Chương 94: Hyeonjoon, chúng ta kết hôn đi!
Bởi vì chuyện bao cao su rách, Sanghyeok đã ba ngày không nói một lời nào với Lee Minhyeong. Mà ba ngày này, Lee Minhyeong sống một giây bằng cả một năm. Anh chủ động tìm Sanghyeok nói chuyện, Sanghyeok lại coi anh như không tồn tại. Chạy tới công ty của Sanghyeok, cậu lại đóng cửa không tiếp.
Mỗi buổi tối, Lee Minhyeong đều ngủ hành lang, đến một góc áo của vợ anh cũng sờ không tới. Đến buổi tối ngày thứ 4, Lee Minhyeong chịu không nổi. Anh trèo tường vào phòng ngủ, đem Sanghyeok đè chặt trên giường.
"Bảo bối, anh nhớ em muốn chết!"
Sanghyeok khó chịu hỏi: "Anh vào bằng cách nào?"
"Trèo tường." Lee Minhyeong trả lời đúng lý hợp tình.
Sanghyeok chỉ vào ban công: "Cút đi!"
Lee Minhyeong hôn ngón tay của Sanghyeok: "
"Vợ ơi em đừng đuổi anh đi mà. Anh đã vài ngày không được gặp em rồi."
"Tôi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh. Nói như vậy là trong mắt anh căn bản không có tôi."
"Trong mắt anh có em mà, thực sự có em, trong mắt cũng chỉ có em!"
Sanghyeok đẩy mặt anh ra, không cho anh dựa lại đây trộm hôn mình: "Anh tránh ra, đừng có chạm vào tôi."
"Em là vợ của anh, anh không chạm vào em thì có thể chạm vào ai?" Lee Minhyeong ôm Sanghyeok không chịu buông, tuỳ ý để cậu hết đấm lại đá mình, biểu tình sủng nịnh không có giảm đi chút nào: "Được rồi. Em đã giận anh ba ngày rồi. Tức giận trong thời gian dài không tốt cho thân thể. Chuyện ngày hôm đó là anh sai, anh xin lỗi em. Từ này về sau anh nhất định sẽ mua bao cao su chất lượng tốt hơn, tuyệt đối không phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa."
Sanghyeok cười lạnh: "Không có về sau!"
"Thế không được, anh một ngày không được chạm vào em liền cả người khó chịu."
Lee Minhyeong giữ chặt tay Sanghyeok, kéo tay cậu đến chỗ giữa hai chân mình: "Em sờ đi, em sờ thử đi. Em là muốn để anh nghẹn chết mà,"
Sanghyeok lạnh mặt nhìn anh, biểu tình không có một tia buông lỏng, nhưng trong cái thứ trong lòng bàn tay nóng như vậy làm tim cậu phát run.
"Anh đứng dậy. Đi ra hành lang ngủ."
Con mẹ nó lại ngủ hành lang. Lee Minhyeong ngủ chán rồi, anh không muốn ngủ nữa. Mỗi ngày ôm vợ ngủ không tốt hơn sao? Ba ngày này, Lee Minhyeong thật là nghẹn muốn chết. Sanghyeok còn không để ý anh, còn không thèm nói chuyện với anh, mấu chốt là muốn chạm một chút đều không được.
Hai mắt Lee Minhyeong đỏ ngầu, dùng sức nắm tay Sanghyeok không buông.
"Kim Sanghyeok, em rốt cuộc muốn lăn lộn anh đến khi nào? Anh yêu em muốn chết chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Em bảo anh ngủ ngoài hành lang, anh liền ngủ hành lang. Anh đã ngủ như vậy nhiều ngày rồi, anh không muốn ngủ nữa đâu."
Sanghyeok môi mỏng mím thành một đường, âm thầm giận dỗi. Lee Minhyeong không vui cậu cũng đâu có vui. Mấy ngày nay vẫn cứ lo lắng, sợ vì chuyện ngoài ý muốn đó mà có thai. Cậu cùng Lee Minhyeong vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, nếu sau khi sống chung phát hiện không thích hợp hay Lee Minhyeong tính xấu không đổi, bọn họ lại chia tay một lần nữa thì con phải làm sao bây giờ?
"Joonie, em đang suy nghĩ cái gì? Không thể nói với anh sao?"
Lee Minhyeong có thể cảm thấy được Sanghyeok đang giận lẫy, anh thử đem Sanghyeok ôm vào trong lòng, hôn lên tóc của cậu nói: "Em không nói, anh cũng chỉ có thể đoán. Anh không phải mỗi lần đều có thể đoán được tâm tư của em, nếu đoán sai hoặc là đoán không ra, anh sẽ hoảng sợ cùng lo lắng. Có vấn đề gì thì em phải nói với anh. Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Em đừng không để ý đến anh mà đem mọi phiền muộn đều giữ trong lòng, như vậy không tốt."
Lee Minhyeong nói xong, phát hiện tay Sanghyeok để ở trước ngực anh run run: "Joonie, em làm sao vậy?"
"Ngày hôm đó sao anh không cẩn thận một chút, nếu tôi có thai thì làm sao bây giờ?"
Sanghyeok cúi đầu nói ra tiếng, nhưng thanh âm lại run rẩy.
Lee Minhyeong hôn lên môi cậu, nhẹ giọng trấn an: "Anh đã hỏi qua bác sĩ, không trong kỳ phát tình, tỷ lệ thụ thai đặc biệt thấp."
"Vạn nhất có con thì làm sao bây giờ?" Sanghyeok căm tức nhìn Lee Minhyeong.
"Đương nhiên là đẻ ra nuôi rồi." Lee Minhyeong đoán ra tâm tư cậu: "Joonie em yên tâm, anh sẽ đối xử với em vàicon thật tốt. Em tin anh đi. Nếu anh không làm được, em có thể mang con rời xa anh. Anh đã trải qua cô độc 4 năm sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa."
"Anh là đồ khốn, cút đi." Sanghyeok tức giận cắn anh một cái.
Lee Minhyeong nghe ra trong giọng nói của cậu đã buông lỏng, cười khẽ hỏi: "Vậy em thích tên khốn nạn này đúng không?"
Sanghyeok liếcqua: "Không thích!"
"Kẻ lừa đảo, em thích anh."
"Không thích!"
"Thích!"
"Em nói không thích!"
"Nói thích, nếu không anh hôn em!"
"Lee Minhyeong, anh......"
Sanghyeok còn chưa nói xong đã bị Lee Minhyeong hôn môi, nụ hôn kết thành một cái lưới đem cậu nhốt lại bên trong.
Lee Minhyeong ôn nhu tấn công, sự chần chờ trong lòng Sanghyeok liền tiêu tán. Lee Minhyeong nhân cơ hội cởi quần áo cậu ra, thân thể cũng theo đó chen vào, nhân lúc Sanghyeok bị hôn đến mơ mơ màng màng liền xâm nhập vào sâu bên trong.
Đợi Sanghyeok tỉnh táo lại, Lee Minhyeong đã hoàn toàn ở bên trong người cậu.
"Lee Minhyeong, anh vô sỉ!"
"Anh vô sỉ, anh hỗn đản. Bảo bối, nâng chân lên chút."
"Anh rút ra ngay."
"Ra không được! Anh chỉ muốn chết trên người của em."
"Anh ... ưm ..."
Giường lớn phòng ngủ lại kịch liệt rung lắc cho đến sau nửa đêm mới yên tĩnh trở lại. Sanghyeok mệt đến mức một đầu ngón tay cũng nâng không nổi, sức lực đá người cũng không còn chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận trừng lên với người đàn ông rất thoả mãn bên cạnh.
"Bảo bối, anh bế em đi tắm rửa."
Lee Minhyeong bế Sanghyeok lên đặt cậu vào bồn tắm. Nhìn thấy thân thể Sanghyeok ướt át, Lee Minhyeong lại nhịn không nổi mà đè Sanghyeok ra làm thêm lần nữa. Hai người nháo đến hửng đông mới xem như xong.
Lee Minhyeong ôm Sanghyeok đang ngủ ngon lành, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa: "Ba ơi, cha ơi, hai người mau dậy đi, con bị muộn học rồi."
Lee Minhyeong bừng tỉnh, mặc vội áo ngủ đi mở cửa. Seungmin đứng ngoài cửa, đã thay quần áo đeo cặp sách, nôn nóng mà nhìn anh: "Cha ơi, con bị muộn rồi"
Lee Minhyeong đưa ngón trỏ đè lên môi, ra hiệu cho con trai nói nhỏ lại: "Ba của con còn đang ngủ, đừng nói to. Xuống lầu đợi, cha thay quần áo xong xuống ngay."
"Cha ơi, cha nhanh lên." Seungmin nói xong, nhanh chân hướng dưới lầu chạy.
Lee Minhyeong nhanh chóng rửa mặt thay quần áo chạy xuống dưới lầu lái xe đưa Seungmin đi đi học.
Sau khi trở về phát hiện Sanghyeok vẫn còn ngủ. Lee Minhyeong cũng rất tự giác lên giường ôm vợ yêu tiếp tục ngủ nướng. Hai người ngủ đến trưa mới dậy. Sanghyeok sử động thân thể, mở to mắt.
Lee Minhyeong ngay sau đó cũng tỉnh lại, hôn lên mặt cậu nói: "Joonie, em dậy rồi! Có đói bụng không?"
Nhớ tới tối chuyện hôm qua Sanghyeok liền khó chịu, mặc cậu có phản kháng như thế nào, Lee Minhyeong một hai phải làm bẳng được.
Tên hỗn đản này!
Sanghyeok dùng sức đẩy cái tên đàn ông vẫn còn đang sờ nắn người cậu ra: "Tránh ra!"
"Được, anh tránh. Anh nghe em hết."
Lee Minhyeong rời giường, tìm áo ngủ cho Sanghyeok rồi giúp cậu mặc lên người: "Mặc quần áo vào đã, đừng để lạnh. Nào duỗi tay ra,anh giúp em mặc."
"Không cần!" Sanghyeok muốn lấy lại quần áo, nhưng Lee Minhyeong không buông tay: "Đừng bực bội, anh giúp em mặc. Em là vợ của anh, anh nên hầu hạ em mời đúng."
Lee Minhyeong dỗ dành Sanghyeok giúp cậu mặc quần áo, sau đó lại bế Sanghyeok đi đánh răng rửa mặt.
Sanghyeok bị Lee Minhyeong bám như keo không có cách nào đá đi được liền quyết định không phản ứng nữa. Lee Minhyeong cũng tức thời không nói nữa. Tìm được cơ hội lại hôn trộm cậu, hết ôm lại kéo mãi không buông.
Hai người ở trong phòng tắm náo loạn một hồi,Lee Minhyeong mới kéo tay Sanghyeok ra ngoài Sau khi ăn cơm xong, Lee Minhyeong đưa Sanghyeok đến công ty, buổi chiều lại đến đón cậu về nhà. Lee Minhyeong dính người đặc biệt giỏi, Sanghyeok cuối cùng không có cách nào khác đành tha thứ cho anh. Lee Minhyeong cuối cùng cũng tạm biệt những tháng ngày bi thảm ngủ ở hành lang, chính thức trở lại ngủ trên giường trong phòng, anh còn lì lợm la liếm thành công đè Sanghyeok ra làm được khá nhiều lần.
Mỗi tối đều có thể ôm vợ đi ngủ, Lee Minhyeong cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Từ hôm xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia đến nay đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Sanghyeok rất bận thường xuyên phải chạy qua lại giữa Đại lục A và nước B. Chờ đến khi cậu phát hiện có gì đó không đúng, mới phát hiện kỳ phát tình vẫn chưa tới.
Sanghyeok từ sân bay trở lại biệt thự lập tức lấy que thử thai đi vào phòng vệ sinh.
Lee Minhyeong rất sớm đã từ công ty trở về còn cố ý mua điểm tâm Sanghyeok thích ăn. Sau khi vào cửa, nghe được người hầu nói Sanghyeok đã trở về. Lee Minhyeong đưa điểm tâm cho người hầu, bước nhanh lên lầu.
Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Sanghyeok ngồi ở trên sô pha, sắc mặt trầm đến lợi hại.
"Bảo bối, ai chọc em? Nói cho anh biết, anh lộng chết hắn."
Lee Minhyeong mới vừa đi đến bên cạnh Sanghyeok, liền có thứ gì bay thẳng vào mặt anh rồi rơi xuống.
"Cái gì vậy?" Tay chân Lee Minhyeong luống bắt được đồ Sanghyeok ném tới: "Joonie, sao em lại ném anh?"
Sanghyeok căm tức nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng : "Anh tự mình nhìn đi!"
"Nhìn cái gì?" Lee Minhyeong nói cúi đầu nhìn đồ trong tay : "Cái này là cái gì? Nhiệt kế à?"
Anh nhìn kỹ lại cảm thấy cái này thật quen mắt. Giống nhiệt kế, trên mặt không có khắc nhiệt độ cũng không có ống thuỷ ngân, chỉ có hai đường màu đỏ.
Lee Minhyeong nhìn đi nhìn lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sanghyeok: "Joonie ... Này ... "
Sanghyeok căm tức nhìn anh: "Anh đã nói không có việc gì."
"Joonie, đây là que thử thai đúng không? Em đang mang thai đúng không?"
Lee Minhyeong kích động thanh âm có chút run run, hai mắt nhìn chằm chằm bụng Sanghyeok.
Sanghyeok bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, hung hăng đẩy người trước mặt ra: "Cút ngay! Không muốn nhìn thấy anh!"
"Vợ ơi, em đang mang thai."
Lee Minhyeong ôm lấy Sanghyeok, dùng sức hôn cậu thật nhiều: "Thật tốt quá! Anh sắp có con gái rồi!"
Dường như không có cách nào có thể biểu đạt anh đang vui đến mức nào, Lee Minhyeong liền bế Sanghyeok lên: "Joonie, em quá tuyệt vời. Một lần là có thể mang thai."
Sanghyeok nhíu mày, lạnh mặt nhìn anh: "Anh có phải rất tự hào hay không?
"Anh đương nhiên tự hào." Lee Minhyeong nhẹ nhàng cụng trán với cậu cọ cọ mấy cái: "Vợ của anh sinh con cho anh, anh có thể không tự hào sao?"
Sanghyeok né tránh ra: "Tôi chưa nói có muốn đứa nhỏ này hay không?"
"Nhất định muốn." Khẩu khí của Lee Minhyeong không cho phép được xía vào, giống như bộ dáng bá đạo cao lãnh ngày xưa: "Đây là con của chúng ta, nhất định phải giữ lại."
"Anh dùng ngữ khí gì đây? Là anh đang ra lệnh cho tôi sao?"
Sanghyeok căm tức nhìn người đàn ông trước mặt khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh.
Lee Minhyeong một giây sau liền lúng túng, giống như người vừa nói không phải anh vậy, anh cười cười lấy lòng: "Vợ ơi, em đừng nóng giận, không phải anh đang ra lệnh cho em. Anh chỉ muốn thương lượng với em mà thôi. Em xem. Hai chúng ta một lần có thể dính, tỷ lệ này thật sự không lớn. Đây là lễ vật ông trời ban cho chúng ta, là kết tinh tình yêu của chúng ta."
Sắc mặt Sanghyeok đã hòa hoãn hơn chút, Lee Minhyeong ôm cậu cầu xin nói: "Vợ ơi, em giữ con của chúng ta lại đi, có được không?"
Dù sao cũng là con của mình, Sanghyeok tự nhiên sẽ không bỏ con. Cậu mím môi không nói chuyện, cũng không đáp lại cậu hỏi của Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong ôm cậu liên tục dỗ dành, lần nữa bảo đảm sẽ đối tốt với cậu và con, lúc này Sanghyeok mới nói: "Đứa bé này là con của tôi, nếu anh không thể làm tôi vừa lòng, tôi lúc nào cũng có thể đưa các con đi."
"Không có nếu, anh nhất định sẽ đối tốt với em cùng các con, em và con là tất cả đối với anh."
Lee Minhyeong hôn môi Sanghyeok, rất thành khẩn nói: "Joonie, cảm ơn em còn có thể tin tưởng anh. Em mang thai anh thật sự rất vui vẻ. Anh cho rằng đời này em không còn muốn sinh con cho anh nữa. Thật sự rất cảm ơn em."
Lee Minhyeong vùi mặt vào cổ Sanghyeok, bởi vì kích động nên thanh âm có chút run rẩy.
Sanghyeok cũng cảm thấy hơi rung động. Biểu hiện gần đây của Lee Minhyeong cậu đã nhìn rõ, anh thật sự đã thay đổi. Trong lòng đã chấp nhận Lee Minhyeong nhưng ngoài miệng lại nói: "Sinh con là vì tôi muốn chứ không liên quan gì đến anh."
"Sao lại không liên quan? Đây chính là kết tinh tình yêu của chúng ta."
Lee Minhyeong ngẩng đầu lên, điên cuồng hôn Sanghyeok. Hôn đến mức Sanghyeok phát cáu, đẩy hắn ra nói: "Cút ngay!"
"Vợ à, cho anh nhìn bụng em nhé."
Hai mắt Lee Minhyeong sáng ngời nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Sanghyeok, cậu mất tự nhiên đẩy mặt anh ra: "Tránh ra. Anh ngốc hả. Vừa mới mang thai sao có thể nhìn thấy cái gì được."
"Đúng ha! Bây giờ chưa thể nhìn thấy!" Lee Minhyeong vẫn còn rất hưng phấn: "Anh thật sự rất vui, vui muốn ngất luôn! Seungmin vẫn chưa biết chuyện này, nếu nó mà biết mình sắp có em gái, nhất định sẽ vui lắm. Lúc Han Wangho mang thai, ngày nào Jeong Jihoon cũng ở trước mặt anh khoe khoang. Hắn nói anh đời này không có con gái, không thể có trai gái song toàn, mãi mãi sẽ không có áo bông nhỏ tri kỷ. Em xem, hắn nói là tiếng người à?"
"Sao anh biết đây là con gái? Là con trai thì sao?"
Sanghyeok nói xong khiến Lee Minhyeong ngây ngẩn cả người. Đúng rồi! Nếu Sanghyeok mang thai con trai thì sao? Anh vẫn không có áo bông nhỏ tri kỉ!
"Joonie, anh cảm giác đó là con gái."
Lee Minhyeong tự mình an ủi: "Giác quan thứ sáu mãnh liệt cho anh biết đây là con gái."
Sanghyeok cố ý đối nghịch với anh: "Tôi lại cảm thấy đó là con trai."
Lee Minhyeong đáng thương mà nhìn cậu: "Em mau nói con gái đi."
Sanghyeok: "Con trai."
"Em nói là con gái không được sao?"
Sanghyeok liếc mắt nhìn hắn: "Lee Minhyeong, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?"
Mất mát ngắn ngủi trôi qua, Lee Minhyeong nghiêm mặt nói: "Không có con gái thì sao, con trai cũng tốt, con trai con gái đều là bảo bối của chúng ta. Mai sau Seungmin phải thừa kế gia sản, một mình quản lý hai bên đúng là khó cho thằng bé, có em trai có thể chia sẻ được."
Sanghyeok nói: "Đừng tạo áp lực cho bọn trẻ, tôi chỉ hi vọng sau này các con được hạnh phúc."
"Tất nhiên rồi, con của Lee Minhyeong không thể để chịu một chút khổ sở."
Lee Minhyeong bế Sanghyeok lên giường: "Joonie, em đi nghỉ đi. Anh đi đặt lịch ở bệnh viện, ngày mai tới kiểm tra."
Sau khi kiểm tra bằng que thử thai vẫn cần đến bệnh viện để kiểm tra cụ thể. Lee Minhyeong mau lẹ, liên hệ bệnh viện phụ sản tốt nhất, ngày hôm sau liền đưa Sanghyeok đi kiểm tra thai sản. Hai người chân trước vừa bước vào bệnh viện, đằng sau đã bị phóng viên chụp được.
Trưa hôm đó, tin tức giải trí liền tung ra một tin chấn động #Gia chủ Kim gia mang thai, Lee tổng đưa vợ đi kiểm tra thai sản#.
Mạng xã hội lại bùng nổ, người qua đường liền xông vào bình luận:
[ a a a a! Anh trai nhỏ mang thai! Tại sao lại có thể mang thai? ]
[ Xin lỗi vì đã hỏi ngu! Alpha cũng có thể mang thai sao? ]
[Anh trai nhỏ chắc là thuộc tính Omega ẩn, chứ không sao lại mang thai? ]
[ Nghe đồn Seungmin cũng là do anh trai nhỏ sinh đấy. ]
[ Tin chuẩn! Anh trai nhỏ là người yêu của Lee tổng ngày trước đó. ]
[ Lầu trên! Bằng chứng đâu, mau tung ra. ]
[ hình ảnh ]
[ Có người nói Kim Sanghyeok chính là người yêu trước của Lee Minhyeong, thân phận thật là gia chủ Kim gia. Lee Seungmin là con của hai người họ. ]
[ Trời ơi là gút mắc yêu hận gì đây. Trong đầu tôi xuất hiện mười vạn chữ tiểu thuyết. ]
[ Chưa kết hôn đã mang thai! Lee tổng tính khi nào đi lĩnh giấy kết hôn vậy? ]
[ Đúng rồi! Phải kết hôn! ]
[ Anh trai nhà tôi không thể không danh không phận được, cục cưng trong bụng anh trai nhỏ không thể không danh không phận! ]
[ lãnh chứng! ]
[ kết hôn! ]
[ kết hôn! ]
......
Lee Minhyeong và Sanghyeok rời khỏi bệnh viện, mới vừa ngồi trên xe, di động hai người đồng thời vang lên. Trợ lý gọi điện thoại tới nói chuyện trên mạng.
Sanghyeok vừa định nói, Lee Minhyeong đã giành nói trước: "Đương nhiên phải kết hôn, không kết hôn sao mà coi được? Vợ con của Lee Minhyeong tôi sao có thể không danh không phận?"
"Mau lên , ngay lập tức."
"Nói là ngày mai tôi và Sanghyeok sẽ đi đăng ký kết hôn, chuyện em ấy mang thai đương nhiên là thật rồi!"
"Sỉ nhục? Mau tra IP cho hắn gặp cảnh sát!"
"Seungmin? Mẹ nó ngốc hết rồi sao? Seungmin lớn lên vừa giống tôi vừa giống Sanghyeok, không phải con của bọn tôi thì con của ai!"
"Không nhìn ra? Má nó mấy người mù hết rồi sao."
"Người này nói không sai! Sanghyeok chính là người tôi yêu trước đây, cả đời này tôi chỉ yêu một người mà thôi!"
"Cho người này một cái like! Tìm thuỷ quân......"
Lee Minhyeong nói còn chưa nói xong, di động đã bị lấy mất. Anh vừa định nổi đoá liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Sanghyeok lập tức lấy lòng cười rộ lên: "Joonie, anh nói...... Anh đang nói với Seo Jinhyeok!"
Sanghyeok cảnh cáo nhìn hắn một cái, khiến Lee Minhyeong sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn ngồi im.
Sanghyeok cầm điện thoại của Lee Minhyeong: "Trợ lý Seo ... "
Seo Jinhyeok nghe: "Kim thiếu, cậu có gì dặn dò!"
"Đăng bài thanh minh, tôi với Lee Minhyeong đều đang độc thân."
Sanghyeok chưa nói xong Lee Minhyeong đã kịch liệt phản đối: "Không được!"
Anh cúp máy, ánh mắt đầy cầu xin nhìn Sanghyeok: "Joonie, em không thể đối xử với anh như vậy được. Đến con cũng có hai đứa rồi, em không thể không cho anh một cái danh phận được."
Sanghyeok không dao động: "Tạm thời tôi chưa tính công khai chuyện này."
"Vậy đến khi nào mới được công khai?." Lee Minhyeong ai oán mà nhìn cậu, cầu danh phận không thành anh liền cảm thấy anh như một tình nhân sống núp trong bóng tối.
"Chờ khi nào tôi hoàn toàn tin tưởng anh đã."
Sanghyeok nhìn điện thoại của Lee Minhyeong: "Anh chủ động nói với Seo Jinhyeok đi."
"Có thể không nói được không?" Lee Minhyeong đau khổ.
Nguyên bản muốn nhân cơ hội có con để được phục hôn với Sanghyeok mà!
Sanghyeok kiên quyết nói: "Không thể!"
"Joonie, chúng ta không đăng kí kết hôn thì nhập hộ khẩu cho con kiểu gì?"
Lee Minhyeong lo lắng nói: "Không thể để con không có hộ khẩu được."
"Con theo họ Kim." Sanghyeok nói: "Vấn đề hộ khẩu không cần anh nhọc lòng."
"Con theo họ em anh không có ý kiến, lúc làm hộ khẩu cho con có thể tiện chuyển của anh sang không?"
Lee Minhyeong nhân cơ hội dính qua: "Anh muốn tên của anh ở cùng em trên hộ khẩu."
Sanghyeok đẩy ra anh: "Anh cũng muốn ở Kim gia? Vậy ở rể."
Lee Minhyeong nhíu mày: "Sanghyeok em thật quá đáng! Sao chuyện ở rể này em không nói sớm? Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho anh trai em, hỏi xem thủ tục ở rể cần những gì."
Sanghyeok kinh ngạc: "Lee Minhyeong, anh có liêm sỉ một chút được không?"
"Sĩ diện lắm rồi không được ở với vợ, mặt mũi thì làm cái gì chứ! Bây giờ anh chỉ cần em với các con thôi!" Lee Minhyeong đúng lý hợp tình nói: "Sao chuyện ở rể này anh lại không nghĩ ra chứ? Anh phải gọi điện đây."
"Lee Minhyeong!" Sanghyeok nhào đến cướp điện thoại của Lee Minhyeong: "Anh mà dám gọi cho anh trai tôi tôi đánh chết anh!"
"Vừa em mới nói em muốn anh ở rể mà, em không thể nuốt lời như vậy được."
"Tôi......"
Sanghyeok nhất thời nghẹn lời.
Lee Minhyeong nhân cơ hội gọi cho Jeon Seokjin: "Anh Seokjin, tôi có chuyện này muốn nói với anh. Joonie mang thai, là con của tôi."
Sanghyeok nhìn dáng vẻ đắc ý của anh trông ngứa mắt, cậu thò tay qua véo vào eo Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong kêu một tiếng: "Bảo bối, đừng véo! Anh sẽ nói ngay đây, em đừng vội! Anh vợ, em muốn ở rể."
Jeon Seokjin: "......"
"Lee Minhyeong, anh mau câm miệng cho tôi!" Sanghyeok hận không thể khâu cái miệng của Lee Minhyeong lại.
Cậu bảo ở rể là muốn Lee Minhyeong biết khó mà lui, không ngờ rằng Lee Minhyeong lại đồng ý. Cũng không biết Jeon Seokjin nói gì mà Lee Minhyeong phấn khởi cúp máy.
Sanghyeok trầm giọng: "Anh ấy nói gì?"
"Anh vợ bảo ý kiến này không tồi!" Lee Minhyeong cười không thấy mắt: "Anh vợ nói sẽ làm thủ tục chuyển khẩu cho."
Sanghyeok trầm mặt: "Không được! Chuyện này tôi không đồng ý."
"Tổng thống đã lên tiếng rồi, em không đồng ý cái gì?"
Lee Minhyeong vỗ nhẹ mu bàn tay cậu: "Joonie, em ở nhà yên tâm nghỉ ngơi, bác sĩ dặn giai đoạn đầu phải để ý chút. Những chuyện khác em cứ giao cho anh, yên tâm......"
"Giao cho anh tôi mới không yên tâm." Sanghyeok không nhịn được nói: "Mở một buổi họp báo thanh minh rằng anh còn độc thân đi."
Lee Minhyeong cầu xin nhìn cậu: "Có thể không nói hay không?"
"Không thể!" Sanghyeok cười lạnh: "Lúc trước tôi đây phải làm tình nhân của anh rất lâu, Lee tổng đã quên rồi sao?"
Nhớ lại những chuyện hỗn đản mình đã làm, Lee Minhyeong biết vậy chẳng làm. Nếu vợ anh muốn mở họp báo, anh liền lập tức làm.
Hôm sau, Lee Minhyeong liền mở một buổi họp báo.
Nhà báo nọ: [ Xin chào Lee tổng! Có tin đồn rằng sáng hôm qua ngài và Kim thiếu cùng đến bệnh viện là bởi vì cậu ấy mang thai, ngài cùng cậu ấy đi kiểm tra thai sản. Xin hỏi chuyện này là thật đúng không? ]
Lee Minhyeong: [ Là thật, Sanghyeok đang mang thai. Là con của tôi! ]
Nhà báo: [ chúc mừng Lee tổng!. ]
Lee Minhyeong: [ Tôi đang độc thân! ]
Nhà báo: [......]
Nhà báo: [ Lee tổng không định kết hôn với Kim thiếu sao? Dù gì cũng đã có con rồi, phải chịu trách nhiệm với đối phương và cả đứa bé trong bụng. ]
Lee Minhyeong: [ Tôi độc thân! Sanghyeok bảo tôi mở cuộc họp báo nói tôi độc thân. ]
Nhà báo: [ Ý ngài là, Kim thiếu không muốn kết hôn với ngài? ]
Lee Minhyeong: [ Em ấy không muốn cùng tôi đăng kí kết hôn. ]
Nhà báo: [ ngài đây là bức hôn sao? ]
Lee Minhyeong đột nhiên đứng lên, anh đứng trước camera của phóng viên, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, móc ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị giơ lên, vô cùng chân thành nói: "Sanghyeok, kết hôn với anh nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro