Chương 22
Lee Minhyeong hôn Hyeonjoon một lúc sau khi Boseong rời đi, ngồi xuống cạnh cậu, nhìn cậu dọn đồ trên bàn đi.
"Gì mà không cho tôi xem thế."
"Mật khẩu tài khoản IG hậu viên hội của anh với tài khoản tiếp ứng cho anh, anh xem cũng không để làm gì."
"Cậu cũng ra dáng ghê." Lee Minhyeong nhìn cậu.
"Chứ sao, yên tâm đi oppa, những gì người khác có, anh sẽ có, những gì người khác không có, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để anh có."
"Cậu nên lo cho mình đi, tôi chỉ vào đây chơi thôi, còn cậu tương lai phát triển trong giới này đấy."
"Yên tâm, tôi tự có chừng mực."
Lee Minhyeong nghe câu nói quen thuộc này, cảm thấy mình có thể hiểu được tâm tình của Lee Sanghyeok hai ngày trước rồi.
"Quay lại vấn đề chính, tôi tới là có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?" Hyeonjoon hiếu kỳ.
Lee Minhyeong cười cười: "Cậu muốn biết tại sao Park Jaehyuk lại đối xử khác biệt với cậu, thậm chí còn bám riết lấy cậu không buông không?"
Hyeonjoon sửng sốt một chút, đương nhiên cậu biết nhưng Lee Minhyeong hỏi câu này ý là: "Anh biết?"
"Nếu lời Jiwon nói không sai."
"Jiwon lại nói gì với anh rồi?"
"Em ấy nói có khả năng Park Jaehyuk thích cậu không phải xuất phát từ thật lòng, mà là hắn thích Han Wangho coi cậu là thế thân cho Han Wangho nên mới bám lấy cậu. Không phải lúc trước tôi có nói rồi sao, cậu nhìn hơi giống tên Han Wangho kia."
Hyeonjoon gật đầu, thầm nghĩ Shin Jiwon cũng giỏi ghê, vậy mà cũng nhìn ra được còn nói cho Lee Minhyeong biết nữa.
Lee Minhyeong thấy cậu chỉ gật đầu không nói lời nào, cho là cậu biết mình bị người ta xem là thế thân nên khó chịu, anh suy nghĩ một chút, cũng phải, lúc đó Hyeonjoon còn chịu vì Park Jaehyuk giải ước với anh, kết quả quay đầu lại mới phát hiện Park Jaehyuk căn bản không phải thích cậu ấy, chỉ xem cậu ấy như trò tiêu khiển, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Anh vỗ vai Hyeonjoon: "Vậy mới nói, biết người biết mặt không biết lòng, cậu thấy đấy, mặc dù tôi nói chuyện thẳng thắn, nói mình coi trọng cậu muốn lên giường với cậu có hơi khó nghe nhưng tôi không lừa cậu, đâu như tên Park Jaehyuk mặt người dạ thú, còn chơi trò thế thân, thực sự coi bản thân mình là ông lớn cơ đấy."
"Đúng, tên rác rưởi." Hyeonjoon mắng.
"Có điều cậu cũng rất thông minh, tuy lúc trước có hơi khờ một tí, làm ra chuyện không được hay nhưng cậu tỉnh ngộ sớm nhạy cảm phát hiện sự dị thường của hắn, dừng lại kịp thời nên cũng ổn, không giờ cậu ở cùng hắn ta thì toang." Lee Minhyeong nói xong cũng muốn nhìn thử cảnh đấy, anh cảm thấy dựa theo tính cách của anh chắc là sẽ đi gặp Hyeonjoon hỏi cậu thích không? Đây chính là true love cậu liều mạng chọn đấy, vui không, hahahaha.
Có điều anh nhìn người trước mặt mình, cũng không có nói lời tự đáy lòng ra, chỉ nói: "Trên đời nào có nhiều chuyện tốt đến vậy, phần lớn đều là có mưu đồ cả, có tình yêu sét đánh không? Có, nhưng cậu làm sao biết được vừa hay tình cờ là cậu đây."
Là đạo lý này, Hyeonjoon khẳng định nói.
"Nên ấy," Lee Minhyeong kết luận: "Vẫn là theo tôi thì tốt hơn."
Hyeonjoon quay đầu nhìn anh, Lee Minhyeong hỏi cậu: "Tôi nói không đúng à? Cậu tìm được kim chủ nào tốt hơn tôi không?"
Hyeonjoon nở nụ cười: "Anh nói đúng, đúng là ở cùng anh tốt hơn."
"Biết vậy là được rồi." Lee Minhyeong khoanh tay tựa vào ghế: "Giờ cậu biết mục đích thực sự Park Jaehyuk tiếp cận cậu rồi đấy, sau này cách xa hắn chút, để hắn tỉnh ra đừng có bám lấy cậu chơi trò thế thân nữa."
Hyeonjoon thở dài, bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải tôi đã sớm phân giới hạn với hắn rồi sao, trốn hắn mãi đấy còn gì?"
"Vậy cậu tiếp tục bảo trì."
"Yên tâm đi," Hyeonjoon nhìn anh: "Anh đối xử tốt với tôi như thế, tôi đi đâu tìm kim chủ papa tốt hơn anh đây, tôi cũng đâu ngốc."
Cậu suy nghĩ một chút, hiện tại Lee Minhyeong đã biết Park Jaehyuk chỉ xem cậu là thế thân, vậy cũng tốt, ngày sau nếu Park Jaehyuk lại giở quẻ thì có thể trực tiếp nói thẳng là Park Jaehyuk thích Han Wangho nhưng không có được mới tìm tới mình, không bị Lee Minhyeong hiểu lầm là cậu vẫn còn dư tình với Park Jaehyuk nữa.
"Được," cậu vỗ vỗ cánh tay Lee Minhyeong: "Việc Park Jaehyuk cứ như vậy đi, đừng nói tới tên khốn đấy nữa, kịch bản của anh đâu? Tôi đối diễn cảnh của anh tối nay."
Lee Minhyeong nhìn cậu bình tĩnh như thế, cứ cảm thấy hơi sai sai: "Hình như cậu không bị sốc hay khó chịu gì cả?"
Lúc này Hyeonjoon mới sực nhớ, phản ứng của cậu không giống người biết mình bị người mình từng thích lừa gạt tình cảm, chỉ coi là thế thân. Bất cẩn rồi, Hyeonjoon thầm nói, cậu nhìn Lee Minhyeong, vớt vát nói: "Lúc trước tôi nói với anh rồi còn gì, tôi chuyển từ fan thành anti lâu rồi nên với tôi hắn chỉ là người qua đường thôi, tôi không để ý việc tại sao hắn ta thích mình nữa."
"Phải vậy không?" Lee Minhyeong không tin lắm: "Cậu biết từ trước rồi đúng không?"
Lee Minhyeong càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: "Hôm cậu định nhảy lầu, leo lên tới bệ cửa rồi vẫn cứ chết cũng không muốn dính dáng quan hệ gì với tôi nhưng vừa đứng lên bệ cửa sổ thì lại leo xuống chịu theo tôi. Cậu đứng trên đó nhìn thấy gì? Park Jaehyuk và Han Wangho? Cậu nhìn thấy Han Wangho nên hiểu ra mọi chuyện, bởi vậy mới trở mặt với Park Jaehyuk từ fan thành anti."
Hyeonjoon:...
"Cũng không đúng." Lee Minhyeong suy nghĩ một chút: "Lúc cậu leo xuống đâu giống người vừa biết mình bị người mình thích lợi dụng làm thế thân, còn có thể cò kè mặc cả với tôi đây. Hơn nữa hôm đó cậu gặp Park Jaehyuk cũng không thấy thương tâm mất mát gì, chỉ có tránh còn không kịp, hơi lạ à."
Hyeonjoon nhìn anh vẫn muốn tiếp tục suy tư, chỉ lo một giây sau liền muốn cậu giải thích trình bày chuyển biến của tâm lý, sợ tới nỗi nắm chặt tay Lee Minhyeong, khẩn cầu nói: "Papa, cất thần thông của anh vào đi, chúng ta đổi đề tài được không?"
Lee Minhyeong hạ mắt nhìn cậu dò xét: "Cậu rất sợ tôi tiếp tục suy nghĩ?"
"Đây là lịch sử đen của tôi, tôi có thể không sợ sao?" Cậu lắc lắc tay Lee Minhyeong, lấy lòng nói: "Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, đừng bàn về lịch sử đen của tôi nữa được không? Tôi đã ăn năn hướng thiện rồi, hiện tại trong mắt trong tim tôi đều là anh, anh nhìn nè, tôi còn chuẩn bị xây group fan cho anh đó!"
Lee Minhyeong thấy cậu không muốn nhắc tới, tuy rằng trong lòng còn nghi hoặc nhưng không chịu nổi Hyeonjoon hai mắt đều viết đầy: "Anh tha cho tôi đi mà", chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
"Được rồi, đổi đề tài vậy."
Hyeonjoon cảm thấy papa của cậu thực sự quá lương thiện, ôm lấy Lee Minhyeong hôn anh một cái: "Anh tốt nhất!"
Cậu chủ động nói: "Phát thẻ cho anh, tấm thứ ba."
Lee Minhyeong nhìn cậu trong nháy mắt trời quang mây tạnh hồi phục sinh lực, cảm thấy cậu cũng dễ dỗ ghê, nhắc nhở nói: "Ghi vào điện thoại cậu đi."
"Vậy sau này chúng ta có thể bỏ qua đề tài này luôn không?" Hyeonjoon nhỏ giọng hỏi anh.
Lee Minhyeong nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài: "Được, ai bảo cậu là người tôi yêu thương nhất chứ."
Hyeonjoon lập tức tiếp lời nói: "Anh cũng là đệ tử tôi yêu thích nhất."
Lee Minhyeong cười một tiếng: "Không phải muốn đối diễn sao? Đến đây đi, tranh thủ giúp tôi quay cảnh buổi tối xong nhanh."
Hyeonjoon gật đầu: "Yên tâm, không thành vấn đề."
Nhưng mà vấn đề ấy hả, vẫn phải có. Lee Minhyeong cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, diễn Park Sunghoon thiên về bản sắc diễn xuất, thiết lập tính cách của Park Sunghoon so với nam chính Beak HyunWoo thì dịu dàng hơn, bởi vậy Hyeonjoon không thể không nhấn mạnh: "Anh ôn nhu một chút, mang theo nụ cười, không phải cười như vậy, anh cười như vậy vừa nhìn là thấy có ý đồ xấu, cười nhẹ nhàng."
Lee Minhyeong nghe chỉ cảm thấy phải đổi chỗ nhân vật của mình với Hyeonjoon, rõ ràng là Hyeonjoon so với anh thì thích hợp loại nhân vật ôn nhu này hơn.
"Đúng là thế sự đổi thay, không ngờ cũng có ngày cậu dạy tôi." Lee Minhyeong lắc lắc đầu: "Khó có thể tin."
Hyeonjoon thì lại rất vui: "Có trước có sau mà, tôi là diễn viên nên chắc chắn ở mảng này thì hơn anh rồi." Cậu cảm khái nói: "Thật hiếm khi tôi có thể hơn anh."
"Vui không?"
Hyeonjoon gật đầu: "Vui."
Lee Minhyeong thấy cậu thật sự gật đầu thừa nhận, không khỏi bật cười: "Cậu cũng dễ vui ghê đấy."
"Cho nên bạn học Lee cố lên!" Hyeonjoon cổ vũ anh nói.
Tựu chung thì phim thần tượng không yêu cầu kỹ năng diễn xuất cao, hơn nữa mỗi ngày Hyeonjoon đều đóng cửa dạy đệ tử của mình, Lee Minhyeong đóng phim cũng coi là thuận lợi. Chỉ là có mấy cảnh anh và Hyeonjoon diễn chung thì hơi sai lệch một cách vi diệu so với kịch bản gốc của biên kịch.
Cảnh Beak HyunWoo đụng trúng Park Sunghoon trong công viên đồng thời nhanh tay tóm lấy Park Sunghoon, Hyeonjoon nhanh tay kéo Lee Minhyeong, Lee Minhyeong theo quán tính để không ngã sấp xuống, dùng chút sức kéo lại cậu một cái, kết quả thiếu chút nữa đem người kéo vào trong lồng ngực mình.
Cảnh Beak HyunWoo và Park Sunghoon ngồi trên khán đài xem Hong Haein tham gia hạng mục thể dục, Park Sunghoon uống nhầm nước của Beak HyunWoo, Beak HyunWoo tức giận với anh, Park Sunghoon bất đắc dĩ đi mua chai nước mới cho cậu, Hyeonjoon – Beak HyunWoo không vấn đề gì nhưng là Lee Minhyeong – Park Sunghoon lại tự mang theo một loại tùy ý bao dung cùng với sự ôn nhu không tự chủ, sau khi mua lại chai nước khác trả cho Hyeonjoon nhìn vào có một loại cảm giác như đang dỗ trẻ con, vừa bất đắc dĩ vừa dung túng.
Còn phân cảnh sau khi Beak HyunWoo cãi nhau với Hong Haein, Park Sunghoon khuyên cậu, sau khi Lee Minhyeong nói xong lời thoại, anh thực hiện thay đổi hiếm hoi với cảnh diễn dựa trên sự hiểu biết của mình về nhân vật, anh lấy ra một cây bút trong cặp, vẽ một khuôn mặt tươi cười trong lòng bàn tay của Hyeonjoon, nói với cậu: "Không phải chuyện gì lớn, đừng tức giận như vậy, bình tĩnh lại rồi đi dỗ Haein đi."
Hyeonjoon hơi ngạc nhiên khi anh tự thêm hành động này nhưng đạo diễn cũng không kêu ngừng, cậu cũng chỉ có thể dựa theo kịch bản hỏi: "Tôi dỗ cô ấy thế nào?"
Lee Minhyeong cười cười: "Lúc trước Haein có nói với tôi, hồi trung học cơ sở khi cô ấy mới bắt đầu muốn yêu đương, cô ấy đã tưởng tượng rằng sẽ có người viết cho cô ấy một bức thư tình, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận được. Vì vậy, cậu hãy viết cho cô ấy một bức thư tình đi."
Hyeonjoon nghe vậy, có hơi bất mãn: "Sao cái gì cô ấy cũng nói với anh thế."
"Bởi vì sự mong đợi của cô ấy không dành cho tôi," Lee Minhyeong nói: "Người ta càng muốn thứ gì, càng muốn lấy thứ gì từ ai, họ sẽ càng không nói, họ sẽ mong chờ người mình nhớ sẽ gửi một bất ngờ như vậy vào một ngày nào đó. Với cô ấy, càng mong đợi thì cô ấy càng ít nói, chỉ những người không được cô ấy mong đợi mới biết được vì điều bất ngờ mà cô ấy muốn không có ở đây."
Hyeonjoon nhìn anh, không nói gì.
Đây là một trong những cảnh quan trọng nhất của bộ phim, vì tình tiết này, Beak HyunWoo đã dành ba ngày để viết một bức thư tình cho Hong Haein, đây là lý do tại sao cuốn sách này được đặt tên là [Một Bức Thư Tình].
Kịch bản là sự sáng tạo thứ hai, những người khác nhau sẽ diễn giải kịch bản và xây dựng nhân vật dựa trên sự hiểu biết của chính họ, do đó tạo nên sự phong phú cho nhân vật, khiến nhân vật càng thêm sống động hơn. Park Sunghoon của Lee Minhyeong chính là như vậy, trước khi anh diễn, Hyeonjoon, đạo diễn và biên kịch đều định vị hình tượng của Park Sunghoon là học trưởng dịu dàng chu đáo, đồng thời cũng làm yếu đi sự tùy ý và tính cách không chịu trói buộc của Park Sunghoon.
Nhưng mà Lee Minhyeong không giống với bọn họ, anh là con cưng của trời chính hiệu, xuất thân hiển hách, đầu óc thông minh, mọi việc trải qua đều thuận lợi suôn sẻ, trên người anh có loại cảm giác tự do thoải mái. Park Sunghoon trong mắt anh không chỉ giới hạn trong tình yêu, anh mang theo loại tự do thoải mái này diễn Park Sunghoon, sự dịu dàng vẫn vậy, sự quan tâm vẫn vậy thế nhưng phần nhiều là sự bao dung dành cho Beak HyunWoo và Hong Haein, đối với sự việc xung quanh hiểu rõ nhưng bất đắc dĩ.
Đạo diễn và biên kịch cảm thấy hình ảnh này của Park Sunghoon cũng rất hấp dẫn nên không nói thêm gì, chẳng mấy chốc Lee Minhyeong đã quay xong.
Đoàn phim chuẩn bị một cái bánh kem cho anh chúc mừng anh, mọi người cùng nhau chụp ảnh, Lee Minhyeong thấy khá vui, nghĩ rằng trở thành diễn viên cũng là một chuyện thú vị. Nhưng dù thế nào thì anh cũng phải quay lại công ty, vì cuộc họp mỗi tháng một lần tới lúc mở rồi.
Hyeonjoon nghe thấy anh phải trở về có hơi không nỡ, khoảng thời gian này bọn họ luôn ở cạnh nhau, đột ngột tách ra như vậy Hyeonjoon không khỏi có chút không quen.
Cậu chưa bao giờ che giấu cảm xúc này trước mặt Lee Minhyeong, cho nên Lee Minhyeong vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ không nỡ xa trong mắt cậu, chỉ có thể an ủi cậu: "Chờ tôi họp xong không bận việc gì sẽ tới thăm cậu."
Hyeonjoon gật đầu: "Nếu mà bận thì tôi có thể gọi điện cho anh."
"Ừ, đóng phim cho tốt nhé."
"Anh cũng vậy, làm việc chăm chỉ nhé."
Hyeonjoon giúp anh thu dọn hành lý, sau đó ra tiễn anh, Lee Minhyeong thừa dịp không ai chú ý bọn họ, hôn cậu một cái rồi mới đi.
Hyeonjoon nhìn anh rời đi, cảm thấy mình có hơi ỷ lại Lee Minhyeong, không nên như thế mới phải, vì cậu đã qua độ tuổi dựa dẫm vào người khác từ sớm. Tuy nhiên, cậu biết rõ là mình có một ít tình cảm chim non với Lee Minhyeong, người đầu tiên cậu gặp ở thế giới này là Lee Minhyeong, người đầu tiên làm cho cậu cảm động và thấy an tâm cũng là Lee Minhyeong. Cho nên cậu mới vô thức dựa vào Lee Minhyeong, đặt Lee Minhyeong trong vùng an toàn.
Hyeonjoon không muốn như thế lắm, cậu tự khuyên bản thân rằng quá ỷ lại chỉ khiến cậu khó chịu khi phải xa nhau. Nhưng ngay sau đó, cậu lại tự thuyết phục bản thân, bởi vì sẽ phải chia xa, cậu nên trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp trước mắt này.
Cậu quay lưng bước về, từng bước giẫm lên ô vuông trên mặt đất, trên đời này, có gặp mặt thì có chia ly, có vui có buồn, chia ly là thật, đau đớn là thật nhưng gặp gỡ là thật, vui vẻ cũng là thật. Do vậy, chỉ cần tận hưởng cuộc gặp gỡ hiếm hoi và niềm vui là được. Có như vậy thì khi chia ly nỗi đau ập đến cũng không phải hối tiếc vì đã không trân trọng sự tốt đẹp trong quá khứ.
Lee Minhyeong đi rồi, Hyeonjoon tiếp tục quay phim như bình thường, nhưng lúc này Kim Jeonghyeon mang đến cho cậu một tin tốt: "Tôi nhờ quan hệ cũng kêu đàn anh cậu giới thiệu giúp cậu, chờ quay xong bộ này là cậu có thể đi quay show [Running mùa 4], không phải khách quý, là thường trú."
Hyeonjoon hơi kinh ngạc: "Em thường trú luôn á?"
"Đúng," Kim Jeonghyeon cười ngồi xuống trước mặt cậu: "Trước là anh chỉ định để cậu làm khách quý ké fame thôi, nhưng khách mời thường trú vì bị liên lụy bởi việc của nhà đầu tư nên tổ tiết mục không dám dùng hắn, có người lộ tiếng gió cho anh, anh liền đi cửa sau sẵn nhờ đàn anh của cậu nói giúp mấy câu mới đẩy cậu lên. Trước đó vẫn chưa xác định nên không nói cậu biết, sợ cậu mừng hụt, hôm nay tổ tiết mục bên kia gọi tới nói ký hợp đồng, anh mới dám nói cho cậu."
"Thế thể loại chương trình là gì?" Hyeonjoon hiếu kỳ hỏi.
"Show thi đua, có trong nhà và ngoài trời, săn tìm kho báu và cạnh tranh, tùy thuộc vào kịch bản mỗi mùa, chương trình này rating tốt, phù hợp để cậu xoát mặt, với cả show tạp kỹ mà kiểu gì cũng hút được thêm fans miễn là biểu hiện của cậu không đến nỗi." Kim Jeonghyeon nói tới đây chợt nhớ ra, hỏi cậu: " Trước đây cậu nói cậu có tài gì? Ca hát?"
Hyeonjoon gật đầu: "Em hát cũng được."
"Nhảy thì sao?"
"Biết một chút."
"Nhạc cụ?"
"Có học một ít."
"Một ít?" Kim Jeonghyeon chú ý tới cái từ "Ít" này.
Hyeonjoon suy nghĩ một lúc, nói thật: "Thổi kéo đàn hát em đều biết một chút."
Kim Jeonghyeon nhướn mày: "Vậy cậu cũng khá giỏi đấy."
Hyeonjoon cười cười, không nói gì. Mẹ của cậu là một người phụ nữ nhã nhặn có phẩm vị, piano, cờ vua, thư pháp và hội họa bà đều thích còn biết nấu ăn, Hyeonjoon lớn lên với bà từ nhỏ, dưới sự ảnh hưởng của bà cũng học theo một ít.
Kim Jeonghyeon rất hài lòng: "Vậy tốt rồi, cậu biết khá nhiều đi show không lo bị hạ thấp, nói không chừng có khi còn có chỗ để phát huy nữa đấy."
"Vâng."
"Được rồi cậu tranh thủ thời gian tìm hiểu hình thức của [Running mùa 4] đi."
"Được."
Kim Jeonghyeon nói xong liền đi làm việc khác, để lại Hyeonjoon tò mò lên mạng tìm kiếm về chương trình tạp kỹ này.
Cuối tháng 11, [Running mùa 4] chính thức công bố khách mời, người đầu tiên được công bố là Jung Jaehyun. Jung Jaehyun là khách mời cố định của show mùa trước và là con át chủ bài lớn nhất của chương trình tạp kỹ này. Độ nổi tiếng của anh ta cao, nổi đình đám suốt 2 năm qua, đầu năm nay còn dựa vào một bộ phim truyền hình được đề cử giải ảnh đế, mặc dù không nhận được giải nhưng thành công lấy được giải nam chính xuất sắc nhất, trở thành nam diễn viên trẻ tuổi nhất có được giải thưởng này.
Công ty vì để push anh ta tất cả tài nguyên năm nay anh ta tiếp nhận toàn là phim điện ảnh, tất cả mọi người đều thấy được anh ta là push mới, do đó đội ngũ chương trình [Running mùa 4] vẫn luôn lo lắng Jung Jaehyun vì lấy giải sẽ không tham gia ghi hình mùa này, nhưng Jung Jaehyun thì lại rất nhiệt tình, đối với anh ta mà nói quay show giúp anh ta kiếm thêm được tiền, Jung Jaehyun rất hài lòng với chuyện này.
Công bố chính thức tiếp theo là các khách mời cố định khác, Kim Doyoung, Kang Hoon, Song Yoona, Yoon Hayong. Sau khi công bố về nhóm người này, tổ chương trình cho biết do vấn đề về lịch trình, rất tiếc là 3 người bạn cũ của mùa đầu tiên không thể có mặt trong [Running mùa 4], đội ngũ chương trình đã mời 3 người bạn mới khác tới tham gia, vì vậy xin hãy chú ý theo dõi.
Cư dân mạng bàn tán rất nhiều, đoán già đoán non trong khu bình luận và các diễn đàn của blog chính thức, nhưng không ai trong số họ đoán được Hyeonjoon, thực sự thì cậu quá là trong suốt luôn.
Cũng chính vì điều này mà ngày thông báo chính thức về Hyeonjoon trong [Running mùa 4], toàn bộ diễn đàn nổ tung, cả diễn đàn không ngừng đặt câu hỏi: "Tại sao? Đây là ai? Có tác phẩm nào không? Sao lại thành khách mời cố định mới vậy?"
Hyeonjoon không bị nổ, bởi vì cậu nhìn thấy tên một người trong thông báo của tổ tiết mục mà ngơ luôn rồi. Cậu nhìn điện thoại của mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hủy hợp đồng liền giờ thì phí bồi thường cao lắm không?
Trong loạt thông báo chính thức về khách mời cố định tham gia này, người thông báo chính thức đầu tiên không phải ai khác, chính là Han Wangho, người mà Hyeonjoon không muốn thấy và không muốn có bất kỳ liên quan nào nhất. Để thể hiện tầm quan trọng của Han Wangho, tổ tiết mục đã công bố về tên đó trước khi có thông báo chính thức về Hyeonjoon và một khách mời cố định mới gia nhập khác.
Kim Jeonghyeon không ngờ Han Wangho sẽ là một trong những thường trú mới trong [Running mùa 4]. Khi Hyeonjoon ký hợp đồng, cậu còn hỏi cụ thể ê-kíp chương trình xem mùa này có những ai cố định. Lúc đó vẫn chưa có tên Han Wangho trong danh sách, nhưng trong giới giải trí đây cũng là chuyện thường, ngay cả khi bắt đầu quay phim rồi cũng có thể đổi người, huống hồ là thay người cố định khác trước khi ghi hình tiết mục.
Han Wangho nhân khí cao, tiếng tăm lớn, cũng giống như Park Jaehyuk, hắn là lưu lượng tuyến đầu. Trong số những khách mời cố định tham gia ghi hình, chỉ có địa vị của Jung Jaehyun là lớn hơn hắn, những người còn lại thì còn khuya mới so được, hắn muốn tham gia thì chắc chắn tổ chương trình sẽ đồng ý. Kim Jeonghyeon nhớ tới mâu thuẫn trước đây của Hyeonjoon và Han Wangho, hỏi cậu: "Cậu ok không?"
"Ván đã đóng thuyền, em không muốn cũng phải chịu thôi." Hyeonjoon hết sức phiền muộn, sao mới vừa đuổi một tên Park Jaehyuk lại xuất hiện thêm một tên Han Wangho vậy.
Kim Jeonghyeon nhẹ nhõm khi thấy cậu nghĩ thoáng như vậy, tuy nhiên nếu Hyeonjoon nhất quyết không chịu, vì Lee Minhyeong, hắn cũng sẽ đồng ý để Hyeonjoon hủy hợp đồng, nhưng đây là hành vi đơn phương hủy hợp đồng vi phạm giao ước, đối với một người mới không có bất kỳ tác phẩm hay danh tiếng nào như Hyeonjoon thì không được hay cho lắm.
Thực sự mà nói thì chương trình này không phải tài nguyên cậu có thể lấy được, là hắn một bên nhờ quan hệ, một bên để Jung Jaehyun nói giúp, tổ tiết mục nể mặt Jung Jaehyun và T1 nên mới cho cậu cơ hội, vào lúc này lại hủy hợp đồng, yêu cầu ê-kíp chương trình phải chọn lại người mới sau khi có thông báo chính thức, chắc chắn ê-kíp chương trình sẽ không hài lòng, có khi còn đánh giá sau lưng Jung Jaehyun.
Tình huống đó không phải là những gì Kim Jeonghyeon muốn thấy, may mắn thay, dù Hyeonjoon có mâu thuẫn với Han Wangho thì cậu cũng không tùy hứng như vậy.
Nhưng đối với Hyeonjoon mà nói, lý do cậu không thể bốc đồng là vì ngoài những lo lắng của Kim Jeonghyeon ra thì mối lo lớn nhất của cậu là cậu không có tiền để đền hợp đồng, tuy cậu có một papa lắm tiền nhưng Lee Minhyeong mới vừa đầu tư cho cậu xong, cậu không muốn để Lee Minhyeong giờ lại tiêu thêm tiền cho cậu nữa.
Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, hiện tại cậu cũng chẳng ở cùng Park Jaehyuk, theo lý mà nói Han Wangho sẽ không gây sự với cậu, vậy cậu chỉ cần coi hắn như người qua đường là được. Hyeonjoon tự thuyết phục chính mình, quyết định đối đãi như bình thường.
Mà một bên khác, Lee Minhyeong biết cậu phải tham gia cùng một chương trình với Han Wangho, cũng sửng sốt một hồi, dở khóc dở cười lắc đầu: "Hai người các cậu có duyên phận gì vậy."
"Nghiệt duyên!"
Nghe giọng nói tức giận của cậu, Lee Minhyeong an ủi: "Không sao đâu, cậu đẹp trai hơn tên đó nhiều, khí chất cũng tốt hơn hắn. Hai người đứng cạnh nhau, không chừng fans mặt tên đó còn chuyển thành fans của cậu ấy chứ."
"Thôi bỏ đi, fans hắn ta không xé tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi."
"Hắn dám! Fans hắn ta dám xé cậu, tôi lập tức tìm đoàn đội xé lại."
Hyeonjoon thở dài: "Hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp trong quá trình ghi hình."
"Đừng lo, không phải có Jung Jaehyun sao? Kim Jeonghyeon hẳn là đã chào hỏi cậu ta, cậu ta sẽ chăm sóc cho cậu."
"Nói mới nhớ, đàn anh này của tôi dễ ở chung không?" Hyeonjoon tò mò hỏi: "Tôi thường nghe các anh nhắc tới anh ta nhưng tôi chưa từng gặp, cũng không biết anh ta là người thế nào."
"Cũng được." Lee Minhyeong suy nghĩ một chút: "Khá là tùy ý, lúc mới debut tính khí không tốt lắm, hai năm qua thì tu thân dưỡng tính không ít, tính tình cũng tốt hơn nhiều, cậu chỉ cần nghe cậu ta, không gây rắc rối, cậu ta sẽ không khó dễ với cậu."
"Vậy thì tốt."
"Sắp gặp bạch nguyệt quang của Park Jaehyuk rồi, hồi hộp không?" Lee Minhyeong nói đến đây liền không nhịn được mà nghĩ: "Nếu giờ cậu ở cùng Park Jaehyuk, vậy hai người các cậu gặp nhau chính là Tu La tràng rồi, tình địch đụng mặt, ngẫm lại có hơi kích thích."
Hyeonjoon:????
"Anh biết anh đang nói gì không? Anh thực sự tưởng tượng tôi và Park Jaehyuk ở bên nhau? Giờ anh hết sợ tôi trèo tường rồi à?"
"Cậu trèo đi," Lee Minhyeong ỷ mình đã biết chân tướng, không sợ cậu tí nào: "Chúng ta đều biết là Park Jaehyuk không thật sự thích cậu, chỉ muốn lợi dụng cậu làm người thay thế, nếu cậu muốn chơi trò thế thân với hắn thì tôi không cản."
"Nhị cẩu, anh thay đổi."
"Cậu gọi tôi là gì cơ!"
Hyeonjoon hừ một tiếng: "Anh thế mà còn muốn xem drama của tôi, rút lại một tấm thẻ người tốt của anh, bây giờ anh chỉ còn 2 tấm, tạm biệt."
Lee Minhyeong nhìn đường truyền bị ngắt biểu hiện đã kết thúc trò chuyện, cảm thấy tính khí tiểu tình nhân của mình lớn lên rồi, cúp điện thoại của anh còn muốn rút lại thẻ của anh! Đúng là 3 ngày không đánh leo lên nóc nhà lật mái! Phải làm gì khi con cái trở nên ngỗ nghịch? Quá nửa là được chiều quen, đập một trận là hết.
Lee Minhyeong gọi lại, Hyeonjoon bắt máy, Lee Minhyeong vừa chuẩn bị dạy bảo cậu, lại nghe thấy cậu nhận sai trước, thái độ đoan chính làm Lee Minhyeong không biết mình còn có thể nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt dạy dỗ vài câu, vừa nói "Giờ cậu biết mình được cưng nên sinh hư." vừa đòi lại thẻ.
Hyeonjoon cúp điện thoại, nằm trên giường, nghĩ tới câu "Được cưng nên hư" Lee Minhyeong mới nói, cảm thấy anh nói không sai, quả thật là cậu ở trước mặt anh càng ngày càng không câu nệ. Cậu nghĩ tới đây liền không nhịn được có hơi muốn gặp Lee Minhyeong, muốn ôm anh hôn anh một chút, cậu nhìn ngày trên điện thoại, thầm nói, cũng sắp quay rồi, tới lúc đó là có thể nhìn thấy anh ấy rồi.
Hyeonjoon nghĩ tới đây, liền nhớ mỗi lần Lee Minhyeong gọi điện thoại đều phải nhắc cậu, ngày cậu quay xong là ngày bọn họ lái xe số tay (Handjob ý), trong chốc lát tâm trạng có hơi vi diệu.
Có điều, cậu suy nghĩ một chút, xe số tay thôi mà chắc cũng được mà ha, Hyeonjoon tự cổ vũ chính mình, ừ, được, không thành vấn đề, cố lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro