
Chương 11
Lee lão gia kêu Lee Minhyeong lên thư phòng lầu hai.
Ông hỏi trước một chút việc của tập đoàn, thấy Lee Minhyeong đối đáp trôi chảy, xử sự trầm ổn quyết đoán, tán thưởng gật gật đầu: "Tập đoàn giao cho cháu, ta thực yên tâm. Chỉ là ..."
Nói tới đây, Lee lão gia dừng một chút, khuôn mặt già nua nhìn có chút tức giận, lại như là bất đắc dĩ, lão quản gia vội vàng mang trà lên đưa tới trước mặt ông.
Lee Minhyeong không ra tiếng, lẳng lặng mà chờ Lee lão gia bên dưới.
Sau một lúc lâu, Lee lão gia thở dài một hơi: "Chỉ là mấy người chú của cháu không biết cố gắng, giao cho hạng mục, mới mấy tháng liền xảy ra vấn đề. Ngày mai cháu qua một chuyến, hỗ trợ họ xử lý."
Lee Minhyeong khẽ nhíu mày, không có lập tức đáp ứng, nghĩ thầm nếu bây giờ anh ra nước ngoài công tác, Hyeonjoon chịu không được lại nhắn tin cho người kia. Hơn nữa công ty con ở nước ngoài của Lee gia luôn luôn là Lee lão gia xử lý, đối với những việc như vậy, Lee Minhyeong cũng lười động đến.
Lee lão gia cũng biết anh không vui, nói: "Lúc này cháu không cần cố kỵ quá nhiều, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế. Hừ, bọn họ đều là lũ vô dụng, còn muốn hậu bối như cháu đi giúp đỡ, ta cũng cảm thấy mất mặt bọn họ!"
"Đúng vậy." Ông nội đã nói đến như vậy, Lee Minhyeong cũng chỉ có thể đáp ứng.
Ông nhìn cháu trai duy nhất, nghĩ đến chính mình cũng chỉ có một đứa, đến đời con mình cũng độc tôn, lại dặn dò: "Cháu cùng Jiyeon nhanh chóng có con đi."
"Cháu biết." Lee Minhyeong nói.
Lee lão gia ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm anh: "Ta nghe nói cháu ở đính hôn lễ bị tin tức tố của Moon Hyeonjoon dụ hoặc."
"Ngoài ý muốn mà thôi." Lee Minhyeong nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Lee lão gia hừ lạnh: "Chuyện quá khứ ta không muốn truy cứu lại, nhưng là cháu quản mình chặt chẽ một chút, cháu là trưởng tôn Lee gia, không có mấy cái ba năm để cho cháu lãng phí!"
Lee lão gia ám chỉ ba năm lãng phí này chính là khoảng thời gian Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon kết hôn.
Lee Minhyeong nói: "Cháu có chừng mực."
"Tốt nhất là như vậy." Lee lão gia chống gậy chống đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ.
"Lúc trước cháu khăng khăng muốn cưới cậu ta, ta tuy nói không thích, nhưng xem cậu ta đối với cháu toàn tâm toàn ý, nghĩ đến nếu cậu ta có thể sinh cho Lee gia chúng ta một đứa con thì tốt biết mấy, nhưng còn chưa tính. Ai ngờ cậu ta nhìn tuy tốt, lại không có phúc. Lúc ấy ta nói với cậu ta để cháu ra bên ngoài kiếm một đứa mang về cho cậu ta nuôi, cậu ta lại không chịu."
"Jiyeon cùng cậu ta không giống nhau, Jiyeon là đứa hiểu chuyện, nó sẽ chăm sóc tốt cho cháu, cháu ở bên ngoài làm loạn thì có chừng mực, đừng như ba cháu lúc trước, nháo đến cả nhà không yên, nếu không ta đánh gãy chân của cháu."
Đại khái là tuổi lớn, Lee lão gia lải nhải nói rất nhiều, Lee Minhyeong lẳng lặng mà nghe, không có cho vào tai mấy.
Chờ đến Lee lão gia trên mặt lộ ra mệt mỏi, anhrốt cuộc mở miệng: "Ông nội, lòng cháu hiểu rõ, ông yên tâm đi."
Nghe thế câu nói, Lee lão gia lúc này mới phất tay đuổi anh đi ra ngoài.
Lee Minhyeong từ thư phòng ra tới, liền gặp Nam Taeil cùng Lim Jiyeon ngoài hành lang.
Thấy Lim Jiyeon nắm chặt tay phải, Lee Minhyeong nhướng mày, cười hỏi: "Trong tay là cái gì?"
"Thuốc giảm đau." Lim Jiyeon tiến lên khoác tay, khuôn mặt lộ ra một tia oán trách,
"Anh Minhyeong, anh không quan tâm đến em gì cả."
"Anh như thế nào không quan tâm em?"
"Anh xem, anh không hỏi em vì sao lại hỏi bác sĩ Nam thuốc giảm đau." Lim Jiyeon chu miệng, "Hơn nữa hai ngày này buổi tối anh không trở về, đều nói ở công ty tăng ca, anh trong lòng chỉ có công việc không có em."
"Em suy nghĩ nhiều rồi." Lee Minhyeong mặt mày ôn nhu, nhẹ giọng an ủi cô, "Em chính là mẹ của con anh sau này, lòng anh như thế nào lại không có em chứ."
Lim Jiyeon mặt đỏ lên, nhẹ nhàng dựa vào anh một chút: "Anh Minhyeong, anh thật xấu, em không cùng anh nói chuyện nữa."
Lee Minhyeong cười cười, ôm eo cô, thấy Nam Taeil còn đứng ở trước mặt, có chút không vui: "Ông nội ở thư phòng, cậu qua đi."
Ánh mắt Nam Taeil giống như vô tình mà đảo qua trên mặt Lim Jiyeon, cười gật đầu: "Vâng."
Bóng đêm buông xuống, nhà cũ Lee gia một mảnh an bình.
Lim Jiyeon còn chưa ngủ, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng Lee Minhyeong.
Cửa phòng mở ra, cô ta lập tức hướng Lee Minhyeong lộ ra nụ cười ôn nhu: "Anh Minhyeong, em pha cho anh trà an thần. Gần nhất anh làm việc vất vả, uống trà an thần có thể giảm bớt mệt nhọc, giảm stress, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn."
Lee Minhyeong cong khóe môi, khen ngợi: "Đúng là dâu hiền vợ đảm, ai có thể cưới được em đúng là thật có phúc."
"Anh Minhyeong, anh lại chêu em" Lim Jiyeon hờn dỗi, đem trà đưa cho Lee Minhyeong, thẹn thùng mà nhìn anh một cái, "Chỉ cần anh thích, em nguyện ý mỗi ngày vì anh pha trà."
Lee Minhyeong cười, tiếp nhận kia ly trà mà uống.
Lim Jiyeon thấy nước trà đã hết, vui vẻ không thôi, nghĩ đến Lee Minhyeong thân hình tráng kiệt, tức khắc mặt đỏ tai hồng, trong lòng cũng khô nóng đến lợi hại, cúi đầu không dám nhìn Lee Minhyeong, sợ bị anh nhìn ra manh mối.
Lee Minhyeong cho rằng cô ta da mặt mỏng bị lời khen gợi của mình chọc cho ngại, liền nói: "Ngoan, đi nghỉ ngơi đi."
Lim Jiyeon đang chờ Lee Minhyeong phát dục, sao có thể đi nghỉ ngơi, lập tức nói: "Em không vội, em muốn ngồi đây nhìn anh một chút."
Vừa dứt lời, quản gia từ hành lang bên kia đi tới, nói: "Lim tiểu thư, phu nhân muốn gặp cô, nói muốn cùng cô tâm sự."
"Này......" Lim Jiyeon do dự, nhìn về phía Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong gật đầu: "Đi đi."
Nghĩ đến lời Nam Taeil nói thuốc ít nhất nửa giờ sau mới có thể thấy hiệu quả, cụ thể phải xem thể chất Alpha, thể chất cường tráng kháng dược tính thì lâu một chút.
Lee Minhyeong khoả mạnh như vậy, Lim Jiyeon phỏng chừng nửa giờ nhất định có thể thấy hiệu quả, chờ cô ta cùng Lee phu nhân trò chuyện xong về đến là vừa kịp.
"Anh Minhyeong, đợi chút em lại qua đây tìm anh. "Lim Jiyeon đối Lee Minhyeong ôn nhu cười, lúc này mới đi đến phòng của Lee phu nhân.
Chỉ chốc lát sau, Lim Jiyeon đi vào phòng Lee phu nhân.
Lee phu nhân cười rạng rỡ mà lôi kéo cô ta ngồi xuống, đem một chiếc vòng tay màu xanh mà đeo lên tay cô.
Lim Jiyeon kinh ngạc: "Mẹ, này không phải vòng tay gia truyền của Lee gia sao? Quá quý trọng, như thế nào có thể cho con......"
"Đây là cho con." Lee phu nhân đè tay cô, không cho cô tháo xuống, "Con sớm hay muộn cũng sẽ là vợ của Minhyeong, đây là vòng tay được truyền cho con dâu trong nhà."
Nói tới đây, Lee phu nhân nhớ tới Hyeonjoon, hừ một tiếng, nói: "Vòng tay này mẹ vẫn luôn cất giữ, chưa cho qua người khác. Trừ con, những người khác đều không xứng đeo nó."
Lim Jiyeon là biết chiếc vòng này.
Trước hôm Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon ly hôn một ngày, Lee phu nhân nói vòng tay bị mất, toàn bộ Lee gia trên dưới đều đều tất bật tìm kiếm, lúc ấy cô ta nói thấy Hyeonjoon vào phòng Lee phu nhân.
Vì thế Lee phu liền khẳng định là Hyeonjoon trộm vòng tay gia truyền, Hyeonjoon không thừa nhận, đại náo một hồi mới phát hiện là Lee phu nhân quên mất bản thân đem vòng cất ở chỗ khác. Vòng tay này là ngọc quý, được chạm trổ rất tinh xaot, là loại quý nhất trong các loại vòng, vòng tay màu xanh lục càng quý phái.
Khó trách có thể làm vật gia truyền của Lee gia, vòng tay này giá trị ít nhất 10 tỷ won trở lên.
Lim Jiyeon nhìn vòng tay, đáy mắt hiện lên sự đắc ý, nghĩ thầm: Bà nói không sai, Moon Hyeonjoon không xứng có nó.
Từ phòng Lee phu nhân đi ra, Lim Jiyeon vội vàng chạy đến phòng của Lee Minhyeong gõ cửa, ôn nhu hỏi: "Anh Minhyeong, anh ngủ rồi sao?"
Không có ai đáp lại.
Lim Jiyeon lại gõ cửa vài lần: "Anh Minhyeong?"
Vẫn là không có động tĩnh.
"Anh Minhyeong, em vào nhé." Lim Jiyeon mở cửa, bên trong không bật đèn, một mảnh đen tối, cũng thực an tĩnh, "Anh Minhyeong?"
Một phút sau, Lim Jiyeon mới phát hiện Lee Minhyeong không ở trong phòng, chạy xuống dưới lầu cũng không thấy được bóng dáng, cô ta vội hỏi quản gia: "Anh Minhyeong đâu?"
Quản gia nói: "Đại thiếu gia vừa rồi đi ra ngoài, hình như là tập đoàn bên kia có chút việc gấp yêu cầu cậu ấy qua đi xử lý một chút."
Lim Jiyeon lập tức đi ra ngoài: "Tôi đi tìm anh ấy."
Cô ta không muốn Lee Minhyeong ở bên ngoài ngấm thuốc, đến lúc đó chẳng phải là cho người khác cơ hội sao?
Quản gia thấy cô thần sắc sốt ruột, vội hỏi: "Lim tiểu thư, cô tìm đại thiếu gia có việc gấp sao?"
"Cũng không phải việc gấp cái gì." Lim Jiyeon miễn cưỡng cười, bước nhanh đi ra ngoài, "Quản gia, phiền ông giúp tôi chuẩn bị xe, tôi đi tìm anh Minhyeong."
Trên đường đi đến tập đoàn Lee thị, Lim Jiyeon gọi cho Lee Minhyeong mấy cuộc điện thoại, trước sau không ai nghe, cô ta gấp đến độ không nhịn được mà thúc giục tài xế lái xe nhanh lên.
Thuốc cho Lee Minhyeong uống nhất định là có tác dụng cho nên mới không rảnh tiếp điện thoại.
Nghĩ đến Lee Minhyeong giờ này khắc này rất có khả năng cùng người khác dây dưa, Lim Jiyeon đối với Lee phu nhân cũng oán hận không thôi, nếu không phải Lee phu nhân lôi kéo cô nói chuyện, hiện tại cùng Lee Minhyeong đã ở bên nhau rồi.
Nửa giờ sau, Lim Jiyeon đuổi tới tập đoàn Lee thị, bảo vệ thấy cô liền nói: "Lim tiểu thư, Lee tổng đêm nay không ở đây."
Cái gì? Lim Jiyeon ngẩn ra. Lee Minhyeong không đến đây? Vậy anh ta đi nơi nào?
Rầm! Cửa phòng bị đá văng, Hyeonjoon vừa mới chuẩn bị lên giường ngủ, tiếng đá cửa làm cậu giật mình, giương mắt nhìn ra, Lee Minhyeong mang theo khí thế cuồng bạo đầy người xông vào.
Hyeonjoon thấy hai mắt anh đỏ đậm, hơi thở nặng nề, hung ác giống như dã thú, trên cổ nổi gân xanh, cả người nhìn dữ tợn mà cuồng dã.
"Anh làm sao vậy?" Hyeonjoon nhạy bén mà nhận thấy được Lee Minhyeong không thích hợp, rất giống bị tin tức tố dụ hoặc rơi vào trạng thái mất khống chế.
Nhưng cho dù vậy, Lee Minhyeong cũng không nên tới nơi này, anh nên đi tìm Omega kia mới đúng, chẳng lẽ không phải tin tức tố vấn đề?
Ý niệm mới vừa hiện lên, liền thấy Lee Minhyeong hùng hổ mà đi tới chỗ cậu. Hyeonjoon giật mình, theo bản năng mà lui về sau, muốn tránh đi ra chỗ khác. Cậu có loại dự cảm không tốt!
"Lại đây!" Lee Minhyeong ra lệnh, tròng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Hyeonjoon, thanh âm khàn khàn đến kỳ cục, phảng phất hàm chứa ý định nào đó.
Tuy là Hyeonjoon đã lấy lại bình tĩnh, lúc này cũng bị anh làm cho hãi hùng khiếp vía, "Lee Minhyeong, anh bình tĩnh một chút, anh hiện tại không thích hợp......"
"Tôi biết." Lee Minhyeong thế nhưng không có phủ nhận, thậm chí còn lộ ra một mặt cực kỳ tà khí mỉm cười.
Anh đương nhiên biết chính mình không ổn, từ nhà cũ ra tới không bao lâu anh liền cảm giác được nên lập tức cho tài xế đi tới biệt thự bên này. Anh nhịn cả một đường, nhịn đến muốn nổ tung.
Trước mắt người có thể giúp anh giải quyết vấn đề chỉ có thể là người này, Lee Minhyeong lười đến nói thêm câu vô nghĩa, mấy bước chân vọt tới trước mặt Hyeonjoon, động tác tựa như mãnh thú xuất động bắt giữ con mồi!
Một trận trời đất quay cuồng, Hyeonjoon bị đè ở trên giường, nam nhân thân hình cường tráng, giống như tường đồng vách sắt, Hyeonjoon giãy giụa vài cái cũng không nhúc nhích được.
"Lee Minhyeong!" Hyeonjoon tim đập thật sự mau, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài "Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất buông tôi ra, nếu không anh sẽ hối hận!"
"Không làm cậu bây giờ tôi mới hối hận!" Nói Lee Minhyeong kề mặt vào cổ Hyeonjoon.
Hyeonjoon cắn chặt răng: "Là anh ép tôi!"
Giây tiếp theo, Lee Minhyeong vùi đầu vào xương quai xanh của Hyeonjoon ...
Bốp! Một lực lớn mà đập vào vai, đau nhức làm dục vọng mãnh liệt trong thân thể lui tán.
Lee Minhyeong kinh ngạc mà nhìn Hyeonjoon dưới thân, không dự đoán được người này sẽ ra tay tàn nhẫn. Hyeonjoon sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, thời điểm cùng Lee Minhyeong đối diện, cậu đột nhiên đem người đẩy ra, Lee Minhyeong lăn xuống giường.
Mùi máu tươi gay mũi ở trong không khí tràn ngập, máu rất mau từ bả vai Lee Minhyeong chảy ra, theo dao găm một giọt một giọt mà rớt trên sàn nhà.
Giờ khắc này sắc mặt Lee Minhyeong cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Hyeonjoon, từ kẽ răng thốt mấy chữ: "Cậu đủ tàn nhẫn!"
Hyeonjoon không có để ý đến anh, bình tĩnh mà gọi cho bệnh viện, nói xong sau mới đối Lee Minhyeong nói: "Tôi nói, anh sẽ hối hận."
Lee Minhyeong thấy cậu làm thương mình sau còn bình tĩnh như vậy, không khỏi mà cười lạnh: "Cậu có phải đã nên kế hoạch giết chết tôi không?"
"Không có." Hyeonjoon ngồi ở trên giường, ánh mắt dừng ở bả vai Lee Minhyeong tràn đầy máu tươi, , muốn nói cái gì rồi lại nhịn xuống.
Cậu không nên lo lắng cho Lee Minhyeong, bị thương như vậy khẳng định không chết được.
Lee Minhyeong thấy Hyeonjoon đối với việc mình bị thương không chút để ý, tức giânj rất nhiều sinh ra vài phần ủy khuất, rồi lại hung tợn mà trừng mắt với cậu: "Cậu vì không muốn cho tôi chạm vào, lại đâm tôi một nhát."
Hyeonjoon nhấp môi không nói.
Cậu không cho Lee Minhyeong chạm vào, không đơn thuần chỉ là vì chính mình, mà còn là vì bảo bảo trong bụng, đó là người thân máu mủ ruột thịt duy nhất trên đời này của cậu. Bác sĩ dặn dò qua, ba tháng đầu mới có bảo bảo không nên làm chuyện phòng the, cho nên cậu tình nguyện làm bị thương Lee Minhyeong, cũng sẽ không mạo hiểm để anh làm việc này.
Trong phòng ngủ an tĩnh một lát, Lee Minhyeong đột nhiên hỏi: "Cậu từ khi nào thì bắt đầu đề phòng tôi?"
Bằng không Hyeonjoon sẽ kkhoong để dao nhỏ dưới gối.
Hyeonjoon không có phủ nhận:
"Trước hai ngày, lúc anh uống say."
Lee Minhyeong cắn răng: "...... Rất tốt."
Lần tới anh nhất định sẽ đem tay Hyeonjoon trói lại trước!
Khu biệt thự này gần trung tâm, trường học giao thông thuận lợi, Hyeonjoon gọi cấp cứu còn không đến năm phút, nhân viên bệnh viện vội vàng chạy tới.
Bởi vì Hyeonjoon ở trong điện thoại nói Lee Minhyeong cảm xúc bộc phát, như là bị tin tức tố Omega dụ hoặc, cho nên nhân viên y tế chạy tới trước tiên tiêm cho Lee Minhyeong một liều an thần.
Dục vọng trong người Lee Minhyeong cuối cùng có thể giảm bớt, nhưng còn cần đi bệnh viện làm kiểm tra và xử lý vết thương trên vai thương, mà là Hyeonjoon là người gọi cấp cứu cũng bị yêu cầu đi theo đến bệnh viện một chuyến.
Thẳng đến khi ngồi ở xe cứu thương thượng, Hyeonjoon mới phát hiện bàn tay cầm dao run đến lợi hại, phía sau lưng ẩm ướt, quần áo dán vào da có chút khó chịu.
Đến bệnh viện, bác sĩ trước tiên xử lý vết thương cho Lee Minhyeong, rồi sau đó rút máu kiểm tra một chút, phát hiện Lee Minhyeong trong cơ thể có chứa thuốc kích dục. Loại thuốc này là dành cho Alpha sử dụng.
Tức khắc bác sĩ nhìn Lee Minhyeong bằng ánh mắt có chút phức tạp, ý vị thâm trường mà nói: "Lee tiên sinh, tôi biết cậu ở trước mặt người thương muốn thể hiện bản thân. Chỉ là có bệnh kín nhất định phải kịp thời chạy chữa, không nên dựa vào thuốc để đạt tới mục đích, điều này sẽ chỉ làm thân thể của cậu chịu thương tổn mà thôi."
Hyeonjoon ngồi ở bên cạnh, thiếu chút nữa phát ra tiếng cười.
Lee Minhyeong sắc mặt trông rất khó coi, từ xanh rồi lại trắng cuối cùng là đen mặt, một quyền nện ở bàn làm viện bác sĩ nói: TÔI KHÔNG CÓ BỆNH KÍN.!"
"Rồi rồi, cậu đừng kích động." Bác sĩ vội vàng vỗ vỗ bờ vai của anh, "Như vậy đi, tôi sẽ kê đơn cho cậu."
Lee Minhyeong mặt đầy âm trầm mà tiếp nhận đơn thuốc, nếu không phải xem đối phương là bác sĩ, anh nhất định đánh cho đến khi đối phương có bệnh thì thôi.
Chỉ chốc lát sau, Lee Minhyeong vào phòng bệnh để giải trừ thuốc, đem điện thoại cùng ví đều ném cho Hyeonjoon, Hyeonjoon đành phải ngồi ở trên hành lang chờ anh.
Một giờ sau, Lee Minhyeong mới từ phòng bệnh đi ra, sắc mặt có chút nhợt nhạt, hơn nữa bả vai chỗ mất máu quá nhiều, môi đều mất đi huyết sắc, có thể thấy được lần giải trừ thuốc này lợi hại đến thế nào.
Thấy Hyeonjoon ngồi yên ở ghế dài bệnh viện, Lee Minhyeong một phen nhéo cằm cậu lên, hung tợn mà nói: "Lần sau cậu tốt nhất nên đâm vào tim tôi, đâm tôi chết đi, bằng không tôi sẽ làm đến khi cậu khóc mới thôi!"
Hyeonjoon yên lặng nhìn anh, không lên tiếng, đôi mắt có chút hồng, bả vai gầy nhẹ nhàng run rẩy.
Lee Minhyeong cho rằng cậu bị lời này hù dọa, lại thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lúc này mới buông ra tay: "Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa.."
Hyeonjoon bỗng nhiên đứng lên, nâng lên tay, tay cầm một bức ảnh cũ hỏi: "Đây là ai?"
Lee Minhyeong sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Không đợi anh mở miệng, Hyeonjoon cười, nhẹ giọng hỏi: "Tôi cùng anh ta lớn lên rất giống nhau có phải hay không? Ha, này mặt sau còn có chữ viết, Tôi yêu cậu nhất. Lee Minhyeong, anh ta là người anh yêu nhất sao?"
Lee Minhyeong tựa hồ thẹn quá thành giận, hung tợn mà ra lệnh: "Đưa ảnh cho tôi!"
Hyeonjoon nhẹ nhàng lắc đầu, cố chấp mà nói: "Trước tiên nói cho tôi biết anh ta là ai đã."
"Cùng cậu không có quan hệ!" Lee Minhyeong ngữ khí thực không kiên nhẫn, duỗi tay muốn cướp ảnh.
Nhưng mà đêm nay anh bị Hyeonjoon đâm một nhát, lại mới vừa giải trừ thuốc xong, sức lực giạm sút không có làm gì được Hyeonjoon.
Hyeonjoon lui về phía sau vài bước, cầm ảnh chụp hơi hơi mỉm cười: "Lee Minhyeong, anh dám tiến lên một bước, tôi liền xé nó."
"Cậu dám!" Lee Minhyeong kích động trên cổ nổi gân xanh.
"Anh có thể thử xem." Thấy Lee Minhyeong để ý một tấm ảnh như vậy, Hyeonjoon châm chọc cười, hốc mắt lại càng đỏ, ẩn chứa chút nước.
Lee Minhyeong bực bội mà mắng một câu, "Cậu làm loạn đủ chưa? Đã ly hôn rồi, cậu còn quản cái này làm gì!"
"Chột dạ?" Hyeonjoon trào phúng, "Anh cho rằng tôi bị ngốc có phải hay không? Suốt bốn năm, tôi bị anh biến thành thế thân người khác, tôi bây giờ muốn một đáp án không được sao? Lee Minhyeong, dám làm mà không dám nhận, đừng để cho tôi phải xem thường anh!"
Lee Minhyeong bị cậu chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt thôi! Cậu một hai phải cho chính mình không thoải mái đúng không? Tôi hiện tại liền nói cho cậu! Đúng vậy, cậu nói không sai, Han Wangho là người tôi yêu, là người xứng đáng có được tình cảm chân thành của tôi, đời này tôi chỉ yêu một mình cậu ấy. Đến nỗi cậu ..."
Lee Minhyeong bỗng nhiên gợi lên khóe môi, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Hyeonjoon, gằn từng câu từng chữ mà nói: "Cậu chỉ xứng đáng làm thế thân cho cậu ấy!"
Bốp!
Như là bị người khác đánh vào ngực một quyền, lại như là bị xẻo mất một miếng thịt, đau đến không nói nên lời, khắp người cứng đờ lại, không thể động đậy.
Nguyên lai so với không có tình cảm, không yêu, thì chẳng là gì cả.
Hai người vừa ly hôn, trong lòng Hyeonjoon không phải là không có oán hận, mỗi đêm lại nhớ tới lời mà Lee Minhyeong từng nói với mình, liền trằn trọc đến hừng đông.
Sau lại nghĩ tốt xấu cũng đã từng là vợ chồng với nhau, ít nhất Lee Minhyeong lúc nói những lời âu yếm, đều là thật lòng , Lee Minhyeong thực lòng yêu mình, cậu cũng không muốn lại so đo. Nhưng hiện tại Hyeonjoon mới phát hiện, những lời âu yếm đó căn bản không phải nói cho mình nghe, Lee Minhyeong xem cậu là thế thân mà nói cho Han Wangho nghe!
Lúc này đã là đêm khuya, trên hành lang bệnh viện chỉ có hai người bọn họ, an tĩnh đến đáng sợ, ánh đèn chiếu vào trên mặt Hyeonjoon, sắc mặt của cậu so Lee Minhyeong bị mất máu còn tái nhợt hơn, môi đều mất đi huyết sắc, trắng bệch.
Phảng phất như qua rất lâu, lại như chỉ qua vài giây, Hyeonjoon nghe thấy thanh âm khô khốc mà khàn khàn của chính mình nói: "Vậy Lim Jiyeon thì sao?"
Kỳ thật cậu muốn hỏi, là sự thật sao? Bốn năm qua anh thật sự đem cậu trở thành thế thân sao? Nhưng lời nói đến miệng, cậu bỗng nhiên phát hiện hỏi vấn đề này thật sự là việc dư thừa.
Một thế thân, còn tưởng được yêu, nói ra chính cậu còn cảm thấy buồn cười.
Lee Minhyeong chờ đến có điểm mệt, dứt khoát ngồi ở ghế dài bệnh viện, thong thả ung dung nói: "Jiyeon rất nghe lời, cũng hiểu chuyện, Ông nội rất thích cô ấy."
Ý khác chính là nói anh đối với Lim Jiyeon cũng không có gì cảm giác, đơn giản là Lim Jiyeon thích hợp để làm cháu dâu của Lee lão gia mà thôi.
"Vậy anh vì cái gì còn muốn ngoại tình?" Hyeonjoon hỏi.
Lee Minhyeong không kiên nhẫn mà trừng cậu một cái: "Tôi không có ngoại tình, tin hay không tùy cậu!"
Anh đối với cái loại Omega mềm yếu như bông không hứng thú, muốn làm phải làm loại người như Hyeonjoon
"Hiện tại tôi tin." Hyeonjoon bên môi nở ra một nụ cười thảm.
Cậu thật ngu xuẩn, cùng Lee Minhyeong chung chăn gối gần bốn năm, bị xem là thế thân không nói, đến người bên gối thích ai còn không biết, còn tưởng rằng Lim Jiyeon câu dẫn Lee Minhyeong. Giờ chỉ sợ trong lòng Lee Minhyeong, trừ bạch nguyệt quang Han Wangho thì ai cũng không yêu.
Khó trách Lee Minhyeong vừa ly hôn liền cùng Lim Jiyeon thân thiết, bởi vì anh căn bản là không yêu Lim Jiyeon, cưới cô ta hay cưới người khác đều giống nhau, chỉ cần có thể vì Lee gia sinh người nối dõi là được.
Hyeonjoon có điểm đồng tình với Lim Jiyeon. Ngẫm lại cô hao hết tâm tư câu dẫn Lee Minhyeong, tự cho là bắt được tâm tư Lee Minhyeong, ai ngờ Lee Minhyeong mới là cao thủ đùa bỡn tình cảm!
Hyeonjoon dám đánh cược, nếu Lim Jiyeon không thể vì Lee gia sinh con nối dõi tông đường, ngày hôm sau Lee Minhyeong liền sẽ rơi vào bể tình của một omega khác, Lim Jiyeon sẽ giống như cậu.
Nhìn ảnh chụp Han Wangho, Hyeonjoon bỗng nhiên nhớ tới một việc,: "Đêm đó anh uống say, người anh gọi là Han Wangho. Lee Minhyeong, anh so với ảnh đế còn diễn giỏi hơn......"
"Được rồi, đừng lải nha lải nhải nữa." Lee Minhyeong vừa mệt vừa tức, bực bội mà đánh gãy lời Hyeonjoon, "Lại đây, đưa ảnh trả cho tôi!"
Hyeonjoon đứng không nhúc nhích. Lee Minhyeong bực bội, đứng dậy đi đến trước mặt Hyeonjoon, vừa định đi đến bắt lấy cậu ...
"Đừng chạm vào tôi!" Hyeonjoon bỗng nhiên lớn tiếng, đem ví cùng điện thoại của anh vứt xuống đất.
Lee Minhyeong lập tức bốc hoả, quát mắng: "Cậu có bệnh phải không? Cậu muốn câu trả lời, tôi cũng nói rồi, cậu còn phát điên cái gì!"
"Bởi vì anh làm tôi ghê tởm!" Hyeonjoon nói xong câu này cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng Lee Minhyeong rống giận: "Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu còn dám đi một bước thử xem......"
Ting --Cửa thang máy đóng lại, tiếng kêu bên ngoài không còn.
Từ bệnh viện đi ra, Hyeonjoon chết lặng mà đứng ở bên đường, nhìn màn đêm đen như mực, cậu có chút hoảng hốt, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác buồn cười.
Cậu đêm nay cực kỳ giống một thằng hề, không chỉ là đêm nay, từ ba năm trước ở trong mắt Lee Minhyeong cậu đã trong vai thằng hề mua vui cho anh rồi. Cậu từng cho rằng Lee Minhyeong có mới nới cũ, cho rằng Lee Minhyeong thích Lim Jiyeon, nhưng đều không phải.
Mặt sau bức ảnh kia Lee Minhyeong có ghi ngày, là 6 năm về trước. Nói cách khác, Lee Minhyeong một chút cũng không có mới nới cũ, thậm chí không có thay đổi đối tượng anh thương.
Chẳng qua đối tượng đó không phải Lim Jiyeon, cũng không phải cậu Hyeonjoon, mà là người khác.
Đêm khuya thanh vắng, không có mấy người đi đường, Hyeonjoon đút tay vào túi áo, đi dọc theo đường phố thật lâu, lại vẫn là không biết chính mình có thể đi nơi nào.
"Phanh-" tiếng kít xe dữ dội vang lên trong đêm tối.
Hyeonjoon bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện chính mình lại bất tri bất giác đi tới ngã tư đường, thiếu chút nữa bị xe đụng phải.
"Hyeonjoon?" Một tiếng nói kinh ngạc mà ôn hòa truyền đến.
Hyeonjoon giơ tay che mắt do đèn xe chiếu vào liền nhìn thấy Park Dohyun.
Phản ứng đầu tiên của cậu đó chính là trốn!
Ai ngờ Park Dohyun giống như nhìn ra ý đồ của cậu, lúc cậu xoay người bước đi đã nhanh chóng đi tới.
"Hyeonjoon!" Park Dohyun bắt lấy cánh tay Hyeonjoon.
Hyeonjoon đành phải miễn cưỡng hướng anh cười cười: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý chặn xe anh đâu."
"Không sao." Park Dohyun nhìn vào mặt Hyeonjoon, nhìn thấy cậu đôi mắt phiếm hồng cùng với khuôn mặt trắng bệch, không khỏi mà nhíu mày.
"Em có vẻ không ổn." Park Dohyun trong mắt toát ra sự lo lắng, "Minseok nói em đã đến thành phố M, tại sao bây giờ lại ở đây?"
Cả thể xác lẫn tinh thần của Hyeonjoon đều mệt, không có tinh lực ứng phó Park Dohyun, cũng không có thói quen được người khác quan tâm bèn trả lời: "Tôi hiện tại rất tốt, mong anh đừng nói cho Minseok biết đêm nay gặp qua tôi."
Cậu gỡ tay Park Dohyun ra.
Park Dohyun không cho, tay anh giữ lấy vai của cậu không cho Hyeonjoon trốn:"Nhìn sắc mặt em không tốt, có phải gặp việc khó xử không? Có thể nói cho anh không? Anh có thể giúp em."
Hyeonjoon nghe vậy liền cười, nụ cười mang theo ba phần tự giễu bảy phần thê lương: "Vậy được, anh có thể giúp tôi rời khỏi Lee Minhyeong không?"
Park Dohyun ngơ ngẩn, hiển nhiên không đoán được Hyeonjoon sẽ nói ra lời này.
"Tôi nói giỡn." Hyeonjoon ra vẻ thoải mái mà nói, "Anh Park, cảm ơn anh, lần sau gặp lại."
Cậu xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mới được vài bước, Park Dohyun đã đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy cậu: "Anh giúp em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro