Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Jeong Jihoon nghe Hyeonjoon nói mấy ngày nữa cậu sẽ đi thăm mẹ của cậu, anh chợt nghĩ hiện tại anh là bạn bè kiêm luôn cả hàng xóm của Hyeonjoon, theo lý anh cũng nên đến thăm bà một chuyến để bày tỏ sự quan tâm. Hyeonjoon cảm thấy chuyện này không cần thiết nhưng nếu Jeong Jihoon muốn đi thì cậu sẽ không ngăn cản, dù sao Shim Suryeon vẫn luôn rất lo sợ một mình cậu làm việc trong giới giải trí bị người ta khi dễ, mỗi lần gặp bà sẽ luôn hỏi cậu đóng phim có mệt không, có kết giao với bạn bè nào không, hiện tại mang Jeong Jihoon qua đó cũng có thể khiến bà yên tâm vui vẻ một chút.

Jeong Jihoon hiểu rất rõ về lễ nghĩa khi thăm người bệnh, nói xong anh liền chuẩn bị mua thêm chút quà cáp đến , Hyeonjoon thấy thế bèn cản lại: "Đừng mua, có rất nhiều món bà không ăn được, có mua cũng vô dụng. Hay anh tặng bà một máy robot hút bụi đi, mỗi ngày chạy qua chạy lại lau dọn xung quanh, cũng tương đối thực dụng."

Việc này đơn giản, Jeong Jihoon hỏi Hyeonjoon Shim Suryeon thích màu nào, sau đó liền vào phòng để đồ lấy robot hút bụi ra, đồng thời còn thuận tay cầm thêm một cái loa thông minh. "Tặng mẹ cậu cái này, tôi mới săn được  nhưng mua về mà mãi vẫn không nhớ dùng đến, thôi để cho mẹ cậu dùng, xem như là đồ tiêu khiển để bà nghe nhạc giải buồn."

"Ừm, cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo."

Rất nhanh hai người đã định ngày xong, mấy ngày nữa sẽ đến bệnh viện thăm Shim Suryeon. Jeong Jihoon theo Hyeonjoon bước vào thang máy, lên thẳng phòng bệnh vip, anh cảm thán: "Thật cao cấp."

Hyeonjoon cười cười, đẩy cửa dẫn Jeong Jihoon vào.


Quả nhiên, Shim Suryeon thấy Jeong Jihoon rất vui vẻ, bà cười hỏi anh rất nhiều vấn đề liên quan đến Hyeonjoon, khi nghe Jeong Jihoon nói "Bây giờ cậu ấy nổi tiếng lắm, rất nhiều người đều thích cậu ấy", bà còn kinh ngạc tỏ vẻ không thể tin được. Là một người mẹ nên bà luôn lo lắng cho đứa con của mình, cho dù Hyeonjoon đã là người trưởng thành rồi nhưng Shim Suryeon vẫn luôn không tự chủ được lo lắng cho cậu, lo cậu khi không có bà bên cạnh sống có tốt không, lo cậu có mệt hay không. Đặc biệt là khi bây giờ bà đang bệnh nặng, không chỉ không giúp được Hyeonjoon mà còn trở thành gánh nặng cho cậu, loại lo lắng này càng lúc càng nhiều hơn.

Có đôi khi đêm khuya tĩnh lặng, thậm chí Shim Suryeon còn nghĩ, không bằng bà chết đi để Hyeonjoon không còn liên lụy nữa nhưng khi nghĩ đến Hyeonjoon chỉ có một người thân là bà, nếu bà đi rồi trên đời này sẽ không còn ai lo lắng cho cậu, lo cậu có lạnh có mệt hay không nữa vì thế bà lại kiên cường tiếp tục đấu tranh với căn bệnh này.

Cho dù sống rất đau khổ nhưng Shim Suryeon vẫn muốn sống, bà muốn tự mắt chứng kiến ngày con trai thành gia lập nghiệp, tìm được một người tốt quan tâm lo lắng cho cậu, chung tay tạo nên một gia đình nhỏ có được hạnh phúc của riêng mình.

Jeong Jihoon cắm đầu dây loa thông minh vào ổ điện, sau đó hướng dẫn Shim Suryeon cách sử dụng, Shim Suryeon nghe anh nói chuyện với loa thông minh, cảm thấy rất thú vị, không nhịn được nở nụ cười.

Jeong Jihoon thấy vậy, liền bảo loa thông minh kể chuyện cười cho bà nghe, loa thông minh liền nghe lời kể một câu chuyện cười vô cùng nhạt nhẽo, ấy vậy mà Shim Suryeon cũng rất nể tình cười nửa ngày trời, Jeong Jihoon cùng Hyeonjoon thấy bà vui vẻ, cũng nở nụ cười theo.


Lee Minhyeong giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một tràng cười đùa vui vẻ. Anh chợt sửng sốt một chút sau đó liền yên lặng thả tay xuống, anh kinh ngạc nhìn cánh cửa trước mặt,  không ngờ Hyeonjoon cũng đang ở nơi này.

Nhất thời Lee Minhyeong có chút do dự không biết có nên đi vào hay không. Nếu đổi lại là mấy ngày trước, trước khi Kim Geonwoo hỏi anh có thích Hyeonjoon hay không, anh sẽ không hề do dự bước vào tán gẫu với Shim Suryeon và Hyeonjoon. Nhưng hiện tại, Lee Minhyeong do dự, anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ về tình cảm của anh dành cho Hyeonjoon, anh vẫn chưa xác định được anh có thể ở bên Hyeonjoon cả đời được hay không, thế nên anh do dự.

Y tá chăm sóc vừa ra ngoài nhận điện thoại, đương lúc quay về chợt thấy Lee Minhyeong đang đứng trước cửa, cô bèn lên tiếng hỏi: "Lee thiếu, sao ngài còn chưa vào?"

Cô vừa nói vừa đẩy cửa ra, mời Lee Minhyeong vào: "Ngài vào đi ạ."

Hyeonjoon quay đầu, liền thấy người đến là Lee Minhyeong.

Cậu ngẩn ra một chút, từ lúc cậu dọn ra khỏi nhà Lee Minhyeong đến giờ đây là lần đầu tiên cậu gặp Lee Minhyeong, cậu nhìn Lee Minhyeong, rõ ràng chưa được mấy ngày nhưng không biết vì sao lại có một loại cảm giác lâu rồi không được gặp anh.

"Sao anh lại đến đây?" Cậu cười hỏi Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong nhìn nụ cười trên mặt cậu, không biết trong lòng đang có tư vị gì, dường như ngay một khắc ấy rất nhiều tình cảm nảy lên trong lòng anh nhưng dường như cũng chẳng có gì, yên bình đến lạ, anh nhìn người đang đứng cách đó không xa, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, Hyeonjoon chăm sóc bản thân thật tốt, không gầy, sắc mặt cũng không tiều tụy, thoạt nhìn trạng thái của cậu rất tốt, hệt như lúc khi cậu còn ở trong nhà anh. Đúng là, cậu có thể tự độc lập trưởng thành.

"Đến thăm dì." Lee Minhyeong nói.


Shim Suryeon thấy anh đến, liền vui vẻ nói: "Minhyeong đến rồi đấy à."

"Dạ." Lee Minhyeong đi qua, anh hỏi Shim Suryeon: "Gần đây sức khỏe của dì có khá hơn chút nào không? Hai ngày trước, bác sĩ có nói với con, dường như tình hình sức khỏe của dì có tốt hơn được một chút."

"Đúng là tốt hơn, bữa dì còn nói với Joonie, nói không chừng kì nghỉ tết năm nay là dì có thể xuất viện được rồi."

"Được vậy thì tốt rồi ạ." Lee Minhyeong nói: "Sẽ tốt thôi, y học ngày nay phát triển như vậy, có bệnh nào mà không trị được đâu, nói không chừng không cần phải đến kì nghỉ tết, mùa đông năm nay là dì đã có thể xuất viện được rồi."

Shim Suryeon cười khẽ: "Vậy mà con cũng nói được, ui đứa nhỏ này, toàn nói chuyện dễ nghe."

"Con chỉ đang nói lời thật lòng mà thôi."

Shim Suryeon nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự thích thú, đối với bà mà nói, Lee Minhyeong xem như là một người đặc biệt. Mỗi khi Hyeonjoon ra ngoài đóng phim không thể chăm sóc cho bà, Lee Minhyeong sẽ luôn dành thời gian để đến thăm , có đôi khi anh sẽ ở chơi nửa ngày, cũng có đôi khi chỉ ngồi một chút rồi đi, thế nhưng lần nào cũng đến, dường như là một tuần đến thăm bà một lần.

Shim Suryeon ngại nên nhiều lần bà cũng khuyên anh không cần phải phiền phức như vậy nhưng Lee Minhyeong rất kiên trì, anh nói: "Hyeonjoon không có ở đây nên con thay em ấy đến thăm dì như vậy em ấy đi quay cũng sẽ an tâm hơn."

Anh lấy Hyeonjoon ra nên Shim Suryeon cũng đành thỏa hiệp. Đôi lần hai người tán gẫu, Lee Minhyeong sẽ kể cho bà nghe một chút chuyện của Hyeonjoon, Shim Suryeon cũng sẽ kể cho anh nghe vài chuyện của Hyeonjoon khi cậu còn nhỏ. Lee Minhyeong nghe một hồi chợt cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác như Hyeonjoon sẽ không làm như những gì bà kể, Shim Suryeon liền cười nói: "Con trai lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi, trưởng thành nhất định sẽ không giống như hồi còn nhỏ nữa."

Đúng là không giống thật, Lee Minhyeong nghĩ, anh vẫn thích Hyeonjoon của bây giờ hơn.

Cứ như vậy, anh ở bên cạnh Shim Suryeon một năm trời, trong mắt Shim Suryeon, ngoài Hyeonjoon ra, anh nghiễm nhiên trở thành người con trai mà bà quan tâm và yêu thích nhất, bà biết Lee Minhyeong cái gì cũng tốt, đồng thời cũng nhận ra được hoàn cảnh gia đình Lee Minhyeong cũng không hề tệ, khi ấy bà còn cảm thán nói: "Con có điều kiện tốt như vậy, mà còn không có bạn gái, khó trách Joonie cũng không có."


Lần này thấy Lee Minhyeong đến, bà cũng nhịn không được nói: "Vậy mà con cũng nói được, miệng ngọt thế này mà còn chưa có bạn gái thật không đúng chút nào."

Lee Minhyeong nghe vậy nhưng lại không giống trước kia trả lời lại rằng "Con không vội ạ" nữa, anh nhìn Shim Suryeon nhất thời có chút nghẹn lời, anh chợt nghĩ đến câu Kim Geonwoo hỏi anh  'cậu có thích Hyeonjoon' không? Lee Minhyeong không khỏi bần thần thơ thẩn.

Shim Suryeon cũng cảm thấy chỉ tán gẫu với một mình anh thì không được hay cho lắm, vì thế liền quay sang hàn huyên với Hyeonjoon và Jeong Jihoon. Lee Minhyeong vô thức ngẩng đầu lên nhìn Hyeonjoon, cậu đang tươi cười nói với Shim Suryeon rằng trong nhà Jeong Jihoon có rất nhiều robot hút bụi là của nhãn hiệu đưa cho, không cần tiền, bảo bà không cần để ý.

Jeong Jihoon cũng phụ họa nói: "Thật đó dì, không gạt dì đâu ạ."


Lee Minhyeong nhìn một hồi, đột nhiên tâm tình có chút nặng nề theo bản năng anh hạ tầm mắt xuống, khi thấy khối ngọc quen thuộc vẫn còn yên vị trên cổ Hyeonjoon, anh liền bình tĩnh lại, tâm tình vốn dĩ nặng nề bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn được một chút, cảm giác giống như mây mù giăng kín lối rồi lại tan, thậm chí còn cảm giác như đang có ánh dương bình minh chiếu sáng.

Hyeonjoon cùng Jeong Jihoon vẫn đang tán gẫu với Shim Suryeon, bởi vì hai người ở cùng đoàn phim suốt hơn ba tháng trời, hơn nữa gần đây còn là hàng xóm thường xuyên ghé qua nhà nhau nên hai người nói chuyện cũng có vài phần ăn ý, kẻ xướng người hoạ khiến Shim Suryeon nói cười không ngừng.

Lee Minhyeong nghe hồi lâu, mây lại giăng kín, hệt như vi rút không ngừng khuếch trương trong lòng như trời sắp mưa đến nơi, Lee Minhyeong thầm nghĩ không khí ở đây buồn quá.

Trước đó, Hyeonjoon chưa từng dẫn ai khác đến đây thăm Shim Suryeon, nhưng hiện tại cậu dẫn Jeong Jihoon đến, cậu và Jeong Jihoon nói nói cười cười giống như anh và cậu đã từng nói nói cười cười như trước đây. Lần đó, Hyeonjoon có nói: "Anh thì khác, anh không giống." Nhưng hiện tại, Lee Minhyeong cảm thấy, anh cũng giống như bao người khác mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

Tâm tình anh không tốt nên cũng không muốn ở lâu thêm nữa, anh sợ anh sẽ không khống chế được tâm tình nói những lời không nên nói với Hyeonjoon, vì vậy anh lễ phép chào tạm biệt Shim Suryeon, nói bản thân còn có việc bận, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Shim Suryeon thấy anh phải đi, vội vàng nói với Hyeonjoon: "Joonie, con tiễn Minhyeong đi."

Hyeonjoon gật đầu: "Dạ."

Lee Minhyeong nhìn cậu, cũng không từ chối.


Hyeonjoon sóng vai cùng anh đi đến trước cửa thang máy, cậu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh đã đến thăm mẹ tôi."

"Không có gì, tôi chỉ vừa vặn đi ngang qua mà thôi."

"Thật ra thì......" Hyeonjoon từ từ mở miệng, cậu cảm thấy bây giờ hai người đã không còn giao kèo gì với nhau thì Lee Minhyeong không cần phải luôn để tâm đến Shim Suryeon nữa, ví như hiện tại, một tuần đến thăm một lần, Shim Suryeon đã quen với chuyện đó, nếu có một ngày Lee Minhyeong không còn chút lưu luyến gì, không hề đến gặp cậu, cũng không hề đến thăm bà, có lẽ bà sẽ rất đau buồn, có lẽ sau đó sẽ luôn hỏi cậu: "Gần đây sao không thấy Minhyeong đến nữa vậy con? Đã lâu rồi không gặp đứa nhỏ này."

Cậu không muốn như vậy, cậu và Lee Minhyeong đã được định sẵn là càng đi càng xa, chuyện của hai người hà tất gì phải kéo theo người khác không bằng bây giờ Lee Minhyeong giảm số lần đi thăm bà lại để bà tập làm quen dần, nếu sau này anh thật sự không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu và Shim Suryeon nữa, lúc ấy, Shim Suryeon cũng có thể bình tĩnh tiếp thu.

"Anh không cần phải đến, anh......"

"Hyeonjoon." Lee Minhyeong cắt ngang lời cậu, anh nhìn Hyeonjoon bình tĩnh phản bác: "Đừng nói những lời tôi không muốn nghe, hiện tại tâm tình của tôi không được tốt cho lắm, em đừng nói những lời tôi không muốn nghe, được không?"

Hyeonjoon thầm thở dài trong lòng, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói những điều cậu vừa nghĩ, cậu bất đắc dĩ gật đầu.

"Tinh" thang máy đến, Hyeonjoon quay đầu nhìn về phía Lee Minhyeong: "Anh đi đường cẩn thận, tạm biệt."

Cậu nói xong, liền chuẩn bị rời đi, nhưng đương lúc cậu vừa xoay người thì chợt cảm giác bản thân như bị người kéo lại, Hyeonjoon quay đầu lại nhìn, Lee Minhyeong nhìn chăm chú vào cậu, anh kéo tay cậu nói: "Tiễn tôi đến bãi đỗ xe."

Hyeonjoon không hiểu lời này là có ý gì, tiễn đến đây hay tiễn đến bãi đỗ xe thì cũng có khác gì nhau đâu, có chăng cũng chỉ là thêm một đoạn thang máy này mà thôi. Thế nhưng dù sao yêu cầu này cũng không quá đáng, vì vậy cậu nói: "Ừm."

Hai người cùng vào thang máy bên trong không có người nào, anh hỏi: "Sao cậu lại dẫn Jeong Jihoon đến đây?"

"Tôi nói tôi muốn đến thăm mẹ, Jeong Jihoon nghe vậy cũng muốn đến thăm nên tôi dẫn anh ấy đến."

"Có vẻ như, sau khi em dọn ra ngoài, em và Jeong Jihoon rất hay liên lạc với nhau?"

"Ừm."

"Vì cớ gì?"

Hyeonjoon nghĩ, bèn thành thật nói: "Bởi vì chúng tôi là hàng xóm."

Cậu chưa từng có ý muốn giấu mối quan hệ hàng xóm giữa cậu và Jeong Jihoon chỉ tại Lee Minhyeong vẫn luôn không hỏi nên cậu vẫn luôn chưa nói.

"Vậy à." Lee Minhyeong chợt hiểu: "Em bảo cậu ấy tìm nhà giúp đúng không sau đó dọn ra ngoài trở thành hàng xóm của cậu ấy luôn."

Hyeonjoon "Ừm" một tiếng.

Lee Minhyeong trầm mặc một hồi, sau đó anh nhẹ nhàng nói: "Vậy cũng được, ở chung một khu với Jeong Jihoon ít nhất cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Ừm."

Kế đó, Lee Minhyeong không nói gì nữa, Hyeonjoon cũng yên lặng theo, thang máy một mảnh tĩnh lặng.

Đến tầng hầm, cửa thang máy mở ra, Hyeonjoon khẽ nói: "Anh phải đi rồi."

Lee Minhyeong nhìn ra ngoài, đột nhiên nhớ đến tân niên ngày hôm đó, nhớ đến khi đó anh rời đi, Hyeonjoon quấn lấy anh, nhất định phải tiễn anh đến tận trước xe của anh, anh cảm thấy không cần, nhưng Hyeonjoon lại rất kiên trì, dưới tầng hầm hôm đó, cậu ôm anh, vừa cảm động vừa vui vẻ nhìn anh, không nỡ để cho anh rời đi.

Ấy vậy mà bây giờ, cậu chỉ biết nói: "Anh phải đi rồi."


Lee Minhyeong cảm thấy tâm tình của anh lại nặng nề hơn, hệt như dòng sông đang cố giấu một đợt sóng lớn, mặt nước đang cố nén dao động: "Giúp tôi tìm xe đi." Anh nói: "Trước đó, em vẫn luôn tiễn tôi đến chỗ đậu xe mà."

Hyeonjoon thầm nghĩ, đó là hồi trước mà, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì cùng anh bước ra ngoài. Lee Minhyeong khác biệt thế nào, Hyeonjoon vẫn luôn hiểu rất rõ về điều này, cậu có thể liên tục từ chối những người khác nhưng không bao giờ từ chối được yêu cầu của Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong là người đầu tiên cậu thích, cậu cảm nhận được sự yêu thương và dịu dàng của Lee Minhyeong dành cho cậu, cái thích này không giống với cái thích của cậu đối với những người khác, khi cậu đến thế giới này, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Lee Minhyeong, người đầu tiên cho cậu cảm giác an toàn và yên tâm cũng là Lee Minhyeong, cậu ỷ lại vào Lee Minhyeong, cậu quyến luyến Lee Minhyeong, điều mà cậu không bao giờ có đối với những người khác.

Lee Minhyeong giống như gì nhỉ? Hyeonjoon ngẫm nghĩ, anh giống như bầu trời sau cơn mưa, ánh dương chiếu sáng tạo nên cầu vồng, tình cảm chỉ có một màu, nhưng bởi vì cậu để rất nhiều cảm tình trên người Lee Minhyeong nên Lee Minhyeong vô cùng mỹ lệ đầy màu sắc. Cậu không đành lòng để bất kỳ màu sắc nào biến mất, nên cũng không nỡ nói những lời làm tổn thương đến Lee Minhyeong, cậu không muốn Lee Minhyeong vì cậu mà khó chịu.

Quên đi, Hyeonjoon nghĩ, đâu biết sau này một năm gặp được nhau mấy lần đâu, dù sao yêu cầu này cũng không có gì là quá đáng, thôi cứ đáp ứng anh ấy đi, dù sao thì, cũng nhanh thôi, sẽ không gặp lại nữa đâu.

Cậu cùng Lee Minhyeong bước ra khỏi thang máy, đi thẳng một đường về phía trước, Lee Minhyeong vô thức quay đầu nhìn cậu, Hyeonjoon đang cúi đầu, thoạt nhìn góc nghiêng vô cùng thanh thoát.

"Dạo gần đây, em có khỏe không?" Lee Minhyeong hỏi cậu.

Hyeonjoon gật đầu: "Khá tốt."

"Trả lời xong rồi, cũng không hỏi lại tôi sao?" Lee Minhyeong cười khẽ: "Cả đoạn đường đi, tôi hỏi gì thì em đáp nấy, lời ít ý nhiều, không hề nói một chữ dư thừa nào, không hỏi lại cũng không quan tâm chút nào đến tôi sao?"

Hyeonjoon không ngờ Lee Minhyeong sẽ nói như vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, Lee Minhyeong đang nhìn thẳng về phía trước, anh không nhìn cậu nhưng trên mặt vẫn còn nụ cười tự giễu chưa tan.

Hyeonjoon ngoan ngoãn nói: "Anh thì sao, anh có khỏe không?"

Lee Minhyeong trầm mặc một chút, sau đó khẽ nói: "Không khỏe bằng em."

Trái tim Hyeonjoon ra sức đập loạn, Lee Minhyeong quay đầu nhìn cậu, anh nói: "Thoạt nhìn em cũng không tệ, vậy em cảm thấy thoạt nhìn tôi trên mức không tệ này không?"

Hyeonjoon nhìn anh, nhưng cậu vẫn không nhìn ra được gì, từ trước đến giờ cậu vẫn không thể hiểu được Lee Minhyeong, cậu nghĩ Lee Minhyeong thích cậu, thế nhưng Lee Minhyeong lại thả cậu đi, cậu nghĩ Lee Minhyeong không thích cậu nhưng Lee Minhyeong lại nói anh sống chẳng dễ dàng. Đúng là sắc mặt của anh có chút tiều tụy, thoạt nhìn không giống như trước kia khí phách hăng hái, nhưng dựa vào cái gì cậu lại có thể tự mình đa tình cho rằng Lee Minhyeong không khỏe là bởi vì cậu đâu.

Có lẽ là cũng vì cậu, nhưng cũng chỉ vì cậu từ chối sự quan tâm săn sóc của Lee Minhyeong, cho nên Lee Minhyeong mới không thích nghi được mà thôi.

"Là vì tôi sao?" Hyeonjoon hỏi anh: "Vì tôi từ chối quan tâm săn sóc của anh?"

Lee Minhyeong không nói gì.


Hyeonjoon nhìn anh, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, cậu nói: "Lee Minhyeong, anh cũng thấy rồi đó, bây giờ tôi sống cũng không tệ cho dù không có anh quan tâm săn sóc, tôi cũng có thể sống rất tốt. Cho nên, anh không cần phải giúp tôi suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, tôi là một người trưởng thành, tôi có năng lực tự chăm sóc chính bản thân mình, nếu tôi thật sự gặp phải vấn đề bản thân không thể tự giải quyết được có lẽ tôi sẽ nhờ cậy đến sự giúp đỡ của anh nhưng đa số tôi đều có thể tự lực cánh sinh được, vì vậy, anh có thể đừng lo nghĩ cho tôi nữa được không?"

Giọng nói của cậu vô cùng dịu dàng, thậm chí ánh mắt còn mang theo ý cười, cậu nói: "Mấy chuyện thói quen như này, đúng là khi mới bắt đầu từ bỏ sẽ cảm thấy có chút không quen nhưng dần dà thói quen mới sẽ lấp đi thói quen cũ. Cảm ơn anh đã luôn suy nghĩ cho tôi, anh hy vọng tôi tốt và tôi cũng mong anh được như vậy, tôi không hy vọng anh vì tôi mà trở nên tiều tụy."

Lee Minhyeong ngơ ngẩn nhìn cậu, nhìn ánh mắt dịu dàng của cậu, anh hỏi: "Em cũng cảm thấy tôi quan tâm săn sóc cho em là vì thói quen?"

"Không phải thì là gì?" Hyeonjoon hỏi anh.

Lee Minhyeong khẽ mở miệng, thiếu chút nữa anh đã hỏi thành lời: "Có lẽ vì thích thì sao?"

Thế nhưng anh chỉ nhìn Hyeonjoon, không nói gì.


Hyeonjoon thấy anh yên lặng, vô cùng tự nhiên cất bước đi về phía trước, Lee Minhyeong đi theo bên cạnh cậu, không ngừng tự hỏi chính mình, anh có thích Hyeonjoon không? Anh có yêu Hyeonjoon không? Anh có nguyện ý ở bên cạnh Hyeonjoon không?

Không được bao lâu, hai người đã đi đến chiếc xe của Lee Minhyeong, Hyeonjoon khẽ nói: "Đến rồi."

Lee Minhyeong "Ừ" một tiếng.

"Vậy tôi đi trước, anh đi đường cẩn thận, tạm biệt." Hyeonjoon vẫn dịu dàng nói.

Lee Minhyeong nhìn cậu, ngay lúc cậu vừa xoay người bước đi, anh liền vươn tay giữ chặt cánh tay cậu, tiến lên ôm chầm lấy cậu.

Hyeonjoon ngây ngẩn cả người.

Lee Minhyeong ôm cậu, anh không nói gì, chỉ cảm thấy một mảnh yên bình.

Anh cảm thấy giây phút này đây, mọi buồn phiền nặng nề trong lòng bỗng chốc tiêu tán, lòng nhẹ nhàng yên tĩnh đến lạ. Anh gắt gao ôm chặt Hyeonjoon, ôm chặt từng chút từng chút một, người trong lòng anh vẫn quen thuộc như ngày nào, thậm chí anh còn từng hôn môi, hôn vai, hôn cổ, hôn cả sống lưng của cậu. Rõ ràng cậu vẫn gầy như vậy, chỉ mới ôm chặt một chút thôi là đã có thể cảm nhận được lớp xương bên trong, thế nhưng cậu vẫn như cũ dùng thân hình gầy yếu này để tự lực cánh sinh.

Rõ ràng cậu cũng không phải loại người hiếu thắng, khi đánh nhau bị thương, cậu sẽ kêu đau để anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu, thế nhưng bây giờ tại sao cậu lại hiếu thắng như thế? Cho dù là lợi dụng anh, khi cậu chưa thể đạt đến đỉnh cao của giới giải trí, khi mà mẹ cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thì lợi dụng anh để con đường cậu đi trở nên suôn sẻ hơn, không phải sẽ tốt hơn sao?

Hà tất gì, phải đặt ra ranh giới với anh rõ ràng như thế.

Anh ôm Hyeonjoon, khẽ nỉ non gọi tên cậu, mỗi một lần gọi tên đều mang chút cảm giác dịu dàng xen lẫn yêu thương: "Joonie."

Nháy mắt tâm Hyeonjoon mềm xuống, cậu vô thức nắm chặt tay, cậu không đẩy Lee Minhyeong ra đồng thời cũng không ôm lại anh.

Cậu chỉ khẽ nói: "Đây là lần cuối cùng, Lee Minhyeong, sau này anh đừng như vậy nữa."

Lee Minhyeong không nói gì, anh khẽ nới lỏng vòng tay, Hyeonjoon đang cúi đầu, nhìn không rõ sắc mặt.

Lee Minhyeong cúi đầu hôn cậu, Hyeonjoon hơi nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của anh. Đây là lần đầu tiên cậu từ chối nụ hôn của anh, cho dù là lúc hai người mới bắt đầu quen biết nhau, Lee Minhyeong có hôn cậu, cậu cũng sẽ không trốn tránh, thậm chí còn rất hiểu chuyện nghiêng đầu đưa má còn lại qua, uyển chuyển nhắc nhở anh, bên này cũng cần hôn một cái.

Thế nhưng hiện tại, cậu từ chối nụ hôn của Lee Minhyeong, cậu nói: "Đừng làm vậy, không thích hợp."

Lee Minhyeong yên tĩnh nhìn chằm chằm cậu, không nói gì.

"Anh nên buông tôi ra đi." Hyeonjoon nói nhỏ.

Lee Minhyeong vẫn nhìn chăm chú vào cậu không chớp mắt nhưng hai tay vẫn không hề buông Hyeonjoon ra.

"Buông ra." Hyeonjoon lại lên tiếng nhắc nhở.

Lee Minhyeong vẫn không buông, vẫn như cũ nhìn cậu.

Hyeonjoon bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu cố chấp tỏ vẻ: "Anh buông ra đi."


Lee Minhyeong nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, thật không hiểu tại sao cậu có thể không hề cảm thấy đau lòng khi cứ hết lần này đến lần khác bảo anh buông tay như thế. Hyeonjoon có thích anh không? Anh nghĩ, nếu cậu thật sự thích anh thì tại sao cậu cứ luôn cố chấp bảo anh buông tay, kiên quyết đặt ra giới hạn với anh, ánh mắt không hề có một tia do dự như thế. Nhưng ngược lại nếu cậu không thích anh thì vì sao cậu lại không đẩy anh ra? Rõ ràng cậu chỉ cần đẩy anh ra là cậu có thể rời đi được rồi, vì cớ gì cậu cứ liên tục bảo anh buông tay trước làm gì.

Tại sao cậu không đẩy anh ra trước?

"Em đẩy tôi ra, tự nhiên em sẽ đi được." Lee Minhyeong nhìn cậu: "Không cần tôi phải buông tay, chỉ cần em đẩy tôi ra là em có thể rời đi được rồi, không phải sao?"

Hyeonjoon sửng sốt một chút, cậu không ngờ Lee Minhyeong sẽ nói như vậy, cậu nhìn chăm chú Lee Minhyeong, có chút giật mình lại có chút khó chịu, cậu vô thức hạ thấp tầm mắt, che giấu ánh mắt đau khổ kia đi nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút chua xót.

Cậu chưa từng đẩy Lee Minhyeong, mặc kệ là khi đang còn trong hợp đồng hay hiện tại hợp đồng đã chấm dứt, ngoại trừ ban đầu cậu ra sức giãy giụa khi Lee Minhyeong muốn lái xe với cậu ra, mặt khác, mỗi khi Lee Minhyeong muốn ôm hay hôn môi, thậm chí làm thêm những chuyện khác nữa, cậu cũng chưa từng từ chối đẩy anh ra.

Cậu thích Lee Minhyeong như vậy làm sao cậu có thể đẩy Lee Minhyeong ra được. Thế nhưng hiện tại, Lee Minhyeong lại bảo cậu đẩy anh ra đi.

Hốc mắt Hyeonjoon hơi nóng lên, cậu đứng yên tại chỗ, muốn nâng tay lên đẩy ra nhưng lại không nâng lên được. Nếu cậu có thể đẩy Lee Minhyeong ra được thì ngay lúc Lee Minhyeong vừa mới ôm chầm lấy cậu, cậu đã đẩy anh ra rồi, nào để đến bây giờ. Đột nhiên cậu cảm thấy Lee Minhyeong rất phiền, rõ ràng là anh chủ động ôm lấy cậu nhưng giờ lại bảo cậu chủ động đẩy anh ra, rõ ràng thời hạn hợp đồng là do anh đặt ra, anh cũng nói là không thích cậu vậy mà hợp đồng kết thúc rồi mà vẫn dây dưa không dứt.

Cậu đã dần dần thích ứng với cuộc sống không có Lee Minhyeong bên cạnh, đã thu hồi tâm tư của chính bản thân mình, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhưng Lee Minhyeong, vẫn muốn làm khó cậu.

Hyeonjoon cảm thấy thật oan ức, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu từ từ nâng tay lên, tự nhủ bản thân cuối cùng hai người cũng đi đến bước này rồi, không còn từ chối trong lời nói nữa mà đã đến mức từ chối thân cận tay chân. Cho dù không phải hôm nay, thì ngày mai, hay ngày kia, tương lai một ngày nào đó, cậu cũng sẽ chủ động đẩy Lee Minhyeong ra và nói với anh rằng: "Buông tay."

Vốn dĩ khi tách ra, thì cũng phải tách ra cho dứt khoát. Không thể miệng thì nói không nhận quan tâm săn sóc của Lee Minhyeong mà thân lại chẳng hề muốn từ chối tiếp xúc với Lee Minhyeong được.

Cậu nên đẩy Lee Minhyeong ra, ngay lúc Lee Minhyeong ôm chầm lấy cậu, cậu nên đẩy anh ra mới phải.

Hyeonjoon giơ tay lên, cậu không nhìn Lee Minhyeong, cậu muốn đẩy anh ra nhưng vừa nâng lên chưa kịp đụng vào người Lee Minhyeong, tay đã bị nắm lấy, Hyeonjoon kinh ngạc ngẩng đầu, Lee Minhyeong nhìn cậu, anh nắm chặt tay cậu, ngăn cản động tác của cậu.

Hyeonjoon không hiểu rốt cuộc anh đang muốn làm gì, người bảo cậu đẩy anh ra là anh, hiện tại người ngăn cản nắm lấy tay cậu cũng là anh, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Cậu không hiểu gì, đành đơn giản giãy giũa, muốn thoát khỏi nắm tay của Lee Minhyeong, đẩy anh ra, thế nhưng Lee Minhyeong nắm rất chặt, căn bản cậu không thể thoát được.

"Anh làm sao vậy?" Hyeonjoon vừa tức mà cũng vừa bất đắc dĩ: "Anh bảo tôi đẩy anh ra mà, anh làm vậy là sao? Lee Minhyeong, anh buông tôi ra."

Cậu vừa nói vừa giãy giụa, Lee Minhyeong cảm nhận được động tác của cậu, cánh tay đang ôm cậu hơi hơi dùng sức, ôm chặt cậu thêm lần nữa, tay kia vẫn gắt gao nắm chặt tay cậu.


Đương lúc Hyeonjoon nâng tay khác lên muốn gỡ bàn tay của anh ra, cậu chợt nghe Lee Minhyeong nói khẽ bên tai cậu: "Đừng đẩy tôi ra, đừng đẩy tôi ra Joonie, tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời như vậy với em, tôi sai rồi, em tha thứ cho tôi đi, được không?"

Giọng nói của anh rất nhỏ, mang theo một chút áp lực xen lẫn đau thương, Hyeonjoon nghe, vô thức ngừng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro