Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Vợ anh thật tốt

Đây là bệnh đến hồ đồ rồi à?

Sao Sanghyeok lại ở đây?

Lee Minhyeong cảm thấy mình đang nằm mơ, vì chỉ có trong mơ anh mới có thể nhìn thấy Sanghyeok. 

Hiện tại Sanghyeok nhất định là hận chết anh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Lee Minhyeong, mày thật đáng thương, đến nỗi phải lưu lạc vào trong mơ để nhớ Sanghyeok.

Lee Minhyeong tự cười giễu, anh vươn tay ra, muốn chạm vào Sanghyeok một chút nhưng lại sợ  vừa chạm vào Sanghyeok liền biến mất. Anh chậm rãi rút tay về, nằm ở đó lẳng lặng mà nhìn Sanghyeok.

Sanghyeok chân thật giống  người thật như  vậy. Trong lòng Lee Minhyeong ngo ngoe rục rịch, nhưng lại không dám lộn xộn.


Ánh mắt của anh quá mãnh liệt khiến cho Sanghyeok chú ý. Lúc quay đầu lại đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, Sanghyeok ngẩn ra, chần chờ vài giây liền nhíu mày.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn đến lúc Sanghyeok biến sắc, một phen nắm lấy tay cậu: "Hyeonjoon, em đừng đi. Đừng đi vội. Cho anh nói một câu, chỉ một câu thôi, nói xong em lại đi."

Lee Minhyeong không dám chờ Sanghyeok đáp lại, anh sợ bị cự tuyệt, nhanh nói: "Anh ... Anh kỳ thật không biết nói cái gì. Nhưng chính là muốn em ở lại với anh như vậy thêm một chút."

Anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến miệng thì cũng chỉ còn dư lại những lời này. Chỗ sâu nhất nơi đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng. Thấy Sanghyeok không có rút tay lại, Lee Minhyeong liền biết đây chắc chắn là  giấc mơ hạnh phúc nhất. Trước kia trong mơ Sanghyeok sẽ không cùng anh nói chuyện. Hôm nay mơ quá đẹp.

Lee Minhyeong nhịn không được hai hốc mắt đỏ hoe, nức nở nói: "Em còn có thể xuất hiện trong giấc mơ của anh thật tốt quá. Anh cho rằng, đến nằm mơ anh cũng không có cơ hội mơ thấy em."

 Thời gian qua, anh bệnh rất nặng, mỗi ngày đều mê mang, thời gian thanh tỉnh rất ít, đa số đều không có ý thức. Anh mơ màng đến hồ đồ, không biết hôm nay là ngày nào. Dường như lại quay về thời điểm Hyeonjoon biến mất 4 năm trước. Bệnh còn chưa khỏi hẳn, Lee Minhyeong cũng không còn sức lực để nói nữa. Anh cũng không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn lặng yên nhìn Sanghyeok.

Nhìn cậu thêm một chút, vạn nhất ngày nào đó không thể tỉnh dậy nữa?

Ánh mắt của Lee Minhyeong quá chuyên chú, làm Sanghyeok cảm thấy cả người không được tự nhiên, cậu né tránh tầm mắt, chậm rãi muốn tay rút về. Nhưng vừa mới rút ra lại bị Lee Minhyeong nắm lấy, lần này Lee Minhyeong nắm rất khẩn, còn đem 10 ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt lấy tay cậu.

"Lee Minhyeong!" Sanghyeok quát khẽ: "Anh đừng có quá mức."

Chân tay Lee Minhyeong luống cuống, cuống quít nói: "Em đừng nóng giận! Anh không nắm tay em nữa."

Anh lưu luyến chậm rãi buông ra, động tác đặc biệt chậm, đáy mắt tràn ngập uỷ khuất.

Sanghyeok kìm nén không được trái tim đập thình thịch, hất tay anh ra: "Nếu anh đã tỉnh, tôi đi về đây."

Cậu đứng lên, đi ra cửa tìm Seo Jinhyeok.


Seo Jihyeok biết được Lee Minhyeong đã tỉnh lại, vui vẻ chạy đi tìm bác sĩ.

Lee Minhyeong nằm ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa thấy được thân ảnh quen thuộc, trong lòng  ngọt ngào lại lan ra. Hôm nay mơ thật tốt!

Sanghyeok không mắng anh, cũng không đánh anh, còn để anh nắm tay. Vợ của anh thật ôn nhu!

Lee Minhyeong mỉm cười nhắm mắt lại đi ngủ.

Lúc Seo Jihyeok đưa bác sĩ tới, Lee Minhyeong đã ngủ rồi. Bác sĩ  kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, tình hình thân thể Lee Minhyeong đã ổn định, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian. Chỗ thuốc còn xót lại  rất có thể để lại di chứng.


Lee Minhyeong hoàn toàn tỉnh táo lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, anh chậm rãi mở to mắt.

Seo Jihyeok vẫn canh giữ ở bên cạnh, thấy anh tỉnh lại, lập tức đón trước: "Lee tổng, ngài tỉnh rồi!"

Lee Minhyeong cử động thân thể, cảm giác cả người mệt mỏi vô lực: "Tại sao tôi lại ở bệnh viện?"

"Trong thân thể ngài phản ứng với chỗ thuốc còn xót lại . Nhưng mà lần này bác sĩ đã nói, thuốc hợp thành đã hoàn toàn được loại bỏ, sẽ không xuất hiện phản ứng thuốc nữa." Seo Jinhyeok thở dài: "Nhưng chân ngài, khả năng không có cách nào hoàn toàn khôi phục như trước nữa."

Sau khi tiêm thuốc căng cơ vào, một chân Lee Minhyeong di chuyển không tiện, yêu cần dùng nạng mới có thể đi lại.

Lee Minhyeong không để ý chút nào: "Không sao cả."

Anh hiện tại cái gì cũng không có, vợ con không còn, thân thể có ra sao cũng không quan trọng.

Nhìn thấy Lee Minhyeong suy sụp, Seo Jihyeok cổ vũ nói: "Lee tổng, ngài nhất định phải nhanh lấy lại tinh thần. Tôi nói cho ngài một tức tốt."

Lee Minhyeong hứng thú rã rời: "Có thể có tin gì tốt?"

Seo Jihyeok nói: "Kim thiếu cùng Choi Wooje đã hủy bỏ lễ đính hôn rồi."

Lee Minhyeong mặt mày giãn ra , nhưng rất nhanh lại nhíu mày nói: "Tại sao lại huỷ bỏ? Có phải Choi Wooje làm chuyện gì có lỗi với Hyeonjoon không?"

Không chờ Seo Jihyeok trả lời, Lee Minhyeong liền phủ định phỏng đoán của mình: "Hẳn là sẽ không, Choi Wooje rất yêu Hyeonjoon, vì Hyeonjoon mà làm nhiều việc như vậy, nhất định sẽ không muốn cùng em ấy tách ra. Chẳng lẽ là Hyeonjoon chủ động hủy bỏ ? Cái này cũng không có khả năng! Hyeonjoon không có lý do gì hủy bỏ lễ đính hôn."

"Lee tổng, là Lee thiếu chủ động hủy bỏ lễ đính hôn." Seo Jihyeok vui sướng nói: "Lee thiếu ngày hôm qua sau khi tới thăm ngài, trở về liền đem lễ đính hôn hủy bỏ."

"Cậu nói cái gì?" Lee Minhyeong cảm thấy chính mình gặp ảo giác rồi, anh kinh ngạc nhìn Seo Jihyeok: "Hyeonjoon tới?"

"Ngài không biết?" Lần này đổi lại là Seo Jihyeok kinh ngạc: "Lee thiếu ở trong phòng bệnh rất lâu, còn báo cho tôi ngài đã tỉnh."

Thì ra hôm qua không phải nằm mơ. Lee Minhyeong âm thầm ảo não, sao anh lai không cùng Sanghyeok nói thêm mấy câu chứ. Như thế nào lại để cậu đi? Cơ hội ngàn năm có một, sao anh lại bỏ lỡ?

Lee Minhyeong phát điên, hận không thể đấm chết chính mình.

"Lee tổng, Kim thiếu kỳ thật vẫn quan tâm ngài." Seo Jihyeok trấn an anh: "Lee tổng, ngài đừng có gấp, tôi nghĩ cách gọi Kim thiếu đến bệnh viện một lần nữa."

"Cậu mau nghĩ đi." Lee Minhyeong lòng nóng như lửa đốt: "Tôi muốn gặp em ấy, đặc biệt muốn."

Seo Jihyeok nghĩ đến một chủ ý: "Tôi nói ngài không chịu phối hợp trị liệu, kêu cậu ấy đến khuyên bảo ngài."

Lee Minhyeong nhíu mày: "Thế có được không?"

Seo Jihyeok: "Hẳn là có thể."

"Cái gì mà hẳn là có thể? Nhất định phải có thể." Lee Minhyeong thúc giục: "Cậu nghĩ lại đi, xem còn cách nào thích hợp hơn không?"

Seo Jihyeok trầm tư suy nghĩ: "Tôi sẽ nói ngài không muốn phối hợp trị liệu, đặc biệt muốn gặp tiểu thiếu gia, muốn tìm tiểu thiếu gia căn dặn chuyện hậu sự."

Lee Minhyeong: "Chuyện hậu sự?"

Seo Jihyeok cười ngây ngô: "Làm bộ! Làm bộ một chút!"

Lee Minhyeong cẩn thận suy nghĩ, hiện tại cũng không phải lúc câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể nhìn thấy Sanghyeok, nói anh thế nào đều được.

"Gọi điện cho em ấy đi, mở loa ngoài.'


Seo Jinhyeok nghe lời ấn dãy số của Sanghyeok, mở loa rồi ấn gọi.

"Kim thiếu xảy ra chuyện rồi. Lee tổng nhất quyết không tiến hành trị liệu."

Lee Minhyeong liếc xéo Seo Jihyeok: Cậu có cần diễn khoa trương như vậy không?

"Cự tuyệt trị liệu thì tìm bác sĩ." Sanghyeok thanh âm thực lạnh nhạt.

"Lee tổng muốn gặp tiểu thiếu gia, ngài ấy muốn căn dặn chuyện hậu sự." Seo Jihyeok bi thống nói: "Kim thiếu, cậu tới khuyên Lee tổng đi! Ngài ấy chỉ nghe lời cậu thôi, chúng tôi có nói cái gì Lee tổng cũng không nghe."

"Trợ lý Seo, anh học chuyên ngành gì ở đại học vậy?"

Sanghyeok đột nhiên hỏi vấn đề này làm Seo Jihyeok có chút ngơ ngác, nhưng hắn vẫn là đúng sự thật nói: "Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính."

"Tôi thấy anh giống tốt nghiệp khoa diễn xuất hơn đó."

Sanghyeok trực tiếp đem tắt điện thoại


Seo Jihyeok: " ... "

"Seo Jihyeok, kỹ thuật diễn của cậu thật sự không được."

Lee Minhyeong oán trách hắn: "Nhìn chủ ý của cậu xem. Hiện tại thì tốt rồi, Sanghyeok biết được tôi chơi em ấy, tôi nên làm cái gì bây giờ."

Seo Jihyeok gãi gãi đầu: "Tôi cảm thấy, tôi diễn không tồi."

Lee Minhyeong cười lạnh: "Cậu lấy tự tin ở đâu ra vậy."

"Lee tổng, tôi thật sự muốn giúp ngài."

Seo Jihyeok tỏ vẻ: Cuộc sống trợ lý quá khó khăn.

"Được rồi." Lee Minhyeong thở dài: "Tôi biết em ấy sẽ không tới. Em ấy căn bản không muốn nhìn thấy tôi. Sanghyeok không cùng Choi Wooje đính hôn, khẳng định là đã biết tên hỗn đản Choi Wooje không phải người tốt. Em ấy sẽ không chấp nhận bị lừa dối thêm lần nữa thì làm sao có thể cùng hắn đính hôn?"

"Lee tổng, nói không chừng chính là vì ngài đấy? Ngài phải tin vào chính mình."

Lee Minhyeong cười  tự giễu: "Tôi đã thành như bây giờ, dựa vào cái gì để làm Sanghyeok hồi tâm chuyển ý?"

Thuốc hợp thành cùng thuốc cứng cơ sinh ra bài xích, tuy rằng hiệu quả đã giảm, không có khiến anh biết thành Omega nhưng cũng huỷ hoại thân thể . Muốn dưỡng thân thể cho tốt, thì phải làm trị liệu thật lâu. Cho dù thân thể có tốt thì hai chân cũng không thể hồi phục.

Điều kiện của Sanghyeok tốt như vậy, muốn tìm nam nhân ưu tú như thế nào mà chẳng được, vì cái gì mà lại tìm một người què như anh?

Lee Minhyeong đã không còn hy vọng xa vời rằng Sanghyeok có thể hồi tâm chuyển ý, chỉ cần Sanghyeok sống tốt, có thể bình an hạnh phúc, anh liền thỏa mãn. Chết một lần, đã giúp anh hiểu thấu được rất nhiều chuyện. Những chấp niệm trước kia đều buông bỏ, hiện tại anh chỉ muốn điều dưỡng lại thân thể, bắt đầu cuộc sống mới.

Trong lúc dưỡng bệnh, Lee Minhyeong đã suy nghĩ cẩn thận, yêu một người chính là thành toàn cho người đó. Đáng tiếc anh biết quá muộn. Lúc hiểu ra đạo lý này thì đã phải trả cái giá quá lớn.


Lee Minhyeong tích cực làm trị liệu, thân thể hồi phục rất nhanh. Nhưng chân bị thương có điểm nghiêm trọng, anh đã cố hết sức tập luyện nhưng hiệu quả vần không được tốt.

Sau khi làm vật lý trị liệu xong, Lee Minhyeong chống nạng về phòng bệnh, lúc đẩy cửa ra nhìn bên trong phòng có người, anh liền ngơ ngẩn.

"Cha ơi,"

Seungmin bổ nhào đến bên người Lee Minhyeong, ngẩng mặt lên nhìn anh. Phát hiện Lee Minhyeong đã gầy đi rất nhiều, vành mắt của Seungmin liền đỏ lên: "Cha ơi, cha gầy quá. Cha không chịu ăn cơm sao?"

"Có ăn cơm. Mỗi ngày đều ăn đúng giờ."

Lee Minhyeong khom lưng muốn bế Seungmin, nhưng tay anh còn chống nạng nên có chút không tiện. Sanghyeok đi tới, bế Seungmin lên đặt vào trong lòng anh. Người muốn gặp ở ngay trước mặt. Trong lòng Lee Minhyeong phát khẩn, hốc mắt phiếm hồng.

Nhưng lại không muốn cậu nhìn thấy một mặt chật vật này của mình liền quay đầu cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Sau khi bế Seungmin lên, Lee Minhyeong cọ cọ lên trán con: "Bệnh viện không tốt, một lát nữa theo ba con trở về đi. Không có việc gì thì đừng tới bệnh viện."

"Không được! Con muốn chăm sóc cho cha!" Seungmin gắt gao ôm cổ Lee Minhyeong: "Cha một mình ở bệnh viện thật đáng thương, con muốn chăm sóc cha."

"Cha có trợ lý Seo chăm sóc rồi, không phải một mình."

Lee Minhyeong đặt Seungmin xuống đất: "Trở về đi."

"Chú Seo cùng người hầu đều không phải người thân của cha, con cùng ba mới phải."

Seungmin ôm cánh tay của Lee Minhyeong không buông: "Con cùng ba ba ở bệnh viện chăm sóc cho cha!"

Lee Minhyeong vừa mừng vừa sợ, anh đương nhiên muốn Seungmin và Sanghyeok ở lại với mình. Nhưng anh biết Sanghyeok sẽ không đồng ý. Lee Minhyeong theo bản năng nhìn về phía Sanghyeok ...


Sanghyeok không cần nhìn cũng biết ánh mắt của Lee Minhyeong có ban nhiêu mãnh liệt, trái tim muốn nổ tung làm cậu thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh được.

"Seungmin muốn chăm sóc anh, để nó ở lại."

Đáy mắt Lee Minhyeong xẹt một tia mất mát: "Em cùng Seungmin đều về đi. Bệnh viện nhiều vi khuẩn không sạch sẽ, đừngở lại lâu."

Anh rất hi vọng Sanghyeok sẽ chủ động muốn ở lại, nhưng là không có, Sanghyeok nắm tay Seungmin nói: "Tạm biệt cha con đi."

Seungmin lưu luyến không muốn về: "Cha ơi, hay con ở lại với cha thêm chút nữa."

"Trở về đi!" Lee Minhyeong xoa xoa đầu Seungmin: "Về sau đừng tới nữa."

Đáy lòng anh cực độ khát cầu Sanghyeok cùng Seungmin có thể ở lại bầu bạn với anh, nhưng lại không muốn ở bên hai người quá lâu, Anh sợ chính mình không khống chế được khát vọng, càng ngày càng ỷ lại, nếu một ngày nào đó Sanghyeok và Seungmin thật sự không tới nữa, anh sẽ không chấp nhận được.

Thời gian dài cô đơn một mình liền thành thói quen. Không cho chính mình hy vọng liền sẽ không thất vọng. Sanghyeok cùng Seungmin rời đi, trong phòng bệnh liền trống rỗng, trong không khí đều lộ ra sự cô độc.


Seo Jihyeok đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lee Minhyeong đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt trống rỗng cô tịch, người nhìn cũng thấy thương cảm.

"Lee tổng, Kim thiếu đưa tiểu thiếu gia đến đây, tại sao không giữ hai người lại ăn cơm trưa?"

Lee Minhyeong nói: "Bệnh viện không sạch sẽ, Seungmin còn nhỏ."

"Phòng bệnh của ngài mỗi ngày đều được khử khuẩn. Hơn nữa mỗi tầng đều sắp xếp theo các mức độ bệnh, ở đây không có bệnh lây nhiễm, sao lại không sạch sẽ?" Seo Jinhyeok không hiểu, Lee Minhyeong rõ ràng muốn Sanghyeok và Seungmin ở lại, vì cái gì mà không chịu mở miệng giữ người.

"Kim thiếu có thể từ hôn, khẳng định là trong lòng còn để ý đến ngài." Seo Jinhyeok cổ vũ nói: "Ngài tranh thủ một chút, Kim thiếu nhất định sẽ trở lại bên cạnh ngài."

"Nếu không phải?" Lee Minhyeong đánh gãy lời Seo Jihyeok nói, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Vậy thì nên làm sao bây giờ?"

Seo Jihyeok đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu rõ tâm tư của Lee Minhyeong.

Hắn khẽ thở dài: "Mấy ngày nữa là đến tết, bên cạnh ngài không thể đến một người thân cũng không có."

"Một mình ăn tết cũng khá tốt." Lee Minhyeong nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại biệt thự, cậu cùng người hầu trong nhà chuẩn bị nghỉ đi."

"Lee tổng, tôi có thể không trở về nhà, ở lại thủ đô ăn tết với ngài."

Seo Jihyeok không phải người thủ đô, trong nhà còn có cha mẹ già, Lee Minhyeong sao có thể để hắn ở lại: "Cậu trở về đi, trong nhà cha mẹ đang chờ cậu về ăn tết. Tôi không có việc gì, một mình đã thành thói quen."

Một mình thành quen, một câu nói thực chua xót. Nhưng Lee Minhyeong biết tất cả là do mình gieo gió gặp bão, căn bản không đáng được đồng tình. Nếu lúc trước anh đối xử tốt với Hyeonjoon một chút thì bọn họ đã sớm kết hôn hạnh phúc sống bên nhau rồi, mỗi một dịp năm mới anh sẽ có  người bạn  đời của mình bên cạnh ,Chỉ là không có con mà thôi, có Hyeonjoon là đủ, Nhưng còn bây giờ thì sao? Anh cái gì cũng không có?


Ngày 28 tết, Lee Minhyeong xuất viện về nhà. Seo Jinhyeok cùng người hầu đều đã chuẩn bị xong đồ dùng trong ngày tết, quản gia còn cố ý treo đèn lồng dán câu đối ở cửa. Căn biệt thự  tràn ngập không khí vui mừng, chỉ có Lee Minhyeong biết, cái này bất quá chỉ là ngoài mặt, trong nội tâm anh chỉ còn cô đơn tịnh mịch.

Lee Minhyeong phát phong bao lì xì cho mỗi người rồi để bọn họ về quê ăn tết. Trong khoảng thời gian nằm viện, công việc đã chồng chất rất nhiều. Lee Minhyeong ở nhà xử lý việc công ty, tự nấu một ít cơm lấp đầy bụng mình.

Chớp mắt một cái đã đến đêm giao thừa, rất nhiều người đều chọn ra ngoài du lịch hoặc đi thăm người thân, khu biệt thự có vẻ an tĩnh dị thường.

Lee Minhyeong từ thư phòng đi ra, ngoài cửa sổ sắc trời chỉ còn một màu đen.

7 giờ tối, từng nhà đều ăn cơm tất niên, ngồi trước TV chờ đợi chương trình giải trí Tết Âm Lịch. Lee Minhyeong một mình ở trong phòng bếp canh bánh gạo.

Anh nhìn nồi canh, nghĩ thầm: "Không biết Sanghyeok hôm nay sẽ nấu cho Seungmin ăn những món gì? Năm trước, Seungmin đã ăn được nửa bát canh bánh gạo cùng một quả trứng, không biết năm nay có thể ăn mấy bát.


"Cha ơi"

Thân thể Lee Minhyeong đột nhiên cứng lại, hình như anh nghe được thanh âm của Seungmin.

Xem đi, anh lại  xuất hiện ảo giác nữa rồi, Lee Minhyeong cười tự giễu.

"Cha ơi."

Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, Lee Minhyeong đứng im tại chỗ, anh không dám quay đầu lại xem, anh sợ tất cả đều do mình tưởng tượng ra. Cho đến khi thân thể nhỏ bé mềm mại bổ nhào tới chân anh, Lee Minhyeong mới như vừa tỉnh lại từ trong mơ.

"Cha ơi, năm mới vui vẻ."

Lee Minhyeong nhìn về phía ngoài cửa phòng bếp, quả nhiên thấy được Sanghyeok. Sanghyeok đang chỉ trợ lý để đồ tết mà cậu mang đến vào trong : "Đặt ở bên này là được rồi. Vất vả cho anh rồi. Năm mới vui vẻ. Trên đường trở về nhớ cẩn thận.

Sau khi Sanghyeok nói xong liền đưa người ra đến cửa.

Lee Minhyeong xoa xoa đôi mắt, anh cảm thấy bản thân thật sự đang nằm mơ.

Giấy mơ đêm giao thừa này quá đẹp.


"Cha ơi." Thanh âm của Seungmin gọi lại sự chú ý của Lee Minhyeong: "Tại sao lại chỉ có canh bánh gạo?"

"Tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn ngon, con muốn ăn cái gì?"

Lee Minhyeong bế Seungmin lên, mở ra tủ lạnh ra để cho nó chọn. Người hầu đã chuẩn bị rất nhiều  các món ăn ngày tết  chỉ cần nấu một chút là có thể ăn được ngay.

"Tôi mang đến rất nhiều đồ, buổi tối làm thêm mấy món ăn."

Sanghyeok đi vào phòng bếp, bắt đầu sắp xếp, phân loại đồ.

Lee Minhyeong nhìn thân ảnh bận rộn trong bếp , hốc mắt hơi đỏ, ngực trái cũng ấm nóng hơn. Có phải Hyeonjoon của anh đã về rồi?

Ý niệm này vừa mới xuất hiện đã bị anh hung hăng bóp chết. Không thể cầu quá nhiều, Sanghyeok đã nguyện ý ăn cơm tất niên cùng anh chính là ban ân cho anh rồi.


Lee Minhyeong đặt Seungmin trên mặt đất, "Đi chơi đi! Cha đi nấu cơm!"

"Anh chơi với Seungmin, tôi nấu."

Sanghyeok cởi áo khoác ra, xắn áo sơ mi lên bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

"Cha ơi, cha chơi với con."

Seungmin đã lâu không gặp Lee Minhyeong liền dính ở bên cạnh anh không muốn rời.

Lee Minhyeong còn muốn nhìn Sanghyeok thêm một chút nhưng Seungmin vẫn luôn quấy lấy anh, hết cách anh chỉ có thể đi ra khỏi phòng bếp. Ngồi ở phòng khách chơi game cùng Seungmin, còn mắt lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh Sanghyeok ở trong bếp.

Nhìn không đủ, vẫn luôn không đủ.!

"Ai ai ai, cha ơi là cha đến lượt cha kìa!"

Seungmin phát hiện nhân vật của Lee Minhyeong vẫn luôn bất động, ngẩng đầu thì phát hiện Lee Minhyeong không có phản ứng.

Nó túm tay áo Lee Minhyeong , lay vài cái: "Cha ơi, cha đang nhìn cái gì thế?"

"Không ... Không có gì." Lee Minhyeong có chút mất tự nhiên, anh lưu luyến thu hồi ánh mắt.

"Cha đang nhìn ba ba sao?" Seungmin rất hào phóng nói: "Bây giờ cha cùng con chơi game, buổi tối con cho cha mượn ba con, để ba con bồi cha ngủ."

Lee Minhyeong lập tức hưng phấn lên. Để Sanghyeok ngủ cùng anh. Nghĩ cũng không dám nữa là.


Sanghyeok bưng thức ăn ra tới, Seungmin nhìn thấy cậu liền cao giọng nói: "Ba ơi, con đã cho cha mượn ba rồi. Buổi tối ba ngủ với cha nhé."

Lee Minhyeong sửa một chút tượng trưng: "Đừng có nói bừa."

"Ba ba nên ngủ với cha đi ạ. Chú Jihoon không phải lúc nào cũng ngủ cùng chú Wangho sao? Cho nên chú Wangho đã sinh em gái nhỏ rồi, ba ơi khi nào thì ba sinh em gái cho con?"

Lời Seungmin nói làm Lee Minhyeong cảm thấy tự hào vô cùng, đứa nhỏ này thật không phí công nuôi dưỡng. Anh phải cho Seungmin một phong bao lì xì đặc biệt lớn mới được.

Đối với lời Seungmin nói, Sanghyeok mắt điếc tai ngơ. Gần đây Seungmin như bị ám ảnh, mỗi ngày đều ở bên tai cậu nói muốn có em gái, Sanghyeok đã chết lặng quyết định không quan tâm nữa.

Làm xong cơm tất niên, Sanghyeok hô lên : "Ăn cơm đi."

Lee Minhyeong lập tức từ trên sô pha đứng lên, anh chống gậy dắt tay Seungmin đi vào nhà ăn. Chuyện đơn giản thường ngày  lại làm Lee Minhyeong vô cùng kích động. Sanghyeok lấy cơm cho Lee Minhyeong. 

Lúc ăn cơm cũng rất ít nói chuyện, nhưng mỗi một hành động lại ấm áp vô cùng khiến Lee Minhyeong cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Một bữa cơm an tĩnh mà kết thúc, Seungmin ngồi xem chương trình Xuân vãn trên TV . Lee Minhyeong rửa chén, Sanghyeok chuẩn bị trái cây tráng miệng.

Nhìn trộm người bên cạnh, lòng Lee Minheyong bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Cảm ơn em đã nguyện ý ăn cơm cùng anh."

Sanghyeok nửa rũ mắt, cẩn thận cắt trái cây, nhàn nhạt nói: "Seungmin muốn gặp anh."

Lee Minhyeong biết, nếu Sanghyeok không muốn gặp anh thì có thể để trợ lý đưa Seungmin lại đây, không cần thiết tự mình chạy tới. Anh thật sự cảm kích Sanghyeok nên cũng không dám nói thêm cái gì sợ sẽ khiến Sanghyeok mất vui.

Đem chén đũa bỏ vào tủ sấy khô, Lee Minhyeong rửa sạch sẽ tay, chuẩn bị thêm rất nhiều điểm tâm cùng đồ ăn vặt, tính toán cho Seungmin ăn.

Sanghyeok thấy chân anh không tiện, biệt mi nói: "Chân của anh ... "

Lee Minhyeong theo bản năng mà nghiêng người, đem cái chân không tiện hành động kia giấu đi: "Không có việc gì! Đã tốt hơn rất nhiều! Bác sĩ nói, chỉ cần kiên trì trị liệu sẽ có khả năng phục hồi."

Anh ở trước mặt Sanghyeok có chút tự ti, dù sao Sanghyeok lớn lên xinh đẹp, thiện lương, gia thế tốt, anh của hiện tại đã không còn xứng với cậu nữa.

Sanghyeok mím môi thành một đường, không nói  gì nữa. Cậu bưng đĩa trái cây đi ra phòng khách, Lee Minhyeong cũng theo sát sau đó.

Seungmin chưa có xem xong Xuân vãn, kiên trì đến 10 giờ rưỡi liền bắt đầu buồn ngủ.

Lee Minhyeong đã chuẩn bị phòng xong, muốn Sanghyeok cùng Seungmin ngủ ở phòng ngủ chính. Seungmin lại nhất định đòi về phòng trước kia, Sanghyeok liền đưa nó qua. Sau khi dỗ Seungmin ngủ xong, cậu đi ra ngoài liền nhìn thấy Lee Minhyeong ở hành lang.

"Buổi tối đừng trở về, em ngủ ở phòng chính, anh qua phòng cho khách."

Lee Minhyeong nhanh chóng giải thích: "Anh không có ý gì khác, chỉ là trời tối, lái xe không an toàn."

Thật ra anh đúng là có tâm tư khác, anh muốn giữ Sanghyeok ở lại một ngày, như vậy anh có thể nhìn cậu nhiều hơn một chút.

Sanghyeok nói: "Tôi ngủ phòng cho khách."

Lee Minhyeong lập tức nói: "Được, được! Để anh đem chăn gối qua."

Chỉ cần Sanghyeok nguyện ý ở lại, muốn thế nào đều được.


Sanghyeok ở phòng cho khách nghỉ ngơi, Lee Minhyeong ở trong phòng ngủ chính rất lâu cũng không ngủ được, anh muốn gặp Sanghyeok, muốn đến phát điên. Quả nhiên là lòng tham của con người không bao giờ có điểm dừng mà.

Trước kia lúc không gặp được Sanghyeok cũng không có điên cuồng tưởng niệm như vậy, hiện tại Sanghyeok đang ở trong nhà rồi, anh lại cảm thấy tim gan cồn cào, đứng ngồi không yên.

Lee Minhyeong chống gậy đi đến  phòng cho khách, anh dựa vào vách tường hành lang , nhìn chằm chằm cửa phòng .

Cách một cánh cửa, anh biết Sanghyeok đang ở bên trong. Chỉ cần đẩy cửa đi vào, là có thể nhìn thấy người muốn gặp . Nhưng Lee Minhyeong chính là không dám, anh đứng ở ngoài cửa, đứng đến nửa đêm cũng không rời đi.


Nửa đêm, Sanghyeok muốn uống nước, cậu rời giường vừa mở cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân đứng đó.

Đột nhiên gặp mặt làm Lee Minhyeong không biết làm sao, anh ậm ừ nói: "Em ... Em muốn uống nước sao? Anh đi rót nước cho em!"

Sanghyeok gọi anh lại: "Chân anh không có tiện, vẫn là để tôi tự đi lấy thì hơn!"

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm thân ảnh cậu rời đi, dưới đáy lòng có một thanh âm điên cuồng nhắc nhở: "Sanghyeok không mắng anh. Sanghyeok vừa rồi nhìn anh một cái. Đây là Sanghyeok chịu tha thứ cho anh rồi sao?


Fic này cũng sắp end rồi, chỉ còn khoảng 6 chap nữa anh Lee Minhyeong sẽ cưới được anh Moon Hyeonjoon hay có thể gọi Kim Sanghyeok về nhà. (Không còn ngược chỉ có sự ngọt ngào!!!)

Mình có phần truyện về gia đình của Jeong Jihoon x Han Wangho!!!!! Vì fic này đã khá dài rồi nên mình sẽ tách riêng phần này ra nhé!!!

Bạn nào quan tâm đến Jeong Jihoon x Han Wangho thì có thể ghé qua xem thử :)

Ai đọc fic Guon thì cũng biết Lee Minhyeong với Jeong Jihoon là bạn. Mà bạn bè thì thường giống nhau, nên có thể suy ra anh Jeong Jihoon tốt đến mức nào :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro