Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

"Tôi từng nói, tôi đã thấy heo chạy như thế nào rồi, chẳng có con heo nào chạy giống như cậu cả."

"Đáng sợ nhất không phải cậu không chạy giống heo mà là thân là một con heo, cậu không chịu ôm lấy cải trắng mà lại đẩy cải trắng cho một con heo khác, cậu đúng là nỗi sỉ nhục của loài heo." Kim Geonwoo không chút lưu tình nói.

"Đúng là mất mặt heo, cũng may cải trắng Joonie ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu là cải trắng khác sẽ không bao giờ cho phép cậu ôm về đâu, cậu chỉ được làm ba ba người ta mãi thôi." Kim Kyukkyu bổ sung.

Park Dohyun gõ ly một cái, cuối cùng kết luận: "Đúng vậy, không sai."

Lee Minhyeong:......

Lee Minhyeong hiếm khi yên lặng, không nói lời nào

Ngoài cửa, Hyeonjoon không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, cậu sợ người bên trong nghe thấy nên không thể bật cười thành tiếng nhưng dù vậy cũng không nén được ý cười trong lòng. Cậu chưa bao giờ tự nói cậu là bạn trai của Lee Minhyeong với bạn bè anh nhưng bọn họ vẫn luôn duy trì suy nghĩ như thế, họ cũng không truyền việc Lee Minhyeong là kim chủ của cậu ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của cậu.

Từ trước đến nay Hyeonjoon luôn vô cùng cởi mở cho nên cậu sẽ không để ý đến những việc này, dù sao thì cũng là bạn bè của Lee Minhyeong nên bọn họ vẫn luôn tỏ vẻ thân thiện khách khí với cậu. Nhưng cậu không ngờ bọn họ sẽ nói Lee Minhyeong như thế, Hyeonjoon nghĩ, bỗng dưng cậu có chút tò mò, khi ấy hai người tách ra rốt cuộc Lee Minhyeong đã nói những gì với bạn bè của anh? Có thể khiến bọn họ đưa ra bình luận thế này thì khi ấy anh đã nói những gì? Chẳng lẽ là rất thích cậu sao?

Cậu có chút tò mò nhưng cũng ngượng đi hỏi Lee Minhyeong, bởi vì dù sao thì người cha già này của cậu cũng là một người vô cùng chú trọng mặt mũi.


Hyeonjoon cười khẽ, chợt nghe được có người gọi cậu: "Hyeonjoon."

Cậu quay đầu nhìn lại, chợt thấy Shin Jiwon đang đi về phía cậu, Hyeonjoon vội vàng đi qua, Shin Jiwon thấy cậu, nhịn không được la ó: "Lạnh chết em rồi, cái thời tiết chết tiệt, mùa đông mà phải mặc lễ phục, đúng là chẳng có tình người."

Hyeonjoon cầm túi giúp cô, cậu hỏi: "Hiện tại còn lạnh không?"

"Khá hơn rồi nhưng khi nãy thật sự lạnh lắm luôn, lạnh đến mức em run bần bật, dán tận mấy miếng dán nhiệt mà cũng chẳng có tác dụng."

"Vậy lát nữa vào trong anh giúp em điều chỉnh điều hòa lên cao một chút, sẽ ấm hơn."

"Không cần đâu, hiện tại em đã hết lạnh rồi. Em chỉ cảm thấy các ngôi sao nữ thật thảm, mùa đông mà còn phải mặc lễ phục, lần sau em sẽ mặc một bộ tây trang đi trên thảm đỏ để tham gia hoạt động mới được! Nói không chừng ngược lại còn gây hiệu ứng bất ngờ, trở thành ngôi sao nữ thu hút sự chú ý nhất trong ngày."

"Cũng được đấy."

"A đúng rồi, ngày đó em nghe nói đoàn phim[Phá Quang]sẽ để đề xuất giải Kim Quế – người mới xuất sắc nhất cho anh, phải vậy không?"

"Phải, hầu hết diễn viên trong đoàn đều được đề xuất, đạo diễn có gọi điện thoại nói chuyện với anh, ngài ấy nói vai Ryu Sunghoon có chút đơn giản, sức hút chưa đủ, nếu đề xuất giải nam thứ xuất sắc nhất căn bản sẽ không lấy được giải vậy nên mới đề xuất giải diễn viên mới xuất sắc nhất cho anhi. Nhưng bên cạnh đó ngài ấy cũng nói, lần này mức độ cạnh tranh  vô cùng kịch liệt, có mấy người còn được diễn vai chính, đồng thời biểu hiện cũng không tồi, thế nên ngài ấy bảo anh suy nghĩ đơn giản thôi, được giải thì may mắn, không được thì cũng không sao."

Shin Jiwon gật đầu: "Đúng vậy, anh mới vào giới giải trí mà, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh, đương nhiên được giải là tốt nhất nhưng không có thì cũng chẳng sao, nhớ năm đó Jung Jaehyun được đề xuất giải Kim Quế, tất cả mọi người đều khẳng định người đạt giải sẽ là anh ta nhưng cuối cùng lại là người khác nhận giải. Cho nên mấy chuyện đạt giải thế này, là huyền học, ai nói cũng chẳng đúng."

"Anh biết. Nói mới nhớ, hiện tại đàn anh cũng đang được đề xuất giải Kim Quế – nam chính xuất sắc nhất, không biết lần này anh ấy có lấy được giải hay không."

"Không sao, sau lưng anh ta còn có hai bộ phim nữa mà, hai bộ kia đều là nền điện ảnh nước ngoài, nói không chừng có thể lấy được giải thưởng quốc tế, ba bộ phim lận, thế nào cũng sẽ có một bộ lấy được giải, anh nên lo lắng cho chính anh thì hơn."

"Anh chỉ cảm thấy một năm này anh ấy rất bận rộn, hy vọng anh ấy có thể đạt giải, nghỉ ngơi một chút thôi."

"Một năm này anh cũng rất bận mà."Shin Jiwon ngẩng đầu nhìn cậu: "Mỗi lần em quay phim về trên cơ bản đều chẳng thấy anh đâu, thế mà lần trước anh lại nói với em là cậu đã chia tay với Minhyeong rồi, chuyện lớn như vậy, hai người đều không muốn cho em biết một tiếng sao? Đúng là tức chết em mà."

Hyeonjoon có chút ngượng ngùng: "Đã làm hòa rồi."

Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra được, trong vòng bạn bè của Lee Minhyeong, Shin Jiwon là người duy nhất không biết rõ chân tướng sự việc. Chắc có lẽ bởi vì cô là minh tinh, Lee Minhyeong sợ một khi cô biết được sẽ không chú ý nói bậy ra ngoài, vì vậy mới bảo mọi người không nói cho cô ấy biết.

"Hòa rồi thì tốt, bằng không em tức lắm anh biết không, em thích anh ấy lâu như vậy, nhưng anh vừa xuất hiện, em cam chịu để hai người làm thành một đôi, vậy mà hai người lại ầm ĩ chia tay, chẳng phải em sẽ thích cũng không được, không thích cũng không được hay sao, chẳng phải là đang làm khó em hay sao?"

Hyeonjoon cảm thấy cô rất đáng yêu: "Em đừng thích anh ấy nữa, em nên thích một người yêu phụ nữ ấy."

Nói đến đây, đột nhiên cậu nghĩ đến Jung Jaehyun, chỉ tiếc hình như Jung Jaehyun đã có người anh yêu thích rồi, bằng không cậu sẽ hỏi thử Jiwon rằng cô có thích Jung Jaehyun hay không. Hyeonjoon cảm thấy hai người rất hợp đôi, một đôi tuấn nam mỹ nữ, một người thành thục một người vui vẻ đáng yêu, đều là nghệ sĩ T1, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Nếu cậu nghĩ ra sớm thì tốt rồi, với tình huống hiện giờ, cậu có giật dây cũng chẳng còn kịp nữa.


Hai người vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

Lee Minhyeong thấy cậu, liền mở miệng nói: "Đang nói em sao lại đi lâu như vậy, chuẩn bị đi tìm em, hóa ra là gặp Jiwon."

Shin Jiwon ngồi xuống bên cạnh Shin Taeyong, Shin Taeyong đặt đồ ăn xuống trước mặt cô, Shin Jiwon vừa ăn vừa hỏi: "Lát nữa làm gì?"

"Taeyong chưa nói với em sao? Joonie mời chúng ta xem phim điện ảnh." Kim Geonwoo nói.

"[Phá Quang]à?"

Hyeonjoon gật đầu.

"OK." Shin Jiwon cảm thấy có thể.

Hyeonjoon đang chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng dưng nghe thấy sns vang lên một tiếng, cậu mở ra xem, là Son Siwoo nhắn.

Son Siwoo: Tôi đã xem[Phá Quang]rồi, diễn không tồi.

Hyeonjoon lễ phép trả lời: Cảm ơn.

Son Siwoo: Nhưng nhân vật này quá mức đơn giản, biểu hiện cũng chỉ có hạn, cậu diễn nhân vật này sẽ không lấy được giải.

Tuy ban đầu, Hyeonjoon băn khoăn không biết bộ phim này có giúp cậu lấy được giải diễn viến mới xuất sắc nhất hay không, thế nhưng sau khi cậu xem phim xong, cậu đã từ bỏ suy nghĩ này. Thời lượng Ryu Sunghoon lên màn ảnh quá ngắn, tất cả diễn xuất tinh hoa đều nằm trong một cảnh ngắn lúc Ryu Sungjoon mơ thấy Ryu Sunghoon nhưng toàn bộ sức hút của cảnh diễn đó lại không đến từ cậu mà là đến từ Jung Jaehyun – người đóng vai Ryu Sungjoon. Nhân vật của cậu dính hào quang nhân vật chính, bên cạnh đó vai trò nhân vật cũng có giới hạn, thế nên chắc chắn sẽ không thể đạt được giải.

Đạo diễn giúp cậu đề xuất giải diễn viên mới xuất sắc nhất cũng chỉ vì xuất phát từ việc ông coi trọng cậu, tận lực lấy thêm nhiều quyền lợi cho cậu mà thôi, thế nhưng nhân vật này có khả năng sẽ không lọt vào danh sách đề cử, chứ đừng nói đến chi là đoạt giải.

Hyeonjoon bình tĩnh trả lời: Tôi biết, nhân vật này là nhân vật điện ảnh đầu tiên của tôi, là một vai phụ tương đối đơn giản, tôi cũng không trông mong sẽ dựa vào đấy để lấy được giải.

Son Siwoo: Vậy nên, cậu cần có một nhân vật có sức hút để có thể lấy được giải thưởng.

Hyeonjoon biết anh muốn nói gì, hoặc là nói ngay từ đầu khi nhìn thấy tin nhắn của Son Siwoo cậu đã biết điểm dừng chân cuối cùng của anh là gì.

Cậu vẫn ngồi đấy, vô cùng lý trí trả lời: Đúng là tôi nên cần nhưng không phải là Kim Jungwon. Đạo diễn Son, về chuyện này, tôi đã từ chối ngài rất nhiều lần rồi, tôi cũng cảm thấy tôi đã bày tỏ quan điểm rất rõ ràng rồi, vậy nên tôi hy vọng ngài có thể tìm một diễn viên mới thay thế, có rất nhiều diễn viên ưu tú trong giới giải trí này, không có tôi, thì cũng có những người khác có thể diễn vai Kim Jungwon. Ngài không cần phải chấp nhất với tôi như vậy, cảm ơn.

Son Siwoo nhìn tin nhắn từ chối của cậu, bất đắc dĩ buông điện thoại di động xuống.


Hyeonjoon quá cố chấp, anh nghĩ, anh đã cho cậu đủ kiên nhẫn cùng thời gian của anh rồi nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu nếm thử. Rõ ràng cậu như một vận động viên có thể đoạt được giải quán quân, tựa như một kim bài có tiềm năng đi sâu vào Thế vận hội Olympic, thế nhưng lại vì sợ hãi thân thể bị thương nên chỉ mong muốn tham gia thi đấu địa phương. Với một tư chất thế này đúng là quá lãng phí!

Cậu nên ký hợp đồng dưới trướng của anh mới phải, nếu cậu ký hợp đồng với anh, kế đó anh sẽ bắt cậu nhận diễn, cho dù cậu không muốn, anh cũng sẽ bắt cậu nếm thử, để đột phá bản thân, để xem cực hạn của bản thân là bao nhiêu. Ngây ngốc trong vòng an toàn quá lâu, dần dần sẽ phí thời gian và khả năng diễn xuất sẽ không phát triển thêm được nữa, tuy hiện tại Hyeonjoon có được kỹ thuật diễn xuất có hồn nhưng đó là vì cậu đã tiến vào giới giải trí này được một năm rồi, nếu như cậu vẫn tiếp tục với cái đà như vậy, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ mất đi khí chất trên người.

Son Siwoo muốn chỉ dẫn cậu, muốn thúc ép cậu nhưng lại vì anh không có quyền quản lý cậu nên không thể xuống tay. Khoan đã, đột nhiên anh nghĩ đến, Hyeonjoon ký hợp đồng gì với T1 nhỉ? Nếu anh thay Hyeonjoon trả tiền vi phạm hợp đồng khi cậu rời khỏi T1, mang cậu về công ty anh thì cho dù chẳng mang cậu về công ty anh được, thì cũng có thể ngăn cản T1 tiếp tục cung cấp tài nguyên cho cậu. Nếu Hyeonjoon mất đi T1, mất đi nơi hấp thụ ánh sáng, thì cho dù hiện tại cậu không hiểu tâm tư của anh, không muốn nhận diễn, thì dù sao với một minh tinh như cậu, cuối cùng, cậu cũng sẽ vì muốn hấp thụ ánh sáng, mà nhận diễn bộ phim điện ảnh của anh.

Cậu là con chim hoàng yến của Lee Minhyeong, dựa theo tính cách của Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok sẽ không thích cậu. Nếu có thể vừa khiến Hyeonjoon rời đi, vừa có thể thu được tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, chắc chắn Lee Sanghyeok sẽ đồng ý cuộc mua bán không lỗ này. Chỉ cần Lee Sanghyeok đã muốn, thì Lee Minhyeong – thân là người em trai của Lee Sanghyeok, tất nhiên cũng sẽ không dám công khai bật lại anh trai. Nếu vậy, Hyeonjoon cũng chỉ có thể nghe theo lời anh.

Son Siwoo cảm thấy đây cũng xem như là một cách hay. Nghịch cảnh mới tạo ra anh hùng, mỗi một người muốn đạt được công thành danh toại, đều phải khắc phục được nghịch cảnh của chính mình, nếu không ai ép bạn thử, bạn sẽ không bao giờ biết được khả năng cực hạn của mình đến bao nhiêu.

Mỗi một đạo diễn đều có diễn viên mà mình yêu thích, ngay từ đầu Son Siwoo không có quá nhiều sự yêu thích đối với Hyeonjoon nhưng Hyeonjoon lại liên tục từ chối anh, ngược lại khiến anh sinh ra một loại cố chấp. Anh muốn mài giũa khối ngọc thô này, để khối ngọc này có thể sáng lên trong tay anh, để sau này khi có người nhắc đến Hyeonjoon, bọn họ đều sẽ cảm thán một câu, Thiên Lý mã có thể có, nhưng Bá Nhạc thì không dễ gì có được, anh chính là Bá Nhạc của Hyeonjoon, một tay anh dựng nên thành tựu của Hyeonjoon.

*Bá Nhạc: bậc thầy tìm kiếm Thiên Lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm.

Lúc ấy, Hyeonjoon cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh, cảm ơn anh đã luôn kiên nhẫn với cậu.

Nghĩ đến đây, Son Siwoo liền bảo trợ lý tìm kiếm phương thức liên hệ của tổng giám đốc quản lý nghệ sĩ T1, chuẩn bị dùng cách thức của anh thao túng con đường diễn xuất của Hyeonjoon.

Mà Hyeonjoon – người vẫn không hay biết chuyện gì, đang cùng những người khác chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim, xem phim điện ảnh.


Jeong Jihoon đến sớm hơn bọn họ, anh không thân thiết với bạn bè của Lee Minhyeong nên không tiện dùng chung bữa cơm. Nhưng bởi vì Hyeonjoon mời anh đến xem phim nên anh bèn tự lái xe đến đây.

Hyeonjoon thấy anh đã đến rồi, liền giới thiệu anh với mọi người: "Đây là bạn của tôi, Jeong Jihoon."

Jeong Jihoon mỉm cười nói: "Chào mọi người."

"Xin chào."

Park Dohyun khẽ chạm Kim Kyukkyu, hỏi: "Có ấn tượng không?"

Kim Kyukkyu nhìn Jeong Jihoon, nhìn một hồi mới ngờ ngợ hình như là đã từng gặp qua rồi, anh nghi hoặc nhìn về phía Park Dohyun.

Park Dohyun giải thích: "Người của Kim Giin."

Lúc này Kim Kyukkyu đã nhớ ra: "Lần trước hai ta ra ngoài chơi, hình như đã từng gặp cậu ta ở quán bar."


Lễ tình nhân năm ngoái, khi Park Dohyun nhìn thấy Jeong Jihoon anh đã cảm thấy dường như anh đã từng gặp qua người này, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi, tính hỏi Kim Kyukkyu nhưng lại không có hình cũng không biết tên đối phương nên khi đó mới tạm thời lắng xuống bỏ qua. Hiện tại Kim Kyukkyu vừa nói, cuối cùng anh cũng nhớ ra.

Có một lần anh cùng Kim Kyukkyu đi đến quán bar uống rượu, nghe được cách đó không xa có động tĩnh, vừa quay đầu nhìn lại, chợt thấy một nam thanh niên đẹp trai, gương mặt tràn ngập tức giận đứng ở cách đó không xa, cắn răng không nói lời nào, thoạt nhìn vô cùng kiên cường. Cuối cùng Kim Giin phải đứng lên khuyên bảo, dỗ người đó ngồi xuống.

Khi ấy Kim Giin ôm người đó, Kim Kyukkyu còn trêu chọc một câu: "Ánh mắt Kim Giin không tồi."

"Đáng tiếc vô dụng." Park Dohyun nói: "Nhà họ Kim sẽ không cho phép Kim Giin thích đàn ông, chơi chơi thì được, kết hôn thì không, trừ phi anh ta nguyện ý vứt bỏ tất cả, bị đuổi ra khỏi nhà họ Kim."

"Đúng vậy." Kim Kyukkyu nói.

Chỉ là không ngờ, người đó lại là bạn của Hyeonjoon.

Lee Minhyeong nghe được bọn họ nói nhỏ, bèn lẳng lặng hỏi nhỏ Park Dohyun: "Cậu ta dọn đến chỗ cậu chưa?"

Rất nhanh Kim Kyukkyu liền hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Park Dohyun: "Có chuyện gì vậy? Tôi trốn học à? Sao cậu ta lại dọn đến chỗ Park Dohyun ?"

Cả ba đang đứng bên ngoài vòng người, thanh âm nói chuyện lại nhỏ nên Hyeonjoon và Jeong Jihoon đang nói chuyện phiếm không nghe thấy được.


Park Dohyun bất đắc dĩ nhìn về phía Kim Kyukkyu: "Không phải tại tên khốn Kim Giin kia sao, chia tay rồi mà vẫn muốn dây dưa, cậu ta là một minh tinh nhỏ bé, cánh tay cậu ta sao có thể động đến chân Kim Giin được, có trốn đến nơi nào thì cũng bị Kim Giin tìm ra mà thôi. Lúc Joonie và Minhyeong tách ra, cậu ta vẫn luôn giúp đỡ Joonie, Minhyeong thấy thế bèn thuận nước giong thuyền, bảo cậu ta sang ở chỗ tôi, để Kim Giin khỏi tới dây dưa nữa."

Kim Kyukkyu gật đầu: "Cũng đúng, Taeyong cùng Kim Geonwoo ở nhà, chỗ tôi thì đôi khi Nayeon sẽ tới, tất cả đều không thích hợp, thích hợp nhất cũng chỉ có cậu mà thôi. Thôi được rồi, sứ giả hộ hoa ơi~"

"Tôi đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, theo lý mà nói phải được khen thưởng biết không?"

"10 triệu won." Việc này Lee Minhyeong đã có kinh nghiệm: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm chúng ta sẽ được khen thưởng lớn nhất là 10 triệu, cậu chăm sóc người ta cho tốt, về phần tiền thưởng, tôi sẽ thay tòa thị chính trao tặng cho cậu."

"Cậu nên giữ lại đó mà dùng đi."

Hyeonjoon nhìn về phía sau một cái, phát hiện Park Dohyun và Lee Minhyeong đang đứng ở phía sau bọn họ nói gì đó, cậu bèn nói nhỏ với Jeong Jihoon: "Về chuyện chuyển sang nhà Park Dohyun, khi nào thì anh dọn qua vậy? Sao anh vẫn chưa dọn qua nữa? Không sợ Kim Giin tìm anh gây phiền phức sao."

"Tôi đang thu xếp hành lý mà, trước đó có liên hệ với Park Dohyun rồi, cả hai thỏa thuận qua Nguyên Đán tôi sẽ dọn qua, tính ra là ngày mai đó."

"Vậy là tốt rồi."


Đương lúc mọi người đang nói chuyện, thì thời gian xem phim cũng đã đến, mọi người nối đuôi nhau vào trong tìm vị trí ngồi xuống. Đương nhiên Lee Minhyeong sẽ ngồi gần Hyeonjoon, Jeong Jihoon không thân với những người khác nên anh cũng ngồi bên cạnh Hyeonjoon.

Chờ đến lúc xem phim xong, Shin Jiwon – người con gái duy nhất ở nơi đây, hai mắt đỏ bừng, khăn giấy Shin Taeyong mang theo bên người đều đã bị cô rút muốn hết rồi.

"Em không sao chứ?" Shin Taeyong hỏi cô.

Shin Jiwon thút thít gật đầu: "Không sao, em ổn, em chỉ cảm thấy hai anh em nhà này thảm quá đi mất."

Hyeonjoon khuyên cô: "Bên ngoài không thảm là tốt rồi."

Shin Jiwon gật đầu, cô lấy điện thoại di động ra nhắn một tin cho Jung Jaehyun.

Đối với việc Shin Jiwon đi xem[Phá Quang]sau đó còn nhắn tin gửi đánh giá bộ phim, Jung Jaehyun cảm thấy có chút bối rối, đành phải cẩn thận hỏi cô: "Em đi cùng với ai vậy?"

"Hyeonjoon mời chúng tôi đến xem." Shin Jiwon thành thật nói.

Lúc này Jung Jaehyun mới nhẹ nhàng thở ra, anh nhìn màn hình di động, do dự suy nghĩ trước sau một hồi, sau đó mới trả lời: Em thích xem điện ảnh thì cứ nói với tôi, lần sau, tôi sẽ mời em suất chiếu đầu tiên.

Shin Jiwon cũng không nghĩ nhiều, chỉ trả lời: OK nha.

Jung Jaehyun nhìn tin nhắn của cô, vô thức cười cười.


Xem phim xong, trời cũng không còn sớm nữa, mọi người đều tính toán về nhà. Lúc này, chỉ có Jeong Jihoon là không uống rượu tự mình lái xe đến, những người còn lại, hoặc là có uống rượu, hoặc là không lái xe, vì thế Jeong Jihoon xung phong nhận việc: "Hyeonjoon, cậu và Lee Minhyeong lên xe của tôi đi, tôi đưa hai người về."

Lee Minhyeong cảm thấy không cần thiết, nhà anh không tiện đường với nhà Jeong Jihoon, nếu đi Jeong Jihoon sẽ phải đi đường vòng, vì thế anh liền nói: "Cậu đưa Dohyun về đi, không phải ngày mai cậu sẽ dọn sang nhà Dohyun sao? Tiện thể biết đường, xem nhà trước luôn, đỡ mất công mang theo những thứ không cần mang."

Jeong Jihoon cảm thấy cũng đúng, anh giương mắt nhìn về phía Park Dohyun.

Thật ra Park Dohyun vẫn còn muốn đi chơi chỗ khác với Kim Kyukkyu, nhưng nghe Lee Minhyeong nói như vậy, anh cũng không từ chối: "OK, vậy tôi đi trước đây, hôm nào gặp lại."

"Ừ."

Anh đi đến bên cạnh Jeong Jihoon, vô cùng tự nhiên nói: "Đi thôi."

Jeong Jihoon gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với Hyeonjoon, Lee Minhyeong, Jiwon và những người khác xong, lúc này mới cùng Park Dohyun đi về phía thang máy.


Shin Jiwon hiếu kỳ hỏi: "Có phải Jeong Jihoon đã ký hợp đồng với T1 rồi không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng hình như không thấy anh ta có lịch làm việc mới gì hết nha."

"Vốn dĩ đang tính nhận một bộ phim truyền hình nhưng khi sắp thành công lại bị Kim Giin quấy rối, Jeong Jihoon không muốn người đại diện khó xử, nên đã nói không nhận diễn nữa, chờ Kim Giin nháo xong một trận này, tính tình thu lại một chút, cậu ta sẽ nhận diễn sau."

Shin Jiwon cảm thấy buồn cười: "Kim Giin cũng thật là, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, có cần phải làm đến mức như vậy không? Bộ không tự cảm thấy thẹn sao?"

"Rõ ràng, anh ta không hề cảm thấy thẹn." Lee Minhyeong nói.

Mấy người hàn huyên một hồi, thấy xe tới, liền nói lời tạm biệt ngồi xe rời đi.


Hyeonjoon mới vừa lên xe, di động liền vang lên, thấy người gọi đến là Kim Jeonghyeon, cậu lập tức bắt máy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hyeonjoon, tôi hỏi cậu, đạo diễn Son đã từng thảo luận chuyện hợp đồng của cậu với cậu bao giờ chưa?"

"Chưa từng, vì sao lại hỏi như vậy?"

"Vậy ngài ấy có nói là muốn ký hợp đồng với cậu hay không?"

"Đúng là ngài ấy có nói thế nhưng tôi đã từ chối." Hyeonjoon nói.

Kim Jeonghyeon hiểu rồi: "Vừa rồi tổng giám đốc Seo có gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói đạo diễn Son muốn thay cậu thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, muốn hủy hợp đồng giữa cậu và T1, mang cậu về phòng làm việc của ngài ấy. Thế nhưng tổng giám đốc Seo không đáp ứng, anh ấy nói chuyện này phải là cậu tới nói mới tính. Đạo diễn Son nghe thế liền hỏi, nếu Lee tổng đã đồng ý thì sao? Tổng giám đốc Seo nói quy củ đều do Lee tổng định đoạt, nghệ sĩ T1 muốn hủy hợp đồng, muốn ăn máng khác đều được, nhưng nghệ sĩ phải tự mình đến công ty thông báo sự việc, sau đó thì mới tính tiếp. Vậy nên tổng giám đốc Seo mới gọi điện thoại hỏi tôi có phải dạo gần đây cậu đang có ý muốn hủy hợp đồng hay không? Nếu có, cậu nên tự mình đi đến công ty, đừng để đạo diễn Son ra mặt thay cậu."

"Tôi không có." Hyeonjoon cảm thấy vô cùng hoang mang: "Đang êm đẹp vì sao tôi lại muốn hủy hợp đồng?"

"Đương nhiên tôi biết cậu không có, cho nên tôi đã trả lời với tổng giám đốc Seo rồi. Có điều tôi không ngờ đó là, đạo diễn Son lại muốn ký hợp đồng với cậu, hơn nữa còn trực tiếp đánh đến chỗ tổng giám đốc Seo, tôi có hơi kinh ngạc, nên mới gọi thông báo cho cậu hay."

Hyeonjoon cũng rất kinh ngạc: "Ngài ấy có hỏi qua tôi nhưng tôi đã từ chối rồi, tôi từ chối vô cùng rõ ràng, không có khả năng ngài ấy không hiểu được, sao ngài ấy lại làm vậy chứ!"

Hyeonjoon có chút tức giận, cậu cùng Kim Jeonghyeon nói vài câu, sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Son Siwoo.


Hiếm khi Son Siwoo nhận được cuộc điện thoại từ cậu, anh nghĩ có lẽ là vì chuyện ký hợp đồng nhưng bản thân anh tự cảm thấy anh đang suy nghĩ vì Hyeonjoon nên ngược lại không hề cảm thấy kiêng dè, thẳng thắn nhận điện thoại.

"Đạo diễn Son, hôm nay ngài gọi cho tổng giám đốc Seo, nói muốn hủy hợp đồng của tôi và T1 sao?"

"Đúng vậy." Son Siwoo thẳng thắn thành khẩn nói.

"Dựa vào cái gì?" Hyeonjoon tức giận nói: "Tôi là một món hàng sao? Ngài không cần sự đồng ý của tôi, không hỏi qua ý kiến của tôi, cứ thế mà trực tiếp nhúng tay vào chuyện của tôi luôn ư?"

"Cậu sẽ đồng ý sao? Cậu sẽ không, vậy nên tôi còn cần phải hỏi ý kiến của cậu à? Hyeonjoon, tôi đây là vì muốn tốt cho cậu mà thôi."

"Tôi không cần anh đối xử tốt với tôi!" Hyeonjoon tức giận nói: "Anh dựa vào cái gì mà đối xử tốt với tôi? Anh là gì của tôi? Ngay cả thứ tôi muốn là gì anh cũng không biết thì anh tốt với tôi điều gì! Anh tốt với tôi, biến tôi thành một món hàng hóa có thể mua bán, chỉ cần anh muốn, anh nguyện ý, anh liền có thể mua được, phải không?"

"Cậu kích động quá rồi, bình tĩnh lại một chút đi. Nếu cậu tiếp tục ở lại T1, tài nguyên điện ảnh của cậu cũng sẽ chỉ giống như[Phá Quang]và[Tại Nhân Gian]mà thôi, với lượng tài nguyên hạn chế như vậy, cậu sẽ có được tài nguyên tốt sao? Sẽ có, nhưng không phải bộ nào cũng sẽ là tài nguyên tốt. Bản thân cậu là một diễn viên có kỹ thuật diễn xuất rất có hồn, hạn mức tài nguyên của cậu rất cao, cậu nên khai phá hết khả năng của cậu, chứ không phải vì nỗi sợ hãi bản thân mà luôn trốn tránh trong khu an toàn không dám giao tranh. Không phải con người đều đang không ngừng khắc phục nỗi sợ hãi để dần trưởng thành hơn đó sao, cậu cũng nên như vậy mới đúng."

"Dựa vào cái gì tôi phải nên như vậy? Là vì anh cảm thấy đúng nên tôi phải làm theo sao? Son Siwoo, mỗi người đều không giống nhau, anh có hiểu hay không, anh nhiệt tình yêu thương nghệ thuật, anh theo đuổi nghệ thuật nhưng tôi thì không, cuộc sống của tôi không chỉ có diễn xuất mà còn có những chuyện khác vô cùng quan trọng với tôi nữa, tôi không có khả năng đem cả đời của tôi ra hiến dâng cho diễn xuất, cũng không có khả năng vì nhận diễn một bộ phim mà phải hy sinh chính bản thân mình. Anh nguyện ý, là chuyện của anh, anh không có quyền muốn tôi cũng phải nguyện ý."

"Hyeonjoon, cậu......"

"Anh không cần phải nghĩ cho tôi."Hyeonjoon cắt ngang lời anh: "Anh chỉ cần biết rằng, tôi có tư tưởng và cái nhìn riêng của chính bản thân tôi, tôi rất ghét người không tôn trọng tôi, tôi rất ghét người bỏ qua ý kiến của tôi lại tự quyết định chuyện của tôi! Bộ tôi không có đầu óc sao? Tôi không thể tự mình làm chủ được sao? Tất cả anh đều không quan tâm, cái gì cũng không hỏi, anh cảm thấy anh đang tôn trọng tôi không? Nếu ngay cả chuyện tôn trọng này anh cũng không làm được thì anh có tư cách gì mời tôi nhận diễn bộ phim điện ảnh của anh đây. Tôi nói cho anh biết, không chỉ Kim Jungwon, sau này bất luận là phim điện ảnh gì của anh, tôi đều sẽ không nhận diễn, đúng là trên đời này không phải chỉ có một mình tôi làm diễn viên nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có một mình anh làm đạo diễn, tôi muốn lấy thưởng nhưng tôi sẽ không nhận diễn bộ phim điện ảnh của anh để lấy thưởng!"

Son Siwoo nghe cậu nói vậy cũng tức giận nói: "Tôi là vì muốn tốt cho cậu! Cậu ở lại T1 thì có gì tốt? Chẳng lẽ cậu muốn làm con chim hoàng yến của Lee Minhyeong cả đời này sao?"

Hyeonjoon chuẩn bị cúp điện thoại, nghe thấy lời nói này bỗng dưng dừng lại: "Anh nói cái gì?"

"Cậu nhìn lý lịch của cậu xem, tổng cộng có bốn bộ phim, hai bộ phim truyền hình đều do Lee Minhyeong đầu tư, không phải chỗ dựa của cậu là anh ta sao?"

Hyeonjoon khẽ cười một tiếng: "Vậy sao anh không nhìn kỹ lại xem, tôi tham gia chương trình giải trí, là nhờ có quan hệ với Jung Jaehyun, hai bộ điện ảnh, một bộ là nhờ quan hệ của đàn anh, một bộ là nhờ đạo diễn bộ điện ảnh trước đề cử, cũng xem như là gián tiếp có được từ quan hệ của đàn anh Jung Jaehyun, dựa theo lời anh nói, không phải chỗ dựa của tôi nên là Jung Jaehyun sao?"

Son Siwoo sửng sốt một chút, đúng là anh không hề nghĩ đến phương diện này, chẳng lẽ anh đã đoán sai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro