Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Lee Minhyeong đau khổ !

Kim Jeonghyeon ôm Sanghyeok từ bên trong đi ra. Có cúc áo sơ mi trên người Sanghyeok còn chưa cài, có thể nhìn thấy lồng ngực trắng nõn. Bộ dáng quần áo thoạt nhìn cực kỳ ái muội làm người đối diện không khỏi suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần tưởng tượng đến Sanghyeok bị Kim Jeonghyeon đánh dấu, Lee Minhyeong liền cảm giác có thanh đao ở trong lòng lăng trì, đau đớn phẫn nộ cùng không cam lòng.

Đáy mắt Lee Minhyeong dâng lên lửa giận, anh tiến lên một bước, quát lên: "Đừng chạm vào em ấy."

Kim Jeonghyeon cúi đầu nhìn Sanghyeok trong lòng ngực, cậu đang nhắm mắt lại ngủ say, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo còn mang theo một phần kiên quyết.

Nghĩ đến việc vừa phát sinh trong phòng, Kim Jeonghyeon siết chặt nắm tay, cực lực ép lại cơn phẫn nộ trong lòng,

"Anh Sanghyeok cần nghỉ ngơi, muốn đánh nhau thì ra bên ngoài,"

Lee Minhyeong cả người đều tản ra hơi thở âm lãnh, nếu không phải vì có Sanghyeok ở đây, chỉ sợ đã tiến lên liều mạng với Kim Jeonghyeon rồi.


Kim Jeonghyeon đưa Sanghyeok về phòng rồi đi ra ngoài biệt thự. Lee Minhyeong đi theo phía sau. Hai người mới ra đến cửa lớn  liền lao vào đánh nhau. Kim Jeonghyeon xuống tay đặc biệt tàn nhẫn, như muốn lấy mạng Lee Minhyeong.

Hôm nay Sanghyeok phát tình, Kim Jeonghyeon mới đột nhiên phát hiện Sanghyeok tuy là Alpha nhưng lại giống Omega có thể phát tình cũng có thể sinh con. Liên hệ trước sau, Kim Jeonghyeon suy đoán Seungmin chính là con trai của Sanghyeok. Mà người yêu đã mất của Lee Minhyeong chính là Kim Sanghyeok, nếu không phải Lee Minhyeong cũng sẽ không bám theo Sanghyeok không buông như vậy.

Lúc trước hắn điều tra Lee Minhyeong liền biết người này khốn nạn đến mức nào. Chỉ là Kim Jeonghyeon không nghĩ tới người bị Lee Minhyeong hành hạ lại là Sanghyeok. Người mà hắn cầu còn không được lại bị tên khốn nạn này làm cho thương tích đầy mình.

Kim Jeonghyeon một quyền đấm qua, đánh Lee Minhyeong lảo đảo.

"Lee Minhyeong, về sau tôi gặp anh lần nào sẽ đánh lần đó."

Lee Minhyeong một chân đá qua: "Có phải cậu đã đánh dấu em ấy hay không? Con mẹ nó cậu dám động vào em ấy."

"Tôi đã đánh dấu anh Sanghyeok, hiện tại anh ấy là người của tôi.'

Kim Jeonghyeon từ trên mặt đất đứng lên, nhào tới chỗ Lee Minhyeong.

"Tôi giết anh."

Mắt Lee Minhyeong toàn là tơ máu, gương mặt tuất dật trở nên dữ tợn vô cùng. Anh đánh Kim Jeonghyeon gục trên mặt đất, liên tục vung quyền lên người hắn.

Kim Jeonghyeon không cam lòng yếu thế liền phản kích. Hai người đánh nhau đỏ cả mắt không có quyền cưới gì cả giống như hai con dã thú nổi điên lao vào đánh lộn.


Lúc Kim Junsik nhận được thông báo trở về đã nhìn thấy Lee Minhyeong đang đánh nhau với Kim Jeonghyeon. Ông lập tức phái người kéo hai người ra.

Lee Minhyeong cùng Kim Jeonghyeon bị thương không nhẹ,mặt  đều bầm tím, trên người cũng có thương tích. Sau khi bị kéo ra còn trừng mắt với đối phương, sát ý nơi đáy mắt hận không thể giết chết đối phương cho sảng khoái.

Trên mặt Kim Jeonghyeon bị thương rất nặng, có chỗ còn ứ máu. Dù sao hắn cũng là nghệ sĩ dựa vào mặt để kiếm cơm ăn, Kim Junsik liền an bài người đưa hắn đến bệnh viện,

Kim Jeonghyeon lại không lên xe, đứng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Lee Minhyeong: "Họ Lee kia, tôi còn tồn tại một ngày nhất định sẽ không để anh ở bên anh Sanghyeok. Lần sau còn dám tới dây dưa với anh ấy, tôi đánh chết anh."

Mắt Lee Minhyeong đỏ bừng rất hung dữ nhìn Kim Jeonghyeon. Tuy rằng anh không nói chuyện nhưng toàn thân toát ra hàn ý lại làm người ta sợ hãi.

Kim Junsik biết Lee Minhyeong không dễ chọc, cho dù gia cảnh của Kim Jeonghyeon cũng không phải dạng vừa nhưng nếu chọc Lee Minhyeong điên lên thật thì hắn cũng không chiếm được chỗ tốt.


Kim Junsik đi đến trước mặt Lee Minhyeong: "Lee tổng có thời gian không? Chúng ta nói chuyện."

Lee Minhyeong đối Kim Junsik một chút ít hảo cảm đều không có, nếu Kim Junsik không phải quản gia của Kim gia, không phải là người Sanghyeok tín nhiệm nhất, anh chỉ sợ đã sớm xuống tay với Kim Junsik rồi.

Nếu không phải Kim Junsik, anh cũng không phải xa Hyeonjoon bốn năm. Lee Minhyeong sắc mặt âm trầm, đi theo Kim Junsik vào phòng khách lầu một.

Kim Junsik gọi tới người hầu, đưa đến cho Lee Minhyeong hộp cứu thương. So với Kim Jeonghyeon, vết thương của Lee Minhyeong cũng không quá nặng, chỉ là khóe miệng, thái dương có trầy da, trên người có mấy chỗ bầm tím.

Lee Minhyeong đẩy hộp cứu thương ra: "Nếu ông muốn kêu tôi từ bỏ Sanghyeok, tuyệt đối không có khả năng. Cho dù trước đây em ấy là một Moon Hyeonjoon vô danh hay hiện tại là Kim Sanghyeok - gia chủ Kim gia có quyền có thế, em ấy đều là người của tôi. Không phải em ấy thì không thể."

Thái độ của Lee Minhyeong thực kiên quyết, chẳng sợ Sanghyeok hận anh, giận anh, không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ không từ bỏ.

Bốn năm này, anh đã nhìn rõ tình cảm của mình. Anh yêu Hyeonjoon hơn tất cả mọi thứ. Sai lầm trước kia anh phạm phải, anh sẽ dùng cả đời này để đền bù.


Kim Junsik không vì thái độ của Lee Minhyeong mà bực bội, tâm bình khí hoà mà nói: "Lee tổng, lựa chọn như thế nào là quyền của thiếu gia nhà tôi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu không cần làm quá mức. Sanghyeok đã không phải Hyeonjoon của trước kia nữa rồi."

Lee Minhyeong nắm chặt nắm tay, đáy mắt hàn quang hiện ra: "Nếu không phải ông cấy chíp ký ức cho em ấy, Hyeonjoon cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ."

Kim Junsik biểu tình không tỏ ý kiến: "Trước kia cậu không để thiếu gia nhà tôi ngang hàng với cậu, cậu luôn tự cho chính mình  ở vị trí cao hơn, tôi chẳng qua chỉ giúp thiếu gia có tư cách chống lại cậu. Cậu cũng thấy rồi đấy, bốn năm qua thiếu gia phát triển rất tốt, cậu ấy có năng lực, có thủ đoạn, có gia cảnh, sẽ không bị người nào quản chế?"

Lee Minhyeong tâm tình thực phức tạp, anh chẳng biết là nên vui hay nên buồn. Với thân phận cùng gia cảnh hiện tại của Sanghyeok đã cùng anh môn đăng hộ đối nhưng cậu căn bản đã không còn chịu sự khống chế của anh nữa. Anh có dùng Seungmin đến bán thảm cầu đồng tình cũng không được, Sanghyeok đang muốn tranh đoạt quyền nuôi con với anh, anh thật sự đã hết cách.

Lee Minhyeong không muốn cùng Kim Junsik cãi cọ, càng nói anh lại càng cảm thấy Sanghyeok cách rất xa anh. Rõ ràng người ở ngay trước mặt nhưng lại không biết làm như nào để cầu xin Sanghyeok hồi tâm chuyển ý.


Lee Minhyeong bực bội đứng lên, vừa mới ra đến cửa liền thấy Sanghyeok đứng ở đó. Biểu tình của Lee Minhyeong cứng lại, mắt đen thâm trầm hiện ra một tia sáng: "Sanghyeok !"

Anh ngửi được một mùi Alpha khác trên người Sanghyeok. Mùi hương xa lạ làm anh không biết phải làm sao. Sanghyeok đã bị Kim Jeonghyeon kia đánh dấu rồi sao? Người của anh bị một alpha khác đánh dấu không còn thuộc về riêng anh nữa.

Đôi mắt Lee Minhyeong hằn lên tơ máu, ngực trái đau đến khó thở. Lửa giận ở trong thân thể thiêu đốt kêu gào muốn phát tiết ra ngoài. Nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh nhạt của Sanghyeok, tức giận ban nãy không thể nào phát ra,

Sanghyeok mặt không cảm xúc mà nhìn Lee Minhyeong: "Tôi đối với anh không có chút nào lưu luyến, mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi."

"Sanghyeok!" Ánh mắt của Lee Minhyeong run rẩy, thanh âm gần như cầu xin: "Anh cầu xin em cho anh một cơ hội có được không?"

"Anh không còn cơ hội." Sanghyeok kéo tay áo sơ mi, trên cổ tay hiện lên kết ấn màu đỏ.

Lee Minhyeong một phen nắm lấy cánh tay cậu, giơ lên trước mắt. Anh cảm thấy mình nhất định là nhìn nhầm rồi. Tại sao màu kết ấn lại màu đỏ? Không phải là đánh dấu tạm thời mà là đánh dấu vĩnh viễn.

"Không...... Không có khả năng!"

Môi Lee Minhyeong run lên, trên mặt đã không còn giọt máu nào.

"Lee Minhyeong, tôi không phải cứ nhất định là anh mới được."

Sanghyeok nhìn thấy rõ ràng thần sắc thống khổ trên mặt Lee Minhyeong, đáy lòng cậu sinh ra một loại khoái cảm báo thù.

Bốn năm trước, cậu yêu Lee Minhyeong đến thảm. Anh không hề biết lúc mình lựa chọn Ryu Minseok cậu đã đau đớn muốn chết. Khi đó, Lee Minhyeong chưa từng để ý đến cảm nhận của cậu? Hiện tại Lee Minhyeong cuối cùng cũngphải chịu thống khổ giống cậu khi ấy.

Lee Minhyeong cong lưng, nỗ lực khống chế nỗi đau đớn xe gan kia.

Rất đau! Đau đến mức muốn chết! Thì ra yêu một người có thể đau đớn như vậy.

Lee Minhyeong nhớ tới trước kia từng nói: Trên thế giới này có quá nhiều người ưu tú xinh đẹp đừng tường tôi không có em thì không được.

Nhưng hiện tại anh mới phát hiện, thế giới nhiều người như vậy nhưng bọn họ đều không phải Hyeonjoon. Mà anh chỉ cần Hyeonjoon thôi.


Lee Minhyeong rốt cuộc kìm nén không được, anh nhào qua ôm Sanghyeok vào lòng. Trên người Sanghyeok đã không còn mùi hương quen thuộc mà là mùi thuộc về người khác.

Lee Minhyeong trong lòng đau đớn, cho dù có ôm Sanghyeok thì cũng không giảm đi chút nào ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Nhưng anh vẫn không muốn buông Sanghyeok ra. Cậu là mạng sống của anh, mất đi Sanghyeok đến dũng khí để sống anh cũng không còn.

"Cho dù em bị đánh dấu, anh cũng sẽ không từ bỏ em. Anh chờ em, mặc kệ bao lâu anh đều chờ."

Lee Minhyeong hơi buông Sanghyeok ra, nhìn chăm chú vào mắt cậu, đáy mắt toàn là khẩn cầu: "Về sau anh sẽ không đến quấy rầy em nữa nhưng em cũng không thể ngăn cản anh yêu em. Anh sẽ dùng phương thức của chính mình để chứng minh anh thật sự yêu em."

"Anh có thể chấp nhận tôi đã bị người khác đánh dấu? Về sau mỗi lần tôi phát tình đều chỉ có thể đi tìm Kim Jeonghyeon."

Sanghyeok nhìn Lee Minhyeong, ánh mắt mang theo vài phần trào phúng cùng khiêu khích: "Năm đó anh biến tôi thành omega có nghĩ tới ngày này hay không? Lee Minhyeong, tôi hận anh, anh ích kỷ khiến tôi biến thành omega, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh."

Lee Minhyeong không nghĩ tới có một ngày Sanghyeok sẽ thuộc về người khác. Lúc đó anh quá tự phụ, đây có lẽ là trừng phạt mà ông trời dành cho anh.

"Anh không ngại em bị ai đánh dấu, cho dù đời này em chỉ có thể phát tình với một người khác, anh cũng sẽ không từ bỏ em."

Lee Minhyeong lui ra phía sau một bước, nhìn chăm chú Sanghyeok: "Anh sẽ chờ em, chờ đến ngày em hồi tâm chuyển ý."

Lee Minhyeong đi rồi, nhưng ánh mắt của anh trước khi đi lại ở trong đầu cậu không có cách nào tiêu tán.


Kim Junsik thấy biểu tình hoảng hốt cùng thần sắc phức tạp của cậu liền nói: "Thiếu gia, cậu không có bị Kim Jeonghyeok đánh dấu, tại sao lại muốn lừa Lee Minhyeong? Cậu vẫn không thể quên được cậu ta sao?"

Sanghyeok cúi đầu nhìn kết ấn trên cổ tay do chính cậu dùng thuốc tạo thành cũng không biết trả lời Kim Junsik thế nào.

Tại sao cậu lại muốn lừa Lee Minhyeong? Chỉ vì muốn anh chịu thống khổ sao? Tại sao không trực tiếp đánh dấu?

Bốn năm qua, cậu phát tình rất nhiều lần, mỗi lần đều dùng thuốc ức chế. Cậu cũng là một người đàn ông bình thường, bản thân cũng có nhu cầu, cho dù thật sự để người nào đó đánh dấu cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng tại sao cậu thà chịu thống khổ mỗi kỳ phát tình cũng không muốn bị đánh dấu?

Có thật là chỉ không cam tâm tình nguyện ở dưới người ta? Hay nói là ... cậu căn bản không thể quên được Lee Minhyeong.

Suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu một khắc đã làm tay chân Sanghyeok luống cuống. Cậu nên hận Lee Minhyeong mới đúng, tại sao vẫn còn lưỡng lự không thôi?


Lee Minhyeong từ biệt thự đi ra, bước chân phù phiếm vô lực như là đạp lên bông. Anh thất tha thất thiểu đi về phía trước, muốn đi ra khỏi nơi làm anh thương tâm.

Anh đi thật nhanh, sau khi đi vài bước, Lee Minhyeong cong lưng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trước mắt dần biến thành màu đen, chống người lên cây đại thụ bên cạnh ngồi xuống đất.

Trên ngực truyền đến đau đớn như muốn đánh bại anh. Nhiều năm như vậy, anh muốn gió có gió muốn mưa có mưa, tự nhận có thể đem hết tất cả mọi thứ nắm chặt trong tay nhưng cuối cùng lại thua trên phương diện tình cảm. Lee Minhyeong ấn lên ngực, thở ra từng hơi nặng nề.

Đau đớn tích tụ trong lồng ngực ăn mòn máu thịt làm anh đau đớn muốn chết. Lee Minhyeong cũng không biết mình về nhà như thế nào, mơ màng hồ đồ giống như cái xác không hồn.

Anh về nhà nằm trên giường, trong đầu vẫn còn quan quẩn hình ảnh kết ấn màu đỏ trên cổ tay Sanghyeok.

Sanghyeok đã bị Kim Jeonghyeon đánh dấu. Nếu là trước đây anh nhất định sẽ không cam tâm. Nhưng trải qua quá nhiều chuyện như vậy, anh mới phát hiện không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của Sanghyeok.

Chỉ cần Sanghyeok sống tốt, muốn anh làm cái gì cũng được.

 Sau khi bị thương do súng bắn, Lee Minhyeong không có chịu dưỡng thương cho tốt.

Sau khi Sanghyeok khôi phục ký ức, ngày ngày lăn lộn làm anh hoàn toàn ngã bệnh. Anh sốt rất cao, vô thanh vô thức mà nằm trên giường. Phòng ngủ lớn như vậy chỉ có một mình anh, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.


Sau khi Lee Minhyeong nằm viện, Seungmin vẫn luôn ở nhà Jeong Jihoon, Han Wangho chăm nó rất tốt. Nhưng Seungmin lại luôn muốn về nhà, chẳng sợ trong nhà lạnh lẽo nhưng nó còn có ba ở đấy.

Seungmin khăng khăng phải về nhà, Han Wangho không lay chuyển được nó chỉ có thể để Jeong Jihoon lái xe đưa Seungmin về biệt thự.

Ở đại sảnh lầu một không thấy Lee Minhyeong, Seungmin liền chạy nhanh lên lầu. Nó đẩy cửa phòng ngủ ra, chào đón nó là một mảng hắc ám. Ba ba chẳng lẽ không có ở nhà? Nhưng giày của ba để ở cửa mà.

Seungmin rón rén đi vào phòng ngủ, thấy trên giường hình như có bóng người, nó đi qua ghé vào mép giường. Ngoài cửa số ánh sáng lờ mờ chiếu vào, nó nhìn thấy khuôn mặt đắm chìm trong bóng tối của Lee Minhyeong.

"Ba ơi."

Bây giờ trời mới tối, ba đi ngủ không phải sớm quá sao. Seungmin vươn tay nhỏ chọc chọc vào mặt Lee Minhyeong: "Ba ơi, con về rồi."

Không có người đáp lại nó.

Seungmin lay người Lee Minhyeong: "Ba ơi!"

Lee Minhyeong vẫn không nhúc nhích.

Người ba nóng quá đi. Seungmin ý thức được ba không ổn, nó xoay người chạy xuống lầu.


Jeong Jihoon đang cầm hành lý của Seungmin, vừa mới bước vào cửa liền nghe thấy thanh âm sợ hãi của Seungmin gọi mình ầm ĩ: "Chú ơi, chú ơi ... Ba con bị bệnh rồi."

"Ba con làm sao? " Jeong Jihoon vội hỏi.

"Người ba con nóng lắm." Seungmin kéo tay Jeong Jihoon dẫn hắn lên lầu: "Ba con ở trong phòng ngủ, chú mau đi với con."

Jeong Jihoon vào trong phòng liền nhìn thấy Lee Minhyeong, phát hiện người đã đổ bệnh nghiêm trọng.

Trán Lee Minhyeong nóng giật, vô thanh vô tức mà nhắm mắt lại.

Jeong Jihoon lấy di động ta chuẩn bị gọi cho bác sĩ riêng, Lee Minhyeong trên giường đột nhiên giật giật. Anh không tỉnh lại cũng không mở mắt mà chỉ phát ra một tiếng nỉ non: "Sanghyeok ... Hyeonjoon ..."

Jeong Jihoon sửng sốt một chút rồi thở dài. Lee Minhyeong phát sốt không phải là tại bệnh tương tư sao?

Tìm bác sĩ đến cũng chỉ có thể trị liệu bệnh tật ngoài thân làm sao trị được tâm bệnh.

Seungmin ghé vào bên cạnh Lee Minhyeong, khuôn mặt nhỏ tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng.


Bác sĩ tới rất nhanh, tiêm  cho Lee Minhyeong  một liều còn cho anh một ít thuốc hạ sốt. Lee Minhyeong vẫn luôn kêu tên Sanghyeok, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng đều được Seungmin đang ghé vào mép giường nghe thấy.

Sao ba lại gọi tên chú xinh đẹp? Nhất định là nhớ chú xinh đẹp rồi. Chú xinh đẹp sau này sẽ làm vợ nó không thể nhường cho ba được. Nhưng ba nhìn rất đáng thương. Không thì cho ba mượn mấy ngày đi.

Seungmin vươn tay nhỏ, vỗ lên bàn tay Lee Minhyeong, nói thầm: "Ba ơi ba phải cố lên, con cho ba mượn chú xinh đẹp, bệnh của ba sẽ nhanh chóng biến mất."

Seungmin mở cặp của mình ra lấy di động gọi điện cho Sanghyeok. Đầu dây bên kia vừa lên tiếng, Seungmin đã khóc nấc lên. Nước mắt như không cần tiền thi nhau rơi xuống.


Jeong Jihoon đang nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Lee Minhyeong, nói vết thương do súng bắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục , gần đây lại liên tiếp đánh nhau bị thương, miễn dịch trong cơ thể giảm xuống nên mới phát sốt. Không phải bệnh gì nặng, không cần nhập viện điều trị.

Hai người bên này còn chưa nói xong, Seungmin đã khóc đến mức không thành tiếng: "Chú ơi, con ... con .. ba con bị bệnh rất nặng, Con có gọi thế nào ba cũng không để ý tới con, trên người ba nóng như than lửa. Có phải ba con sắp chết hay không?"

Jeong Jihoon: " ..."

Bác sĩ: "..."

Seungmin nức nở: "Người hầu trong nhà đều không thấy chỉ hai người là ba với con thôi. Chú ơi, chú mau tới đây đi. Con rất sợ. Hu hu hu, con rất sợ. Ba ơi, ba ơi, ba đừng không để ý đến con. Ba mau tỉnh lại đi. Nhanh tỉnh lại đi mà."

Jeong Jihoon cùng bác sĩ liếc nhau, biểu tình của hai người đều  một lời khó nói hết.

Bác sĩ chỉ chỉ Seungmin, hạ giọng nói: "Tiểu thiếu gia là đang làm cái gì vậy?"

Vừa rồi còn rất bình tĩnh trợ giúp Lee Minhyeong sửa sang quần áo, tại sao lại lập tức khóc như mưa thế kia?

Mơ màng ngắn ngủi qua đi, Jeong Jihoon liền biết trong hồ lô của Seungmin bán thuốc gì.

Hắn kéo bác sĩ ra hành lang: "Trẻ con cảm xúc dễ thay đổi, lúc này khóc lát sau liền cười. Bác sĩ Shin, hôm nay phiền ông rồi. Bên này không còn việc gì nữa, ông về trước đi."

Rốt cuộc biệt thự Lee gia đến một người hầu cũng không có làm bác sĩ Shin không quá yên tâm: "Jeong tổng, không thì để đêm nay tôi ở lại chờ Lee tổng hạ sốt sẽ đi. Vạn nhất buổi tối có việc gì, tiểu thiếu gia sẽ càng sợ hãi."

Jeong Jihoon ý vị thâm trường mà nói: "Lát nữa sẽ có người tới."

"Vậy là tốt rồi." Bác sĩ Shin nghe vậy mới an tâm rời khỏi biệt thự.


Jeong Jihoon sau khi tiễn bác sĩ Shin quay trở lại phòng ngủ phát hiện Seungmin đã nói chuyện điện thoại xong, đang dùng tay nhỏ lau sạch nước mắt trên mặt.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không có một chút bi thương nào, giống như người vừa khóc nấc lên vừa rồi không phải nó vậy.

Jeong Jihoon âm thầm cười, tiểu tử này đúng là một đứa bé lanh lợi.

"Minie, con vừa gọi điện cho ai vậy?"

Seungmin nói: "Con gọi cho chú xinh đẹp. Chú ấy bảo sẽ lập tức sẽ đến."

"Chú Jihoon, chú mau về nhà đi. Chú Wangho còn chờ chú về  đó. Lát nữa chú xinh đẹp của con tới đây, con với chú sẽ chăm ba."

Seungmin múa may tay nhỏ với Jeong Jihoon: "Chú ơi, hẹn gặp lại!"

Được lắm! Nhóc con láu cá còn không muốn giữ hắn lại thêm một giây nào nữa. Jihoon bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi. Chú liền đi đây. Buổi tối nếu có chuyện gì thì gọi điện cho chú nhé. Đêm nay chú sẽ không ngủ sớm như mọi hôm nữa."

Seungmin gật gật đầu: "Chú cứ yên tâm đi! Có chú xinh đẹp chăm sóc cho ba con rồi!"

Jeong Jihoon xoa xoa đầu nhỏ: "Chú đi rồi nhớ khoá cửa cẩn thận."

"Bái bai." Sau khi tiễn Jeong Jihoon đi, Seungmin ghé vào mép giường trong phòng ngủ chờ Sanghyeok.


Sanghyeok tới rất nhanh, Jeong Jihoon đi không bao lâu, cậu liền đến.

Nghe được chuông, Seungmin chạy xuống lầu mở cửa, chạy gấp quá, dép nhỏ còn một chiếc. Nó không để ý, sau khi mở cửa ra liền nhào vào trong lòng ngực Sanghyeok: "Chú ơi."

Đã lâu không được gặp chú xinh đẹp làm nó nhớ muốn chết. Nhưng tại sao trên người chú lại có mùi hương lạ, không dễ ngửi.

Seungmin động cái mũi nhỏ, mặt mày nhăn nhó: "Chú ơi, sao trên người chú có mùi gì khó ngửi thế ạ?"

Biểu tình của Sanghyeok cứng lại, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Ngày đó câu phát tình ở trong nhà, dùng ba lọ thuốc ức chế cũng không được cuối cùng là Kim Jeonghyeon đánh dấu cậu tạm thời. Không có cắn lên tuyến thể, chỉ cắn ở cổ tay. Dùng tiếp xúc thân mật ngắn ngủi giúp cậu vượt qua kỳ phát tình lần này.

Trên người Sanghyeok dính đầy mùi pheromone của Kim Jeonghyeon, hơn nữa cậu còn dùng thuốc kéo dài thời gian hiệu lực đánh dấu nên mùi pheromone của Kim Jeonghyeon trên người cậu càng thêm nồng đậm.

Lúc đầu chỉ muốn kích thích Lee Minhyeong không nghĩ tới Seungmin cũng ngửi thấy được.

Sanghyeok không biết giải thích thế nào, cậu thậm chí còn không biết nói cho Seungmin về quan hệ của hai người như thế nào nữa.

Con trai của mình ở trước mặt nhưng cậu lại không thể khiến Seungmin gọi một tiếng "Mẹ." cũng không dám nói.

"Chú ơi." Seungmin lại một lần nữa nhào vào lòng Sanghyeok: "Mặc kệ trên người chú có mùi gì con cũng yêu chú nhất. Con nhớ chú lắm."

Thanh âm mềm mại của Seungmin, làm vành mắt Sanghyeok đỏ bừng. Đây là đứa con cậu dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ, lại bị cậu quên đi trong bốn năm.

Sanghyeok ôm thật chặt lấy Seungmin. Cậu nhắm mắt lại cảm nhận được nhịp tim của con , hô hấp của con. Giờ khắc này cậu mới cảm thấy nhân sinh hoàn chỉnh.


Seungmin ở trong lòng Sanghyeok trong chốc lát cũng không quên Lee Minhyeong đang bị bệnh.

Nó nước mắt lưng tròng nói: "Chú ơi, ba con bị bệnh rồi, bệnh rất nghiêm trọng."

"Chú mau lên nhìn ba con đi."

Seungmin giữ chặt tay Sanghyeok kéo cậu lên lầu.

Sanghyeok nhìn vị trí cầu thang lên lầu, không có nhúc nhích. Căn biệt thự này chỉ mang lại cho cậu những hồi ức thống khổ, nếu không phải Seungmin đang ở đây thì cậu tuyệt đối sẽ không đặt chân lại nơi này nữa.

"Chú ơi, ba con rất đáng thương. Ba con có thể hay không bị bệnh mà chết?"

Khoé mắt của Seungmin ngập nước: "Chú ơi, xin chú cứu ba con đi mà."

Sanghyeok cuối cùng là chịu không nổi khẩn cầu của Seungmin, đi theo nó lên lầu.

Cậu nhìn thấy Lee Minhyeong trong phòng ngủ. Mới có hai ngày mà Lee Minhyeong tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt hõm sâu, dưới cằm mọc râu lú nhú. Anh nằm trên giường bộ dáng vô thanh vô thức, làm gì còn khí thế sắc bén như ngày xưa, chỉ giống một người đáng thương bị vứt bỏ.

Seungmin kéo tay Sanghyeok, đặt tay cậu lên trên trán Lee Minhyeong: "Chú ơi, chú sờ sờ ba con đi. Ba con nóng lắm."

Da thịt vừa chạm nhau một khắc, cả người Sanghyeok run lên, theo bản năng muốn rút tay về nhưng tay nhỏ của Seungmin vẫn luôn đè nặng lên tay cậu, Sanghyeok tránh không thoát cũng không có sức lực tránh ra.

Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không nên mềm lòng với Lee Minhyeong. Tất cả hiện tại đều là do anh gieo gió gặp bão. Nhưng nhìn thấy người này hiện tại chật vật như vậy, Sanghyeok lại không đánh lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro