Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Nhưng dù có phiền toái hơn nữa thì vẫn phải đón Tết.

Buổi sáng hôm đó, Hyeonjoon từ sớm đã làm xong thức ăn cho đêm giao thừa, cất vào hộp đựng cơm mang tới bệnh viện. Cậu không làm quá nhiều món, dù sao cũng chỉ có hai người là cậu và Shim Suryeon, ăn không hết nhiều vậy được.

Shim Suryeon nhìn cậu bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, hâm nóng xong bưng ra đặt lên khay trà, bày bát đũa, xếp hoa quả và mấy món ăn vặt thì nghĩ con trai bà đúng là lớn thật rồi, còn biết chăm sóc người khác.

Hyeonjoon mở TV, dìu Shim Suryeon xuống giường, nói với bà: "Đúng lúc quá, tới Xuân Vãn rồi, chúng ta có thể cùng nhau xem."

Shim Suryeon cười đáp lời, ngồi xuống ghế sofa cùng cậu.

Cơ thể bà không khoẻ nên Hyeonjoon không chuẩn bị thức uống mà đun một bình nước ấm cho bà, Shim Suryeon uống một hớp, cảm khái nói: "Giờ Joonie làm cơm ngon hơn trước nhiều rồi."

"Quen tay hay việc mà." Hyeonjoon trả lời.

Shim Suryeon nghĩ nửa năm nay cậu ở bên ngoài phải tự mình phấn đấu, đau lòng cho cậu, nắm tay cậu cảm khái: "Nửa năm này vất vả cho con quá."

Hyeonjoon thấy thật ra vẫn ổn, tuy chẳng hiểu sao cậu lại xuyên đến thế giới này, nhưng cũng may vừa mới tới đã gặp được Lee Minhyeong, thế nên cũng coi như suôn sẻ trải qua.

Cậu cười nói với Shim Suryeon: "Mẹ con ai lại nói với nhau mấy cái này, công việc của con không mệt còn kiếm được nhiều tiền, mẹ đừng lo."

Shim Suryeon mỉm cười gật đầu, Hyeonjoon gắp thức ăn cho bà, khuyên nhủ: "Mẹ ăn thêm đi."

"Được."


Cơm nước xong, Hyeonjoon đi rửa hộp, Shim Suryeon ngồi trêи ghế sa lông xem TV, thấy hơi tò mò hỏi: "Joonie này, mai mốt con có lên Xuân Vãn không?"

Hyeonjoon không nghĩ bà sẽ hỏi cái này, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Cái này thì không nói trước được, Xuân Vãn chỉ mời mấy người nổi nổi thôi không phải ai cũng mời, nên cũng chưa chắc họ sẽ mời con."

"Vậy cũng không sao," Shim Suryeon nói: "Thế thì con có thể ăn Tết với mẹ, mà chắc cũng phải mai mấy minh tinh này mới về đến nhà nhỉ."

"Có vài người biểu diễn xong sẽ chạy về nhà, ở gần thì có thể về trước 12 giờ."

Shim Suryeon "Ừ" một tiếng, vừa nói chuyện với cậu vừa xem Xuân Vãn.


Lee Minhyeong cũng đang xem Xuân Vãn, đây là truyền thống của nhà họ Lee, cho dù có bận việc khác thì cũng phải mở TV lên nghe Xuân Vãn.

Mẹ Lee đặt cái thớt lên khay trà, cầm lấy nhân sủi cảo và mì vắt nói với 3 người đàn ông cách đó không xa: "Minhyeong qua cán bột với mẹ, Sanghyeok làm vằn thắn với ba đi con."

"Vâng, chờ con 5 phút để con xử lý xong công việc đã." Lee Sanghyeok nói.

Lee Minhyeong lưu luyến đặt điện thoại xuống, ngồi cạnh mẹ Lee, bắt đầu cán vỏ bánh với bà.

Không lâu sau, cả nhà bắt tay vào làm vằn thắn dưới sự chỉ huy của mẹ Lee. Mẹ Lee vừa làm vừa nghe Xuân Vãn, không quên đốc thúc hai đứa con trai của mình: "Qua đêm nay là tụi con lớn thêm một tuổi nữa rồi, đến lúc yêu đương rồi đấy, hết Tết là tới Valentine, người ta ai cũng đi đón lễ, hai đứa tụi con không ghen tị à?"

"Có gì phải ghen tị." Lee Sanghyeok đáp: "Người yêu nhau có niềm vui của họ, độc thân cũng có niềm vui của độc thân, con thích độc thân."

"Còn con thì sao?" Mẹ Lee nhìn con trai út của mình: "Con cũng thích độc thân à?"

Con có độc thân đâu, Lee Minhyeong nghĩ thầm, con có bé tình nhân mà? Nhưng anh cũng không thể không biết ngại đi nói với mẹ Lee là mình bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, nên chỉ nói: "Con sao cũng được."

"Minhyeong à." Mẹ Lee nhìn anh, bận tâm nói: "Con đừng học theo anh con, anh con thích nữ còn con thích nam, con phải tự biết lo cho mình chứ. Tình yêu khác giới chiếm đại đa số, bây giờ anh con còn độc thân nhưng kiểu gì sau này nó cũng sẽ gặp được người thích hợp với nó, còn con cứ mãi độc thân vầy lỡ không gặp được ai phù hợp với mình thì sao đây?"

Lee Minhyeong thấy mẹ mình cứ lo mấy chuyện không đâu: "Với điều kiện của gia đình mình thì con mà muốn là có cả hàng dài mấy cậu trai xếp từ đây tới cuối phố còn được nữa là."

Ba Lee hừ một tiếng: "Nói thì hay lắm, cũng chẳng biết cậu giống ai, không thích con gái đi thích con trai, tôi thấy tụi Taeyong, Geonwoo chơi với cậu từ nhỏ tới giờ đều thích con gái, có mỗi cậu là khác người ta!"

"Giống mẹ con đấy." Lee Minhyeong ngạo nghễ đáp: "Mẹ con thích đàn ông nên con cũng thích, nếu mẹ con không thích đàn ông thì làm gì tới lượt bố."

"Mẹ cậu là phụ nữ, cậu cũng là phụ nữ à?" Ba Lee cả giận nói.

"Từ giờ bố xem con như con gái cũng được, con không để ý đâu."

Ba Lee bị anh chọc tức ném quýt vào người anh: "Đẻ cậu còn không bằng đẻ con gái, con gái dễ thương ngoan ngoãn biết chừng nào, hừ."

Lee Minhyeong cầm quýt trong lồng ngực lên để trên bàn, cười cười, không chọc tức bố mình nữa.


Anh cúi đầu cán da sủi cảo, nghe âm thanh trong TV truyền đến, đột nhiên nghĩ, lúc này Hyeonjoon đang làm gì nhỉ? Đang xem Xuân Vãn à? Em ấy có làm vằn thắn không? Mai mùng 1 chắc Hyeonjoon cũng không có họ hàng để đi chúc Tết.

Lee Minhyeong nghĩ tới đây tự nhiên thấy buồn bực trong lòng: "Mai nhà mình có ghé họ hàng không mẹ?" Anh hỏi.

"Có chứ, mai dì con qua đây, mốt thì tới bên nhà cô con, cậu mợ con đi chơi hết rồi mấy hôm nữa mới về."

Lee Minhyeong gật đầu, thầm nghĩ vầy mới đúng là đón năm mới chứ, nào giống Hyeonjoon, phải đón giao thừa trong bệnh viện, mùng một cũng không đi chúc Tết họ hàng được.

Anh đang làm thì nghe tiếng thông báo SNS, cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Hyeonjoon: Năm mới vui vẻ (*^▽^*), chúc anh năm mới tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng, gặp nhiều may mắn.

Lee Minhyeong nhìn emo tươi cười, nói trong lòng em còn cười được.

Anh trả lời: Em cũng vậy, chúc em sớm được nổi tiếng, tài vận hanh thông.

Hyeonjoon rất hài lòng với câu chúc này, hỏi anh: Anh đang làm gì thế?

"Đang làm vằn thắn với mẹ tôi." Lee Minhyeong trả lời.

Hyeonjoon hơi kinh ngạc: Anh biết làm vằn thắn à, tôi cứ tưởng anh không biết nấu ăn cơ.

Lee Minhyeong: Không biết nấu thật, tôi chỉ biết nhào bột thôi.

Hyeonjoon nghĩ anh cũng ngay thẳng ghê, cơ mà thiếu gia nhà giàu như Lee Minhyeong biết làm đến đó là tốt lắm rồi.

Lee Minhyeong: Em có làm vằn thắn không?

"Không có." Hyeonjoon trả lời: "Chiều tôi bận nấu cơm không kịp làm vằn thắn, cũng không gấp, để mai đi."

Lee Minhyeong nghĩ ngày mai mà cậu nói hẳn là làm vằn thắn ở nhà một mình vào ngày mai, lại hỏi: "Em còn trong bệnh viện à?"

Hyeonjoon: Ừ, đang xem Xuân Vãn này.

Lee Minhyeong: Nay em không về à?

Hyeonjoon: Không về đâu, năm mới mà tôi ở chung với mẹ tôi luôn, Boseong cũng về nhà ăn tết rồi, tôi ngủ trong phòng chăm bệnh là được.

Lee Minhyeong nghe vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng trả lời: Vậy em chào dì giúp tôi, chúc dì năm mới vui vẻ, sớm ngày mạnh khoẻ.

"Được." Hyeonjoon vui vẻ đồng ý: "Bà ấy ngủ rồi, để mai tôi nói với bà sau."

Lee Minhyeong hơi kinh ngạc: Mẹ em ngủ rồi? Sớm thế?

Hyeonjoon: Cơ thể bà không khoẻ mà, 9 giờ hơn rồi cũng nên đi ngủ.

Lee Minhyeong: Vậy giờ có mình em xem Xuân Vãn thôi sao?

Hyeonjoon lơ đễnh nói: Đúng rồi, tôi thấy chương trình Xuân Vãn năm nay có mấy cái vui lắm, hahaha.

Lee Minhyeong nhìn dòng "Hahaha" của cậu, nghĩ cậu đang cố gắng vui vẻ, miễn cưỡng cười nói, Xuân Vãn năm nay có gì hay chứ? Cũng đâu phải anh chưa xem, vẫn chán y như năm ngoái mà?, một mình xem Xuân Vãn còn phải giả vờ xem vui lắm, khổ quá đi mất.


Mẹ Lee thấy anh ngừng động tác trên tay, thúc giục: "Sao con vừa làm vừa chơi điện thoại đấy? Lo làm đi."

Lee Minhyeong bất đắc dĩ vâng một tiếng, nói Hyeonjoon mình phải đi cán vỏ sủi cảo tiếp, Hyeonjoon trả lời rất tự nhiên: Vậy anh mau đi đi, cán cho tốt nhé, cố lên!

Lee Minhyeong cảm thấy lời này của cậu là đang trái với lòng mình, đêm hôm Hyeonjoon tìm anh nhắn tin lẽ nào là vì bảo anh cán vỏ sủi cảo cho tốt ư? Chắc chắn không phải! Nhất định là do cậu một mình quá cô đơn mới không nhịn được tìm anh tán gẫu, lại không ngờ anh sẽ vì loại lý do này mà tàn nhẫn bỏ dở cuộc trò chuyện với cậu.

Lee Minhyeong thấy anh bên này cả nhà vui vẻ làm vằn thắn với nhau, còn Hyeonjoon bên kia lẻ loi một mình trong bệnh viện xem Xuân Vãn, hư không cô quạnh lạnh lẽo muốn trò chuyện với anh mà anh lại dùng lý do làm vằn thắn để từ chối cậu, trong nháy mắt liền nhớ đến lúc còn đi học giáo viên ngữ văn từng dạy "Lấy cảnh vui làm nền khiến nỗi buồn càng thêm bi đát", lập tức não bổ ra cảnh Hyeonjoon một mình cầm điện thoại, mặt ủ mày chau còn phải miễn cưỡng vui cười.

Khổ quá, thực sự khổ quá mà! Loại khổ sở này có thật ư? Bé tình nhân của anh đáng thương quá.

Lee Minhyeong có chút ngồi không yên, anh thử thăm dò mẹ Lee: "Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến."

"Cuối năm rồi con còn đi đâu?"

"Kim Kyukkyu thất tình, con đi an ủi nó."

"Nó yêu đương lúc nào thế?" Mẹ Lee không hiểu hỏi: "Sao chưa nghe con nhắc bao giờ?"

"Ây dà, mới hai hôm trước thôi, cũng chưa phải yêu đương gì, chỉ là nói chuyện khá hợp với một cô gái, hôm nay giao thừa mà Kim Kyukkyu không có chuẩn bị quà cho người ta, hai người uống rượu xong cãi nhau một trận rồi chia tay luôn, Kim Kyukkyu nó mới gửi SNS cho con còn đang khóc đây này, già đầu rồi mà toàn nhắn huhuhu, con không đi cũng không được."

Mẹ Lee thấy người trẻ tuổi bây giờ chia tay cũng vội vàng quá, nhưng còn trẻ mà, gì cũng làm ra được, bởi vậy gật đầu: "Con đi đi, nhớ khuyên bảo nó, lời lúc say nói ra không tính, có khi mai là làm lành đấy."

"Vâng, con cũng định khuyên thế."

"Được rồi, con đi đi."

Lee Minhyeong đứng lên, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì ngồi xuống lấy lòng mẹ Lee: "Mẹ, mẹ coi nó khóc tội quá trời, nó cũng chưa ăn gì mà đã uống rượu rồi, để con mang sủi cảo qua cho nó, món này dễ làm, luộc lên ăn nóng được."

Mẹ Lee không nghi ngờ gì, phóng khoáng nói: "Được, con mang nhiều vào để nó còn ăn, không chịu ngoan ngoãn ở nhà đón giao thừa, giờ hay chưa, đây là bài học đấy."

Lee Minhyeong ngoan ngoãn phụ họa theo: "Đúng, đây là một bài học."

Lee Minhyeong nói xong, vào nhà bếp lấy hộp đựng cơm, kết quả lúc quay người lại xém chút va vào Lee Sanghyeok: "Cái đệt, sao anh đi không có tiếng vậy, anh là mèo à?"

Lee Sanghyeok hai tay đút túi nhìn anh: "Kim Kyukkyu thất tình?"

"Vâng." Lee Minhyeong mặt không biến sắc trả lời.

Lee Sanghyeok cầm điện thoại lên huơ huơ: "Anh cho em một cơ hội nữa để nói thật."


Lee Minhyeong hết nói nổi: "Sao anh gian thế."

"Thủ đoạn của em qua mắt được mẹ thôi còn muốn gạt anh, nói đi, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài là vì vị kia trong nhà em phải không?"

"Anh đoán được rồi còn muốn em nói gì."

"Minhyeong, anh từng nói với em rồi, anh mong em làm việc có chừng mực."

"Em rất có chừng mực mà."

"Có chừng mực của em là Tết nói dối người nhà chạy đi tìm người khác?"

Lee Minhyeong thở dài: "Anh nghĩ em muốn vậy à? Em cũng có muốn đâu? Cuối năm ai lại muốn ra ngoài chứ, nhưng nếu em không đi gặp cậu ấy thì trong lòng em cứ thấy không được thoải mái."

"Anh không biết đấy thôi." Lee Minhyeong nhìn anh trai mình: "Cậu ấy thảm lắm luôn phải đón giao thừa trong bệnh viện, thế thì cũng thôi đi nhưng cơ thể mẹ cậu ấy lại không được khoẻ, không xem Xuân Vãn chung với cậu ấy được, một mình xem Xuân Vãn có gì vui đâu đã vậy cậu ấy còn phải một mình lẻ loi xem trong bệnh viện, muốn nhắn tin nói chuyện giải sầu với em lại bị không khí vui vẻ của nhà mình kích thích, đúng là khổ quá mà."

Lee Sanghyeok không cảm thấy có gì khổ: "Em biết nước mình hàng năm có bao nhiêu người không được về nhà ăn Tết không? Em biết nước mình có bao nhiêu người bị bệnh mà không có tiền mua thuốc không? Cậu ấy ở bệnh viện vừa có điều hoà sưởi ấm, vừa có TV để xem còn có người nhà bên cạnh thì có gì mà khổ? Nhiều người khổ hơn cậu ấy lắm."

Lee Minhyeong:????

Lee Minhyeong cảm thấy anh mình đúng là tên máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác!

"Anh nói không đúng à?" Lee Sanghyeok hỏi: "Em gặp ăn mày trên đường em thấy họ khổ không? Em có đón giao thừa với họ không? Không hề. Vậy tại sao em lại thấy cậu ấy khổ còn nói dối vì cậu ấy? Không phải vì cậu ấy khổ mà vì em nghĩ cậu ấy khổ, em dùng tình cảm của em để phỏng đoán cậu ấy rồi nhận định về cậu ấy như vậy, thế nên em muốn đi sưởi ấm cho cậu ấy. Minhyeong, anh không đồng ý với hành vi hiện tại của em, anh không hy vọng em sẽ đi, anh thấy em làm vậy rất không có chừng mực."

Lee Minhyeong sửng sốt một chút, nhất thời không nói ra được là cảm giác gì. Nhưng ngay sau đó anh đã tìm được lý do cho mình: "Em cũng có quen biết gì mấy người ăn mày trên đường đâu, lúc gặp họ em cũng thấy họ khổ em còn cho họ tiền, nhưng em không quen bọn họ nên đương nhiên cũng chẳng đi gặp bọn họ làm gì. Em không thấy hành vi của mình có gì là không ổn, con người đâu phải cỏ cây, ở chung lâu ngày sao lại không có tình cảm được, đối với em cậu ấy cũng là một người bạn, tất nhiên em sẽ quan tâm cậu ấy hơn. Nếu mà hôm nay Kim Kyukkyu thật sự thất tình thì em cũng sẽ đi gặp Kim Kyukkyu thôi, như này đâu phải không có chừng mực, chỉ là do em với anh có nhận thức khác nhau về giới hạn."

Lee Sanghyeok cười một tiếng: "Kim Kyukkyu cũng chẳng phải bạn giường của em."

"Thì cậu ấy cũng chỉ là bạn giường của em thôi." Lee Minhyeong nghiêm mặt nói: "Chỉ có vậy, anh không cần phải lo."

"Lời em nói có tin được không?"

"Tất nhiên." Lee Minhyeong đáp: "Em không bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận."

"Thế thì tốt."

"Anh khỏi lo." Lee Minhyeong nói xong cầm hộp cơm đi.

Lee Sanghyeok nhìn theo, không nói gì.


Lee Minhyeong cất sủi cảo vào hộp, về phòng cầm theo mặt dây chuyền bằng ngọc rồi mới ra cửa. Trước khi đi anh nói với Kim Kyukkyu chuyện này, Kim Kyukkyu cực kỳ bất mãn với việc mình bị thất tình, lo mai mẹ Lee Minhyeong nói vụ này cho mẹ cậu ta biết, Lee Minhyeong phải trấn an cậu ta hồi lâu, hứa cho cậu ta mượn xe thể thao phiên bản giới hạn của anh lái còn phải đảm bảo mẹ anh tuyệt đối sẽ không nói ra việc này, mới dập tắt được lửa giận của Kim Kyukkyu, nhưng Kim Kyukkyu vẫn không quên mắng anh là đồ trọng sắc khinh bạn, chuyên môn đào hố cho bạn mình.

Trước khi ra cửa Lee Minhyeong phải đặc biệt dặn mẹ Lee không được nói việc này cho mẹ Kim Kyukkyu biết, nếu không Kim Kyukkyu sẽ thấy mất mặt rồi ảnh hưởng tình nghĩa anh em bọn họ.

Mẹ Lee bày tỏ mình hiểu: "Yên tâm đi mẹ không nói đâu, nói ra mắc công lộ việc con với anh con không có đối tượng, còn chẳng bằng Kim Kyukkyu, muốn thất tình cũng không được."

Lee Minhyeong:... Con muốn thất tình làm gì, con perfect như này sao mà thất tình được! Đối phương cũng đâu có mù!

Lee Minhyeong nghĩ thế, cầm đồ theo rồi chuẩn bị đi.

"Mai sáng có về ăn không?" Mẹ Lee hỏi.

"Có ạ." Lee Minhyeong đáp: "Con sẽ về trước lúc ăn sáng."

"Vậy được, đi đường cẩn thận."

"Vâng." Lee Minhyeong đi xuống gara lấy xe, chạy thẳng tới bệnh viện Shim Suryeon nằm.


Hyeonjoon bắt đầu thấy chán, cậu khá thích mấy chương trình kiểu này nhưng không biết sao chương trình năm nay chẳng có gì thú vị, thứ hay nhất nãy giờ là tiết mục múa của nhóm nữ vừa kết thúc. Hyeonjoon nhìn đồng hồ, 10 giờ, cậu ngồi trên sofa, chẳng hiểu sao lại nhớ tới Tết lúc trước, mẹ cậu làm rất nhiều món cậu thích còn cùng cậu xem Xuân Vãn, thỉnh thoảng sẽ nhận xét mấy câu.

Hyeonjoon thực sự đã rất kiềm chế bản thân không nghĩ nhiều về quá khứ, ván đã đóng thuyền, chuyện cũng đã rồi, cứ nhớ về quá khứ chỉ càng thêm buồn bã. Như hiện tại cậu vốn cũng không thấy có gì vắng vẻ, nhưng vì bỗng nhớ tới mẹ nên mới thấy cô đơn.

Con người ta luôn thế, khi không nghĩ đến thì có thể giả vờ mình đã quên, một khi đã nhớ tới, ký ức sẽ như thác lũ mà tràn ra, những tiếc nuối khôn nguôi ập đến như thủy triều đập vào trái tim cậu, làm cậu không nhịn được mà thấy khó chịu trong lòng.

Hyeonjoon nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, niêm phong nỗi nhớ sau hàng rào, cố tìm những chuyện khác để chuyển đi sự chú ý của mình, cho mình vui vẻ một chút. Cậu mở điện thoại lên, thấy hot search cư dân mạng diss Xuân Vãn năm nay, cậu bấm vào xem từng cái, cuối cùng cũng dần dần nở nụ cười, tâm trạng không còn nặng nề nữa.


Hyeonjoon đang xem thì nghe tiếng thông báo SNS, là Jung Jaehyun nhắn cho cậu: Chúc em năm mới vui vẻ, sang năm cũng phải cố gắng hết sức đấy!

Hyeonjoon tiện thể nói chuyện phiếm với anh ta một lát, trong lúc đợi Jung Jaehyun rep, cậu nhìn qua box chat của Lee Minhyeong, từ lúc anh nói đi cán vỏ sủi cảo xong thì không thấy đâu nữa.

Thật ra thì cậu muốn nói chuyện với Lee Minhyeong hơn, nhưng Lee Minhyeong lại đang bận, cậu ngại quấy rầy anh. Chỉ có thể thầm chờ mong Lee Minhyeong nhanh hết bận đi, để còn tán gẫu với cậu một lát trước khi ngủ.

Hyeonjoon không muốn ngủ sớm, cậu muốn chờ đến 12 giờ -- chờ đến 12 giờ rồi nói chúc mừng năm mới với Lee Minhyeong. Nhưng bây giờ có hơi chán, mà phải 1 tiếng nữa thì mới đến 12 giờ.

Hyeonjoon không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắn tin với Jung Jaehyun, đang trò chuyện thì di động cậu bất chợt reo lên, Hyeonjoon thấy là điện thoại của Lee Minhyeong, vội bắt máy, vui vẻ nói: "Anh hết bận rồi à?"

"Ừ, còn em, vẫn đang xem Xuân Vãn trong bệnh viện à?"

"Đúng vậy, có điều mấy tiết mục này hơi chán."

"Dì vẫn đang ngủ à?"

"Ừ, mẹ tôi ngủ lâu rồi, chắc tôi cũng sắp ngủ." Hyeonjoon bất đắc dĩ nói.

Lee Minhyeong nghe vậy, cười nhẹ một tiếng: "Vậy à? Vậy xem ra tôi đến rất đúng lúc."

Hyeonjoon nghĩ anh đang nói về cú điện thoại này, cười nói: "Đúng lúc lắm, tôi mới nghĩ không biết khi nào anh hết bận thì thấy anh gọi đến luôn."

Lee Minhyeong thầm nghĩ, quả nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ anh.

"Vậy em mở cửa đi." Lee Minhyeong nói: "Tôi có bất ngờ dành cho em."

Hyeonjoon hơi nghi hoặc: "Mở cửa?"


Ngay sau đó cậu liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhỏ xíu, Hyeonjoon kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng có một suy đoán táo bạo nhưng lại cảm thấy suy đoán này quá khoa trương, không thể nào là thật. Cậu cầm điện thoại vừa mong đợi vừa thấp thỏm đi tới trước cửa, đặt tay lên chốt, tim đập nhanh.

Hyeonjoon ổn định lại tâm trạng kích động của mình rồi nhấn mở chốt cửa, cậu nhìn thấy Lee Minhyeong đang đứng dưới ánh đèn trắng hệt như một giấc mơ, anh đeo tai nghe bluetooth, khẽ cười: "Surprise."

Âm thanh đầy từ tính của anh thuận theo dòng điện truyền vào tai Hyeonjoon, tai cậu lập tức nóng rực lên, cậu lặng người nhìn Lee Minhyeong tựa như bị đóng băng, cảm giác cả thế giới đều đã ngừng chuyển động ngay tại khoảnh khắc này.

Nội tâm cậu vẫn đang xao động nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không khỏi nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, cuối cùng bước lên trước vươn tay ôm lấy anh, miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Hyeonjoon nghĩ không có việc gì có thể làm cậu vui hơn bây giờ, người mà cậu nhớ nhung, không nói một lời cũng không báo trước, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Anh đứng trong bệnh viện, nơi đầy rẫy sự sống và cái chết, niềm vui và nỗi buồn, nét mặt anh dịu dàng, tâm trạng đầy vui vẻ, cứ như mang theo ánh sao, đến sưởi ấm cho sự cô quạnh trong lòng cậu, tặng cậu những hân hoan náo nhiệt của ngày Tết đoàn viên.

Lúc này thời gian lặng lẽ ngừng lại, vạch một đường phân cách vô hình dọc theo vị trí của cậu, bên trong sáng rực, bên ngoài quạnh quẽ, Hyeonjoon đứng ở nơi rực rỡ ấy ôm lấy niềm vui bất ngờ của năm mới. Ngày Tết của cậu, trong tích tắc đã trở nên vẹn toàn sôi nổi.

Lee Minhyeong đứng im mặc cho cậu ôm hồi lâu, không nhịn được mới mở miệng nói: "Bảo bối, tuy là giờ này không có ai, nhưng chúng ta vào trong rồi hẵng ôm tiếp được không?"

Lúc này Hyeonjoon mới ngạingùng buông tay ra, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, bên trong tràn đầy niềm vui vàý cười không ngăn được


Cậu dẫn Lee Minhyeong vào phòng bệnh, Shim Suryeon đã ngủ nên Hyeonjoon dắt Lee Minhyeong vào thẳng phòng chăm sóc, mình thì tắt TV, tiện đường nói với Jung Jaehyun cậu có chút việc, mai rồi trò chuyện tiếp.

Hình như Jung Jaehyun cũng đang bận nên không trả lời cậu ngay.

Hyeonjoon bước vào phòng chăm sóc, thấy Lee Minhyeong đã tháo tai nghe bluetooth xuống, cởi áo khoác ngồi trên giường. Cậu đóng cửa, đi tới ngồi xuống cạnh Lee Minhyeong, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi đoán chắc là có ai đó muốn đón Tết với tôi nên tôi tới xem thử, không ngờ lại thực sự đoán trúng." Lee Minhyeong ghé sát vào cậu, cố ý nói: "Ôm tôi thích lắm à? Ôm lâu vậy rồi mà còn chưa nỡ buông cơ."

Hyeonjoon hơi ngượng khi nghe anh nói thế, lại không ngăn được niềm vui trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh, lại ôm anh tiếp.

Lee Minhyeong thực sự bị cậu chọc cười, cảm thấy cậu đúng là dính người ghê lại còn đáng yêu nữa, anh ôm Hyeonjoon, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu.

Hyeonjoon ôm một lúc lâu mới lưu luyến buông ra, khôi phục lý trí hỏi: "Anh ở đây bao lâu thế?"

"Trở về trước sáng mai là được."

Hyeonjoon rất vui: "Vậy anh có thể đón giao thừa với tôi rồi."

"Đúng rồi." Lee Minhyeong nhìn cậu: "Em vui không?"

Hyeonjoon thành thật gật đầu: "Tôi định 12 giờ gọi cho anh chúc mừng năm mới, giờ thì có thể nói trực tiếp với anh."

"Em chú trọng những thứ này thật." Lee Minhyeong thấy cậu rất có cảm giác nghi thức: "Hàng năm tôi nhắn một câu qua SNS cho mọi người rồi thôi."

"Bình thường mà, thói quen mỗi người không giống nhau." Hyeonjoon rất lý giải: "Nhưng giờ thì không cần nữa."

"Em không nói với ai khác à? Như Jung Jaehyun chẳng hạn." Lee Minhyeong cố ý nói.

Hyeonjoon sửng sốt một chút, cậu đặt Lee Minhyeong ở vị trí quan trọng nhất trong tiềm thức cho nên bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến anh đầu tiên, không có nghĩ tới những người khác.

"Tôi không có nghĩ đến đàn anh." Hyeonjoon thẳng thắn nói.

Lee Minhyeong cười ha ha, nghĩ cậu đúng là thành thật đến đáng yêu: "Vậy lát em có muốn gọi cho cậu ta không?"

Hyeonjoon còn không biết anh quá, câu hỏi của Lee Minhyeong mãi mãi chỉ có một đáp án, không tồn tại câu trả lời nào khác. Huống hồ, 12 giờ gọi điện đón giao thừa cùng người khác là tượng trưng cho việc người đó rất quan trọng đối với mình, tuy rằng cậu rất thích người đàn anh Jung Jaehyun này, nhưng rất rõ ràng bọn họ là quan hệ đàn anh đàn em thuần khiết, không thích hợp như vậy, đặc biệt là cậu còn thích con trai nữa.

Bởi vậy Hyeonjoon lắc đầu, thuận theo tâm ý của Lee Minhyeong cũng thuận theo lòng mình mà nói: "Không được." Cậu nói: "12 giờ tôi muốn nói chúc mừng năm mới với anh, tôi muốn đón giao thừa cùng anh."

Lee Minhyeong rất hài lòng, thầm nghĩ không uổng công anh đặc biệt chạy đến đây một chuyến.

Anh nhìn Hyeonjoon, nhẹ nhàng nói: "Nếu em đã muốn đón giao thừa với tôi, vậy tôi cũng không thể không làm gì đúng không?"

Anh nói xong, đứng lên đi qua chỗ móc treo đồ, Hyeonjoon ngẩng cổ nhìn thử, nhưng vì Lee Minhyeong đưa lưng về phía cậu nên không thấy được gì cả.

Lee Minhyeong cầm hộp đựng mặt dây chuyền bằng ngọc ra, đi đến trước mặt Hyeonjoon, dưới ánh mắt tò mò của Hyeonjoon đưa quà cho cậu: "Cho em, quà Tết của em đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro