Chương 74: Lee Minhyeong khóc!
Trong phòng bệnh an tĩnh dị thường, châm rơi cũng có thể nghe.
"Chú Kim, tại sao chú phải cấy chíp ký ức cho tôi?"
Lời Sanghyeok nói truyền đến tai Kim Junsik rõ ràng vô cùng làm trái tim ông run rẩy. Sanghyeok đã nhớ lại chuyện trước kia.
Tâm tình của Kim Junsik thực phức tạp, ánh mắt khẽ run: "Thiếu gia, tôi xin lỗi."
Mặc kệ lúc ấy xuất phát từ mục đích gì, việc làm Sanghyeok mất đi ký ức tất cả đều do ông làm. Kim Junsik cũng không tìm cớ để trốn tránh trách nhiệm: "Thiếu gia, chíp ký ức là tôi làm chủ cấy vào trong đầu cậu, làm cậu quên đi ký ức là tôi sai. Cho dù cậu có trừng phạt như thế nào thì tôi cũng chấp nhận."
"Chú Kim. Đến chú cũng thấy sự việc năm đó đối với tôi là một loại sỉ nhục."
Sanghyeok tự giễu cười cười: "Tôi lúc ấy thật sự vô dụng."
Thân là một Alpha lại hèn mọn biến thành Omega, vì một tên tra nam mà sinh con. Đến cuối cùng đến con của mình cũng giữ không nổi. Nếu không có Kim gia hậu thuẫn, nếu không phải Kim Junsik loại bỏ ký ức chỉ sợ hiện tại cậu vẫn còn ở bên cạnh Lee Minhyeong, làm một Moon Hyeonjoon hèn mọn đến chó cũng không bằng.
"Thiếu gia, cậu đừng nói như vậy." Đáy mắt Kim Junsik tràn ngập tiếc thương.
"Chú Kim, cảm ơn chú đã chiếu cố tôi nhiều năm như vậy."
Đôi mắt Sanghyeok hiện ra hàn quang: "Tôi không còn là tôi của trước đây nữa."
"Thiếu gia, chuyện trước kia đều đã qua rồi." Kim Junsik nói: "Hiện tại cậu có Kim gia, còn có tiểu thiếu gia."
"Chú Kim, không cần thoả thuận với bên kia nữa, trực tiếp ra toà giải quyết đi."
Sanghyeok nắm chặt nắm tay: "Seungmin nhất định phải ở cạnh tôi, tôi sẽ không để Lee Minhyeong nuôi nấng nó nữa."
"Thiếu gia cậu yên tâm, luật sư Hwang sẽ làm tốt chuyện này. Án kiện qua tay cậu ta chưa từng thua."
Kim Junsik quan tâm nói: "Cậu mới vừa làm xong phẫu thuật, yêu cầu nghỉ ngơi cho tốt. Việc trong nhà cùng công ty còn có tôi."
Sanghyeok nói: "Chú Kim, cảm ơn chú!"
"Thiếu gia, cậu không phải khách khí."
Kim Junsik rời khỏi phòng, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Sanghyeok ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tuần, hôm xuất viện có Kim Jeonghyeon cùng Han Jinsol cố ý sắp xếp công việc để đến đón cậu.
Han Jinsol cũng đi theo phía sau Sanghyeok, vẻ mặt lấy lòng nói: "Anh Sanghyeok, anh yên tâm, tên khốn Lee Minhyeong kia tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh nữa. Em đã tìm người mua một đống tin xấu của anh ta, nếu anh ta còn dám xuất hiện em liền đem mấy thứ này toàn bộ đăng lên mạng cho tất cả mọi người ở đại lục này đều biết, cái gọi là đệ nhất Alpha rõ ràng là một tên tra nam."
Sanghyeok nói: "Được, đăng lên đi."
Han Jinsol cũng sửng sốt một chút: "Anh Sanghyeok, anh ... Anh nói cái gì?"
Sanghyeok quay đầu lại nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười: "Có thể đăng. Tìm thuỷ quân,kêu đội ngũ marketing làm nữa, tôi muốn cho tin tức xấu xa của Lee Minhyeong ở trên hot search một tháng."
Đôi mắt Han Jinsol mở lớn, hưng phấn nơi đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra: "Anh Sanghyeok, em sẽ cố hết sức!"
Kim Jeonghyeon thực kinh ngạc. Tại sao hắn cảm thấy Sanghyeok hiện tại rất khác với trước kia. Rõ ràng vẫn là gương mặt này so với trước kia lại lạnh hơn. Đặc biệt thái độ với Lee Minhyeong hoàn toàn thay đổi, vừa kiên quyết lại vừa dứt khoát.
Kim Jeonghyeon có thể thấy trước kia Sanghyeok đối Lee Minhyeong có điều bất đồng, cho dù Lee Minhyeong lần nữa quấy rầy, Sanghyeok cũng không có ra tay tàn nhẫn. Tại sao mới nằm viện bảy ngày, sau khi bình phục Sanghyeok lại trở nên lãnh khốc như vậy, cảm giác thật xa lạ.
Kim Jeonghyeon không dám hỏi nhiều, biểu tình trên mặt Sanghyeok quá lạnh làm hắn cảm thất thự xa lạ
Sanghyeok ngồi lên chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên đường, Han Jinsol cũng muốn ngồi chung với cậu: "Chúng ta ngồi ghế sau xe đi."
"Kim Jeonghyeon, cậu ngồi ghế trước, tôi có việc cần nói với anh Sanghyeok."
Han Jinsol đối với Lee Minhyeong đặc biệt phản cảm nên muốn nhân dịp này khiến cho Lee Minhyeong vĩnh viễn không thể tới gần Sanghyeok.
Kim Jeonghyeon lại đem hắn kéo ra sau.
Han Jinsol đen mặt: "Kim Jeonghyeon, cậu đang lãng phí thời gian ở cạnh anh Sanghyeok của tôi. Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý tôi đấm chết cậu."
"Cậu có thấy anh Sanghyeok rất kỳ quái không?" Đáy mắt Kim Jeonghyeok hiên ra thần sắc lo lắng.
"Có cái gì kỳ quái? Hiện tại anh Sanghyeok rất đàn ông." Han Jinsol liếm liếm môi: "Quyến rũ hơn rất nhiều."
"Tôi cảm thấy anh Sanghyeok hiện tại khác anh ấy trước kia."
Nghe Kim Jeonghyeon nói, Han Jinsol cũng hỏi lại: "Khác nhau chỗ nào?"
Kim Jeonghyeon biệt mi nói: "Tôi cũng không rõ."
"Cậu bị ảo giác rồi." Han Jinsol nói: "Anh Sanghyeok vẫn là anh Sanghyeok của chúng ta, chỉ cần anh ấy bất hoà với Lee Minhyeong, không cùng tên cẩu tra nam kia ở bên nhau, anh ấy có kết giao cùng ai tôi cũng không có ý kiến.'
Kim Jeonghyeon bật cười: "Hai ta có suy nghĩ thật giống nhau. Nói đến cũng quái, người theo đuổi anh Sanghyeok rất nhiều, tại sao lại thấy phản cảm với Lee Minhyeong như vậy? Không biết tại sao chỉ cần nhìn thấy anh ta là thấy không thoải mái."
Kim Jeonghyeon còn chưa nói xong liền có một loại dự cảm không tốt, Lee Minhyeong cùng Kim Sanghyeok nhất định đã phát sinh việc gì mà bọn họ không biết. Mà chuyện này có ảnh hưởng cực lớn đến Sanghyeok.
Còn có Lee Seungmin, Sanghyeok đối với đứa trẻ này có cảm tình rất tốt. Nếu Sanghyeok không phải Alpha, Kim Jeonghyeon thật sự nghi ngờ Seungmin là do Sanghyeok sinh.
Han Jinsol cũng hừ lạnh: "Người theo đuổi anh Sanghyeok rất nhiều nhưng không có ghê tởm như Lee Minhyeong. Đứng núi này trông núi nọ, không chịu trách nhiệm, đem anh Sanghyeok trở thành thế thân cho người vợ đã mất, dùng đứa con bốn tuổi để bán thảm tìm sự đồng tình, đây rõ ràng là tra nam. Loại đàn ông như vậy đến tư cách đến gần anh Sanghyeok cũng không có."
Kim Jeonghyeon cảm thấy Han Jinsol nói quá đúng, cái loại tra nam như vậy căn bản không xứng với anh Sanghyeok. Sanghyeok của bọn họ xứng đáng có được người tốt nhất.
Xe tiến vào khu biệt thự. Một thân ảnh cao lớn đã đứng đợi trước cửa biệt thự, sau khi nhìn thấy xe của họ tiến lại trực tiếp ra chặn xe.
Tài xế phanh gấp, xe hơi đột nhiên dừng lại thiếu chút nữa đã đụng phải người kia.
Sanghyeok ngước mắt lên , lúc nhìn thấy Lee Minhyeong, biểu tình không có một tia biến hóa, giống như là nhìn một người xa lạ.
Ngữ khí của cậu thực bình tĩnh nói với tài xế: "Dừng xe ở đây, tôi xuống."
Tài xế tắt máy, xuống xe mở cửa cho Sanghyeok.
Sanghyeok sau khi xuống xe liền đi đến trước mặt Lee Minhyeong. Bốn năm xa cách, Hyeonjoon lấy lại được ký ức đối diện với người nam nhân này một lần nữa, trong lòng chỉ có một chữ hận.
Năm đó làm tất cả chỉ đổi lại nhục nhã. Khi đó cậu toàn tâm toàn ý yêu anh, kết quả thua hết không còn chút tôn nghiêm nào. Cậu đã đánh mất rất nhiều thứ, nhất định không thể lại mất đi Seungmin.
Lee Minhyeong nhìn Sanghyeok từng bước từng bước một đến gần, ánh mắt dâng lên cảm xúc không thể nào tả xiết. Anh ở bệnh viện bảy ngày, thân thể tốt lên mới dám đi tìm Sanghyeok.
Bên cạnh Sanghyeok có nhiều nam nhân ưu tú như vậy, cùng với anh ngang nhau , anh dựa vào cái gì mới có thể khiến Sanghyeok hồi tâm chuyển ý cùng anh ở bên nhau?"
Lee Minhyeong thực sự sợ hãi, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi cùng bất an đến vậy.
Ánh mắt run rẩy gắt gao nhìn chăm chú người đang đến trước mặt mình: "Sanghyeok có thể cho anh một chút thời gian được không? Chúng ta nói chuyện."
"Nếu anh muốn nói đến quyền nuôi con, có thể đến gặp luật sư của tôi."
Thái độ của Sanghyeok thật sự lạnh nhạt, đáy mắt tràn ngập hàn ý làm trái tim Lee Minheyong như bị dao cắt. Tại sao quan hệ giữa hai người bọn họ lại biến thành như bây giờ.
Kim Jeonghyeon cùng Han Jinsol cũng từ trong xe đi ra theo.
Nhìn thấy Lee Minhyeong lại tới dây dưa với Sanghyeok, Han Jinsol nổi trận lôi đình. Hắn vén tay áo lên xông tới chỗ Lee Minhyeong : "Anh con mẹ nó còn dám tới, tìm chết có phải hay không?"
"Han Jinsol dừng tay!" Sanghyeok quát một tiếng: "Không muốn ngày mai lên trang nhất thì vào trong cho tôi."
Han Jinsol không cam tâm gầm nhẹ: "Anh Saghyeok, loại người này nên thấy một lần đánh một lần."
Sanghyeok đối Kim Jeonghyeon nói: "Đem cậu ta vào nhà, đừng gây chuyện. Tôi không muốn đám paparazzi bên ngoài đưa tin lung tung."
Kim Jeonghyeon giữ chặt cánh tay Han Jinsol: "Chúng ta đi vào trước! Việc của anh Sanghyeok thì để anh ấy tự xử lý, cậu phải tin anh Sanghyeok.
Han Jinsol tức nghiến răng nghiến lợi cũng phải đi theo Kim Jeonghyeon vào trong.
Lúc đi ngang qua lee Minhyeong còn hung hăng liếc anh một cái, ánh mắt hung dữ như có thể ăn thịt người.
Tài xế cũng lái xe rời đi, vệ sĩ thì đứng ở rất xa. Bên đường chỉ còn Kim Sanghyeok cùng Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong nhìn khoảng cách của hai người không đến 1 mét nhưng lại cảm thấy phảng phất cách muôn sông nghìn núi.
Môi anh run run, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng cố họng lại nghẹn không thốt ra lời. Anh biết nếu để mất đi cơ hội nói chuyện hôm nay thì không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy cậu.
"Anh không muốn nói với em về chuyện của con." Lee Minhyeong nắm lấy tay Sanghyeok: "Anh muốn nói chuyện của chúng ta."
Sanghyeok rút tay về, lạnh lùng nói: "Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu."
Lee Minhyeong đột nhiên trừng lớn đôi mắt, không thể tin được mà nhìn cậu "Em ... "
"Tôi nhớ ra rồi." Sanghyeok nhìn thẳng vào mắt Lee Minhyeong, "Trước kia anh đã làm những việc gì với tôi, từng việc một tôi đều nhớ rất rõ."
Lee Minhyeong lui về phía sau một bước, cả người như bị sét đánh. Trước kia anh rất hy vọng Sanghyeok có thể nhớ ra chuyện của hai người, có thể nhớ ra anh cùng Seungmin.
Cuối cùng ngày này cũng tới, Lee Minhyeong mới biết được thống khổ chỉ mới bắt đầu.
Những việc làm trước đây của anh, tuỳ tiện kể một việc nhỏ cũng đủ để chứng minh anh có bao nhiêu khốn nạn. Hiện tại Sanghyeok đã nhớ ra chuyện cũ chỉ sợ sẽ càng hận anh hơn.
"Chuyện trước kia anh thật lòng xin lỗi em, anh biết sai rồi, em cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em, có được không?"
Vành mắt Lee Minhyeong đỏ bừng, đáy mắt toàn là khẩn cầu, nhưng không thể đả động được đến Sanghyeok.
"Lee Minhyeong, những việc anh đã làm trước đây, anh tính bù đắp như thế nào?"
Sanghyeok cười lạnh: "Anh tiêm cho tôi thuốc hợp thành khiến tôi từ Alpha thành Omega, anh vũ nhục tôi, anh còn khiến tôi không thể đi lại, làm tôi giống một người tàn phế phải ngồi xe lăn. Tôi ở trong mắt anh giống như sủng vật anh nuôi, lúc anh thích thì lại hôn một cái ôm một cái, anh không thích liền động tay chân cho tôi một cái tát. Nhưng tôi là con người, không phải con vật. Trước kia anh cảm thấy tôi ti tiện bất kham căn bản không xứng với anh, hiện tại anh lại cầu tôi hồi tâm chuyển ý, là coi trọng thân phận gia chủ Kim gia của tôi đúng không? Là anh cảm thấy Kim gia có thể lợi dụng nên mới làm thế đúng không?"
"Không phải! Đều không phải!" Lee Minhyeong hoảng loạn giải thích: "Anh là thật sự thích em, không phải vì em là Kim Sanghyeok."
Sanghyeok nở nụ cười, tiếng cười toàn là trào phúng: "Nhưng anh năm đó không nói như vậy. Anh năm đó nói loại xuất thân như tôi không xứng với anh. Không thể làm Lee thiếu phu nhân, không thể làm vợ của anh mà chỉ có thể làm tình nhân. Cho dù anh kết hôn, tôi cũng không thể thoát khỏi anh, tôi tựa như rêu phong không thể bước ra ngoài ánh sáng, chỉ xứng đáng ở nơi âm u không chờ đợi anh một ngày nào đó cao hứng tới liếc mắt xem tôi một cái."
"Nếu em yêu tôi thì nên vì tôi mà thay đổi."
"Nếu em chịu như những người khác tranh đua để sinh con cho tôi thì tôi cũng không đến mức khó xử như vậy."
"Tôi làm hết tất cả là vì em. Nếu em có xuất thân tốt hơn một chút, tôi phải cùng Ruy Minseok kết hôn sao?"
"Moon Hyeonjoon em là cái thá gì chứ? Trong mắt tôi em cũng chỉ là một món đồ chơi thôi."
"Quỳ xuống cầu xin tôi. Lấy lòng tôi. Nếu tôi vui thì sẽ đáp ứng yêu cầu của em."
...
Đã từng nói qua những lời này, từng câu từng chữ đều còn quanh quẩn trong đầu, một lần nữa nhắc nhở năm đó Lee Minhyeong có bao nhiêu hỗn đản.
"Sanghyeok, chuyện trước kia anh sẽ không giải thích nữa, là anh sai, anh thừa nhận."
Lee Minhyeong nhào qua đi ôm lấy Sanghyeok: "Anh cầu xin em, cho anh một cơ hội nữa."
"Buông ra!" Sanghyeok dùng sức đẩy Lee Minhyeong ra, vung tay tát lên mặt anh một cái.
Gương mặt tuấn lãng của Lee Minhyeong liền hiện lên năm ngón tay, anh chỉ trầm mặc nhìn Sanghyeok trên mặt không có chút tức giận nào.
Sanghyeok xanh mặt, lạnh giọng nói: "Lee Minhyeong, anh còn dám đụng vào tôi một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Nếu đánh anh có thể làm em hết giận, vậy thì em đánh đi!"
Lee Minhyeong nắm lấy cổ tay Sanghyeok đánh lên mặt mình,
"Em đánh anh, mắng anh đều có thể chỉ xin em đừng không để ý đến anh."
Lee Minhyeong cường ngạnh lôi kéo tay Sanghyeok không buông, liên tục tự đánh lên mặt mình. Hai bên mặt của anh vừa hồng lại vừa sưng, trong lúc hỗn loạn giãy giụa, móng tay của Sanghyeok xẹt qua gò má của anh lưu lại một đường rớm máu.
Lee Minhyeong giống như bị điên rồi, lôi kéo Sanghyeok muốn cậu phát tiết phẫn nộ lên người mình,
Anh muốn giúp Sanghyeok hết giận, cũng muốn dùng phương thức này để bù đắp một phần thương tổn của Sanghyeok năm đó.
Nhưng mà những hành động này ở trong mắt Sanghyeok chỉ thấy hoang đường. Sớm biết có hiện tại hà cớ gì lúc trước lại làm như vậy?
Nếu lúc trước Lee Minhyeong đối với cậu tốt hơn một chút, hai người cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay. Seungmin cũng không phải đối mặt với một gia đình rách nát để rồi từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương . Nhớ tới khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Seungmin nhớ tới nó luôn khát cầu tình thương của mẹ ra sao. Sanghyeok lại càng thêm thống hận Lee Minhyeong.
"Lee Minhyeong, buông tay!"
Sanghyeok một quyền đấm lên người anh, bức Lee Minhyeong lui về phía sau một bước, dừng cái trò hoang đường này lại.
Lee Minhyeong cả người chật vật, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng vô cùng: "Hyeonjoon ... "
Anh buột miệng gọi cái tên này làm cả hai người đều ngây ngẩn. Cái tên quen thuộc như vậy, gọi một tiếng lại thấy buồn cười.
"Moon Hyeonjoon của trước đây đã chết." Ánh mắt Sanghyeok lạnh đến kinh người, nơi đó không có một chút cảm xúc quen thuộc nào, làm Lee Minhyeong lạnh cả người.
"Lee Minhyeong, tôi hôm nay nguyện ý đứng ở chỗ này cùng anh nói chuyện đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi với anh rồi, không cần khiêu chiến giới hạn của tôi. Mong anh từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Sanghyeok nói thực tuyệt tình, giống như dao nhọn đâm thẳng vào ngực Lee Minhyeong khiến hô hấp của anh cứng lại, đau đến muốn đứng thẳng cũng không xong.
"Hyeonjoon ..."
Lee Minhyeong run rẩy, muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Sanghyeok không cho anh cơ hội tiếp tục nói chuyện, cậu không chút lưu luyến nào mà xoay người rời đi.
Thân ảnh của Sanghyeok dần dần đi xa khỏi tầm mắt,dườngnhư lần này anh sẽ không có cách nào giữ được người lại.
Lee Minhyeong rốt cuộc kìm nén không được, giống như bị điên rồi tiến lên từ phía sau ôm lấy Sanghyeok.
"Đừng đi! Anh cầu xin em đừng đi!"
"Em nghe anh nói. Anh thật sự có rất nhiều lời muốn nói với em."
"Em rời đi bốn năm, anh đau đớn muốn chết. Nếu không phải có Seungmin thì anh đã đi theo em rồi."
"Hyeonjoon, em cho anh một cơ hội. Anh cầu xin em cho anh một cơ hội nữa."
"Chỉ cần em nguyện ý tha thứ cho anh, em muốn anh làm cái gì cũng được."
Lee Minhyeong đem mặt vùi vào cổ Sanghyeok , thống khổ nhắm hai mắt lại. Suốt bốn năm qua, hơn một ngàn ngày đêm, anh cũng chỉ muốn một người này mà thôi.
Nhớ đến gương mặt của Hyeonjoon, nhớ tới hơi thở của Hyeonjoon nhưng để lại cho anh chỉ có đau đớn vô tận cùng hối hận muộn màng. Hyeonjoon đi rồi, đem theo cả trái tim anh, suốt bốn năm trời, mỗi ngày anh đều sống trong thống khổ, mỗi ngày đều sám hối chuộc tội.
Anh nhận tra tấn đã đủ nhiều, thật sự đủ rồi. Thanh âm của Lee Minhyeong run rẩy thân thể cũng phát run/ Sanghyeok cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy lên cổ cậu, nhiệt độ đó làm cả người cậu phát run.
Lee Minhyeong khóc!
Thái tử Lee gia ngày xưa cao cao tại thượng biết bao thế nhưng lại khóc. Vì cậu!
Nếu là bốn năm trước, Sanghyeok khẳng định sẽ mềm lòng. Nhưng đã nhận quá nhiều sự phản bội, thương tổn rồi. Quên đi ... cậu sớm đã không phải Moon Hyeonjoon của trước kia nữa rồi.
"Lee Minhyeong, chúng ta đã kết thúc. Từ ngày anh bắt đầu phản bội tôi, chúng ta đã không còn khả năng."
Sanghyeok ngữ khí thực bình tĩnh, không có phẫn nộ lại làm người nghe càng thêm tuyệt vọng: "Con người của tôi, đáy mắt không xót một hạt cát, tôi sẽ vĩnh viễn không quên những thương tổn mà anh ban cho trong quá khứ, Tình cảm đã rạn nứt giống như bình hoa bị vỡ, cho dù một lần nữa gắn lại vẫn còn vết nứt. Tôi sẽ không cho anh cơ hội, bởi vì anh không xứng đáng để tôi tín nhiệm thêm một lần nữa, Vấn đề quyền nuôi dưỡng Seungmin, tôi sẽ hỏi ý kiến của nó. Nếu nó nguyện ý đi cùng tôi, anh căn bản không có biện pháp ngăn tôi lại."
"Lee Minhyeong, hiện tại tôi đã có khả năng chống lại anh."
Sau khi dứt lời, Sanghyeok nắm lấy cổ tay của Lee Minhyeong đẩy ra khỏi người mình. Lee Minhyeong ngơ ngẩn đứng ở nơi đó nhìn cậu càng đi càng xa, dần dần đi ra khỏi tầm mắt của anh, dường như tất cả sức lực đều bị rút cạn.
Lee Minhyeong đứng đó, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Là anh từng bước một đẩy Hyeonjoon ra khỏi mình, mỗi một lần thương tổn cùng phản bội đều góp phần phá huỷ đi tình cảm của hai người.
Sanghyeok trở lại biệt thự, vừa vào đến cửa liền đối diện với gương mặt rối rắm của Kim Jeonghyeon cùng Han Jinsol. Bọn họ vẫn luôn đứng ở cửa, muốn ra trông chừng Sanghyeok, lại sợ làm anh phản cảm.
Nhìn thấy Sanghyeok trở về, muốn hỏi một chút tình hình lại không dám.
Sanghyeok đoán được tâm tư của bọn họ, nhưng cũng không muốn giải thích nhiều. Những việc đã xảy ra trước kia là sự sỉ nhục đời này của cậu, cậu không có dũng khí để nhớ lại, càng không chủ động giãi bày tếng lòng của mình với người khác.
"Có phải nhàn quá không?" Sanghyeok trầm giọng: "Cảm thấy quảng cáo không đủ? Hay đại ngôn, kịch bản trong tay không quá ít?"
Han Jinsol cũng mới rảnh rỗi chưa được hai ngày, hắn không muốn lại gia tăng lượng công việc: "Anh Sanghyeok buổi tối em còn phải live quảng cáo sản phẩm, em đi gọi điện cho trợ lý kêu đến đón em đây."
Sanghyeok nhìn về phía Kim Jeonghyeon, Kim Jeonghyeon lập tức cho thấy thái độ nghiêm túc: "Anh Sanghyeok gần đây không phải em mới nhận một bộ phim sao. Em đang xem kịch bản để tìm hiểu nhân vật, em cũng rất bận,"
Sanghyeok lạnh mặt: "Rất bận còn đứng ở chỗ này?"
Kim Jeonghyeon cùng Han Jinsol cũng lập tức xoay người chạy lên lầu, tốc độ nhanh kinh người.
Sanghyeok trở lại thư phòng xử lý công vụ, trong lúc lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện Lee Minhyeong còn đứng nguyên ở đó.Anh giống như pho tượng vẫn không nhúc nhích , thật cố chấp mà cũng thật đáng thương.
Sanghyeok chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, thản nhiên mà ngồi trước bàn làm việc tiếp tục xử lý việc công ty.
Lee Minhyeong ở bên ngoài đứng một đêm, Sanghyeok biết, nhưng không có một tia giao động.
Lúc trước cậu cũng từng cầu xin Lee Minhyeong cả một đêm như vậy, Lee Minhyeong khi đó cũng giống như cậu bây giờ lạnh nhạt không quan tâm.
Sanghyeok nhớ rất rõ ràng, đêm đó gió thổi rất lạnh, cơ thể cậu lạnh đến run cầm cập. Cậu đứng ở đó suốt mười mấy tiếng, thật vất vả mong chờ Lee Minhyeong xuất hiện để rồi chỉ đổi lại được một câu: "Đừng đứng ở đây thật là mất mặt."
Nhớ tới trước kia đã làm những việc ngu ngốc, Sanghyeok cảm thấy đầu óc của mình thật sự bị hư rồi mới có thể thích loại tra nam này.
Lúc dùng cơm sáng, Kim Junsik nói với Sanghyeok: "Thiếu gia, Lee Minhyeong vẫn còn ở ngoài cửa."
Sanghyeok nhàn nhạt nói: "Không cần quản anh ta."
Loại người như Lee Minhyeong không có khả năng vứt bỏ mặt mũi tôn quý, hiện tại cố chấp làm hết thảy cũng là muốn cầu cho tâm lý được an ủi.
Nếu năm đó cậu không đột nhiên "Ly thế", Lee Minhyeong cũng sẽ không coi trọng Moon Hyeonjoon như vậy.
Mất đi mới biết quý trọng, nếu lại một lần nữa có được, ai biết một chút quý trọng này sẽ tồn tại bao lâu?
Vĩnh viễn không chiếm được mới là tốt nhất. Đạo lý này Sanghyeok hiểu quá rõ ràng.
Kim Junsik không nói cái gì nữa, rời khỏi nhà ăn.
Han Jinsol cũng đã đi quay quảng cáo, Shin Yunhwan và Kim Geobu có lịch trình riêng, gần đây không có ở trong nước. Bốn người trong đoàn chỉ còn lại Kim Jeonghyeon.
Kim Jeonghyeon gần đây tiếp nhận một bộ đại chế tác phim truyền hình, đầu tư rất lớn, quy tụ rất nhiều diễn viên gạo cội. Hắn là người mới vẫn cần phải học hỏi thêm nhiểu điều. Khoảng thời gian này hắn đều nghiên cứu kịch bản.
Kim Jeonghyeon đang viết viết vẽ vẽ trên kịch bản đột nhiên ngửi được một mùi hương rất thơm. Mùi hương ấy giống như một cái móc nhỏ làm trái tim hắn ngứa ngáy khó chịu. Đây là mùi pheromone của omega đang phát tình. Mùi hương này cũng quá thơm, quá mê người đi,
Kim Jeonghyeon liếm môi, thân thể lập tức nóng lên. Hắn thầm mắng một tiếng, người hầu nào trong biệt thự này phát tình vậy? Cũng không biết sử dụng thuốc ức chế sao?
Kim Jeonghyeon đã lâu không phát tiết, hắn cũng không đánh dấu Omega nào. Thình lình xảy ra dụ hoặc làm hắn khó mà bình tĩnh lại.
Hắn kéo cửa phòng ra đứng ở hành lang: "Quản gia!"
Không có người đáp lại hắn.
Sau khi mở cửa, mùi hương kia càng ngày càng nồng đậm làm suy nghĩ của Kim Jeonghyeon trở nên hỗn loạn.
Thật sự là quá câu nhân. Bụng dưới trướng phát ngạnh, nơi nào đó vô cùng khó chịu, Kim Jeonghyeon nuốt nước miếng, trong lòng như có cả vạn con dê chạy loạn. Làm cái gì vậy? Không biết pheromone của omega khi phát tình sẽ ảnh hưởng rất lớn tới alpha sao?
Rốt cuộc là ai ở biệt thự này tùy tiện phát tình?
Lý trí của Kim Jeonghyeon càng ngày càng mơ hồ, hắn dựa vào bản năng muốn chinh phục Omega của Alpha đi đến theo hướng phát ra mùi pheromone ...
Một trận gió thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. Lee Minhyeong cả kinh, đột nhiên trừng lớn đôi mắt.
Mùi hương này ... Sanghyeok phát tình!
Lúc Sanghyeok vẫn là Hyeonjoon, Lee Minhyeong đã đánh dấu cậu, đối với mùi pheromone trên người Hyeonjoon vô cùng quen thuộc. Tuy rằng mùi hương rất nhạt nhưng Lee Minhyeong ngửi một chút liền nhận ra.
Bên cạnh Sanghyeok có rất nhiều nghệ sĩ, trừ Han Yunhwan là omega những người khác không phải Alpha cũng là Beta. Bọn họ đều có năng lực đáng dấu Sanghyeok. Chỉ cần tưởng tượng đến Sanghyeok sẽ bị những người khác đánh dấu, hàn ý nơi đáy mắt Lee Minhyeong không có cách nào áp chế được.
Anh chạy như bay về phía biệt thự trực tiếp nhảy tường vào trong.
Lee Minhyeong mở cửa , người hầu thấy thể muốn ngăn lại, vừa định kêu vệ sĩ, nhưng Lee Minhyeong không cho cô cơ hội trực tiếp đẩy cô ra đi nhanh vào bên trong.
"Ai! Tiên sinh, ngài không thể đi vào."
"Vệ sĩ ,... người đâu tới đây ... có người xông vào biệt thự."
Người hầu kinh hoảng hét lên truyền khắp khắp căn biệt thự.
Vì Sanghyeok đột nhiên phát tình, Kim Junsik đã điều toàn bộ vệ sĩ rời đi, hiện tại biệt thự chỉ còn mấy người hầu Omega , bên ngoài không có một vệ sĩ nào
Không có người ngăn cản, Lee Minhyeong chạy như bay lên lầu.
Mới vừa bước lên hành lang lầu hai, một cánh cửa được mở ra từ bên trong, Kim Jeonghyeon ôm Sanghyeok đi ra.
Lee Minhyeong thấy một màn như vậy, đồng tử đột nhiên co rút, hàn ý trong đáy mắt lại tràn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro