Chương 36
Hyeonjoon từ trong mộng bừng tỉnh, dùng sức mà thở hổn hển mấy hơi, đôi tay vô thức mà nắm chặt lấy ga giường, sắc mặt đều tái nhợt.
Qua một hồi lâu, cậu mới lấy lại được tinh thần, ý thức được chỉ là mình mới gặp ác mộng thôi, nhưng trong mộng Lee Minhyeong cả người đầy máu, làm cậu không sao quên được.
Trong bụng hai bé con giống như cảm nhận được sự bất an của Hyeonjoon, bắt đầu lăn qua lộn lại, như là dùng chân nhỏ ra sức đạp vào bụng cậu.
"Đừng làm loạn nữa nha." Hyeonjoon vuốt bụng nhẹ giọng nói, khuôn mặt trở nên ôn nhu hiền hoà, "Hai đứa các con hiện tại chưa ra được đâu."
Ngày thường cậu cũng nói chuyện với chúng nó như vậy như vậy, thai động sẽ có chút yên tĩnh lại, cậu cũng dễ chịu một ít.
Nhưng hôm nay không biết sao lại thế này, hai bé con lại càng làm loạn hơn, bất kể là Hyeonjoon dỗ dành như thế nào cũng không được, có chút giống như Tôn Ngộ Không bảo thế nào cũng không được.
Hyeonjoon không đành lòng, đành phải nằm ở trên giường yên lặng mà chịu đựng.
Nhịn gần nửa giờ, hai đứa chưa chào đời được ví như khỉ con cuối cùng cũng chịu dừng lại, Hyeonjoon thở phào nhẹ nhõm.
Gần đến lúc hoàng hôn, Han phu nhân kéo Hyeonjoon đi dạo cùng mình nói: "Mang thai thì phải đi lại nhiều một chút, đến lúc sinh mới có thể dễ hơn."
"Vâng!" Hyeonjoon nghiêm túc gật đầu.
Kỳ thật khi cậu mang thai đã tra qua rất nhiều tài liệu, việc Han phu nhân nói cậu đều biết.
Hai người đi vòng quanh nhà, cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp.
Đi thêm một lát, Han phu nhân đột nhiên hỏi nói: "Joonie, con có nghĩ cùng chúng ta quay về Pháp không?"
Hyeonjoon bước chân dừng lại, yên lặng một lúc, theo sau lắc đầu: "Con hiện tại đang mang thai, không quen đi đến một nơi mới lạ hoàn toàn để sinh sống." Ở Nước ngoài ẩm thực, hoàn cảnh, giờ giấc đều cùng trong nước khác nhau như trời với đất, lúc này đi Pháp, đối với cậu mà nói là một loại mạo hiểm, hơn nữa thân thể cậu cần tin tức tố của Lee Minhyeong để giảm bớt phản ứng kích thích.
Han phu nhân cười nói: "Mẹ nói tất nhiên không phải hiện tại, là chỉ sau khi con sinh xong. Đúng rồi, Lee Minhyeong không ở cạnh con, phản ứng kích thích của con thì sao? Nghiêm trọng không?"
Hyeonjoon trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Han phu nhân buồn cười nói: "Mẹ cũng là người từng mang thai, bằng không con cùng Wangho từ đâu mà ra. Trưa nay mẹ nghe ba con nói Lee Minhyeong bị tai nạn, tình hình không khả quan, tin này đối với con không tốt lắm."
Thời gian mang thai mà Omega thiếu tin tức tố của Alpha trấn an, phần lớn chỉ có hai loại kết quả: Hoặc là sinh non, hoặc là tinh thần thất thường.
Hyeonjoon trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Nếu Lee Minhyeong thật sự xảy ra chuyện, thì cứ cho rằng con không có duyên làm mẹ đi đi." Thoạt nhìn cậu rất bình tĩnh, nói ra cũng rất tuyệt tình, nhưng Han phu nhân vẫn là nghe ra trong đó có sự đau xót.
Han phu nhân đau lòng nói: "Mặc kệ con có quyết định như thế nào, mẹ và ba con đều thuận theo con. Nếu phải chọn giữa con cùng hai đứa bé chưa chào đời này, chúng ta nhất định sẽ chọn con."
Lời này làm Hyeonjoon nhớ tới trên mạng đã từng có thời thảo luận đến kịch liệt: Nếu trong phòng sinh gặp nguy hiểm chỉ được chọn một trong hai, bạn sẽ chọn người mẹ hay đứa con?
Mọi người đều nói, nếu là người thật lòng yêu bạn, họ nhất định sẽ chọn bạn.
Hyeonjoon bỗng nhiên ôm lấy Han phu nhân, có chút ngượng ngùng mà nói: "Cảm ơn mẹ."
Han phu nhân đầu tiên là ngây người một chút, ngay sau đó kích động đến cả người run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: "Con có thể gọi thêm vài câu mẹ không? Mẹ thật sự rất vui đó!"
Hyeonjoon hốc mắt cũng ướt, lại gọi bà là mẹ, Han phu nhân khóc mười mấy phút mới ngừng nước mắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Han Wangho cùng Hyeonjoon ra ngoài đi làm giấy chứng nhận để chứng minh thân phận của Hyeonjoon, hộ chiếu cùng giấy tờ quan trọng đều ở trong tay Lee Minhyeong, cậu cũng không định lại lấy, dứt khoát đi làm mới.
Trên đường đến Cục Công An thì bị tắc đường, đợi gần nửa giờ, Hyeonjoon cùng Han Wangho đều không muốn ở trong xe nữa, liền quyết định xuống đi bộ.
Xuống xe còn chưa đi được hai bước, phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng của thư ký Kim mừng rỡ như điên nói to: "Moon thiếu! Moon thiếu!"
Ngay sau đó thư ký Kim thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt Hyeonjoon, trên mặt vừa mừng vừa sợ: "Thật tốt quá! Cậu không bị làm sao? Bằng không tôi cũng không biết nói với Lee tổng như thế nào."
Anh ta thở hổn hển vừa nói vừa thở, nhìn Han Wangho, lại nhìn về phía Hyeonjoon, sắc mặt khó hiểu.
"Cậu đột nhiên mất tích, Lee tổng vẫn luôn rất lo lắng, cho rằng cậu bị người bắt cóc. Ngày hôm qua ngài ấy nhìn thấy tin tức nói ở bờ sông thấy thi thể của một Omega mang thai, liền mặc kệ mưa to đi đến chỗ đó. Ai ngờ bị....."
Thư ký Kim cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hyeonjoon có thể đoán được những lời anh ta chưa nói xong nói, không khỏi mà sửng sốt, sắc mặt hơi trắng bệch: "Anh ta là vì đi tìm tôi mới bị tai nạn sao?"
Thư ký Kim ừ một tiếng, trầm mặc vài giây, lại nói: "Tình hình của Lee tổng không tốt, đã phẫu thuật cả đêm nhưng bác sĩ nói còn chưa thoát khỏi nguy hiểm."
Hyeonjoon sắc mặt lại trắng vài phần, vô thức mà nắm chặt tay, trong đầu trống rỗng, không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay nhanh chóng lan đến trong lòng.
"Moon thiếu, cậu có thể đi tới bệnh viện nhìn Lee tổng một chút không?" Thư ký Kim giọng nói thành khẩn, còn có mang theo vài phần cầu xin, "Trước lúc Lee tổng hôn mê vẫn luôn gọi tên của cậu. Lần nào tỉnh lại, cũng là hỏi tôi có tìm được cậu không, tôi lúc đó cũng không biết nên trả lời ngài ấy như thế nào."
Han Wangho nhìn thoáng qua biểu tình hoảng hốt Hyeonjoon, y liền mở miệng nói: "Được rồi, thư ký Kim, anh dẫn chúng tôi đi xem Lee Minhyeong đi."
Lee Minhyeong hiện tại đang ở bệnh viên X.
Bệnh viện X nằm trong top 10 bệnh viện uy tín nhất toàn cầu, là nơi quy tụ của các bác sĩ có chuyên môn xuất sắc.
Trên đường đi tới bệnh viện, thư ký Kim lo lắng sốt ruột nói: "Bệnh viện đang lên phương án cho Lee tổng phẫu thuật lần thứ hai, nhưng xác suất thành công chỉ có 20%."
Hyeonjoon tâm lại một lần nhảy loạn.
Đến bệnh viện, cậu phải đi qua phòng khử trùng toàn thân mới được cho phép vào phòng thăm hỏi Lee Minhyeong.
Trên đường cậu đã nghe thư ký Kim nói qua, tình hình của Lee Minhyeong rất nghiêm trọng, cậu cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy Lee Minhyeong trên giường bệnh toàn thân cắm đầy dây dợ, Hyeonjoon vẫn là ngây dại, cả người cứng đờ mà đứng trước giường bệnh.
Tay chân đều trở nên lạnh lẽo, giống như rơi vào trong hầm băng.
Giờ phút này, Hyeonjoon rốt cuộc ý thức được Lee Minhyeong cũng không phải cường đại vô địch, anh có thể sẽ chết.
Mãi cho đến khi trên giường bệnh truyền đến tiếng kêu cực kỳ mỏng manh, Hyeonjoon lúc này mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, thấy anh nhìn chằm chằm vào mắt mình, lại phát ngốc một chút.
"Tôi đang nằm mơ sao......" Lee Minhyeong si ngốc mà nhìn Hyeonjoon, môi cong lên, nỗ lực mà nói chuyện, "Cuối cùng thư ký Kim cũng tìm được em sao?"
"Anh không có nằm mơ." Hyeonjoon ngồi xuống trước giường bệnh, trong lòng không biết diễn tả thế nào.
"Em đừng đau lòng." Lee Minhyeong muốn sờ mặt Hyeonjoon, nhưng chút sức lực giơ tay lên cũng không có, "Tôi thật là là một tên phế vật, chỉ sợ không bao giờ có thể chăm sóc em được nữa. Lúc trước nói muốn chăm sóc cho em, chăm sóc em cả đời...... Xin lỗi, tôi lại muốn nuốt lời rồi."
Hyeonjoon run giọng nói: "Anh không cần nói nữa, tôi đi giúp anh gọi bác sĩ lại đây."
Lee Minhyeong nóng nảy: "Đừng đi...... Hyeonjoon, em đừng đi, tôi còn chưa nói xong."
Hyeonjoon sợ tới mức không dám động, lại nghe thấy Lee Minhyeong đứt quãng mà nói: "Nếu tôi không còn nữa...... Em nhất định phải bỏ đứa bé đi, bằng không nhất định ông tôi sẽ không bỏ qua cho em. Còn có, tôi đã lập xong di chúc, chờ tôi đi rồi, tài sản đều sẽ chuyển sang danh nghĩa của em...... Thư ký Kim sẽ giúp em......"
"Tôi không cần tài sản của anh!" Hyeonjoon đột nhiên đứng lên, cảm xúc có chút mất khống chế, đôi mắt đỏ bừng.
"Lee Minhyeong, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi bị người khác gây khó dễ, anh phải cố gắng lên. Anh không phải còn muốn cùng tôi tái hôn sao? Anh nếu có thể khoẻ mạnh trở lại mà đứng trước mặt tôi, tôi sẽ suy xét cho anh một lần nữa theo đuổi tôi!"
Nói xong cậu cũng không nhìn Lee Minhyeong một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Han Wangho đang ở cửa chờ cậu, thấy cậu sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, vội vàng ôm bờ vai của cậu: "Không có việc gì, bệnh viện này kỹ thuật rất tốt. Chờ Lee Minhyeong làm phẫu thuật lần thứ hai xong......"
"Anh ta nói em bỏ bé con đi." Hyeonjoon nói giọng khàn khàn, trên mặt một mảnh mờ mịt, lại mang theo một chút thống khổ, "Em cho rằng anh ta sẽ cầu xin em sinh hai đứa bé này ra, như vậy Lee gia bọn họ sẽ có con nối dõi. Chính là anh ta không muốn......"
Hyeonjoon giọng nói càng nhỏ dần, gắt gao mà bắt lấy tay Han Wangho: "Anh ta nói như vậy là muốn gì? Có phải cố ý giả vờ đáng thương như vậy để lừa gạt em hay không...... Anh xem anh ta ngày thường diễu võ dương oai, em không tin anh ta sẽ chết."
Han Wangho ôn nhu mà xoa đầu Hyeonjoon: "Loại người đầy sát khí như Lee Minhyeong, Diêm Vương cũng không muốn thu nhận cậu ta đâu."
Hyeonjoon rốt cuộc bị chọc cười, trong lòng cũng bớt căng thẳng hơn một chút, thở dài nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người vừa muốn rời đi, thư ký Kim cầm hai túi văn kiện vội vàng đi tới, ngăn lại Hyeonjoon nói: "Đây là tài liệu Lee tổng lúc trước nhờ tôi đưa cho cậu."
Hyeonjoon nhận lấy túi văn kiện, trong đó một túi là các loại giấy chứng nhận, một túi khác lại là tờ di chúc của Lee Minhyeong.
Thư ký Kim giải thích nói: "Lee tổng lần đầu tiên tỉnh lại đã giao cho tôi hai túi này, chính là tôi vẫn luôn không tìm được cậu, hiện tại cuối cùng cũng có thể làm tốt việc Lee tổng giao rồi."
Hyeonjoon gắt gao mà nhìn chằm chằm vào ngày trên đó, là một tháng trước!
Nói cách khác Lee Minhyeong đã sớm làm xong rồi? Lee Minhyeong lúc ấy đã vì cậu mà lập di chúc này?"
Nhìn ra được tâm tư của Hyeonjoon, thư ký Kim lại lần nữa giải thích nói:
"Di chúc là trước đây Lee tổng kêu luật sư làm trước, chỉ còn mỗi công chứng thì tôi đã làm xong. Lee tổng nói, mấy năm nay ngài ấy trên thương trường có không ít địch, lo lắng có một ngày đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên trước tiên lập bản di chúc này. Như vậy kể cả ngài ấy không còn. Cũng có thể bảo đảm cậu đời này áo cơm đầy đủ."
Nói xong, thư ký Kim từ trong túi móc ra một chiếc bút máy đưa cho Hyeonjoon, nhắc nhở nói: "Cậu chỉ cần ký tên ở chỗ này là được."
Tài sản cá nhân của Lee Minhyeong coi như vô số kể, từ siêu xe, bất động sản, đồ cổ, dưới danh nghĩa còn đầu tư rất nhiều sản nghiệp, bao gồm ở nước ngoài cũng có.
Hyeonjoon trong tay cầm một tệp văn kiện thật dày, có thể nói là điều mà mọi người đều tha thiết ước mơ, vài người còn không thể ngăn được dụ hoặc lớn như thế.
Nhưng mà __
"Tôi không cần." Hyeonjoon không nhận bút mà thư ký Kim đưa qua, hơn nữa còn đem văn kiện trả lại, "Nếu tôi muốn tài sản của anh ta thì lúc hai chúng tôi ly hôn, tôi đã lấy rồi."
"Nhưng......" Thư ký Kim mặt lộ vẻ khó xử, "Nếu không cậu cầm cái này về trước đi? Lee tổng rất lo cho cậu, ngài ấy sợ không có ngài ấy ở bên cạnh cậu sẽ bị người ta bắt nạt."
Hyeonjoon nhíu nhíu mày: "Anh ta không phải vẫn còn thờ được sao? Chờ anh ta làm xong phẫu thuật lần thứ hai chúng ta lại nói tiếp."
Thư ký Kim muốn nói lại thôi.
Han Wangho dứt khoát nói: "Thư ký Kim, đã quên nói cho cậu rồi, Hyeonjoon là em trai tôi, là nhị thiếu gia của Han gia, em ấy không thiếu chút tài sản này của Lee Minhyeong. Huống hồ Lee Minhyeong cũng không phải là không có hy vọng cứu lại được, anh ta phẫu thuật lần thứ hai còn có 20% xác suất thành công, cho nên túi văn kiện này anh lấy về đi."
"Nhị thiếu gia Han gia?" Thư ký Kim kinh ngạc không thôi, lại không hiểu ra sao, không rõ vì cái gì Hyeonjoon lắc mình đã biến hoá đột nhiên biến thành em trai Han Wangho.
Hyeonjoon không có cùng anh giải thích quá nhiều, nói một câu "Hẹn gặp lại", liền cùng Han Wangho rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, Han Wangho cố ý hỏi Hyeonjoon: "Nói thật, tài sản nhiều như vậy, em thật sự không động tâm sao? Nói từ bỏ liền từ bỏ, ngẫm lại rất đáng tiếc."
"Đúng là đáng tiếc, nhưng em cũng không nghĩ muốn đồ của anh ta." Hyeonjoon quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, biểu tình có vài phần hoảng hốt, "Em cảm thấy nếu em ký tên, anh ta sẽ chết."
Han Wangho ngẩn ra.
Hyeonjoon im lặng một lát, thấp giọng nói: "Tuy rằng em hận đời này không thể cách xa anh ta, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp mặt, nhưng cũng không muốn anh ta chết."
Hyeonjoon buổi sáng mới vừa đi vào bệnh viện, buổi chiều Lee lão gia đột nhiên tới chơi, nói là muốn gặp nhị thiếu gia Han gia.
Chủ tịch Han cùng Han phu nhân vốn dĩ cũng không muốn đem Hyeonjoon giấu đi, lại không ngờ Lee gia đã nhanh như vậy tìm đến tận cửa rồi.
Khuôn mặt Lee lão gia nghiêm túc mà ngồi ở trên sô pha, vợ chồng ông Han ngồi ở bên kia, Hyeonjoon ngồi ở đối diện với Lee lão gia, mọi người ai cũng chưa mở miệng. Người giúp việc pha trà bưng lên, tay chân nhẹ nhàng mà đặt ở trước mặt mỗi người, lại lặng lẽ lui xuống.
Lúc này Han phu nhân mới chậm rãi hỏi: "Lee lão tiên sinh, không biết ngài cố ý tới cửa gặp Hyeonjoon nhà của chúng ta là có ý gì? Theo tôi được biết, Hyeonjoon cùng Lee gia các người đã không có quan hệ gì mà?"
"Đương nhiên là có quan hệ." Lee lão gia trầm giọng nói.
Ông vội vã muốn đem Hyeonjoon đi, không muốn cùng Han gia lãng phí thời gian, cho nên thái độ rất cường ngạnh: "Hyeonjoon đang mang thai con của Minhyeong! Một khi đã như vậy, cậu ta nên cùng tôi quay về Lee gia để tránh truyền ra ngoài khiến mọi người chê cười."
Han phu nhân uống một ngụm trà, cười tủm tỉm mà nói: "Lee lão tiên sinh, sợ là ông già rồi hồ đồ. Hyeonjoon nhà chúng tôi cùng Lee Minhyeong ly hôn đã vài tháng. Trong bụng nó có mang thì cũng là con cháu Han gia chúng tôi."
"Không có Minhyeong nó lấy đâu ra đứa con này!" Lee lão gia mặt lộ vẻ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hyeonjoon, "Cậu cùng tôi trở về, ngoan ngoãn đem đứa bé sinh ra.!"
Hyeonjoon trên mặt hiện lên sự chán ghét, bình tĩnh nói: "Nếu tôi không quay về, ông có thể làm gì được tôi?"
"Cậu..!" Lee lão gia tức giận nói ta, thiếu chút nữa lên cơn hen suyễn.
Han phu nhân nhìn Hyeonjoon gật đầu tán thưởng, thong thả ung dung nói: "Lee lão tiên sinh, ông cũng không cần phải tức giận. Lúc trước ly hôn chính là Lee Minhyeong đề nghị, là Lee gia các người chướng mắt Hyeonjoon. Như thế nào, hiện tại sợ đoạn tử tuyệt tôn, một đống tuổi đến thể diện cũng đều không cần liền tới cửa nhà chúng tôi cướp người? Tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu!"
Lee lão gia tức giận đến cả người phát run, nắm chặt gậy chống đứng lên, giận trừng mắt Chủ tịch Han: "Han gia cần phải nghĩ kỹ, có phải muốn cùng Lee gia đối nghịch hay không?"
Chủ tịch Han cũng đứng lên, cười ha hả mà nói: "Là như thế này, việc của nhà tôi phân chia nhau cùng giải quyết, việc lớn là do tôi, việc nhỏ là do bà ấy. Hiện tại đây là việc nhỏ nhặt, bà ấy nói thế nào là thế nấy."
Ngụ ý là ông trừng mắt với tôi cũng vô dụng, tôi không quản được việc này, ông vẫn là nên nói với Han phu nhân đi.
Lee lão gia thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng rớt ra ngoài.
Han phu nhân vỗ vỗ tay, đứng lên nói: "Cùng Lee gia đối nghịch thì thế nào? Lee lão gia, ông già rồi. Han gia chúng tôi cũng không phải công ty mới hoạt động được mấy năm mà sợ chèn ép!"
"Hừ, hiện tại Lee Minhyeong đang nằm ở bệnh viện nửa sống nửa chết, tập đoàn Lee thị giá cổ phiếu lại đang giảm, hạng mục ở Châu Âu các người đầu tư cả nghìn tỷ vào cũng không có kết quả tốt. Lee gia có tư cách gì cùng Han gia chúng tôi đối đầu? Tôi khuyên ông vẫn là không nên quản chuyện của người khác, an tâm hưởng thụ cuộc sống lúc già đi.
Lee lão gia bị Han phu nhân nói như đâm một mũi dao vào tim, khuôn mặt già nua trắng bệch, vừa trắng lại đỏ, như nhận thấy được việc Han phu nhân nói đều là sự thật.
Cuối cùng Lee lão gia nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Han phu nhân đắc ý hỏi Hyeonjoon: "Mẹ con lợi hại không?"
Hyeonjoon nhấp môi cười, giơ ngón tay cái lên: "Rất tuyệt."
Chủ tịch Han vỗ vỗ vai Hyeonjoon, nói: "Con chỉ cần lo an tâm dưỡng thai, chuyện khác ba và mẹ con sẽ xử lý. Chờ con sinh con ra, lập tức nhập vài gia phả của Han gia luôn."
Lời này giống như một viên thuốc an thần, làm Hyeonjoon an tâm không ít, khóe môi nhịn không được cong lên: "Ba, mẹ, cảm ơn hai người."
Hai ngày sau, thư ký Kim cố ý gọi điện thoại nói cho Hyeonjoon, Lee Minhyeong muốn chuẩn bị làm phẫu thuật lần thứ hai.
"Thời gian phẫu thuật là 4 giờ chiều nay, cậu có thể đến nhìn Lee tổng trước khi phẫu thuật không?" Thư ký Kim hỏi, lại chạy nhanh nói thêm một câu, "Hai ngày sau khi cậu tới bệnh viện, tinh thần Lee tổng tốt lên rất nhiều."
Hyeonjoon im lặng thật lâu, muốn nói không có thời gian rảnh, nhưng đứa bé trong bụng đột nhiên làm ầm ĩ lên, giống như biết ba bọn chúng sắp gặp chuyện nguy hiểm gì đó.
Thư ký Kim khẩn cầu nói: "Moon thiếu, cậu coi như làm việc thiện đi. Lee tổng thật sự rất cần cậu, chỉ cần cậutới liếc ngài ấy một cái, ngài ấy lúc phẫu thuật khẳng định sẽ có ý chí sống."
Hyeonjoon cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng cao phồng lên, nghĩ thầm: Coi như là vì hai cái tiểu gia hoả này đi.
Buổi chiều, Hyeonjoon cũng không có nghỉ trưa mà cùng Han Wangho đến bệnh viện
Lee Minhyeong vẫn như cũ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc Hyeonjoon đi vào, ý thức của anh còn chút thanh tỉnh, vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường bệnh.
Mấy ngày ngắn ngủi, anh gầy đến lợi hại, giống như cả người chỉ còn một bộ khung xương bên trong, khuôn mặt cùng môi trắng đến lợi hại, cả người nhìn không ra chút sinh khí nào! So với lần trước còn suy yếu hơn, duy nhất đôi mắt đen mở to đến kinh người, gắt gao mà nhìn chằm chằm Hyeonjoon: "Em cuối cùng vẫn đến thăm tôi." Giọng nói thều thào như phải dùng hơi mới nói được.
Nhìn Lee Minhyeong yếu ớt như vậy, Hyeonjoon bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim mình, tầm mắt lập tức mơ hồ. Lee Minhyeong giật giật ngón tay, có chút sốt ruột: "Em đừng khóc...... Em lại đây ngồi đi... đây...... Có một số lời hiện tại tôi cần nói với em, tôi sợ về sau sẽ không có cơ hội nữa."
Hyeonjoon ngồi cạnh giường bệnh, lên tiếng hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Lee Minhyeong trong mắt đầy sự hối lỗi cùng van xin: "Xin lỗi, tôi làm nhiều việc khốn nạn với em như vậy...... Sớm biết rằng có một ngày sẽ phải hối hận, tôi nhất định sẽ đối xử với em thật tốt."
Hyeonjoon im lặng không nói gì.
Lee Minhyeong sắc mặt càng thêm nhợt nhạt: "Tôi biết em chán ghét tôi, chỉ là bởi vì thương hại tôi nên mới đến. Nhưng mà, lần trước em đã nói sẽ cho tôi thêm một cơ hội, lời này còn tính không?
"Còn." Hyeonjoon thấp giọng nói.
"Cảm ơn em, vì em cùng con của hai chúng ta, tôi nhất định sẽ sống sót quay về. Hyeonjoon, tôi yêu em......" Nói xong câu đó, Lee Minhyeong lại rơi vào hôn mê.
Bên cạnh máy móc lập tức kêu lên âm thanh chói tai, một nhóm người bác sĩ cùng hộ sĩ nhanh chóng tới, trong đó có một người nghiêm túc mà nói với Hyeonjoon: "Yêu cầu người nhà ra ngoài!"
Hyeonjoon hoảng loạn mà đứng lên.
Rời khỏi phòng bệnh, cậu đứng ở hành làng nhìn vào trong cửa kính, nhìn thấy bên trong một đống bận rộn người vây quanh Lee Minhyeong, có vẻ như rất cấp bách.
Chẳng được bao lâu, Lee Minhyeong bị hộ sĩ đẩy đi ra ngoài.
Hyeonjoon trong lòng lo lắng hơn một chút, cảm thấy này tình hình này không không tốt chút nào.
Quả nhiên, qua năm phút, thư ký Kim vội vàng chạy tới, nói với Hyeonjoon: "Lee tổng thân thể không chống đỡ được nữa, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức."
Hyeonjoon ngơ ngẩn mà dựa vào tường, đứng hồi lâu cũng không có hoàn hồn.
Lee Minhyeong làm phẫu thuật lần này thật lâu.
Thẳng đến buổi tối 10 giờ, Hyeonjoon vẫn không có nhận được điện thoại của thư ký Kim.
Cậu nằm ở trên giường ngủ không được, trong bụng hai cái tiểu gia hỏa lại phá lệ làm ầm ĩ, làm cho cậu tâm phiền ý loạn, dứt khoát đứng dậy đi bên ngoài ban công hít thở. Không nghĩ tới Han Wangho cũng còn chưa ngủ, mang tai nghe ngồi ở ghế dài trên ban công, trên bàn nhỏ còn có máy tính, y hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm màn hình. Hyeonjoon nhìn thoáng qua, trên màn hình đại khái là bản nhạc, một đống khuôn nhạc cùng số mà Hyeonjoon xem không hiểu.
"Sao em còn chưa ngủ?" Han Wangho nhìn thấy Hyeonjoon, cười tháo tai nghe xuống.
"Ngủ không được." Hyeonjoon nói.
Han Wangho ý bảo Hyeonjoon đứng sát vào chỗ cậu, hỏi: "Lo lắng cho Lee Minhyeong sao?"
Hyeonjoon không thừa nhận cũng không phủ nhận, tựa lưng vào ghế ngồi phát ngốc, qua vài phút mới nói: "Thật ra em rất sợ anh ta sẽ không tỉnh lại."
Han Wangho nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Anh biết mà em không bỏ được anh ta."
Hyeonjoon lại lắc đầu: "Không phải không bỏ được, chỉ là không muốn anh ta chết. Mặc kệ nói như thế nào, em cùng với anh ta dây dưa lâu như vậy, cũng không muốn đối phương dùng cách này để kết thúc mọi chuyện."
Hai người đang nói, điện thoại Hyeonjoon đột nhiên vang lên.
Trong lòng cậu nhảy dựng, trong đầu chưa kịp nghĩ gì, tay đã ấn nhận điện thoại.
"Lee tổng phẫu thuật rất thành công!" Điện thoại truyền đến tiếng kích động của thư ký Kim, "Moon thiếu, Lee tổng không có việc gì!"
Hyeonjoon trong đầu có chút trống rỗng theo sau là cảm giác dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng,. Sau một lúc lâu, cậu mới trả lời: "Vậy là được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn."
Điện thoại tắt Han Wangho liền hỏi: "Thế nào?"
Hyeonjoon cùng y đối diện hai giây, nhấp môi nói: "Phẫu thuật rất thành công."
Han Wangho hơi nhướng mày, bỗng nhiên ôm bờ vai của cậu, chế nhạo nói: "Vậy em với anh ta có quay lại với nhau không?"
"Xem biểu hiện của anh ta đã."
"Ví dụ như?"
"Em không biết." Hyeonjoon vẻ mặt ảm đạm, làm vẻ mặt giống như không để ý Lee Minhyeong.
"Quay lại hay không quay lại không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh ta nhanh chóng bình phục, bằng không phản ứng kích thích của em lại nghiêm trọng hơn."
Han Wangho cười to: "Lee Minhyeong nếu biết ý nghĩ này của em, đoán rằng sẽ buồn bực rất lâu lâu. Anh ta như vậy, chắc không mong mình bị lợi dụng đâu."
"Anh ta xứng đáng." Hyeonjoon cười nhẹ, "Chờ em sinh xong bé con thuận lợi, sau đó liền cùng ba mẹ đi Pháp, sẽ không cần anh ta nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro