Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Kết thúc rồi sao?

Ba ngày!

Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon ở cửa biệt thự đợi ba ngày, quản gia để hai người đứng ngoài cửa không cho đặt chân vào biệt thự nửa bước.

Tập đoàn Lee thị bị tổn thất nặng đang có nguy cơ phá sản, Lee Seongwoong lòng nóng như lửa đốt, ông ta chờ không nổi đi đến gõ cửa.

Cửa từ bên trong mở ra, quản giả nhìn thấy Lee Seongwoong đến, nhíu mày nói: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thiếu gia không có ở nhà."

"Khi nào thì Kim thiếu trở về?" Lee Seongwoong cười làm lành: "Tôi có chuyện rất quan trọng cần tìm cậu ấy."

"Không biết! Hành tung của thiếu gia đâu phải những người như chúng tôi có thể hỏi đến."

Quản gia đen mặt: "Ông mau về đi, không cần đợi ở cửa nữa."

"Tôi thật sự có việc cần tìm Kim thiếu, cho tôi vào nhà chờ cậu ấy."

Lee Seongwoong nói xong liền muốn xông vào trong, quản gia lập tức cản ông ta lại: "Đứng lại. Ai cho phép ông vào trong. Ông còn dám xông vào tôi bào cảnh sát đến bắt ông."

Lee Seongwoong trước kia địa vị cũng cao, chưa từng bị người nào quát như vậy, hơn nữa đối phương chỉ là quản gia. Mặt ông ta trầm xuống, muốn nổi điên nhưng lại ngại thân phận của Sanghyeok nên đành nhịn xuống.

Lee Seongwoong nhìn cánh cửa đóng chặt, oán khí đầy mình đều trút hết lên người Shim Suryeon.

Ông ta tát lên mặt Shim Suryeon: "Cái thứ tang môn tinh, cưới phải bà đúng là gia môn bất hạnh."

Shim Suryeon bụm mặt ủy khuất cực kỳ, bà ta khóc lóc nói: "Tôi cũng vì muốn tốt cho Minhyeong, thân phận Kim Sanghyeok tôn quý thì sao, nó vẫn không xứng với Minhyeong."

"Bà thì hiểu cái gì. Gia tộc muốn liên hôn với Kim gia nhiều đến mức đếm không xuể, Lee gia nếu có thể liên hôn với Kim gia, đối với Lee gia, đối với Minhyeong đều là sự trợ giúp lớn. Đều do nữ nhân ngu xuẩn như bà phá hỏng."

Lee Seongwoong hận không thể bóp chết Shim Suryeon, không chỉ là tầm nhìn thiển cận mà còn không có đầu óc.

"Tôi đâu biết nó là gia chủ Kim gia. Người bày mưu tính kế tìm phóng viên tới nháo cũng không nói cho tôi biết. Tôi chỉ cho rằng nó là một người bình thường, giống như Moon Hyeonjoon năm đó không quyền không thế."

Shim Suryeon biết vậy đã chẳng làm, bà ta không nên tin vào lời gièm pha của lũ tiểu nhân.

Lee Seongwoong hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Là bà không có đầu óc, người khác châm ngòi thổi gió bà liền đến gây sự."

Shim Suryeon còn muốn giải thích nhưng lại không dám, ở trong lòng thầm mắng cái tên khơi mào sự tình kia.


Sanghyeok ở bệnh viện ở bảy ngày, thân thể mới dần dần chuyển biến tốt hơn.

Mấy ngày này Choi Wooje vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu, Sanghyeok ngoài cảm động lại càng cảm thấy áy náy, cậu nợ Choi Wooje quá nhiều.

Hôm nay xuất viện, Choi Wooje bận trước bận sau xử lý thủ tục.

"Anh Sanghyeok, thủ tục đã xong, chúng ta đi thôi."

Choi Wooje trên mặt tươi cười như xuân phong thực ấm áp, Sanghyeok cảm thấy trái tim đang chìm đắm trong bóng đêm dần dần sống lại.

Sanghyeok nói: "Mấy ngày này vất vả cho cậu rồi."

"Không vất vả, chăm sóc anh là việc em nên làm."

Choi Wooje mở cửa xe cho cậu.

Trong lúc lơ đãng, Sanghyeok nhìn thấy cách đó không xa một hình bóng quen thuộc. Lee Minhyeong đứng ven đường, ánh mắt tha thiết mà nhìn cậu.

Choi Wooje cũng nhìn thấy Lee Minhyeong, phát hiện Sanghyeok chần chờ, hắn không dấu vết mà ngăn tầm mắt của cậu lại: "Anh Sanghyeok, làm sao vậy?"

"Không có việc gì!" Sanghyeok thu hồi tầm mắt, ngồi vào bên trong xe.

Choi Wooje theo sát cũng ngồi vào trong, phân phó tài xế lái xe.

"Anh Sanghyeok, luật sư đã liên hệ nói cuối tuần này Lee Minhyeong sẽ nhận được giấy triệu tập."

Choi Wooje nói: "Nếu anh thay đổi chủ ý, hiện tại rút đơn kiện còn kịp."

"Tôi sẽ không thay đổi chủ ý."

Sự tình đã phát triển đến mức này, Sanghyeok hận nhất vẫn là chính mình. Trải qua nhiều thống khổ như vậy, đã nhận quá nhiều khuất nhục, làm sao có thể quên chứ? Vì sao vẫn còn tình cảm với Lee Minhyeong/ Con của hai người đã không còn, ràng buộc giữa hai người cũng mất theo nó.

Như vậy cũng tốt! Cậu và Lee Minhyeong hoàn toàn kết thúc.

Choi Wooje cẩn thận quan sát Sanghyeok, phát hiện thần sắc cậu kiên quyết, không có một tia do dự, hắn thả lỏng hơn một chút. Lúc này đây Sanghyeok đã hoàn toàn thất vọng về Lee Minhyeong rồi.


Xe hơi tiến vào khu biệt thự, xe chậm lại chuẩn bị dừng, một người từ bên đường xông tới, chắn ở phía trước xe.

Tài xế dừng xe, Choi Wooje nhìn thấy người ngăn xe lại là Lee Seongwoong.

Lee Seongwoong bước nhanh đến hàng ghế sau, cách cửa sổ xe mà nói: "Kim thiếu, tôi là Lee Seongwoong, tôi có việc rất quan trọng muốn gặp cậu."

Ở trong ấn tượng của Sanghyeok, Lee Seongwoong so với Lee Minhyeong còn tự cao tự đại hơn. Bốn năm trước, Lee Seongwoong ghét bỏ xuất thân của cậu không xứng với Lee Minhyeong, trào phúng cậu, vũ nhục cậu. Bốn năm sau lại giống bọn nô tài hèn mọn chờ trước cửa nhà cậu. Người Lee gia đều làm người ta buồn nôn.

Cửa sổ xe hạ xuống, sườn mặt lạnh lùng của Sanghyeok lộ ra: "Ông không có tư cách nói chuyện với tôi?."

Sau khi nhìn thấy mặt Sanghyeok, Lee Seongwoong khiếp sợ không thôi. Tại sao người này lại lớn lên giống Moon Hyeonjoon như vậy?

Chẳng lẽ ... Trong lòng Lee Seongwoong xuất hiện một suy đoán lớn mật nhưng rất nhanh đã bị ông ta gạt đi. Không có khả năng! Cậu ta tuyệt đối không phải là Moon Hyeonjoon!

Moon Hyeonjoon chỉ là một đứa nghèo hèn không quyền không thế, không thể trở mình hoá thành gia chủ tôn quý của Kim gia.

Lee Seongwoong cắt đứt suy nghĩ, gương mặt tươi cười nói: "Kim thiếu, chuyện phát sinh mấy ngày trước là vợ tôi không đúng, tôi cố ý mang bà ấy tới đây tạ tội với cậu."

Lee Seongwoong túm Shim Suryeon, đẩy bà ta đến bên cạnh xe, quát lớn nói: "Còn không mau xin lỗi Kim thiếu."

Shim Suryeon hai má sưng đỏ, đầu bù tóc rối, cả người chật vật vô cùng, nào còn khí thế cao ngạo của ngày trước nữa.

Bà ta cong eo, hèn mọn mở miệng xin lỗi: "Kim thiếu, là tôi sai. Là tôi không biết rõ sự thật, là tôi tung tin bịa đặt, cầu xin cậu tha thứ cho tôi."

"Loại người hạ tiện như bà có tư cách gì cùng tôi nói chuyện?"

Sanghyeok cười lạnh: "Cái loại như con trai bà, căn bản không xứng với tôi. Anh ta đứng chung một chỗ với tôi chính là một loại sỉ nhục."

Shim Suryeon như bị sét đánh, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi dị thường. Những lời Sanghyeok nói, bà ta đã từng nói cho một người khác nghe.

Lúc biết được quan hệ của Lee Minhyeong và Moon Hyeonjoon, bà ta liền tìm đến Moon Hyeonjoon gây chuyện.

"Loại người hèn mọn hạ tiện như cậu, có tư cách gì cùng tôi nói chuyện?"

"Cái loại như cậu, căn bản không xứng với con trai tôi. Cậu cùng con tôi ở chung một chỗ chính là một loại sỉ nhục."

... 

Bà ta đã từng dùng những lời này vũ nhục Moon Hyeonjoon. Bây giờ Kim Sanghyeok đem nguyên những lời này đáp lại cho bà ta. Đúng là báo ứng.

Thấy Shim Suryeon chậm chạp không nói lời nào, Lee Seongwoong lại tát bà ta một cái: "Mau nhận lỗi với Kim thiếu."

"Kim thiếu, thực xin lỗi." Shim Suryeon hèn mọn khẩn cầu: "Cầu xin cậu tha thứ cho tôi."

Lee Seongwoong ngay sau đó nói thêm: "Kim thiếu, cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không cần tính toán chi li với người đàn bà không hiểu chuyện này,."

"Không hiểu chuyện? Bà ta không phải trẻ con lên ba. Tôi là người không thích để bản thân chịu thiệt bao giờ, bà ta lúc trước đối xử với tôi như thế nào, hiện tại tôi nhất định phải đòi gấp mười." Sanghyeok mặt vô biểu tình mà nói: "Lee phu nhân mời quỳ gối trước cửa biệt thự, quỳ đến khi nào tôi nguôi giận mới thôi."

"Quỳ xuống!" Lee Seongwoong quát chói tai ra tiếng, một chân đá vào đùi Shim Suryeon.

Shim Suryeon quỳ rạp xuống đất, bộ dáng hèn mọn chật vật tới cực điểm.

"Kim thiếu, cậu xem như vậy đã được chưa?" Lee Seongwoong cúi đầu khom lưng, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm ngày xưa. "Cậu yên tâm, bà ta sẽ luôn quỳ ở cổng lớn, khi nào cậu nguôi giận mới đứng lên."

Sanghyeok hơi hơi mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo: "Nếu là vợ chồng, Lee tiên sinh cũng quỳ đi! Vợ chồng không phải nên có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu sao."

Nụ cười trên mặt Lee Seongwoong liền biến mất, ông ta từ trước tới này chưa từng quỳ dưới chân người nào, dựa vào cái gì mà bắt ông ta quỳ trước một thằng nhóc bằng tuổi con mình.

Sanghyeok nói với vệ sĩ đi theo: "Mau giúp Lee tiên sinh."

Vệ sĩ xuống xe, gọi thêm vài người khác vây lấy Lee Seongwoong.

Lee Seongwoong bị ấn ngã trên mặt đất, ông ta và Shim Suryeon cùng nhau quỳ gối ngoài cửa biệt thự.


Cửa sổ xe chậm kéo lên, che đi gương mặt của Sanghyeok , xe hơi tiến vào biệt thự.

Sanghyeok vừa vào trong , Seungmin từ phòng chạy ra nhào vào trong lòng ngực cậu: "Ba ơi, ba đã về."

Sanghyeok bế nó lên: "Mấy ngày nay ở nhà có ngoan không?"

"Đương nhiên ngoan!" Seungmin nâng mặt Sanghyeok lên, quan sát kỹ lưỡng: "Ba ơi, bệnh của ba đã  tốt hơn chưa ạ?"

"Đã tốt hơn rồi." Seungmin vuốt ve mặt cậu: "Ba ơi, con nghe ông quản gia nói là bà tìm người đến bắt nạt ba nên ba mới bị thương phải nằm viện. Bà thật quá đáng, về sau con sẽ không chơi với bà nữa. Cha cũng không đúng, tại sao cha có thể để bà bắt nạt ba chứ? Cha nói muốn cùng con bảo vệ ba, cha đúng là kẻ đại lừa đảo. Ba ơi, con không cần cha nữa, chúng ta không cần để ý đến cha nữa."

Sanghyeok nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Seungmin: "Trẻ con không cần lo chuyện người lớn, còn chỉ cần sống vui vẻ là được."

"Seungmin thương ba lắm."

Seungmin ôm cổ Sanghyeok dán vào mặt cậu nói: "Vẫn là chú Wooje tốt hơn, chú Wooje chưa bao giờ bắt nạt ba, cũng sẽ không làm ba thương tâm."

Sanghyeok xoa xoa tóc của nó, "Đi chơi đi!"

Seungmin chạy đi tìm Choi Wooje chơi, gần đây nó hay tiếp xúc với Choi Wooje, nó đặc biệt thích Choi Wooje.


Việc Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon quỳ gối trước cửa biệt thự của Sanghyeok truyền tới tai Lee Minhyeong, Seo Jinhyeok nói: "Lee tổng, nên làm cái gì bây giờ?"

Lee Minhyeong nói: "Việc này là mẹ tôi không đúng, nên nhận trừng phạt."

Không chỉ là chuyện này không đúng, những chuyện trước kia làm cũng không đúng. Lee gia nợ Sanghyeok quá nhiều nên hoàn lại đầy đủ.

"Lee tổng gần đây rất nhiều công ty cung cấp hàng hoá đòi huỷ bỏ hợp đồng, còn tình nguyện đền bù tiền vi phạm hợp đồng cũng không muốn làm ăn với Lee thị nữa, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Seo Jinhyeok rất sốt ruột chuyện này, không có nguồn hàng, nhà xưởng sẽ phải đình công. Khi đó làm sao có thể hoàn thành các hợp đồng đã ký?

"Lee tổng, hẳn là Kim gia ra mặt can thiệp, nên mấy công ty đó mới có thể ... "

Lee Minhyeong  ngắt lời "Tìm thêm nguồn cung hàng mới."

Seo Jinhyeok vội la lên: "Chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy. Lee tổng, bằng không ngài đi tìm Kim thiếu thương lượng một chút ... "

Lee Minhyeong cười khổ lắc đầu. 

"Nếu Lee thị sụp đổ có thể làm em ấy nguôi giận, tôi đây liền hai tay đem Lee thị dâng lên."

Ánh mắt Lee Minhyeong tối tăm, không có chút ý chiến đấu nào. Mất đi Sanghyeok, anh đã không còn thiết tha điều gì nữa.

"Lee tổng, ngài không thể nghĩ như vậy. Không còn Lee thị, ngài càng không có tư cách cùng Choi Wooje ganh đua cao thấp."

Seo Jinhyeok lòng nóng như lửa đốt: "Choi Wooje đã mời đến luật sư nổi tiếng quốc tế, lệnh của toà án đã đưa đến công ty. Lúc này ngài nhất định phải tỉnh táo lại."

"Tôi không muốn tranh dành với Hyeonjoon, nếu như em ấy muốn, tôi liền cho em ấy."

Lee Minhyeong nói: "Nói cho luật sư, tôi đồng ý gặp mặt ."

Lúc thoả thuận có thể gặp Sanghyeok có lẽ đây là lần cuối cùng của hai người.



Sanghyeok ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, sau đó liền đến bệnh viện muốn xoá kết ấn. Tuy rằng bác sĩ nói lần phẫu thuật này rất nguy hiểm, cậuvẫn khăng khăng muốn làm, bác sĩ bất đắc dĩ chỉ có thể an bài thời gian phẫu thuật.

Choi Wooje nghe tin chạy tới muốn ngăn cản Sanghyeok vào phòng  phẫu thuật: "Anh Sanghyeok, anh không thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm."

"Tôi không muốn dây dưa không rõ với Lee Minhyeong nữa,"

Sanghyeok nhìn kết ấn trên cổ tay, ấn ký này ở trên người cậu là một sự sỉ nhục. Chỉ cần nhớ đến chuyện phát sinh ở suối nước nóng, cậu liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.

"Anh Sanghyeok, phẫu thuật rất nguy hiểm. Em không muốn anh xảy ra chuyện gì."

Choi Wooje nắm lấy tay Sanghyeok, lo lắng nói: "Em không để ý anh bị ai đánh dấu, chỉ cần anh khoẻ mạnh bình an chính là hạnh phúc lớn nhất đối với em. Chúng ta có thể không làm mấy việc thân mật hoặc là anh đánh dấu em cũng được."

"Wooje, tôi đã không thể dùng thuốc ức chế nữa. Nếu tôi không xoá kết ấn, về sau mỗi lần phát tình chỉ có thể đi tìm Lee Minhyeong. Tôi không muốn hèn mọn như trước kia thiếu điều vẫy đuôi lấy lòng anh ta."

Sanghyeok nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh mắt đã kiên định: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù có chết tôi cũng muốn loại bỏ những thứ liên quan đến Lee Minhyeong."

Hai mắt Choi Wooje đỏ ngầu, siết chặt nắm tay, hắn hận chính mình vô dùng, tại sao không thể bảo vệ tốt Sanghyeok. Bốn năm trước cũng thế, bốn năm sau vẫn không thay đổi.

Choi Wooje kìm nén bạo nộ nơi đáy lòng, hắn đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Sanghyeok: "Anh Sanghyeok, phẫu thuật nhất định sẽ thành công. Em ở bên ngoài chờ anh. Khi anh ra tới người đầu tiên anh thấy chính là em. Còn có Seungmin, nó đang ở nhà chờ anh."

Choi Wooje buông cậu ra nhìn Sanghyeok đi vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa nặng nề đóng lại, ánh mắt của Choi Wooje cũng theo đó trầm xuống. Đồng tử xám xịt như con thú ngủ đông bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra vồ lấy kẻ thù.

Hành lang an tĩnh dị thường, Choi Wooje đứng ở ngoài cửa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng. Nếu Sanghyeok xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lee Minhyeong cùng Lee gia đều phải chôn cùng.

Âm thanh di động cắt đứt suy nghĩ của hắn, Choi Wooje nhận máy: "Luật sư Hwang, có chuyện gì?"

"Choi thiếu, có một tin tốt."Luật sư Hwang nói: "Lee Minhyeong đã đồng ý gặp mặt thoả thuận quyền nuôi con, theo tôi biết, anh ta đã mời một luật sư không có tiếng trong ngành, cũng không phải chuyên gia về hôn nhân. Tôi nghĩ anh ta không muốn tranh quyền nuôi con."

"Ông nói cái gì?" Thanh âm của Choi Wooje chợt trầm xuống.

Luật sư Hwang hơi ngây người, ông chần chờ nói: "Choi thiếu, Lee Minhyeong ... anh ta không tranh quyền nuôi con đây không phải chuyện tốt sao?"

Tại sao ngữ khí của Choi Wooje lại thất vọng như vậy?

"Ông xác định anh ta mời luật sư không có thực lực?"

"Tôi chắc chắn. Tôi đã điều tra qua, luật sư đó chuyên ngành sản xuất kinh nghiệm mới có hai năm, hoàn toàn là một tay mơ. Hơn nữa Lee Minhyeong đồng ý  đến  buổi điều giải, đoán rằng đã tính toán từ bỏ quyền nuôi con." Luật sư Hwang nói: "Tôi đã chuẩn bị phương án chiến đấu lâu dài  không ngờ Lee Minhyeong lại từ bỏ, Thật là kỳ quái."

Ánh mắt Choi Wooje âm trầm, cất giấu nguy hiểm, hắn trầm ngâm nói: "Như vậy không được!"

"Choi thiếu, cậu nói cái gì?"

"Luật sư Hwang, Kim thiếu gần nhất thân thể không khoẻ, không có cách nào tham gia buổi điều giải. Ông báo lại cho toà án, lùi thời gian lại. Chờ ..." Choi Wooje tính toán thời gian: "Chờ tuần sau rồi tiến hành điều giải."

"Choi thiếu, tôi sẽ liên lạc với bên toà án." Luật sư Hwang nói: "Cậu có thể bảo Kim thiếu cứ yên tâm, lần này chúng ta thắng chắc rồi."


Choi Wooje tắt điện thoại, sắc mặt âm trầm. Kiện phải thắng nhưng tuyệt đối không thể thắng một cách thuận lợi như vậy.

Lee Minhyeong yêu thương Seungmin như vậy, lúc trước vì muốn có đứa nhỏ này không tiếc đem Sanghyeok từ một alpha biến thành omega. Lee Minhyeong đối với Sanghyeok và Seungmin cố chấp như vậy. Một người cố chấp lại từ bỏ con trai, đủ để chứng minh, có thể  anh ta đã chấp nhận để Sanghyeok tự do hoặc cũng có thể muốn làm thêm điều gì đó.

Nếu Lee Minhyeong dây dưa không thôi, Sanghyeok sẽ càng thêm thống hận anh ta. Mỗi một lần đều se đem Sanghyeok đẩy ra xa. Nhưng nếu Lee Minhyeong đột nhiên buông tay, Sanghyeok có thể nhìn thấy anh ta thay đổi rồi hồi tâm chuyển ý hay không?

Rốt cuộc thì giữa Sanghyeok và Lee Minhyeong vẫn còn Seungmin, Seungmin chính là nhịp cầu tình cảm, Lee Minhyeong muốn tiếp cận Sanghyeok lại quá dễ dàng.

Choi Wooje không dám mạo hiểm.


Sau khi tính toán một lúc, hắn đi đến lối thoát hiểm gọi điện thoại cho Shin Yunhwan

"Yunhwan, em đã kết thúc công việc chưa? Bên này ... Bên này có chút việc muốn mời em tới hỗ trợ."

Thanh âm nhẹ nhàng của Shin Yunhwan truyền đến: "Anh Wooje, có chuyện gì thì anh cứ nói. Chỉ cần em có thể giúp nhất định sẽ không từ chối."

"Yunhwan, em có thể đến bệnh viện không?" Choi Wooje rũ mắt che giấu sự gian xảo nơi đt: "Anh Sanghyeok ... anh ..."

"Anh Sanghyeok làm sao vậy?" Shin Yunwhan lập tức  cuống lên: "Anh Sanghyeok xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

"Anh Sanghyeok tới bệnh viện muốn xoá kết ấn, bác sĩ nói phẫu thuật rất nguy hiểm anh khuyên không được. Em đến đây khuyên anh ấy một chút."

Trong giọng Choi Wooje nói nhuộm đầy nôn nóng: "Bây giờ anh ấy sắp tiền hành phẫu thuật, Yunhwan, em ở cùng anh ấy lâu nhất, anh ấy hắn là sẽ nghe lời em nói"

"Anh Wooje, em qua liền, anh gửi địa chỉ bệnh viện cho em."

Shin Yunhwan nói với trợ lý vài câu, liền lái xe đi.

Choi Wooje tắt điện thoại, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo. Hắn gửi địa chỉ cho ShinYunhwan.


Hai mươi phút sau, Shin Yunhwan đã vội vã chạy tới. Nhìn thấy Choi Wooje đứng ở hành lang một mình, trong lòng y lộp bộp một tiếng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nôn nóng cùng lo lắng.

Y vọt đến trước mặt Choi Wooje: "Anh Wooje, anh Sanghyeok đâu?"

Choi Wooje nhìn về phía phòng phẫu thuật: "Đang làm phẫu thuật."

Gương mặt trắng nõn của Shin Yunhwan không còn chút huyết sắc nào: "Lee Minhyeong tên hỗn đản này! Nếu không phải tại anh ta, anh Sanghyeok cũng không khổ như vậy. Loại tra nam này nhất định không được chết tử tế."

Choi Wooje thở dài: "Anh đã khuyên anh Sanghyeok rồi, anh ấy vẫn khăng khăng như thế. Nhưng l đúng thôi, đổi lại là người khác cũng chịu không nổi khuất nhục như vậy. Lee Minhyeong còn nhiều lần lặp đi lặp lại hành vi vũ nhục anh Sanghyeok. Yunhwan, từ trước đến nay anh chưa từng hận ai bao giờ, Lee Minhyeong là người đầu tiên."

"Lee Minhyeong chính là cái loại chó má khốn nạn đến cầm thú cũng không bằng. Anh ta sớm muộn cũng phải trả giá, tuyệt đối không được chết tử tế."

Shin Yunhwan nhe răng, giống một con thú nhỏ đang phẫn nộ.

'Anh Sanghyeok nhất định sẽ không sao." Đáy lòng Shin Yunhwan yên lòng cầu nguyện.

"Yunhwan, mọi chuyện không đơn giản như chúng ta tưởng." Choi Wooje lo lắng sốt ruột: "Lee Minhyeong đã mời luật sư, anh ta muốn tranh đoạt quyền nuôi Seungmin với anh Sanghyeok. Seungmin rất quan trọng với anh Sanghyeok nhất định không thể để Lee Minhyeong thắng vụ kiện này."

Shin Yunhwan căm giận nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, em có thể giúp được chuyện gì không?"
Choi Wooje nói: "Đúng là cần em giúp, chờ sau khi anh Sanghyeok làm phẫu thuật xong rồi nói."

Shin Yunhwan nắm chặt nắm tay: "Nhất định không để Lee Minhyeong lấy được quyền nuôi Seungmin."


Trong quá trình phẫu thuật, Sanghyeok vẫn luôn thanh tỉnh. Thiết bị lạnh băng đâm xuyên qua làn da, cho dù đã dùng thuốc tế nhưng cũng không thể xoá đi toàn bộ thống khổ. Cậu rất đau, mỗi một giây đau đớn đều nhắc nhở cậu, không thể tha thứ cho Lee Minhyeong, nhất định phải quên đi người này, mạnh mẽ mà sống tiếp.

Mồ hôi lăn từ trán Sanghyeok xuống, dọc theo gương mặt tái nhợt trượt xuống dưới giường phẫu thuật. Hộ sĩ lau mồ hôi, thấy sắc mặt cậu khó coi vô cùng, nhẹ giọng hỏi: "Kim thiếu, cậu có ổn không?"

Cô đến gần quan sát tình hình của Sanghyeok, cũng may không có gì quá xấu. Từng đợt đau đớn như mũi khoan ở trong thân thể cậu đào bới, rất đau, cậu có thể cảm thấy rõ ràng cơn đau đang vặn vẹo trong thân thể, cuối cùng không ngừng khuếch tán.

Trước mắt Sanghyeok dần biến thành màu đen, tầm mắt của cậu ngày càng mơ hồ.

"Bác sĩ, không ổn rồi. Kim thiếu ..."

Bên tai truyền đến thanh âm hoảng sợ của hộ sĩ, tiếp theo là một loạt âm thanh ồn ào khác, tiếng bác sĩ gọi ầm ĩ, chỉ là nhưng âm thanh đó cách cậu càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong hư vô.

Bác sĩ lao ra khỏi phòng phẫu thuật, "Kim thiếu tình hình không tốt lắm, hiện tại đang cấp cứu. Yêu cầu người ký giấy đồng ý phẫu thuật khẩn cấp."

Choi Wooje kinh sợ, lúc phản ứng lại hốc mắt muốn nứt ra, giận dữ hét lên: "Cái gì?"

"Phẫu thuật xoá kết ấn vốn đã nguy hiểm, hơn nữa Kim thiếu là lần thứ hai xoá kết ấn, nguy hiểm gấp đôi. Tôi đã sớm nói với cậu ấy, nhưng mà ..."

Bác sĩ nói còn chưa dứt lời, người đã bị Choi Wooje túm tới trước mặt: "Tôi mặc kệ nguy hiểm như nào, ông nhất định phải cứu được anh ấy. Nếu anh Sanghyeok có chuyện gì ngoài ý muốn, ông cùng cả cái bệnh viện này tất cả các người phải chôn cùng anh ấy."

Choi Wooje dùng sức đem bác sĩ đẩy đến phòng phẫu thuật: "Đi vào cứu anh ấy mau!"

Bác sĩ bị ánh mắt của hắn doạ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn chạy vào phòng phẫu thuật.

Hai chân Shin Yunhwan nhũn ra, đã có chút không đứng được, y dựa người vào vách tường thở từng gơi nặng nhọc, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Tại sao lại như vậy? Người tốt như anh Sanghyeok, tại sao phải chịu những việc này? Tất cả là tại Lee Minhyeong.

Choi Wooje siết chặt nắm tay, kìm nén hoảng cùng phẫn nộ nới đáy lòng.

Hắn nhìn về phía Shin Yunhwan : "Yunhwan, anh đi gọi điện tìm bác sĩ tới, em ở chỗ này đợi, có việc gì thì ra ngoài tìm anh."

Shin Yunhwan hoảng loạn gật đầu.


Choi Wooje ra bên ngoài gọi cho viện y học kêu bọn họ phái hai chuyên gia đến đây. Hắn gọi liên tiếp mất cuộc điện thoại, muốn vận dụng hết mối quan hệ để cứu Sanghyeok.

Tập đoàn Lee thị có rất nhiều công ty y dược cùng các trung tâm nghiên cứu khoa học, động tĩnh của Choi Wooje bên này đã kinh động đến Lee Minhyeong, anh cảm thấy không thích hợp,người  Choi Wooje tìm đều là các chuyên gia chuyên khoa omega.

Có thể làm Choi Wooje đại động như vậy chỉ có thể là Sanghyeok, chẳng lẽ Sanghyeok đã xảy ra chuyện?

Lee Minhyeong kêu Seo Jinhyeok kiểm tra, lúc sau mới biết được Sanghyeok đang ở bệnh viện xoá kết ấn.


Choi Wooje nói chuyện điện thoại xong trở lại, vừa bước vào hành lang liền nhìn thấy Shin Yunhwan chỉ vào Lee Minhyeong chửi ầm lên: "Lee Minhyeong, anh là đồ không có đạo đức, là đồ súc sinh, sao anh còn mặt mũi mà xuất hiện ở chỗ này? Sao anh không biết xấu hổ mà còn dám đến tìm anh Sanghyeok? Nếu anh Sanghyeok có bất trắc gì tôi đem cả nhà anh chôn cùng."

Lee Minhyeong sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng anh không có cãi lại, tùy ý Shin Yunhwan mắng.

Choi Wooje đi tới, hai tròng mắt âm trầm dâng lên tức giận: "Ai kêu anh tới? Cút đi! Anh Sanghyeok không muốn nhìn thấy anh."

Lee Minhyeong cố nén tức giận, không muốn xung đột với Choi Wooje. Bây giờ quan trọng nhất là an nguy của Sanghyeok.

"Hyeonjoon, em ấy thế nào?"

"Thế nào? Anh còn mặt mũi mà hỏi sao?" Thanh âm của Shin Yunhwan run rẩy, chỉ cần nghĩ đến Sanghyeok vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật sống chết không rõ, y liền muốn bóp chết tên hỗn đảng Lee Minhyeong này.

Lee Minhyeong siết chặt nắm tay không nói thêm tiếng nào.

Hành lang yên tĩnh đến quỷ di. Dù sao cũng đang ở bệnh viện cả ba người cũng không nháo nữa.

Trái tim của Lee Minhyeong treo trên không trung, chỉ mong Sanghyeok bình an qua khỏi. Chỉ cần Sanghyeok không có việc gì, từ nay về sau anh nhất định sẽ cách xa cậu, sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Lee Minhyeong rất hối hận, chỉ vì nhất thời xúc động mà đánh dấu Sanghyeok.So với việc mất đi Sanghyeok anh càng sợ Sanghyeok gặp chuyện ngoài ý muốn hơn.

Thời gian như ngừng lại, từng giây từng phúc đặc biệt gian nan.


Lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lee Minhyeong như được sống lại, anh chạy tới cửa nhưng lại bị ánh mắt của Sanghyeok khoá chặt tại chỗ. Thời điểm Sanghyeok nhìn anh, trong ánh mắt đã không còn chút gợn sóng nào, giống như nhìn một người xa lạ.

Một giây đó, Lee Minhyeong cảm nhận được sự tuyệt vọng xưa nay chưa từng có.

"Lee Minhyeong, chúng ta về sau không còn quan hệ gì nữa."

Sanghyeok dần đi xa, có rất nhiều điều muốn nói, Lee Minhyeong muốn ngăn cậu rời xa mình. Nhưng anh không dám, anh cũng không có mặt mũi nào làm như vậy nữa.

Lúc này đây, anh và Sanghyeok đã hoàn toàn hết thúc rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro