Chương 30
Cuối cùng Lee Minhyeong vẫn ăn cơm tại nhà, Hyeonjoon nhìn anh ra cửa, cậu không đi thăm mẹ mà nghỉ ngơi ở nhà một ngày.
Hết giáng sinh rất nhanh đã sắp tới nguyên đán, Lee Minhyeong sẽ đón nguyên đán cùng người nhà, Hyeonjoon đón với mẹ Moon trong bệnh viện. Cậu nhân lúc mẹ ngủ, lén gọi cho anh, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."
Lee Minhyeong ở bên kia "Ừ" một tiếng: "Cậu cũng vậy."
Hyeonjoon rất muốn gặp anh, hỏi: "Gọi video được không?"
Lee Minhyeong nghe vậy liền dừng một chút, anh định là mấy ngày nữa sẽ nói với Hyeonjoon về chuyện của bọn họ, bởi vậy hiếm khi từ chối cậu cái gì, chỉ nói: "Trong nhà hơi đông người."
Hyeonjoon rất hiểu chuyện: "Thế anh làm gì làm đi, nghỉ ngơi sớm chút nhé."
Lee Minhyeong "Ừ" một tiếng, lúc này Hyeonjoon mới cúp điện thoại.
Lee Minhyeong nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng, nhất thời thấy hơi buồn bực, thật lâu sau bất giác thở dài.
Sau nguyên đán 3 ngày anh nói với Hyeonjoon chuyện này.
Lúc đó Hyeonjoon đang ngồi trên sofa xem TV, Lee Minhyeong ngồi xuống trước mặt cậu, nghiêm túc nói: "Joonie, chúng ta nói chuyện đi."
Hyeonjoon ngơ ra, không hiểu có chuyện gì phải nói? Gần đây cũng có xảy ra chuyện gì đâu, bọn họ ở chung cũng rất hòa thuận, cần nói cái gì? Nhưng kim chủ papa muốn nói chuyện vậy thì nói thôi.
Vì vậy Hyeonjoon ngồi nghiêm chỉnh, hỏi anh: "Nói chuyện gì?"
Lee Minhyeong nhìn cậu, không biết nên mở lời thế nào, anh do dự một lúc mới nói: "Cậu có cảm thấy gần đây chúng ta hơi thân mật quá không?"
Hyeonjoon:????
Lee Minhyeong nhìn cậu: "Dường như cậu chủ động với tôi khá nhiều."
"Chủ động không tốt hả?"
"Joonie à" Lee Minhyeong nhìn cậu: "Tôi thấy mọi việc đều nên có chừng mực, cậu biết chúng ta chỉ là quan hệ tiền tài thuần khiết đúng chứ, thế nên tôi nghĩ có phải là giữa chúng ta không nên thân mật như vậy?"
Hyeonjoon cảm thấy không hiểu nổi người cha già này của mình, hai người bọn họ là quan hệ tiền tài thuần khiết, cậu trao người, Lee Minhyeong trao tiền, nhưng tới giờ cậu còn chưa chính thức lái xe với Lee Minhyeong đâu mà Lee Minhyeong đã thấy bọn họ quá thân mật rồi, như này là như nào?
Lee Minhyeong thấy sự nghi ngờ trên gương mặt cậu, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ, sau này chúng ta nên thay đổi hình thức ở chung một tí."
"Thay đổi như nào?"
"Cậu không cần quá chủ động, nếu tôi muốn gặp cậu, tôi sẽ đi gặp cậu, tôi muốn hôn cậu thì sẽ hôn cậu, còn cậu chỉ cần tiếp nhận là được rồi, không cần chủ động thực hành, được chứ?"
Hyeonjoon hỏi anh: "Anh nghiêm túc?"
Lee Minhyeong gật đầu.
"Thế, tôi đi đâu còn cần báo anh biết không?" Hyeonjoon hỏi anh.
Lee Minhyeong suy nghĩ một chút: "Cái này à, sao cũng được, tùy tâm trạng cậu, nói chung là trong việc tiếp xúc cơ thể thì sau này cứ để tôi chủ động, cậu không cần quá chủ động, hiểu chưa?"
Hyeonjoon hiểu rồi: "Ok, không thành vấn đề."
Lee Minhyeong nhìn cậu đồng ý dễ dàng như vậy, thấy hơi khó tin, anh nhìn Hyeonjoon, không thấy chút mất mát buồn rầu nào trên mặt cậu: "Cậu, đồng ý rồi hả?"
Hyeonjoon gật đầu: "Đồng ý rồi đó."
"Vậy cậu, có vì chuyện này mà không vui không?" Lee Minhyeong cẩn thận hỏi
Hyeonjoon suy nghĩ một chút, tuy rằng sau này không thể chủ động thân mật với Lee Minhyeong quả thật làm cậu hơi tiếc, nhưng Lee Minhyeong sẽ chủ động thân mật với cậu, cũng không phải cắt đứt luôn tiếp xúc cơ thể giữa bọn họ, vậy là được rồi. Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong, thấy hơi ngạc nhiên vì anh đưa ra yêu cầu này, lẽ nào là vì gần đây số lần mình chủ động nhiều quá, khiến Lee Minhyeong mất đi dục vọng điều khiển của kim chủ papa? Cho nên anh mới dùng cách này để tuyên bố quyền chủ đạo của mình?
Hyeonjoon thấy cũng dám lắm.
"Yên tâm đi." cậu nói: "Anh là kim chủ papa mà, đương nhiên anh nói cái gì thì là cái đó, tôi không có không vui, tôi nghe lời anh."
Lee Minhyeong:????
Lee Minhyeong mơ hồ cảm thấy hướng đi này không đúng, sao bé tình nhân của anh bình tĩnh thế, sao lại mỉm cười với anh nói mình đồng ý chứ? Không khoa học gì hết!
Hyeonjoon thấy anh muốn nói lại thôi, hỏi: "Sao đấy?"
"Không." Lee Minhyeong phủ nhận, tuy biểu hiện của Hyeonjoon hơi lạ nhưng đã nói tới nước này rồi, không cần biết trên mặt Hyeonjoon như này còn trong lòng như nào, thì anh cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi, tin rằng Hyeonjoon cũng hiểu được ý của anh.
"Vậy cậu xem TV tiếp đi." Lee Minhyeong nói xong, xoay người vào thư phòng.
Hyeonjoon thấy anh đi rồi, yên lặng ngồi trên sofa suy nghĩ, cậu vẫn cứ thấy kỳ kỳ, sao đột nhiên Lee Minhyeong lại nói với mình chuyện này? Sao lại nói trong thời gian này? Chẳng lẽ nguyên đán anh về nhà, người trong nhà biết quan hệ của bọn họ nên yêu cầu Lee Minhyeong cái gì?
Hyeonjoon thấy cũng có khả năng là vậy, nhưng không cần biết lý do tại sao, nếu Lee Minhyeong đã chủ động nói thế thì cứ dựa theo yêu cầu của anh mà làm thôi. Dù sao, anh thấy vui là được rồi.
Rõ ràng kể từ hôm đó Hyeonjoon tận lực giảm đi thân cận cùng Lee Minhyeong, bản thân cậu không quá chấp nhất với việc tiếp xúc cơ thể, cũng chỉ vì cảm thấy Lee Minhyeong thích vậy mới chịu chủ động gần gũi anh, nhưng giờ Lee Minhyeong không cần, cậu lại lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có.
Lee Minhyeong rất hài lòng, anh cảm thấy như vậy rất tốt, đây mới là quan hệ bình thường giữa kim chủ và tình nhân, lúc này mới làm người ta an tâm được.
Trong khi Lee Minhyeong thấy an tâm, Hyeonjoon đi ghi hình chương trình lần hai. Lần ghi hình này, Han Wangho bất ngờ chung đội với Hyeonjoon, Hyeonjoon hơi kinh ngạc nhưng cũng không coi là chuyện to tát, dù sao có Jung Jaehyun ở đây, Han Wangho cũng không giở trò quỷ gì được.
Lần ghi hình thứ 2, Shin Jiwon đặc biệt gửi tin nhắn dặn dò Jung Jaehyun: Giao nhóc đàn em cho anh chiếu cố, là người cùng công ty thì không thể để người khác khi dễ được.
Jung Jaehyun trả lời cô: Quan hệ mấy em là gì, em quan tâm cậu ấy thế.
Shin Jiwon: Người của cùng công ty em quan tâm hết mà, năm đó em cũng rất quan tâm anh, còn từng giúp anh nữa, anh không nhớ à?
Đương nhiên là Jung Jaehyun nhớ, có lẽ sự khác biệt lớn nhất giữa Shin Jiwon và những người khác là những người đó làm việc cho một công ty giải trí, nói trắng ra là hợp tác đôi bên cùng có lợi, do đó bọn họ không có cảm tình gì với nghệ sĩ khác cùng công ty. Mà Shin Jiwon lại là công chúa nhỏ chân chính, cô lớn lên cùng Lee Minhyeong từ bé, hợp đồng cô ký với T1 là một bản hợp đồng trống do chính cô điền, nên cô rất có cảm giác thuộc về T1, cô không vừa mắt ai ở T1 sẽ trực tiếp phê bình đối phương nhưng ai mà nói T1 không tốt trước mặt cô đều sẽ bị cô nói lại ngay tại chỗ.
Năm đó Jung Jaehyun là người được hưởng lợi nhờ tính cách này của cô, chỉ là bây giờ đổi thành Hyeonjoon.
Anh ta nhìn 6 chữ "Em cũng rất quan tâm anh", khẽ mỉm cười, trả lời: Yên tâm đi, đại tiểu thư.
Shin Jiwon hài lòng: Vậy giao cho anh đó! Đảng và nhân dân tín nhiệm anh!
Có Shin Jiwon căn dặn, ngay khi vừa chia team Jung Jaehyun đã tỏ thái độ: "Vẫn là câu đó, có chuyện gì thì quay xong tự giải quyết đừng lãng phí thời gian mọi người làm việc." Anh nói xong, liếc Han Wangho một cái, Han Wangho vẫn hơi kính nể anh ta, mặc dù không đồng ý nhưng cũng không làm ra chuyện khác người gì.
Buổi tối ngày ghi hình đầu tiên Kim Jeonghyeon đến phòng Hyeonjoon, hỏi cậu: "Sắp Tết rồi, cậu có sắp xếp gì chưa? Muốn nhận vai không?"
Hyeonjoon hỏi ngược lại: "Có người gửi kịch bản cho anh à?"
"Dĩ nhiên không rồi, giờ cậu đã có tiếng tăm gì đâu, ai lại gửi kịch bản cho cậu, là phim điện ảnh đàn anh cậu quay, diễn viên được chọn đóng vai em trai cậu ta không tuân thủ quy định đoàn phim bị đạo diễn khai trừ rồi, nên đang casting lại, ý anh hỏi cậu có muốn đi thử vai không, tuy không phải nhân vật chủ chốt nhưng hầu như toàn là đối diễn với đàn anh cậu, vừa hay có thể xoát mặt, thứ hai là có thể luyện kỹ năng diễn xuất."
"Đàn anh đồng ý không?" Hyeonjoon hỏi.
Kim Jeonghyeon gật đầu: "Việc này là cậu ta đề xuất với anh, cậu cũng biết, cậu được lên chương trình này một phần là nhờ quan hệ của cậu ta, nên tuy là anh có biết việc này nhưng không có nói với cậu. Hai người các cậu đều là nghệ nhân dưới tay anh, tài nguyên cũng có nhiêu đó, tài nguyên này của cậu cũng coi như là ké của cậu ta, lại ké nữa anh lo tình cảm giữa mấy cậu không tốt. Là cậu ta chủ động tìm anh, hỏi gần đây cậu có sắp xếp gì chưa. Nếu cậu rảnh mà chịu thì đi casting thử phim cậu ta diễn xem sao, nên anh mới nói cho cậu."
Hyeonjoon nghe vậy mới yên tâm, từ khi cậu bắt đầu ghi hình chương trình này, Jung Jaehyun vẫn luôn chăm sóc cậu, bởi vậy cậu cũng không muốn vì tài nguyên mà nảy sinh xung đột với Jung Jaehyun. Jung Jaehyun chịu mang theo cậu, đương nhiên cậu rất vui vẻ chấp nhận; Jung Jaehyun không muốn mang theo cậu vậy thì càng bình thường, nhân chi thường tình, cậu vẫn sẽ tôn trọng anh ta, dù sao ở chương trình này Jung Jaehyun đã giúp cậu rất nhiều. Hiện tại Jung Jaehyun thoải mái mời cậu đi casting, đương nhiên cậu cũng sẽ không chối từ.
"Chỉ cần đàn anh không ngại thì đương nhiên là em đồng ý rồi." Hyeonjoon nói: "Vậy ghi hình xong chương trình này em sẽ đi casting."
"Ok." Kim Jeonghyeon đồng ý nói.
Bởi vì phải đi casting nên đêm đó Hyeonjoon liền gọi điện thoại cho Lee Minhyeong báo lại hành trình bên mình có biến động, sẽ về trễ hơn một chút.
"Vậy cậu phải quay bao lâu?" Lee Minhyeong hỏi cậu.
"Nếu casting thành công thì tầm 20 ngày hơn, phần diễn không nhiều, rất nhanh là có thể quay xong rồi."
Lee Minhyeong suy nghĩ một chút, 20 ngày hơn đúng là không lâu lắm: "Vậy được rồi, qua đó gặp chuyện gì gọi cho tôi."
Hyeonjoon "Ừ" gật đầu, mở miệng định hỏi Lee Minhyeong đón Tết thế nào nhưng vừa nghĩ anh phải về nhà ăn Tết thì không hỏi nữa, chỉ nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi."
Lee Minhyeong đáp một tiếng, cúp điện thoại.
Bộ phim Jung Jaehyun quay lấy chủ đề tội phạm. Nam chính Ryu Sungjoon là cảnh sát, anh đã thành công xử lý nhiều vụ án, là đối tượng trọng điểm cục cảnh sát bồi dưỡng. Một năm vào mùa đông, trong thành phố đã xảy ra một vụ giết người thảm khốc, ngay sau đó rất nhiều vụ án tương tự đã xảy ra, Ryu Sungjoon tiếp quản vụ án này, sau khi điều tra hiện trường, gọi người theo dõi, thăm hỏi điều tra, anh ta mở ra từng tầng, cuối cùng khoá chặt kẻ tình nghi vào một người đàn ông tên Ju Dantae.
Nhưng ngay sau đó chứng cứ mới lại xuất hiện, chứng minh Ju Dantae không phải hung thủ, cùng lúc đó, người em trai câm Ryu Sunghoon của Ryu Sungjoon bị trả thù, chết thảm trong nhà. Ryu Sungjoon không thể chấp nhận cái chết của em trai mình, càng không thể nào chấp nhận việc em trai anh ta chết có liên quan tới anh ta, anh ta dồn hết sức lực đi điều tra vụ án nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tiến triển gì mới, cục cảnh sát thấy trạng thái tinh thần anh ta không ổn định, bắt anh ta về nhà nghỉ ngơi, cứ như vậy anh ta bắt đầu những ngày say xỉn, chán chường không chịu đối mặt với hiện thực.
Sau đó, bạn gái Ryu Sungjoon cầm một thau nước dội tỉnh anh, Ryu Sungjoon say rượu mơ thấy em trai mình, anh khóc lóc xưng tội với em trai, ôm hết sai lầm vào người mình, em trai anh nhìn anh, trong lúc anh khóc không thành tiếng, vươn tay ôm lấy anh, viết lên lòng bàn tay anh ta: Không trách anh.
Sau đó Ryu Sungjoon bệnh một trận, đợi đến khi khỏi bệnh, anh ta khôi phục lại trạng thái lúc trước, tiếp tục phân tích manh mối, tìm kiếm chứng cứ, cuối cùng dựa theo chứng cứ em trai mình để lại trước khi chết, lật tẩy chứng cứ giả của Ju Dantae, bắt Ju Dantae về quy án.
Bộ phim này tập trung vào việc miêu tả và khắc họa nhân vật Ryu Sungjoon, Ryu Sungjoon giai đoạn đầu phim là con cưng của trời, đối tượng được khen ngợi trong cục cảnh sát, là người anh tốt trong mắt em trai ; đến giữa phim cái chết của người em trai ảnh hưởng đến anh khiến anh như rơi xuống từ trên mây, không chịu được áp lực tâm lý, sau khi gần như gục ngã, anh chọn cách trốn tránh. Nhưng cuối cùng, anh đã vực dậy, trở thành cảnh sát nhân dân và báo thù cho em trai mình.
Chỉ là từ đó về sau, trên người Ryu Sungjoon mất đi sự hăng hái đã từng, anh ta trở nên chín chắn ôn hoà, trong lòng anh ta vĩnh viễn có một vết sẹo.
So với nhân vật Ryu Sungjoon thì thiết lập tính cách nhân vật Ryu Sunghoon mà Hyeonjoon casting phải nói là vô cùng đơn bạc. Phần diễn của vai này không nhiều, chỉ có mấy cảnh, ngoại trừ cảnh đối diễn với vai Ju Dantae thì những cảnh còn lại đều là đối diễn với Jung Jaehyun.
Sự tồn tại của cậu ta chỉ để hoàn thiện hơn về hình tượng của Ryu Sungjoon.
Hyeonjoon đọc kịch bản casting lần này, nội dung rất đơn giản, là cảnh tương tác hàng ngày của Ryu Sunghoon và Ryu Sungjoon lúc ở nhà. Từ kịch bản, cậu nhìn ra được tính cách dịu dàng của Ryu Sunghoon cùng với sự bao dung và tôn trọng của cậu đối với anh mình, cuối cùng là tính nết trẻ con của người thiếu niên.
Diễn không khó, Hyeonjoon nghĩ, nhưng thiết lập tính cách hơi đơn bạc, có điều cũng bình thường, dù sao cậu ta cũng không phải nhân vật chính.
Cậu thay quần áo làm tóc theo tạo hình, chuyên gia trang điểm thấy mặt cậu non, chỉ trang điểm đơn giản cho cậu, làm cậu nhìn còn non hơn: "Ryu Sunghoon mới 18, vừa lên năm nhất, vẫn còn là sinh viên, nhìn cậu cũng không lớn lắm, vầy là ok rồi."
"Cảm ơn." Hyeonjoon nói.
"Đừng khách khí."
Vì báo danh muộn nên Hyeonjoon là người cuối cùng casting, cậu cứ nghĩ là phải chờ lâu lắm nhưng rất nhanh đã đến lượt cậu. Để hiệu quả thử vai tốt hơn, đạo diễn đã nhờ Jung Jaehyun phối diễn chung với diễn viên casting. Hyeonjoon nhìn thấy Jung Jaehyun, nháy mắt liền thả lỏng, yên lặng đọc lại lời thoại trong đầu rồi mở mắt ra, lễ phép chào hỏi đạo diễn.
"Bắt đầu đi." Đạo diễn nói.
Jung Jaehyun nghe vậy, đứng lên, từ chỗ ngồi đi về phía cậu, khả năng nhập vai của anh ta rất tốt, đi mấy bước đã từ đàn anh Jung Jaehyun của Hyeonjoon biến thành người anh Ryu Sungjoon của Ryu Sunghoon.
"Anh về rồi này, nay lạnh khiếp, Sunghoon em nấu cơm chưa? Chưa nấu thì tụi mình ăn lẩu đi." Anh ta vừa nói vừa làm động tác máng đồ lên móc áo, sau đó đi tới cạnh Hyeonjoon.
Hyeonjoon chỉ vào vị trí trống không trước mặt mình, là bồn rửa và đồ ăn đã được rửa sạch. Cậu cười nhìn Jung Jaehyun, cậu cười lên nhìn rất đẹp, bởi vì ngoại hình và khí chất của cậu thoạt nhìn rất sạch sẽ, giống như thực sự còn là sinh viên đang đi học.
"Em mới rửa đồ thôi mà đã cắt gọt gì đâu, vừa khéo ăn lẩu được." Jung Jaehyun nói.
Hyeonjoon không muốn lắm, cậu bị anh mình dụ ăn lẩu hết 3 ngày, giờ hết muốn ăn luôn rồi, cậu lắc đầu, tay trái làm tư thế giữ đồ ăn, tay phải làm động tác cầm dao, bắt đầu làm bộ thái rau. Jung Jaehyun thấy cậu bắt đầu thái rau, vội cướp dao của cậu, Hyeonjoon vừa né vừa sợ anh bị thương, cau mày giận dỗi nhìn anh mình.
Jung Jaehyun cười hì hì nói: "Ăn bữa nữa thôi."
Hyeonjoon lấy điện thoại ra, hồng hộc gõ chữ: Lần nào anh cũng nói vậy!
Cậu đưa điện thoại ra trước mặt Jung Jaehyun, Jung Jaehyun nghiêng đầu nói: "Anh không xem đâu."
Hyeonjoon đưa tay nhất định phải để anh ta xem, nhưng lại không biết làm sao với sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy lại điện thoại, đẩy Jung Jaehyun ra ngoài.
Jung Jaehyun vừa lui ra ngoài vừa cò kè với cậu: "Bữa nữa thôi, bữa cuối mà, Sunghoon, anh thề với em, tin anh đi."
Nhưng Hyeonjoon vẫn vô tình đẩy anh ta ra ngoài, đóng cửa lại, xuyên qua cửa thủy tinh làm mặt quỷ với anh ta rồi mới quay về bồn rửa xử lý thức ăn.
Màn diễn này ngoại trừ điện thoại của Hyeonjoon thì không có đạo cụ nào khác, đều dựa vào diễn viên tự mình phát huy, đạo diễn sau khi xem xong rất hài lòng với biểu hiện của Hyeonjoon. Ngoại hình của cậu rất chiếm ưu thế, rất phù hợp với hình tượng Ryu Sunghoon trong phim: Đơn thuần, dịu dàng, sạch sẽ, vô hại, quan trọng nhất là trẻ tuổi. Cậu đại biểu cho sự tốt đẹp, cũng chính vì thế nên khi cậu ra đi ở tuổi 18 lúc vừa thành niên mới có thể khiến khán giả cảm thấy đau lòng, càng thêm lý giải sự biến chuyển trong tính cách của Ryu Sungjoon.
Mà sự tương tác giữa Hyeonjoon và Jung Jaehyun cũng là tự nhiên nhất trong số những người casting, mỗi một động tác giữa hai người đều có một sự liên kết xuất sắc, mỗi một biểu cảm đều vừa đúng. Lúc Hyeonjoon nhìn về phía Jung Jaehyun, phảng phất như cậu thật sự là em trai Jung Jaehyun, mang theo sự tôn trọng và dịu dàng đối với anh mình nhưng cũng vì sự tùy hứng của anh mình mà bất đắc dĩ.
Đạo diễn rất hài lòng, thậm chí nghi ngờ có phải hai người này lén tập trước với nhau rồi không, nhưng dù có tập trước rồi thì có thể làm ra được hiệu quả như vầy cũng rất tốt. Đạo diễn chọn luôn Hyeonjoon, nói với cậu: "Bảo người đại diện của cháu tới tìm chú ký hợp đồng đi, để cháu nhanh chóng tiến tổ."
Hyeonjoon vui vẻ nói: "Cảm ơn đạo diễn."
"Cảm ơn đàn anh cháu ấy." Đạo diễn cười cười.
Lúc đạo diễn đi ngang qua Jung Jaehyun, thấp giọng hỏi một tiếng: "Cháu lén tập trước với nhóc đàn em của mình rồi phải không?"
"Dĩ nhiên không phải." Jung Jaehyun nhìn đạo diễn: "Cháu là người thế sao?"
"Vậy nhóc đàn em này của cháu khá đấy, ánh mắt người đại diện của cháu được lắm." Đạo diễn nói xong, cười rồi đi.
Hyeonjoon nhìn đạo diễn và biên kịch đi rồi mới nói với Jung Jaehyun: "Cảm ơn đàn anh nhiều."
"Đừng khách khí, cậu casting đạt không liên quan tới anh."
Tuy anh ta nói vậy nhưng Hyeonjoon cũng biết không có Jung Jaehyun đề cử thì ngay cả đi casting cậu cũng không biết, cậu có lòng cảm ơn Jung Jaehyun, lại sợ anh nghĩ cậu chuyện bé xé ra to, nhân tiện nói: "Đàn anh, em mời anh ăn cơm nhé."
Jung Jaehyun cũng chưa ăn cơm, bởi vậy vui vẻ đồng ý: "Được thôi, vừa nãy cứ nhắc tới lẩu, vậy đi ăn lẩu luôn đi."
Hyeonjoon cảm thấy anh ta bị Ryu Sungjoon nhập, bật cười nhưng vẫn gật đầu: "Được."
Cậu và Jung Jaehyun còn có Kim Jeonghyeon cùng đi ăn lẩu, Kim Jeonghyeon rất vui: "Tốt quá, hai người các cậu chung một chỗ, anh đỡ chạy đi chạy lại."
Hyeonjoon thảo luận với hắn: "Nay trễ rồi, mai mua vé máy bay đi, em về lấy thêm ít quần áo rồi quay lại, trước em cứ nghĩ chỉ đi quay show thôi nên không mang theo nhiều đồ, bất tiện quá."
"Được." Kim Jeonghyeon đáp: "Anh để Boseong về cùng cậu, anh không đi chung."
"Vâng."
Lee Minhyeong nghe Hyeonjoon nói sắp về, còn muốn ăn với cậu bữa cơm nhưng ngay sau đó lại nghe Hyeonjoon nói: "Không được, tôi mua vé khứ hồi trong ngày, mai về rồi đi luôn, chắc không kịp đâu."
"Gấp thế?"
"Phim này đang quay rồi, diễn viên lúc trước không tuân thủ quy định mới bị đạo diễn khai trừ nên giờ tôi cũng không có thời gian mấy, vừa nãy anh Jeonghyeon mới ký hợp đồng xong, tôi vừa lấy kịch bản, giờ còn đang xem đây."
Lee Minhyeong thấy cậu nói có lý, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nói: "Mấy giờ máy bay đáp, tôi tới đón cậu."
Hyeonjoon suy nghĩ một chút: "Hình như là 10h30 đến nơi."
"Mấy giờ cậu đi?"
Hyeonjoon suy nghĩ một chút, nói với anh: "Anh đợi tí."
Cậu gửi tin nhắn cho Boseong: Mua vé bay về chưa?
Boseong trả lời lại ngay sau đó: Em đang xem, anh Hyeonjoon anh muốn mua 4 giờ, 5 giờ hay 6 giờ?
Hyeonjoon: 6 giờ bay mấy giờ tới?
Boseong: Trên đây ghi là 8 giờ 38.
Hyeonjoon: Vậy cái này đi.
Cậu hỏi Boseong xong, tiếp tục trò chuyện với Lee Minhyeong: "Tôi bảo Boseong mua vé 6 giờ rồi, vậy anh tới đón tôi rồi tụi mình đi ăn bữa cơm, tôi về nhà lấy đồ sau."
Lee Minhyeong thấy vầy mới tạm được: "Vậy được, trước khi lên máy bay nhớ gọi cho tôi."
Hyeonjoon gật đầu: "Ok."
Cậu cúp điện thoại, tiếp tục chuyên tâm đọc kịch bản.
Sáng hôm sau, Hyeonjoon vừa xuống sân bay đã thấy chiếc Porsche mà Lee Minhyeong tặng cho cậu, cậu nói với Boseong một tiếng, tự mình đi qua xe của Lee Minhyeong, gõ gõ cửa sổ xe.
Lee Minhyeong bất đắc dĩ mở cửa sổ, nói với cậu: "Cậu không thấy cửa bên kia mở sẵn rồi à? Cứ lên xe thôi."
Hyeonjoon nghe vậy, đi qua bên kia, phát hiện cửa xe đang đóng hờ, cậu ngồi xuống, nói với Lee Minhyeong: "Anh không sợ người khác ngồi vào à."
"Trừ cậu ai vào tôi đạp tên đó ra ngoài."
Hyeonjoon nghe vậy, bật cười, cậu quan sát bên trong xe: "Cũng được ghê nhỉ."
"Quà tặng cậu mà không đủ tốt thì tôi cầm ra được ư?"
"Cảm ơn." Hyeonjoon đáp: "Tôi rất thích."
"Thích là được rồi, đi thôi, đi ăn cơm, tôi đặt nhà hàng riêng rồi, chắc cậu sẽ thích đấy."
Hyeonjoon gật đầu: "Được."
Chỗ ăn cơm ở bên trung tâm thành phố, cách sân bay khá xa, hai người đến nơi cũng đã 11 giờ rưỡi.
Lee Minhyeong đã đặt trước phòng riêng và thức ăn nên sau khi tiến vào thì nhân viên phục vụ bắt đầu dọn các món nguội lên.
"Nếm thử." Lee Minhyeong nói.
Hyeonjoon gắp một đũa nếm thử, phát hiện mùi vị đúng là khá ổn: "Ngon lắm."
"Nhà hàng này mới nổi lên trong hai năm trở lại đây, mùi vị không tệ, tôi khá thích mấy món đặc sản của họ."
Hyeonjoon vốn muốn hỏi anh món gì, cậu có thể học rồi làm ở nhà cho anh ăn nhưng nghĩ lại vậy hình như hơi chủ động, nên chỉ gật đầu, không hỏi nhiều.
Lee Minhyeong thấy cậu không hỏi mình nên chủ động nói với cậu, Hyeonjoon gật đầu nghe: "Ừ" đáp lời.
"Ừ thôi hả?"
"Không thì sao?" Hyeonjoon hỏi ngược lại.
Lee Minhyeong nhìn cậu: "Chẳng lẽ cậu không muốn học làm thử à?"
Hyeonjoon chớp mắt.
Lee Minhyeong nhìn cậu, thấy mình nói khá rõ rồi. Mấy nay bữa nào anh cũng ở nhà ăn cơm Hyeonjoon nấu, cảm thấy đồ ăn cậu nấu ngon hơn ở ngoài nhiều, cũng do thế nên lúc vừa vào nhà hàng thì anh đột nhiên nghĩ để Hyeonjoon tìm hiểu mấy món đặc sản ở đây, vậy thì sau này ở nhà anh cũng được ăn.
Nhưng mà hình như bé tình nhân của anh lại chẳng nghĩ vậy.
"Anh muốn tôi học nấu thử à?"
"Cậu không muốn à?"
Hyeonjoon nhớ kỹ giáo huấn hôm qua của anh, không chủ động tí nào: "Tôi sao cũng được, không có gì muốn hay không muốn hết, mấy món tôi biết làm đủ nhiều rồi."
Lee Minhyeong:...
"Hay là anh muốn tôi muốn?"
"Làm gì có." Lee Minhyeong mạnh miệng nói: "Tôi thuận miệng nói vậy thôi, ăn đi."
Hyeonjoon nghe vậy, cười cười, cậu cảm thấy Lee Minhyeong hẳn là muốn cậu học làm thử, nếu không cũng sẽ không chủ động nhắc tới đề tài này. Nếu Lee Minhyeong muốn thì tí nữa lên món cậu nghiên cứu chút vậy. Đương nhiên là lặng lẽ nghiên cứu không biểu hiện ra, không thì kim chủ papa của cậu lại cảm thấy không được nắm thế chủ động và quyền kiểm soát mất.
Mà trong lúc đó, kim chủ Lee Minhyeong đã giành lại được thế chủ động và quyền kiểm soát, chẳng hề biết suy nghĩ trong đầu bé tình nhân của mình, còn đang âm thầm chán nản vì hôm nay bé tình nhân của mình không tri kỷ gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro