1
"Chào mừng quý khách đến với T1 Cafe!". Moon Hyeon Jun mỉm cười chào vị khách vừa bước vào. Đó là một người đàn ông với chiếc áo choàng màu đen dài và cặp kính đen che gần nửa mặt. Dù vậy Hyeon Jun vẫn có thể đoán được đây là một anh chàng điển trai.
"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Cậu tươi cười hỏi.
Người đàn ông ngẩng lên nhìn cậu bé thiên thần. Vẻ trong sáng thánh thiện đó khiến anh có ý muốn sở hữu cậu. Anh khẽ ho vài cái rồi nói. “Uhm… Cảm phiền cậu lấy cho tôi một miếng bánh.”
“Ngài muốn loại bánh nào?” Hyeon Jun hỏi lại.
“Loại nào cũng được.”
“Vâng… Vậy bánh dâu được không? Nó vừa mới ra lò!” Hyeon Jun mỉm cười vui vẻ. Cậu bắt đầu lấy bánh, miệng ngân nga theo điệu nhạc phát ra từ loa phóng thanh. Người đàn ông trong chiếc áo choàng dài khép mắt lại thưởng thức chất giọng du dương của cậu trai nhỏ nhắn.
“Ngài có muốn thêm gì không?”
“Uhm… Cho tôi một lon coca.” Hyeonjun gật đầu rồi đi về phía tủ lạnh.
.
Lee Min Hyung trở về nhà và đưa cho Hara chiếc bánh anh vừa mua.
“Đây… Đừng có giở trò giận dỗi nữa và ăn hết đi… Không phải cô rất thích bánh ngọt sao?” Anh nói với vợ mình bằng giọng vô cảm. Đúng vậy, đó là vợ anh. Tại sao anh đối xử với cô ấy như vậy? Họ mới kết hôn chưa đầy một tháng nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Họ có đầy đủ mọi thứ trong căn nhà xinh đẹp này. Chỉ một thứ quan trọng nhất thì không có. Tình yêu. Nó phai nhạt dần đi và biến mất.
“EM ĐÃ NÓI LÀ EM SẼ KHÔNG ĂN NÓ!” Hana hét lên rồi quẳng chiếc bánh xuống đất.
“Sao cũng được.” Anh rời khỏi phòng, tay anh siết chặt lại thành nắm đấm. Anh nhớ đến khuôn mặt hạnh phúc của Hyeon Jun khi cậu nhìn chiếc bánh dâu. Hara vội vàng kéo Min Hyung lại và ôm chặt lấy anh.
“Làm ơn… Đừng bỏ mặc em.” Cô cầu xin, một người phụ nữ có thể tỏ ra đáng thương đến mức nào dưới sức cuốn hút của chồng mình?
“Vô dụng thôi… Cái ngày cô dám phản bội tôi, tất cả cũng đã kết thúc. Còn bây giờ…” Min Hyung cúi xuống thì thầm bên tai Hana. “Bây giờ… Hãy ngoan ngoãn làm bà Lee và đừng có chọc tức tôi. Khi tôi bảo cô ăn nghĩa là cô phải ăn.” Anh bỏ đi để mặc Hana khóc nức nở trên sàn nhà.
.
Ngày hôm sau, Lee Min Hyung trở lại quán café chỉ để được nhìn thấy Hyeon Jun.
“Oh! Lại là ngài!” Hyeon Jun mỉm cười nói.
“Yeah… Chiếc bánh hôm qua rất ngon.” Min Hyung nhận xét với một nụ cười. Dù anh không ăn nó nhưng không hiểu sao anh lại tự động nói dối với cậu.
“Thật sao? Ông chủ đã thưởng cho tôi một lát bánh vào tối hôm qua. Nó là thứ ngon nhất tôi từng ăn đấy. Vậy, hôm nay ngài muốn gì?” Hyeon Jun nói với vẻ hạnh phúc.
“Cậu thử gợi ý xem?”
“Uhm… Bánh cầu vồng được không? Nhìn nó có vẻ rất ngon.” Hyeon Jun cười vui vẻ. Min Hyung gật đầu. “Và lại một lon coca nữa phải không thưa ngài?” Cậu khúc khích.
“Uhm.”
.
Rất nhanh chóng, Lee Min Hyung trở thành khách hàng quen thuộc của quán.
.
Một buổi sáng tươi đẹp bắt đầu với nụ cười dễ thương của Moon Hyeon Jun. Min Hyung ngồi ở một chỗ cố định bên cửa sổ và chăm chú nhìn cậu phục vụ khách hàng. Tâm trạng của Min Hyung rất tốt cho đến khi một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Kim Jeonghyeong.
“Hyeon Jun!” Hắn lớn tiếng gọi.
“T-tại sao anh lại tới đây? Tôi đã nói là tôi không thích anh!” Hyeon Jun kinh ngạc nói.
“Làm ơn hãy cho anh một cơ hội!”
“Tôi không phải là gay! Làm… làm ơn buông tay ra.” Hyeon Jun thấp giọng van nài bởi Kim Jeonghyeong nắm tay cậu quá chặt.
“Cậu ấy là bạn trai của tôi. Đừng làm phiền cậu ấy nữa.” Min Hyung cất tiếng nói từ phía sau.
“A-anh… Có phải thế không Hyeon Jun? Chỉ là nói dối thôi phải không?” Kim Jeonghyeong hỏi. Hyeon Jun liếc nhìn Min Hyung rồi gật đầu ngay lập tức.
“Vậy… Từ nay đừng tới quấy rầy cậu ấy nữa.” Chỉ có vậy, Kim Jeonghyeong cúi gằm mặt lao ra khỏi quán, buồn bã.
“Xin lỗi Min Hyung hyung… em…”
“Hyeon Jun ah… Em hãy là người yêu thật sự của anh, được không?” Min Hyung hỏi. Hyeon Jun trợn tròn mắt.
“Em… em không phải gay… Em xin lỗi…” Nói xong cậu bỏ vào trong bếp, để Lee Min Hyung đứng một mình bên quầy. Đôi môi anh vẽ nên nụ cười nửa miệng khi Hyeon Jun vừa biến mất khỏi tầm nhìn.
“Cũng chẳng sao. Nếu em không phải, vậy biến em trở thành là được rồi phải không?”
.
Hôm đó quán café đóng cửa vào lúc 11 giờ đêm. Moon Hyeon Jun lững thững đi qua con hẻm tối. Vì lí do nào đó cậu cảm thấy dường như có ai đó luôn đi theo mình. Cậu quay lại nhưng không thấy ai cả. Bước chân cậu nhanh hơn. Bất thình lình ai đó giữ vai cậu lại.
“Hyeon Jun!” Cậu quay lại và thấy Kim Jeonghyeong.
“Anh… anh…”
“Anh không tin người đó là bạn trai em. Hyeon Jun, hãy cho anh một cơ hội! Anh thật sự yêu em bằng cả trái tim. Làm ơn đi Hyeon Jun!”
“Bu-buông ra… Đau quá!” Kim Jeonghyeong đẩy cậu vào hẻm tối và bắt đầu xé toạc chiếc áo sơ mi của cậu.
“Cứu… cứu với!” Nước mắt tuôn ra ào ạt từ đôi mắt cậu.
Rồi đột nhiên Kim Jeonghyeong đổ gục xuống người Hyeon Jun, bóng dáng Min Hyung từ phía sau lộ ra.
“Mi-Min Hyung h-hyung?” YoSeob ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước. Min Hyung kéo cậu vào lòng và ôm thật chặt. “Mi-Min… Em s-sợ quá…” Hyeon Jun òa khóc, đôi tay cậu ôm siết như không muốn buông anh ra.
“Đừng lo… Mọi chuyện ổn cả rồi.” Min Hyung dịu dàng vỗ về cậu bé tội nghiệp.
Sau sự cố đó, Hyeon Jun và Min Hyung trở thành một cặp. Ban đầu cậu vẫn không thể chấp nhận anh, nhưng Hyeon Jun nhận ra cậu đang ngày càng phụ thuộc vào Min Hyung nhiều hơn. Và cậu đã chấp nhận tình yêu của Min Hyung. Anh ép buộc cậu, đưa cậu tới sống cùng anh tại căn hộ của mình, tất nhiên đó là một nơi bí mật.
“Ahhnn… Min- Mindongie đư-đừng… Mọi… mọi người sẽ thấy mất!” Hyeon Jun nói giữa những tiếng rên rỉ và thở gấp. Min Hyung cắn mạnh vào cổ cậu, để lại một dấu cắn tím đỏ, ở nơi rất dễ có thể nhìn thấy.
“Không được… Ai bảo em dám đùa giỡn với các khách hàng hôm nay?” Min Hyung vừa nói vừa cấu véo đầu vú cậu.
“Em-ah… N-nahh… Dongie! Em mê-mệt lắm… Đừng…mà.”
“Anh không quan tâm.” Min Hyung lờ đi và ngay lập tức thúc phần đàn ông của anh vào cái lỗ ngon ngọt của Hyeon Jun.
“Hức… Ahhn… Mindong… R-rút ra đi… Ng-ngày mai em ph-phải đi làm…ahh~” Cậu rên rỉ khi anh liên tục đưa đẩy vào trong cậu một cách tàn nhẫn.
“Cơ thể em thành thật hơn cái miệng nhỏ của em đấy… Nó đã cứng lên rồi.” Anh bóp chặt cậu nhỏ của cậu.
•
“Hyeon Jun… Nhìn cậu có vẻ không được khỏe. Cậu có cần nghỉ phép không?” Một nhân viên lo lắng hỏi khi thấy Hyeon Jun vô cùng nhợt nhạt. Tất nhiên cậu sẽ thành như thế sau một đêm làm tình dữ dội.
“Kh-không sao… Tôi ổn.” Đúng lúc đó tiếng chuông treo ở cửa vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào. “Tôi có thể giúp gì cho cô?” Hyeon Jun lịch sự hỏi và mỉm cười.
“Cậu là Moon Hyeon Jun nhỉ?” Cô gái lên tiếng, Hyeon Jun ngần ngại gật đầu. “Chúng ta nói chuyện một lát được chứ?” Cậu đi theo cô gái trẻ tới một góc quán.
“Tôi là vợ của Lee Min Hyung. Tôi tên Ji Hana.” Cô gái tự giới thiệu về mình.
“C-cái gì? Min Hyung chưa bao giờ nói với tôi…” Hyeon Jun trợn mắt kinh ngạc.
“Tôi biết… Vì vậy tôi đến để nói với cậu.” Giọng cô run rẩy. “Làm ơn hãy rời khỏi anh ấy. Tôi xin cậu…” Hana quỳ xuống trước mặt Hyeon Jun, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt.
“Xin hãy đứng lên thưa cô… Đừng…” Hyeon Jun vội vàng đưa tay đỡ cô đứng dậy.
“Làm ơn hãy rời khỏi Min Hyung. Tôi biết anh ấy yêu cậu và cậu cũng yêu anh ấy. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể chịu đựng cái cảnh chồng mình có một người khác.”
“Tôi…” Hyeon Jun lúng túng không biết nói gì cho đến khi một giọng nói lạnh lùng phá vỡ sự im lặng.
“Ả tiện nhân này… Tôi đã bảo cô không được phép làm phiền em ấy.” Cậu quay lại và thấy Min Hyung trừng mắt lườm Hana.
“Xin lỗi Min Hyung em…”
Chát. Gương mặt Hana in hằn 5 ngón tay
“Cút về nhà ngay.”
“Nhưng… Hức...”
“TÔI NÓI CÚT!” Min Hyung quát lên. Hana không chần chừ cầm lấy túi xách của mình và chạy khỏi quán.
“Hyeon Jun… Đừng nghe những gì cô ta nói…” Min Hyung cúi xuống ôm Hyeon Jun. Cậu tựa vào người anh nhưng mặt khác cậu cảm thấy Hana thật đáng thương.
Tối muộn hôm đó,
“Min Hyung… Hãy chấm dứt quan hệ này đi.” Hyeon Jun nói sau khi ngập ngừng khá lâu.
“Em nói gì vậy Junie? Em đang thử đùa anh đấy à?” Min Hyung phá lên cười, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình laptop.
“Em nghiêm túc đấy.” Hyeon Jun tiến về phía chiếc bàn. Lee Min Hyung chậm rãi xoay ghế và nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ.
“Đừng bao giờ nói lại những lời này.” Vào lúc này, Min Hyung dường như có thể giết người chỉ bằng ánh mắt sắc như dao của mình. Hyeon Jun giật mình lùi bước và cố chạy ra khỏi phòng nhưng bị Min Hyung kéo giật lại. Anh ôm cậu thật chặt, chặt đến mức cậu không thở nổi.
“Th-thả em ra… Em kh-không thở được…” Hyeon Jun thì thào. Min Hyung hôn lên gáy cậu, tay anh lùa qua áo cậu. Hay nói đúng hơn, là chiếc áo của anh mà cậu đang mặc.
“Đừng bao giờ nói đến chuyện chia tay nếu không anh sẽ còn làm nhiều thứ đáng sợ hơn.” Lời Min Hyung thì thầm bên tai khiến Hyeon Jun rùng mình. “Hiểu không Junie?” Cậu gật đầu lia lịa vì sợ, sau đó cố nhúc nhích thoát ra khỏi vòng tay Min Hyung. “Đừng đi, hãy ở yên thế này một lát.”
“Em… em xin lỗi Mindongie.” Hyeon Jun lí nhí nói.
“Từ giờ trở đi… đừng rời khỏi anh.” Min Hyung thổi vào tai cậu.
“V-vâng…”
•
Ngày hôm sau,
“Hyeon Jun à… Đây là lương tháng này của cậu.”
“Cháu cảm ơn…” Hyeon Jun nhận phong bì tiền và chuẩn bị quay lại làm việc nhưng ông chủ đã cất tiếng gọi cậu.
“Hyeon Jun ah…” Cậu nhìn ông chủ với vẻ khó hiểu “Dạ?”
“Từ ngày mai cậu không cần đến đây làm việc nữa.”
“Ta-tại sao? Cháu đã làm gì sai?” Hyeon Jun bàng hoàng hỏi.
“Không phải vậy… Uhm… Tôi không thể nói được. Hãy nghỉ việc từ ngày mai được chứ?” Đôi mắt ông chủ ánh lên sự sợ hãi.
“Xin hãy nói cho cháu biết. Có chuyện gì vậy…?”
“Tôi không thể cho cậu biết. Cậu cứ nghỉ việc đi.”
“Tại sao? Làm ơn hãy cho cháu biết… Xin chú mà…” Ông chủ thở dài nhìn thẳng vào Hyeon Jun.
“Đi mà hỏi bạn trai của cậu ấy.” Chỉ nói một câu duy nhất rồi ông chủ bỏ đi, để Hyeon Jun đứng chết lặng.
.
Hyeon Jun chạy tới công ty Min Hyung và cố lao vào văn phòng của anh nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
“Làm ơn hãy gọi chủ tịch Lee… Nói với anh ấy tôi là Moon Hyeon Jun.” Tất cả đều phớt lờ lời nói của cậu.
“Cậu nghĩ ai cũng có thể gặp chủ tịch sao? Về nhà đi nhóc.”
“Ai cũng không thể gặp tôi, trừ cậu ấy.” Lee Min Hyung bất ngờ xuất hiện.
“Xin lỗi thưa chủ tịch.” Min Hyung gật đầu rồi nắm tay Hyeon Jun kéo cậu vào văn phòng, anh cũng không quên dặn thư ký đừng quấy rầy họ.
“Junie… Sao em lại tới đây?” Anh trìu mến vuốt phần tóc mái che trước mắt cậu.
“Min Hyung… Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Gì vậy Junie của anh?”
“Anh đã làm gì với chú Kim?” Hyeon Jun hỏi bằng giọng buồn bực.
“Anh chẳng làm gì cả.” Min Hyung điềm nhiên sửa sang quần áo.
“Không đúng… Hãy nói cho em biết đi. Chú ấy bảo từ ngày mai em không cần đi làm nữa. Anh có thể cho em biết vì sao không?”
“Sao anh biết được…” Anh cố lảng tránh câu hỏi.
“Anh đã làm gì hả?! Làm ơn hãy nói đi!” Hyeon Jun vẫn không bỏ cuộc.
Min Hyung thở dài nhìn cậu. “Anh gọi điện và ra lệnh cho ông ta sa thải em.”
“TẠI SAO?!” Hyeon Jun thật sự tứ. muốn điên lên, cậu trừng mắt nhìn Min Hyung.
“Anh muốn em luôn ở bên anh. Anh muốn em đợi anh ở nhà.” Min Hyung xoa nhẹ lưng Hyeon Jun.
“KHÔNG! Em muốn đi làm! EM KHÔNG MUỐN Ở NHÀ!”
“Không! Em phải ở nhà. Cứ vậy đi!”
“KHÔNG! EM KHÔNG MUỐN! EM MUỐN ĐI LÀM VÀ KHÔNG GÌ CÓ THỂ NGĂN CẢN EM! KỂ CẢ LÀ ANH LEE MIN HYUNG! EM MUỐN CHIA TAY VỚI ANH NGAY BÂY GIỜ!” Hyeon Jun giận dữ dậm chân ra khỏi văn phòng nhưng chưa bước tới cửa cậu đã bị kéo lại một cách thô bạo và bị ném lên bàn.
“Ugh… THẢ-TÔI-RA!” Hyeon Jun cố phản kháng. Min Hyung mạnh mẽ hôn cậu để cậu không thể nói được gì nữa.
“Junie, em đã hứa sẽ không rời khỏi anh.” Min Hyung liếm cổ cậu rồi bất ngờ xé rách áo cậu.
“Không! Buông ra! Tôi ghét anh!” Cậu vừa hét vừa đánh vào người anh. Min Hyung nắm chặt cổ tay cậu rồi ghim chặt phía trên đầu.
“Em ghét anh huh?” Anh mở khóa thắt lưng bằng một tay rồi dùng nó để trói tay Hyeon Jun lại. “Để rồi xem em có nhớ việc này hay không.”
Anh cởi quần jean của cậu rồi thẳng tay xé chiếc underwear. Thành viên của Hyeon Jun lộ ra. Liếm qua đôi môi khô của mình, Min Hyung ghé miệng tới nơi sâu kín của người nằm dưới.
“Đừng! Không! KHÔNG! NGGA!!!!!” Hyeon Jun gắng hết sức để chống lại Min Hyung.
“Cứ gào thét thỏa thích… Để tất cả mọi người trong cái công ty này nghe tiếng rên của em. Hãy để họ nghe thấy em dâm đãng đến nhường nào.” Min Hyung khàn khàn nói rồi thọc rútba ngón tay vào lỗ nhỏ của Hyeon Jun.
“AHH! KHÔ-KHÔNG!AHHH! JlMIN HYUNG! D-DỪNG LẠI!” Những ngón tay chậm rãi đưa đẩy trong cái lỗ chật hẹp, sau đó đột nhiên anh tăng tốc.
“Thích không Junie?” Min Hyung hỏi một cách dâm đãng khi cậu nhỏ của Hyeon Jun còn nằm trong khoang miệng anh. “Hmm? Thích không?” Anh truyền sự rung động tới cậu trai nhạy cảm. Anh rên rỉ
trong đê mê.
"KHÔNG… Dừng lại… Tôi không muốn…Làm ơn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro