Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Kết thúc

T1 win 2-0 thêm 2 chap nhé !!!!!

Sự thật chứng minh, cảm giác của cậu không hề sai, sau khi 6 tập đầu tiên được phát sóng, dựa vào giá trị nhan sắc siêu cao của dàn diễn viên, cộng với dàn nhân vật tươi trẻ tính cách vô cùng thú vị, [Một bức thư tình]đã thành công nhận được sự quan tâm chú ý từ mọi người xung quanh. Đoàn phim rèn sắt khi còn nóng, bảo các diễn viên tiến hành các màn hỏi đáp của fans trên IG, đương nhiên, Lee Minhyeong là diễn viên đặc biệt nhất trong đoàn, anh không cần phải làm mấy công tác tuyên truyền như này.

Đây là lần đầu tiên Hyeonjoon trả lời các câu hỏi của fans , có chút mới lạ, bởi vì đang tuyên truyền cho phim truyền hình, nên cậu chỉ chọn các câu hỏi có liên quan đến phim truyền hình, không chọn các câu hỏi về chuyện tư cá nhân, hỏi đáp một hồi, các fan đồng loạt trêu chọc: "Anh ở bên chính phủ đúng không, giữ kín như bưng ý."

Fans Lee Minhyeong thấy những người khác trong đoàn đều tiến hành hỏi đáp trên IG rồi, mà mãi vẫn chẳng thấy Lee Minhyeong đâu, trong lòng nghi hoặc mọi người bèn thảo luận ở trong hậu viện hội xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Hyeonjoon thấy vậy, vội vàng trấn an: "Chắc anh ấy đang bận gì đó thôi, cho nên mới không tham gia đợt tuyên truyền này."

"Nhưng không chỉ lần này thôi đâu, lần nào tuyên truyền cũng không có anh ấy hết." Lập tức có người đáp lại.

"Có phải anh nhà có quan hệ không tốt với người trong đoàn phim không?" Có người hỏi.

"Không đâu." Hyeonjoon thầm nói đoàn phim nào dám quan hệ không tốt với anh ấy, anh ấy là nhà đầu tư đó! "Lúc đó tôi có đi thăm đoàn phim, mọi người ở chung rất hòa hợp."

"Vậy vì sao đợt tuyên truyền nào anh ấy cũng không tham gia?"

Không những fans Lee Minhyeong thắc mắc, bên cạnh đó còn có người qua đường cũng chung một nghi vấn: "Lee Minhyeong bất hòa với đoàn phim sao? [Một bức thư tình] tuyên truyền mà chẳng thấy mang anh ta theo."

"Đoàn phim chèn ép người mới à? Hẳn là không đâu, bộ phim này ngoại trừ Hyeonjoon ra, đâu thấy ai nổi tiếng lắm đâu, Min Seohyung cũng chỉ mới là tuyến số 3 mà thôi."

"Nhìn IG Lee Minhyeong đi, từ trên xuống dưới rất ít bài đăng đề cập về nội dung bộ phim, toàn là các bài tương tác với Hyeonjoon là nhiều, hơn nữa còn là trong năm nay sau khi Hyeonjoon nổi tiếng nữa, một lời khó nói hết nha."

Hyeonjoon:...

Hyeonjoon cảm thấy những người này đúng là rất rảnh.


Cậu vén tay áo lên đang tính nói giúp cho Lee Minhyeong, nhưng fans Lee Minhyeong đã nhảy ra trước: "Lầu trên nói chuyện kiểu gì vậy, diễn viên với nhau chẳng lẽ không tương tác? Hơn nữa, rõ ràng là Moon Hyeonjoon tương tác trước, sao có thể nói Lee Minhyeong ôm đùi được?"

"Lee Minhyeong chưa đủ nhọ sao? Đã không tham gia tuyên truyền thì chớ đằng này còn bị người khác đặt điều là muốn ké fame, đúng là nực cười mà."

"Từ lúc [Một bức thư tình] được phát sóng đến giờ, tuyến trên tuyến dưới gì Lee Minhyeong cũng không tham gia tuyên truyền, IG cũng chỉ đăng mấy bài lác đác, nếu anh ấy muốn nổi tiếng, anh ấy sẽ yên lặng như vậy sao?"

"Trời má, dựa theo cách nói của lầu trên, sao tôi cứ cảm thấy anh nhà đang có mâu thuẫn với đoàn phim vậy, càng nghĩ càng thấy kinh khủng."


Hyeonjoon nhìn, cân nhắc nói chuyện với Lee Minhyeong: "Hay anh cũng tham gia tuyên truyền cho [Một bức thư tình]đi?"

Ngay khi nghe thấy lời này, Lee Minhyeong liền nhận được điện thoại của Kim Jeonghyeon, Kim Jeonghyeon gọi đến nói một chút về tình hình của anh hiện tại trên mạng, quả thật anh không thể ngờ tới, bản thân chỉ không tham gia hoạt động tuyên truyền thôi, mà đã bị người ta hiểu lầm như vậy rồi. Nhưng dù sao anh cũng không phải là diễn viên, cũng không muốn nổi tiếng gì, cho nên không muốn vì những người không liên quan này mà thay đổi chính mình. Chẳng qua, Lee Minhyeong nghĩ ngợi một hồi, bèn yên lặng đăng nhập vào IG.


Hyeonjoon nhìn IG cậu bỗng dưng có tin báo chú ý liền sửng sốt một chút, nhấn vào xem liền thấy Lee Minhyeong đã đăng một bài viết.

"Về chuyện vắng mặt trong các hoạt động tuyên truyền, để tôi giải thích một chút. Lúc ấy khi diễn [Một bức thư tình] là tình thế bức bách, bởi vì một ít nguyên nhân, đoàn phim cần phải tuyển chọn diễn viên một lần nữa, mà nhân vật Kang Sunghoon này mãi vẫn chưa tìm được diễn viên nào thích hợp, vừa khéo tôi đi thăm Hyeonjoon, được đoàn phim nhìn trúng, Hyeonjoon cũng khuyên tôi giúp một chút, thế nên nể mặt cậu ấy, tôi đã nhận diễn nhân vật này. Thực chất công việc của tôi không phải là diễn viên, tôi cũng không có mong muốn phát triển gì ở phương diện này, thế nên tôi mới từ chối hoạt động tuyên truyền của đoàn phim [Một bức thư tình]. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và thích tôi, nhưng trước mắt tôi cũng không có ý đổi nghề, cho nên mọi người không cần phải quan tâm đến tôi lắm đâu, nếu thật sự thích tôi, vậy thì hãy dành sự quan tâm đó cho Hyeonjoon nhiều hơn nha."

Hyeonjoon giật mình: "Anh làm gì vậy? Anh Jeonghyeon có biết không?"

"Sao phải nói cho anh ta biết?" Lee Minhyeong tỏ vẻ chán ghét: "Có bao giờ tôi làm việc mà phải báo cho anh ta."

"Nhưng anh viết vậy......"

"Không đúng sao?" Lee Minhyeong hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tôi lại đổi nghề đi làm một thần tượng hút fans à? Một giây của tôi đáng giá hơn  trăm triệu đó biết không?"

Hyeonjoon cũng hết cách, chỉ là trực giác cảm thấy phỏng chừng fans của anh sẽ bùng nổ luôn cho mà xem. Cậu mở khu bình luận lên xem, quả nhiên liền thấy các fans bình luận vô cùng nhiệt liệt: "Anh ơi, vậy mà anh cũng nói được."

"Anh có quan hệ gì với Hyeonjoon dạ, nghe lời anh nói xong, em rất thẳng đó nha."

"A a a a đường 2 anh, mẹ nó ngọt quá đi."

"Anh có thể nói cho em biết 'bởi vì một ít nguyên nhân, đoàn phim cần phải tuyển chọn diễn viên một lần nữa' là nguyên nhân gì hay không? Em bị thiếu thông tin á?"


Hyeonjoon nhìn bình luận phía dưới càng lúc càng nhiều, cậu nghĩ chắc chắn bài đăng này sẽ được đưa lên khắp các diễn đàn, nói không chừng còn bị soi mói xem ý nghĩa từng chữ nữa.

Nhưng Lee Minhyeong không quan tâm đến mấy chuyện này, chuyện anh để ý chính là: "Ngày mốt là sinh nhật em rồi, em muốn đi chơi ở đâu không?"

Hyeonjoon nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, Lee Minhyeong vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu, chờ đáp án.

"Anh muốn đi đâu?" Hyeonjoon hỏi anh: "Tôi thì đi đâu cũng được."

"Sinh nhật của em đương nhiên sẽ do em quyết định."

Hyeonjoon cũng không có ý tưởng gì, đối với ngày sinh nhật giả này cậu đã mất đi nhiệt tình từ sớm, dường như cảm thấy đi chơi ở đâu cũng vậy.

"Đâu cũng được, tùy anh."

Lee Minhyeong cảm thấy trạng thái này của cậu có chút không đúng, rõ ràng trước kia khi nhắc đến sinh nhật của cậu, cậu vẫn luôn chủ động tỏ vẻ hy vọng hai người sẽ trải qua cùng nhau, nhưng sao bây giờ lại biến thành thế nào cũng được.

"Em không có nơi nào muốn đi à?"

"Ừm, không có nơi nào đặc biệt muốn đi." Hyeonjoon thành thật nói.

Lee Minhyeong nhìn cậu, trầm tư một chút: "Vậy đi bơi đi." Anh nói: "Lần trước dẫn êm đi bơi, nhưng lại không cho em xuống nước, lần này cho em chơi thỏa thích."

Hyeonjoon không hề ý kiến: "Được."

Lee Minhyeong nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, nghe giọng điệu không hề gợn sóng của cậu, cảm giác hình như cậu không muốn tổ chức sinh nhật và cũng không thấy vui vẻ gì khi được ra ngoài chơi: "Nếu em không thích, có thể đổi sang nơi khác."

"Không đâu." Hyeonjoon cười nói: "Bơi lội cũng được mà."

Hoạt động đầu tiên sau khi hai người quen nhau chính là bơi lội, ở nơi đó, lần đầu tiên Lee Minhyeong hôn cậu, hiện tại sắp chia lìa, lấy bơi lội để làm điểm kết thúc, cũng rất thích hợp.

"Cứ như vậy đi." Hyeonjoon nói.

Lee Minhyeong gật đầu, nhưng mãi vẫn cảm thấy, tươi cười trên mặt cậu dường như chẳng mấy chân thật.


Ngày đi bơi hôm đó, thời tiết vô cùng tốt, Lee Minhyeong bao hết cả khu, hồ bơi to như vậy mà chỉ có hai người. Anh trêu đùa: "Hiện tại em có thể xuống nước được rồi."

Hyeonjoon mỉm cười gật đầu, hiếm khi không đấu võ mồm với anh.

Thật ra cũng không hoàn toàn hiếm thấy, Lee Minhyeong nghĩ, khoảng thời gian này dường như cậu không còn đấu võ mồm với anh như trước nữa. Sau ngày hôm đó, tuy rằng không rõ ràng nhưng anh vẫn mẫn cảm cảm nhận được sự thay đổi của Hyeonjoon, cậu không còn đùa giỡn không kiêng nể với anh nữa, cũng không làm nũng với anh, cho dù đôi lúc anh cố tình chủ động tiếp cận cậu, cùng cậu làm một ít chuyện thân mật, Hyeonjoon cũng chỉ cười cười tiếp nhận, không giống như trước kia chủ động thân mật với anh.

Lee Minhyeong cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao sau này hai người cũng tách ra, với trạng thái như bây giờ của cậu, có lẽ sau khi tách ra cậu sẽ không cảm thấy khó chịu, thế nhưng anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này vẫn còn vài điểm khuất mắt, cảm thấy tựa hồ không nên diễn ra như vậy.


Hai người đùa giỡn trong nước một hồi, Lee Minhyeong đề nghị thi đấu một ván, Hyeonjoon tự nhiên đáp ứng. Hai người cùng bơi một vòng, ai chạm thành hồ trước sẽ thắng.

Trình độ bơi lội của Hyeonjoon cũng bình thường, cho nên rất nhanh, Lee Minhyeong đã dẫn đầu, anh nhanh chóng bơi xong một vòng, chạm vào thành hồ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Hyeonjoon đang bơi về phía anh.

"Ba thắng hai mới tính, lại nào." Lee Minhyeong nói.

Lúc này, anh cố ý bơi chậm lại, để Hyeonjoon chạm vào thành hồ trước. Hyeonjoon biết trình độ bơi lội của anh cho nên khi thấy bản thân dẫn đầu chạm thành hồ trước, cậu liền biết Lee Minhyeong cố ý để cho cậu thắng, chỉ là trời sinh tính cậu không phải là người ra vẻ, cho nên Lee Minhyeong có tâm làm, cậu liền có tâm tỏ vẻ như không biết, chỉ nói: "Tôi thắng rồi."

"Ừ." Lee Minhyeong cười nhìn cậu: "Một ván cuối cùng."

Hyeonjoon gật đầu, vốn dĩ gương mặt của cậu đã đẹp sẵn rồi, hiện giờ vì ngâm nước hồ bơi, chợt cảm giác giống như đóa hoa hạnh thấm đượm mưa phùn, vừa ướt át mà cũng vừa xinh đẹp. Lee Minhyeong không tự chủ được nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn của cậu, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen nhánh của cậu, nhìn chằm chằm bờ môi mềm mại của cậu.

Anh nhìn một hồi, chợt thấy đôi môi Hyeonjoon hé mở nói: "Bắt đầu chưa?"

"Trước khi bắt đầu phải đưa ra giải thưởng trước đã, nếu em thắng, tôi phải hôn em một cái, nếu tôi thắng, em phải hôn tôi một cái."

"Được." Hyeonjoon vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

"Vậy bắt đầu đi."

Lee Minhyeong nói xong liền dẫn trước bơi ra ngoài, khi bơi được nửa đường, anh cố tình thả chậm tốc độ, hôm nay là sinh nhật của Hyeonjoon, anh vẫn nhớ rất rõ cho nên anh vẫn luôn hy vọng Hyeonjoon sẽ thắng. Hyeonjoon không nghĩ nhiều như anh, dựa theo tốc độ bình thường của cậu bơi xong một vòng, sau đó chạm vào thành hồ, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước.

Thế nhưng, ngay khi cậu vừa ngẩng đầu lên, bỗng dưng có một sức lực nào đó ngăn cản cậu, ngay sau đó Hyeonjoon cảm nhận được có người ôm lấy vòng eo cậu, hôn cậu ở dưới nước.

Hyeonjoon chưa từng hôn môi ở dưới nước bao giờ, nhất thời ngơ ra, thẳng đến khi Lee Minhyeong vừa hôn vừa truyền khí cho cậu, hai người nổi lên mặt nước rồi, cậu vẫn còn đang khϊếp sợ nhìn Lee Minhyeong.

"Bị dọa rồi sao?"

Hyeonjoon gật đầu.

"Vậy đổi một cái nhẹ nhàng hơn xem sao?" Lee Minhyeong nói xong liền ấn sau gáy cậu, trực tiếp hôn.

Anh nói đổi một cái nhẹ nhàng hơn, nhưng dần dà nụ hôn liền trở nên kịch liệt hơn, anh ôm chặt Hyeonjoon, không ngừng gia tăng nụ hôn của anh, trái tim không nhịn được đánh trống reo hò, anh nhìn Hyeonjoon, Hyeonjoon cũng dịu dàng nhìn anh chăm chú, không vui sướng, cũng không có quyến luyến, thậm chí vẻ khϊếp sợ khi vừa rồi hôn môi ở dưới nước cũng không có.

"Có phải đã lâu rồi em không chủ động hôn tôi không?" Lee Minhyeong hỏi.

Hyeonjoon biết ý anh hỏi là gì, cậu lại gần hôn anh một cái.

Cậu hôn xong, đương lúc chuẩn bị rời đi, lại bị Lee Minhyeong ôm vào lòng, Lee Minhyeong lại ấn chặt gáy cậu lên vai anh, nhốt cậu vào trong lòng anh. Anh không nói gì, nhưng trái tim vẫn đập nhanh đến dữ dội, hệt như một dã thú vô cùng táo bạo, không ngừng mà chống đối.


Anh ôm Hyeonjoon, cảm nhận con thú trong tâm mình, lúc này cảm xúc của anh đã đạt đến giới hạn tồi tệ nhất. Dù muốn tách ra, nhưng vì sao lại tách ra như thế này, vì sao lại không thể giống như trước kia? Anh vẫn như cũ có thể cưng chiều Hyeonjoon, vì sao Hyeonjoon lại không đối xử với anh giống như trước kia? Cậu không nên có dáng vẻ như thế này, rõ ràng cậu rất ỷ lại và cũng rất quyến luyến anh, rõ ràng mỗi khi nhìn thấy anh, hai mắt cậu đều sáng lên, vì sao lại trở thành như vậy? Đôi mắt cậu nhìn anh không hề có một tia thích thú, cũng không hề có mảy may vui sướng, phảng phất như anh cũng giống như bao người bình thường khác.

Anh nhớ rõ Hyeonjoon từng nói với anh rằng: "Tôi ở trước mặt anh không giống với khi tôi ở trước mặt người khác."

Thế nhưng giờ đây, Lee Minhyeong nhìn không thấu gì cả.

Anh nhắm mắt lại, đem hết tất cả cảm xúc tồi tệ ấy giấu tận xuống sâu đáy lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Hyeonjoon đáp lại: "Cảm ơn anh."

Như anh đoán, câu nói không hề có tình cảm.

Lee Minhyeong buông cậu ra, anh xoay người, vậy cũng tốt, anh tự nhủ, ít nhất khi ra đi Hyeonjoon sẽ không khổ sở, như vậy là đủ rồi.


Thời điểm ăn cơm, Lee Minhyeong tặng món quà sinh nhật mà anh đã chuẩn bị cho Hyeonjoon: "Mở ra nhìn xem."

Hyeonjoon mở hộp quà ra, mới phát hiện bên trong là một xâu chìa khóa.

"Đây là chìa khóa căn nhà của tôi ở phía nam thành phố, là một căn nhà song lập, rộng khoảng 400m2, có đủ loại đồ đạc và một khoảng sân nhỏ. Nếu muốn, sau này em có thể trồng một số loài hoa và cây nhỏ, có thể xem như là bồi dưỡng tình cảm."

Hyeonjoon không nghĩ tới anh sẽ tặng cho cậu một căn nhà, liền lên tiếng từ chối: "Tôi không muốn nhận món quà này đâu."

"Nhận đi, đồ tôi đã tặng, sẽ không thu hồi."

"Nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nhận món quà này." Cậu nhìn Lee Minhyeong, dựa vào cái gì cậu nhận lấy căn nhà này từ Lee Minhyeong, ngay cả là tình nhân của Lee Minhyeong cậu còn không được tính, thì cậu có tư cách gì để nhận lấy căn nhà này đây.

"Joonie, hôm nay là sinh nhật của em, có sinh nhật nào mà không nhận quà đâu? Nhận đi, đừng vì chuyện này mà hai ta khắc khẩu, không đáng."

Hyeonjoon nghe vậy, cậu không nói thêm gì nữa, thật lâu sau mới nhận lấy xâu chìa khóa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Cậu không muốn nhận căn nhà này, cậu nghĩ chờ đến ngày cậu rời đi, cậu sẽ đưa xâu chìa khóa này lại cho Lee Minhyeong, còn bây giờ, hai người không nên vì chuyện này mà khắc khẩu, đúng là không đáng.

Lee Minhyeong thấy cậu nhận rồi, lúc này mới vừa lòng, giúp cậu cắt bò bít tết xong, sau đó đặt ở trước mặt cậu: "Ăn đi."

Hyeonjoon "Ừ" một tiếng, cầm dao nĩa lên.

Không được bao lâu, đã đến ngày 29 tháng 8, hợp đồng của Hyeonjoon và Lee Minhyeong sẽ kết thúc vào ngày 30 tháng 8, khi đó cậu sẽ rời khỏi nhà Lee Minhyeong, thế nên ngày 29, Hyeonjoon đã bắt đầu thu thập hành lý. Lee Minhyeong nhìn cậu thu thập hành lý, vô cớ bực bội trong lòng, anh kiềm nén cảm xúc lại, sau đó bảo đảm với Hyeonjoon: "Tiền thuốc men của mẹ em, tôi vẫn sẽ tiếp tục gánh vác."

Hyeonjoon muốn thương lượng với anh: "Bây giờ tôi đã có thể tự......"

Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, Lee Minhyeong đã cắt ngang, thái độ của Lee Minhyeong rất kiên quyết: "Không phải trước đó đã nói rồi sao, tôi phụ trách tiền thuốc men của mẹ em, không chỉ một năm, mà là toàn bộ, tôi đã nói là sẽ giữ lời."

Hyeonjoon không muốn ầm ĩ với anh, cậu quyết định thôi cứ nhớ kỹ trước, chờ sau này tích cóp đủ rồi, sẽ trả hết một lần cho anh. "Ừm", cậu tạm thời đồng ý.

Lee Minhyeong không nói nữa, tiếp tục nhìn cậu thu thập hành lý.

Đồ của Hyeonjoon không nhiều lắm, khi đến cậu kéo hai vali, hiện tại rời đi, cậu cũng chỉ kéo hai vali. Lee Minhyeong nhìn bình thủy tinh ngôi sao đang đặt trên tủ đầu giường, anh bước qua cầm bình lên đưa cho Hyeonjoon.

Hyeonjoon nhìn bình thủy tinh trong tay anh, nhìn ngôi sao bên trong, liền nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, nhớ tới khi đó Lee Minhyeong dịu dàng chúc phúc cậu. Cậu duỗi tay tiếp nhận, đoạn khẽ nói: "Cảm ơn anh."

"Không khách khí."

Hyeonjoon nhét bình vào trong vali, sau đó, kéo khóa lại.


Buổi tối trước khi ngủ, Hyeonjoon hỏi Lee Minhyeong: "Sáng mai anh sẽ dậy đi làm luôn hay sao?"

"Tôi muốn tiễn em." Lee Minhyeong nói.

Hyeonjoon liền từ chối: "Không cần đâu."

Lee Minhyeong ôm cậu, không khỏi ôm chặt hơn chút nữa, Hyeonjoon nhẹ nhàng mà cũng kiên định nói: "Tôi muốn tự mình rời đi."

Lee Minhyeong cúi đầu nhìn cậu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu: "Ừ." Anh hôn đỉnh đầu Hyeonjoon, thỏa hiệp nói.



Tối hôm đó, Lee Minhyeong ngủ không hề yên ổn, anh mơ một giấc mơ, trong mơ không có Hyeonjoon, anh đang miêu tả với đám Kim Geonwoo rằng: "Hyeonjoon à, là tình nhân nhỏ bé của tôi, mấy người đã gặp qua rồi đó, còn ngồi spam cho em ấy nữa, bộ mấy người quên rồi sao?"

Thế nhưng Kim Geonwoo lại chỉ cười nói: "Cậu nói cái gì vậy, không phải Hyeonjoon đã sớm chạy đi cùng với Park Jaehyuk rồi sao? Park Jaehyuk thay cậu ta trả hết số tiền nợ cho cậu rôi, cậu quên rồi à."

"Cậu nói bậy cái gì vậy." Lee Minhyeong tức giận nói: "Tuy trước đó em ấy có qua lại với Park Jaehyuk, nhưng sau đó đã kết thúc rồi, bây giờ em ấy đang ở cùng với tôi mà."

Kim Geonwoo cạn lời: "Cậu hỏi đám Taeyong xem, nhìn xem có phải Moon Hyeonjoon đang ở bên cạnh Park Jaehyuk không, cậu điên rồi à? Tới giờ vẫn còn nhớ thương cậu ta, Minhyeong, cậu đâu phải loại người này đâu."

Lee Minhyeong cảm thấy Kim Geonwoo mới điên rồi, thế nhưng Shin Taeyong, Park Dohyun và Kim Kyukkyu, ai cũng đứng về phía Kim Geonwoo. Anh hết cách, đành quay sang hỏi Shin Jiwon: "Hai người các em quen biết nhau, quan hệ không tồi, em có nhớ không?"

Shin Jiwon lạnh lùng cười một tiếng: "Em với cậu ta quan hệ không tồi á? Minhyeong anh tỉnh lại đi, cậu ta là một tên ở tuyến 18, là một cái tên mơ hồ, căn bản em còn chưa gặp qua, sao có thể có quan hệ không tồi với cậu ta chứ? Có mà quan hệ trong mơ của anh không tồi ý."

Lee Minhyeong cảm thấy cả đám chẳng ai nói lý cả, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Hyeonjoon, nhưng điện thoại không thông. Anh muốn nhắn SNS cho Hyeonjoon, nhưng trong SNS lại không có liên lạc của người này. Anh lại chuyển sang nhìn IG của Hyeonjoon, phát hiện IG cậu dường như chẳng có nội dung nào, hơn nữa còn là một cái tên vô cùng xa lạ.

Lee Minhyeong bắt đầu luống cuống, anh hỏi Kim Jeonghyeon gần đây Hyeonjoon đang làm gì, Kim Jeonghyeon tỏ vẻ anh không biết, Hyeonjoon đã ngưng hợp đồng với T1 từ lâu rồi, hiện tại cậu đang ở phòng làm việc của Park Jaehyuk, nên anh cũng không biết hoạt động gần đây của cậu là gì.

Lee Minhyeong cảm thấy không đúng, tất cả đều không đúng, rõ ràng Hyeonjoon đang ở T1, rõ ràng cậu đang ở bên cạnh anh! Anh lái xe trở về nhà, nhưng trong nhà lại chẳng có một chút dấu vết sinh hoạt nào của Hyeonjoon. Trong phòng ngủ của anh, trên giường chỉ có một gối đầu, phòng quần áo của anh cũng chỉ có quần áo và giày của anh, anh nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đó không hề có bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao như thường ngày vẫn thấy. Lee Minhyeong nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, trên bồn rửa mặt cũng chỉ có một bộ vật dụng vệ sinh cá nhân của một mình anh.

Hyeonjoon đâu rồi? Hyeonjoon ở chung với anh đâu rồi? Cậu đã đi đâu rồi? Vì sao tất cả mọi người đều nói cậu đang ở bên cạnh Park Jaehyuk, vì sao cậu không ở chỗ anh? Lee Minhyeong ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc phát hiện, anh ở trong gương, trên cổ rỗng tuếch. Mặt dây chuyền Hyeonjoon tặng anh, đã không thấy đâu nữa rồi.


Nháy mắt Lee Minhyeong liền bừng tỉnh, anh vô thức giật giật cánh tay, cảm nhận được xúc cảm ấm áp bên cạnh, theo bản năng liền ôm chặt người vào trong lòng. Lee Minhyeong cảm thấy bản thân có chút hoảng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, anh vươn tay vặn mở đèn ngủ trên đầu giường, dưới ánh đèn mờ nhạt anh nhìn Hyeonjoon đang yên tĩnh ngủ say trong lòng, nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà thấy sợ.

Anh điều chỉnh ánh sáng tối đi một chút, anh ôm lấy Hyeonjoon, nhìn cậu chăm chú không chớp mắt, sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.

Đêm đó, Lee Minhyeong thức trắng cả đêm, anh cứ như vậy nhìn Hyeonjoon, ngẫu nhiên sẽ hôn cậu một cái, sau đó lại lẳng lặng ôm cậu.

Sáng sớm khi rời giường, trong lòng Lee Minhyeong hối hận như từng đợt thủy triều mãnh liệt xô vào bờ, anh hối hận, anh không nên để Hyeonjoon rời đi, anh không muốn Hyeonjoon rời đi. Anh ôm Hyeonjoon, cúi người hôn cậu một lần cuối cùng, dịu dàng mà quý trọng, sau đó, anh xuống giường, để lại không gian cho Hyeonjoon.


Sau khi anh rời đi không được bao lâu, Hyeonjoon đã tỉnh, cậu nằm trên giường một hồi, sau đó mới rời giường thay quần áo, gắp gọn chăn, chuẩn bị rời đi.

Cậu đem chìa khóa xe, chìa khóa căn nhà mà Lee Minhyeong tặng đặt hết trên tủ đầu giường phòng ngủ của anh, để anh có thể dễ dàng nhìn thấy. Cậu nhìn quanh căn phòng cậu đã ngủ suốt một năm này, tuy có chút không nỡ, nhưng cuối cùng cậu vẫn từ từ cất bước ra ngoài đóng cửa lại.

Hyeonjoon chợt nhìn bình thủy tinh hoa hồng cậu đặt bên ban công, đó là món quà mà Lee Minhyeong đã tặng cậu vào ngày lễ tình nhân. Cậu không có người yêu cho nên cậu không có lễ tình nhân, nhưng cậu có yêu thích một người cho nên cậu muốn có một lễ tình nhân. Mà Lee Minhyeong, hôm đó Lee Minhyeong đã tặng cậu chín đóa hoa hồng và một hộp chocolate.

Chín đóa hoa hồng, lâu lâu dài dài, Hyeonjoon rất thích ý nghĩa này, cho dù cậu biết, đây là chuyện không có khả năng. Thế nhưng cậu vẫn luôn rất quý trọng, cho nên trước khi hoa hồng héo rũ, cậu đã phơi khô để giữ gìn dáng vẻ nở rộ tuyệt đẹp của hoa, sau đó cắm vào bình, làm trang trí trong nhà.

Bây giờ cậu phải rời đi rồi, những đóa hoa hồng này cũng nên vứt luôn đi thôi. Hyeonjoon cầm bình hoa lên muốn mang những đóa hoa hồng này đi nhưng khi cầm lên rồi, nhìn vẻ đẹp nâu đỏ diễm lệ của hoa, cậu lại yên lặng đặt bình lại chỗ cũ.

Giữ lại đi, Hyeonjoon nghĩ, thôi cứ giữ lại đi, ít nhất, nó cũng đã từng nở rộ rất đẹp trong căn nhà này.

Cuối cùng Hyeonjoon nhìn thoáng qua bình hoa hồng, tay kéo vali, rời khỏi căn nhà của Lee Minhyeong.


Hôm đó, Hyeonjoon đi vô cùng thoải mái, trong căn nhà chất đầy tài phú của Lee Minhyeong, cậu không hề lấy đi bất cứ thứ gì, chỉ lấy đi khối ngọc và những ngôi sao thật sự thuộc về cậu mà thôi.

Khi đến cậu vô cùng sạch sẽ, tay kéo theo hai vali, khi đi cũng vô cùng sạch sẽ, cũng kéo hai vali, khác nhau duy nhất chính là, khi đi cậu để lại tình yêu đã từng nở rộ rất đẹp của cậu, để lại thanh xuân đã từng khiến trái tim cậu rung động khiến cậu lặng lẽ yêu thích.


Jeong Jihoon biết hôm nay cậu muốn chuyển nhà, cố ý lái xe đến đón cậu, thấy cậu chỉ kéo mỗi hai chiếc vali, anh liền kinh ngạc hỏi: "Đồ ít vậy?"

"Ừ."

"Vậy có cần mua thêm gì không? Lát nữa tiện đường ghé siêu thị luôn."

"Mua chút đồ dùng sinh hoạt đi." Hyeonjoon nói: "Tôi không lấy theo mấy thứ này."

"Mua thêm vài món nữa, hôm nay cậu vừa chuyển nhà, xem như làm tiệc tân gia đi."

"Được."

Rất nhanh hai người đã dạo quanh siêu thị một vòng, mua đồ dùng sinh hoạt cùng rau quả, Jeong Jihoon hỏi cậu: "Cậu muốn uống rượu không?"

Hyeonjoon lắc đầu, cậu tự biết tửu lượng của cậu như thế nào đời này cậu sẽ không uống rượu nữa.

Jeong Jihoon thấy vậy, cũng chỉ cầm theo vài lon bia cho anh.

Hai người tính tiền, để đồ vào xe, sau đó lái xe chạy về căn nhà mới của Hyeonjoon.


Dọn vào nhà mới, điều đầu tiên phải làm đương nhiên là quét tước vệ sinh, Jeong Jihoon và Hyeonjoon hai người vừa quét vừa tán gẫu, vừa quét vừa dọn, ngược lại phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng dù sau căn hộ này cũng rộng gần 300m2, quét dọn một hồi đúng là có chút mệt.

"Hôm nào để tôi đưa robot quét dọn qua cho cậu, bằng không quá mệt mỏi, cậu cũng không phải thuê dì giúp việc."

"Anh đưa tôi rồi anh dùng cái gì?" Hyeonjoon hỏi anh.

Jeong Jihoon cười ha ha: "Tôi có nhiều lắm, tôi là người đại diện phát ngôn của thương hiệu này mà, nên thương hiệu này có tặng cho tôi vài cái, có thể xếp thành một dàn anh em hồ lô biến luôn cũng được. Cậu muốn màu nào, cho cậu quyền lựa chọn đó."

"Màu đen đi." Hyeonjoon nói: "Màu đen cho đỡ dơ."

"OK."

Hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó lại bắt đầu bận rộn, năng lực hoạt động của Jeong Jihoon rất mạnh, không được bao lâu đã thu xếp xong căn nhà cho cậu. Hyeonjoon nhìn sắc trời gần tối, cậu hỏi: "Đói bụng chưa? Ăn cơm đi."

Jeong Jihoon đồng ý: "Ăn lẩu đi, tương đối dễ làm, lát nữa dọn cũng nhanh."

"Ừm."

Hai người cùng nhau rửa đồ ăn, sau đó bắc một nồi lẩu lên.

Jeong Jihoon đổ bia ra ly, đưa một ly sang cho Hyeonjoon, cậu từ chối nói: "Tôi thật sự không uống."

"Không thích à?"

"Tửu lượng không tốt, không uống được."

"Vậy bia trái cây thì sao?" Jeong Jihoon hỏi cậu: "Uống bia trái cây chắc là được chứ."

Hyeonjoon vẫn chưa uống bia trái cây ở thế giới này bao giờ, cậu cảm thấy có thể nếm thử một chút, nhưng ngay khi cậu vừa mới chuẩn bị uống thì chợt nhớ đến cậu đã từng hứa với Lee Minhyeong rằng sẽ không uống bia uống rượu cùng với người khác, nên đành từ chối nói: "Thôi bỏ đi, tôi uống nước là được rồi."

Jeong Jihoon cũng không làm khó cậu, rót một ly nước cho cậu.

Hai người cùng nhau cụng ly, Jeong Jihoon chúc mừng: "Dọn qua nhà mới, chúc cậu có một bắt đầu mới suôn sẻ."

"Cảm ơn."


Hương vị nồi lẩu rất tuyệt, Hyeonjoon vừa ăn vừa tán gẫu với Jeong Jihoon, ngày đầu tiên rời khỏi Lee Minhyeong, bởi vì có người bên cạnh, nên so với những gì cậu tưởng tượng, ngày hôm nay cậu trải qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro