Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

Hai người hàn huyên một hồi, Hyeonjoon thấy thời gian cũng đã muộn, ngày mai cậu phải dậy sớm nữa, vì vậy cậu đành kết thúc video trò chuyện, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Lee Minhyeong trò chuyện xong, xuống lầu muốn tìm chút gì đó ăn, vừa khéo gặp phải Lee Sanghyeok vừa mới về đến nhà, anh lại gần hít hít: "Anh uống rượu à?"

"Tiệc tùng nên phải uống một chút, không nhiều."

"Anh uống trà giải rượu không?"

Lee Sanghyeok cảm thấy không cần, anh chỉ hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

"Em đói bụng muốn kiếm gì đó để ăn, anh ăn không?"

Mặc dù Lee Sanghyeok vừa đi tiệc về nhưng căn bản anh chẳng ăn được gì nhiều, nghe Lee Minhyeong nói vậy, bỗng dưng anh cũng có chút đói vì thế liền đồng ý.

Lee Minhyeong lục lọi tủ lạnh một hồi, cuối cùng lấy một gói sủi cảo đông lạnh ra, cung kính đưa cho anh trai mình.

Lee Sanghyeok:......

"Khó trách hỏi anh có ăn hay không? Hóa ra là chờ anh nấu?"

"Vất vả cho anh rồi." Lee Minhyeong chân thành nói: "Anh chính là người anh em kính yêu nhất."

Lee Sanghyeok hết cách, đành phải tiếp nhận gói sủi cảo, đi về phía phòng bếp, vừa đi còn không quên quở trách: "Nuông chiều em quá rồi, lớn thế này rồi mà ngay cả sủi cảo cũng không biết nấu."

Lee Minhyeong đi theo phía sau anh, vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Hơ không phải từ nhỏ đến lớn, trong nhà chẳng ai dạy em đó sao."

"Vậy giờ anh sẽ dạy em, lại đây nhìn."

Lee Minhyeong "Ồ" một tiếng.

Lee Sanghyeok quay đầu lại nhìn Lee Minhyeong: "Sao ngoan vậy?"

Lee Minhyeong nhìn anh, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, phòng bếp chỉ có hai người, anh khẽ nói nhỏ với Lee Sanghyeok: "Có thể mấy ngày nữa em sẽ dọn đi rồi."

"Sao lại muốn dọn đi?"

Lee Minhyeong có chút ngượng ngùng, anh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hỏi Lee Sanghyeok: "Anh, anh nói xem người nhà chúng ta luôn là kiểu gia đình chuẩn mực đứng đắn, có phải là người trọng tình trọng nghĩa, làm việc đến nơi đến chốn, không bội tình bạc nghĩa, cũng không đùa bỡn tình cảm của người khác hay không?"

Lee Sanghyeok nghe vậy: "Roẹt" một tiếng, xé rách gói ni lông sủi cảo đông lạnh, nhìn về phía Lee Minhyeong: "Lee Minhyeong, em còn nhớ trước đó em đã nói gì với anh không?"

"Em nhớ, em nói em có chừng mực."

"Vậy đây là chừng mực của em?"

"Bội tình bạc nghĩa cũng đâu phải chừng mực của em?"

"Quan hệ của tụi em, có thể dùng từ này để hình dung sao? Tiền trao cháo múc, hai bên thoả thuận xong giao dịch còn dùng đến tâm làm gì nữa?"

Lee Minhyeong bất đắc dĩ: "Vốn dĩ em cũng nghĩ không cần, thế nhưng sự vật luôn luôn biến hóa khôn lường, chúng ta chỉ có thể thuận theo mà thôi, không thể đối nghịch được."

Lee Sanghyeok lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ từng viên sủi cảo vào nồi nước sôi.

Lee Minhyeong nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, bèn hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn chia cắt đôi uyên ương?"

"Anh chia cắt có còn tác dụng nữa không? Chỉ cần em thích người ta thì cho dù người ta có chạy đến chân trời góc biển em cũng sẽ đuổi theo cho bằng được, chỉ tổ lãng phí thời gian của anh."

"Vậy là tốt rồi."

"Tốt?" Lee Sanghyeok liếc nhìn: "Trước đó thề thốt ghê lắm, bây giờ thì quay đầu vả bôm bốp vào mặt, như này còn kêu là tốt?"

"Không phải anh đã cảm thấy em sẽ như vậy từ trước rồi sao?" Lee Minhyeong cũng không ngốc: "Bằng không anh cũng chẳng mỗi lần gặp là lại mở lời nhắc nhỏ em, vừa lo lắng nói nhiều em sẽ nhận ra sớm mà cũng vừa lo lắng không nói thì em sẽ không chú ý, anh đã cảm thấy tụi em sẽ ở bên nhau từ trước rồi, đúng không?"

"Nhưng anh thật sự không nghĩ đến em sẽ đi đến bước này, lúc ấy em cũng rất kiên định với anh mà? Mỗi lần đều nói chắc nịch 'Em có chừng mực mà', chừng mực của em đấy à?"

"Anh cũng nói em, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc thì sẽ tỉnh táo. Hơn nữa, chắc chắn em sẽ không nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng như anh được, anh chính là hồ ly ngàn năm, sao em có thể lợi hại hơn anh được."

"Em khen anh đó à?"

"Đương nhiên không phải, em chỉ nói lên tiếng lòng của em thôi, cầm lòng không đậu."

Lee Sanghyeok mặc kệ, thấy nước sôi bị vơi đi liền rót nửa chén nước đổ thêm vào nồi.

"Thì nói chung chuyện này, em cũng nói với anh rồi đó." Lee Minhyeong nói.

"Ờ." Lee Sanghyeok nói.

"Vậy chờ hôm nào em và em ấy bàn bạc xong, em sẽ nói chuyện này với ba mẹ, đến lúc đó anh nhớ nói giúp em."

"Bát tự còn chưa có xem, không cần em phải nhọc lòng đâu."

"Thì có sao đâu đã hợp từ lâu rồi."

"Chờ đến lúc em quyết định nói với ba mẹ rồi hãy nói tiếp."

Lee Minhyeong gật đầu: "Ừm, từ giờ đến lúc đó anh nhớ đối xử với em ấy tốt một chút."

Lee Sanghyeok quay đầu nhìn Lee Minhyeong, Lee Minhyeong lời lẽ chính đáng: "Dù sao, đó cũng là em dâu của anh."

Lee Sanghyeok:......

Lee Sanghyeok cảm thấy Lee Minhyeong đúng là non trẻ, bởi vì còn non cho nên khi tình cảm vừa mới bắt đầu mới suy nghĩ xa xôi như vậy, cũng bởi vì còn non cho nên mới xúc động cảm thấy hai người có thể ở bên nhau cả đoạn đường dài. Anh không để tâm chuyện Lee Minhyeong ở cùng với Hyeonjoon, ban đầu khi biết Lee Minhyeong đang bao nuôi một nghệ sĩ của công ty anh, Lee Sanghyeok đã cho người điều tra Hyeonjoon.

Cũng bởi vì lần điều tra này, anh đã biết được Hyeonjoon tiếp cận Lee Minhyeong là có mục đích. Từ lúc bắt đầu, Moon Hyeonjoon vì tiền nên mới đến với Lee Minhyeong, thậm chí kế đó cậu còn có một khoảng thời gian gian díu không rõ với Park Jaehyuk. Vừa ra vẻ thanh cao, vừa cầm tiền của Lee Minhyeong, Lee Sanghyeok cảm thấy loại người này rất chướng mắt, nếu không phải sau đó có Lee Minhyeong che chở, anh đã phong sát Moon Hyeonjoon từ lâu rồi.

Anh vẫn luôn cho rằng Lee Minhyeong chỉ chơi chơi mà thôi, cho nên sau khi Lee Minhyeong bảo Hyeonjoon dọn về nhà riêng ở, xuất phát từ việc tôn trọng sự riêng tư của em trai, anh mới không cho người điều tra Hyeonjoon. Nhưng không ngờ, thế mà em trai của anh đã phát triển đến bước này với Hyeonjoon rồi. Chuyện tình cảm, như bản thân con người khi đang uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ riêng người đó biết, Lee Minhyeong đã là một người trưởng thành, Lee Minhyeong có thích ai đi chăng nữa, Lee Sanghyeok cũng sẽ không nhúng tay vào, thế nhưng người như Hyeonjoon căn bản anh chẳng muốn để vào mắt.

Chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn mà Hyeonjoon lại còn có tính cách như vậy, tình yêu nồng nhiệt đến, cảm tình áp chế lý trí, Hyeonjoon sẽ không so đo, thế nhưng một khi tình cảm này không còn nồng nhiệt nữa, Hyeonjoon sẽ khôi phục lại tính cách giả thanh cao của cậu, như vậy rất nhiều chuyện không là vấn đề sẽ trở thành có vấn đề. Căn bản không tới phiên anh nhúng tay vào cũng chẳng cần chờ đến khi gặp gỡ ba mẹ, hai người cũng sẽ khắc khẩu chia tay, tìm kiếm tình yêu mới mà thôi.

Lee Sanghyeok lại đổ thêm chút nước vào, yên lặng chờ sủi cảo nấu chín. Lee Minhyeong đứng bên cạnh nhìn, hỏi anh tại sao lại đổ thêm hai lần nước vậy, Lee Sanghyeok kiên nhẫn giải đáp nghi vấn, Lee Minhyeong nghe xong gật gật đầu, tính toán lần sau sẽ nấu sủi cảo với Hyeonjoon.

Ít nhiều gì anh cũng nhìn ra được, Hyeonjoon vô cùng thích nấu cơm với anh nhưng cậu lại không muốn cưỡng ép anh cho nên mỗi lần cậu muốn anh nấu cơm cùng, cậu đều đưa ra yêu cầu muốn ăn sủi cảo. Lee Minhyeong thầm nghĩ, nếu bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi anh cũng nên học nấu cơm, ngẫu nhiên cũng có thể làm vài món ăn cậu thích cho cậu ăn.

Có lẽ cậu sẽ vui mừng lắm.

Nghĩ ngợi một hồi, bỗng dưng anh cảm thấy có hơi nhớ đến Hyeonjoon. Lee Minhyeong nhìn sủi cảo trong nồi, lại quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến một bài thơ hồi còn đi học: "Cùng nghe ngóng lúc nay chẳng thấy, muốn theo trăng trôi chảy đến người."

Mà ở một nơi khác cũng có ánh trăng chiếu rọi, Hyeonjoon đã ngủ say từ lúc nào rồi.

Sáng hôm sau, Lee Minhyeong đã ra ngoài từ sớm, Lee Sanghyeok nhìn Lee Minhyeong đi rồi, cũng không nói gì, từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người anh đáng tin cậy, là một người chịu trách nhiệm trong việc trưởng thành của Lee Minhyeong. Lee Minhyeong vô cùng tín nhiệm anh, vẫn luôn thành thật nói rõ mọi chuyện với anh, Lee Sanghyeok cũng không phải một người nói nhiều, anh sẽ không nói chuyện này với những người khác. Anh vẫn luôn để em trai của mình tự do, chỉ hy vọng Lee Minhyeong có thể sống một cuộc sống tự do thoải mái. Lee Minhyeong như bây giờ, đúng là rất giống với mong muốn của anh.

Thời điểm Lee Minhyeong đến thành phố Y, thời tiết có chút lạnh, Boseong tới đón anh, cậu nói: "Hai ngày này thời tiết bỗng dưng hạ nhiệt lắm ạ."

"Thời tiết thế này chỉ có mặc áo khoác vào mới chống đỡ nổi thôi."

Boseong nhanh chóng cởi áo khoác ra cho anh, Lee Minhyeong vẫy vẫy tay: "Không sao, tôi không sợ lạnh, mau đi thôi."

Boseong thấy anh không cần, đành phải mặc vào, lái xe đi về phía đoàn phim.

Lúc Lee Minhyeong đến nơi, Son Siwoo cũng đang ở đấy, đây đã là ngày thứ ba anh dừng chân ở nơi đây rồi, anh vẫn thường xuyên lui tới, ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhìn Hyeonjoon quay phim.

Lee Minhyeong nhìn Son Siwoo, sau đó hỏi Boseong: "Sao anh ta vẫn còn ở chỗ này?"

"Chắc anh Hyeonjoon cũng có nói với ngài rồi đúng không, đạo diễn Son muốn mời anh Hyeonjoon quay phim, nhưng anh Hyeonjoon không nhận, dường như đạo diễn Son rất chấp nhất với chuyện này, cũng không biết vì cớ gì, mà mãi ngài ấy vẫn không chịu đi, cứ ngồi ở đây xem anh Hyeonjoon quay phim hoài, chắc là muốn nhìn kỹ thuật diễn xuất của anh Hyeonjoon."

Lee Minhyeong nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy Son Siwoo có chút phiền.

Anh cất bước đi qua, thời điểm đến gần Son Siwoo, Son Siwoo ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy người đến là anh, thế mà chẳng hề có chút kinh ngạc.

Từ buổi tối hôm Hyeonjoon nói với Son Siwoo cậu không uống rượu, Son Siwoo đã cảm nhận được chắc hẳn cậu có người chống lưng phía sau. Hyeonjoon vào giới chưa được bao lâu, chỉ mới được có một năm, dựa theo lời cậu nói, nếu một năm này cậu không uống rượu trong các bữa tiệc, người đại diện cũng không ép uổng cậu, vậy chắc chắn cậu không phải là người mới không có người chống lưng phía sau.

Son Siwoo về khách sạn bảo trợ lý điều tra lý lịch của Hyeonjoon, kết quả vừa xem xong anh mới phát hiện, tài nguyên Hyeonjoon có được quả thật không tồi, chương trình giải trí đứng đầu, IP lớn cải biên từ tiểu thuyết, đạo diễn điện ảnh nổi tiếng, ngay cả web drama[Một bức thư tình]nhỏ bé nhất thì cậu cũng trực tiếp diễn vai nam chính.

Tài nguyên thế này, chẳng giống với một người mới bước chân vào nghề không có chỗ dựa có thể có được. Son Siwoo chẳng cần phí bao nhiêu sức lực, cuối cùng đã tra ra được người hộ tống phía sau cho cậu, là nhị thiếu gia nhà họ Lee, ông chủ của Tân Văn Hóa, Lee Minhyeong.

Khoảnh khắc biết được sự thật đó, Son Siwoo bỗng dưng có chút thổn thức, một người là thiếu gia nhà giàu, một người là minh tinh vừa mới ra nghề, mối quan hệ của hai người này là gì quả thật không cần nói cũng biết. Son Siwoo không ngờ, thoạt nhìn Hyeonjoon thanh thuần như một cậu học sinh, thế mà lại là một con chim hoàng yến được người khác bao dưỡng.

Anh không nghĩ Lee Minhyeong sẽ thích Hyeonjoon, Lee Minhyeong là một thiếu gia nhà giàu, là một người khôn khéo như thế, có thể cứu sống được một trang web sắp sửa đóng cửa, sau đó còn dựa vào nó phát triển cả một cơ nghiệp văn hóa trở thành bá chủ trong nghề. Một người như vậy, sao có thể sẽ thích một minh tinh nhỏ bé bình thường như Hyeonjoon. Càng không nói đến, sản nghiệp của nhà họ Lee là công ty giải trí, có người đẹp nào mà Lee Minhyeong chưa từng nhìn qua, căn bản chẳng thế nào để mắt đến một người như Hyeonjoon được.

Không biết vì sao, Son Siwoo lại có chút tiếc hận với Hyeonjoon.

Anh cho rằng Hyeonjoon sạch sẽ, là một người không nhiễm bụi trần như vẻ bên ngoài của cậu, thế mà lại không phải, anh cảm thấy Hyeonjoon nên trong sáng như thế mới phải. Đôi mắt của cậu vô cùng trong, nụ cười của cậu vô cùng xán lạn, kỹ thuật diễn xuất của cậu cũng rất có hồn, cậu chính là một khối ngọc thô, chỉ cần được tạo hình đúng cách, có thể sau này tương lai sẽ càng tươi sáng. Người như vậy, không nên bị giam vào trong một chiếc lồng sắt, cậu nên có một bầu trời riêng của chính cậu.

Với suy nghĩ như vậy, thế nên dù chưa gặp mặt Lee Minhyeong bao giờ, Son Siwoo cũng cảm thấy có chút bất mãn, bây giờ thấy mặt rồi, cũng chỉ nhìn thoáng qua, lười phản ứng.

Lee Minhyeong cảm thấy Son Siwoo có hơi ngạo mạn, cũng không chào hỏi gì chỉ chuyên tâm chờ Hyeonjoon kết thúc cảnh quay. Không được bao lâu, Hyeonjoon đã quay xong rồi, thấy anh tới cậu nén không được vui mừng chạy đến trước mặt anh.

"Sao anh mặc mỏng manh quá vậy?" Hyeonjoon thấy anh chỉ mặc một chiếc khoác mỏng, bèn hỏi: "Lạnh không? Em đổi áo khoác khác cho anh."

Cậu nói xong, liền quay đầu nói với Boseong: "Tôi về trước một chuyến, có việc cậu cứ gọi điện thoại cho tôi."

"OK anh." Boseong đáp.

Hyeonjoon kéo Lee Minhyeong về phía khách sạn.

Son Siwoo nhìn cậu cứ thế mà rời đi cảm thấy có chút kinh ngạc, mỗi khi Hyeonjoon kết thúc cảnh quay, cậu sẽ chào hỏi, trò chuyện với anh vài ba câu, sao hôm nay cứ thế mà đi mất rồi? Anh vẫn còn ngồi trên ghế mà, cậu không chào hỏi anh cứ thế mà rời đi?! Son Siwoo cảm thấy buồn bực.

Từ sáng thức dậy, Hyeonjoon đã nhớ hôm nay Lee Minhyeong sẽ đến thăm cậu, mỗi lần đạo diễn hô "Cắt", cậu đều sẽ quay đầu nhìn về khu nghỉ ngơi, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, thế nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Đương nhiên cậu biết Lee Minhyeong sẽ không thể đến sớm như vậy được, dù vậy cậu vẫn không tài nào nhịn được, vẫn luôn hy vọng giây tiếp theo có thể nhìn thấy dáng hình của anh. Lúc này khi gặp được rồi, lòng cậu tràn đầy thỏa mãn, thừa dịp bốn phía không có ai, tay áo cũng dài, cậu bèn lén lút cầm tay Lee Minhyeong, mười ngón giao nhau, cúi đầu nhẹ nhàng cười.

Lee Minhyeong cảm nhận được động tác nho nhỏ của cậu, cảm thấy cậu rất đáng yêu, lặng lẽ tăng thêm chút lực nắm chặt tay cậu hơn. Hyeonjoon thấy vậy cũng không khỏi tăng thêm chút lực, Lee Minhyeong lại nắm chặt hơn nữa, hai người cứ như trẻ con hơn thua với nhau, cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười nhìn đối phương.

"A." đột nhiên Hyeonjoon ngừng lại, lúc này cậu mới nhớ tới: "Vừa rồi có phải đạo diễn Son ngồi ở bên kia hay không? Em quên chào hỏi ngài ấy mất rồi."

 "Không sao đâu, anh ta không so đo mấy chuyện này đâu. Hơn nữa, em cũng từ chối anh ta rồi, theo lý mà nói, anh ta nên đi từ sớm rồi mới phải, đến giờ vẫn chưa muốn đi không biết là đang muốn gì nữa." Lee Minhyeong không hề khách khí nói.

"Em cũng không biết nữa." Hyeonjoon cũng đoán không ra suy nghĩ của Son Siwoo.

"Thôi mặc kệ anh ta đi." Lee Minhyeong nói: "Dù sao em cũng đâu có thiếu đạo diễn."

Hyeonjoon cười cười, cậu là diễn viên, cho dù cậu đã từ chối mời diễn, nhưng nếu có thể đương nhiên là cậu hy vọng có thể có được một mối quan hệ tốt với đạo diễn rồi.

Nhưng mà, Hyeonjoon quay đầu lại nhìn nhìn, cậu đã đi được một đoạn đường dài rồi, nếu bây giờ quay lại chào hỏi Son Siwoo, cậu cảm thấy như vầy quá mức giả tạo. Cũng tại Lee Minhyeong, Hyeonjoon thầm nghĩ, cũng tại anh đứng ở đấy, anh tuấn chết người, cậu vừa quay đầu là thấy được anh, nào còn chú ý đến Son Siwoo đang ngồi cách đó không xa nữa đâu. Nói đi thì cũng nói lại, cũng tại chính bản thân cậu, nếu không phải cậu quá vui mừng khi được nhìn thấy Lee Minhyeong, cậu cũng sẽ không phạm phải loại sai lầm ấu trĩ như vậy.

"Được rồi, đành phải như vậy thôi." Hyeonjoon nói.

Lee Minhyeong nhìn cậu, thấy bốn bề vắng lặng, anh liền ôm cậu vào lòng, ngay từ lúc nhìn thấy Hyeonjoon, anh đã muốn làm thế này rồi.

Hyeonjoon có chút kinh ngạc, vội vàng hướng mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này mới yên tâm.

"Chúng ta về khách sạn trước đi, hiện tại đang ở bên ngoài, em vẫn cảm thấy không được an toàn cho lắm."

"Ừ." Lee Minhyeong nghe vậy, đành thả cậu ra: "Anh thấy hơi lạnh nên mới muốn ôm em một cái cho ấm."

Hyeonjoon nghe vậy, cười một chút, thừa dịp bốn phía không có người, liền nhào tới ôm anh một cái: "Vậy cho anh cái ôm ấm áp hai giây nhé."

Lee Minhyeong nén lại mong muốn muốn hôn cậu ngay lúc này, chờ cậu ôm xong liền kéo cậu đi về phía khách sạn.

"Sao đột nhiên anh đi nhanh quá vậy?"

"Anh lạnh." Lee Minhyeong nói.

Hyeonjoon mới không tin, thế nhưng cậu cũng không nhiều lời, cậu bước nhanh theo Lee Minhyeong đi về phía khách sạn.


Hyeonjoon mở cửa phòng, hai người đi vào đóng cửa lại, Hyeonjoon đang chuẩn bị đi vào bên trong, chợt cảm giác được cánh tay bị Lee Minhyeong kéo lấy, cậu phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn anh, Lee Minhyeong ôm chặt lấy cậu, ngay sau đó liền cúi đầu hôn.

Vừa rồi anh rất muốn làm điều này với Hyeonjoon, là lúc Hyeonjoon giang tay ôm anh khi ấy.

Hyeonjoon cảm nhận nụ hôn của anh, cậu cũng nâng tay lên ôm anh, ngẩng đầu hôn môi.

Hai người quấn quít nhau hồi lâu, Lee Minhyeong mới thả người trong lòng ra, Hyeonjoon cười nói: "Đây là lý do vì sao vừa rồi anh đi nhanh đấy à?"

Lee Minhyeong mut lấy bờ môi cậu nói: "Nếu không phải vì suy nghĩ cho em, lúc ấy anh đã hôn em luôn rồi."

Hyeonjoon nghe vậy, cậu vươn tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng hôn nhẹ lên bờ môi anh, cậu nhìn Lee Minhyeong, đôi mắt tràn đầy nhu tình cùng chân thành: "Chờ sau này chúng ta công khai rồi, anh muốn hôn em ở đâu thì cứ việc hôn em ở đó."

Lee Minhyeong có chút kinh ngạc, Hyeonjoon là một minh tinh, dường như anh chưa từng thấy có minh tinh nào công khai người yêu là người đồng giới, mà vẫn còn nổi danh cả.

"Em muốn công khai à?" Anh hỏi Hyeonjoon.

Hyeonjoon gật đầu: "Anh có muốn không?"

Lee Minhyeong nhìn cậu, anh ôm cậu vào lòng: "Nếu em muốn, thì anh cũng muốn. Joonie à, anh và em không giống nhau, anh không phải là người của công chúng, đối với chuyện công khai hay không, đó không phải là vấn đề của anh, những người hợp tác làm ăn với anh sẽ không vì anh thích người đồng giới mà không cùng hợp tác với anh nữa. Nhưng còn em, em là một minh tinh, không phải ai cũng có thể tiếp thu được thần tượng của mình là một người đồng tính và cũng chẳng có một vị đạo diễn nào có thể tiếp thu được diễn viên của mình là một người như vậy cả, cho nên quyền quyết định chuyện này là ở em, mặc kệ em có muốn công khai hay không, anh vẫn luôn bên cạnh ủng hộ em nhưng anh vẫn luôn hy vọng, quyết định của em sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình cũng như lợi ích của em."

"Em không quan tâm." Hyeonjoon nói: "Em muốn được quang minh chính đại thích anh, muốn được hôn anh, ôm anh ở trước mặt mọi người, em cũng muốn giống như bao người yêu đương không cần phải che che giấu giấu."

"Được rồi." Lee Minhyeong gật đầu: "Nghe em hết."

"Nhưng hiện tại em vẫn chưa công khai được." Hyeonjoon đã có kế hoạch rõ ràng: "Hiện tại em vẫn chưa có thành tích gì, ngược lại anh đã là một người vô cùng ưu tú, lúc này công khai chắc chắn mọi người sẽ không coi trọng mối quan hệ của chúng ta. Tuy em không quan tâm đến cái nhìn của bọn họ, nhưng em không muốn tình cảm của em bị người ta tùy tiện đánh giá suy diễn, em muốn chờ em có một ít thành tích nào đó, tỷ như, trở thành nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất chẳng hạn, lấy được cúp thị đế hoặc là ảnh đế gì đó, lúc ấy em sẽ công khai. Như vậy, em sẽ có thể đứng ở bên cạnh anh, người nhà của anh cũng sẽ cảm thấy em là một người không tệ."

Lee Minhyeong không ngờ cậu lại suy nghĩ về tương lai nhiều đến vậy, Lee Minhyeong cười cười, anh kéo tay cậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay: "Được." Anh nói: "Nhưng em không cần phải có một chiếc cúp để chứng minh có thể đứng ở bên cạnh anh, bản thân em đã rất tốt rồi, không có gì là tệ cả, đã vô cùng tốt với anh rồi, vậy nên em vẫn luôn rất xứng đôi với anh."

Hyeonjoon cảm thấy từ lúc cậu tách khỏi anh cho đến khi cả hai hòa hợp lại với nhau đến giờ, bỗng dưng anh trở nên một người rất hay nói những lời âu yếm, trước kia mỗi lần hai người ở bên nhau, Lee Minhyeong sẽ không nói mấy lời thế này với cậu, anh cũng đối xử tốt với cậu nhưng anh sẽ chẳng nói tốt để dỗ dành cậu đâu, sẽ không nói mấy lời này bao giờ. Cậu thầm nghĩ, xem ra khoảng thời gian cả hai tách nhau ra cũng không phải là chuyện gì xấu, 36 ngày, kéo dài khoảng cách giữa hai người họ, nhưng cũng khiến mối quan hệ của hai người có chút thay đổi.

Hai người vẫn duy trì hình thức ở chung như trước nhưng dường như cũng chẳng giống như trước kia.

Thế nhưng, cho dù Lee Minhyeong có nói không cần thì cúp vẫn cần phải lấy, Lee Minhyeong thích cậu cho nên mới cảm thấy cậu cái gì cũng tốt. Nhưng cha mẹ Lee Minhyeong lại không như thế, muốn được bọn họ tác thành mối quan hệ này, ít nhất cậu phải vươn lên đứng đầu trong ngành sản xuất này cái đã. Cậu vẫn nhớ khi ấy Lee Minhyeong có nói với Park Jaehyuk: "Lăn lộn trong giới nhiều năm mà ngay cả một giải thưởng anh cũng không có, có được sự nổi tiếng nhưng lại chẳng phải nhân tài kiệt xuất gì trong ngành sản xuất này, anh có tư cách gì để kiêu ngạo với tôi?"

Đối với Lee Minhyeong mà nói, độ nổi tiếng chỉ là một thứ hư ảo, thậm chí đôi khi không cần kỹ thuật diễn xuất cũng có thể nổi tiếng được, chỉ cần có một gương mặt đẹp, một ít vận khí tốt thì đã có thể trở thành một diễn viên rồi nhưng là một diễn viên thì chữ diễn ở đằng trước, có nghĩa là diễn xuất. Độ nổi tiếng không thể theo mình cả đời được, thế giới rộng lớn mỗi ngày đều có một nhân tài sinh ra, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một ngày nào đó, sẽ có người có độ nổi tiếng cao hơn, lúc ấy, có lẽ sẽ không còn ai nhớ đến một người đã từng nổi tiếng một thời nữa. Nhưng cúp thì có thể đi theo cuộc đời của diễn viên, chỉ cần đạt được giải thưởng thì sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất, cho dù sau này độ nổi tiếng có phai nhạt đi thì vẫn có thể phát triển dần đều trong ngành này.

Hywonjoon ngẫm nghĩ, có lẽ cha mẹ anh cũng sẽ suy nghĩ như vậy, tuy nhiên mặc kệ cha mẹ anh có cùng suy nghĩ như vậy hay không, Hyeonjoon biết, chắc chắn Lee Sanghyeok – anh trai của Lee Minhyeong sẽ nghĩ như vậy, bằng không anh cũng sẽ không đưa các tài nguyên điện ảnh tốt nhất cho Jung Jaehyun, tất cả là vì anh hy vọng Jung Jaehyun có thể lấy được giải thưởng.

Hyeonjoon không nói mấy lời này với Lee Minhyeong, bởi vì Lee Minhyeong đã đem quyền quyết định giao lại cho cậu, nên không cần nói đến mấy chuyện này nữa.

"Đi thôi, để em kiếm áo khoác cho anh." Hyeonjoon cười nói.

"Ừ. À, đúng rồi, anh đã nói chuyện hai chúng ta với anh trai anh rồi, đêm qua vừa mới nói, nên anh nói em trước một tiếng, em đừng kinh ngạc, anh ấy không có ý kiến gì đâu, em yên tâm." Lee Minhyeong bình tĩnh nói.

Nháy mắt Hyeonjoon sững sờ ngay tại chỗ, giật mình nhìn anh, bảo cậu đừng kinh ngạc gì cơ, sao có thể không kinh ngạc cho được!

"Anh nói với anh trai của anh?"

"Đúng vậy."

"Vậy cha mẹ anh thì sao?"

"Anh chưa nói." Lee Minhyeong giải thích: "Từ nhỏ, anh đã rất thân thiết với anh ấy cho nên căn bản anh không hề giấu diếm chuyện gì với anh ấy cả, trước đó em rời đi, anh ở một mình trong nhà cứ luôn nhớ đến em nên anh dọn về nhà ở. Tối hôm qua, anh nói với anh ấy anh sắp dọn đi rồi, anh ấy hỏi vì sao, anh liền nói hết lý do ra luôn cũng không nói thêm gì khác. Còn về phía cha mẹ anh, anh tính toán chờ em cảm thấy thích hợp rồi sẽ nói, yên tâm, anh và anh trai của anh sẽ không nói gì đâu."

"Vậy anh trai của anh đã biết mối quan hệ của chúng ta từ trước rồi sao?" Hyeonjoon nghi vấn.

Lee Minhyeong:......

Hyeonjoon hiểu rồi.

"Mà em cũng đừng lo." Lee Minhyeong rất có tinh thần hiến dâng bản thân: "Anh ấy không nói gì em hết, chỉ cười nhạo anh trước đó thề thốt không yêu, bây giờ tự tay vả mặt mà thôi, vậy nên em vẫn an toàn, đừng lo."

Hyeonjoon mới không tin, loại người như Lee Sanghyeok, có gì mà anh không biết đâu, nhất định anh đã biết những chuyện trước kia nguyên chủ làm rồi, chỉ là ngại cậu chưa xuất hiện ở trước mắt anh, Lee Minhyeong vẫn chưa nói chuyện này với cha mẹ anh nên anh mới không muốn nói, nhắm mắt cho qua mà thôi. Có lẽ anh đang chờ Lee Minhyeong và cậu khắc khẩu, mau chóng chia tay đường ai nấy đi.

Hyeonjoon thở dài trong lòng, đành chịu, nguyên chủ tạo nghiệt, cậu đành phải gánh thôi, đành phải cố gắng lấy nhiều giải thưởng để làm rạng danh T1, để Lee Sanghyeok vui vẻ một chút thôi.

"Từ giờ cho đến khi em lấy được giải thưởng, nhất định không được nói với cha mẹ anh."

"OK." Lee Minhyeong đáp ứng.

Hyeonjoon có chút sầu, khi nào cậu mới có thể lấy thưởng được đây? Cậu diễn[Phá Quang]cũng không tồi, có thể đoạt được giải người mới xuất xắc nhất không? Hay nam phụ xuất sắc nhất thì sao? Lần trước nghe Jung Jaehyun nói,[Phá Quang]sẽ lên sóng vào chương trình mừng năm mới, nói vậy có thể tham gia đề xuất giải Kim Quế năm nay rồi, không biết cậu có cơ hội hay không nữa.

Lúc này, Hyeonjoon rất hâm mộ Jung Jaehyun, năm ngoái Jung Jaehyun liên tục quay ba bộ phim điện ảnh, cả ba bộ này đều có tiềm năng lấy được giải thưởng, bắt đầu phát sóng từ tháng 12 năm nay, đến lúc đó chỉ cần một bộ thành công anh đã có thể mang vòng nguyệt quế ảnh đế lên cổ rồi. Anh vừa có một cúp thị đế trên tay, một khi anh có thêm một cúp ảnh đế nữa, vậy thì, anh sẽ trở thành người có được cả hai cúp ảnh đế và thị đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí, một vinh dự như vậy nhất định Lee Sanghyeok sẽ vô cùng hài lòng.

Nếu cậu là Jung Jaehyun thì tốt rồi, Hyeonjoon cảm thán. Cậu yên lặng tự cổ vũ chính mình, cố lên Moon Hyeonjoon, nhất định không thể để Lee Minhyeong chờ lâu, nhiều nhất là ba năm, ảnh đế hay là thị đế gì cũng được, nhất định phải lấy một cái, bằng không Lee Minhyeong sẽ chịu thiệt nhiều lắm.

Kế đó, Hyeonjoon kiếm một chiếc áo khoác cho Lee Minhyeong, tuy cậu thấp và gầy hơn Lee Minhyeong nhưng dù sao thì đây cũng là áo khoác chống lạnh, có đôi khi cậu sẽ cố ý mua một hai cái to hơn một chút, đổi lại bên trong sẽ mặc một chiếc áo lông, nên vẫn giữ ấm tốt. Vừa khéo lúc này lấy ra cho Lee Minhyeong, vô cùng phù hợp.

Hai người không hề sốt sắng rời đi, cả hai ngây người trong phòng khách sạn hồi lâu, thẳng đến khi Boseong gọi điện thoại nhắc nhở sắp đến cảnh diễn của Hyeonjoon rồi, lúc này cậu mới cùng Lee Minhyeong rời khỏi khách sạn.

Vốn dĩ lần này quay lại, Hyeonjoon sẽ chào hỏi Son Siwoo một tiếng, đền bù sai lầm vừa rồi đã quên không chú ý đến anh. Kết quả Son Siwoo không còn ngồi ở đó nữa. Hyeonjoon thầm nghĩ, cũng đúng, từ trước đến nay Son Siwoo chỉ đến xem cậu đóng phim, cậu diễn xong, Son Siwoo sẽ ngồi tán gẫu với cậu, vừa rồi cậu lại đi cùng với Lee Minhyeong, quả thật Son Siwoo không cần phải ngồi nơi đây làm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro