Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Hyeonjoon không nghĩ tới cậu ta sẽ nói như vậy, ngơ ngẩn nhìn lại.

Jeong Jihoon cười cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, cậu ta nói: "Hyeonjoon, nếu cậu thích một người, nhất định phải thật nghiêm túc tự hỏi bản thân rốt cuộc hai người có kết quả hay không. Đừng để bản thân làm ra chuyện cậu phải hối hận, hiểu không?"

"Cậu hối hận sao?" Hyeonjoon hỏi lại.

Jeong Jihoon lắc lắc đầu: "Không có gì phải hối hận, tôi chính là một người bình thường nhất trong số những người bình thường khác, có nghiêng ngả chật vật, có vui buồn tan hợp, có vui vẻ, cũng có không vui, tôi tự thân quyết định cuộc đời mình, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi sẽ luôn luôn đón nhận. Tôi không hối hận."

"Tôi cũng sẽ không hối hận." Hyeonjoon nói: "Chỉ cần hiện tại tôi sống vui vẻ là được rồi, chuyện tương lai, ai biết sau này tôi sẽ gặp phải chuyện gì đâu, cho nên bây giờ tôi muốn sống cho thật tốt."

Jeong Jihoon muốn khuyên bảo cậu, khuyên cậu đừng chỉ lo trước mắt, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, mỗi người đều trải qua tình cảm không giống nhau, nhưng khi thích một người nào đó thì trái tim vẫn luôn giống nhau. Khi bạn yêu một người, bạn sẽ bị che đi đôi mắt, giấu đi lỗ tai, không thấy và cũng không nghe, chỉ một lòng hướng đến người đó. Đây là dáng vẻ khi yêu của con người, không người nào có thể can thiệp vào được, chỉ có thể nhìn bạn trải qua.

Cậu ta đã từng trải qua rồi, kết quả là vết thương chồng chất, thương tích đầy mình, thế nên mới muốn buông tay. Nhưng Hyeonjoon vẫn chưa trải qua những chuyện này, cho nên cậu vẫn luôn khao khát về một tình yêu, Jeong Jihoon không muốn mang những gì cậu ta từng trải phủ lên người cậu. Chuyện này không thích hợp, cậu ta và Hyeonjoon không giống nhau, Lee Minhyeong và Kim Giin cũng không giống nhau. Cho nên, không cần thiết.

"Mong cậu không gặp phải chuyện khiến cậu hối hận." Jeong Jihoon nói.

Đối với cậu ta mà nói, cuộc sống khi sinh ra đã vô cùng bấp bênh, phải đi rất nhiều con đường, phải cố gắng rất nhiều, mới đi khỏi sơn thôn nhỏ bé ấy, đi đến thế giới rộng lớn bên ngoài. Thế nên, cậu ta đã quen với những thăng trầm, cũng quen với sự vô thường của những lợi ích và mất mát, nhưng Hyeonjoon lại khác, thoạt nhìn cậu không phải loại người nếm qua đau khổ, cậu trưởng thành không có sầu lo, nên có lẽ cậu vẫn sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió đi về phía trước.


Tháng sáu, Shin Jiwon đến thăm Hyeonjoon, đưa khối ngọc đã được điêu khắc xong cho cậu.

"Sắp đến sinh nhật Minhyeong rồi, vừa khéo, cậu có thể tặng quà sinh nhất cho anh ấy."

Hyeonjoon gật đầu: "Hai ngày nay tôi còn đang suy nghĩ xem nên tặng cho anh ấy cái gì, cậu đúng là đến rất đúng lúc."

"Đương nhiên rồi." Shin Jiwon rất đắc ý nói: "Đúng rồi, năm nay cậu có muốn tổ chức sinh nhật cho Minhyeong cùng chúng tôi không? Năm nào anh ấy cũng làm sinh nhật ở nhà một lần, rồi lại cùng chúng tôi một lần, cậu có muốn đến không?"

Đương nhiên Hyeonjoon muốn đi rồi, thế nhưng: "Anh ấy không nói với tôi."

"Chuyện này còn cần anh ấy phải nói sao? Cậu là bạn trai của anh ấy, đương nhiên sinh nhật của anh ấy, cậu muốn tới rồi. Khác nhau chính là, cậu tính hai người trải qua cùng nhau, hay muốn trải qua cùng chúng tôi mà thôi? Tôi cảm thấy tất cả cùng nhau trải qua đi, đông người sẽ càng náo nhiệt, cậu cũng có thể thân thuộc với mọi người hơn một chút."

"Vậy để tôi hỏi anh ấy một chút." Hyeonjoon nói.

"Ừm."

Shin Jiwon đưa ngọc xong, vốn dĩ tính toán trở về, nhưng đạo diễn thấy cô tới, nào thả cô đi dễ dàng như vậy, nhất định phải cho cô một nhân vật khách mời mới được. Shin Jiwon nể mặt Lee Minhyeong và Hyeonjoon nên cũng dễ dàng đáp ứng, trong vô số vai phụ không có nhiều suất diễn, chọn một vai mà cô thích nhất. Sau khi hóa trang, Shin Jiwon liền chụp một tấm hình đăng lên trang cá nhân: Đoán xem tôi đang ở đâu nè? Ngày mai công bố đáp án.

Fans nhìn tấm hình selfie này, nháy mắt hét ầm cả lên, tất cả đồng loạt cảm thán tiểu tiên nữ nào đây, không ngừng khen ngợi Jiwon, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu. Mọi người đều tưởng cô nhận bộ phim mới, từ trong group cho đến các diễn đàn các fan đều sôi nổi thảo luận, tất cả đều tò mò không biết đây là hóa trang của bộ phim nào, hay là của quảng cáo mới?


Ngày hôm sau, Shin Jiwon đúng hẹn công bố đáp án: #Chá Cô Thiên, đến thăm Hyeonjoon, thuận đường làm khách mời một phen, đàn em cố lên nha!

Hyeonjoon liền đáp lại cô: Cảm ơn đàn chị .

Fan CP HyeonWon không kịp phòng bị đột nhiên ăn phải ngụm đường, ngọt đến mức kêu ngao ngao lên, cả đám hô hào phải đi ôn lại tập một tập hai của 《Running 4 giờ》mới được. 

Fans Shin Jiwon không ngờ cô lại làm khách mời cho phim của Hyeonjoon, thật sự rất bất ngờ, cả đám cũng kéo nhau để lại lời nhắn dưới bài đăng của Hyeonjoon: Đàn em phải thay chúng tôi chăm sóc Jiwon đó nha.

Hyeonjoon trả lời "OK", thành công nhận được vô số câu cảm ơn từ fans Shin Jiwon.


Bên này bởi vì Shin Jiwon làm khách mời, nên trên IG và các diễn đàn đều gia tăng lượt thảo luận, bên kia Han Wangho thầm muốn đối đầu với Hyeonjoon, vì thế lập tức liên hệ với Park Jaehyuk, bảo Park Jaehyuk cũng đến làm khách mời một phen.

Lần này lực lượng hai bên lại một lần nữa ngang nhau, quần chúng ăn dưa đứng xem tỏ vẻ: Hay, hay lắm, hay là làm thêm mấy hiệp nữa đi?

Nhưng Hyeonjoon nào có tâm tư đi so đo với anh ta, rất nhanh sẽ đến sinh nhật của Lee Minhyeong, Hyeonjoon cân nhắc, không biết có nên phát thẻ người tốt cuối cùng vào đúng ngày này cho anh luôn không? Cậu có chút do dự, bởi vì cũng sắp đến sinh nhật của cậu rồi, không phải sinh nhật của Moon Hyeonjoon trong sách, mà là sinh nhật của chính cậu, nên chọn sinh nhật của Lee Minhyeong hay chọn sinh nhật của cậu đây, đây đúng là một vấn đề nan giải khiến người ta rối rắm.


Lee Minhyeong nhìn 《Chá Cô Thiên》đã quay vào quỹ đạo, cộng thêm việc Seo Jinhyeok bên kia luôn gọi điện thoại hối thúc anh trở về, nên khi Shin Jiwon rời đi, anh cũng chuẩn bị rời đi cùng cô luôn.

Hyeonjoon nghe vậy, kinh ngạc một chút: "Anh phải đi rồi sao?"

"Ừ, bên phía công ty còn có việc cần phải xử lý, tôi cũng không thể ở chỗ này mãi được, vừa lúc Jiwon về, tôi cũng về cùng em ấy luôn."

"Vậy sinh nhật của anh, tôi có thể tham gia cùng với đám người Jiwon hay không?" Hyeonjoon hỏi.

"Có gì mà không thể, hôm đó em cứ xin nghỉ phép trước, tôi sẽ tới đón em, nếu hôm đó tôi bận, thì em cứ về nhà trước."

"Được." Hyeonjoon nói.

"Đóng phim cho tốt, có chuyện thì cứ gọi điện cho tôi." Lee Minhyeong dặn dò.

"Tôi biết rồi, anh cũng vậy, cố gắng làm việc."

"Được." Lee Minhyeong cười nhìn cậu: "Nếu tôi không cố thì nào có tiền để nuôi em chứ."

Hyeonjoon thấy vậy, vội vàng nói: "Vậy tôi sẽ nuôi anh, hiện tại tôi cũng kiếm được tiền rồi."

"Thôi đừng, với chút tiền ấy của em, em vẫn nên giữ lại cho bản thân tiêu vặt đi."

Hyeonjoon nghe vậy, vô thức thở dài trong lòng, cậu vẫn luôn có suy nghĩ sẽ trả tiền cho Lee Minhyeong. Nghĩ cho dù không trả hết toàn bộ, nhưng được chừng nào thì hay chừng đó, nhưng hình như Lee Minhyeong không muốn như vậy. Hyeonjoon có chút sầu, làm sao để kim chủ ba ba của cậu vứt bỏ tôn nghiêm của một người cha, nhận lấy phụng dưỡng từ đứa con trai này đây, đây đúng là một câu hỏi khó!


Lee Minhyeong đi không được bao lâu, một vị khách không mời mà đến bước vào đoàn phim, đó là Kim Giin.

Lúc ấy, Hyeonjoon đang tập diễn với Jeong Jihoon, đột nhiên nghe được có người gọi  Jihoon một tiếng, ngẩng đầu lên liền thấy được người gọi là một người đàn ông vẻ mặt vô cùng bất thiện. Người nọ rất trẻ, thoạt nhìn cũng chạc tuổi Jeong Jihoon, gương mặt rất anh tuấn, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ánh mắt nhìn Jeong Jihoon, có vài phần không kiên nhẫn và không hề kiêng kị.

Jeong Jihoon không ngờ Kim Giin lại đến, nhìn anh ta, rồi lại nhìn thời gian vẫn chưa đến suất diễn của mình, vì thế nói với Hyeonjoon: "Tôi đi ra ngoài một chút, có việc cậu cứ gọi điện thoại cho tôi."

Cậu ta nói xong, xoay người nói với Kim Giin: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Kim Giin xoay người đi ra ngoài trước, Jeong Jihoon buông kịch bản cất bước đi theo. Hyeonjoon nhìn bóng dáng hai người, không biết vì sao có chút lo lắng. Cậu cảm giác được dường như tính tình của Kim Giin không được tốt cho lắm, cậu sợ anh ta nói chuyện với Jeong Jihoon không hợp, sẽ vung tay đánh nhau. Hyeonjoon muốn chạy theo xem, nhưng kế đó cậu còn có suất diễn, thế nên cậu đành chờ ở trong đoàn phim, tính toán chờ quay xong rồi lại nói.

Rất nhanh Jeong Jihoon đã quay trở lại, Hyeonjoon còn chưa quay xong, cậu ta đã trở lại rồi. Kết thúc cảnh quay, Hyeonjoon ngồi xuống bên cạnh Jihoon, cậu hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Jeong Jihoon cười cười: "Đừng lo lắng."

Hyeonjoon do dự một hồi cuối cùng vẫn hỏi: "Có phải đó là người cậu thích không?"

Mấy ngày nay khi đóng phim, cậu vẫn luôn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Jeong Jihoon vang lên không ngừng, thế nhưng Jeong Jihoon vẫn không bắt máy, người đại diện của Jeong Jihoon cũng không ngừng nói với cậu ta rằng "Cậu chủ Kim đang rất tức giận", Hyeonjoon nhớ đến những lời Jeong Jihoon nói trước kia, mơ hồ đoán được có lẽ cậu chủ Kim này chính là người yêu của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon cũng không giấu diếm, hào phóng gật đầu, sau đó còn dặn dò: "Đừng nói cho người khác biết."

"Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu." Hyeonjoon bảo đảm.

"Có phải hai người đang cãi nhau không?" Cậu hỏi.

Jeong Jihoon cảm thấy với tình hình của cậu ta và Kim Giin bây giờ không thể dùng hai từ cãi nhau để hình dung được, cậu ta nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Tôi muốn chia tay với anh ấy, nhưng anh ấy lại không đồng ý."

Đột nhiên Hyeonjoon nhớ đến ngày lễ tình nhân hôm đó, nhớ đến Jeong Jihoon đã đặt bàn và đồ ăn từ trước, nhớ đến cậu ta nói với cậu rằng "Nhất định phải thật nghiêm túc tự hỏi xem rốt cuộc hai người có kết quả hay không". Xem ra, Jeong Jihoon và người yêu của cậu ta......không có kết quả.

Nhất thời cậu không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nói: "Không phải cậu rất thích người đó sao? Vì người đó mà bước vào giới minh tinh."

"Đúng là vậy," Jeong Jihoon nói: "Nhưng bây giờ đã không còn thích nữa rồi. Trước kia, khi anh ấy tới đoàn phim thăm tôi, tôi sẽ cảm thấy rất vui sướng, nhưng bây giờ khi thấy anh ấy đến thăm, tôi chỉ cảm thấy rất mệt mà thôi, cảm thấy hà tất gì phải làm như vậy." Jeong Jihoon thở dài.

"Người đó đã làm gì có lỗi với cậu sao?" Hyeonjoon hỏi.

Jeong Jihoon cười cười, không nói gì, cậu ta nhìn về phía Hyeonjoon, giống như đang truyền đạt kinh nghiệm bản thân mà nói với cậu: "Hyeonjoon, nếu cậu thích một người, nhất định không được biểu hiện quá rõ ràng, nếu cậu biểu hiện quá rõ ràng, đối phương sẽ không quý trọng cậu nữa."

Hyeonjoon sửng sốt một chút: "Thế nhưng, nếu như biểu hiện không rõ ràng, thì làm sao đối phương biết được?"

"Không cần phải biết, khi người đó không biết thì sẽ đoán, sẽ vì muốn cậu biểu hiện, mà đặt hết tâm tư lên trên người cậu, một khi cái gì cũng biết hết rồi, cậu sẽ không còn sức hấp dẫn với người đó nữa."

Hyeonjoon cảm thấy lời này không đúng: "Nếu người đó biết rồi, người đó không dành hết tâm tư cho cậu, cậu cũng không hấp dẫn người đó được nữa, như vậy chỉ chứng minh được, vốn dĩ người đó không phải là một người lâu dài. Tình yêu phải đến từ hai phía, nếu thích thì phải luôn biểu hiện ra là thích, đừng nói hôm nay hay ngày mai, chẳng lẽ cả đời sau này cậu cũng không tính nói ư? Nhưng nếu nói ra sẽ mất đi, thì chỉ có thể nói lên rằng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ mất, vấn đề không phải nằm ở nói hay không nói, biểu hiện hay không biểu hiện, vấn đề nằm ở chỗ người đó. Vốn dĩ người đó sẽ không lâu dài với cậu."

Jeong Jihoon nhìn cậu, yên lặng trầm tư hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Cậu nói rất đúng.Vấn đề nằm ở chỗ anh ấy, vốn dĩ anh ấy không phải là một người yêu lâu dài."


Jeong Jihoon vẫn luôn không hiểu, vì cớ gì cậu ta và Kim Giin lại đi đến bước này, thời niên thiếu bọn họ yêu nhau, cũng đã sớm xác định quan hệ, bọn họ cũng có những khoảng thời gian rất ngọt ngào, Kim Giin sẽ cùng cậu  đến nhà ga, sẽ giúp cậu mang bữa sáng, sẽ dạy cậu nói tiếng Anh từng từ một. Thế nhưng hiện tại, chỉ nhìn Kim Giin thôi cậu đã cảm thấy mệt, nhìn thấy anh trong đầu sẽ liền phỏng đoán xem ngày hôm qua anh đã ở cùng với ai? Là ở cùng đám bạn bè chó má của anh, hay là một đối tượng mới nào khác?

Mãi mà cậu ta vẫn không hiểu, vì sao Kim Giin lại đi ngoại tình, lại đi tìm người mới hết lần này đến lần khác, thậm chí rõ ràng những người đó còn không bằng cậu. Có người từng nói với cậu rằng, là bởi vì tình yêu của cậu quá rõ ràng, cậu nên gói ghém tình yêu của mình lại một chút, đừng nên để cho đối phương biết mình thích đối phương nhiều đến nhường nào, Jeong Jihoon đã từng không tin lý luận này, cậu cảm thấy như vậy còn gọi gì là thích nữa? Nhưng cuối cùng, tình yêu của cậu vẫn chấm dứt. Cậu  không nhịn được bắt đầu nghĩ lại, có phải cậu không nên biểu hiện quá rõ ràng như vậy hay không.


Jeong Jihoon nhìn Hyeonjoon, tựa như đang nhìn chính mình của năm đó, cậu ta cùng Kim Giin, Moon Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong, sự kết hợp này sao mà giống nhau quá, đều là một người bình thường và một người có quyền lực và địa vị cao hơn. Thậm chí, quyền thế của Lee Minhyeong còn cao hơn cả Kim Giin.

Cho đến nay, Hyeonjoon đều chỉ nói Lee Minhyeong là anh trai họ hàng xa của cậu. Nhưng nào có người anh trai nào vì em của mình mà làm đến mức này? Jeong Jihoon đã từng thấy hai người bọn họ ở chung, cậu ta đã từng trải qua yêu đương, nên  cũng nhìn ra được so với anh em, hai người này càng giống như là tình nhân hơn. Cậu ta không muốn Hyeonjoon dẫm vào vết xe đổ của mình, cho nên cậu ta muốn tận khả năng của mình cung cấp một ít kinh nghiệm cho Hyeonjoon, để tình yêu của Hyeonjoon được thuận lợi hơn một chút. Nhưng mà dường như anh đã xem thường người trước mặt rồi, rõ ràng Hyeonjoon  có suy nghĩ của chính mình, cũng rất kiên trì với quan điểm của chính mình.

Jeong Jihoon cười cười, không nói gì thêm nữa, cậu ta chỉ nói: "Vậy hy vọng cậu có thể gặp được một người lâu dài."


Hyeonjoon nghe, vô thức hạ thấp tầm nhìn, yên lặng chớp chớp mắt, không được lâu dài cũng không sao, cậu nghĩ, có thể gặp được một người mình thích đã rất không dễ dàng rồi, có thể lâu dài đương nhiên là tốt nhất, không được lâu dài cũng không sao. Chỉ cần, khi cậu thích đối phương, đối phương cũng thích cậu là đủ rồi.

Cậu cùng Jeong Jihoon không giống nhau, cậu tận mắt chứng kiến cha mẹ ly hôn, nên khi còn là thời niên thiếu cậu đã biết, lâu dài là một chuyện hết sức xa xỉ. Cho nên Hyeonjoon cũng không cần lâu dài, cậu chỉ muốn ngày qua ngày cậu vẫn luôn có thể sống tốt, sống khỏe là được rồi.

Ngày 14, Hyeonjoon xin nghỉ, trở về thành phố X chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Lee Minhyeong. Sinh nhật của Lee Minhyeong vào ngày 16 , cũng như mọi năm vào ngày sinh nhật anh sẽ trải qua cùng với người nhà. Nên anh sẽ chọn một ngày trước hoặc sau sinh nhật, để tổ chức cùng với các tóc nhỏ của anh, sinh nhật năm nay sẽ được tổ chức vào 6h chiều ngày 15.

Hyeonjoon nghe anh nói như vậy, cố ý nói: "Tôi xin phép ngày 15, cho nên ngày 15 tôi mới quay về được, vậy nên anh không cần đến đón tôi đâu, đến lúc đó tôi đi thẳng về khách sạn là được rồi, anh gửi địa chỉ khách sạn qua cho tôi đi."

Lee Minhyeong không hề nghi ngờ, vừa nói "Được", vừa nhắn địa chỉ cho cậu. Hyeonjoon nắm điện thoại, cậu tính tạo một bất ngờ cho anh.


Ngày 14, Lee Minhyeong đúng giờ tan tầm về nhà, mới vừa bước vào phòng ngủ, liền cảm giác được có người ở đằng sau nhào lên người anh, anh phản xạ có điều kiện xoay người, một phen bắt được người đó, còn chưa kịp hỏi vào đây bằng cách nào, đã nghe được đối phương la to: "Đau đau, Lee Minhyeong anh thả tay ra."

Lee Minhyeong sửng sốt một giây, mắng một câu "Mẹ nó" xong, liền buông tay mở đèn, đèn vừa sáng liền thấy ngay Hyeonjoon đang đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt vô cùng oan ức xoa xoa cánh tay. Lee Minhyeong có chút dở khóc dở cười: "Không phải ngày mai em mới trở về sao?"

"Không phải là vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh đấy sao?" Hyeonjoon đành nói: "Giờ thì hay rồi, chỉ có kinh hoàng mà thôi."

Lee Minhyeong thở dài, kéo cậu ngồi xuống giường, nhìn nhìn cổ tay của cậu: "Còn xài được, xuống tay không quá tàn nhẫn, không có chuyện gì."

"Như vậy mà còn nói là không quá tàn nhẫn ư?" Hyeonjoon kinh ngạc nói: "Vậy khi xuống tay tàn nhẫn, anh bẻ gãy tay người ta luôn hay sao."

Lee Minhyeong nắm cổ tay cậu, giúp cậu xoa xoa: "Tôi còn tưởng em là ăn trộm đó, em xem lại em đi, về sớm không báo cho tôi biết, cũng không bật đèn, lại còn nhảy choàng ra từ phía sau, tôi nào biết là em đâu chứ."

"Ha, nếu tôi nhảy choàng vào anh từ phía trước, nói không chừng anh đã giơ chân đá bay tôi rồi." Hyeonjoon cảm thấy dựa theo sự nhạy bén của anh, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện này.

Lee Minhyeong bị cậu miêu tả thành hình tượng này liền bật cười, Hyeonjoon thấy anh không biết xấu hổ cười cười, bèn vươn cánh tay không bị anh nắm ra, nhéo anh một cái: "Anh còn cười nữa."

Lee Minhyeong thấy vậy, cười đến mức không dừng lại được, Hyeonjoon tức giận vươn tay muốn nhéo thêm mấy cái, Lee Minhyeong liền vội vàng bắt lấy tay cậu, Hyeonjoon giằng co không chịu, hai người liền nháo loạn một hồi ở trên giường. Cuối cùng, Lee Minhyeong ôm lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi, không cười, không cười nữa."

Hyeonjoon khó hiểu: "Đáng cười đến vậy sao?"

Lee Minhyeong nhìn cậu, thật ra chuyện không buồn cười, nhưng vì phản ứng của cậu có chút đáng yêu, cho nên anh mới cảm thấy buồn cười đến vậy.

Anh vô cùng thành thật lắc lắc đầu: "Không buồn cười, chỉ là lâu ngày không gặp em, tôi thấy vui mà thôi."

Hyeonjoon thích cách nói này, cậu ngồi trong lòng anh, đưa tay ra, bắt anh tiếp tục xoa cho cậu.

"Vốn dĩ tôi muốn ôm anh từ phía sau cơ." Cậu nói: "Đều tại anh phản ứng quá nhanh."

"Không sao, giờ tôi ôm em cũng vậy thôi."

Hyeonjoon nghe vậy, cúi đầu cười một cái, cậu xoay người ôm anh, tiến lên nhẹ nhàng hôn anh. Lee Minhyeong cảm thấy cái hôn như chuồn chuồn lướt nước này căn bản chính là trêu chọc, vì thế liền lấy lại quyền chủ động, ôm Hyeonjoon hôn một cái thật sâu. Hai người hôn xong, cậu thỏa mãn lại dựa vào lòng anh, ôm anh cùng anh nói chuyện.


Ngày hôm sau, Lee Minhyeong không đi làm, công ty có quy định, vào ngày sinh nhật nhân viên không cần phải đi làm, Lee Minhyeong làm sếp, đương nhiên cũng sẽ tự cho bản thân hai ngày nghỉ phép.

Hyeonjoon không tặng dây chuyền sớm cho anh, cậu tính chờ đến khuya, vừa qua 0h, đến sinh nhật chân chính của Lee Minhyeong rồi cậu mới tặng cho anh.

Hai người ở nhà nửa ngày trời, lúc này mới đi đến khách sạn đã được đặt trước. Trước kia Hyeonjoon đã từng đến khách sạn này, là khách sạn lần đó cậu và Lee Minhyeong đến bơi. Cậu nhớ Lee Minhyeong đã từng nói, đây là khách sạn của nhà Kim Geonwoo.

Kim Geonwoo và Kim Kyukkyu đã tới từ trước rồi, rất nhanh Shin Taeyong cùng Shin Jiwon cũng tới, Park Dohyun bởi vì kẹt xe nên thiếu chút nữa đến trễ, bị Kim Kyukkyu ồn ào muốn phạt rượu, hết cách anh đành phải bị phạt ba ly.

Từ hồi còn nhỏ, bọn họ đã quen biết nhau, bởi vậy cũng không khách sáo, tuy nói là tổ chức sinh nhật cho Lee Minhyeong, nhưng trừ lúc mở đầu buổi tiệc, Kim Geonwoo bắt mọi người cụng ly, cùng nhau gào to: "Minhyeong sinh nhật vui vẻ." ra, thời gian còn lại, đều giống như thường ngày, mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Trong số bạn bè của Lee Minhyeong, Hyeonjoon chỉ quen biết với Shin Jiwon, cậu không thân  với người ta, nhưng người ta lại rất thân thiết với cậu! Đặc biệt là Kim Kyukkyu hội trưởng chuyên spam \ khu bình luận trong hậu viện hội, đại khái là vì nhắn nhiều cho cậu, thế nên lúc này khi gặp được, anh cảm thấy vô cùng thân thiết.


"Lại đây, Joonie đúng không, anh kính cậu một ly nha." Kim Kyukkyu nói xong liền đứng lên, muốn cụng ly với cậu.

Hyeonjoon thấy vậy, cũng đứng lên, mới vừa bưng ly rượu lên liền nghe Lee Minhyeong nói: "Joonie là để cậu gọi ư? Còn anh nữa, cậu là anh của ai chứ."

Kim Kyukkyu bất mãn nhìn anh: "Sao tôi không được gọi Joonie chứ? Lúc bình luận, tôi cũng giống mọi người gọi cậu ấy là Joonie mà? Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu ấy, nên làm anh là phải rồi? Hơn nữa hơn nữa, tôi còn là fan anh trai của Joonie đó nha."

Lee Minhyeong ghét bỏ nhìn anh một cái: "Cậu mau im miệng lại đi, fan anh trai ư, sao cậu lại không biết xấu hổ nói ra mấy từ này chứ."

Hyeonjoon ngây ra, tình huống gì thế này, sao Kim Kyukkyu lại là fan anh trai của cậu?

Kim Kyukkyu đấu khẩu với Lee Minhyeong xong, lại quay đầu nhìn về phía Hyeonjoon: "Lại đây, cụng ly."

Anh nói xong, chạm vào ly rượu trên tay Hyeonjoon, uống một hơi cạn sạch, Hyeonjoon thấy vậy, cũng lập tức uống cạn ly rượu trong tay.

Lee Minhyeong vẫn chưa thấy cậu uống rượu bao giờ, lúc này thấy cậu uống cạn cả ly, vô thức lo lắng: "Em uống được không? Không uống được thì đừng uống, mặc kệ bọn họ."

Thật ra Hyeonjoon cũng không chắc cậu có uống được hay không, từ lúc đi học đến giờ cậu chưa từng uống rượu, nhưng cậu nghĩ có lẽ cậu uống được, bởi vì mẹ cậu cũng uống được.

"Không sao đâu," cậu nói: "Có lẽ là được."

"Có lẽ ư?" Lee Minhyeong thật hoài nghi.

Có Kim Kyukkyu mở đầu, những người khác cũng lục tục bắt đầu mời rượu cậu. Bởi vì có Lee Minhyeong, Hyeonjoon giống như người thứ bảy  ở trong group của họ vậy, tuy cậu không có trong group chat, nhưng lúc nào trong group cũng có chuyện về cậu cả. Thế nên đối với Hyeonjoon, bọn họ là những người xa lạ, nhưng đối với bọn họ, Hyeonjoon chẳng xa lạ gì, thậm chí bọn họ đều biết cậu diễn một bộ điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, phỏng chừng năm nay sẽ chiếu điện ảnh và một bộ phim truyền hình, bộ còn lại sẽ chiếu vào năm sau, quả thật vô cùng hiểu biết, tựa như fan group của Hyeonjoon vậy.

Hyeonjoon thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lòng thầm có chút vui vẻ, bởi vậy ai đến cũng không cự tuyệt, vô cùng hào sảng cụng ly với bọn họ.

Sau đó, cậu đã say.

Cậu say không hiện rõ lên mặt, thoạt nhìn vẫn thanh tỉnh giống như bình thường, chỉ là tư duy và cách nói chuyện có hơi chậm, đôi lúc còn dính người, buồn vui thất thường.

Lee Minhyeong thấy cậu uống xong một vòng, bèn rót một ly sữa chua cho cậu, sau đó anh phát hiện cậu đã say.

Hyeonjoon ôm lấy ly sữa chua, có chút giật mình nhìn anh, vô cùng ngoan ngoãn "a" lên một tiếng, sau đó liền yên lặng ôm ly, không uống cũng không nói lời nào.

Lee Minhyeong gọi cậu: "Joonie."

Hyeonjoon quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.

Lee Minhyeong hỏi: "Em say rồi?"

Hyeonjoon vẫn nhìn anh, thật lâu sau mới "a" lên một tiếng, tiếp tục ngây ngốc nhìn chằm chằm sữa chua.

Kim Geonwoo chưa gặp qua dạng người uống say như vậy bao giờ, cảm thấy chơi rất vui, liền trêu ghẹo cậu: "Joonie, cậu buồn ngủ rồi hả?"

Lee Minhyeong bất đắc dĩ nhìn anh: "Đều tại mấy người hết đó, ai bảo mấy người cụng ly với em ấy chứ!"

"Thế mà cũng trách chúng tôi?" Kim Geonwoo cảm thấy vô cùng oan ức: "Tính luôn cả tôi, Dohyun, Kyukkyu, Taeyong là chỉ có bốn người, chúng tôi nào biết tửu lượng của cậu ấy kém như vậy, mới bốn ly mà đã say rồi."

Lee Minhyeong đang chuẩn bị phản bác, chợt nghe Hyeonjoon bên cạnh lại "a" lên một tiếng, cảm giác như đang đáp lại câu nói vừa rồi của Kim Geonwoo vậy.

Kim Geonwoo cười phá lên: "Xem ra là say thật rồi, lần đầu tiên tôi thấy có người say như thế này đó."

"Cậu còn không biết xấu hổ cười nữa." Lee Minhyeong cảm thấy người bạn này của anh đúng là không thể bớt lo.

Anh nhìn Hyeonjoon đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, không ngờ lại có người chỉ mới bốn ly mà đã say rồi, anh vừa bất đắc dĩ mà cũng vừa cảm thấy Hyeonjoon như vậy rất đáng yêu.

"Được rồi, cơm cũng đã ăn rồi, giờ người cũng bị chuốc say luôn rồi, tan tiệc đi."

"Mới vậy đã tan rồi?" Kim Kyukkyu kinh ngạc nói: "Cuộc sống về đêm của chúng ta còn chưa bắt đầu mà? Vẫn chưa chơi gì mà?"

"Mấy người đi đi, tôi không đi."

"Cậu là nhân vật chính mà."

"Tôi cho phép mấy người tự xử."

Kim Kyukkyu không đồng ý nhìn anh.

Shin Taeyong thấy vậy, liền kiến nghị: "Hay cậu để Hyeonjoon về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước đi, rồi chúng ta đi chơi, chơi xong rồi hai người hẵn về."

Lee Minhyeong còn chưa nói gì, Hyeonjoon đã gật đầu "Ừ" trước một tiếng.

"Cậu xem, Joonie đã đáp ứng rồi kìa." Kim Kyukkyu lập tức nói.

Lee Minhyeong nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao hiện tại cũng chỉ mới hơn 7 giờ tối, vẫn còn thời gian để chơi thêm một lúc nữa.

"Thôi được."

Mọi người đứng lên, chuẩn bị đổi sang chỗ mới. Lee Minhyeong kéo Hyeonjoon dậy, anh ôm lấy cậu, mang cậu về phòng nghỉ của anh.

Hyeonjoon say cảm giác cả người rất nhẹ nhàng, mơ mơ hồ hồ, mỗi một bước đi dường như đều không chạm đất, giống như đang đi trên một đám mây vậy, vừa mềm mại mà cũng vừa yếu ớt. Cậu cảm thấy đi như vậy rất không thoải mái, vì thế liền khẽ gọi Lee Minhyeong, cậu làm nũng nói: "Minhyeong, anh cõng tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro