mặt hết sức cạn lời nhìn cô, cậu chớp chớp mắt, tỏ vẻ cậu cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi nha.
Chờ đến khi cả ba đều ăn no rồi, Lee Minhyeong tới đón Hyeonjoon, Shin Jiwon nói lời tạm biệt với Jung Jaehyun, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi vào xe Lee Minhyeong.
Jung Jaehyun buồn bực đỡ trán, thật sâu cảm nhận được, cho dù Lee Minhyeong đã là đóa hoa đã có chủ rồi thì con đường truy thê của anh cũng vẫn gian nan không kém.
Lee Minhyeong đưa Shin Jiwon về nhà trước, sau đó mới lái xe quay về nhà. Hyeonjoon thấy Shin Jiwon đi rồi, liền vô cùng thần bí nói với Lee Minhyeong: "Hình như em đã biết đàn anh thích ai rồi."
"Ai vậy?"
"Jiwon."
Lee Minhyeong nghe vậy, thiếu chút nữa liền đạp phanh: "Ai? Jiwon? Shin Jiwon?"
Hyeonjoon gật đầu: "Em đoán thế, đàn anh và đạo diễn của [Running 4 giờ] lên kế hoạch tổ chức một chương trình giải trí mới, nghệ sĩ tham gia có thể dẫn theo một người bạn đồng hành, Jiwon nói muốn đi, đàn anh liền nói anh ấy có thể dẫn em ấy đi được. Thế nhưng Jiwon lại không muốn, em ấy bảo người đại diện của em ấy sẽ tự liên hệ với đạo diễn, chừa một chỗ cho em ấy, đàn anh nghe vậy liền bảo đạo diễn chọn người xong hết rồi, không còn chỗ cho em ấy đâu. Như này không phải là muốn Jiwon đi cùng với anh ấy hay sao? Nếu không phải anh ấy thích Jiwon, thì sao lại nói những lời như vậy."
Lee Minhyeong nghe vậy, nháy mắt liền nở nụ cười: "Cũng có lý, ngược lại anh cũng muốn nhìn xem, cậu ta có thật sự thích đại tiểu thư hay không."
Bỗng dưng Lee Minhyeong cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, phong thủy luân chuyển, trước kia Jung Jaehyun cố ý thân cận với Hyeonjoon khiến anh ghen ăn tức ở, giờ thì hay rồi, anh không cần phải cố ý thân cận với Shin Jiwon, chỉ cần lấy Shin Taeyong ra, để xem Jung Jaehyun có thể nhảy nhót được nữa hay không.
Hyeonjoon nhìn vẻ mặt cười xấu xa của anh, bèn hỏi: "Anh có vẻ rất vui nhỉ?"
"Anh không nên vui sao? Đại tiểu thư độc thân đã được nhiều năm, khiến người làm anh như anh rầu muốn thúi ruột, cuối cùng cũng có một người thích em ấy, xứng đôi vừa lứa với em ấy, anh không nên vui thay em ấy sao?"
"Anh cảm thấy em tin sao?" Hyeonjoon mới không tin chuyện ma quỷ của anh: "Có phải anh cảm thấy đàn anh thích Jiwon, nếu anh ấy muốn bên nhau với Jiwon, nhất định phải được người nhà Jiwon đồng ý, ví dụ như Shin Taeyong, anh trai của Jiwon, mà anh lại là bạn tốt của Shin Taeyong, anh chỉ cần tùy tiện nói hai câu, liền có thể quyết định được chuyện sinh tử của anh ấy rồi, em nói vậy có đúng không?"
Lee Minhyeong bất đắc dĩ: "Sao anh trốn thế nào cũng không qua được hai mắt của em thế?"
Hyeonjoon rất đắc ý: "Bởi vì em hiểu rất rõ anh."
"Thật vinh hạnh."
Hyeonjoon cười nhìn anh, cậu nghĩ anh cũng sẽ không thật sự làm khó Jung Jaehyun đâu, vì thế cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi: "Tháng 8 này anh có sắp xếp gì không?"
"Em muốn làm gì?" Lee Minhyeong hỏi cậu.
"Chương trình giải trí đó của đàn anh có mời em, trước đó không phải em đã nói rồi sao, mỗi một nghệ sĩ tham gia đều được dẫn theo một người bạn đồng hành, em muốn dẫn anh theo, anh có thời gian không?"
"Chuyện này à." Lee Minhyeong cố ý nói: "Để anh xem lịch trình của anh thế nào đã, em cũng biết, anh là người rất bận rộn mà."
Hyeonjoon vừa nghe giọng điệu nói chuyện này của anh liền biết anh đang chọc ghẹo cậu, cậu học theo Lee Minhyeong nói: "Không sao, công việc của anh quan trọng hơn. Nếu anh không có thời gian, vậy em sẽ bảo đàn anh dẫn em theo, vừa khéo để chỗ của em lại cho Jiwon. Hiện tại anh cũng biết đàn anh thích Jiwon rồi đó, vậy nên nếu lần tham gia chương trình giải trí này, tụi em có ăn chung ngủ chung trên một chiếc giường, anh cũng đừng bận tâm quá nha."
Lee Minhyeong nghe thế liền đạp phanh: "Em nói cái gì? Ăn chung ngủ chung trên một chiếc giường? Em và Jung Jaehyun sao? Nằm mơ đi. Đừng nói là tháng 8, cho dù là tháng 9 hay tháng 10 anh cũng có thời gian, em yên tâm, anh sẽ tham gia chương trình giải trí này với em."
Hyeonjoon cảm thấy anh rất dễ kích động: "Không phải anh rất bận hay sao?"
"Truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta, có bận đến mấy cũng phải ở cùng với vợ của mình."
Hyeonjoon bất chợt nghe thấy từ "vợ" này, nháy mắt cả người đỏ bừng, nhất thời không nói tiếng nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro