Chương 85: Đứa bé không còn
Sau khi gặp bác sĩ, tâm tình của Sanghyeok chạm đáy, cậu chưa bao giờ chờ mong kỳ phát tình đến như vậy. Chỉ cần phát tình liền chứng minh cậu không có thai. Cậu có thể nhanh chóng điều dưỡng thân thể cho tốt sau đó xoá đi kết ẩn thì cậu và Lee Minhyeong sẽ không còn chút quan hệ nào nữa. Về sau cậu đi dương quan đạo, Lee Minhyeong đi cầu độc mộc, bọn họ không còn gặp lại nữa.
Đêm nay, Sanghyeok ngủ không yên. Mãi đế nửa đêm mới chợp mắt, trong lúc mê man cậu cảm thấy có tiếng động rất nhỏ truyền đến. Sanghyeok mở choàng hai mắt, trong bóng đêm, cậu đối diện với một ánh mắt nóng rực.
Không chờ cậu lên tiếng, người nọ nhanh hơn một bước bịt miệng cậu lại: "Hyeonjoon, em đừng kêu."
Lee Minhyeong!
Mặt Sanghyeok đều trầm xuống, đáy mắt hiện lên hận ý. Cậu không muốn nhìn thấy Lee Minhyeong, nhưng người này vẫn cố tình xuất hiện trước mặt cậu. Sanghyeok húc khuỷu tay về phía sau, Lee Minhyeong lách mình tránh được, một tay nắm lấy cổ tay cậu đem người cố định trong ngực.
Bị hơi thở nóng rực vờn quanh làm cả người Sanghyeok cứng đờ. Chuyện phát sinh ở suối nước nóng nháy mắt lại hiện về , gợi lên những ký ức đau khổ. Sanghyeok muốn điên lên, vặn vẹo thân thể muốn thoát.
Lee Minhyeong quá quyến luyến mùi hương trên cơ thể cậu, vẫn ôm Sanghyeok không buông. Có trời mới biết trong khoảng thời gian này anh nhớ Sanghyeok đến mức nào, nếu không phải Jeon Seokjin vẫn luôn cho người giám sát thì anh đã sớm tới gặp Sanghyeok rồi.
"Hyeonjoon em đừng kêu người tới. Anh chỉ muốn nói với em mấy câu, nhìn em thêm mấy cái. Anh cầu xin em cho anh vài phút. Anh thật sự sẽ không làm bất cứ hành động nào thương tổn đến em.
Cánh tay bị thương của Lee Minhyeong còn đang bó bột, một tay căn bản không khống chế được Sanghyeok. Anh đơn giản buông bàn tay che miệng Sanghyeok ra, trong bóng đêm si mê nhìn cậu.
"Cút" Sanghyeok quát khẽ ra tiếng.
"Anh có chuyện muốn hỏi em, hỏi xong anh lập tức cút."
Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cậu: "Em ... em đang mang thai đúng không?"
Hai chữ 'mang thai' này làm cả người Sanghyeok khó chịu, cậu lạnh lùng nói: "Không có."
"Em đừng gạt anh. Nếu em thật sự mang thai ..."
Sanghyeok giơ tay đánh qua, một cái tát ngăn cho Lee Minhyeong hỏi tiếp.
"Hyeonjoon, anh biết em tâm tình không tốt, Nếu đánh anh có thể làm em thoải mái vậy thì em đánh đi."
Lee Minhyeong bất động, tính toán muốn làm Sanghyeok nguôi giận trước.
"Cút."
Sanghyeok một chữ cũng không muốn nói thêm với anh.
"Em trả lời câu hỏi của anh trước đã, có phải hay không ?"
"Không phải." Sanghyeok đánh gãy lời anh, căm hận nói: "Cho dù có, tôi cũng không cần nó."
Lee Minhyeong biết cậu nói được làm được, thật sự có thể đi phá thai.
"Hyeonjoon, anh cầu xin em đừng đi phá thai. Nếu em không cần nó, sinh xong có thể đưa cho anh, anh sẽ nuôi nấng nó lớn lên."
Không có ai không cần con của mình , còn không phải bất đắc dĩ mới làm như vậy sao?
"Cút, cút ra ngoài cho tôi."
Sanghyeok tức giận hét ra tiếng, giữ chặt cánh tay Lee Minhyeong đem anh đẩy ra khỏi phòng.
Nghe được thanh âm bạo nộ, Kim Junsik cùng người hầu cuống quýt đuổi tới lầu hai. Lúc nhìn thấy Lee Minhyeong ngoài hành lang, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng ông vẫn lịch sự, bày ra tư thế tiễn khách: "Lee tổng, mời."
Lee Minhyeong nhìn cửa phòng đóng chặt, thở dài một tiếng, Anh đi xuống lầu, Kim Junsik đi theo phía sau.
Lúc đi ra tới cửa, Lee Minhyeong quay đầu lại nhìn Kim Junsik: "Hyeonjoon có thai hay không?"
Kim Junsik nói: "Không có, Thiếu gia chỉ là thân thể không thoải mái nên mới mời bác sĩ đến kiểm tra."
Lee Minhyeong không thể hình dung được cảm xúc hiện tại là gì, có chút nhẹ lòng nhưng cũng thực thất vọng. Anh rất muốn Sanghyeok mang thai như vậy Sanghyeok nhất định sẽ vì con mà tha thứ cho anh.
Kim Junsik nhìn ra tâm tư của anh, nhíu mày mói: "Lee tổng, nếu cậu còn muốn thiếu vui vẻ khoẻ mạnh thì tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa. Hiện tại cảm xúc của thiếu gia không ổn định nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó nằm ngoài kiểm soát. Cho nên cậu đừng ép cậu ấy quá,"
Sanghyeok hiện tạo giống như cây cung đã kéo đến cực hạn, nói không chừng ngày nào đó chịu không nổi sẽ gãy thành từng đoạn.
Cưỡng chế đánh dấu Sanghyeok, việc này đúng là đã quá phận. Lee Minhyeong trong lòng rất rõ bản thân làm như vậy là không đúng nhưng anh không có cách nào khác, anh chỉ muốn cùng Sanghyeok ở bên nhau. Nếu như không đánh dấu Sanghyeok, cậu xoay người sẽ cùng Choi Wooje đính hôn, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nào dành cho anh nữa.
"Nếu Hyeonjoon có chuyện gì, phiền ông báo cho tôi biết."
Lee Minhyeong ra khỏi biệt thự nhưng không có rời đi mà đứng ở căn biệt thự đối diện. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng Sanghyeok.
Trong phòng không bật đèn nhưng anh biết Sanghyeok chưa ngủ được. Lee Minhyeong hối hận, anh không nên cứ như vậy mà chạy tới đây, gần đây tâm tình của Sanghyeok không tốt, khẳng định ngủ không ngon.
Đều tại Seungmin gọi điện đến làm anh đứng ngồi không yên.
"Lee tổng, mời ngài rời đi cho." Vệ sĩ do Jeon Seokjin phái tới tiến lên phía trước, trầm giọng nói: "Ngài đừng làm khó chúng tôi, mong ngài mau rời đi."
Lee Minhyeong nói: "Không cần cậu giục tôi, tôi sẽ đi. Chờ em ấy ngủ rồi tôi liền đi."
Vệ sĩ thật khó xử: "Ngài vẫn là nhanh đi thôi. Chúng tôi còn phải báo lại với ngài tổng thống."
"Em ấy còn chưa ngủ, tôi phải chờ em ấy ngủ mới có thể đi."
Lee Minhyeong dựa vào cột đèn bên cạnh, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú cửa sổ phòng Sanghyeok: "Tôi biết em ấy bây giờ không ngủ được, nhất định đang hận tôi. Tôi cũng không muốn làm như vậy nhưng tôi không khống chế được bản thân. Các người đều cảm thấy tôi là tên khốn nạn, không ai hiểu được tâm tình của tôi khi mất đi em ấy. Khi đó, tôi hận không thể chết theo em ấy. Hiện tại em ấy còn sống, tôi thật sự không thể chết. Tôi muốn cùng em ấy ở bên nhau, cả đời đều ở bên nhau. Nếu có chết cũng nằm chung một phần mộ."
Lee Minhyeong lải nhải mà nói, cũng mặc kệ vệ sĩ có nghe hay không. Thật ra những lời này hơn phân nửa là nói cho chính mình nghe.
Anh không đi, vệ sĩ cũng không dám cưỡng chế đuổi người. Lệnh của Kim Junsik là không cho Lee Minhyeong xuất hiện trước mặt Sanghyeok nhưng cũng không nói không cho anh ở bên ngoài chờ.
Lee Minhyeong đứng ở đó đến bốn giờ sáng.
Tia nắng ban mai dần phá tan đường chân trời, anh cử động xương khớp đã cứng đờ nói với vệ sĩ: "Tôi đi đây. Vất vả cho cậu rồi, đêm nay lại đến."
Vệ sĩ kinh ngạc: "Hôm nay ngài còn tới sao?"
"Tôi chỉ đứng ở chỗ này không đi vào." Lee Minhyeong nói xong liền gọi điện thoại cho trợ lý đến đón anh tới công ty.
Từ ngày hôm đó, Lee Minhyeong ban ngày ở công ty xử lý công vụ, buổi tối canh giữ ở cửa biệt thự trông Sanghyeok.
Vệ sĩ thấy anh không có ý muốn xông vào nên cũng không ngăn cản anh nữa.
Lee Minhyeong mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Sanghyeok, chỉ là với khoảng cách này anh căn bản không nhìn thấy bên trong phòng nhưng anh vẫn muốn nhìn, dường như như vậy mới có thể làm anh an tâm hơn.
Từ sau buổi tối Lee Minhyeong xuất hiện, Sanghyeok liền tịch thu điện thoại cùng đồng hồ của Seungmin.
Seungmin biết mình gặp rắc rối không dám phản kháng, ngoan ngoãng mang giao hết đồ ra.
Kỳ phát tình của Sanghyeok vẫn không tới, chớp mắt đã mười ngày trôi qua. Mỗi ngày cậu đều nôn nóng mong chờ, cả người sắp hỏng đến nơi. Nhưng từ hôm bị đáng dấu tới nay cũng gần một tháng, lúc này có thể kiểm tra xem mình có thai hay không, nhưng Sanghyeok lại không dám.
Hôm nay cậu thật sự không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo giải sầu. Cứ ở mãi trong phòng kín cậu sợ mình sẽ phát điên mất.
Sanghyeok một mình đi ra ngoài biệt thự, chung quanh có đèn đường chiếu sáng . Cậu một đường đi đến hồ nhân tạo, đứng ở bên hồ hóng gió.
Ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi sàn sạt. Sanghyeok đứng bên hồ thật lâu, đến khi có một chiếc áo khoác dừng trên người, cậu mới lấy lại tinh thần.
"Hyeonjoon, em cần phải trở về thôi."
Nghe được thanh âm của Lee Minhyeong, biểu tình của Sanghyeok lập tức biến hóa, mặt cậu nhuộm đầy lệ khí, cởi áo khoác ra nện lên người Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong bắt được áo khoác, đi theo phía sau cậu: "Hyeonjoon, em đừng nóng giận. Việc kia là anh không đúng, anh cũng không còn cách nào mời bày ra hạ sách đó. Chỉ cần em không kết hôn với Choi Wooje, em muốn anh làm gì cũng được."
"Lee Minhyeong sao anh không đi chết đi. Anh chết tôi liền vui vẻ."
Sanghyeok cảm thấy mình không phải là người độc ác nhưng đối mặt với Lee Minhyeong cậu không có cách nào thiện lương được."
"Không cần nói lại những lời này. Trong lòng không thoải mái, em đánh anh mắng anh đều được,đừng tức giận không tốt cho sức khoẻ của em.
Lee Minhyeong dây dưa làm Sanghyeok đặc biệt bực bội, cậu liền đấm một quyền lên mặt Lee Minhyeong: "Cút khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lee Minhyeong lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh lại đứng ở trước mặt cậu: "Anh nhìn em về đến nhà liền cút."
Sanghyeok siết chặt nắm tay, đối với tên mặt dày này không có biết nói gì nữa. Cậu không muốn cùng Lee Minhyeong tiếp tục dây dưa liền bước nhanh về biệt thự.
Lee Minhyeong đi phía sau cậu không nhanh không chậm cách cậu khoảng 1 mét , không có tiến lên làm phiền.
Sau khi Sanghyeok trở lại biệt thự, Lee Minhyeong lại đứng ở chỗ cũ ngửa đầu nhìn cửa sổ phòng Sanghyeok. Lúc cậu vén rèm lên nhìn xuống liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tâm tình càng thêm bực bội.
Đúng là âm hồn bất tán. Cậu mắng một tiếng, buông rèm lên giường nằm ngủ.
Lee Minhyeong đứng đến 3 4 giờ sáng mới rời đi, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng.
Về đến nhà thay quần áo, lúc chuẩn bị rời đi lại đụng phải Shim Suryeon.
"Con trai, mặt con làm sao vậy?"
Shim Suryeon lo lắng nhìn anh: "Tại sao lại bị thương nặng như vậy? Là ai đánh con?""
"Con rất bận" Lee Minhyeong nói có lệ một tiếng liền lên xe.
"Con trai,.mẹ ....."
Không đợi Shim Suryeon nói xong, Lee Minhyeong đã lái xe đi mất.
Rốt cuộc có xem tôi là mẹ của anh không? Bây giờ càng ngày càng quá đáng. Đáy lòng Shim Suryeon mắng một tiếng, sau đó kêu thám tử tư điều tra Lee Minhyeong gần đây hay đi đâu.
Lúc biết được vết thương trên người Lee Minhyeong có liên quan đến Sanghyeok. Shim Suryeon liền tức giận. Nam nhân kia không phải chỉ giống Moon Hyeonjoon thôi sao, dám đánh con trai của bà ta đúng là không biết sống chết.
Sanghyeok hẹn một vị đạo diễn, mới từ công ty đi ra đã có một đám phóng viên chen chúc chạy đến chỗ cậu.
Microphone cùng camera nhắm thẳng vào cậu, điên cuồng chụp ảnh.
"Kim thiếu, ngài cùng Lee tổng đang yêu đương đúng không?
"Nghe nói cánh tay của Lee tổng là do cậu đáng gãy, cậu vì yêu sinh hận nên trả đũa Lee tổng.Xin hỏi việc này có thật hay không?"
"Lee tổng muốn đính hôn với một omega, cậu muốn tranh giành tình cảm mà tìm đám lưu manh đánh dấu omega kia, có đúng hay không?"
"Kim thiếu, cậu cùng Lee tổng rốt cuộc là quan hệ gì?"
Vệ sĩ ngăn đám phóng viên, trợ lý che chở Sanghyeok ra ngoài. Một đoạn đường ngắn bị đám phóng viên vây lấy không đi qua được.
"Cậu ta chính là thấy gia đình chúng tôi có tiền, ỷ vào việc mình lớn lên có tám phần giống con dâu đã mất của tôi, đem con trai tôi xoay vòng. Con trai tôi vì nhớ nhung con dâu cũ, lúc trước nó yêu vợ đến thảm. Con dâu của tôi vì chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình, con trai tôi cực kỳ bi thương đối với vợ nhớ mãi không quên. Nếu cậu ta không giống con dâu tôi thì con trai tôi cũng không thèm liếc mắt một cái. Kim Sanghyeok chính là một tên vô liêm sỉ, sinh hoạt cá nhân của cậu ta đặc biệt hỗn loạn, lừa gạt tình cảm của con trai tôi, cậu ta chính là kẻ lừa đảo."
Shim Suryeon đột nhiên lao tới, giơ lên tay muốn đánh Sanghyeok. Cậu nhanh hơn nắm lấy cổ tay của ba ta, trở tay một cái, đem Shim Suryeon đẩy ngã trên mặt đất.
Bốn năm sau lại một lần nữa gặp lại Shim Suryeon, Sanghyeok chỉ muốn đem bà ta băm thành từng mảnh.
Cậu tức giân quát: "Nên tìm hiểu sự thật đi rồi hãy chạy đến đây nói chuyện, là con trai bà quấn lấy tôi. Mời bà về dạy dỗ lại con trai cho tốt, bảo anh ta cút xa xa tôi ra một chút."
"Rõ ràng là mày câu dẫn ta con trai tao, mày dám làm không dám nhận!"
Shim Suryeon ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn, kêu trời khóc đất: "Các phóng viên, mọi người mau đem bộ mặt thật của cậu ta ra ánh sáng đi. Là cậu ta câu dẫn con trai tôi, con trai tôi đã có vị hôn thê, hai đứa nó đã bên nhau rất lâu, tình cảm cũng khá tốt. Vì muốn chia rẽ , Kim Sanghyeok đã bắt cóc con dâu tương lai của tôi, còn kêu bọn lưu manh đánh dấu nó. Sau đó, con dâu tương lai của tôi không chịu được nhục nhã mà tự sát. Loại người ác độc như vậy chính là khối u ác tính của xã hội, cần được loại bỏ."
Sau khi Shim Suryeon nói xong, phóng viên bắt đầu hướng về phía Sanghyeok. Tình hình càng lúc càng quá mức, sắc mặt Sanghyeok khó coi đến cực điểm.
Trợ lý cảm thấy được cảm xúc của Sanghyeok không đúng, sợ cậu mất khống chế, âm thầm nhắc nhở nói: "Kim thiếu, ngàn vạn lần không được trúng kế. Chúng ta đi trước, nơi này có camera sẽ ghi lại hành vi của bọn họ. Xong việc tôi sẽ tìm luật sư để khởi tố."
Sanghyeok là người trong giới giải trí đương nhiên biết thời điểm này không thể đáp lại. Cậu cố gắng kìm nén phẫn nộ, chuẩn bị rời đi.
Phanh!
Một quả trứng thối bay về phía Sanghyeok. Cũng may có trợ lý chống đỡ nhưng chất lỏng tanh tưởi vẫn bắn lên người Sanghyeok. Hết trứng thối lại đến lá cải, hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Nhìn Sanghyeok bị vây lại tấn công, Shim Suryeon lộ ra nụ cười đắc ý. Muốn đấu với tao, mày còn non lắm.
Mấy người già không biết từ chỗ nào lao tới còn giơ gậy đánh về phía Sanghyeok. Đều là các ông bà tóc hoa dâm nên không ai dám chạm vào.
Sanghyeok chỉ dẫn theo 4 vệ sĩ, hai người chống đỡ phóng viên, hai người khống chế các lão nhân, nhưng vẫn có một ông cụ chui được qua chỗ trống, giơ cây gậy to bằng miệng chén muốn đánh lên người Sanghyeok.
Sanghyeok nghiêng mình né tránh, không có chú ý đến trứng vỡ trên mặt đất. Cậu liền trượt chân ngã xuống.
Một cơn đau từ bụng nhỏ truyền đến, nhánh mắt đau đến khó thở, trước mắt cậu dần biến thành màu đen
Sanghyeok gọi tên trợ lý.
Lúc này trợ lý mới chú ý đến cậu té ngã, cuống quýt lại muốn dìu cậu dậy: "Kim thiếu, cậu làm sao vậy?"
"Taeyong! Gọi điện thoại!"
Sanghyeok đã có chút lo sợ, cơn đau này làm cho cậu thật sự hoảng loạn.
Cậu đứt quãng nói: "Gọi ... gọi cấp cứu!"
Lời còn chưa nói xong, người đã ngất đi rồi.
Trợ lý sợ hãi, cuống quýt gọi cấp cứu. Sau khi náo vị trí, đang chuẩn bị đỡ Sanghyeok lại phát hiện phía dưới chỗ cậu ngã có máu.
Lúc Lee Minhyeong nhận được tin chạy đến, phát hiện cửa bệnh viện đã bị phóng viên vây kín. Đám phóng viên này như phát điên vô cùng hưng phấn muốn lấy tin nóng hổi.
Sợ rước thêm phiền toái cho Sanghyeok, Lee Minhyeong kêu trợ lý tới dẫn dắt đám phóng viên đó rời đi cuối cùng cũng thành công tiến vào bệnh viện.
Vừa mới vào đã đụng phải Choi Wooje cùng Kim Junsik vội vã đi tới. Nhìn thấy Lee Minhyeong, Choi Wooje liền xông lên trước đấm vào mặt anh: "Cút đi. Anh không có tư cách đến gặp anh Sanghyeok."
Lee Minhyeong bị đánh một cái lảo đảo, sau khi từ trên mặt đất đứng lên , lau sạch máu trên khóe miệng : "Choi Wooje, tôi không rảnh cùng cậu đánh nhau. Hyeonjoon đâu? Em ấy ở đâu?"
"Anh không xứng nhắc tới cái tên đó. Lee Minhyeong là anh chỉ thị cho mẹ anh đến gây sự đúng không, bây giờ lại chạy tới làm bộ làm tịch. Anh một hai phải bức chết Sanghyeok thì mới vừa lòng đúng không? Nếu anh còn có lương tâm thì mau cút đi."
Choi Wooje hai tròng mắt đỏ ngầu, đáy mắt tràn ngập sát ý . Hắn chưa bao giờ hận một người như vậy, hắn hận không thể đem Lee Minhyeong ra băm thành từng mảnh. Nếu không vì Lee Minhyeong, Sanghyeok cũng không chịu khổ như vậy/
"Tôi hỏi Hyeonjoon đang ở đâu?"
Lee Minhyeong đã cố gắng đè nén cơn phẫn nộ, anh một phen túm chặt vạt áo trước của Choi Wooje, đem hắn nhấc tới trước mặt mình. Hai tròng mắt dâng lên lửa giận, như là muốn đem Choi Wooje đốt cháy thành than.
Choi Wooje cắn răng nhìn anh.
Ánh mắt hai người va vào nhau trong lúc nhất thời không khí trở nên quỷ dị.
Kim Junsik kéo hai người ra: "Đều bình tĩnh một chút! Thiếu gia còn ở trong phòng phẫu thuật."
Nghe được ba chữ "Phòng phẫu thuật", da đầu Lee Minhyeong đều nổ tung.
"Hyeonjoon rốt cuộc làm sao vậy?"
Kim Junsik muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặng nề mà thở dài.
Lee Minhyeong đáy lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng tràn ngập bất an.
Choi Wooje không có biện pháp cùng Lee Minhyeong chung sống hoà bình, hắn bước nhanh đến trước phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.
Lee Minhyeong theo sát sau đó, đứng ở góc khác.
Kim Junsik ở cách đó không xa gọi điện thoại an bài đội ngũ truyền thông giải quyết đống tin tức không tốt của Sanghyeok trên mạng. nếu không xử lý nhanh chỉ sợ không áp xuống được.
Cửa phòng phẫu thuật thật lâu mới mở ra, bác sĩ đi ra ngoài.
Lee Minhyeong bước nhanh tiến, đẩy Choi Wooje sang một bên: "Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang, tiếc nuối thở dài: "Người lớn không có việc gì nhưng đứa bé không giữ được. Mới vừa làm phẫu thuật xong, bệnh nhân sẽ được đưa ra sớm thôi. Yêu cầu nằm viện quan sát mấy ngày chờ tình hình cơ thể ổn định mới có thể xuất viện.
"Ông .. ông nói cái gì?"
Lee Minhyeong cảm giác giống như là có người gõ anh một gậy khiến đầu óc quanh cuồng.
Đứa bé không giữ nổi.
Đứa bé không giữ nổi.
Sanghyeok mang thai! Tại sao lại nói mình không mang thai?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Bác sĩ cho rằng anh không nghe rõ, lặp lại nói: "Cậu ấy bị ngã quá nghiêm trọng, đứa bé không giữ nổi."
Lee Minhyeong lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Người bệnh thế nào? Thân thể của em ấy có sao không?"
Đứa bé không còn là kết cục đã định, hiện tại quan trọng nhất vẫn là Sangheyok. Chỉ cần Sanghyeok bình an không có việc gì, anh liền an tâm rồi.
" Người bệnh thể trạng thái không tốt lắm, yêu cầu tĩnh dưỡng một thời gian. Sinh non tổn thương rất lớn đến thân thể, cho dù là nam nhân cũng không ngoại lệ. Về sau phải chú ý, nhất định không thể không bất cẩn như vậy.
Bác sĩ dặn dò xong liền rời đi.
Lee Minhyeong thất hồn lạc phách đứng im ở nơi đó, ngực trái như là bị người ta đào một lỗ, đau đến khó chịu.
Sanghyeok mang thai, đứa con thứ hai của bọn họ.Đây vốn là việc mừng, nhưng tại sao lại biến thành loại cục diện này. Lee Minhyeong đặc biệt hận chính mình, tại sao anh không cho người giám sát Shim Suryeon.
"Lee Minhyeong, anh là tên khốn nạn!"
Choi Wooje rốt cuộc kìm nén không được, xông tới muốn đấm Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong trở tay đánh trả, hai người liền lao vào nhau. Choi Wooje giống như bị điên rồi, hắn hoàn toàn mất khống chế. Người tốt như Sanghyeok, vì cái gì lại gặp phải tên khốn như Lee Minhyeong?
Lee Minhyeong đáng chết! Người như anh không nên sống ở trên đời này.
"Dừng tay!" Kim Junsik xông tới muốn kéo ra hai người.
Nhưng hai người đánh nhau túi bụi, cuối cùng vẫn phải kêu vệ sĩ hỗ trợ kéo ra.
Kim Junsik sắc mặt rất khó coi: "Thiếu gia vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, mong hai cậu chú ý một chút. Chẳng lẽ muốn thiếu gia vừa ra tới đã thấy hai cậu đánh nhau? Muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh."
Lee Minhyeong và Choi Wooje vẫn còn trừng mắt nhìn đối phương như là muốn đem người kia dồn vào chỗ chết nhưng cuối cùng hai người cũng không động thủ nữa.
Không bao lâu, Sanghyeok từ trong phòng bệnh được đẩy ra.
Thuốc mê đã gần hết công hiệu, cậu đã thanh tỉnh, lúc nhìn thấy Lee Minhyeong,Sanghyeok lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, mau cút."
"Hyeonjoon ..."
Sắc mặt Lee Minhyeong trắng bệch, chưa bao giờ anh thấy ánh náy cùng hoảng loạn như giờ phút này. Sanghyeok còn không thèm liếc anh một cái, trực tiếp quay mặt sang hướng khác.
Tim Lee Minhyeong như bị dao cắt, hai tròng mắt đỏ ngầu đứng tại chỗ.
"Anh ấy không muốn nhìn thấy anh, còn không mau cút đi."
Choi Wooje đẩy Lee Minhyeong ra, vọt tới trước giường bệnh, khẩn trương mà nhìn Sanghyeok: "Anh Sanghyeok, anh cảm thấy thế nào rồi?"
Lee Minhyeong bị đẩy qua một bên, Choi Wooje đi theo giường bệnh về phía thang máy.
Sanghyeok càng ngày càng xa cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cảnh vật chung quanh anh đều nhìn không ra, nước mắt mơ hồ ngập tràn hai mắt. Lee Minhyeong che lại vị trí ngực trái, hơi cong eo xuống. Nơi này rất đau rất đau......
Anh mất đi con, cũng mất đi cả Sanghyeok.
Sanghyeok được đưa đến phòng bệnh, Choi Wooje vẫn luôn bận trước bận sau, chờ xử lý thủ tục xong xuôi, hắn ngồi ở bên cạnh giường, lo lắng nhìn cậu: "Anh Sanghyeok, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Tôi không sao." Người Sanghyeok không muốn nhìn thấy nhất chính là Lee Minhyeong, nhưng cậu cũng không có cách nào đối mặt với Choi Wooje.
Mặc kệ bốn năm trước hay bốn năm sau, Choi Wooje vẫn tối xử với cậu tốt như vậy, nhưng cậu chung quy vẫn phải phụ lòng tâm ý của Choi Wooje. Trước ngày đính hôn còn phát sinh loại sự tình này, cho dù là bị cưỡng ép, Sanghyeok cũng cảm thấy đặc biệt có lỗi với Choi Wooje.
"Wooje, cậu không cần đối xử với tôi như vậy, không cần quan tâm tôi. Như vậy sẽ chỉ làm tôi thêm khó xử."
Choi Wooje nắm lấy tay Sanghyeok, chân thành nói: "Anh Sanghyeok, đối tốt với anh là bản năng của em. Anh không cần phải cảm thấy đó là gánh nặng, đây là em nguyện ý. Chuyện trước đây đã qua hết rồi, anh hãy quên nó đi, chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới. Anh nhất định phải khoẻ lại, anh còn có Seungmin, còn có em, bọn em đều là chỗ tựa cho anh."
Trong lòng Sanghyeok rất phức tạp, cổ họng chua xót, một chữ cũng nói không được. Cậu hiện tại không biết nên dùng loại từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình.
Tuy rằng đứa bé là do ép buộc mà có nhưng dù sao cũng là cốt nhục của cậu, không có ai không yêu con mình cả.
Con không còn, cậu rất khó chịu. Cậu không có cách để thay đổi tâm tình của mình để đáp lại tâm ý của Choi Wooje.
Qua thật lâu, Sanghyeok mới miễn cưỡng tìm được thanh âm của chính mình: "Choi Wooje, tôi muốn một mình yên tĩnh ."
Choi Wooje thức thời mà đứng lên: "Anh Sanghyeok, anh nghỉ ngơi cho tốt. Em đi gọi người đến chăm sóc anh."
Hắn rời khỏi phòng, không bao lâu có hai người hầu Omega đi vào phòng bệnh.
Biệt thự Lee gia, Shim Suryeon xoa xoa cổ tay trướng đau, oán hận nói với Lee Seongwoong: "Cái thằng Kim Sanghyeok kia so với Moon Hyeonjoon còn dã man hơn, chưa gì đã động thủ đánh tôi. Cũng may tôi có chuẩn bị mà đến nếu không liền bại trong tay nó rồi."
Lee Seongwoong không nghĩ tới Shim Suryeon lại làm lớn chuyện như vậy, bây giờ lời đồn bay khắp nơi, áp cũng không áp được.
"Bà không nên đi tìm cậu ta. Bà nhìn xem bây giờ trên mạng loạn như thế nào?"
Shim Suryeon đúng lý hợp tình mà phản bác: "Là do nó câu dẫn con trai tôi, nó là cái loại không có liêm sỉ, đồ tiện nhân. Loại người này không xử lý lại còn muốn giữ lại bên cạnh sao?"
Lee Seongwoong đang chuẩn bị giáo huấn bà ta vài câu, di động liền vang lên.
Ông ta nhận điện thoại, sau khi nghe trợ lý báo cáo xong, Lee Seongwoong tứ giận ném điện thoại xuống, tát một cái lên mặt Shim Suryeon.
Shim Suryeon trực tiếp bị đánh ngốc, che lại bên má sưng đỏ kinh ngạc nhìn chồng: "Ông...... Ông điên rồi?"
"Bà là cái đồ đáng chết, bà muốn làm cái nhà này tan nát thì mới vừa lòng đúng không?"
Lee Seongwoong vừa giận vừa sợ.
"Ông đánh tôi. Ông mà cũng dám đánh tôi?
Shim Suryeon nhào qua cào lên người ông ta, bà ta ra tay tàn nhẫn, trên mặt, trên cổ Lee Seongwoong đều bị cào đến rớm máu.
"Tiện nhân, bà dám cào tôi!"
Lee Seongwoong ném Shim Suryeon lên sô pha, tát thêm mấy cái, đánh đến khi hai bên mặt Shin Suryeon sưng đỏ mới thôi.
"Bà có biết Kim Sanghyeok là ai không? Sao bà dám tìm đến cậu ta gây chuyện?"
Shim Suryeon khóc lóc nói: "Tôi không cần biết nó là ai? Nó câu dẫn Minhyeong nên nó phải trả giá lớn. Còn có tôi muốn ly hôn với ông."
"Vừa hay, tôi cũng không muốn sống với ngôi sao chổi như bà nữa."
Lee Seongwoong lạnh giọng quát: "Cưới loại người như bà đúng là gia môn bất hạnh."
"Bởi vì một người râu ria mà ông đánh tôi còn muốn ly hôn với tôi sao?"
Shim Suryeon cảm thấy không thể tin được.
Bà đã sống cùng Lee Seongwoong hơn nửa đời người, hai người cũng từng cãi nhau nhưng Lee Seongwoong từ trước đến này chưa từng động tay với bà ta. Hôm nay lại vì Kim Sanghyeok không chỉ đánh bà ta mà còn muốn ly hôn.
"Người râu ria?"
Lee Seongwoong thật sự muốn bóp chết nữ nhân vô tri này: "Cậu ta là gia chủ Kim gia ở nước B, còn là em trai của tổng thống đương nhiệm."
Shim Suryeon như bị sét đánh. Hơn nửa ngày, bà ta mới lẩm bẩm nói: "Ông nói cái gì?"
"Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng!"
Shim Suryeon không thể tin được, bà ta liều mạng lắc đầu: "Họ nói với tôi nó chỉ là người đại diện bình thường. Vì muốn dựa vào Lee gia nên mới câu dẫn Minhyeong. Nó sao có thể là gia chủ Kim gia?"
Lee Seongwoong đã không còn thời gian nghe bà ta ăn nói bậy bạ, di động không ngừng đổ chuông.
Sau khi nhận điện thoại, thanh âm nôn nóng của trợ lý truyền đến: "Lee tiên sinh, không ổn rồi. Mấy công ty bên nước B cùng nhau huỷ bỏ hợp tác. Hiện tại chúng ta đã mất đi năm nhà cung cấp hoá thương, nhà xưởng cũng đã dừng sản xuất. Chúng tôi không liên lạc được với Lee tổng nên chỉ có thể gọi cho ngài. Ngài hãy mau nghĩ ra biện pháp xử lý đi ạ."
Trước mắt Lee Seongwoong tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.
Báo ứng! Báo ứng tới! Đây là Kim gia trả thù Lee gia!
Lee Seongwoong nắm tóc Shim Suryeon kéo bà ta từ trên sô pha đứng dậy: "Đi! Cùng tôi đi tìm Kim Sanghyeok dập đầu tạ tội!"
Shim Suryeon liều mạng giãy giụa: "Tôi không đi!"
Bà ta nào dám đi, Kim Sanghyeok sẽ giết bà ta mất.
"Không đi cũng phải đi, bà muốn Lee gia xong đời cùng ba luôn hả?"
Lee Seongwoong phát điên, gọi hai vệ sĩ đưa bà ta đến chỗ của Sanghyeok.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro