2
căn tiệm của minhyung nằm trong một con hẻm nhỏ, có rất ít đèn đường chiếu sáng. bên trong căn tiệm, mùi nhang trầm hoà quyện với mùi mực xăm, tạo nên bầu không khí đặc quánh, mang lại cảm giác nặng nề. lee minhyung ngồi bên bàn làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn từng đường kim anh đang mài. đây không chỉ là công việc để kiếm sống, mà còn là sứ mệnh anh phải gánh vác từ khi nhỏ.
trên cổ minhyung, một chiếc dây chuyền bạc đeo lủng lẳng, mặt dây chuyền là một miếng ngọc bích cũ, nhỏ bé nhưng được chạm khắc tinh xảo hình một con rồng ôm lấy một viên ngọc nhỏ hơn. đây là vật duy nhất ông nội để lại cho minhyung, cùng với cuốn sổ bọc da mà minhyung vẫn thường mở ra mỗi khi cần tìm lời giải cho những bí ẩn của nghề xăm phong ấn mà ông chưa dạy hết cho anh.
minhyung cầm lọ mực trên bàn lắc nhẹ, thứ mực đen tuyền ấy không phải loại mực xăm bình thường mà bất cứ tiệm xăm nào cũng có. nó được pha chế từ công thức, gồm những nguyên liệu kỳ lạ như tro vỏ cây bồ đề lấy vào ngày rằm, nhựa cây bạch đàn ngâm trong máu động vật và cùng một loại thảo mộc cực hiếm mà ông nội anh gọi là huyết thảo. công thức này đã tồn tại rất lâu, trở thành cốt lõi của nghề xăm phong ấn - thứ có thể giam cầm linh hồn, lời nguyền, hoặc những thứ không tên khác.
tiếng chuông cửa cũ reo lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. minhyung ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ mờ. một bóng dáng gầy gò, nhợt nhạt đứng bên ngoài, ngập ngừng như thể đang cân nhắc có nên bước vào.
"vào đi"
cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo nhăn nhúm dính đầy đất cát. gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của ông ta khiến minhyung lập tức nhận ra người này đã không ngủ trong nhiều ngày.
"cậu.. là lee minhyung?" người đàn ông cất tiếng, giọng khản đặc.
"đúng"
người khách do dự lúc lâu, như thể có gì đó khiến ông phải dè chừng. cuối cùng, ông ta kéo tay áo lên, để lộ cánh tay chi chít những ký tự kỳ lạ, vừa giống hình vẽ, vừa giống những vết thương đã lành.
"đây là gì?"
"tôi..tôi đã làm một chuyện.."
"cụ thể là gì?"
"tôi là một kẻ đào mộ"
ông ta bắt đầu nắm chặt lấy vạt áo, giọng run rẩy. hốc mắt đỏ run lên. ông ta kể gần đây ông ta tham gia vào việc khai quật ngôi mộ cổ ở vùng phía bắc. trong lúc tìm kiếm thứ gì đó, ông ta đã vô tình mở ra một chiếc quan tài đá, bên trong không có thi hài mà chỉ có một pho tượng đồng kỳ lạ.
minhyung im lặng lắng nghe, ánh mắt thì dừng lại trên cánh tay người đàn ông, nơi các ký tự như đang dần mờ đi, nhưng vẫn toả ra một luồng khí lạnh. ông ta tiếp tục kể về việc đã mang pho tượng về nhà ngay sau đó, kể từ lúc đem về, những thứ kinh khủng bắt đầu xảy ra với ông, ông ta luôn nghe thấy tiếng xì xầm trong đêm, cảm giác như nhà ông vừa có thêm thứ gì đó đáng sợ trú ngụ. rồi những ký tự đó, chúng xuất hiện trên da ông mà không rõ nguyên nhân.
"ông có tác động gì đến pho tượng không?"
ông ta gật đầu, mắt dáo dác nhìn xung quanh. ông ta nhẹ giọng xuống, ông ta không muốn kể việc mình không chỉ chạm mà còn làm vỡ pho tượng ấy, bên trong còn có một thứ như tro bụi, thứ đó bay thẳng vào người ông ta. nhưng vì không muốn chết, ông đành kể hết cho minhyung nghe.
"gay nhỉ"
"cậu.. cậu làm ơn cứu tôi với.."
"thứ ông làm vỡ không phải pho tượng bình thường, là vật phong ấn, chôn cùng quan tài để giam giữ thứ mà người xưa muốn khoá chặt mãi mãi"
"cậu.. bao nhiêu, tôi sẽ trả cho cậu. tôi không muốn chết.."
người khách tái mặt, toàn thân ngã xuống. lồm cồm bò đến ôm lấy chân minhyung mà van xin cứu lấy cái mạng này của ông. minhyung ở phía trên trầm ngâm một lúc, minhyung không phải thần thánh, không phải ca nào cũng giúp được, nếu thứ đó vượt quá giới hạn của minhyung thì minhyung cũng xin vẫy cờ đầu hàng thôi. nhưng nhìn người khách có vẻ khổ sở, minhyung cũng không phải loại thấy người cần cứu mà làm ngơ, còn chưa kể đây là nghề kiếm cơm của anh, nếu không có những vị khách như này thì minhyung cũng chỉ có nước bốc đất mà ăn. nghĩ rồi minhyung dẫn người khách vào căn phòng phía sau - nơi anh thực hiện các hình xăm phong ấn. căn phòng được thiết kế đơn giản nhưng ngập tràn không khí nghiêm trang. một bàn thờ nhỏ đặt ở góc phòng, với bát nhang, nến, và những mảnh giấy vàng ghi đầy chú ngữ.
minhyung ra lệnh cho người khách ngồi xuống chiếc gỗ giữa phòng. người đàn ông răm rắp nghe theo. trong khi đó, minhyung mở cuốn sổ bọc da, lật đến trang ghi lại hình xăm mà anh biết sẽ phù hợp. là một con kỳ lân đen, hình xăm này minhyung gọi là phong linh kỳ lân.
"ông biết câu cái gì cũng có cái giá của nó không? xăm cái này đi đôi với việc tiêu tốn một phần sinh lực ông"
"vậy.. tôi có thể sống không?"
"sống, nhưng nếu ông tự phá phong ấn ra thì tôi chịu"
người khách nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa. minhyung cười một cái. rồi quay người đi chuẩn bị, minhyung rót một chút mực chính ra cái chén nhỏ, thêm vài giọt nước từ cái bình gốm đặc biệt, minhyung đốt một nén nhang trầm, khói nhẹ bốc lên hoà quyện với không khí. tiếng kim xăm bắt đầu vang lên, từng đường kim khắc sâu vào da thịt, để lại hình dáng con kỳ lân đang gầm thét, mỗi nét mực, minhyung đều niệm câu gì đó, đôi mắt minhyung ánh lên sự tập trung tuyệt đối.
khi nét xăm cuối cùng hoàn thành, người khách kêu lên một tiếng đau đớn. một luồng sáng đỏ bùng lên từ hình xăm, và những ký tự kỳ lạ kia dần méo mó rồi mờ dần đi trên lớp da. người đàn ông thở hắt ra, mồ hôi chảy dài trên mặt.
"xong rồi sao.?"
minhyung đưa tay lên xoa vào gáy mình vài cái rồi thở dài một hơi, cũng vừa lúc nén nhang vừa tắt. minhyung đưa cho ông ta một mẩu giấy nhỏ, trên đấy ghi đủ những thứ ông ta nên làm và không nên làm sau khi xăm lên mình một hình xăm phong ấn.
"xong rồi, ông có thể đi"
khi tiếng chuông cửa cũ lại vang lên, người khách đã đi mất. minhyung đứng lặng bên bàn làm việc, ánh mắt dừng trên cuốn sổ bọc da. chiếc dây chuyền trên cổ anh khẽ rung, như thể linh hồn của ông nội đang nhắc nhở mỗi lần phong ấn, là mỗi lần đặt cược với bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro