Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

"Đúng vậy, cho nên mới nói, anh đã bắt đầu thích em từ rất lâu rồi, vẫn luôn rất rất thích em."

Hyeonjoon nghe vậy, trong lòng như tổ mật ong đổ xuống dưới ánh mặt trời, vừa tỏa ra mùi hương mật ngọt, vừa được ánh mặt trời sưởi ấm. Cậu nhìn Lee Minhyeong, mặc kệ đây là lời thật lòng hay là lời giả dối thì đây cũng là lời âu yếm dễ nghe nhất mà cậu đã từng nghe.

"Vậy anh có muốn biết, từ khi nào mà em đã......"

Chưa kịp dứt câu, cậu đã bị Lee Minhyeong dùng nụ hôn che lấp.

Lee Minhyeong vừa hôn cậu vừa nhắc nhở: "Hiện tại không được phép nói nữa."

Hyeonjoon chợt nhớ tới chuyện trước khi anh mở lời cầu hôn cậu, cậu không được nói thích anh. Bỗng dưng cảm thấy Lee Minhyeong bướng bỉnh có chút đáng yêu, thật ra cậu cũng không để ý đến mấy chuyện này nhưng ngược lại Lee Minhyeong lại rất để ý. Chuyện yêu đương, sao có thể phân rõ đúng sai thắng thua, yêu một người tựa như đang chờ đợi một đóa hoa nở rộ vậy, hoa có thể nở được là đã khiến bạn cảm thấy vui sướng lắm rồi, nào còn có tâm tư đi so đo rằng bản thân đã đợi nó bao lâu đâu chứ.

Bởi vì dù sao thì, hoa chưa từng bảo bạn phải chờ nó là bạn chủ động muốn chờ nó mà thôi.

Thế nhưng, Lee Minhyeong làm thế này cũng là vì muốn tốt cho cậu, cho dù anh ngẫu nhiên cố chấp thì đó cũng là vì suy nghĩ cho cậu.


Hyeonjoon ngước mắt nhìn Lee Minhyeong, cậu chưa từng nói với Lee Minhyeong, Lee Minhyeong cũng không biết, nhưng thật ra cậu đã ngầm nói ba chữ này với Lee Minhyeong từ lâu rồi. Ngày đó là sinh nhật Lee Minhyeong, cậu uống say, dựa vào lưng Lee Minhyeong, ngón tay khẽ viết ba chữ lên lưng anh, ba chữ kia không dựa vào nét bút mà cậu cố tình phá nét cho nên Lee Minhyeong mới không đoán được. Khi ấy cậu đã viết, em thích anh.

Những lời đó khi cậu đang thanh tỉnh sẽ luôn khắc chế không nói ra lời nhưng theo men say cậu dần dần không thể khống chế được. Cậu viết ba chữ kia xong, sau đó ôm chặt Lee Minhyeong, cậu dựa vào lưng Lee Minhyeong, nhìn con đường dài không thấy điểm cuối trước mắt, cậu chợt nghĩ, nếu có thể đi như vầy hoài thì hay biết mấy.

Cậu mơ mơ hồ hồ nghe theo tâm tư bản thân bảo Lee Minhyeong cõng cậu về, cõng đến tận cửa nhà, cậu nhìn Lee Minhyeong, nỗ lực duy trì thanh tỉnh cuối cùng, ngay lúc đồng hồ điểm ngay 0 giờ, cậu liền lấy khối ngọc ra đưa cho anh.

Cậu muốn nói với Lee Minhyeong: "Em thuộc về anh. Hạnh non được bao vây trong bức tường thành, nó đã bị bức tường bao vây rồi, không thoát ra được nên nó thuộc về anh."

Nhưng đến cuối cùng, cậu cũng không thể nói ra những từ ấy.

Thế nhưng cũng may, hiện tại, hai người đã thuộc về nhau rồi.

Cậu nhìn Lee Minhyeong, sau đó cúi người hôn lên khối ngọc trên cổ anh, mỉm cười nhìn anh: "Lễ tình nhân vui vẻ."

Lee Minhyeong nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, anh dịu dàng nói: "Lễ tình nhân vui vẻ."

Dưới bầu không khí ngọt ngào hai người lại làm thêm một lần nữa, sau đó mới dần dần chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau, Hyeonjoon và Lee Minhyeong lại đi trượt băng, đến khi ánh dương chiều tà xuất hiện, hai người mới chuẩn bị lái xe quay về nhà.

Hyeonjoon nhìn khuôn viên tràn ngập hoa hồng, cậu hỏi: "Những đóa hoa này phải làm sao bây giờ?"

"Cứ để ở đây đi, sẽ có người tới xử lý, em đừng bận tâm."

Hyeonjoon có chút không nỡ, cậu nhìn dàn hoa hồng trước mắt, chụp mấy tấm hình, muốn đăng lên IG nhưng lại sợ dân cư mạng sẽ nhìn ra điều gì đó nên chỉ có thể đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: Lễ tình nhân vui vẻ.

Trước khi đi, Hyeonjoon tặng quà lễ tình nhân cho Lee Minhyeong, là một đôi nút cài cổ tay áo, vốn dĩ cậu muốn mua đồng hồ nhưng xét đến việc Lee Minhyeong không thích mang trang sức, đồng thời cũng không có thói quen mang, nên lúc này cậu mới mua nút cài cổ tay áo cho anh. Lee Minhyeong rất thích, anh nhận quà, ôm hôn cậu hồi lâu.

Hyeonjoon nhìn anh, cậu nghĩ, có lẽ món quà tiếp theo cậu sẽ thẳng thắn tặng cho Lee Minhyeong một đôi nhẫn, thế nhưng nếu Lee Minhyeong đã có ý muốn cầu hôn, có lẽ anh cũng sẽ chuẩn bị nhẫn, nếu vậy thì trùng quà rồi còn gì? Nhất thời cậu có chút do dự, tính toán chờ đến lúc đó rồi nói sau.

Qua lễ tình nhân là sắp đến đêm trừ tịch, năm nay Shim Suryeon được bác sĩ điều trị chính phê chuẩn, có thể xuất viện về nhà ăn tết, bởi vậy Hyeonjoon đã về căn hộ trước kia cậu thuê để tiến hành dọn dẹp. Jeong Jihoon nhàn rỗi không có việc gì làm liền lại đây giúp cậu, hai người cùng nhau quét dọn cùng nhau chọn mua đồ tết, Hyeonjoon hỏi: "Năm nay anh ăn tết như thế nào?"

*Đêm trừ tịch: đêm ba mươi, khoảnh khắc đêm giao thừa.

Jeong Jihoon khác với cậu, cha mẹ Jeong Jihoon mất sớm, đồng thời anh cũng không thân thiết với bất kỳ họ hàng nào, phần lớn thời gian anh đều trải qua cái tết một mình. Hầu hết các diễn viên đều không thích đón năm mới khi đang ở trong đoàn phim nhưng ngược lại thì anh rất thích, khi ấy tất cả nhân viên đoàn phim đều tụ một chỗ, vô cùng náo nhiệt ăn tết, thế nên đối với anh mà nói, đây chính là phương thức ăn tết vui nhất.

"Tôi sẽ về quê." Jeong Jihoon nói: "Về quê tảo mộ cha mẹ."

Hyeonjoon cảm thấy một người ăn tết có chút đáng thương, cậu liền hỏi: "Anh có muốn ăn tết với tôi và mẹ không? Tảo mộ có thể chờ đến thanh minh cũng được mà."

"Không cần đâu." Jeong Jihoon cười bâng quơ một cái: "Mỗi năm tết đến nếu không phải tôi ở đoàn phim thì sẽ về quê tảo mộ cha mẹ, an tĩnh ở quê hết mấy ngày trời. Người như chúng ta, hiếm khi nào có được một kỳ nghỉ, nói không chừng thanh minh tôi phải đi quay phim rồi."

"Mấy nay Kim Giin còn gây khó dễ cho anh không?"

"Anh ta tìm không thấy tôi, tôi lại không nhận diễn bất kỳ bộ nào, tự nhiên anh ta cũng chẳng có cách để gây khó dễ."

"Vậy anh và Park Dohyun sống chung có hòa hợp không?"

"Khá tốt." Jeong Jihoon gật đầu: "Anh ta rất thú vị nhưng hình như gần đến cuối năm nên anh ta cũng tương đối vội, mỗi ngày đều về rất khuya. Có hôm tôi đang ngủ, chợt nghe được trong nhà có tiếng gì đó rất lớn, lúc ấy còn tưởng có trộm vào nhà, sau đó mới phát hiện, hóa ra là anh ta uống say về nhà, lăn lộn tôi cả đêm."

"Vậy khi tỉnh lại anh ta có nói lời cảm ơn không?"

"Có nói, sau đó còn ngượng ngùng gọi đền cho tôi một phần bữa sáng."

Hyeonjoon nghe vậy bèn cười nói: "Thế cũng không tệ. Gần đây Minhyeongcũng rất bận, cuối năm nên dường như ai ai cũng đều bận rộn cả. Đúng rồi, tôi nghe nói năm sau anh sẽ không quay[Running 4 giờ]sao?"

"Ừ, không quay, nhà tài trợ của mùa này là thân thích của nhà họ Kim, nếu tôi đi quay chương trình đó, chẳng khác nào là chui đầu vô lưới, tôi lười dây dưa với Kim Giin quá rồi, vậy nên mới từ chối lời mời của tổ chương trình luôn."

"Thật đáng tiếc." Hyeonjoon nói.

"Cũng tốt mà." Jeong Jihoon rất lạc quan: "Vừa lúc có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."

Hyeonjoon gật đầu: "Vậy nếu anh muốn đổi ý, muốn ăn tết cùng với hai mẹ con tôi, đến lúc đó anh cứ trực tiếp qua đây nhé."

"OK." Jeong Jihoon nói.


Hyeonjoon cùng Jeong Jihoon thu dọn được hai ngày, căn nhà cũng tạm ổn đâu ra đấy, Jeong Jihoon thấy xong việc rồi, bèn chào tạm biệt cậu lái xe về quê. Hyeonjoon và Lee Minhyeong cùng nhau dán câu đối và chữ phúc trong nhà, chờ một kỳ nghỉ tết đang đến.

Shim Suryeon được Lee Minhyeong lái xe đón ở bệnh viện, bà đã quá quen với Lee Minhyeong nên ngược lại cũng không khách sáo, bà cho anh một bao lì xì, rồi nói: "Năm mới vui vẻ."

Lee Minhyeong nhìn bao lì xì trong tay, anh cười nói: "Dì ơi, dì khách khí quá rồi."

Một đường thuận lợi về nhà, Shim Suryeon nhìn căn hộ Hyeonjoon đang thuê, chợt cảm thán nói: "Xem ra Joonie không gạt mẹ, đúng là kiếm lời rất nhiều."

"Dạ." Hyeonjoon nói: "Kiếm lời không ít."

"Vậy là tốt rồi." Shim Suryeon vui mừng nói.

Không thể để bà quá mệt nhọc nên Hyeonjoon chỉ dẫn bà đi tham quan xung quanh một chút, sau đó liền đỡ bà nằm trên giường: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi nấu cơm."

"Ừ." Shim Suryeon nói.

Lee Minhyeong cùng Shim Suryeon nói chuyện một hồi, liền quay vào bếp phụ Hyeonjoon nấu cơm. Chờ ba người cùng ăn xong bữa cơm thì trời cũng đã tối, Lee Minhyeong cũng nên lái xe về nhà.

"Nhà anh ở đâu vậy?" Hyeonjoon hỏi anh: "Hình như em chưa từng nghe anh đề cập đến."

"Bên kia đường XX." Lee Minhyeong nói một địa chỉ cho cậu.

Hyeonjoon nhớ kỹ, cậu cùng anh đi vào thang máy, đưa anh đến hầm gửi xe.

"Sang năm gặp." Thời điểm rời đi, Lee Minhyeong nói.

"Ừ, sang năm gặp." Ánh mắt Hyeonjoon vô cùng dịu dàng, cậu nói: "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Hyeonjoon nhìn anh lái xe ra khỏi hầm, lúc này mới xoay người trở về nhà.


Hôm sau, Hyeonjoon đã bắt đầu chuẩn bị cơm trừ tịch từ sớm, Shim Suryeon thấy thế liền đau lòng, bà nói: "Không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn vậy đâu, chỉ có hai mẹ con mình thôi, con lại đây, nghỉ ngơi một lát đi."

Hyeonjoon đành phải bỏ đồ ăn xuống, cùng bà xem TV.

Đã rất lâu rồi, Shim Suryeon chưa trải qua một ngày bình thường như bao người bình thường khác, ngồi trên sô pha trong nhà, vừa ăn trái cây vừa xem chương trình trên TV, nhất thời bà có chút cảm thán, lôi kéo Hyeonjoon, lải nhải nói rất nhiều. Hyeonjoon cũng kiên nhẫn nghe, cùng bà trò chuyện.

Hơn 8 giờ tối, sau khi cơm nước xong, Hyeonjoon cùng Shim Suryeon xem chương trình đón xuân một hồi, Shim Suryeon bắt đầu có chút mệt mỏi, đứng lên rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Hyeonjoon nhìn Shim Suryeon uống thuốc xong trở về phòng, còn lại một mình cậu ở trong phòng khách xem TV, ngồi xem một hồi, bỗng dưng cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Cậu cầm điện thoại lên, nhắn cho mỗi người một tin nhắn chúc mừng năm mới, rất nhanh cũng có vài người bắt đầu nhắn chúc lại cậu. Hyeonjoon tán gẫu với Jeong Jihoon và Jung Jaehyun một hồi, mới nhận được tin nhắn hồi âm của Lee Minhyeong.

"Vừa rồi anh giúp mẹ gói sủi cảo, không thấy được tin nhắn của em."

Hyeonjoon: Không sao, anh gói xong rồi à?

Lee Minhyeong: Ừ, gói xong rồi, đang cùng mẹ xem chương trình đón xuân đây, em thì sao?

Hyeonjoon: Em cũng đang xem.

Cậu nhìn avatar của Lee Minhyeong đang chuẩn bị nói "Có chút nhớ anh", liền thấy Lee Minhyeong nhắn một hàng chữ qua: Đáng tiếc chương trình năm nay chẳng có ý nghĩa gì còn không đẹp bằng em.

Lee Minhyeong: Vừa rồi khi gói sủi cảo anh chợt nghĩ đến sẽ gói một phần sủi cảo mang sang cho em, thế nhưng năm nay lại không thể đưa cho em rồi, thật đáng tiếc.

Lee Minhyeong: Ngồi một hồi không hiểu sao sau đó lại nhớ em.

Hyeonjoon nhìn, trái tim hung hăng nhảy một cái. Cậu nhìn những dòng chữ này, thầm trả lời anh một câu: Em cũng rất rất nhớ anh.

Sau đó cầm lấy áo khoác, tắt TV, mở cửa đi ra ngoài.

Dù sao bây giờ ở trong phòng một mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đi làm một chuyện gì đó có ý nghĩa đi, đêm giao thừa năm ngoái, Lee Minhyeong đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, cho cậu một niềm vui bất ngờ, thế thì giao thừa năm nay, cậu cũng sẽ cho Lee Minhyeong một niềm vui bất ngờ y như thế.


Hyeonjoon nghĩ đến vẻ mặt của Lee Minhyeong khi thấy cậu, vô thức nở nụ cười. Cậu bay nhanh xuống thang máy, đi đến đường cái liền bắt một chiếc xe taxi, báo điểm đến là địa chỉ nhà Lee Minhyeong.

Hyeonjoon không dám để xe dừng quá gần nhà của Lee Minhyeong, sợ cha mẹ anh nhìn thấy. Cậu bảo tài xế dừng ở một vị trí khá xa, sau đó liền gọi cho Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong nhận được điện thoại của cậu còn rất kinh ngạc, anh rời khỏi phòng khách, vừa bắt điện thoại lên liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Năm mới vui vẻ."

Lee Minhyeong cười: "Gọi điện thoại là để nói câu năm mới vui vẻ với anh à."

"Em nhớ anh."

Lee Minhyeong hơi hơi cúi đầu: "Anh cũng nhớ em, chờ ngày mai, anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp em."

"Ngày mai anh mới muốn gặp em sao?"

"Cục cưng à, thật ra anh cũng rất muốn được nhìn thấy em trong hôm nay nhưng hiện tại em không ở đây."

"Vậy nếu em xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ như thế nào?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên là hôn em rồi."

Hyeonjoon vô thức cong mắt lên: "Vậy anh lại đây đi."

Lee Minhyeong sửng sốt một chút: "A?"

Hyeonjoon cúp điện thoại, gửi định vị qua tin nhắn cho anh.

Lee Minhyeong nhìn định vị trên sns, trời má! Đây không phải là nhà anh sao!

"Em đang ở đâu vậy?" Lee Minhyeong vội vàng gọi điện thoại qua.


"Đang ngồi trên chiếc ghế dài trong một công viên nhỏ ở gần nhà anh, không phải anh muốn gặp em sao? Thế nên em tới cho anh gặp nè."

Giờ phút này đây, Lee Minhyeong quả thật không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ kích động nói: "Em ở yên đấy chờ anh, anh sẽ ra đó ngay."

Anh quay về phòng khách cầm theo chìa khóa và áo khoác, sau đó nói với cha mẹ một câu: "Con ra ngoài có chút chuyện, có lẽ sẽ về trễ một chút."

"Chuyện gì, đã tối thế này rồi."

"Chuyện công ty, đột nhiên Seo Jinhyeok gọi cho con, bảo con đi xử lý một chút."

"Thế cũng đừng có gấp, cứ từ từ mà đi."

"Dạ."

Lee Minhyeong vừa trả lời vừa lao ra khỏi cửa.

Lee Sanghyeok nhìn dáng vẻ hấp tấp của Lee Minhyeong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.


Hyeonjoon chờ không được bao lâu, liền thấy được xe của Lee Minhyeong, cậu đứng lên, Lee Minhyeong ngừng xe, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Hyeonjoon đang đứng ở cách đó không xa cười cười nhìn anh.

Lee Minhyeong cảm thấy có chút không thể tin được, nhưng sau đó tâm tình lại không nhịn được có chút vui sướng, anh bước tới ôm cậu vào lòng.

Hyeonjoon được anh ôm, trong lòng cũng rất vui vẻ, cậu duỗi tay ôm lấy anh.

"Trời đã tối rồi không lo ngoan ngoãn ở nhà, chạy loạn khắp nơi thế này." Lee Minhyeong khẽ trách.

"Gặp anh xong sẽ về nhà ngay." Hyeonjoon nói: "Không phải anh nói muốn gặp em sao?"

Lee Minhyeong nghe vậy, chợt cảm thấy cậu quá ư là ngọt ngào, với mức độ đường như thế này, là siêu siêu siêu ngọt luôn rồi.

Anh kéo Hyeonjoon vào trong xe, đoạn hỏi: "Lạnh không?"

"Không lạnh, em cũng mới chờ đây thôi."

"Em muốn gặp anh thì cứ nói với anh, anh sẽ đi gặp em không phải là được rồi sao, mất công em đã trễ thế này còn chạy sang đây."

"Không không." Hyeonjoon hỏi anh: "Anh bất ngờ không? Kích động không? Cảm động không? Có phải đang cảm thấy em rất rất tốt hay không?"

Lee Minhyeong bị một tràng câu hỏi liên tiếp của cậu mà chọc cười, thế nhưng mấy câu cậu hỏi đều trúng tim đen của anh, vì thế đành phải gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Năm ngoái em cũng có tâm tình y như vậy." Hyeonjoon nói: "Vậy nên, em cũng muốn anh được thể nghiệm một chút."

Lee Minhyeong nhìn cậu, nhớ tới lần anh đến bệnh viện ăn tết cùng với Hyeonjoon hồi năm ngoái, bèn duỗi tay kéo cậu vào lòng: "Cũng may năm nay, em không cần phải ăn tết trong bệnh viện."

"Ừ, thế nên, tất cả mọi chuyện dần dần sẽ đều trở nên tốt đẹp hơn."

Lee Minhyeong hôn cậu, khẽ đáp lại cậu.

"Đúng rồi." đột nhiên anh nghĩ đến hình như trong cốp xe anh có pháo hoa, vì thế bèn hỏi Hyeonjoon: "Em muốn xem pháo hoa không?"

"Anh có pháo hoa sao?"

"Đương nhiên là có rồi, lần trước anh có đi với Shin Taeyong để mua cho đại tiểu thư nhà ta, em không biết đâu, thói quen ăn tết của đại tiểu thư là nhất định phải đốt pháo hoa, không có coi như không tính là ăn tết. Lúc ấy hình như cũng không lấy đi hết, vẫn còn thừa một ít trong cốp xe anh."

"Vậy chúng ta có thể đốt pháo hoa ở nơi này không?"

"Nơi này không được nhưng anh biết một nơi có thể đốt được."

Lee Minhyeong nói xong, liền mở cửa xe, chuyển sang ngồi vào ghế lái, Hyeonjoon cũng chuyển sang ghế phụ, Lee Minhyeong giúp cậu thắt đai an toàn xong, liền lái xe đi thẳng về phía trước.


Hai người dừng lại trước một khu đất trống, Lee Minhyeong mở cốp xe lấy pháo hoa ra, anh bảo Hyeonjoon dừng lại, sau đó tiến lên đốt một ngọn pháo: "Phanh" một tiếng, một đốm lửa khói nhanh chóng bay lên trời, sau đó dừng lại nổ thành từng mảnh mưa sao băng ở giữa không trung.

Cũng đã lâu rồi Hyeonjoon không được trực tiếp nhìn pháo hoa thế này, hiện tại nhìn thấy, cậu chợt cảm thấy pháo hoa sáng rực vô cùng đẹp đẽ. Cậu hỏi mượn Lee Minhyeong bật lửa, sau đó tiến đến chỗ đốt pháo vừa nãy, tự mình đốt một ngọn pháo, nhìn từng đốm lửa vừa bay thẳng lên không trung, vừa biến thành đủ thứ hình dạng đẹp mắt, cả người bỗng dưng tràn đầy vui sướng.

Cậu và Lee Minhyeong đốt hết ngọn pháo này đến ngọn pháo khác, mãi đến khi trên xe Lee Minhyeong không còn ngọn pháo nào nữa, lúc này hai người mới ngừng lại.

Lee Minhyeong sợ cậu lạnh, nên bèn kéo cậu vào trong xe ngồi. Hyeonjoon dựa vào anh, chợt cảm thấy tết năm nay, thật sự rất vui vẻ.

Cậu nhìn thời gian, sắp 12 giờ rồi, Lee Minhyeong biết cậu rất thích nói lời chúc phúc khi đồng hồ vừa điểm qua 12 giờ, nên cũng lặng lẽ ngồi chờ cùng cậu, chờ tới khi con số trên đồng hồ điện tử nhấp nháy thành 00:00, anh liền trăm miệng một lời cùng với Hyeonjoon: "Năm mới vui vẻ."

Hyeonjoon cười khẽ: "Sao anh cũng nói thế này."

"Học em đấy."

Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu phát bao lì xì cho Hyeonjoon, Hyeonjoon nhìn anh phát mưa bao lì xì cho cậu, liền vui mừng nói: "Năm nay em cũng có bao lì xì à?"

"Năm nay em cũng là cục cưng của anh." Lee Minhyeong sờ sờ đầu cậu: "Năm nay con vẫn là con một của ba."

Hyeonjoon cười hôn anh: "Cảm ơn ba ba."

"Không khách khí." Lee Minhyeong khẽ nói, đáp lại nụ hôn của cậu.


Chờ đến khi Lee Minhyeong đưa Hyeonjoon về nhà, sắc trời cũng đã muộn, anh đưa Hyeonjoon vào thang máy, đưa đến tận cửa nhà rồi mới xoay người rời đi, quay về hành lang chờ thang máy.

Hyeonjoon nhìn anh rời đi, bỗng dưng có chút luyến tiếc anh, cậu nghĩ ngợi một hồi, kế đó liền chạy ra ngoài, Lee Minhyeong nghe thấy có tiếng bước chân phía sau liền ngoảnh đầu nhìn lại, vừa nhìn liền thấy hóa ra là Hyeonjoon đang chạy ào đến trước mặt anh, cậu vừa chạy đến hôn anh: "Nụ hôn chúc ngủ ngon." vừa nói: "Ngủ ngon nha."

Nói xong, cũng không đợi anh trả lời, liền chạy ùa về nhà.

Lee Minhyeong bỗng dưng được cậu hôn một cái, có chút bật cười, đành phải quay lại nhà cậu, gõ nhẹ lên cửa hai cái, Hyeonjoon không ngờ anh lại quay đầu tìm cậu, bèn mở cửa thò đầu ra nhìn anh.

Lee Minhyeong cúi người hôn lên bờ môi cậu, lại hôn thêm cái nữa mới cười nói: "Đây mới là nụ hôn ngủ ngon, hiểu không?"

Hyeonjoon cười nhìn anh, không nói lời nào.

Lee Minhyeong nhìn cậu, đột nhiên nghĩ một câu: "Kìa chàng bé bỏng gian ngoa, sao em chẳng nói chẳng cười với anh. Dẫu em quỷ quái tinh ma, anh đây cũng chẳng có mà nhịn cơm."

Hyeonjoon nghe vậy liền bật cười: "Thôi đi." Cậu nói: "Đã trễ thế này rồi anh còn muốn ăn gì nữa, không sợ béo lên à."

"Ăn em." Lee Minhyeong trêu đùa.

Hyeonjoon vẻ mặt khinh thường nhìn anh: "Báo cáo, xe bị nghi ngờ không có bằng chứng."

Lee Minhyeong khẽ nhéo mũi cậu một cái: "Báo cáo người điều khiển là anh, nhưng chính em lại là chiếc xe."

"Thế cũng được, về sau anh cũng chỉ được xem chứ không được lái."

"Cục cưng à, em cứ nói đi nói lại chuyện này, khiến anh bây giờ thật muốn lái xe với em."

"Anh xấu xa quá đi, Tết nhất còn muốn lái xe, mau trở về đi thôi."

Lee Minhyeong dựa sát vào cậu, thì thầm nói nhỏ: "Một ngày nào đó, anh sẽ cho em biết rốt cuộc Tết nhất có thích hợp để lái xe hay không."

Hyeonjoon nghe anh nói vậy, hai tai liền đỏ lên, nhất thời không nói thêm tiếng nào nữa.

Lee Minhyeong hôn lên má cậu, mỉm cười nói: "Không chọc em nữa, ngủ ngon."

"Anh cũng ngủ ngon." Hyeonjoon nói.

Lee Minhyeong lại hôn cậu một chút, sau đó mới xoay người rời đi.

Hyeonjoon nhìn dáng vẻ anh khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới đóng cửa lại, cả người đứng dựa vào cửa, hồi tưởng lại chuyện phát sinh đêm nay.


Chiều hôm sau, Shim Suryeon phải trở về bệnh viện, buổi sáng Hyeonjoon cùng bà ăn sủi cảo, cảm xúc của Shim Suryeon vẫn luôn rất tốt, sau khi trở lại bệnh viện kiểm tra cũng không xảy ra vấn đề gì, lúc này Hyeonjoon mới yên tâm quay về nhà, quay về căn nhà của cậu và Lee Minhyeong.

Năm mới qua đi, Hyeonjoon cũng phải bắt đầu các hoạt động mới. Lúc này[Running 4 giờ]đã công bố xong dàn thành viên chủ lực của năm nay, trừ Jeong Jihoon và Han Wangho ra, những người còn lại đều tiếp tục tham gia.

Tuy không có Jeong Jihoon nhưng cũng may còn có Jung Jaehyun, hơn nữa hiện tại độ nổi tiếng của Hyeonjoon cũng cao lên rồi, thế nên thời điểm ghi hình lần này cũng coi như là cá gặp nước, chơi vô cùng vui vẻ. Chẳng qua Hyeonjoon vẫn luôn thận trọng phát hiện, dường như rất nhiều lần vào thời điểm mọi người nghỉ ngơi sau cảnh quay, Jung Jaehyun đều nán lại nói nói gì đó với đạo diễn, cậu có chút tò mò, nhân lúc nghỉ ngơi bèn quay sang hỏi Jung Jaehyun.

Jung Jaehyun cũng không gạt cậu, anh nói: "Anh có một ý tưởng về chương trình giải trí nên mới nhờ đạo diễn tham mưu giúp anh, có thể nói, anh muốn cùng ông ấy lên kế hoạch cho chương trình giải trí sắp tới."

"Đàn anh tự nghĩ ra một chương trình giải trí mới luôn á?" Hyeonjoon rất kinh ngạc: "Anh có thời gian ư?"

"Đương nhiên là có, cũng không biết chương trình này có được phát sóng hay không, nếu đến lúc đó được phát sóng, em có nguyện ý tới tham gia không?"

"Đương nhiên là nguyện ý rồi." Hyeonjoon đáp ứng: "Đàn anh đã giúp em rất nhiều mà, nếu anh có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp nói với em, em sẽ luôn đáp ứng anh."

Jung Jaehyun nghe vậy, bèn cười một tiếng, xoa xoa đầu cậu: "Nghe em nói kìa, bộ không sợ anh mang em đi bán sao?"

"Anh bán em được mấy đồng chứ còn không bằng bán anh."

"Bán em cho Lee Minhyeong, chắc hẳn sẽ rất đáng giá." Jung Jaehyun nói.

Hyeonjoon phồng má lên: "Thật không công bằng, thật vô lý, anh rõ ràng biết em thích người nào, thế mà em chẳng biết người anh thích là ai, lần trước anh đã nói, sang năm sẽ nói cho em nghe, rốt cuộc là ai vậy? Anh thích ai?"

"Còn chưa chắc chắn, chờ đến lúc đó có manh mối rồi, anh sẽ nói cho em hay."

"Thế mà anh dám nói năm nay sẽ nói."

"Không phải là đang hy vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ sao."

Hyeonjoon nhìn anh, thật sự nghĩ không ra cô gái nào có thể đáng giá để Jung Jaehyun dùng đến bốn chữ "hy vọng suôn sẻ" để hình dung thế này, cậu nghĩ ngợi một hồi, sau đó liền cổ vũ anh: "Nhất định sẽ được, anh chính là nam thần, làm gì có cô gái nào mà anh không theo đuổi được."

Jung Jaehyun mỉm cười: "Hôm nay em ăn đường à, sao miệng ngọt quá vậy?"

"Em ăn ngay nói thật, thật đó."

"Vậy mượn lời chúc phúc của em."

"Nhất định sẽ được."


Bên này Hyeonjoon đang ghi hình cho chương trình giải trí, bên kia, Kim Jeonghyeon vừa nhận được một tin tức, liền nhanh chóng tìm cậu trao đổi.

"Hyeonjoon, cơ hội tốt, nhất định cậu phải nắm chắc được cơ hội lần này, nắm chắc được cơ hội này, sau này con đường sự nghiệp của cậu trong giới giải trí, sẽ luôn rộng mở vô hạn."

"Cơ hội gì?" Hyeonjoon nghi hoặc.

"Hai ngày nay, đạo diễn Kang Sooman đang tuyển chọn diễn viên cho bộ phim mới của ngài ấy, trước đó tôi có nộp hồ sơ của cậu qua bên đó, hôm nay bên đó mới hồi âm lại cho tôi, bảo cậu hai ngày sau đến thử vai. Tôi đã bảo Boseong đi in kịch bản bộ phim lần này ra cho cậu rồi, lát nữa cậu nhìn thử xem, tính cách nhân vật bộ phim này hay đấy, cậu thử vai vai nam chính, nếu diễn tốt nhất định sẽ có giải thưởng đề cử, vậy nên cậu nhất định phải nắm chắc được cơ hội lần này."

Hyeonjoon gật đầu, cậu biết đạo diễn Kang Sooman là một đạo diễn lâu đời trong nước, nổi danh là đạo diễn lớn. Phim của Kang Sooman có đặc điểm riêng của chính ông ấy, các góc quay đều được vận dụng phi thường tốt. Ông là một người rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc với mỗi một bộ phim mà ông quay. Ông rất ít khi quay phim thương mại, đối với ông mà nói, mỗi một phim bộ điện ảnh đều là một tín niệm, là một thể loại tinh thần, ông thích kể chuyện, nhưng cũng không giới hạn trong chủ đề truyện kể này.

Hyeonjoon không ngờ năm nay cậu lại có cơ hội thử vai bộ phim điện ảnh của Kang Sooman, bỗng dưng có chút khẩn trương. Cậu đang muốn hỏi nhân vật lần này cậu thử vai có dáng vẻ như thế nào, thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, Kim Jeonghyeon mở cửa đi vào, Boseong theo sau, trong tay còn cầm một bộ kịch bản vừa mới được in.

Lúc này Hyeonjoon cũng không cần phải hỏi nữa, cậu liền tiếp nhận kịch bản từ tay Boseong.

Thật ra câu chuyện này rất đơn giản, nội dung nói về một người cha và một người con trai, vì cùng có suy nghĩ bảo vệ gia đình quốc gia mà xông ra chiến trường giao tranh, nhưng lại vì thân là bề tôi, tiếp nhận sứ mệnh tổ quốc khác nhau, dẫn đến cuộc sống của họ cũng khác nhau. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro