Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Khi Lee Minhyeong về đến nhà thì trời đã khuya rồi, anh ngây người ở công ty thật lâu, từ hừng đông đến khi trời tối muộn mới về. Muốn về nhưng lại không dám về. Tất cả mọi người đều cho rằng anh đang tăng ca, nhưng chỉ duy nhất Lee Minhyeong biết, thật ra cả ngày hôm nay, anh chẳng làm gì cả, anh ngồi ở trong văn phòng, nghĩ đến chuyện Hyeonjoon phải rời đi, nghĩ đến tối nay anh về nhà sẽ không nhìn thấy cậu nữa, tâm thần hoảng hốt thế nào cũng không tập trung làm việc được nữa.

Chuyện này không nên diễn ra như vậy, Lee Minhyeong nghĩ, anh chưa từng có trạng thái này bao giờ, anh cũng chưa từng để chuyện sinh hoạt cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc của anh, tình huống như thế này không nên xảy ra mới phải.

Lee Minhyeong dừng xe, tháo dây an toàn sau đó bước xuống, vừa nhìn đã thấy ngay chiếc Porsche mà anh đã tặng Hyeonjoon. Hôm qua anh đã giao lại chìa khóa xe cho Hyeonjoon, nói với cậu chiếc xe này thuộc về quyền sở hữu của cậu để cậu nhớ gọi người hỗ trợ lái xe đi, Hyeonjoon cũng đáp ứng anh rồi, thế nhưng hiện tại, chiếc xe này vẫn còn ở trong gara nhà anh.

Lee Minhyeong sửng sốt một chút, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh về phía thang máy, nhanh chóng quay về nhà, dường như vừa bước vào phòng ngủ, anh liền phát hiện trên tủ đầu giường có một xâu chìa khóa và chìa khóa xe. Khoảnh khắc đó, Lee Minhyeong chợt cảm nhận được một nỗi bực dọc và khó chịu không thể tả nổi dâng lên trong lòng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Hyeonjoon.

Chẳng được bao lâu, Hyeonjoon liền bắt máy, cậu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tại sao lại không cần?" Lee Minhyeong đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu: "Em để lại chìa khóa xe và chìa khóa nhà là có ý gì? Những thứ đó tôi đều đã cho em, em đã nhận lấy rồi, vì sao lại không cần?"

Ngay lúc Hyeonjoon nhìn thấy người gọi đến là ai, cậu liền đoán được nguyên nhân cuộc gọi là vì chuyện này, hiện tại nghe anh nói như vậy, cậu cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ nói: "Món quà quý giá quá, tôi không dám nhận."

"Có gì quý giá đâu, nói cho em chính là cho em, đã tặng cho người ta rồi chẳng lẽ còn nhận lại ư?"

"Lee Minhyeong." Hyeonjoon khẽ nói: "Có lẽ đối với anh mà nói, những thứ này không thể xem là quý giá, nhưng đối với tôi mà nói, nó rất quý giá. Tôi đã nợ anh nhiều lắm rồi, tôi không muốn mang thêm những thứ này trên lưng nữa."

"Tôi nói rồi, em không cần phải có gánh nặng tâm lý, em cho tôi thời gian của em, êm làm bạn với tôi, nên tôi mới cho em tiền, chuyện này rất công bằng, em không cần phải so đo tính toán. Hơn nữa, hiện tại em rời khỏi chỗ tôi phải dọn ra ngoài nhưng rõ ràng căn nhà cũ trước kia em thuê không còn là nơi thích hợp để cho em ở nữa, em cần phải sống ở một nơi có đầy đủ thiết bị, hệ thống bảo an mới được, em hiểu không?"

"Tôi hiểu, cho nên tôi đã thuê nhà từ trước rồi, tôi không có quay về căn nhà cũ trước kia, anh yên tâm."

Lee Minhyeong ngơ ngẩn: "Em thuê nhà rồi?"

"Ừ."

"Chuyện khi nào?"

"Khoảng tháng 7 tháng 8 gì đó."

Lee Minhyeong không thể tin được, tháng 7 tháng 8, thế mà thuê cũng được hai tháng rồi! Anh và Hyeonjoon ở chung với nhau, thế nhưng chuyện gì anh cũng không biết, Hyeonjoon vậy mà gạt anh!

"Em......" Anh hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc: "Em đã thuê nhà được hai tháng rồi?"

"Đúng vậy."

"Thế mà em không nói cho tôi biết." Lee Minhyeong kiềm nén nỗi tức giận trong lòng, vừa buồn bực vừa bất mãn nói: "Em không nói cho tôi biết em đi tìm nhà, cũng không nói cho tôi biết em đã tìm được nhà rồi, tôi nghĩ chuyện lớn thế này, em sẽ nói một tiếng với tôi."

Hyeonjoon trầm mặc lúc lâu, cậu nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, cậu khẽ mở miệng, cậu biết Lee Minhyeong không muốn nghe cậu nói như vậy, cậu cũng biết nhất định Lee Minhyeong sẽ không thích nghe những lời này, thế nhưng lúc này, cậu không thể giống như trước kia, cứ nghe theo lời anh.

"Không phải chuyện gì tôi cũng sẽ nói với anh." cậu nói: "Chuyện của tôi, tôi nên tự mình làm chủ mới đúng."

Lee Minhyeong không nói gì, anh nắm chặt điện thoại, từ từ ngồi xuống giường.

Hyeonjoon nói không sai, chuyện của cậu, đương nhiên là cậu có quyền làm chủ, cậu biết sắp đến lúc phải rời đi, nên theo lý mà nói cậu nên nhanh chóng tìm một chỗ ở mới, không có gì cả, cậu làm rất đúng.

Không phải anh cũng muốn như vậy sao? Ngay từ lúc bắt đầu, không phải anh đã nói với Hyeonjoon chỉ bên nhau khi còn hợp đồng, đến khi tách ra không được dây dưa sao? Hiện tại Hyeonjoon làm được, cũng làm rất tốt, thậm chí cậu đều tự thân tìm nhà xong luôn rồi, anh có tư cách gì để trách cứ cậu đây?

Lee Minhyeong nắm chặt điện thoại, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, anh không biết nên nói gì và cũng không biết nên nói như thế nào. Anh lo Hyeonjoon rời khỏi anh không có chỗ ở, anh nghĩ đến Hyeonjoon bây giờ nổi tiếng rồi không còn thích hợp sinh sống ở căn nhà trước kia cậu thuê nữa, cho nên mới ở trước đêm chia tay, anh cố ý tặng một căn nhà cho cậu. Trong vô số căn nhà đứng dưới tên anh, anh tỉ mỉ chọn lựa, dựa theo sở thích của Hyeonjoon, dựa theo không gian có thể mở rộng thêm sau này, dựa theo toàn cảnh môi trường xung quanh, suy xét đủ mọi yếu tố, để chọn một căn nhà mà anh cảm thấy vô cùng thích hợp với Hyeonjoon.

Căn nhà ở phía nam thành phố không phải là căn nhà đáng giá nhất của anh, nhưng lại là căn nhà thích hợp nhất cho Hyeonjoon.

Thế nhưng Hyeonjoon không cần, cậu đã tìm được nhà từ lâu rồi. Ngay thời điểm anh chẳng hay biết gì, cậu đã tìm được nơi ở mới. Cho nên, cậu không cần nữa.

Lee Minhyeong cảm thấy miệng anh có chút đắng, anh há miệng thở dốc, nhưng vẫn như cũ không nói được gì. Đột nhiên anh ý thức được, thật ra không chỉ căn nhà này, mà ngay cả chiếc xe kia cũng vậy, ngoài mặt Hyeonjoon nhận lấy chiếc xe đó, nhưng cậu lại chưa từng lái qua nó, từ trước đến giờ đều là anh sử dụng.

Những món quà mà anh tặng cho cậu, cho dù có tâm hay vô tình, nhưng một khi chạm đến gánh nặng trong lòng Hyeonjoon, cậu sẽ không nhận lấy món quà đó. Hyeonjoon rất thông minh, cậu luôn biết anh muốn nghe cái gì, muốn nhìn cái gì, cho nên ngoài mặt cậu nhận lấy, để không khắc khẩu với anh, nhưng trong thâm tâm cậu đã ngầm trao trả hết mọi món quà này lại cho anh.

Cậu không cần bất cứ thứ gì, ngoại trừ khối ngọc và những ngôi sao kia, nhưng về khối ngọc, cậu cũng tặng lại anh một khối ngọc có giá trị tương tự như khối ngọc mà anh đã tặng cậu.

Đúng là không phải chuyện gì cậu cũng phải nói với anh, cậu giấu anh, dùng dáng vẻ ngoan ngoãn để che giấu suy nghĩ chân thật của cậu. Ngay khoảnh khắc ấy, Lee Minhyeong cảm thấy cậu đúng là không hổ danh là một diễn viên, một diễn viên ưu tú có khả năng diễn xuất vô cùng tinh vi.

Cả hai đều trầm mặc, sau đó Hyeonjoon mở lời trước: "Nếu không còn chuyện gì để nói, tôi cúp máy nha, ngày mai tôi còn có việc, cần phải nghỉ ngơi sớm một chút."

Lee Minhyeong không quen với cách nói chuyện này của cậu, anh không ngờ lại có một ngày, Hyeonjoon nói chuyện khách khí với anh như vậy: "Hyeonjoon, chúng ta......có còn được xem là bạn không?"

"Đương nhiên rồi." Hyeonjoon trả lời rất nhanh.

Lee Minhyeong gật đầu, anh nhịn không được hỏi: "Hoàn cảnh nhà mới có tốt không? Hệ thống bảo an thế nào? Hiện tại em là minh tinh, không thể tùy tiện chọn đại nơi nào đó để ở được, em hiểu không? Em nên tìm nơi nào có hệ số an toàn cao hơn một chút mới được."

"Tôi hiểu."

"Em ở một mình, phải chú ý an toàn, nếu không, em bảo Boseong ở chung với em đi, hoặc là sắp xếp thêm một trợ lý sinh hoạt cho em, thật ra trước đó tôi có nói với Kim Jeonghyeon rồi, hiện tại em nổi tiếng như vậy thì có thể thuê thêm một trợ lý nữa, Boseong phụ trách công việc của em, trợ lý sẽ phụ trách sinh hoạt cho em."

"Không cần đâu." Hyeonjoon trả lời: "Mỗi lần đi quay, Boseong và anh Jeonghyeon đều đi theo tôi, khi không quay nữa cũng không cần người khác hỗ trợ đâu, như này là tốt rồi."

"Vậy à?" Lee Minhyeong lẩm bẩm, anh không phản bác cậu, chỉ nói: "Vậy em nhớ chú ý an toàn, phát sinh chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc trực tiếp báo nguy."

"Ừm."

Còn gì nữa nhỉ? Lee Minhyeong ngẫm nghĩ: "Giao thông có tiện không? Quan trọng là em không biết lái xe, trước kia bảo em học, nhưng em vẫn luôn không có thời gian, hay là thuê một tài xế riêng đi? Một minh tinh như em, không thể ra ngoài cứ luôn gọi xe mãi được."

"Không cần đâu, ngoại trừ công việc ra, tôi cũng không thường xuyên bước ra ngoài làm gì, hơn nữa, đợi rảnh rỗi, tôi sẽ đi học lái xe."

"Tài xế cũng không cần à." Lee Minhyeong nói nhỏ, đột nhiên anh cảm thấy bất lực, vô thức lẩm bẩm: "Sao cái gì em cũng không cần hết vậy?"

Hyeonjoon nghe thấy lời này của anh, sống mũi có chút cay cay, cậu chớp chớp mắt, sau đó khuyên nhủ Lee Minhyeong: "Lee Minhyeong, tôi biết anh có thói quen chăm sóc cho tôi, nhưng thật lòng mà nói thì tôi không phải là một đứa trẻ, tôi đã là một người trưởng thành rồi, tôi có thể sống một cuộc sống tự lập của chính bản thân mình, trước khi gặp được anh, tôi và mẹ đã sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ đến lớn mà, không phải sao? Tôi rất cảm ơn anh đã chăm sóc và giúp đỡ tôi trong suốt một năm này, nhưng bây giờ hợp đồng đã kết thúc, anh không còn trách nhiệm gì với tôi nữa cả, anh không cần phải lo lắng đến mấy chuyện này, tôi sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, tôi cũng sẽ cố gắng trưởng thành, biến bản thân trở thành một người tốt hơn, cho nên, anh có thể thu lại cánh chim mà anh đã mở ra vì tôi và sống một cuộc sống chỉ thuộc về anh."

Lee Minhyeong ngây ngẩn cả người, mặc kệ anh nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới có một ngày, Hyeonjoon lại nói những lời này với anh. Cậu đúng là một người không sầu không lo, đêm qua vẫn đang được anh ôm vào lòng, mà bây giờ, đã khuyên anh nên buông tay, quay về cuộc sống sinh hoạt vốn có của anh. Gần một ngày, thậm chí còn chưa được một ngày.

Anh lo lắng Hyeonjoon khi rời đi sẽ khó chịu, nên anh đã suy nghĩ cho cậu rất nhiều.

Lee Minhyeong không biết anh cúp điện thoại thế nào, anh nắm chặt điện thoại trong tay, tâm tình rơi thẳng xuống đáy biển sâu, anh yên lặng thay quần áo rồi bước vào phòng tắm, trong đầu không suy nghĩ gì nữa.

Rạng sáng, Lee Minhyeong tỉnh lại rất nhiều lần, mỗi lần mơ mơ màng màng tỉnh lại, đều sẽ vì Hyeonjoon không ở bên cạnh, theo thói quen muốn bật đèn để đi tìm cậu nhưng khi đèn sáng lên rồi, anh sẽ nhớ đến Hyeonjoon đã rời khỏi anh, lại tắt đèn nằm xuống ngủ. Anh có thói quen ôm Hyeonjoon khi ngủ, lúc này ngủ một mình, anh lại có chút trằn trọc, ngủ không yên.

Anh lại nhớ đến Hyeonjoon, nhớ một năm hai người ở chung này, ban đầu là anh chủ động muốn ôm Hyeonjoon khi ngủ, khi đó anh chỉ một lòng muốn ngủ với cậu, nghĩ cho dù không cá không tôm cũng được, nhưng anh là người đã trả tiền thì phải hưởng được một ít phúc lợi chứ. Nhưng về sau, không cần anh chủ động, Hyeonjoon cũng sẽ ngủ trong lòng ngực anh. Cậu sẽ nằm trong vòng tay anh, nói chuyện phiếm với anh, sẽ dựa vào lòng anh thương lượng sự tình, hoặc ngay lúc anh gọi cậu rời giường, cậu sẽ ôm lấy anh làm nũng xin được ngủ tiếp.

Lúc Hyeonjoon mới vừa vào ở, cậu không phải là một con sâu lười, nhưng về sau, cậu lại luôn ngủ nướng ở trong lòng anh.

Lee Minhyeong có chút khó chịu, anh nhìn đồng hồ, mới 5 giờ hơn. Trước kia anh sẽ không như vậy, cho dù Hyeonjoon có ra ngoài đóng phim, anh cũng sẽ không như vậy, anh vẫn sẽ như cũ ngủ vô cùng an ổn, bởi vì anh biết, cậu sẽ luôn trở về bên cạnh anh. Nhưng hiện tại, anh biết, cậu sẽ không quay về nữa.

Sau khi hai người gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người càng lúc càng đi về hai hướng xa nhau, như anh đã từng nói với Lee Sanghyeok, như anh đã đoán được từ đầu.

Lee Minhyeong rời giường, trầm mặc chuẩn bị đi làm.

Hyeonjoon dậy trễ hơn Lee Minhyeong, hôm nay cậu có một buổi đại diện phát ngôn hoạt động trạm, nên 7 giờ hơn cậu đã rời khỏi giường thay quần áo. Bởi vì phải đến công ty hoá trang, nên ngày hôm qua cậu đã gọi điện thoại, báo địa chỉ mới cho Boseong, để Boseong sắp xếp xe đến đón cậu.

Boseong phát hiện Hyeonjoon thay đổi địa chỉ, nhưng không nói gì, thẳng đến hôm nay tới đón Hyeonjoon, cậu mới kinh ngạc hỏi: "Anh Hyeonjoon, hiện tại anh đang ở đây sao?"

Hyeonjoon gật đầu.

Boseong lại hỏi: "Lee thiếu chuyển nhà ạ?"

Gwak Boseong và Kim Jeonghyeon là hai trong số ít người không biết quan hệ thật của hai người họ, nhưng biết hai người ở chung một chỗ. Hyeonjoon lắc đầu, cậu nói: "Boseong, cậu là người của tôi đúng không?"

Boseong gật đầu.

"Vậy thì được, tôi biết trước kia Lee Minhyeong có dặn cậu, bảo cậu tường thuật mọi chuyện của tôi cho anh ấy nhưng từ hôm nay trở đi cậu đừng làm vậy nữa, nếu anh ấy hỏi cậu cứ nói là tôi không cho cậu nói, anh ấy có bất mãn gì thì cứ tới tìm tôi, cậu không cần phải tường thuật lại chuyện của tôi cho anh ấy nữa."

"Vì sao ạ?" Boseong khó hiểu: "Hai người cãi nhau?"

"Không phải." Hyeonjoon bình tĩnh nói: "Chúng tôi chia tay rồi nên đừng để mấy chuyện lặt vặt này làm phiền anh ấy nữa, không thích hợp."

Boseong kinh ngạc, thậm chí cậu còn nghĩ có lẽ bản thân đang gặp ảo giác: "Anh anh anh, hai anh chia tay rồi á?"

"Đúng vậy."

"Vì, vì sao?"

"Hết duyên hết phận, thì chia tay thôi."

Boseong không thể tin được: "Không phải mấy ngày trước Lee thiếu còn ra mặt giúp anh sao? Vụ trên IG ấy."

Boseong vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cho cậu xem bài đăng hôm ấy Lee Minhyeong viết về việc không tham gia tuyên truyền trên IG, Lee Minhyeong đã ghim bài đăng ấy lên đầu, thậm chí còn chứng thực: Diễn kịch chơi chơi, không cần chú ý, nếu thích tôi thì hãy theo dõi Hyeonjoon.

Hyeonjoon nhìn bài đăng trên màn hình, trong lòng có chút cay cay, cậu thở dài: "Không mâu thuẫn gì cả, tôi chỉ muốn cậu đừng nói chuyện của tôi cho anh ấy biết nữa thôi, anh ấy là vậy đó, cho dù chia tay, cũng sẽ nguyện ý đối xử tốt với tôi, anh ấy là một người tốt, một người rất tốt với tôi."

Boseong cảm thấy bản thân nghe không hiểu gì cả: "Vậy sao hai anh còn chia tay? Anh không thích Lee thiếu nữa hã?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là hết duyên hết phận thôi, được rồi, cậu đừng hỏi nhiều nữa, cứ nghe lời tôi nói là được, hiểu không?"

Boseong không hiểu, nhưng cậu vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, cậu gật đầu đồng ý. Cậu nhìn màn hình điện thoại, chỉ cảm thấy cứng họng nghẹn lời, cậu tốn thời gian cố gắng xây dựng siêu thoại #MinHyeon, sau bài đăng kia của Lee Minhyeong, thật vất vả cậu mới đẩy siêu thoại đi lên, thậm chí vượt qua cả #JaeHyeon, fan CP gào thét a a a tỏ vẻ lần này sắp chạm tới sự thật rồi, nếu đây không phải tình yêu, thì bọn họ sẽ không tin vào tình yêu nữa, ấy thế mà, cuối cùng hai người này đã chia tay rồi!

Boseong cảm thấy cậu đúng là chẳng hiểu gì về tình yêu, khó trách cậu vẫn luôn là chó độc thân, quả thật quá hợp lý.

Hoạt động trạm lần này bởi vì độ hot của [Một bức thư tình], cho nên rất nhiều phóng viên đều đặt câu hỏi xoay quanh về bộ phim, Hyeonjoon chọn một số câu hỏi để trả lời, khi được hỏi: "Trong số dàn diễn viên của bộ phim này, diễn viên nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất với cậu?", cậu liền thẳng thắn trả lời: "Lee Minhyeong."

"Nhắc đến Lee Minhyeong, hình như anh ấy vẫn luôn không tham gia vào công tác tuyên truyền của phim nhỉ?" Phóng viên hỏi.

Hyeonjoon vừa nghe, liền biết cô không theo dõi tình hình trên IG, thời điểm đó sau khi Lee Minhyeong đăng bài viết ấy lên, IG đã nháo loạn, thậm chí còn leo lên hot search, hồi sau mới được Kim Jeonghyeon gỡ xuống. Tất cả mọi người đều suy đoán, anh thật sự không muốn tham gia vào giới giải trí này, hay là đang ý đồ muốn được nổi tiếng hơn? Sau đó Hyeonjoon đã chia sẻ bài đăng, đặc biệt thay anh nói rất nhiều, thế nhưng vẫn có người sẽ càng vì thế mà càng nhận định hai người đang liên hợp lăng xê với nhau. Ngược lại, Lee Minhyeong lại chẳng bận tâm, kiểu tùy mấy người muốn nghĩ gì thì nghĩ.

"Bản chất công việc của anh ấy không phải là làm diễn viên, bởi vì lúc ấy tình thế bức bách, vì cứu bộ phim cho nên sau khi nghe tôi ngỏ ý mời, anh ấy đã nhận diễn cho bộ phim này nhưng cũng vì anh ấy không phải là một diễn viên, hơn nữa cũng không muốn đổi nghề, cho nên anh ấy không muốn tham gia tuyên truyền hậu kỳ, cũng không muốn thêm nổi bật. Mọi người không biết, nên có lẽ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái nhưng thật ra anh ấy là một người rất ưu tú, với công việc anh ấy đang làm, anh ấy đã có thành tích vô cùng xuất sắc, cho nên anh ấy không cần phải tạo thêm nổi bật cũng như nổi danh hơn làm gì, hy vọng mọi người đừng suy đoán vô lý về anh ấy nữa. Nghiêm túc mà nói, thật ra anh ấy là thần tượng của tôi."

Đoạn video phỏng vấn này của Hyeonjoon, buổi chiều hôm đó đã được lan truyền khắp trên mạng, tất cả đều điên cuồng chia sẻ. Fan cp #MinHyeon sôi nổi bàn luận, hô to ăn đường ăn đường, mấy chị em mau ra đây ăn đường đi.

"Ui tình yêu thần tiên gì thế này, Hyeongie công khai tỏ vẻ thích anh ấy thì xin hãy theo dõi Joonie, còn Joonie thì công khai tỏ vẻ, Hyeongie là thần tượng của cậu ấy, tôi đi chết đây, khóa MinHyeon đây, tôi nuốt luôn đây."

"A a a a, cặp này real quá đi! Đây là cp duy nhất trong năm nay, tôi cảm thấy chân tình thật cảm đó, quá ngọt, tôi chưa từng thấy cp nào ngọt như vậy!"

"Từ lúc theo MinHyeon, tui đã không còn theo cp khác nữa rồi, tui yêu Minhyeong, tui yêu Hyeonjoon, tui chỉ muốn hỏi, khi nào hai người kết hôn a a a a!!"

Boseong nhìn siêu thoại #MinHyeon cứ thế mà đi lên bảng xếp hạng, càng ngày càng nhiều người hô lớn "Là tình yêu đó", chợt cảm thấy trái tim từng đợt co rút đau đớn, kết hôn cái gì mà kết hôn, người ta đã chia tay rồi! Mẹ nó, rõ ràng vẫn ngọt ngào như vậy, mà lại muốn chia tay, chia cái gì tay chứ, ba không cho phép hai người chia tay! Ba muốn xem hai người ở bên cạnh nhau suốt đời!

Boseong cảm thấy rất buồn phiền, đặc biệt là khi nhìn các fan cp không biết sự thật đang điên cuồng vui vẻ trên IG, là người duy nhất biết được chân tướng, Boseong cảm thấy bản thân đúng là quá thảm.

Thế nhưng, cũng khó tránh khỏi có mấy người không hòa vào bầu không khí này, bọn họ chỉ trích Hyeonjoon và Lee Minhyeong, vì hút fan mà công khai bán hủ, không biết xấu hổ.

Nhưng những lời này phát ra không được bao lâu, liền bị đánh trả: "Moon Hyeonjoon và Lee Minhyeong bán hủ á??? Bộ cậu ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi giúp đỡ người nghèo sao?"

"Lee Minhyeong bán hủ thì thôi không nói, nhưng Hyeonjoon bán hủ? Cậu ấy bị ngốc ư? Mà bán hủ với tuyến 18? Vừa nhìn đã biết đây là quan hệ tốt rồi."

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nói đừng quan tâm, nếu thích thì hãy đi quan tâm người khác đó, nếu là bán hủ, thì quá quyết đoán rồi, không muốn hút fan nữa ư?"

"Nếu Lee Minhyeong muốn bán hủ, anh ấy sẽ tùy tiện tham gia một đợt tuyên truyền, tương tác thân mật một hai lần với Hyeonjoon, nhiệt độ sẽ hot hơn nhiều, hiện tại không đăng IG, tuyên truyền cũng không tham gia, thì không phải anh ấy đang muốn bản thân đừng gây sự chú ý cũng như đừng nổi tiếng hơn đó sao? Nếu không phải mỗi ngày mấy người đồn đoán anh ấy bất hòa với đoàn phim, mắc gì anh ấy sẽ đăng một bài bác bỏ tin đồn trên IG chứ? Giờ thì hay rồi, mấy người không nói anh ấy bất hòa với đoàn phim nữa, giờ mấy người chuyển sang nói anh ấy bán hủ, đúng là loại không còn gì để nói mà."

Fans hai nhà đều nhất quyết không thừa nhận anh nhà mình bán hủ, nhất định hai người là bạn tốt, dưới sức chiến đấu vô cùng mãnh liệt của họ, cuối cùng những người vẫn luôn kiên trì hai người bán hủ cũng không dám nói thêm gì nữa.

Mà Lee Minhyeong – người bị cho là đang bán hủ, hoàn toàn không hay biết gì, sau khi bận rộn làm việc cả ngày, anh mang theo một thân bực bội đi đến phòng tụ hội ở khách sạn đã đặt từ trước. Kim Kyukkyu nhìn vẻ mặt anh như công ty sắp sửa phá sản, bèn khϊếp sợ nói: "Sao sắc mặt cậu kém vậy? Công ty của cậu sắp sụp rồi à? Không sao đâu, cậu còn có thể thừa kế gia nghiệp mà."

Lee Minhyeong:......

Lee Minhyeong cạn lời ngồi xuống, lười phản ứng.

Kim Kyukkyu thấy vậy, anh hoảng sợ vỗ vỗ Park Dohyun bên cạnh: "Vậy mà không giận tôi? Cũng không đánh tôi kìa? Mẹ tôi ơi, sợ hãi đến lạ."

Park Dohyun nhìn Lee Minhyeong yên lặng bắt đầu rót rượu, anh hỏi: "Cậulàm sao vậy? Tâm tình kém vậy?"

"Không có gì." Lee Minhyeong nói.

"Không có gì mà nhìn cậunhư công ty sắp phá sản tới nơi."

Lee Minhyeong nắm chặt ly rượu, nhìn chất lỏng trong ly, anh trầm mặc một hồi, sau đó mới đột nhiên nói: "Tôi và Hyeonjoon kết thúc rồi."

Kim Kyukkyu cùng Park Dohyun nghe vậy liền nhìn nhau, kinh ngạc nói: "Sao lại kết thúc?"

"Một năm rồi, đã đến hạn giao kèo rồi."

"Trời má, nhanh vậy, mới đó mà đã một năm rồi." Kim Kyukkyu kinh ngạc nói.

Park Dohyun nhìn Lee Minhyeong: "Cho nên hiện tại tâm tình cậu không tốt là do đã kết thúc với cậu ấy sao?"

Đương lúc Park Dohyun đang nói chuyện, Kim Geonwoo đẩy cửa đi vào: "Kẹt xe nên đến hơi muộn, gọi món chưa?"

"Vẫn chưa, Taeyong nói có lẽ ổng sẽ đến trễ một chút, nên tính chờ thêm chút nữa." Park Dohyun nói.

Kim Geonwoo nghe vậy, anh ngồi xuống bên cạnh Lee Minhyeong, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Lee Minhyeong, anh hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy thiếu gia, ai chọc ngài?"

"Ai chọc cậu ta đâu, hợp đồng của cậu ta và Hyeonjoon kết thúc rồi, cho nên mới như vậy."

Kim Geonwoo cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn: "Luyến tiếc à? Luyến tiếc thì gia hạn hợp đồng đi? Cậulại bao cậu ấy một năm là được rồi."

Lee Minhyeong cạn lời: "Em ấy là hàng hóa ư? Hết năm này lại đến năm khác, cả đời này của em ấy có được mấy năm thanh xuân đâu, sao phải chôn chân ở chỗ tôi làm gì?"

"Vậy cậu khó chịu cái gì?" Kim Geonwoo khó hiểu: "Luyến tiếc thì tiếp tục, bỏ được thì thôi, mắc gì giờ đây ngồi làm ra vẻ người đã chết."

"Đúng vậy." Park Dohyun nhìn Lee Minhyeong: "Không phải ngay từ đầu cậu chỉ muốn ngủ với cậu ấy sao? Hiện tại người cũng đã ngủ rồi, cậu còn bất mãn cái gì nữa."

"Tôi chưa ngủ với em ấy." Lee Minhyeong bình tĩnh nói.

Ba người đồng loạt kinh ngạc: "Cậu nói cái gì? Cậu chưa ngủ với cậu ấy, một năm trời! Vậy ý muốn của cậu là gì? Giúp đỡ người nghèo? Tình yêu Plato? Hay cậu có vấn đề?"

Lee Minhyeong thở dài: "Mấy người không hiểu đâu, đúng là ban đầu tôi muốn ngủ với em ấy, nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy chuyện này không còn quan trọng nữa, sau này em ấy sẽ gặp được nhiều người, sẽ ở bên cạnh những người đó. Nếu hai chúng tôi quan hệ với nhau, thì em ấy sẽ thật sự trở thành tình nhân của tôi, lỡ như sau này em ấy gặp được người em ấy thích, người đó để ý đoạn thời gian này, cảm thấy đây là vết nhơ của em ấy, hai người vì thế mà khắc khẩu, rồi dẫn đến chia tay......" Lee Minhyeong ngẫm lại liền cảm thấy phiền phức: "Nên chuyện này không quan trọng. Huống hồ, nếu tôi thật sự ngủ với em ấy, sau này người khác đào bới được chuyện này, em ấy sẽ bị bôi đen lịch sử, cho dù tôi có giải thích hai chúng tôi không có quan hệ gì, em ấy không bán thân, thì tôi cũng không thể nói đúng lý hợp tình được. Nên không còn quan trọng nữa."

Kim Geonwoo có hơi không thể lý giải được tư duy của anh: "Minhyeong, cậu có thấy cậu suy nghĩ hơi bị nhiều không? Cậu quan tâm sau này cậu ấy gặp được người thế nào làm gì? Người này có liên quan gì đến cậu đâu? Người đó có để ý hay không, Hyeonjoon và người đó có mâu thuẫn với nhau hay không, thì cũng đâu có liên quan đến cậu đâu, cậu đâu cần phải nhọc lòng nhiều như vậy."

"Mẹ nó, mắc gì tôi vì một tên vương bát đản không biết xuất hiện từ đâu ra mà nhọc lòng chứ? Tôi nhọc lòng vì Hyeonjoon, đến lúc đó nếu tên vương bát đản này để ý, thì không phải người thương tâm khổ sở là Hyeonjoon sao, khi ở với tôi, tôi chưa từng để em ấy phải chịu oan ức bao giờ, không lý nào lại khiến em ấy sau này ở chung với người khác, vì chuyện của hai chúng tôi mà phải chịu thêm nhiều oan ức không nên có." Lee Minhyeong nói xong liền nâng ly uống cạn, sau đó lại rót tiếp một ly, lòng tràn đầy bực bội.

Ba người Kim Geonwoo, Park Dohyun, Kim Kyukkyu quay đầu nhìn nhau, cả ba đều cảm thấy dường như người anh em này đã không còn chung mạch não với họ nữa rồi.

"Cho nên, cậu cố kỵ tên tuổi và tình cảm sau này của Hyeonjoon, nên mới không phát sinh quan hệ với cậu ấy?" Park Dohyun hỏi.

Lee Minhyeong gật đầu, uống cạn ly rượu.

Park Dohyun liền vươn tay cản lại: "Đừng uống nữa, uống rượu có lợi gì đâu, hiện tại cậu chính là người cô đơn, uống say cũng không có người săn sóc cậu đâu."

"Điều hay chẳng nói, chỉ biết nói điềm gở?" Lee Minhyeong nhìn anh.

Park Dohyun hỏi: "Tôi hỏi cậu nè, hiện tại tâm tình cậu không tốt, là vì Hyeonjoon rời đi phải không? Hợp đồng của cậu và cậu ấy kết thúc, cậu ấy rời đi, tâm tình cậu không tốt, đúng không?"

"Không đúng." Lee Minhyeong nói.

"Không đúng á?" Park Dohyun lại kinh ngạc hỏi: "Thế thì vì sao?"

Lee Minhyeong đặt ly rượu xuống, anh trầm mặc một hồi, sau đó mới từ từ mở miệng: "Tôi cho rằng cho dù hợp đồng giữa hai chúng tôi kết thúc, nhưng cả hai vẫn có thể làm bạn bè, tuy không còn giống như trước kia, nhưng tôi vẫn có thể ngẫu nhiên giúp em ấy, nhưng sau này tôi mới phát hiện, đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi mà thôi, em ấy không có suy nghĩ như vậy, dường như, en ấy không muốn làm bạn bè với tôi nữa."

"Thời điểm Giáng Sinh năm ngoái, tôi tặng em ấy một chiếc xe, mấy ngày trước là sinh nhật em ấy, tôi tặng em ấy một căn nhà, tôi nghĩ khi em ấy dọn đi, ít nhất em ấy cũng nên có một nơi để ở, hiện tại em ấy đang đà nổi tiếng, không thể tùy tiện chọn đại một chỗ để ở được. Thế nên tôi tặng em ấy một căn nhà, em ấy nhận, nhưng trước khi đi, em ấy lại trả chìa khóa nhà lại cho tôi. Chiếc xe kia cũng vậy, em ấy cũng chưa từng lái qua một lần, tôi tặng em ấy, em ấy cũng trả chìa khóa xe lại cho tôi."

Lee Minhyeong nhìn Park Dohyun: "Cậu biết không? Hai tháng nay, ngoại trừ bận rộn công việc thì em ấy luôn ở cùng với tôi, thế nhưng khi tôi không hay biết gì, em ấy đã đặt thuê nhà, một câu liên quan đến căn nhà mới em ấy cũng không hề nói cho tôi biết. Tôi là gì? Là vật trang trí ư?"

"Tôi cảm thấy em ấy sinh sống một mình không dễ dàng, nói muốn cho em ấy một trợ lý sinh hoạt, em ấy nói không cần, nói cho em ấy một tài xế, em ấy cũng không cần, đến cuối cùng, em ấy còn nói với tôi, rằng tôi hãy thu hồi cánh chim của mình, đừng quan tâm em ấy nữa, hãy sống một cuộc sống của bản thân tôi đi."

Lee Minhyeong nhớ tới lời này liền không kìm được lửa giận: "Tôi thật sự không hiểu, tuy hết hạn hợp đồng, sau này không còn quan hệ gì nữa, nhưng em ấy có cần phải làm như vậy không? Tôi cũng sẽ không hại em ấy, chuyện gì tôi cũng muốn tốt cho em ấy, em ấy có cần phải lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần như vậy không? Em ấy chỉ có một mình, mới vừa tốt nghiệp, bên cạnh không có thân thích, mẹ thì đang nằm trên giường bệnh, nhưng cái này không cần, cái kia cũng không cần, còn muốn trả tiền lại cho tôi nữa chứ? Mẹ nó tôi cần chút tiền cỏn con ấy sao? Không phải tôi đang muốn quan tâm em ấy sao, em ấy làm sao vậy? Sao bây giờ em ấy không còn muốn đón nhận nữa?"

"Hai chúng tôi ở bên nhau một năm, tôi liền chăm sóc em ấy một năm, em ấy muốn gì tôi đều cho em ấy cái đó, em ấy không cần, nhưng tôi thấy tốt, tôi cũng chủ động dâng lên trước mặt em ấy, tôi đối xử với em ấy chưa đủ tốt sao? Hiện tại em ấy vừa mới dọn đi, sau lưng đã hận không thể muốn phân rõ giới hạn với tôi rồi, đây là có ý gì? Rời nhà trốn đi sau đó nháo loạn muốn ra ở riêng à? Cứ cho là con trẻ muốn độc lập đi, nhưng lại không hề bước đi đúng chỗ. Không phải chuyện gì cũng nên có quá trình sao? Nào có chuyện mới vừa dọn đi là tuyệt tình như vậy!" Lee Minhyeong tức đến bật cười, lại nâng ly uống cạn.

Park Dohyun nhìn, nhất thời cũng không biết nên khuyên thế nào, anh ngẩng đầu nhìn Kim Geonwoo và Kim Kyukkyu, cả hai cũng đang vẻ mặt khϊếp sợ, không biết nên nói gì nhìn anh.

Lee Minhyeong xả giận xong rồi, một ly lại đến một ly, Kim Geonwoo thấy vậy, liền cản lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể lời ít mà ý nhiều, hỏi thẳng: "Minhyeong, có phải cậu thích Hyeonjoon rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro