Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21+

Lee Minhyung đã mua một "thú cưng" mới.

Một thế gia như anh chắc chắn cần một con thú cưng phù hợp với tính khí của mình, "con hổ" nhỏ đó cũng tốt, rất hợp ý anh.

Lee Minhyung mang con vật cưng về từ một cuộc đấu giá ngầm, nơi mà bạn có thể mua bất cứ thứ gì miễn là bạn có đủ tiền.

Mặc dù ở đây đều là những mặt hàng không được lưu hành hợp pháp trên thị trường nhưng vẫn không có gì thu hút được Lee Minhyung cho đến khi anh thoáng nhìn thấy cậu khi đang xem hàng mẫu.

Trong ảnh cậu có vẻ rất không muốn bị chụp, có thể là bị bắt cóc tới, loại chuyện này quá phổ biến trong thời đại này.

Anh kéo xuống các bức ảnh, cậu rất dễ thương, đeo một chiếc băng đô có tai hổ rất gợi cảm và trông có vẻ còn rất nhỏ. Nhưng ngoại trừ bức ảnh toàn diện đầu tiên, những bức ảnh còn lại đều có tư thế ngày càng xấu hổ, đôi mắt cậu mở hờ, nước da đỏ thẫm và làn da trắng trẻo, quyến rũ. Dường như có ai đó đã bắt cậu phải tạo dáng như thế, trong mắt cậu còn vương nước mắt.

Quần áo mặc dù xộc xệch nhưng những phần không cần lộ ra đều được che đậy, nhằm mục đích bảo vệ sự riêng tư của đồ đấu giá, những người được bán ở đây đã mất nhân quyền từ lâu, và đều được huấn luyện mấy tháng rồi mới đem bán ra để sử dụng làm nô lệ tình dục. "Hàng hoá" luôn được đảm bảo sạch sẽ và đáp ứng được nhu cầu cũng như mong muốn cá nhân của người đấu giá. Không ai có thể đoán được hậu quả của việc bị mua lại sẽ như thế nào, thông thường đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, khi gặp phải những kẻ mua biến thái, việc "hàng hoá" bị chơi "hỏng" là chuyện bình thường.

Lee Minhyung nhìn thấy thông tin ghi trên bảng vật phẩm đấu giá:

Ngày sinh: 2002.12.24, cao 180cm, nặng 70kg, số đo cơ thể xx/xx/xx, tầm nhìn xx/xx, đồng thời ghi chiều dài dương vật: 17cm

"Khá ấn tượng đấy." 

Anh mỉm cười.

Người chủ trì giới thiệu ngắn gọn về cậu:

"Đã qua đào tạo, tính tình hiền lành, sống nội tâm, nhạy cảm, rụt rè, không có tật xấu, sức khỏe tốt, nhạy bén, ngoan ngoãn. Trong quá trình huấn luyện chỉ tiến hành cảm ứng vật lý, chưa phát triển vùng kín. Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn tùy theo sở thích và nhu cầu của riêng bạn."

"Chúng tôi thậm chí còn viết các khuyến nghị về cách "chơi" dựa trên đặc điểm của vật phẩm đấu giá..."

"Cũng chỉ là một tờ giấy trắng thôi mà..." 

Lee Minhyung nghĩ thầm.

"Chắc sẽ vui lắm đây."

"Giá khởi điểm ở là 400 triệu won, được giao hàng toàn cầu và đi kèm với các "đạo cụ thưởng"."

Anh liếc nhìn tên cậu lần cuối:

--- Moon Hyeonjoon

Có thể những người đến tham gia cuộc đấu giá này đều không phải là người tốt, tất cả những người đấu giá đang có mặt đều ở trong những "chiếc hộp" và không lộ mặt, vì đây là chợ đen nên không được phép đấu giá qua điện thoại hoặc trực tuyến và họ bắt buộc phải có mặt ở hiện trường và có người cầm bảng ra giá.

Đồ sứ, đồ trang sức, di tích văn hóa, vũ khí, ma túy, nội tạng, dữ liệu trí tuệ, sản phẩm công nghệ đều không thể khơi gợi bao nhiêu hứng thú của Lee Minhyung.

Vật phẩm cuối cùng trong mỗi cuộc đấu giá là một vật phẩm đặc biệt, thường thu hút người khác cạnh tranh đấu giá rất khốc liệt, đặc biệt là loại dễ thương, non nớt và có vẻ thiếu kinh nghiệm như Moon Hyeonjoon.

Vì vậy, khi Moon Hyeonjoon được đưa ra, Lee Minhyung tựa hồ có thể nhìn thấy ánh mắt tham lam của những người đó thông qua ánh sáng mờ ảo của "chiếc hộp", muốn vây lấy cậu ăn ngay trên sân khấu.

Moon Hyeonjoon đương nhiên không biết cậu ở trong mắt những "khán giả" trong như thế nào, bởi vì cậu bị nhốt vào lồng di động và được đẩy lên sân khấu, hai mắt bị bịt chặt, hai tay giơ lên ​​trên đầu bị trói lại, trên người còn có kẹp núm vú, có dây xích trên cổ và nó được nối với nóc lồng, chân cậu cũng được đeo vòng chân, vật giữa hai chân được quấn chặt bằng một chiếc bao cao su bằng da, còn có một sợi dây bông buộc quanh ngực và chân cậu. Moon Hyeonjoon bị ép nữa ngồi nữa quỳ trong lồng.

Cậu vẫn đeo chiếc băng đô tai hổ dễ thương trên đầu và một "chiếc nút" đuôi hổ được nhét vào hậu huyệt phía sau lưng.

Bị tước đoạt tầm nhìn, thính giác của cậu được khuếch đại vô hạn, đặc biệt tiếng thở dồn dập của khán giả bị kích thích bởi Moon Hyeonjoon, nỗi sợ hãi không tên và sự kiềm chế quanh cổ khiến cậu gần như khó thở, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội lộ rõ ​​vẻ bất an.

Tệ hơn nữa là trước khi lên sân khấu cậu đã được tiêm thuốc kích tình, lúc này thuốc có vẻ đã bắt đầu phát huy tác dụng, cậu cảm thấy phần thân dưới dần dần ướt đẫm, tiểu Hyeonjoon ở phía trước đang dần nâng lên.

"Không...không phải trước mặt nhiều người như vậy..."

Cậu thầm nghĩ.

"Cuộc đấu giá của chúng ta sắp kết thúc. Món hàng cuối cùng cũng đã lên sàn. Tôi tin rằng các bạn đã xem phần giới thiệu sản phẩm."

Người chủ trì không giới thiệu gì nữa, thay vào đó lại cầm một chiếc roi da, đưa tay vào lồng vuốt ve đuôi hổ, khoái cảm do một cơn kích thích bùng nổ mang lại, xuyên qua cơ thể nhạy cảm của Moon Hyeonjoon như một dòng điện, khiến đại não của cậu không thể không ngừng hoạt động. Moon Hyeonjoon không còn kiểm soát được thân thể, cậu không kìm được tiếng kêu, nhưng bị quả bóng trong miệng ngăn cản, tiếng rên rỉ của cậu biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng, nước bọt chảy xuống miếng bịt quả bóng, khiến khán giả bùng nổ cảm thán.

"Số 40, quỳ xuống."

Moon Hyeonjoon rất bất đắc dĩ, nhưng cũng rất sợ hãi, cậu không dám trái lệnh, nếu không sẽ lại bị đánh mắng nặng nề.

Cậu không còn cách nào khác đành phải chậm rãi làm theo lời người chủ trì, thân thể hơi run lên, xiềng xích cũng theo đó mà run rẩy, tiếng lạch cạch và tiếng nói chuyện dưới khán đài khiến cậu cảm thấy rất nhục nhã.

Một tiếng vo ve truyền vào tai cậu, Moon Hyeonjoon còn chưa kịp phản ứng, ngực đột nhiên bị kích thích khiến cậu ngẩng đầu kêu lên, lại lập tức bị đánh vào mông.

Kẹp núm vú và máy rung đồng thời kích thích núm vú hồng hào, Moon Hyeonjoon cảm thấy thân dưới của mình sắp xuất tinh, nhưng nước ở hậu huyệt lại bị nút đuôi hổ chặn lại một cách chặt chẽ. Moon Hyeonjoon cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai hàng nước mắt từ dưới bịt mắt chảy ra, nhưng không ai nhìn thấy, cũng không ai quan tâm cậu có khóc hay không, giờ phút này mọi người chỉ quan tâm xem ai sẽ thích thú với con hổ nhỏ đáng yêu của tối nay.

"Giá khởi điểm là 400 triệu won. Có ai muốn trả 500 triệu won không?"

"Con đĩ, nó đáng giá đấy."

"Có ai có thể ra giá 500 triệu hay 600 triệu không?"

"Nhanh lên, tôi không nhịn được nữa, chụp hình gửi lên cho tôi xem."

"Được rồi 600 triệu, 650 triệu là của ai?"

"Cậu ta ngoan như một con chó, đụ chắc sướng lắm."

Âm thanh đấu giá giống như một con dao, đâm vào tôn nghiêm của Moon Hyeonjoon từng chút từng chút một, cậu tựa hồ có thể nghe được tiếng nói của những người giơ cao bảng đấu giá.

Nhục nhã khi bị giẫm đạp, ngược đãi, ghê tởm, tục tĩu, thô tục tràn ngập trong đầu cậu, Moon Hyeonjoon cảm thấy nếu mình thật sự rơi vào trong tay những người chỉ biết suy nghĩ bằng nữa thân dưới này sẽ sống không bằng chết.

Nghe những con số ngày càng tăng, cậu càng trở nên tuyệt vọng. Có lẽ giá càng cao thì số phận của cậu sẽ càng tồi tệ. Hơi thở hổn hển dần dần trở nên chậm rãi, như thể cậu đã ngừng thở, không thể tập trung, cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị bắt lại, không phải cậu chưa từng nghĩ tới việc trốn chạy, nhưng mỗi lần bị bắt lại đều bị roi da đánh bầm tím khắp người. Nhưng giờ phút này cậu lại rất khát khao bị roi quất, chỉ cần cậu còn bị đánh tức là cậu chưa bị bán đi. Từng có một số người thà chết chứ không đầu hàng, nhưng Moon Hyeonjoon không bao giờ có thể gặp lại họ nữa.

Người hướng dẫn cầm roi nói với cậu rằng nếu cậu không được đào tạo bài bản, hầu hết các "khách hàng" sẽ bỏ rơi cậu.

"Bị bỏ rơi nghĩa là gì...?"

"Là trực tiếp bị giết, hoặc bị phân thây, xem trên người ngươi thứ gì có ích thì bán đi, ít nhất có thể lấy lại được một ít tiền."

Moon Hyeonjoon sợ đến cứng đờ.

"Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi bị dạy dỗ quá nhiều khiến bản thân không hợp khẩu vị của các vị đại gia, ngươi sẽ chết trên giường cũng không phải là không thể."

Cậu đã quên việc phải trốn chạy từ lâu và cũng từ bỏ ý muốn sống sót.

"800 triệu đến từ Lee thiếu, có ai muốn ra giá cao hơn không?"

Một sự im lặng bao trùm cả khán phòng.

"Người này điên thật rồi, cho dù là mỹ nhân hiếm có cũng không đắt đến thế."

"Thôi quên đi, đợi lần sau, biết đâu sẽ có hàng tốt hơn."

"800 triệu mà mua được thứ yêu thích như vậy cũng thú vị thật và đáng giá nhỉ."

"800 triệu lần thứ nhất, 800 triệu lần thứ hai, 800 triệu lần thứ ba, chúc mừng Lee thiếu đấu giá thành công vật phẩm đặc biệt của ngày hôm nay!"

Moon Hyeonjoon tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Có lẽ nếu cậu có năng lực khiến người mua yêu cậu thì tất cả những gì người đó có đều sẽ là của cậu."

Những lời cuối cùng của người hướng dẫn đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.

Nói thật, không phải vừa rồi Lee Minhyung không có phản ứng với cậu trong lúc mọi người đấu giá, Moon Hyeonjoon hoàn toàn là mẫu hình mà anh thích. Chỉ là chờ đợi là điều anh học được trong công việc mình đang đảm nhận, việc trì hoãn sự thỏa mãn có thể tối đa hóa sự thỏa mãn những ham muốn.

Ăn tối xong, anh cầm roi trở về phòng, nhìn thấy Moon Hyeonjoon đã được tắm rửa sạch sẽ và được mang tới phòng anh.

Thân hình cân đối của cậu vẫn bị trói, trên người chỉ có một chiếc quần lót, hai tay bị trói sau lưng, chiếc khăn bịt mắt, băng đô hổ và nút hậu đuôi hổ vẫn còn đó.

Trên bàn bên cạnh cậu còn có rất nhiều loại đồ chơi tình dục, thuốc kích dục và chất bôi trơn. Một trong số chúng khiến Lee Minhyung có chút sợ hãi, nó thực sự có thể được sử dụng trên cơ thể người? Chỉ là anh không có sở thích biến thái như vậy, cũng không có ý thương tổn Moon Hyeonjoon, dù sao anh cũng bỏ tiền ra chỉ muốn hưởng thụ.

Chỉ là người trước mặt có vẻ đã mệt mỏi vì khóc, mực dù vẫn còn nước mắt lưng tròng, lặng lẽ quỳ ở trên giường, tựa vào mép giường ngủ thiếp đi, tư thế này nhìn trông rất khó chịu nhưng lồng ngực cậu vẫn lên xuống từ từ và thở đều, Lee Minhyung không biết cậu đang mơ thấy gì. Cái cổ thanh tú vừa rồi bị chiếc vòng cổ làm đỏ lên, khiến anh có chút đau lòng.

Anh không nói gì, chỉ ngồi ở cuối giường nhìn Moon Hyeonjoon, Lee Minhyung đưa tay tháo chiếc kẹp núm vú trên ngực cậu, đồng thời tháo khăn bịt mắt của cậu ra.

Sự va chạm bất ngờ đã đánh thức "con hổ" đang ngủ say, nó mở mắt, bóng tối che phủ trong thời gian dài khiến cậu đột nhiên không thể tiếp nhận được ánh sáng, mặc dù ánh sáng trong phòng đã bị làm mờ đi rất nhiều để khách hàng mua vui. Cậu chật vật quỳ xuống khiến đôi tai hổ trên đầu hơi cử động, phải mất một lúc lâu cậu mới có thể thấy rõ người trước mặt đang xem màn trình diễn của cậu với nụ cười trên môi.

Khi Moon Hyeonjoon bắt gặp phải đôi mắt sâu thẳm kia, cậu liền bị ánh mắt đó chấn động, cậu như bị hắc ám trong ánh mắt đó nuốt chửng, nó khiến cậu cúi đầu không dám nhìn nữa.

Không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì, cậu vô cùng sợ hãi.

"Hãy để anh ấy yêu cậu, để anh ấy yêu cậu, để anh ấy yêu cậu."

Moon Hyeonjoon trong lòng không ngừng trầm ngâm suy nghĩ, càng nghĩ đến lại càng muốn cười thật to.

Tình yêu cho cậu hy vọng, nhưng tình yêu phức tạp đến mức đẩy cậu vào ngõ cụt. Hoá ra để anh yêu cậu là ngõ cụt, Moon Hyeonjoon nhận ra rằng cuộc đời cậu đã bị người khác quyết định.

Buồn cười làm sao khi mà cậu vẫn coi những lời đó như cọng rơm cứu mạng.

"Tên ngươi là gì?"

"Moon Hyeonjoon." 

Thanh âm của cậu tuy rằng có chút run rẩy, nhưng lại rất trong trẻo.

Một giây tiếp theo, bàn tay to lớn của Lee Minhyung chạm vào mặt Moon Hyeonjoon, hóa ra cậu đã rơi nước mắt trong lúc bản thân không hề hay biết. Nhưng khi anh giơ tay lên, cậu vẫn theo bản năng rụt cổ lại, trốn ở phía sau.

Lee Minhyung dừng lại và vuốt ve đầu cậu. Moon Hyeonjoon dưới sự an ủi của anh dần bình tĩnh lại.

"Ta thấy ngươi đã khóc kể cả khi đang ngủ, ngươi cảm thấy sợ hãi sao?"

Moon Hyeonjoon không dám trả lời, nhưng cậu cũng không biết nên nói cái gì, dù sao thành thật cũng có vẻ là kỹ năng lấy lòng có tỷ lệ thành công cao, cho nên cậu thấp giọng nói: 

"Các người đều thật đáng sợ."

Lee Minhyung lần này là cười thật, anh sờ sờ tai hổ: 

"Ngươi không phải là hổ sao? Sợ hãi cái gì?"

Moon Hyeonjoon đoán có vẻ người mua của cậu tính tình cũng không quá tệ, liền lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Lee Minhyung lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn kỹ anh, đôi mắt của người đàn ông nay khi cười thực sự rất đẹp, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Moon Hyeonjoon vẫn chưa biết phải trả lời thế nào, đành mạnh dạn hỏi: 

"Anh là ai?"

Lee Minhyung thu lại nụ cười, lạnh lùng quay người cầm lấy cây roi trong tay nghịch nghịch nói: 

"Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần hiểu rõ mối quan hệ của chúng ta là gì - Cậu là thú cưng và ta là chủ nhân..."

Nói xong anh quan sát phản ứng của Moon Hyeonjoon.

Cậu vốn tưởng rằng Lee Minhyung không phải người xấu, nhưng khi nhìn thấy anh cầm roi nghịch, cậu vẫn không khỏi run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào cây roi, không tự chủ được muốn lùi về phía sau để thoát khỏi thứ này.

"Ngươi đoán được chuyện gì sắp diễn ra sao?" 

Lee Minhyung dùng mũi nhọn của roi lướt qua trên người Moon Hyeonjoon.

Cậu sợ hãi quay đi, nhắm mắt lại, định dùng vai đón lấy những đòn đánh từ anh. Cậu bị đánh đã lâu, cơ chế tự vệ của thân thể cũng khá thuần thục, tuy nhiên, khi thời tiết trở lạnh, vai, lưng và chân thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy đau âm ỉ. Nhưng cậu không biết rằng cách cậu sợ hãi trốn tránh lại là điều dễ thương nhất trong mắt "cấp trên".

Roi chưa rơi xuống, nhưng nước mắt của Moon Hyeonjoon lại rơi xuống trước, quá trình chờ đợi nỗi đau lẽ ra phải đến rất nhanh, nhưng đối với cậu sự chờ đợi sự đau đớn là quá tàn nhẫn.

Lee Minhyung dùng roi nâng cằm cậu lên, nhưng con hổ đang sợ hãi vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm xuống đất, mà không dám nhìn anh.

"Hãy nhìn ta và trả lời câu hỏi của ta."

Moon Hyeonjoon lấy hết dũng khí ngước mắt lên, nhưng mắt cậu đã nhòe đi bởi nước mắt: 

"Tôi - tôi vốn không muốn chạy trốn, anh có thể đừng dùng nó đánh tôi không?"

Lee Minhyung cau mày, đứng dậy, đi vòng qua Moon Hyeonjoon, đứng ở phía sau cậu: 

"Ta sẽ không đánh ngươi, nói cho ta biết nó đã làm gì ngươi."

Moon Hyeonjoon hoàn toàn không khống chế được nước mắt, tiếng nức nở dần dần biến thành tiếng khóc ngắt quãng: 

"Nó... nó sẽ đánh tôi... sẽ rất đau..."

Nghĩ đến quá khứ bị tra tấn và những vết sẹo trên thân thể, Moon Hyeonjoon lại ngã xuống, tai hổ trên đầu run lên.

Khóc một lúc, cậu nói tiếp: 

"Tôi làm không tốt...nó sẽ đánh tôi, nhưng tôi không biết phải làm sao...nó luôn đánh tôi vô cớ..."

Lee Minhyung có chút đau long, cúi xuống ôm thân hình nhỏ bé vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán, anh bế cậu đặt lại lên giường.

Moon Hyeonjoon khó hiểu, tại sao anh không đánh cậu mà lại đặt cậu lên giường, nhưng anh cũng không cởi trói cho cậu, và tại sao lại để cậu quỳ trên giường?

Lúc Moon Hyeonjoon chưa kịp phản ứng, Lee Minhyung đã rút cái nút đuôi hổ ra, để lộ hậu huyệt hồng hào sạch sẽ của cậu. Mặc dù nút đuôi cắm ở hậu huyệt đã giúp nó mở rộng nhưng ngay khi được lấy ra, hậu huyệt lại lập tức co thành một chấm nhỏ màu hồng.

Ngay sau khi nút đuôi hổ rời khỏi hậu huyệt, Moon Hyeonjoon cảm giác được phía sau trống rỗng. Nhưng rất nhanh, ngón tay anh đã đặt tại đó, xoa xoa, cậu lập tức phản ứng lại, thở hổn hển ngắt ngứ, tư thế quỳ gối của cậu hoàn toàn để lộ lỗ hậu trước mặt Lee Minhyung, dịch thuỷ từ hậu huyệt trào ra ướt đẫm chảy dọc xuống đùi cậu, đóng mở theo nhịp thở cậu, tựa như nó đang nói chuyện.

Phản ứng của cậu nhạy cảm như vậy khiến Lee Minhyung ngạc nhiên, anh cầm lọ thuốc mỡ đã được chuẩn bị sẵn trong phòng lên bôi lên hậu huyệt của Moon Hyeonjoon, anh cẩn thận bôi lên từng nếp gấp cả bên trong và bên ngoài, và chúng đều được kéo căng ra để chăm chút, anh dùng tay chọc vào hậu huyệt một cách say mê và thuốc mỡ đã được pha loãng hoàn toàn với dịch thuỷ. Nó khiến Moon Hyeonjoon không nhịn được, nhẹ giọng hừ một tiếng, hỏi Lee Minhyung đang làm gì.

"Để em không còn đau nữa, bảo bối." 

Giọng nói của Lee Minhyung tràn đầy dịu dàng, như thể trong lòng anh thực sự tràn đầy tình cảm với Moon Hyeonjoon.

Cậu hơi sửng sốt, trước giờ cậu chưa từng được gọi là bảo bối.

Rút ngón tay ra, Lee Minhyung lau sạch dịch thể dính trên tay lên mông Moon Hyeonjoon. Lần này lại dùng một vật khác ra vào hậu huyệt của cậu, khiến cậu đắm chìm trong khoái cảm chưa từng có, còn chủ động lắc mông qua lại để khiến nó tiến sâu hơn.

Lee Minhyung tay kia lại chạm vào ngực Moon Hyeonjoon, nắm lấy núm vú màu hồng nhạt véo thật mạnh, nó kéo cậu ra khỏi khoái cảm, khiến cậu không kìm được mà kêu lên, hậu huyệt đột nhiên căng cứng, một dòng dịch thuỷ bị ép ra ngoài, khiến tay anh ướt đẫm.

Cậu bối rối quay lại nhìn Lee Minhyung, như đang thắc mắc tại sao đột nhiên anh lại thô lỗ với cậu như vậy, sau đó cậu thấy rõ trong nụ cười của Lee Minhyung như ẩn chứa một con quái vật tàn ác.

"Bảo bối, sao lại nhìn anh như vậy?"

Moon Hyeonjoon nhìn thấy anh đang cầm roi, trong nháy mắt cậu kinh hãi đến cực điểm, lập tức vặn người, cố gắng bò về phía trước để tránh xa khỏi anh.

Không ngờ Lee Minhyung lại tóm lấy mắt cá chân của cậu, kéo về phía anh, còn lật người mở hai chân cậu, phần thân dưới vốn đã cứng ngắc và sưng to của anh áp vào trước hậu huyệt ướt át của Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon kinh hãi nhìn anh bắt đầu cởi bỏ quần áo, cậu thật sự không hiểu tại sao sự việc phát triển theo hướng kỳ quái như vậy.

Cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cậu không muốn chết, liệu cậu có thể sống một cách đàng hoàng không?

Lee Minhyung đặt hai tay lên chặn bên người cậu, cau mày hỏi: 

"Họ đã dạy em những gì vậy? Em thật không biết phép tắc như vậy à?"

Moon Hyeonjoon không nói gì, tiếp tục vùng vẫy.

Lee Minhyung tát thẳng vào mặt Moon Hyeonjoon, không nhẹ cũng không nặng: 

"Hãy nhìn nhận sự thật đi, Moon Hyeonjoon, ngươi bây giờ là của ta, ta bỏ tiền ra mua ngươi, ta muốn làm gì thì làm, ta đối xử với ngươi như thế nào là tùy ta. Ta chỉ muốn trêu chọc ngươi thôi, người ngồi được ở nơi đó có ai sẽ là người tốt?"

Moon Hyeonjoon cảm thấy cậu thật sự là một kẻ ngu ngốc, cậu vừa khóc vừa trút hết những nổi ấm ức và bực bội: 

"Rõ ràng ngươi đã nói không đánh ta, ngươi lừa ta, ngươi lừa ta, hóa ra ngươi cũng giống bọn họ, đều lừa ta, ồ, ồ, ồ, ồ, ồ..."

Lee Minhyung bị cậu nói có chút ngơ ngác: 

"Ta thật không biết ngươi lấy sự tự tin ở đâu để nói ra những lời này, ngươi không hiểu ta nói gì sao? Hiện tại ngươi là của ta."

Lee Minhyung nói xong từng chữ, Moon Hyeonjoon càng khóc lớn hơn, khiến anh có chút cáu kỉnh: 

"Ngươi khóc cái gì? Ta không thích thú cưng của mình liên tục khóc. Đừng để ta nghe thấy âm thanh nào khác, nếu không ngươi sẽ không bao giờ có thể khóc nữa, và điều đó có vẻ phù hợp hơn với ngươi."

Cậu nghe vậy, lập tức ngừng khóc, kìm nước mắt hỏi: 

"Nếu không thì - Ngươi... Ngươi có thể..."

Lee Minhyung nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Moon Hyeonjoon không dám nói ra hậu quả nghiêm trọng nhất, liền nhẹ giọng hỏi: 

"Ngươi lại bán ta sao?"

Lee Minhyung không trả lời, Moon Hyeonjoon vội vàng nói: 

"Ta nghe lời ngươi, ta là thú cưng của ngươi, ngươi có thể đừng bỏ rơi ta được không? Làm ơn..."

Moon Hyeonjoon đại khái cũng hiểu, những điều nhỏ nhặt mà cậu được dạy đôi cũng có ích, nhưng họ chỉ phụ trách dạy kỹ năng trên giường chứ không phải dạy quy tắc sinh tồn, những người như cậu chỉ cần người khách hàng ra giá đủ cao đều sẽ bị bán, và bất cứ ai cũng đều có thể chơi chết cậu.

"Ngươi phải biết ta bỏ tiền mua ngươi, bởi vì ngươi tương đương 800 triệu."

Lee Minhyung bắt đầu nói với cậu những điều mà cậu không thể hiểu được.

"Bây giờ, hãy tìm cách khiến cậu xứng đáng với số tiền của ta."

Lee Minhyung cởi trói cho Moon Hyeonjoon, cậu cảm thấy tay chân đã có chút tê dại, nhưng không dám chậm trễ, lập tức dùng hết sức lấy lòng anh.

Cậu vòng tay qua cổ anh, đưa môi lại gần, nhưng khi thấy Lee Minhyung không đáp lại, cậu sửng sốt một chút, không dám hành động liều lĩnh nữa mà quỳ xuống đất, cầm lấy tiểu Minhyung, mở miệng liếm nó một cách say mê, rất nghiêm túc và tận tâm. Liếm từ gốc đến ngọn, sau đó ngậm một ngụm bao hết tiểu Minhyung vào sâu trong cổ họng ấm áp khiến Lee Minhyung cảm thấy dễ chịu đến mức muốn bắn ra, anh ôm lấy cái đầu "nhung lông" của Moon Hyeonjoon, không muốn rời khỏi cái miệng dịu dàng này.

Moon Hyeonjoon thật sự có thứ gì đó rất hợp ý anh, cậu cố nuốt nước bọt dùng miệng bao bọc hoàn toàn tiểu Minhyung di chuyển lên xuống, mút lấy đầu nhụy, phát ra những ấm thanh ướt át khiến người ta không thể tự chủ được. Cậu cố sức nắm lấy dương vật to lớn của Lee Minhyung, không quên xoa xoa hai hòn bi bên dưới, có lúc mở miệng đưa toàn bộ vào trong, khiến miệng căng ra thành hình chữ O trông rất dễ thương. Lee Minhyung không khỏi vuốt ve mặt cậu, mà Moon Hyeonjoon lại coi hành động của anh là chiều chuộng, cậu giống như mấy con mèo tham lam cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu nhìn chủ nhân của con "quái vật" không lồ này, cố gắng tỏ ra vẻ hưng phấn và thỏa mãn, miệng nhỏ không ngừng nuốt nước miếng, nhưng khóe miệng vẫn trào ra, bây giờ đến lượt Lee Minhyung không dám nhìn vào đôi mắt trong veo này.

Dưới sự "khiêu khích" mạnh mẽ và sự kích thích từ bên ngoài, tiểu Hyeonjoon dần dần ngẩng đầu lên, phun ra một ít dịch thể lấp lánh như pha lê, hậu huyệt phía sau đã hoàn toàn ướt đẫm, nước nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Moon Hyeonjoon ngậm được một lát, Lee Minhyung cuối cùng cũng cảm thấy không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy, ôm lấy sau đầu cậu bắt đầu không thương tiếc mà thúc đẩy, anh nhắm mắt lại ngẩng đầu hưởng thụ. Moon Hyeonjoon đang trong cơn nguy khốn, "vũ khí" to lớn đột nhiên đánh mạnh, khiến cậu muốn ói, nhưng cậu lại không dám phun ra, huống chi là chạm răng vào, chỉ có thể cố găng mở miệng thật lớn để nó dễ dàng di chuyển, và thành công cướp đoạt đi lượng không khí trong phổi cậu, liên tục đâm sâu trong cổ họng cậu, cậu cố gắng "ép" Lee Minhyung xuất tinh thật nhanh chóng để kết thúc sự đau đớn này.

Không ngờ, Lee Minhyung không ngừng thúc đẩy, khiến cậu bắt đầu nghi ngờ người đàn ông này có phải mắc chứng rối loạn chức năng tình dục hay không, ngay lúc Moon Hyeonjoon sắp ngạt thở, hai mắt trợn trắng như sắp ngất đi, anh cuối cùng cũng rên rỉ và xuất tinh vào trong miệng cậu. Moon Hyeonjoon cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng. 

"Ách..." 

Moon Hyeonjoon đang muốn khóc không ra nước mắt, nhưng cậu lại không dám phản kháng mà phun ra, đành phải chịu đựng sự khó chịu, cố gắng nuốt xuống tất cả. Tinh dịch nóng hổi và cô đặc từ từ chảy qua cổ họng, vừa đau vừa ngứa, khiến cậu cảm thấy quá trình này cực kỳ dài.

Cuối cùng tiểu Minhyung trong miệng cũng rời đi, cậu lập tức thở dốc, khóe miệng vẫn còn vương tinh dịch, để lấy lòng Lee Minhyung, cậu giả vờ bất mãn, liếm khóe miệng, nuốt chửng số tinh dịch cuối cùng còn sót lại. 

Sau khi hít thở bình thường, cậu quay lại tìm kiếm tiểu Minhyung, đây là quy tắc cậu học được, cậu phải phục vụ người mua thật thoải mái mới có thể sống, kết quả là tiểu Minhyung lại một lần nữa trở nên cứng rắn.

"Lại "đói" rồi à? Bảo bối "ăn" lợi hại." 

Lee Minhyung quả thực rất hài lòng, vỗ vỗ đầu tiểu hổ coi như khen thưởng. Moon Hyeonjoon cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh vẫn gọi cậu là bảo bối, tạm thời cậu vẫn sẽ an toàn và lập tức quỳ xuống chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Lee Minhyung.

Anh ngồi trở lại giường, hơi thở có chút rối loạn. 

"Em làm rất tốt, nhưng vẫn chưa đạt được mức giá 800 triệu. Bảo bối, em định làm gì tiếp theo?"

Moon Hyeonjoong không phản ứng, một lúc sau cậu im lặng đứng dậy, ngồi lên đùi Lee Minhyung, ôm vai anh ngập ngừng hỏi: 

"Có thể không?"

Lee Minhyung không biết xấu hổ ôm eo Moon Hyeonjoon, bóp mông cậu hỏi: 

"Anh có thể làm gì?"

Cậu xấu hổ mặt đỏ bừng, cúi đầu dùng giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi kêu nói: 

"Có thể đi vào không?"

Nói xong, cậu nhìn Lee Minhyung với đôi mắt đẫm lệ, đôi gò má đỏ bừng, khiến anh không kịp phản ứng.

Moon Hyeonjoon cẩn thận xoa xoa "vật khổng lồ" đang nhắm vào hậu huyệt cậu, nước từ trong "hang" thấm ướt phía trên tiểu Minhyung, cậu chậm rãi ngồi xuống, cảm giác tiểu Minhyung chạm đến tận cùng hậu huyệt khiến cậu muốn chết. Moon Hyeonjuoon không nhịn được, hơi vặn vẹo lên xuống, cậu ngẩng đầu lên trong khi vặn vẹo và phát ra những âm thanh vo ve gợi tình từ cổ họng.

Tư thế này có thể xuyên thấu đến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Moon Hyeonjoon lại dụng lực lên chân, eo và bụng, hậu huyệt "cắn" chặt vào tiểu Minhyung, động tác rất nhịp nhàng, phương hướng cũng được cậu kiểm soát rất tốt, khiến đồ vật bên trong hậu huyệt không bao giờ bị trượt ra ngoài một cách vô tình.

Nghe thấy âm thanh của phần thịt mềm mại của hậu huyệt ép vào tiểu Minhyung và chất lỏng không ngừng trào ra từ vị trí kết hợp của hai người, khiến Lee Minhyung nheo mắt thưởng thức, trông rất thỏa mãn.

Vì thế Moon Hyeonjoon thả lỏng cảnh giác, nâng mông lên, một tay giữ lấy vai đối phương, tay kia lén lút cầm lấy tiểu Hyeonjoon di chuyển lên xuống, nhưng cậu chưa kịp động đậy đã bị anh bắt lấy cổ tay.

"Bảo bối, không được sự cho phép của tôi, cậu không được phép làm điều này, cậu có biết không?"

Trong lòng Moon Hyeonjoon chợt thắt lại, cậu không dám cử động, sợ sẽ chọc tức người trước mặt.

Lee Minhyung vốn dĩ không hề tức giận, nhưng vẫn muốn cho cậu một hình phạt nhỏ.

Anh dùng hai tay dang rộng mông Moon Hyeonjoon, nắm lấy cặp mông săn chắc và dùng sức đẩy xuống, đồng thời đẩy hông lên.

"Ahhh——"

Cậu hét một tiếng trước những đòn tấn công của anh, nó khiến Moon Hyeonjoon cảm thấy như có một dòng điện chạy từ thân dưới qua cột sống đến da đầu, hậu huyệt sau lưng của cậu đột nhiên bị một thứ gì đó cứng rắn mở rộng, khiến đầu óc cậu trống rỗng, nước mắt lập tức trào ra.

Không biết sau khi làm như vậy anh có hài lòng với cậu hay không, Moon Hyeonjoon chậm rãi ôm lấy anh và vùi đầu vào cổ Lee Minhyung, thở hổn hển đau đớn một mình xoa dịu cơn đau, cậu xoay đầu cầu xin anh hãy cho cậu một chút thời gian thích ứng.

Lee Minhyung không vui vẻ như anh tưởng tượng, mặc dù dục vọng đã được thỏa mãn, nhưng nhìn thấy người ngồi trong lòng mình đau đớn tột độ, hơi thở dồn dập bên tai khiến anh cảm thấy như bị một tảng đá đè nặng.

Anh không còn nhéo mông Moon Hyeonjoon, mà đưa tay hướng lên phía trên bảo vệ eo cùng gáy cậu. Sự đụng chạm ấm áp khiến Moon Hyeonjoon cảm nhận được sự an ủi, cậu cảm thấy lúc này mình được phép dựa vào Lee Minhyung nên ngoan ngoãn ngã vào vòng tay anh.

Một lúc lâu sau, cậu mới ngẩng đầu lên, hai người lần đầu tiên nhìn trực tiếp vào mắt nhau như vậy, một đôi mắt đẫm lệ lộ ra bất bình, oán hận và khao khát tình cảm, đôi mắt còn lại bình tĩnh, trầm lắng, phức tạp và sâu sắc.

"Đau sao?"

"..."

"..."

"Không đau..."

"Em không cần phải che giấu sự đau đớn trước mặt anh."

Lee Minhyung nhẹ nhàng đặt Moon Hyeonjoon xuống giường, đặt một chiếc gối mềm dưới lưng cậu. Anh cúi xuống hôn lên điểm đỏ nhỏ trên ngực Moon Hyeonjoon, nhẹ nhàng liếm núm vú sưng đỏ vừa bị nhéo, đưa tay tóm lấy tiểu Hyeonjoon vuốt ve.

Tăng thêm kích thích vừa rồi, Moon Hyeonjoon không chịu nổi sự vuốt ve của anh, nhanh chóng có một dòng vẩn đục màu trắng bắn vào tay anh. Moon Hyeonjoon dùng cả hai tay ôm đầu Lee Minhyung, cong người lên đầy khoái cảm, vừa lúc đưa núm vú hồng hào vào miệng anh, động tác tay của anh càng lúc càng nhanh, một tay nắm lấy núm vú cậu xoa xoa, khiến tiếng rên rỉ của Moon Hyeonjoon càng lúc càng nhanh.

"Hmm...ahhhh..."

Một lúc sau, cùng lúc tiểu Hyeonjoon lại xuất tinh, một dòng dịch thuỷ lớn cũng từ hậu huyệt cậu phun trào, ga trải giường dưới thân cậu ướt đẫm một vùng rộng lớn, khó phân biệt là tinh dịch hay dịch thuỷ.

Ngay sau đó, hậu huyệt có cảm giác trống rỗng, không ngờ ngay sau đó có một vật cứng nóng hổi lập tức ấn vào cửa hậu huyệt. Moon Hyeonjoon muốn ngẩng đầu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại gặp phải ánh mắt anh.

Lần này Lee Minhyung chủ động hôn lên môi cậu, anh không cho cậu thời gian phản ứng, há miệng tham lam gặm lấy môi Moon Hyeonjoon, tìm kiếm chiếc lưỡi ấm áp trong miệng cậu, bắt lấy cẩn thận mút. Moon Hyeonjoon bị hôn mãnh liệt, cậu cố gắng trốn tránh, nhưng đầu lại bị tóm lấy, bị truy đuổi bằng những nụ hôn càng thêm mãnh liệt và cuồng nhiệt.

"Ừm..."

Khi cậu sắp nghẹt thở, Lee Minhyung mới buông cậu ra để cậu được hít thở không khí trong lành.

"Gọi anh là Minhyungie, từ giờ sẽ không còn ai có thể làm tổn thương em nữa."

Anh ném chiếc roi sang một bên và tiếp tục đâm tiểu Minhyung vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt.

Moon Hyeonjoon cảm giác như đang nằm mơ, đầu có chút choáng váng.

Lee Minhyung lại hôn cậu, lần này nụ hôn nhẹ nhàng và kéo dài, tiểu Minhung lại tiếp tục cắm vào hậu huyệt đạo của Moon Hyeonjoon, nhẹ nhàng và chậm rãi, nụ hôn của anh thật lãng mạn khiến người ta có ảo giác yêu đương.

Hãy để tôi yêu em? Chúng ta sẽ có một chặng đường dài để đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro