Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66

"Nơi này vốn dĩ là một vườn rau, ba anh yêu cầu làm, ban đầu ba anh hưng phấn muốn khai hoang trồng một vườn rau, mang cả cuốc lưỡi liềm ra nhưng không được hai ngày, ông ấy đã từ bỏ, thuê người khai hoang, sau đó ông ấy chỉ phụ trách trồng thôi. Mấy năm nay ba anh không thường xuyên đến đây, cho nên mảnh đất này dần dần trở nên hoang phế, hai năm trước anh cho người đổi thành vườn cây ăn quả, mấy cây ăn quả này cho dù không thường xuyên tới lui chăm sóc, cây cũng sẽ đúng hạn nở hoa kết quả, tự nhiên sinh trưởng. Đây đều là cây táo, cây lê, cây đào, mùa này không có trái nhưng chờ đến hè năm sau anh sẽ dẫn em đến đây xem, em muốn ăn trái nào cứ việc hái trái ấy."

"Ừm."

Hyeonjoon đi với anh một hồi, chợt cảm thấy có chút hâm mộ: "Nhà anh thật có tình thú."

"Cũng chỉ thi thoảng thôi, nơi này cách xa nội thành, an bình nhưng cũng quá an bình, nghỉ phép có thể đến đây nghỉ dưỡng thả lỏng một chút, nếu vẫn luôn ở nơi này thì có hơi cô đơn tịch mịch. Anh không chịu nổi tịch mịch cho nên nghỉ ngơi đủ rồi sẽ trở về, người hiện đại mà, vẫn luôn thích náo nhiệt hơn."

Hyeonjoon cảm thấy đúng là vậy thật, nhưng có thể có một căn nhà như thế này quả thật cũng không tồi, ít nhất cũng khiến cậu vô cùng cảm thấy hâm mộ.


Hai người đi dạo xung quanh tòa nhà một hồi, bầu trời đã dần chuyển tối, hai người kiếm chút gì ăn, sau đó liền thay quần bơi ngâm suối nước nóng.

Ngâm suối nước nóng vào mùa đông, nói thế nào thì đây cũng là một hình thức hưởng thụ, Hyeonjoon dựa vào vách đá, thầm ngửi hương hoa thoang thoảng xung quanh, cả người dần dần vô thức thả lỏng.

Lee Minhyeong ngồi bên cạnh cậu, vừa ngâm suối nước nóng, vừa nói chuyện phiếm.

"Nếu bây giờ có một chuyên viên mát xa thì tốt rồi." Hyeonjoon nói.

"Em cũng biết hưởng thụ nhỉ, cần anh mát xa cho em không?"

"Anh sẽ mát xa cho em sao?" Hyeonjoon liếc nhìn anh.

Lee Minhyeong kéo cậu lại trước mặt anh, sau đó vươn tay xo4 nắn bả vai cậu: "Em có thể thử xem."

Anh vừa nói xong, liền ấn một cái. Hyeonjoon cảm nhận được kỹ thuật xoa bóp của Lee Minhyeong, chợt cảm thấy tay nghề của anh cũng không tệ lắm, đôi khi còn chỉ bảo: "Bên trái một chút, đúng đúng, qua trái thêm chút nữa."

Lee Minhyeong dựa theo yêu cầu của cậu mà xoa, kế đó, ngay khi Hyeonjoon đang vô cùng thích ý tận hưởng, anh dần dà chuyển sang ôm lấy cậu, cúi đầu hôn môi.

Hyeonjoon quay đầu, Lee Minhyeong hôn lên bờ môi cậu. Hyeonjoon cũng thuận thế hôn anh, cậu xoay người, để nụ hôn càng sâu hơn.

"Về phòng?" Lee Minhyeong vừa hôn cậu vừa hỏi.


Đương nhiên Hyeonjoon biết lúc này về phòng là có ý gì, cậu khẽ đáp lời, Lee Minhyeong ôm cậu tinh tế hôn một hồi, sau đó mới bế cậu lên rời khỏi suối nước nóng.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Hyeonjoon nhìn anh, một làn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa mai màu đỏ lướt qua hai người, dừng lại trên vai Lee Minhyeong, chợt giống như một nốt chu sa.

Đêm nay, cậu trao tất cả cho Lee Minhyeong.

Cậu ôm Lee Minhyeong, mặc cho anh hôn, nghe anh thầm thủ thỉ bên tai cậu: "Anh yêu em", trong tâm cậu như có một chiếc thuyền ánh sao nhỏ, lênh đênh nhẹ nhàng trên mặt nước lóng lánh, sau đó dần dà tiến vào bờ biển.

Say không biết trời ở trong nước, cả thuyền thanh mộng cập bến tinh hà.


Sáng hôm sau, khi Hyeonjoon tỉnh lại, thân thể có chút khó chịu, Lee Minhyeong đang giúp cậu xoa eo, thấy cậu tỉnh, liền cười hỏi: "Tỉnh rồi?"

Hyeonjoon mơ mơ màng màng gật đầu.

"Khó chịu không?" Lee Minhyeong hỏi cậu.

Hyeonjoon lại lắc lắc đầu. Cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy cửa sổ trên trần đã được mở ra, có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến cả người vô cùng thoải mái, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng chim sẻ kêu ríu rít bên ngoài.

Bởi vì đây là tấm cửa sổ nghiêng trên trần, cho nên sau khi mở ra, chỉ cần ngồi dậy là có thể nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Hyeonjoon xoa mắt ngồi dậy, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp dưới làn nắng mặt trời: "Thật là đẹp mắt."

Lee Minhyeong sợ cậu bị cảm lạnh, đành kéo chăn phủ thêm lên người cậu, anh ôm cậu hôn một cái, sau đó cũng nhìn cậu nói: "Thật là đẹp."

Hyeonjoon không nhịn được bật cười, lúc này nhìn thấy Lee Minhyeong, không biết vì sao cậu lại có đôi chút ngại ngần, thế nhưng Lee Minhyeong lại vô cùng tự nhiên nói: "Chúc mừng năm mới, năm mới vui vẻ, chúc em năm nay sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn."

"Anh cũng vậy." Hyeonjoon nói.

Lee Minhyeong nghe cậu nói xong liền hôn lên môi cậu, Hyeonjoon nằm yên trong vòng tay anh, hai người dịu dàng hôn nhau.


Hai người đều đang ở tuổi nhiệt huyết sôi trào, lại còn là lần đầu tiên làm tình nên khó tránh khỏi không kìm chế nhiệt huyết trong lòng được. Lee Minhyeong hôn cậu hỏi: "Lần nữa được không?"

Hyeonjoon nhỏ giọng lên tiếng.

Lee Minhyeong dần thả người áp cậu xuống giường.

Dưới ánh nắng ấm áp, làn da của Hyeonjoon trắng đến lấp lánh, đẹp đến mức khiến Lee Minhyeong muốn loá cả mắt.

Lee Minhyeong ôm cậu, gắt gao ôm cậu thật chặt, anh muốn ôm cậu vào lòng, muốn giấu cậu ở nơi sâu nhất trong trái tim anh. Anh nhớ anh đã từng thấy fans Hyeonjoon khen cậu hạ phàm rất vất vả, khi ấy anh cũng chỉ bật cười cho qua. Nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy cậu đúng như một tinh linh bất ngờ lạc vào thế gian này, vừa trong sáng hồn nhiên, vừa dụ hoặc tâm trí, cậu vừa mở mắt ra, ánh mắt hàm chứa biết bao tình cảm nhìn anh, anh liền thất lạc ở trong ánh mắt ấy, lý trí đâu đâu không thể xuất khẩu thành lời.

Ngoài cửa sổ, bầy chim sẻ vẫn kêu ríu rít, nhưng Hyeonjoon đã không còn tâm trí để nghe nữa, cậu lại đắm chìm trên chiếc thuyền ánh sao một lần nữa, dưới bầu trời lộng lẫy kia, cậu thấy được Lee Minhyeong vì cậu mà hái ngôi sao, một ngôi sao, hai ngôi sao, lá khẽ lay động rơi xuống mặt nước tình yêu.


Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon nằm trên giường, anh giúp cậu xoa eo, để cậu có thể thoải mái một chút. Hyeonjoon dựa vào anh, cảm nhận được giờ khắc này vô cùng ấm áp và bình an.

"Đói bụng không?" Lee Minhyeong hỏi cậu.

"Có một chút, cũng không đói lắm, nằm thêm một lát nữa đi, em chưa muốn rời giường."

Lee Minhyeong nghe vậy có chút áy náy: "Vừa rồi anh không nên tiếp tục với em."

Hyeonjoon giương mắt nhìn anh: "Làm cũng đã làm rồi, hiện tại anh nói mấy lời này làm gì."

"Em nên ngăn cản anh." Vốn dĩ Lee Minhyeong không muốn làm nhiều lần với cậu như vậy, anh nghĩ anh có thể khắc chế được nhưng sau khi có được lần đầu tiên, anh liền không thể khắc chế được nữa. Lúc này bỗng dưng anh lại cảm thấy có chút may mắn rằng ngay từ đầu anh đã không cưỡng ép Hyeonjoon phát sinh quan hệ với anh, bằng không, có lẽ anh sẽ chẳng thể cảm nhận được rung động và lưu luyến như đêm hôm qua.

Anh dịu dàng hôn Hyeonjoon: "Về sau em có thể từ chối yêu cầu của anh, hiểu không?"

"Không sao đâu." Hyeonjoon khẽ nói nhỏ: "Em cũng muốn làm với anh mà." Cậu nói: "Em cũng muốn có được anh."

Lee Minhyeong nghe vậy, bèn khụ một tiếng, Hyeonjoon cảm nhận được biến hóa trong người anh, vô cùng khiếp sợ nói: "Từ khi nào mà anh đã biến thành Teddy rồi vậy? Không phải từ trước đến nay anh đều có thể khắc chế bản thân rất tốt sao?"

"Cục cưng à, chẳng lẽ em không biết hiện tại ở trong mắt anh em giống như Siren sao, chỉ cần em tùy tiện nói vài câu, đã là tiếng hát động lòng người, câu lấy hồn phách của anh rồi."

Hyeonjoon:......

*Siren: mỹ nhân ngư


Lee Minhyeong bình ổn xao động trong lòng, sau đó nhìn về phía cậu nói: "Đành chịu thôi, hiện tại em thật sự quá mức mê người."

"Là anh quá mức xúc động thì có."

"Tình yêu khiến con người xúc động." Lee Minhyeong không hề có chút xấu hổ nói.

Hyeonjoon nhìn anh, cậu hiếu kỳ nói: "Anh nói xem, nếu lúc ấy chúng ta giao dịch tiền tài, cùng nhau lái xe thì khi đến hạn hợp đồng có khi nào anh sẽ không nỡ để em rời đi không."

Lee Minhyeong nghe vậy, bèn cười cười lắc đầu: "Joonie, em phải biết rằng, ban đầu anh không có cảm tình với em, khi đó nếu chúng ta cùng nhau lên đường cao tốc, anh cũng sẽ chỉ biết theo đuổi khoái cảm của anh, sẽ không để ý đến cảm xúc của em, càng sẽ không giống như bây giờ cảm thấy em mê người và có lực hấp dẫn trí mạng với anh."

"Anh mê luyến em, yêu thích em, vô pháp kháng cự là vì hiện tại anh yêu em, không phải vì muốn ngủ với em."

Hyeonjoon gật đầu: "Vậy nếu chúng ta lái xe vào lúc giữa chừng hoặc vào cuối hạn hợp đồng thì sao, lúc ấy anh đã có hảo cảm với em rồi, cũng hơi thích em rồi mà đúng không."

Lee Minhyeong bật cười, anh ôm cậu nói: "Em cũng biết khi đó anh chỉ hơi thích em, vậy nên em phải biết, cho dù là vậy, anh cũng sẽ không phát sinh quan hệ với em. Anh nói rồi, anh luôn hy vọng em tốt, luôn hy vọng em có thể sạch sẽ rời đi, sau này có thể tiến tới yêu đương với người khác. Có lẽ khi đó anh quá ngu ngốc cho nên mới không nhận ra tình cảm của anh dành cho em nhưng cho dù có quay lại tình huống khi đó, anh cũng sẽ hành động như vậy."

"Nếu anh không yêu em thì cho dù xảy ra quan hệ với em, anh cũng sẽ không nảy sinh mê luyến, nếu anh yêu em, anh càng sẽ không có khả năng với tình huống giao dịch tiền tài này mà phát sinh quan hệ với em, bởi vì việc này sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của em." Anh kéo tay Hyeonjoon, hôn lên mu bàn tay cậu: "Vậy nên, hiện tại, chính là kết quả tốt nhất."

Hyeonjoon hiểu rồi, cậu nhìn Lee Minhyeong, sau đó mỉm cười nói: "Em cũng cảm thấy vậy."


Buổi tối sinh nhật cậu hôm đó, cậu đã từng muốn trao hết tất cả cho Lee Minhyeong nhưng Lee Minhyeong lại từ chối, cậu cũng vì thế mà đã buồn phiền hồi lâu. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy so với chuyện ngày đó, cậu lao vào Lee Minhyeong như con thiêu thân lao đầu vào đốm lửa, Lee Minhyeong không cảm xúc tiếp nhận cậu, nếu dồn tất cả lưỡng tình tương duyệt vào ngày hôm qua, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Tình yêu phải đến từ hai phía, nếu chỉ có một bên tình nguyện, vĩnh viễn sẽ không đâm chồi nảy lộc, nở ra bông hoa đẹp nhất được.

Hyeonjoon ôm anh, an tĩnh cảm nhận phút giây nhẹ nhàng lúc bây giờ.


Hai người nằm đủ rồi, Hyeonjoon mới hỏi Lee Minhyeong: "Anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, anh đã cho người chuẩn bị thực phaamr trong tủ lạnh rồi, tùy ý em, em muốn ăn gì?"

Hyeonjoon nghĩ: "Vậy xào một vài món đi."

"Được." Lee Minhyeong không có ý kiến: "Vừa lúc anh có thể học theo em."

Anh nhìn Hyeonjoon, vừa dịu dàng mà cũng vừa nghiêm túc nói: "Dạy anh một vài món ăn em thích đi, như vậy về sau, lỡ như anh có chọc giận em, anh cũng có thể làm một vài món để dỗ em."

Hyeonjoon không ngờ anh lại nói đến điều này, có chút kinh ngạc hỏi: "Không phải anh vẫn luôn không thích nấu cơm sao?"

Cậu nhớ rõ trước kia khi cậu nhờ Lee Minhyeong nấu cơm cùng với cậu, khi ấy Lee Minhyeong đã từ chối nói: "Tha cho tôi đi, ăn cơm thì được, nấu cơm thì không." Sao bây giờ anh lại nguyện ý làm chuyện này.

"Cho nên anh mới nói em dạy anh một vài món ăn em thích đi, anh chỉ học mấy món đó thôi, nếu em muốn ăn, anh liền làm cho em ăn, nếu em không muốn ăn, chúng ta sẽ ăn những món em làm."

"Chỉ học những món em thích sao?"

Lee Minhyeong gật đầu.

"Vậy còn anh thì sao? Anh không muốn học những món anh thích sao?"

"Anh thích, em sẽ làm cho anh ăn, không phải như vậy anh sẽ càng thích hơn sao?"

Hyeonjoon không khỏi cười cười, sau đó lại nhắc nhở: "Vậy anh không được làm cho người khác ăn đâu đó."

Lee Minhyeong cảm thấy căn bản cậu không cần phải nhắc nhở anh: "Trừ em ra, nào có ai cần anh phải dỗ dành."

Anh hôn lên trán Hyeonjoon: "Đúng là anh không thích nấu cơm, từ nhỏ đến lớn, trong nhà cũng không có ai yêu cầu anh phải học nấu cơm, nhưng anh muốn dỗ em vui, anh thích khoảng thời gian chúng ta cùng nhau nấu cơm, được không?"

Hyeonjoon nghe anh nói muốn dỗ cậu vui, hũ mật trong lòng chợt muốn nghiêng lảo đảo, cậu ngẩng đầu hôn lên môi anh, sau đó khẽ nói: "Sao anh lại tốt thế này." Cậu nhìn Lee Minhyeong, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng say đắm, cậu vừa hôn vừa nhỏ nhẹ làm nũng: "Anh thật tốt."

Lee Minhyeong cũng ôm lấy cậu, dưới ánh nắng vàng ấm áp, hôn lấy người anh yêu.


Hyeonjoon và Lee Minhyeong quây quần đến giữa trưa mới rời giường dậy ăn cơm, đây là lần đầu tiên Lee Minhyeong học nấu cơm, nên dù có cố gắng thế nào thì anh cũng không thể cắt các nguyên vật liệu đều bằng nhau được, Hyeonjoon nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, liền lên tiếng cổ vũ: "Anh cắt thế này là đã đẹp lắm rồi, lúc em mới bắt đầu học nấu ăn, cắt không đẹp bằng anh đâu, thật sự, anh rất lợi hại."

Lee Minhyeong không tin nhưng Hyeonjoon bên cạnh vẫn luôn lời thề son sắt, thậm chí còn khen ngợi anh có thiên phú nấu ăn, rất thích hợp đi làm đầu bếp, Lee Minhyeong liền bật cười, rất nhanh anh đã không còn băn khoăn về kỹ thuật cắt thái đồ ăn nữa.

Hai người vui vẻ ăn cơm xong, Lee Minhyeong liền kéo Hyeonjoon đi lên ngọn núi phía sau.

"Mùa này không được đẹp lắm." Lee Minhyeong nói: "Nếu là mùa hè, ngọn núi này sẽ có rất nhiều quả dại, có một vài quả ăn rất ngon, em có thể nếm thử nhưng bây giờ có vẻ không có gì ngon cả."

"Không sao, mùa hè năm sau chúng ta lại đến."

"Mùa hè ở nơi này, dòng sông có rất nhiều cá, có đôi khi còn có thể nhìn thấy thỏ hoang trên núi nữa, hồi anh còn đi học rất thích tới nơi này cắm trại nướng BBQ, hiện tại công việc bận rộn nên dần dà cũng chẳng còn tâm tư này nữa. Nhưng nếu em thích, mùa hè năm sau chúng ta có thể đến đây chơi, kêu thêm đám Jiwon nữa, càng nhiều người thì sẽ càng náo nhiệt."

"Ừm." Hyeonjoon nghĩ: "Có thể gọi thêm Jeong Jihoon nữa, dường như bạn bè của anh ấy cũng không nhiều lắm, ngày thường cũng không thấy đi ra ngoài chơi. À thêm đàn anh nữa, thế nhưng đàn anh quá bận rộn, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh em và anh ở bên nhau qua lễ Nguyên Đán mà anh ấy vẫn còn phải tất bật việc tuyên truyền bộ phim điện ảnh, em chợt cảm thấy có chút hổ thẹn, chẳng qua dựa theo tính cách của đàn anh, chắc anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."

"Em đúng là rất nhớ mãi không quên Jung Jaehyun." Lee Minhyeong liếc nhìn cậu.

Hyeonjoon cảm thấy Lee Minhyeong ăn dấm thật vô nghĩa: "Rõ ràng trước đó em còn nhắc đến Jeong Jihoon, sao anh chỉ nghe được mỗi từ đàn anh thế, anh mới là nhớ mãi không quên đàn anh đó, mỗi lần nói chuyện, chỉ để ý mỗi tên anh ấy thôi."

Lee Minhyeong lạnh lùng cười một tiếng: "Ha."

"Nếu lúc ấy em dọn đi, không ở dưới lầu của Jeong Jihoon mà là ở dưới lầu nhà của đàn anh, khi đó anh sẽ làm gì?"

Lee Minhyeong:......

Lee Minhyeong nghĩ, phỏng chừng khi đó anh cũng chuyển nhà luôn, dọn đến sát vách nhà Hyeonjoon, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cậu! Đề phòng cậu và Jung Jaehyun phát triển quan hệ không nên phát triển ở sau lưng anh!


"Nhìn vẻ mặt của anh kìa." Hyeonjoon chậc lưỡi: "Sao anh đề phòng đàn anh quá vậy? Để em nói anh nghe một tin tức tốt, có lẽ đàn anh đã có người anh ấy thích rồi, tuy em không biết là ai nhưng anh ấy nói sẽ nhanh thôi, phỏng chừng sang năm sẽ có kết quả."

"Cậu ta có người thích rồi?" Lee Minhyeong kinh ngạc: "Một người mắt cao hơn đỉnh đầu như cậu ta vậy mà cũng biết thích một người? Anh đề nghị cậu ta nên che giấu đi thì hơn với độ nổi tiếng của cậu ta hiện giờ,\ nếu như công khai, không chừng fans sẽ khóc lên hot search luôn mất."

"Cũng không biết bạn gái anh ấy có chịu được không, hy vọng là có, người có thể khiến đàn anh yêu thích, chắc hẳn sẽ là người tương đối ưu tú."

"Không thể biết được." Lee Minhyeong cười cười.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía đỉnh núi, khi đi đến giữa sườn núi, Lee Minhyeong liền dẫn cậu qua một lối rẽ nhỏ: "Chắc hẳn dòng sông ở đây đã đóng băng rồi, tuy chỉ kết băng trên mặt sông nhưng mặt băng rất chắc, mùa đông đến, nơi này rất thích hợp chơi đùa trên băng. Khi còn nhỏ anh rất thích ngồi trên xe trượt, sau đó để cha hoặc anh của anh kéo anh chơi, đến khi lớn rồi thì anh thích trượt băng hơn, thế nhưng xe trượt băng kia vẫn còn, nếu em muốn thử, anh sẽ chơi cùng với em."

"Được." Hyeonjoon có chút hứng thú nói: "Nhưng mà đó là xe trượt khi anh còn nhỏ, bây giờ em có thể ngồi vừa không?"

"Vẫn vừa, khi đó vì trông chừng anh, có đôi khi tâm huyết dâng trào mẹ anh cũng chơi nữa, vì vậy ba anh đã cố ý làm lớn một chút nên em ngồi sẽ không có vấn đề gì."


Đương lúc Lee Minhyeong vừa đi vừa nói chuyện, anh đã mang cậu đến gần một căn nhà gỗ bên cạnh một mặt sông đã kết băng dày, ngôi nhà này không lớn nhưng lại bày rất nhiều vật dụng câu cá và trượt băng, Lee Minhyeong tìm kiếm chiếc xe trượt băng trước kia anh từng chơi, sau đó chà lau sạch sẽ, cùng Hyeonjoon đi đến bờ sông.

"Ngồi lên đây." Anh nói.

Hyeonjoon nhìn chiếc xe được chế tác tinh xảo trước mặt, nhấc chân lên ngồi xuống vị trí.

Bởi vì phía dưới xe trượt có lắp các bánh xe, nên Lee Minhyeong không cần phải dùng quá nhiều sức kéo, Hyeonjoon cảm thấy anh chạy rất nhanh, kéo cậu trượt trên khắp mặt sông rất sảng khoái, bất giác cậu nở nụ cười, nói với Lee Minhyeong: "Anh cũng thử xem, để em kéo cho anh."

Lee Minhyeong nào nỡ để cậu kéo, anh vẫn kéo cậu chạy về phía trước để cậu có thể trải nghiệm chơi nhiều thêm chút nữa.


Dù sao hai người cũng không còn là trẻ con nữa, chơi xe trượt một hồi, cuối cùng tâm tư cũng đặt đến chơi trượt băng. Kỹ thuật trượt băng của Hyeonjoon cũng tạm ổn, thân hình cậu đẹp, khi trượt nhìn rất ưu nhã, Lee Minhyeong nhìn cậu trượt trên mặt băng, từng bước từng bước một phảng phất như đang nhảy múa trên băng, không khỏi có chút si mê.

Chiều hoàng hôn lúc nào cũng đẹp, ánh dương nhè nhẹ chiếu lên người Hyeonjoon, dưới ánh nắng chiều tà Hyeonjoon quay đầu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười với anh, ngay khoảnh khắc đó, Lee Minhyeong chợt cảm thấy trong lòng dường như có một con bướm đang bay ra.

"Sao anh còn chưa qua đây nữa?" Hyeonjoon hỏi anh.


Cậu không trượt về phía trước nữa, cậu ngừng lại dưới ánh hoàng hôn, dịu dàng chờ Lee Minhyeong trượt đến bên cậu.

Lee Minhyeong nhìn cậu, sau đó mới chợt nhận ra anh rất mê luyến Hyeonjoon. Càng về sau anh càng phát hiện, dường như càng ngày anh càng thích Hyeonjoon hơn những gì mà anh tưởng tượng nữa, cậu có thể dễ dàng điều khiển tâm tình của anh, chỉ một nụ cười chỉ một ánh mắt nhìn anh, tâm trí của anh cũng chỉ còn biết có mỗi một mình cậu.

Anh bước nhanh trượt qua, ngay lúc Hyeonjoon chưa kịp phản ứng, anh đã ôm chầm lấy cậu, vừa ôm vừa hôn, trong lòng anh tích rất nhiều con bướm, theo nụ hôn của anh, từng con từng con một bay ra khỏi lồng ngực anh, bay về phía đáy lòng của Hyeonjoon.

Lee Minhyeong ôm cậu, trong lúc hoảng hốt thiếu chút nữa anh đã nói ra câu "chúng ta kết hôn đi", nhưng cuối cùng anh vẫn áp xuống, chỉ yêu thương và cưng chiều hôn lên trán cậu.

Anh muốn cho bản thân thời gian, cũng muốn cho Hyeonjoon thời gian đợi cậu nguyện ý công khai tình yêu, đứng ở bên cạnh anh, cũng cho chính bản thân anh thời gian để gia tăng đoạn tình cảm này. Tình yêu thời niên thiếu luôn luôn nóng bỏng và ngọt ngào, tuy hai người đã sớm qua thời niên thiếu nhưng bởi vì cả hai đều là mối tình đầu của nhau nên khó tránh khỏi nỗi xúc động và nhiệt tình khi ở bên nhau. Lee Minhyeong muốn cho cả hai một ít thời gian, để hóa những xúc động này thành lâu dài, không cần nhiệt tình nhất thời, chỉ cần một đời bên nhau.

Anh nhìn Hyeonjoon, trong mắt đều là tình yêu và sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu, anh hôn nhẹ lên bờ môi cậu, sau đó khẽ nói: "Anh đến rồi đây."


Hyeonjoon và Lee Minhyeong ngây người trong căn biệt thự cổ được ba ngày, kết thúc kỳ nghỉ lễ Nguyên Đán, cả hai mới rời đi. Hyeonjoon có chút luyến tiếc, ba ngày nay cậu ở cùng với Lee Minhyeong, vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, cả hai đều không cần phải bận tâm đến chuyện công việc, cũng không cần quan tâm đến những chuyện khác, hai người chỉ dựa theo sở thích của chính mình, tận hưởng cả kỳ nghỉ lễ.

Lee Minhyeong thấy cậu không nỡ, bèn khuyên bảo: "Nếu em thích, sau này em được nghỉ phép, chúng ta lại qua đây chơi."

Hyeonjoon gật đầu, tuy cậu có chút luyến tiếc nơi này nhưng cậu luyến tiếc người bên cạnh cậu hơn, chỉ cần Lee Minhyeong ở bên cạnh cậu thì cho dù đi đến nơi nào thì cậu vẫn luôn cảm thấy rất hạnh phúc.

"Về nhà thôi." Cậu khẽ nói.


Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon vừa mới về đến nhà, liền nhận được tin nhắn group sns, chủ đề rất rõ ràng, tụ tập đê.

Kim Kyukkyu còn đặc biệt nhấn mạnh rằng: Minhyeong, cậu có thể mang Joonie đến nha.

Lee Minhyeong nhìn tin nhắn trong group, nhất thời chợt nhớ tới thời điểm lúc anh và Hyeonjoon vừa mới làm hòa, khi ấy anh hưng phấn quá độ, nhắn với đám này rằng, anh và Hyeonjoon làm hòa rồi, bây giờ chúng tôi là quan hệ yêu đương, kết quả vừa nhắn xong liền nghênh đón một trận cười to ha ha ha ha, Park Dohyun còn làm bộ làm tịch hỏi: "Không phải cậu nói chỉ chơi chơi thôi sao? Chỉ đơn thuần muốn ngủ với cậu ấy thôi sao? Sao bây giờ lại thành quan hệ yêu đương rồi, sai quá sai rồi."

"Đúng đúng, không phải một gian thương vô lương như cậu sẽ không phạm phải loại sai lầm này sao?" Kim Geonwoo cũng phụ họa nói.

Lee Minhyeong nghe xong tức giận đến mức hận không thể kéo hết đám này vào trong blacklist, cái đám này chỉ biết bóc phốt anh!


Lee Minhyeong hỏi Hyeonjoon: "Em muốn đi gặp bọn họ không?"

"Đi cũng được." Hyeonjoon nhìn lịch thông cáo, cậu có thể nghỉ ngơi thêm hai ba ngày nữa: "Sẵn tiện, em mời bọn họ xem phim điện ảnh luôn."

"Ừ."

Lee Minhyeong quay lại sns, lên tiếng cảnh cáo: Mấy người tém tém lại chút, cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng biết rồi đúng không, đến lúc đó đừng nói bừa đấy.

Kim Kyukkyu cười ha ha: Lại đây lại đây, hối lộ tôi đi, hối lộ xong rồi tôi sẽ không nói gì đâu.

Lee Minhyeong:......

Đúng là không biết xấu hổ, tại sao anh lại có đám bạn như thế này chứ!


Cũng lâu rồi Hyeonjoon chưa gặp bạn bè của Lee Minhyeong, lần gặp mặt gần nhất là vào sinh nhật của Lee Minhyeong, khi ấy cậu và Lee Minhyeong vẫn đang ở quan hệ giao dịch tiền tài nhưng bây giờ thì đã chuyển sang quan hệ yêu đương rồi. Cũng may cậu và Lee Minhyeong vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng cả hai đều là bạn trai, vì vậy nên bây giờ cũng chẳng cần phải giới thiệu rườm rà nữa.

Bởi vì Shin Jiwon có lịch làm việc cho nên cô sẽ qua trễ một chút, bảo cả đám ăn trước đi, đừng chờ cô. Hyeonjoon rất muốn gặp Shin Jiwon, lần trước chuyện của Park Jaehyuk, tuy cuối cùng là Lee Minhyeong giải quyết nhưng lúc ấy Shin Jiwon hứa với cậu khiến cậu vô cùng an tâm nên cậu muốn gặp mặt nói lời cảm ơn với cô. Đáng tiếc Shin Jiwon vẫn chưa tới nên cậu muốn nói lời cảm ơn với Shin Taeyong trước.

Shin Taeyong ôn hòa nói: "Không cần khách sáo, trước kia cậu đã từng giúp đỡ Jiwon một lần nên hai anh em chúng tôi cũng nợ cậu một nhân tình. Nếu lúc ấy cậu không tìm đến Jiwon, cho dù là tôi, tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu."

Hyeonjoon cảm thấy anh đúng là quá khách khí, liền tiếp tục nói lời cảm ơn với anh.

Kim Kyukkyu thấy thế tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao tôi không biết gì hết vậy, Taeyong và đại tiểu thư giúp Joonie chuyện gì?"

"Liên quan gì đến cậu, tập trung uống rượu của cậu đi." Lee Minhyeong ghét bỏ nói.

Kim Kyukkyu rất không thích nghe lời này: "Cậubày đặt riêng tư cái gì? Nói đến đây tôi liền thấy tức, mấy người không biết đâu, khuya lắc khuya lơ Minhyeong không ngủ được gọi điện thoại cho tôi, tôi tốt tính từ bỏ giấc ngủ đi làm một anh trai tâm sự tình yêu cho tên này, kết quả thì sao? Đút tôi một miệng cơm chó không nói còn mắng tôi khốn nạn! Mẹ nó tôi bài ưu giải nạn cho ổng để ổng chửi tôi khốn nạn sao? Ai mới khốn nạn đây chứ?"

Mọi người nhịn không được bật cười, Lee Minhyeong cũng muốn cạn lời: "Ngay cả rượu cũng không đổ được vào miệng ông."

"Joonie, cậu thấy tôi có khốn nạn không?" Kim Kyukkyu nhìn về phía Hyeonjoon.

Sao Hyeonjoon có thể biết được rốt cuộc Kim Kyukkyu có khốn nạn hay không? Lee Minhyeong thấy Kim Kyukkyu vẫn không biết xấu hổ hỏi Hyeonjoon, liền tranh nói trước: "Có, cậu không khốn nạn thì ai mới khốn nạn đây, cả đám bạn bè nam nữ ngồi đây cũng chưa có ai đổi nhiều bạn gái như cậu."

"Đó là vì mấy người không chịu yêu đương? Không biết quý trọng thanh xuân tươi đẹp, đúng là quá lãng phí."

Lee Minhyeong cười nhạo: "Ừ ông không hề lãng phí, vô cùng biết quý trọng."

"Đương nhiên rồi." Kim Kyukkyu đắc ý nói.

Không được bao lâu, người phục vụ liền mang đồ ăn lên, mọi người vừa dùng bữa vừa vui vẻ nói chuyện phiếm, thời điểm ăn vừa ngang bụng, Hyeonjoon ra ngoài muốn đi WC, đợi đến khi trở về, cậu chợt nghe thấy bên trong truyền đến một câu rồi lại một câu trêu chọc.

"Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi khốn nạn với Joonie, tôi còn chưa nói với Joonie rằng ban đầu ông nói với chúng tôi là ông chỉ muốn chơi chơi với cậu ấy, chỉ muốn ngủ với cậu ấy thôi đâu."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro