Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

 Thấy Lee Minhyeong vẻ mặt ảm đạm đau khổ, Minseok giận sôi máu, nhịn không được châm chọc nói: "Lee đại thiếu gia làm ra vẻ hối hận không có ai xem đâu!"

"Câm miệng!" Lee Minhyeong trên trán nổi đầy gân xanh, đầu đau như búa bổ, lồng ngực có chút khó chịu lại buồn phiền.

Minseok tức giận hơn, không sợ chết mà nói to: "Tôi không câm đấy! Tôi còn chưa có mắng anh đủ đâu! Lần trước anh liên lụy Hyeonjoon, làm hại cậu ấy thiếu chút nữa bị lửa thiêu chết, xong việc anh còn có mặt mũi yêu cầu cậu ấy tái hôn, da mặt cũng thật đủ dày, không đúng, tôi thấy anh không đơn giản là da mặt dày, còn rất dối trá!"

"Anh có phải cho rằng tôi cái gì cũng không biết đúng không? Ha, Hyeonjoon đã sớm đã nói với tôi. Anh mặt ngoài nói hối hận khi ly hôn cậu ấy, trên thực tế là thấy cậu ấy mang thai, liền coi cậu ấynhư công cụ sinh con nối dõi cho Lee gia các người. Anh luôn miệng nói yêu cậu ấy, chính là giam lỏng cậu ấy? Hạn chế tự do của cậu ấy?"

Lee Minhyeong trong mắt hiện lên một tia chật vật, nắm chặt tay, cắn răng nói: "Đó là bởi vì em ấy luôn muốn rời khỏi tôi! Nếu em ấy ngoan ngoan ở bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối không sẽ làm như vậy."

"Logic cường đạo!" Minseok lộ ra biểu tình phẫn nộ.

"Nếu anh thật tình đối đãi Hyeonjoon, cậu ấy sẽ không muốn rời đi rồi? Anh đừng giảo biện! Từ đầu tới cuối, anh cũng chưa từng tôn trọng Hyeonjoon, anh chỉ coi cậu ấy như một sủng vật mà thôi."

"Tôi nói cho anh biết, yêu một người, là tôn trọng người ấy, bảo vệ, yêu thương người ấy. Anh làm được điểm nào? Anh làm cậu ấy bị người ta cười nhạo, hại cậu ấy thiếu chút nữa chết trong đám cháy, lại vì tư dục của bản thân theo dõi cậu ấy! Anh làm như vậy cũng xứng nói yêu cậu ấy là sao?"

Nói tới đây, Minseok khoanh tay trước ngực, cố ý đánh giá trên dưới Lee Minhyeong, khinh thường nói: "Tôi thấy anh là tự mình cảm động đi? Đừng tưởng rằng tình yêu của anh cao quý, nhưng Hyeonjoon cũng không hiếm lạ!"

"Không hiếm lạ" ba chữ này giống như một cái tát tát vào mặt Lee Minhyeong, đánh đến đầu óc trống rỗng, ngực rét run, đôi tay nắm chặt lại thả lỏng ra.

Anh không tìm thấy bất cứ lý do gì để phản bác Minseok.

Bên tai vẫn như cũ là tiếng mắng của Minseok, nhưng mà Lee Minhyeong trong đầu đầy hỗn loạn, cái gì cũng nghe không vào.

Lúc vừa mới lại đây, anh giống như một dã thú hung hãn, đúng lý hợp tình tới tìm Minseok muốn đòi người. Giờ phút này bị mắng đến mặt xám mày tro, chỉ có thể chật vật mà rời đi. Thật thảm hại.

Minseok sau khi nhìn anh đi ở phía sau mạnh mẽ mà đóng cửa lại.

Lee Minhyeong đứng ở cửa thang máy, trong đầu lộn xộn, căn bản không thể bình tĩnh mà tự hỏi. Hai chân như muốn khụy xuống, mỗi đi một bước đều nặng nề không thôi, giống như cái xác không hồn.

Anh đứng ở cửa thang máy hồi lâu, lâu đến mức ở dưới lầu tài xế chờ đợi gọi điện thoại tới hỏi, anh lúc này mới cảm giác được là mình còn sống, còn có tri giác.

Biết vậy chẳng làm, bốn chữ này chính là suy nghĩ trong đầu Lee Minhyeong nghĩ đến hiện giờ.

Trên đường quay về biệt thự, anh tự suy nghĩ rất nhiều, lúc trước không nên cùng Hyeonjoon ly hôn, lại càng không nên sỉ nhục cậu.

Hiện giờ Hyeonjoon nơi nào không rõ, không biết là chạy trốn, hay là bị bắt cóc, mặc kệ là bị như thế nào Lee Minhyeong đều cảm thấy thống khổ, thậm chí sợ hãi.

Lần trước Hyeonjoon có để lại một bức "Di thư" rồi rời đi, anh còn không có sợ hãi như vậy, bởi vì anh biết Hyeonjoon sẽ không tự sát, một ngày nào đó có thể đem người tìm trở về.

Nhưng hiện tại Lee Minhyeong không dám đoán gì hết, sợ hãi cứ vây quanh anh, kể cả khi mẹ anh bị thương anh cũng không sợ hãi như thế này.

Anh không sợ Hyeonjoon bỏ trốn, chỉ sợ Hyeonjoon xảy ra chuyện.

Thế giới này lớn như vậy, anh biết đi nơi nào tìm Hyeonjoon?

Lee Minhyeong nhìn bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ xe, trong lòng cũng một mảnh mờ mịt, cả người giống như quả bóng cao su xì hơi, nản lòng mà ngồi ngẩn người.

Trở lại biệt thự đã gần rạng sáng, trong phòng khách còn sáng đèn.

Han Wangho ngồi ở trên sô pha, thấy Lee Minhyeong vẻ mặt thất thần mà đi vào, liền biết còn không có tin tức Hyeonjoon, trong lòng thở dài một hơi.

"Em nói quản gia cùng người giúp việc đi nghỉ rồi, bọn họ có chờ cũng không giúp được gì." Han Wangho đứng lên, đưa cho Lee Minhyeong một ly nước ấm, "Chờ ngày mai cảnh sát lại đây, khẳng định có thể tra ra manh mối, anh không cần quá lo lắng."

Loại an ủi này đối với Lee Minhyeong bây giờ cũng không có tác dụng.

Lee Minhyeong không có nhận ly nước, không nói một lời ngồi xuống sô pha, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, không giống như tổng tài Lee Thị ngày thường hăng hái uy vũ, tràn đầy khí chất nữa.

Han Wangho không có lên tiếng nữa, lẳng lặng mà ngồi ở một bên.

Trong phòng khách một mảnh yên lặng.

Sau một lúc lâu, Lee Minhyeong bỗng nhiên mở miệng nói: "Em nói xem Hyeonjoon sẽ ở nơi nào? Em ấy còn đang mang thai chân dễ bị chuột rút, ban đêm đau quá phải tỉnh dậy tôi sẽ giúp em ấy xoa bóp. Đêm nay em ấy một mình ở bên ngoài, đau đến mức tỉnh thì sao bây giờ?"

"Hai ngày này em ấy có thiết kế một thứ gì đó, anh biết là em ấy chuẩn bị cho hai bé con trong bụng. Nhưng là em ấy chỉ vẽ xong một nửa thôi, tôi không giúp em ấy vẽ tiếp được."

"Còn có...." nói tới đây, Lee Minhyeong nói không được nữa, giọng điệu khàn khàn khó chịu, ẩn chứa vài phần nghẹn ngào, rồi sau đó giơ tay che khuất đôi mắt.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt vô thức mà rơi xuống.

Han Wangho sắc mặt trầm xuống, nói không kinh ngạc là giả. Cậu chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt Lee Minhyeong thương tâm như thế, sợ là Lee lão gia cũng chưa từng gặp qua đi.

Cậu vỗ vỗ vai Lee Minhyeong, thấp giọng nói: "Không có việc gì, Hyeonjoon cùng bé con khẳng định bình an. Anh mau đi nghỉ ngơi, có lẽ khi tỉnh lại sẽ tìm được đó."

Lee Minhyeong giọng khàn khàn nói: "Anh không có việc gì."

Han Wangho không khuyên được anh, đành phải về trước phòng.


Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành phố đều chấn động!

Bởi vì nơi nơi đều là thông báo tìm người từ trung tâm thành phố treo bảng thật lớn, đến tàu điện ngầm, xe buýt, xe taxi, đều là ảnh chụp Hyeonjoon.

Không chỉ có như thế, các nhà báo chí, đài phát thanh cũng là thông báo tìm Hyeonjoon, dựa theo manh mối cung cấp treo thưởng tương ứng, tìm được người càng được hậu tạ nhiều hơn!

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này.

Giờ phút này tại nhà chính Lee gia, Lee lão gia mới vừa ăn xong bữa sáng, chống gậy nghĩ ra đi ra ngoài một chút, nhìn bên ngoài sắc trời âm trầm, giống như sắp mưa ta.

Ông nhíu nhíu mày, đứng ở cửa không nhúc nhích.

Lão quản gia cầm tờ báo bước nhanh đi đến bên cạnh ông, sắc mặt có chút nôn nóng: "Lão già, có việc này không tốt lắm, ông phải chuẩn bị tâm lý tốt."

Lee lão gia nhìn nơi xa trầm sắc xuống, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

Lão quản gia thấp giọng nói: "Cậu Hyeonjoon mất tích."

Ầm ầm!

Nơi xa phía chân trời một tiếng sấm vang, xẹt qua một tia chớp, Lee lão gia giống như bị sét đánh trúng, thân mình già nua cứng đờ, tròng mắt đều trợn tròn! "Ông nói cái gì?" Ông lạnh giọng hỏi lão quản gia.

Lão quản gia vội vàng giúp ông mang kính lão, lại đem báo đưa qua: "Ông xem, đây là thông báo tìm người. Tôi vừa rồi hỏi thư ký Kim một chút, xác định cậu Hyeonjoon mất tích từ tối hôm qua."

Lee lão gia trừng mắt nhìn vào ảnh chụp Hyeonjoon trên báo, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Chuẩn bị xe! Tôi muốn đi tìm tiểu tử hỗn láo kia hỏi rõ ràng, êm đẹp thế nhưng lại đem người đánh mất!""

Hyeonjoon một người mất tích ông không quan tâm, vấn đề là trong bụng Hyeonjoon có hai đứa cháu của Lee gia!

Lee lão gia đi tới biệt thự, trong TV truyền phát tin thông báo tìm Hyeonjoon, Lee Minhyeong ngồi ở trên sô pha, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm màn hình.

Anh suốt một đêm không ngủ, một mình ngồi đến hừng đông, chịu đủ hối hận cùng bất an dày vò, cả người không còn chút tinh thần nào.

Nghe được tiếng bước chân, anhn ngẩng đầu, nhìn đến là Lee lão gia, chậm rãi đứng lên: "Ông nội"

Bốp!

Một cái tát vang dội đánh vào mặt Lee Minhyeong.

Lee lão gia giận không thể nguôi: ""Lần trước mấy chục cái đánh không làm anh tỉnh ngộ ra đúng không? Tôi kêu anh trông coi cậu ta cẩn thận, để anh bên cạnh cậu ta! Nhưng anh thì sao, để cậu ta chạy một lần, còn có thể chạy lần thứ hai! Anh thật là ngu đến mức làm tôi giật mình!"

Lee lão gia vẫn là lần đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy mắng Lee Minhyeong, không cho anh mặt mũi chút nào, có thể thấy được giận tới cực hạn rồi.

Lão quản gia vội vàng nói: "Lão gia, ông đừng tức giận, thân thể quan trọng, tôi tin thiếu gia rất mau sẽ tìm được cậu Hyeonjoon."

"Dựa vào nó? Tôi thấy đến năm sau cũng không tìm thấy!" Lee lão gia trừng mắt nhìn Lee Minhyeong một cái, phân phó lão quản gia, "Lần này ông đi tra. Mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định phải đem Moon Hyeonjoon mang trở về cho tôi!"

Nói tới đây, Lee lão gia hướng Lee Minhyeong cười lạnh một tiếng:

"Từ giờ trở đi, anh chỉ cần lo việc xử lý tốt tập đoàn cho tôi, Moon Hyeonjoon bên này để tôi quản!" Lee Minhyeong sắc mặt khẽ biến, nháy mắt đã nhận ra ý đồ Lee lão gia, sắc mặt nháy mắt trở nên sắc bén: "Tìm được Hyeonjoon, người có phải sẽ đem em ấy giấu đi đúng không?"

"Đồ hỗn láo! Tôi là trưởng bối của anh, anh cùng tôi nói chuyện như vậy sao?"

"Cháu hỏi người có phải hay không?" Lee Minhyeong đột nhiên gầm nhẹ, tơ máu che kín hai tròng mắt như là sóng lớn cuồn cuộn làm cho người ta sợ hãi, "Đừng cho là cháu không biết người có chủ ý gì, cháu tuyệt không đồng ý!"

Lee lão gia tử bị pheromone bộc phát của Lee Minhyeong làm cho sợ hãi, thế nhưng sửng sốt một chút, ngay sau đó thẹn quá thành giận: "Anh không đồng ý cũng vô dụng, tôi mới là người cầm quyền Lee gia!"

Lee Minhyeong bỗng chốc cười, đôi mắt hàn ý khiếp người: "Ông cứ việc thử xem!"

"Anh" Lee lão gia tử bị tức giận đến phải thở dốc, tay nhăn nheo đỡ lấy ngực, một tay khác nắm chặt gậy chống, muốn nâng lên đánh Lee Minhyeong.

Lão quản gia vội vàng lấy thuốc vẫn mang theo bên mình cho Lee lão gia uống, một lát sau, Lee lão gia mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Lão quản gia thấy ông cháu hai người như kẻ thù, đang muốn khuyên bảo hai câu, TV bỗng nhiên truyền đến tin tức phát sóng trực tiếp.

"Hôm nay sáng sớm 7 giờ 20 phút, công nhân phụ trách dọn về sinh ở sông vớt được một thi thể của Omega. Người chết có vẻ như mang thai mấy tháng. Trước mắt công nhân vệ sinh đã báo nguy, thân phận người chết còn chưa xác minh được."

Trong nháy mắt, trong phòng khách chỉ còn lại có giọng nói của phóng viên, Lee Minhyeong gắt gao mà nhìn chằm chằm màn hình, Lee lão gia cùng lão quản gia không dám thở mạnh.

TV trên màn hình, rất nhiều người vây quanh bờ sông.

Lee Minhyeong rốt cuộc không thể bình tĩnh, cầm lấy chìa khóa xe, lảo đảo mà chạy ra khỏi biệt thự. Anh muốn đích thân đến bờ sông nhìn xem thi thể kia có phải là Hyeonjoon không?


Ầm ầm!

Nơi xa phía chân trời sấm sét giáng xuống liên tục, một tia chớp như xé tan bầu trời, trong chớp mắt mưa lớn trút xuống.

Tốc độ xe Lee Minhyeong không giảm, ngược lại càng nhanh hơn, tơ máu che kín hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm phía trước, môi mỏng mím chặt, mắt cũng mở to.

Nhanh một chút!

Lại nhanh hơn một chút!

Anh nôn nóng mà đạp lên chân ga, trong đầu kêu loạn, căn bản không có biện pháp bình tĩnh lại, hận không thể lập tức đuổi tới bờ sông, nhìn xem thi thể Omega rốt cuộc có phải Hyeonjoon hay không?

Mưa to càng rơi xuống càng nhanh, nơi nơi đều là mênh mông sương mù, phạm vi tầm nhìn phía trước có thể thấy giảm bớt đi không ít, mặt đường cũng khó đi hơn.

Trong lúc Lee Minhyeong đi nhanh tới bờ sông, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét, thẳng băng mà đi về phía này!

Lee Minhyeong đồng tử co chặt, bản năng muốn bẻ tay lái, ý đồ tránh .

Nhưng mà không còn kịp rồi!

Kétttttt!

Một tiếng nổ lớn ở gần bờ sông, xe tải cùng xe Lee Minhyeong va chạm mạnh vào nhau, hai chiếc xe mất khống chế đâm vào thanh chắn lao xuống con dốc phía xa.

Trong nháy mắt, Lee Minhyeong cảm giác tim đập đã ngừng lại, trong đầu nhanh chóng mà hiện lên gương mặt của Hyeonjoon.


Biệt thự, Han Wangho còn chưa rời giường, bị một tiếng sấm nổ vang đánh thức, điện thoại bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng chuông, khiến cậu ta không thể nào bỏ qua.

Han Wangho sờ soạng một trận , cuối cùng cũng thấy điện thoại, liếc qua nhìn, là ba cậu gọi đến.

Khó trách sáng sớm đã tràn đầy sức khoẻ như vậy, không biết lại giả bệnh gì mà đem cậu lừa trở về.

Han Wangho bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, vừa muốn tiếp nghe, điện thoại lại treo, ngay sau đó đã thấy một tin nhắn hiện lên: "Tiểu tử thúi, nhanh lên trở về gặp em trai của con!

Em trai con từ đâu mà có, lấy cớ cũng phải có lý một tí chứ bố." Han Wangho đang soạn tin nhắn trả lời lại bố, bỗng nhiên nghĩ đến một người.

Một người cùng cậu có diện mạo ước chừng có tám phần tương tự là Hyeonjoon.

Han Wangho đột nhiên ngồi dậy, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, rồi lại cảm thấy không thể tưởng tượng. Cậu không kìm lại được tò mò, vội vàng gọi lại cho ba.

"Ba bảo con về nhìn em là có ý gì? Ba mẹ không phải chứ? Con mới rời đi một năm, lại có thêm em trai sao?"

"Vốn dĩ là mẹ con mang thai đôi, nhưng không phải mới mang, trong điện thoại nói không rõ được, con là anh trai mau chóng trở về gặp em trai chứ."

Ngày thường luôn là cậu tắt điện thoại trước ông nhưng lúc này ở trong điện thoại đột nhiên trở nên lưu loát, nói hai câu liền tắt.

Trước lúc chủ tịch Han tắt điện thoại trước, Han Wangho nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng kêu của mẹ mình, hình như là kêu "Hyeonjoon".

Han Wangho kinh ngạc không thôi.

Phải biết rằng Han phu nhân luôn luôn đanh đá, nói chuyện ngay thẳng, không nghĩ tới có một ngày thế nhưng sẽ dùng giọng điệu ôn nhu như vậy gọi người, nghe như là ở kêu tâm can bảo bối vậy.

Chẳng lẽ thật là Hyeonjoon?

Han Wangho lòng tràn đầy nghi hoặc, lại lần nữa gọi điện thoại cho Chủ tịch Han, sau khi ông nghe máy trực tiếp hỏi: "Ba, em trai của con có phải tên là Hyeonjoon không?"

"Đúng vậy."

"Đôi mắt có phải giống mẹ con không màu sắc khói bụi? Hơn nữa cùng con lớn lên rất giống nhau?"

"Haha, con như thế nào lại biết được rõ như vậy? Hai anh em con gặp nhau rồi sao?" Han Wangho nở nụ cười, sảng khoái mà nói: "Vâng, lúc con trở về đây. Nhưng để nói sau đi, con phải trở về gặp em trai, chuyện khác để sang một bên, ba cùng mẹ không được ép con."

Chủ tịch Han hừ một tiếng: "Đồ bất hiếu."

Ngắt điện thoại xong, Han Wangho nhanh chóng lên mạng mua vé máy bay, khóe môi không khống chế được mà cong lên, y cảm thấy có thêm một người em trai là điều gì đó rất phi thường, vui vẻ tiếp nhận.

Khó trách y vừa thấy Hyeonjoon liền tâm sinh hảo cảm, thì ra bọn họ là có quan hệ huyết thống.

Han Wangho vốn là chủ nghĩa duy vật giả, lúc này lại cảm thấy anh cùng Hyeonjoon ở biệt thự gặp được nhau, có lẽ đúng là hợp với câu nói kia: Vận mệnh đều có ý trời.

Y đi nhanh vài nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, xuống lầu muốn tìm Lee Minhyeong muốn nói cho anh biết tìm được Hyeonjoon rồi.

Nhưng nghĩ lại thời gian vừa rồi, Hyeonjoon ở biệt thự không được vui vẻ lắm, vẫn là trước tiên đừng nói vội, cứ để cho Lee Minhyeong tự tìm đi.

Nghĩ đến đây, Han Wangho không khỏi mà bật cười, nghĩ thầm: Ông trời đúng là có mắt.

Lúc trước không biết Hyeonjoon là em trai mình, y đứng ở vị trí bạn tốt Lee Minhyeong, hy vọng Hyeonjoon có thể nhanh chóng buông khúc mắc cùng Lee Minhyeong ở bên nhau thật hạnh phúc. Hiện giờ Hyeonjoon đột nhiên biến thành em trai mình, y lại cảm thấy Lee Minhyeong không tốt, không xứng với Hyeonjoon.

Trước khi rời khỏi biệt thự, Han Wangho gọi điện thoại tìm Lee Minhyeong, muốn nói với anh một tiếng mình phải đi, nhưng gọi điện thế nào thì Lee Minhyeong cũng không nghe.

Han Wangho vội vã đi về xem em trai, không kịp chờ Lee Minhyeong trở về, liền nói với quản gia chuyển lời cho anh. Rồi sau đó vội vã mà đi.

Han gia cách thành phố A khá xa, sáu năm trước vì Han Wangho xảy ra chuyện, Han phu nhân buồn bã dẫn đến tái phát bệnh cũ, vì thế Chủ tịch Han cùng bà xuất ngoại trị liệu, còn đem tài sản chuyển sang nước ngoài.

Chủ tịch Han không đem biệt thự bán đi, để lại ba người giúp việc chăm sóc, mãi cho đến đến hai tháng trước hai ông bà về thăm người thân, biệt thự lúc này mới một lần nữa náo nhiệt lên. Han Wangho ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, xuống máy bay vội vàng thuê xe đi thẳng về nhà.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Hyeonjoon ngồi ở trên sofa, vợ chồng ông bà Han thì mỗi người ngồi một bên, kẹp cậu ở giữa, Han phu nhân tự mình dùng dĩa chọc một trái dâu tây đưa lên miệng Hyeonjoon.

"Joonie, dâu tây này là vừa rồi mẹ cố ý đi ra vườn hái cho con đó." Han phu nhân mặt đầy cưng chiều, bộ dạng như muốn đem cậu sủng lên tận trời.

"Để con tự làm ạ." Đối mặt với sự ôn nhu nhiệt tình của trưởng bối như vậy, Hyeonjoon có chút không biết làm sao, hốc mắt cũng có chút chua xót, cảm thấy điều tốt đẹp này không chân thực cho lắm.

Cậu thật là con của Han gia sao? Trên thế giới này cậu vẫn còn người thân sao?

Nhưng ba cậu rõ ràng là họ Moon.

Hyeonjoon lâu lắm không có cảm giác thân tình, thế cho nên như thế nào cũng không dám tin tưởng, cũng không dám tiếp thu.

Cậu sợ một khi tiếp nhận rồi, đột nhiên lại nói cho cậu sự thật là không phải.

Nếu nhất định phải mất đi thì cậu tình nguyện không lún sâu, không thừa nhận.

Thấy con trai lớn Han Wangho trở về, Han phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt gương mặt, tức giận mà nói: "Anh còn biết trở về à? Tôi còn tưởng rằng anh một lòng muốn theo đuổi âm nhạc, đến nỗi đường về nhà không nhớ nữa rồi."

Han Wangho mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ, con không về mẹ cũng nói, trở về mẹ cũng muốn nói."

Vừa dứt lời, Chủ tịch Han đột nhiên bày ra vẻ uy nghiêm: "Nếu con đã trở lại, chuyện của con bây giờ liền cùng nhau giải quyết đi. Vẫn là câu nói trước, hoặc là thừa kế sản nghiệp, hoặc là cùng Jeong Jihoon kết hôn."

Jeong Jihoon là con nhà bạn thân của ông Han, từ nhỏ cùng Han Wangho có hôn ước, nhưng Han Wangho không muốn bị hôn nhân trói buộc, càng không muốn bị Alpha đánh dấu.

Đương nhiên, Han Wangho cũng không muốn kế thừa sản nghiệp.

Một năm nay, Jeong Jihoon muốn lôi người đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn mà không được, Chủ tịch Han muốn bắt anh trở về kế thừa gia nghiệp, Han Wangho không thể không trốn đông trốn tây.

Bất quá lần này y trở về, ngoại trừ muốn biết Hyeonjoon biến thành em trai mình là như thế nào, cũng cảm thấy trốn tránh không phải biện pháp, còn phải cùng người trong nhà Jeong Jihoon nói chuyện một lần.

Tầm mắt dừng ở trên người Hyeonjoon, Han Wangho bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên, hứng thú bừng bừng mà kiến nghị: "Em trai, không bằng em về thừa kế sản nghiệp nhà chúng ta đi."

Nghe được Han Wangho tự nhiên như vậy mà gọi mình là em trai, Hyeonjoon sửng sốt một chút.

Vừa muốn mở miệng cự tuyệt đề nghị của Han Wangho, ông Han lại vung tay lên: "Như vậy cũng tốt, Joonie thừa kế gia sản, còn con cùng Jeong Jihoon kết hôn đi." Hyeonjoon thầm giật mình.

Cậu lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác ấm áp này, điều này ở cùng Lee gia là chưa từng có, ngay cả khi còn nhỏ trong nhà cũng không có nhẹ nhàng tự tại như vậy.

Hơn nữa nhìn biệt thự của Han gia, Hyeonjoon phỏng chừng sản nghiệp Han gia không nhỏ, trong lúc nhất thời cậu không rõ là Chủ tịch Han là nghiêm túc hay là nói giỡn.

Hyeonjoon mím môi, dùng sự bình tĩnh mà nói: "Han tiên sinh, kết quả xét nghiệm ADN còn chưa có, con cùng mọi người chưa chắc đã có quan hệ huyết thống đâu."

Lời nói vừa ra, trong phòng khách đột nhiên im lặng lại.

Giây tiếp theo, Han phu nhân đau lòng mà sờ sờ đầu của cậu: "Con đứa nhỏ này, thật đúng là ngốc. Con nhìn xem, con cùng anh trai con lớn lên giống nhau như vậy, khi còn nhỏ hai đưa là song thai. Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, mẹ có thể nhận sai sao, nếu có nhận sai việc gì mẹ cũng không thể nhận nhầm con."

Han phu nhân nói chắc nịch, Chủ tịch Han cũng nói: "Căn bản không cần thiết làm xét nghiệm ADN."

Hyeonjoon lắc lắc đầu: "Trên đời rất nhiều người tương tự nhau, báo cáo xét nghiệm ADN là phương pháp kiểm tra tốt nhất."

Nói tới đây, Han Wangho rốt cuộc hỏi: "Vì cái gì chưa từng có người nói cho con, con còn có một em trai?"

"Việc này nói ra thì rất dài." Chủ tịch Han đi đến bên cạnh sofa, thở dài thật sâu một hơi, "Trong nhà chưa bao giờ nhắc đến em trai con, là sợ kích động đến mẹ con."

Hơn hai mươi năm trước, lúc hai con tròn ba tuổi. Sự nghiệp nhà ta vừa mới khởi bước, mỗi ngày vội đến chân không chạm đất, trong nhà chỉ có ba mẹ con.

Hai đứa con còn bằng tuổi nhỏ làm Han phu nhân đi nơi nào cũng phải đem hai đứa đi cùng.

Ngày đó bà giống như thường dẫn hai đứa con ra ngoài mua đồ ăn.

Không nghĩ tới ở chợ có người làm loạn, trong hỗn loạn, Hyeonjoon mới ba tuổi bị bọn buôn người ôm đi.

Lúc ấy Han phu nhân có báo cảnh sát, bởi vì không thể nhận ra mặt hay có bất kì thông tin nào của bọn buôn người. Toàn bộ thành phố lại lớn như vậy, dân cư lại nhiều, quá khó để bắt được bọn buôn người.

Chủ tịch Han cùng Han phu nhân dùng mọi biên pháp cũng không thể tìm được cậu.

Han phu nhân tính cách lại hiếu thắng, làm một người mẹ, cũng không thể chấp nhận được việc này, vẫn luôn ở trạng thái tự trách cùng hối hận.

Bà vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngày đó không đi ra ngoài, bé con cũng không bị bắt mất.

Rốt cuộc có một ngày, nhìn ảnh bé con hoạt bát đáng yêu, Han phu nhân cuối cùng cũng không chống đỡ được.

Bà đem gối đầu của bé con coi như cậu, cả ngày ôm vào trong ngực không chịu không buông tay, đến ngủ cũng ôm thật chặt, ai dám chạm vào một chút cũng liều mạng. Sau đó trải qua trị liệu tâm lý, Han phu nhân rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, giống như đã quên đi sự tồn tại của bé con.

Chủ tịch Han vì không muốn kích động bà, những đồ vật của cậu trong nhà cất hết đi, không có lưu lại một chút dấu vết, đối với cậu càng là im bặt không nhắc tới.

Vì tránh cho người khác hỏi, Chủ tịch Han mang vợ con đi đế nơi khác, dọn đến một thành phố xa lạ, đối với hàng xóm đều nói chỉ có một mình Han Wangho.

Nhưng nhiều năm như vậy, Chủ tịch Han trong lòng trước sau vẫn nhớ đến đứa con thứ hai, vì thế lặng lẽ thuê người tìm kiếm nơi nơi.

Nhiều năm trôi qua, ông rốt cuộc cũng tìm được Hyeonjoon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro