Chương 60
Lee Minhyeong lạnh lùng hừ một tiếng, anh ném điện thoại qua cho Park Jaehyuk.
Park Jaehyuk vội vàng cầm lấy, sau đó liền nghe thấy tiếng Park Joongi đang mắng anh ta ở bên kia điện thoại, Park Jaehyuk oan ức giãi bày: "Con có trêu chọc gì anh ta đâu? Là anh ta khuya lắc khuya lơ đến bệnh viện trêu chọc con, con mẹ nó thiếu chút nữa con còn bị anh ta bóp chết."
"Mày chưa bị bóp chết là còn may đó! Mày nhìn lại xem mày đã làm ra chuyện gì, cho người ta đội mũ xanh đến hai lần, có tên đàn ông nào nhịn được không! Mày nói xem đây có phải là chuyện mày đã làm ra không!"
"Vốn dĩ năm đó bọn họ không hề ở bên nhau!"
"Cho dù người ta không ở bên nhau thì mày cũng không được gian díu với người ta! Sao nhà họ Park chúng ta lại sinh ra một đứa không biết xấu hổ như mày vậy, mày nhìn lại mày xem, mặt mày cũng xem như là tuấn tú lịch sự, muốn cô gái nào mà chẳng có, mắc gì mày lại đi cạy góc tường nhà Lee Minhyeong? Mày không quan tâm đến mặt mũi của mày thì mày cũng phải suy nghĩ cho cái nhà này nữa chứ, mày cạy góc tường nhà Lee Minhyeong, ngài ấy có thể nhịn được sao? Rồi ngài ấy không nhịn được thì sẽ nhắm vào mày sao? Không, là nhà chúng ta, là công ty nhà chúng ta! Hậu quả sẽ đổ hết lên nhà chúng ta đây này! Mày cũng không còn nhỏ, ngày thường không đỡ đần được việc trong nhà thì thôi đi, đằng này còn rước thêm phiền toái về nhà, nếu cái nhà này xảy ra chuyện thì mày nghĩ mày còn chỗ nào để đi không."
Park Jaehyuk bị mắng một trận, yên lặng không nói gì.
Park Joongi hít sâu một hơi, hận không thể rèn sắt khi còn nóng: "Cũng may người mày chọc đến là Lee Minhyeong nên mới nói những lời khách khí với tao như vậy, nếu đổi thành anh của Lee Minhyeong xem, phỏng chừng đến lúc đó công ty nhà chúng ta xảy ra chuyện rồi cũng không biết nguyên nhân từ đâu, vẫn mải mê suy nghĩ xem gần đây có quyết sách nào có vấn đề hay không. Jaehyuk à, mày để cha mày bớt lo nghĩ một chút đi."
"Hiện tại người bị thương là con, người nằm viện cũng là con." Park Jaehyuk nói.
"Mày đáng bị như vậy, trên đời này có rất nhiều người, mắc gì người ta đâm mày mà không đâm người khác! Không phải tại mày nhảy ra phá chuyện của người ta hay sao! Chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây được rồi, nói lời xin lỗi với Lee Minhyeong đi, ngày mai cha sẽ phái người qua đón con về nhà tĩnh dưỡng đừng quay bộ phim này nữa, cũng đừng thích đàn ông nữa, ngoan ngoãn ở nhà theo cha làm việc, cha đã già rồi, chẳng lẽ sau này phải giao công ty này lại cho người ngoài sao! Tất nhiên là giao lại cho con rồi nhưng con thì sao! Hiện tại con như thế nào! Chỉ biết rước thêm phiền phức thôi!"
Park Joongi xoa xoa trán, cuối cùng nói: "Mở loa điện thoại lên, con xin lỗi Lee Minhyeong, cha ở bên này cũng có thể nghe thấy được, chuyện sau đó, con về nhà rồi chúng ta nói tiếp, thời gian con chơi bời cũng đủ lâu rồi nên trưởng thành hơn đi. Xin lỗi, mau xin lỗi đi."
Park Jaehyuk gào thét không muốn, người bị thương là anh ta, tại sao anh ta lại phải xin lỗi nhưng Park Joongi rất kiên quyết, Park Jaehyuk nghe ông gằn giọng uy hiếp, cũng lớn tiếng tranh cãi rằng bản thân không sai.
Lee Minhyeong nghe hai cha con lời qua tiếng lại, liền không nhịn được nữa, anh giật điện thoại, nói với Park Joongi: "Không cần phải xin lỗi, tôi không quan tâm, tôi còn có việc phải đi trước, chú Park nhớ rõ những lời chú nói là được, nếu còn có lần sau, tôi không cam đoan tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Sẽ không có lần sau nữa đâu." Park Joongi mệt mỏi nói: "Tôi sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng."
"Vậy đừng để anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi và người yêu của tôi."
"Sẽ không, sẽ không."
"Vậy thì tốt."
Lee Minhyeong cúp điện thoại, anh nhìn Park Jaehyuk đang hai mắt đỏ ngầu: "Nể mặt cha của anh, chuyện này đến đây thôi, nếu cha của anh không quản được anh, sau này còn tiếp tục như vậy nữa, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh. Park Jaehyuk, anh muốn đấu với tôi sao? Anh nghĩ xem nếu hai nhà chúng ta đấu nhau thì nhà ai sẽ chết trước đây? Anh hỏi thử cha của anh xem, rằng có dám đấu với nhà của chúng tôi hay không?"
Lee Minhyeong lạnh lùng cười một tiếng, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Park Jaehyuk nhìn Lee Minhyeong rời đi, sau đó giận dữ hất đổ tất cả đồ vật nằm trên đầu tủ cạnh giường, tại sao, tại sao người cha thân sinh của anh ta không đứng về phía anh ta, rõ ràng anh ta đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, tại sao cha anh ta lại đánh đổ hết tất cả như vậy, tại sao! Park Jaehyuk nóng giận muốn trả thù nhưng lại phát hiện anh ta không thể nào xuống tay được.
Rõ ràng cha của anh ta không muốn trêu chọc đến nhà họ Lee cho nên mới nhún nhường Lee Minhyeong, nếu hai nhà thật sự đấu nhau chắc chắn nhà xảy ra chuyện trước sẽ là nhà của anh ta. Cho dù anh ta có mặc kệ hết thảy muốn nói với cha mẹ Lee Minhyeong rằng Lee Minhyeong gạt bọn họ tìm và quen bạn trai nhỏ không tiền không thế thì anh ta cũng không có phương thức liên lạc của cha mẹ Lee Minhyeong, trong danh bạ của anh ta, tất cả đều là số của bạn bè và của một ít đạo diễn, chế tác, những người này có lẽ sẽ có số liên lạc của Lee Sanghyeok, nhưng Lee Sanghyeok tuyệt đối sẽ không dễ đối phó.
Park Jaehyuk không có phương thức liên lạc của cha mẹ Lee Minhyeong, nhưng Lee Minhyeong lại có số điện thoại của cha anh ta. Mấy năm trôi qua, Lee Minhyeong vào giới thương trường, còn anh ta thì vào giới giải trí, anh ta vẫn luôn không cảm thấy chênh lệch gì giữa hai người bọn họ, cho dù các trưởng bối có ngẫu nhiên nhắc tới, nói nhà họ Lee nuôi dạy hai người con trai rất tốt, anh ta cũng cảm thấy khinh thường. Nhưng giờ khắc này, Park Jaehyuk tự cảm thấy bản thân thua rồi. Lee Minhyeong nghiễm nhiên đã trở thành người có tư cách có thể đối thoại với cha của anh ta, còn anh ta thì lại chẳng có tư cách đối thoại với cha mẹ của Lee Minhyeong. Trận chiến này của anh ta và Lee Minhyeong, vừa mới bắt đầu thì cũng đã đến hồi kết thúc.
Lee Minhyeong ra khỏi bệnh viện, Kim Jeonghyeon lái xe tới đón anh, chở anh về khách sạn.
"Anh về phòng ngủ đi, Hyeonjoon dậy thì nói với tôi một tiếng, tôi cũng đi nghỉ ngơi một chút." Lee Minhyeong nói.
Kim Jeonghyeon đáp lời, sau đó quay về phòng mình.
Lúc này, cơn buồn ngủ của Lee Minhyeong đã qua đi, anh nằm trên giường cũng không cảm thấy buồn ngủ nhưng anh vẫn nhắm hai mắt lại, nghĩ có thể ngủ một hai giờ cũng được, anh muốn dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để đi gặp Hyeonjoon.
Một hai giờ này, Lee Minhyeong ngủ cũng không an ổn, đến nỗi Kim Jeonghyeon chỉ mới nhắn tin cho anh rằng Hyeonjoon đã dậy rồi, anh liền tỉnh giấc. Anh vào phòng vệ sinh rửa mặt, hỏi Kim Jeonghyeon: "Hiện tại em ấy đang ở trong phòng sao?"
"Đúng vậy."
Lee Minhyeong nhận được đáp án anh muốn, liền đi ra ngoài, đi đến trước cửa phòng của Hyeonjoon, anh gõ cửa.
"Ai vậy?" Hyeonjoon hỏi.
"Là tôi."
Hyeonjoon nghe thấy thanh âm quen thuộc ngoài cửa, ngay một khắc đó, cậu liền có chút hoảng hốt, Lee Minhyeong? Sao Lee Minhyeong lại đến đây?
Cậu đi qua, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lee Minhyeong đang đứng ở ngoài cửa, gương mặt anh có chút mỏi mệt, thoạt nhìn tựa hồ không được nghỉ ngơi tốt, Hyeonjoon nhìn anh, không biết vì sao lại có một loại cảm giác nao nao trong lòng.
"Sao anh lại đến đây?" Cậu khẽ hỏi.
Lee Minhyeong nhìn cậu mở cửa xuất hiện ở trước mặt anh, ngay khoảnh khắc đó, anh cảm giác được trái tim của anh đang đập rất nhanh. Anh nhìn con người quen thuộc đang đứng gần ngay trước mắt lại ẩn ẩn nhận ra một điều đã bao lâu rồi hai người không gặp mặt nhau nhỉ? Đã 36 ngày rồi, anh kinh ngạc, không ngờ anh lại nhớ rõ ràng số ngày như vậy, sau đó lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Sau khi cậu rời đi, mỗi một ngày trôi qua, anh đều tính toán, 36 ngày, thật sự, đã dài lắm rồi.
Lee Minhyeong nhìn người trước mặt, anh tiến lên một bước, duỗi tay ôm lấy Hyeonjoon, đây là điều anh rất muốn làm với cậu sau khi nhận được cuộc điện thoại từ Shin Taeyong, nếu lúc ấy anh đang ở đây, đang ở bên cạnh Hyeonjoon, anh sẽ ôm lấy cậu và nói: "Đừng sợ, không sao đâu."
Không biết vì sao, khoảnh khắc này đây, Hyeonjoon lại cảm giác như hốc mắt có chút cay cay.
Sau lần cậu đâm Park Jaehyuk một nhát kia, cậu vẫn luôn bình tĩnh có chút đáng sợ, cậu cảm giác hình như cảm xúc của cậu chẳng lộ ra ngoài bao nhiêu, cả người bình tĩnh phảng phất như người đâm chẳng phải là cậu vậy. Cả cuộc đời dài 22 năm của cậu, cậu chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy cả, cho dù đối phương có là người cậu ghét đi chăng nữa thì cũng không, sau khi đâm một dao đó xong, Hyeonjoon vẫn cảm thấy sợ hãi cùng kinh ngạc thậm chí còn không thể tin được.
Thế nhưng từ nhỏ cậu đã có thói quen không để cho người khác lo lắng cho mình nên cậu mới che giấu nổi khiếp sợ và lo âu đi, để bản thân thoạt nhìn bình tĩnh không kinh hoảng. Thẳng đến giờ khắc này, Lee Minhyeong đột nhiên xuất hiện và ôm lấy cậu, thành công khiến cậu bất ngờ trở tay không kịp, khiến cảm xúc Hyeonjoon đang cực lực khắc chế trong lòng từ tối hôm qua tới giờ, bỗng chốc bùng nổ.
Cậu dựa vào Lee Minhyeong, cố gắng kiềm nén nội tâm sợ hãi và khổ sở của mình, cố gắng bình tĩnh nói: "Anh buông tôi ra đi."
Lúc này Lee Minhyeong cũng chợt nghĩ đến hai người vẫn đang để cửa mở, vì thế đành thả lỏng vòng tay: "Chúng ta vào trong rồi nói."
Anh đi vào đóng cửa, Hyeonjoon không vào bên trong, chỉ đứng ngay cửa hỏi: "Anh lo lắng cho tôi nên mới đến đây phải không? Không cần đâu, ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà."
Lee Minhyeong thấy vậy, đành phải dừng chân, trả lời: "Không phải, tối hôm qua lúc gọi điện tôi quên nói với em một câu cho nên hôm nay mới đến đây nói trực tiếp cho cậu hay."
"Nói gì?" Hyeonjoon khó hiểu: "Không thể nói qua điện thoại sao mà khiến anh phải đặc biệt chạy đến đây một chuyến?"
"Đương nhiên là không thể nói qua điện thoại rồi." Lee Minhyeong cười cười nhìn cậu.
Hyeonjoon bị anh nhìn như vậy, vô thức cúi đầu.
Lee Minhyeong nhìn cậu, anh hé miệng thở dốc, muốn nói một câu "Anh thích em", nhưng lại cảm giác toàn bộ lồng ngực đều đang xao động, lời nói cuốn đến đầu lưỡi nhưng lại bị tiếng tim đập mạnh cuốn quay trở về. Lee Minhyeong nghe được tiếng tim đập càng lúc càng lớn, hệt như đang nổi trống, anh muốn thổ lộ với Hyeonjoon nhưng lại vì cơn chấn động trong lồng ngực mà cả người có chút run rẩy.
Lee Minhyeong cảm thấy dường như khoảnh khắc này đây, anh chợt mất đi khả năng ngôn ngữ.
Hyeonjoon đợi một hồi, mà chẳng nghe anh nói lời nào, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu hỏi: "Anh muốn nói gì với tôi?"
Nói anh thích em, nói rằng anh muốn ở bên cạnh em.
Lee Minhyeong nhìn chăm chú vào cậu nhưng lại không mở miệng được, cảm xúc của anh quá mức kịch liệt đã nhiều năm rồi mới biết cảm giác thích một người là như thế nào, giờ đây lồng ngực của anh đập nhanh đến mức tê dại. Anh nhìn Hyeonjoon, sau đó cúi đầu hôn cậu.
Hyeonjoon thình lình bị anh hôn, trong lòng nhảy dựng, có chút ngốc nhìn anh. Cậu không đáp trả, chỉ ngơ ngẩn đứng yên một chỗ, hồi lâu sau cậu mới chợt phản ứng lại, cậu muốn duỗi tay đẩy Lee Minhyeong ra nhưng cánh tay lại chẳng nâng lên nổi. Không được, không được, Hyeonjoon nghĩ, bọn họ không thể tiếp tục như vậy được, rõ ràng đã tách ra rồi, không thể cứ như vậy mãi được.
Cậu nghiêng đầu tránh khỏi cái hôn của Lee Minhyeong, cậu cự tuyệt: "Anh đừng như vậy nữa."
Lee Minhyeong thuận thế hôn lên gương mặt cậu, anh vươn tay nắm lấy tay cậu, Hyeonjoon giãy giụa, Lee Minhyeong liền ôm chặt lấy cậu, anh hỏi: "Em không cảm nhận được gì sao?"
Hyeonjoon nghi hoặc: "Cảm nhận gì?"
Lee Minhyeong kéo tay cậu áp vào lồng ngực của anh, lại hỏi: "Em thật sự không cảm nhận được gì sao?"
Hyeonjoon khó có thể tin được nhìn anh, cậu cảm giác được tay cậu đang phát run, cậu nhìn Lee Minhyeong, sợ chính mình đang hiểu sai ý.
Lee Minhyeong nhìn nỗi khiếp sợ ánh lên trong mắt cậu, anh cúi đầu hôn cậu lần nữa, Hyeonjoon vô thức lùi về sau một bước, Lee Minhyeong thuận thế áp cậu trên tường, một bàn tay ôm cậu, một bàn tay nắm lấy tay cậu, không ngừng hôn cắn bờ môi ấy.
Hyeonjoon cảm nhận được nhịp đập trái tim đang ở dưới tay mình, trái tim không hề an phận, đập vô cùng nhanh, xuyên qua lồng ngực đập mạnh vào tay cậu, khiến cả người cậu cũng vì thế mà xao động. Cậu ngơ ngẩn nhìn Lee Minhyeong, cậu muốn hỏi anh muốn nói gì nhưng lại sợ hãi điều Lee Minhyeong nói không phải là điều mà cậu muốn nghe, cậu chỉ có thể yên lặng, không nói lời nào, mặc cho anh không ngừng hôn.
Lee Minhyeong cảm nhận được sự ngoan ngoãn cùng dung túng từ cậu, liền cười cười, anh ngừng nụ hôn, trán chạm trán với cậu, Hyeonjoon nhìn thẳng vào mắt anh, Lee Minhyeong nhìn đôi mắt của cậu, thấy được trong đó cất chứa nổi mê mang cùng với bao khát khao chưa kịp che giấu.
Anh nắm lấy bàn tay Hyeonjoon đang đặt ở trước lồng ngực anh, khẽ hôn các đầu ngón tay, từng ngón từng ngón một, từ ngón tay cái đến ngón áp út, sau đó lại hôn đến mu bàn tay, Hyeonjoon bị anh hôn đến mức trái tim đều phát run, cậu vô thức muốn cuộn tròn tay lại, muốn anh hôn nhưng cũng sợ nụ hôn của anh.
Cậu nhìn Lee Minhyeong, sau khi hôn mu bàn tay cậu xong, anh nâng bàn tay đan vào giữa các ngón tay của cậu, mười ngón tay hai người giao nhau. Lee Minhyeong ngẩng đầu nhìn cậu, rốt cuộc cảm xúc trong lòng cũng dần trở nên bình ổn.
Anh nhìn nổi hy vọng yếu ớt trong mắt Hyeonjoon, dần dần, dần dần ổn định lại trạng thái kích động vừa rồi.
"Anh thích em." Cuối cùng cũng nói được câu này, hệt như một cậu thiếu niên gỡ bỏ đi gánh nặng, vui vẻ nói lời yêu đương vậy.
"Anh đã quên nói với em, anh nên sớm nói câu này cho em nghe mới phải, vì vậy, anh đã đặc biệt chạy đến đây nói cho em nghe."
Hyeonjoon chợt cảm thấy hai mắt của mình cay đến lạ, cậu cơ hồ không thể tin được hỏi: "Anh thích tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Sao anh lại thích tôi được?"
"Đương nhiên là thích em rồi, anh yêu em Joonie."
"Nhưng tối hôm đó, tôi đã hỏi anh, anh......"
Hyeonjoon không nói thêm được nữa, bởi vì Lee Minhyeong đã chặn ngang lời nói của cậu, ngón cái dịu dàng vuốt ve bờ môi của cậu, ngữ điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng mang theo sự dịu dàng quen thuộc, anh nói: "Vì anh quên, anh đã quên nói cho em nghe, em có thể hỏi anh lần nữa không?"
Hyeonjoon hai mắt ngấn lệ nhìn anh, cậu đã từng cho rằng Lee Minhyeong thích cậu, cậu đã từng hỏi Lee Minhyeong rằng anh có thích cậu không, khi đó Lee Minhyeong cũng trả lời lại là không rồi, không ngờ bây giờ anh lại nói là anh thích cậu.
Hyeonjoon có chút khó chịu, mà cũng vừa có chút vui vẻ, Lee Minhyeong nhìn dáng vẻ như sắp khóc của cậu, liền lại gần hôn lên đôi mắt ấy, anh ôm cậu nói: "Đừng khóc, anh nên sớm nói câu này với em mới phải, không phải để đến tận bây giờ mới nói cho em nghe."
Hyeonjoon muốn trách cứ Lee Minhyeong rằng tại sao anh không nói sớm nhưng cuối cùng cậu lại không thể nói nên lời. Cậu nghĩ, tuy rằng có muộn 36 ngày nhưng cuối cùng anh cũng về bên cạnh cậu như vậy là đã rất tốt rồi, như vậy là cũng đủ cho cậu vui mừng và thỏa mãn rồi.
Hyeonjoon cười cười, không để nước mắt rơi xuống nữa, cậu nâng cánh tay không bị Lee Minhyeong nắm lấy lên, ôm chầm lấy Lee Minhyeong. Lee Minhyeong cảm nhận được động tác của cậu, hơi thả lỏng vòng tay ra, Hyeonjoon ngẩng đầu lên nhìn anh, tuy vừa rồi cậu không khóc nhưng bên trong nước mắt vẫn còn, thấm ướt cả hàng lông mi đen tuyền của cậu, cậu vô thức chớp mắt, mỗi một cái chớp mắt đều giống như một cái lưỡi câu câu lấy tâm tư của Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong không nhịn được lại cúi xuống hôn cậu. Bây giờ, Hyeonjoon cũng hôn Lee Minhyeong, Lee Minhyeong ôm lấy cậu, không ngừng siết chặt vòng tay, gắt gao ôm lấy cậu vào lòng. Nụ hôn rất sâu, bao gồm cả nỗi nhớ mong cùng tình yêu say đắm, tựa như từng đợt sóng vỗ, dời non lấp biển hướng đến Hyeonjoon.
Lee Minhyeong cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể, anh muốn chiếm hữu người trước mắt, từ đầu đến chân, Hyeonjoon cũng cảm nhận được điều đó, cậu có chút ngượng ngùng, sau khi nụ hôn kết thúc, cậu đỏ tai nhìn Lee Minhyeong, cậu muốn hỏi anh là có muốn hay không nhưng sau đó lại cảm thấy ngượng ngùng bởi vì hai người chỉ mới vừa gặp lại.
Lee Minhyeong nhìn rõ nghi vấn trong mắt cậu, anh cười khẽ, lắc lắc đầu, anh vẫn luôn khắc chế tình cảm của bản thân rất tốt, trước kia mỗi lần thân mật với Hyeonjoon, cho dù cảm nhận được xao động trong thân thể, anh vẫn có thể nhẫn nhịn được.
Anh lắc đầu, sau đó khẽ nói: "Không cần đâu."
"Thật không?" Hyeonjoon có chút không tin, cậu cúi đầu xuống nhìn.
Lee Minhyeong bèn nâng đầu cậu lên: "Đừng nhìn."
Hyeonjoon thầm mắng trong lòng: Rõ ràng là rất muốn mà.
Lee Minhyeong bất đắc dĩ, đành phải giải thích nói: "Hiện tại không thích hợp, thời gian này không thích hợp, hơn nữa, chúng ta cũng chưa chuẩn bị gì cả."
Hyeonjoon ngoan ngoãn gật đầu.
Lee Minhyeong nhìn dáng vẻ dịu ngoan của cậu, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mềm mại. Anh nhìn Hyeonjoon một hồi, sau đó đột nhiên cúi người trực tiếp ôm Hyeonjoon lên.
Hyeonjoon sửng sốt một chút, cậu kinh ngạc nói: "Anh làm gì vậy?"
"Ngủ cùng anh một chút đi, lăn lộn cả đêm, anh cảm thấy có chút mệt mỏi rồi."
"Anh đến đây từ khi nào?" Cậu hỏi.
"3 giờ hơn thì phải."
"Anh vừa cúp điện thoại của tôi là chạy tới đây liền sao?" Hyeonjoon đột nhiên có chút bất an: "Có phải anh vì muốn giúp tôi cho nên mới nói thích tôi hay không?"
Lee Minhyeong nghe vậy liền bật cười, anh có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: "Bộ anh là thánh sao? Chẳng lẽ lại hy sinh tình yêu của mình để đi trợ giúp người khác sao."
Hyeonjoon không nói lời nào, cậu cảm thấy Lee Minhyeong sẽ làm như vậy thật, có lẽ đối với người khác, Lee Minhyeong sẽ không nhưng đối với cậu, anh luôn tỏ ra ý muốn bảo vệ, tựa như người giám hộ của cậu vậy.
Lee Minhyeong nhìn vẻ mặt của cậu, anh thở dài, sau đó khẽ nói: "Nếu anh không thích em vậy chẳng lẽ vừa rồi anh bị điên hay sao?"
Hyeonjoon nhớ lại dáng vẻ của anh hôn cậu vừa nãy, lúc này mới hơi cảm thấy yên tâm.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa thể nào tin được Lee Minhyeong sẽ thật sự thích cậu, không thể tin được hai người sẽ có thể ở cùng bên nhau, cậu nhìn Lee Minhyeong, vươn tay ôm lấy cổ anh, lẳng lặng dựa vào lòng anh.
"Anh đừng gạt tôi đó nha." Cậu nói.
Lee Minhyeong cúi đầu hôn cậu: "Yên tâm, anh sẽ không lấy chuyện tình cảm của bản thân ra để đùa giỡn."
Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon lên, để cậu ngồi trên giường, anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cậu và nói: "Chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa, những ký ức vui vẻ trước kia vẫn cứ giữ lại, nhưng những điều không vui thì hãy quên nó đi. Lần này chúng ta cũng ký một bản hợp đồng, không phải hợp đồng bao nuôi, mà là hợp đồng tình yêu, kỳ hạn hợp đồng rất dài, tổng cộng 1314 năm, em thấy được không?"
*1314: suốt đời suốt kiếp
Hyeonjoon cảm thấy lời nói lãng mạn này của anh không mấy chân thật: "Lỡ như, không được ngần ấy năm thì sao?"
"Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, em xem, trước giờ em chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, anh cũng vậy, anh cũng chưa từng yêu ai bao giờ, chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau học tập xem một tình yêu tốt đẹp đúng nghĩa là như thế nào, tranh thủ học tập trước khi hợp đồng kết thúc, nếu cần, chúng ta cứ gia hạn hợp đồng tiếp cũng được."
Hyeonjoon bị những lời này chọc cười: "Có sống lâu được đến mức ấy đâu mà gia hạn hợp đồng."
Lee Minhyeong cười hôn mu bàn tay cậu: "Nói không chừng có luân hồi chuyển thế thì sao."
Hyeonjoon cảm thấy có chút vừa ngọt vừa cay trong lòng, cả đời rất dài, sao có thể thật sự đời đời kiếp kiếp, sông cạn đá mòn đâu.
Thế nhưng cậu vẫn gật đầu, nghĩ thầm, nếu thật sự có, thì vẫn rất tốt.
Lee Minhyeong cảm thấy cậu đúng là dễ dỗ dành, anh vẫn luôn cảm thấy Hyeonjoon rất dễ mềm lòng, ngày thường cũng chẳng thấy cậu tức giận bao giờ, ngẫu nhiên có nháo vài lần nhưng chỉ cần anh dỗ ngọt vài ba câu, Hyeonjoon sẽ không so đo gì nữa. Thế nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy cái tính mềm lòng này của cậu có chút khiến người khác phải đau lòng. Tình yêu này, cậu vẫn luôn phối hợp chiều theo ý anh, khi anh nói thời hạn hợp đồng đã hết, cậu liền tiêu tiêu sái sái rời đi nhưng khi anh nói trở về đi, anh thích em, cậu cũng liền không chút so đo trở về vòng tay của anh.
Ngoan ngoãn đến mức khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
"Em có muốn nháo với anh không?" Anh hỏi.
Hyeonjoon có chút kinh ngạc: "Hã?"
"Thì là em theo đuổi anh hoài rồi cũng nên để anh chiều theo ý em."
"Thì bây giờ anh theo đuổi tôi cũng được mà." Hyeonjoon nói: "Tôi đáp ứng anh, anh sẽ không theo đuổi tôi nữa sao?"
"Tất nhiên là không rồi, anh chỉ cảm thấy, em rất dễ mềm lòng, khiến anh cảm thấy bản thân có chút tệ bạc."
Hyeonjoon không ngờ anh lại có suy nghĩ này, bất giác nở nụ cười: "Trước kia quan hệ của chúng ta là quan hệ tiền tài, tôi cầm tiền của anh cho nên thời hạn hợp đồng kết thúc, tôi rời đi là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ quan hệ của chúng ta là quan hệ bình đẳng tự do, anh thổ lộ với tôi, tôi có thể tiếp nhận, cũng nguyện ý tiếp nhận tâm ý của anh cho nên mới đáp ứng anh. Chuyện này cũng rất bình thường mà, không có gì tệ hay không tệ ở đây cả. Hơn nữa......"
Cậu nhìn Lee Minhyeong, vừa dịu dàng cũng vừa yên lặng lắng nghe, Lee Minhyeong vẫn đang nhìn chăm chú vào cậu, có thể nhìn rất rõ cảm tình trong mắt của anh.
Anh nghe được Hyeonjoon nói: "Anh không giống với những người khác."
Đây không phải là lần đầu tiên Hyeonjoon nói lời này nhưng hiện tại khi nghe được, Lee Minhyeong lại cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Đương nhiên là anh khác rồi, Park Jaehyuk muốn chạm vào cậu, cậu có thể liều chết chống cự nhưng khi người chạm vào cậu là anh, cậu chẳng hề có ý muốn đẩy anh ra.
"Joonie, chúng ta làm một cái ước hẹn được không?" Anh nhìn Hyeonjoon, cố gắng kìm nén hốc mắt nong nóng, anh khẽ nói: "Từ giờ trở đi, anh sẽ là người bày tỏ với em, em không cần phải nói câu 'em thích anh' với anh nữa, được không?"
Hyeonjoon khó hiểu: "Vì sao?"
"Bởi vì anh muốn anh là người thích em trước." Lee Minhyeong nhẹ nhàng nói: "Anh muốn đuổi theo em, anh thích em và đã thích từ rất lâu rồi, em bất đắc dĩ lắm mới thích lại anh."
Có người đã từng nói rằng, trong chuyện tình cảm, người nào yêu trước sẽ là người thua, Hyeonjoon là người yêu đối phương trước cho nên theo lý mà nói cậu nên là người thua cuộc, thế nhưng Lee Minhyeong không muốn như vậy, anh muốn cậu phải là người chiến thắng trong tình cảm này.
Hyeonjoon cảm thấy chuyện này không quan trọng, cậu không biết suy nghĩ trong lòng Lee Minhyeong, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy thích chính là thích, không cần phải luôn cất giấu không nói ra ngoài, thậm chí cậu còn chưa kịp nói với Lee Minhyeong rằng cậu thích anh nữa. Thế nhưng Lee Minhyeong thổ lộ với cậu, tuy Hyeonjoon không nghĩ xa vời đến chuyện hôn nhân cũng vì từng chứng kiến cảnh cha mẹ ly dị, nên cậu không có khát khao gì đối với cuộc sống hôn nhân. Nhưng cậu khát khao Lee Minhyeong, cũng khát khao đời đời kiếp kiếp mà Lee Minhyeong đã nói.
Vì thế cậu gật đầu, vô cùng dịu dàng nói: "Được, em đồng ý."
Khoảnh khắc đó, Lee Minhyeong dường như nghe thấy thanh âm đóa hoa đang nở rộ trong lòng vậy.
Anh cùng Hyeonjoon nói xong tâm tình của mình, lúc này mới có thời gian nói đến chuyện của Hyeonjoon: "Chuyện Park Jaehyuk, em không cần phải bận tâm, chuyện này cũng gần như là giải quyết xong rồi, sau này anh ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt em nữa đâu."
"Giải quyết xong rồi? Anh giải quyết ư?" Hyeonjoon kinh ngạc.
Lee Minhyeong gật đầu: "Cũng không phải chuyện lớn lao gì, nếu em xuống tay nặng hơn, có lẽ sẽ tốn công sức hơn một chút nhưng lần này em xuống tay cũng nhẹ, anh ta cũng không bị thương nặng gì nên chuyện này cũng không có gì là lớn." Lee Minhyeong nắm tay cậu: "Anh biết em không muốn anh nhúng tay vào chuyện này, thật ra nếu anh không nhúng tay vào, Jiwon cũng có thể giải quyết được, thế nhưng, anh không muốn chuyện của em lại phải để cho người khác giải quyết, em hiểu ý anh không?"
Hyeonjoon không nói gì, cậu vô thức hạ thấp ánh mắt, không rõ bản thân đang có cảm nhận thế nào. Cậu vẫn luôn biết giữa cậu và Lee Minhyeong luôn tồn tại một sự chênh lệch, sự chênh lệch này rất lớn, lớn đến mức căn bản cậu không có tâm tư đi so đo nhưng hiện tại cậu lại ý thức được rõ ràng sự chênh lệch này một lần nữa.
Đối với cậu cùng Kim Jeonghyeon mà nói, đây là chuyện khó giải quyết, thậm chí cách tốt nhất cũng chỉ có thể tính toán xem đường nào ít tổn hại nhất mà thôi nhưng chuyện chuyển đến Lee Minhyeong lại biến thành "Không phải chuyện gì lớn". Cậu cho rằng sẽ rất phiền toái nhưng Lee Minhyeong chỉ dùng một buổi tối liền thành công giải quyết mọi chuyện êm đẹp, thậm chí còn có thể vừa giải quyết vừa đến đây đứng trước mặt cậu.
Hyeonjoon không rõ cảm giác hiện tại cho lắm, không phải tự ti chỉ là cảm thấy có chút vô lực mà thôi.
Lee Minhyeong không nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt cậu, đành phải suy đoán: "Anh biết em không muốn anh nhúng tay vào, anh cũng biết em đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, kết quả tốt hay xấu, em đều có thể thừa nhận được. Thế nhưng, anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng, anh không thể thừa nhận như em được. Không phải em không thể thừa nhận mà là anh, em hiểu không?"
Hyeonjoon ngước mắt lên nhìn anh.
Lee Minhyeong vẫn đang ngẩng đầu nhìn cậu, lúc này Hyeonjoon mới chợt nhận ra, Lee Minhyeong đã ngồi xổm như vậy rất lâu rồi: "Anh đừng ngồi như vậy nữa, anh không mệt sao? Anh ngồi lên giường di, chúng ta từ từ nói."
Hyeonjoon muốn kéo Lee Minhyeong dậy nhưng Lee Minhyeong không hề động đậy, anh giữ tay cậu lại, bình tĩnh nói: "Không sao, anh không thấy mệt, anh muốn nhìn em thế này, anh vẫn chưa nhìn em ở góc độ này bao giờ."
Hyeonjoon sửng sốt một chút, trước đó trong mối quan hệ giữa hai người họ, cậu vẫn luôn là người ngẩng đầu lên nhìn về phía Lee Minhyeong, Lee Minhyeong là kim chủ, cậu chỉ là tình nhân nhỏ bé của Lee Minhyeong cho nên anh có quyền quyết định tất cả mọi chuyện, tuy vậy Hyeonjoon cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng đúng là cậu vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về phía Lee Minhyeong.
Thế mà hiện tại, Lee Minhyeong lại ngồi xuống.
Hyeonjoon chợt nghĩ, quả nhiên người cậu thích là người dịu dàng nhất trên cõi đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro