Chương 70: Con bệnh rồi!
《 nhỏ mà lanh 》 quay bù kỳ ba, Kim Sanghyeok không có tham gia, Lee Minhyeong cùng Lee Seungmin cũng rời khỏi chương trình. Một lần mất đi ba vị khách mời, ratings gần như chạm đáy. Đạo diễn tìm người đến cứu, mời rất nhiều thần tượng có lưu lượng nhưng đều không được.
Đạo diễn không chịu nổi áp lực từ phía nhà đầu tư, cố ý tìm gặp Kim Sanghyeok cùng Lee Minhyeong, muốn mời hai người tiếp tục tham gia chương trinh. Từ hôm xảy ra xung đột ở trung tâm kiểm nghiệm, Sanghyeok cùng Lee Minhyeong đã nửa tháng chưa gặp mặt.
Lần gặp mặt này, Lee Minhyeong phát hiện Sanghyeok đối với anh càng lãnh đạm, hoàn toàn đem anh trở thành không khí, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh. Tuy đã đoán được kết quả, Lee Minhyeong sớm đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị phản ứng của Sanghyeok làm thương tâm. Anh hoàn toàn không quản lý được cảm xúc của mình mà để Sanghyeok chi phối.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, đạo diễn kính rượu, bầu không khí cũng gọi là ổn, ông ta gấp gáp không chờ nổi mở miệng nói: "Kim thiếu, hôm nay tôi có một yêu cầu quá đáng ..."
Đạo diễn còn chưa nói xong đã bị Sanghyeok đánh gãy: 'Tôi sẽ không tham gia chương trình đó nữa. Còn về phần tài nguyên công ty chúng tôi sẽ tự mình giải quyết."
Đạo diễn nghe xong liền luống cuống: "Kim thiếu, điều kiện tuỳ ý cậu đưa ra. Nghệ sĩ dưới trướng cậu muốn vai diễn hay quảng cáo nào cũng không thành vấn đề. Chỉ cần cậu tham gia kỳ cuối cùng của chương trình thôi."
"Tôi đã nói, tôi sẽ không tham gia chương trình này nữa."
Sanghyeok không cho đạo diễn chút mặt mũi nào làm ông ta muốn xuống đài cũng không được. Hết cách đạo diễn chỉ có thể cầu xin giúp đỡ từ Lee Minheong.
Trong lòng Lee Minhyeong rõ ràng hơn tất cả lý do Sanghyeok không tham gia chính là không muốn ở cùng một chỗ với anh. Đáy lòng âm thầm phát khổ không nói thêm gì.
Đạo diễn thấy Lee Minhyeong không giúp đỡ mình , cũng không dám lại nói nhiều. Rốt cuộc cả hai vị này, ai cũng thể trêu vào.
Đạo diễn không dám nhắc lại chuyện tham gia chương trình nữa, đành nhờ Sanghyeok hỗ trợ liên hệ với nghệ sĩ dưới trướng của cậu tới cứu giúp.
Việc này Sanghyeok liền đáp ứng. Rốt cuộc thì ý đồ của công ty là tiến quân vào giới giải trí thủ đô, cậu cũng không nghĩ tới sẽ lật mặt nháo đến mọi người đều không thoả mái.
Sanghyeok muốn để Han Jinsol tham gia kỳ cuối 《 nhỏ mà lanh 》. Việc này đạo diễn nói sẽ suy xét, nhân tiện chuyện xưa nhắc lại. Nhưng Sanghyeok không đáp, đạo diễn liền biết cậu sẽ không tham gia nữa.
Đến giữa bữa tiệc, thời điểm Sanghyeok đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, Lee Minhyeong cũng đi theo đi.
Lúc Sanghyeok đi đến trước bồn rửa thì phát hiện Lee Minhyeong đã đứng ở nơi đó. Ánh mắt cậu chấn động, muốn lảng tránh nhưng lại cảm thấy không cần phải như vậy, lập tức đi qua rửa tay. Làm lơ đi ánh mắt nóng rực đầy tha thiết của anh, Sanghyeok lau khô tay tính toán rời đi. Lee Minhyeong liền nắm lấy cánh tay cậu kéo lại: "Anh có điều muốn nói với em."
"Tôi và anh không có lời nào để nói." Sanghyeok rút tay về lạnh giọng nói: "Xin nhường đường một chút."
Lee Minhyeong một bước cũng không nhường: "Sanghyeok, Minie......"
"Không cần nhắc đến Minie với tôi."
Cái tên 'Minie' lập tức châm lửa cơ tức giận mà cậu đang đè nén trong lòng, đôi mắt hằn lên tơ máu, phẫn nộ quát: "Seungmin không phải công cụ để anh bán thảm. Lee Minhyeong anh thật lòng với mẹ của Seungmin sao? Lúc mẹ nó còn anh lại đi làm xằng làm bậy, hiện tại người đó đã không còn nữa anh lại chạy ra giả vời thâm tình. Sớm biết hôm nay hà tấc lúc trước phải làm như vậy?"
"Lúc trước là anh sai." Lee Minhyeong lòng tràn đầy chua xót, áy náy cùng yêu thương say đắm, nhưng anh không thể nào kể ra. Cho dù người anh yêu đang ở trước mắt, anh lại một chữ cũng không dám thổ lộ.
"Anh sai rồi. Anh thật sự biết sai rồi. Anh rất hối hận."
Lee Minhyeong hèn mọn nhận sai, cao ngạo ngày xưa đã sớm không còn. Anh hiện tại chỉ muốn ở cạnh Sanghyeok. Nhưng mà đến cơ hội bù đắp cũng không có.
"Anh sám hối với tôi thì có lợi ích gì? Mẹ của Seungmin đã không còn nữa, anh tuỳ tiên đi tìm một người giống người cũ để anh bù đắp thiếu hụt, cái này đối với Seungmin có công bằng sao?"
Sanghyeok không có một chút đồng tình nào với Lee Minhyeong, cậu cảm thấy tất cả là do Lee Minhyeong tự làm tự chịu. Cậu chỉ đau lòng cho Seungmin, từ nhỏ đã không có mẹ.
Lee Minhyeong dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Sanghyeok: "Chuyện của chúng ta không cần liên luỵ đến Seungmin, nó vô tội. Nó rất nhớ em, em có thể đi thăm nó không?"
"Lee Minhyeong, với quan hệ của chúng ta hiện tại, anh nói những lời có thích hợp không?"
Sanghyeok cảm thấy Lee Minhyeong quả thực là hỗn đản đến cực điểm, hiện tại còn muốn dùng Seungmin tới tranh thủ sự chú ý của cậu. Nếu không phải được dạy dỗ tốt, chỉ sợ cậu đã chửi ầm lên rồi. Không muốn ùng Lee Minhyeong tiếp túc cãi cọ, Sanghyeok sợ bản thân không khống chế được sẽ động thủ đánh anh. Cậu bước chân đi ra ngoài.
Thanh âm của Lee Minhyeong từ phía sau truyền đến: "Minie bị bệnh."
Từ ngày đó khóc một trận lớn, Seungmin liền bị bệnh . Ban đầu chỉ là sốt cao ho khan, sau đó bệnh tình trở nặng thành viêm phổi. Nằm viện đã nửa tháng, bệnh tình vẫn luôn lặp đi lặp lại không khỏi. Bệnh chỉ là một phần, tinh thần cùng trạng thái của Seungmin cũng rất kém.
Không còn là đứa trẻ hoạt bát đáng yêu như trước nữa, nó trở nên trầm mặc, một ngày cũng không nói quá mấy câu. Lee Minhyeong thấy vậy đã tìm rất nhiều chuyên gia khoa nhi tới hội chẩn, tất cả đều nói Seungmin có vấn đề về tâm lý. Lee Minhyeong biết Seungmin là quá nhớ Sanghyeok.
Nếu không phải vì tình hình của Seungmin càng ngày càng xấu, Lee Minhyeong thật sự không muốn để Seungmin gặp lại Sanghyeok. Anh sợ Seungmin sẽ đánh thức ký ức của Sanghyeok đã bị ẩn giấu trong con chip đó.
Vì Seungmin, Lee Minhyeong lại một lần nữa hèn mọn thỉnh cầu: "Sanghyeok, em có thể đến bệnh viện thăm Minie một chút không?"
Seungmin sinh bệnh!
Bước chân của Sanghyeok đứng tại chỗ không có cách nào nhúc nhích, trong lòng đột nhiên như bị ai đó bóp chặt đau đến khó chịu
Cậu đau lòng vì Seungmin, cậu muốn đi gặp nó. Nhưng cậu lấy tư cách gì để đau lòng? Lee Minhyeong xem cậu là thế thân, Seungmin cũng vậy. Hai ba con này chỉ đang tìm kiếm bóng dáng người tên Hyeonjoon kia trên người cậu. Điều này đối với cậu không công bằng cũng quá tàn nhẫn, quả thực là một loại vũ nhục.
Cậu chỉ cần không liên quan đến chuyện gia đình của Lee Minhyeong, chỉ cần rời xa hai ba con này là cậu có thể khôi phục cuộc sống như trước kia.
Sanghyeok áp xuống nỗi lo lắng nồng đậm, siết chặt bàn tay ép bản thân mình không được mềm lòng: "Lee Minhyeong, thứ Minie cần là tình thương của mẹ chứ không phải thứ tình cảm giả tạo từ thế phẩm như tôi. Anh có thời gian đến tìm tôi không bằng đến bệnh viện chăm con cho tốt."
'Sanghyeok anh cầu xin em, xin em đi xem nó một chút."
Lee Minhyeong muốn đi kéo cánh tay Sanghyeok lại bị cậu vô tình né tránh: "Lee tổng, việc nhà của anh, tôi không có tiện can thiệp." Cậu nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Sanghyeok không có về phòng tiệc mà lên sân thượng ở khách sạn. Gió lạnh thổi qua, cậu hít vào một hơi thật sâu, cảm giác vị trí ngực trái nhói đau. Mỗi một lần hô hấp đều có thể tác động đến huyết mạch.
Trước mắt cậu hiện lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Seungmin, bộ dáng đáng yêu khi cười hay khi bướng bỉnh, cả lúc nó giảo hoạt làm nũng. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hiện tại Seungmin bệnh rồi Sanghyeok lại có cảm giác tim mình như bị dao đâm, rất đau .
Sanghyeok cuối cùng vẫn là không yên tâm, kêu trợ lý tra xem bệnh viện Seungmin đang nằm.
Lúc lái xe đến bệnh viện vì không muốn đối mặt với Lee Minhyeong, Sanghyeok ở ngoài chờ Lee Minhyeong rời đi mới vào bệnh viện. Có hai người hầu ở bên cạnh, Seungmin ngồi trên giường nhỏ. Nó đưa lưng về phía cửa, thân ảnh nhỏ bé ở trên giường bệnh trắng tinh có vẻ rất cô đơn.
"Minie"
Sanghyeok nhẹ nhàng gọi một tiếng. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng bóng dáng nhỏ cứng lại một chút.
Giây tiếp theo, Seungmin nhanh chóng quay người lại, sau khi nhìn thấy cậu đôi mắt ảm đạm kia trong nháy mắt lirn sáng lên.
"Chú ơi!"
Seungmin giày cũng không mang, nhảy từ trên giường xuống chạy tới chỗ Sanghyeok. Nó chạy quá nhanh, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã.
Sanghyeok đem mấy món đồ chơi cùng giỏ trái cây đặt xuống đất, nhanh tay tiếp đón thân thể nhỏ.
Seungmin chui đầu vào trong lòng ngực Sanghyeok, ngửi tháy hương vị quen thuộc vành mắt đều đỏ lên: "Chú ơi."
Thanh âm của nó nghẹn ngào làm trong lòng Sanghyeok đặc biệt hụt hẫng. Sanghyeok bế nó lên, cọ co lê trán nhỏ, ôn nhu nói: "Bệnh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Seungmin gật gật đầu: "Tốt hơn rồi ạ.:
Sanghyeok lại hỏi: "Còn ho khan không?"
Seungmin lắc đầu: "Không ạ."
Sanghyeok thấy tinh thần nó khá tốt mới an tâm hơn một chút.
"Con ăn cơm tối chưa?"
Seungmin nói: "Con Không muốn ăn."
Đã 9 giờ tối, Seungmin còn không ăn cơm, Sanghyeok khỏi nhíu mày: "Tại sao không ăn cơm? Con muốn ăn cái gì? Chú mua cho con."
Người hầu nói: "Lee tiên sinh đã đi mua. Vị tiên sinh này, ngài ngồi xuống trước đi!"
Một người hầu khác mang ghế đến chỗ Sanghyeok, cậu không có ý muốn ngồi lại.
Cậu không muốn gặp mặt Lee Minhyeong, thấy Seungmin đã không còn trở ngại gì cậu cũng an tâm rồi.
"Minie, chú còn có việc, ngày mai lại đến thăm con."
Sanghyeok muốn đem Seungmin đặt lên giường, nhưng Seungmin lại lôi kéo cánh tay cậu không buông: "Chú, chú ở lại với con thêm một chút nữa được không? Chỉ một chút thôi."
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của tiểu bảo bối, Sanghyeok không thể nói ra lời cự tuyệt. Đang lúc cậu chần chừ không biết phải làm sao, Lee Minhyeong đã trở lại.
Nhìn thấy Sanghyeok, đôi mắt của Lee Minhyeong đột nhiên sáng ngời, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Sanghyeok đã nhanh hơn một bước nói: "Tôi còn có việc, đi trước."
"Chú ơi." Seungmin ôm chặt lấy cánh tay của Sanghyeok, vô cùng đáng thương mà nhìn cậu.
Lee Minhyeong đem đồ ăn đưa cho người hầu, đối với Sanghyeok nói: "Gần đây nó không ăn được nhiều, em có thể giúp nó ăn không, lát nữa anh quay lại sau."
Sanghyeok giật giật môi, vừa muốn lên tiếng thì Lee Minhyeong đã đi rồi.
"Chú, chú giúp con ăn cơm đi." Seungmin giữ chặt tay Sanghyeok, một tay khác xoa xoa bụng nhỏ của mình nói: "Con đói bụng."
Người hầu đã dọn xong đồ ăn, lấy cho Seungmin một bộ đồ ăn chuyện dụng. Sanghyeok bế Seungmin đi rửa tay rồi ôm nó đi ăn cơm. Có Sanghyeok bồi, Seungmin ăn đặc biết tốt, ăn rất nhiều cơm.
Người hầu ngạc nhiên nói: "Tiểu thiếu gia gần nhất ăn uống đều không tốt, nhìn thấy tiên sinh đến thăm không những ăn tốt mà tâm tình cũng tốt hơn nhiều.,"
Sanghyeok hơi hơi mỉm cười, không có nói tiếp.
Cậu nhìn bảo bảo trước mặt vui vẻ đột nhiên cảm thấy cho dù mình bị Seungmin coi là thế thân cho mẹ nó cậu cũng cam lòng.
Cậu đối với Seungmin không chỉ là tình cảm bình thường.
Lee Minhyeong ở bên ngoài đợi hai tiếng, lúc trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy người hầu đang canh giữ ở cửa.
Trong phòng chỉ còn một ánh đèn nhỏ, Seungmin hẳn là đã nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Lee Minhyeong, người hầu hạ giọng nói: "Lee tiên sinh, tiểu thiếu gia đã ngủ. Cậu ấy thực vui vẻ, ăn rất nhiều cơm, còn ăn trái cây."
Lee Minhyeong đáy mắt hiện ra ý cười, gật đầu bước vào trong phòng bệnh. Lúc nhìn lên giường bệnh lại thấy Sanghyeok vẫn còn ở đây, ánh mắt anh hơi chấn động nháy mắt liền lộ ra tia ấm áp. Lee Minhyeong không nghĩ tới đến lúc mình về còn có thể thấy Sanghyeok, cái này là ngoài ý muốn của anh.
Dưới ánh đèn mông lung, Sanghyeok nằm bên cạnh Seungmin, hai người đang cúi đầu ngủ say. Hốc mắt chợt nóng lên. Đối với gia đình khác thì đây là điều thực bình thường nhưng đối với anh lại là điều vô cùng trân quý.
Một màn này, anh đã mong chờ trong bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, dừng ở trên giường bệnh trắng tinh. Sanghyeok mở to mắt, dùng tay che ánh mặt trời chói mắt, trong nháy mắt ngơ ngẩn qua đi, cậu mới biết bản thân đang ở nơi nào.
Cảm giác có ánh mắt nhìn chăm chú vào cậu, Sanghyeok quay đầu lại, đối diện với mắt cười cong cong của Seungmin: "Chú, buổi sáng tốt lành!"
Sanghyeok xoa xoa đầu nhỏ: "Buổi sáng tốt lành!"
Cậu đứng lên, phát hiện tối qua mình lại ngủ trên giường bệnh của Seungmin. Cũng may giường rất lớn, thêm một người lớn ngủ chung cũng không chật.
"Sao chú lại ngủ ở đây vậy? Bây giờ mấy giờ rồi.?"
"8 giờ." Seungmin nói: "Chú có đói không? Chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng đi!"
"Con chưa có ăn sáng sao?" Sanghyeok hỏi.
"Con chờ chú cùng ăn." Ánh mắt ướt dầm dề của Seungmin làm trong lòng Sanghyeok mềm thành một đoàn. Ý định chuẩn bị rời đi của Sanghyeok một khắc liền tan thành mây khói.
"Được, chờ chú đi rửa mặt rồi chúng ta cùng ăn sáng."
Sanghyeok đi đến phòng vệ sinh, phát hiện dụng cụ rửa mặt mới đã được chuẩn bị tốt. Cậu nhanh chóng làm vệ sinh cá nhanh cho xong.
Lúc ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy Seungmin ngồi ở trước bàn ăn. Trên bàn đã bày các món ăn, người hầu đưa sữa bò đến thấy Sanghyeok cung kính chào hỏi: "Kim tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Cảm ơn!" Sanghyeok muốn nói lại thôi: "Lee Minhyeong ... anh ta đâu?"
Người hầu nói: "Lee tiên sinh hôm qua có quay lại một lần, ở lại không bao lâu liền nghe điện thoại đi rồi. Ngài ấy nói phải đi công tác mấy ngày, sáng nay gọi điện tới muốn tôi hỏi Kim tiên sinh một chút, hai ngày nay ngài có thời gian không? Nếu có thới gian thì có thể ở lại bệnh viện chăm sóc tiểu thiếu gia không? Nếu ngài không có thời gian, Lee tiên sinh có thể tìm người khác."
Sanghyeok biết mình nên cự tuyệt, cậu không nên cùng hai ba con Lee gia này dây dưa quá nhiều. Nhưng khi đối diện với anh mắt tràn ngập trờ mong của Seungmin những lời cự tuyệt đó lại không thể thốt ra thành lời.
Seungmin giữ chặt tay,Sanghyeok thật cẩn thận mà nói: "Chú, con nhất định ngoan ngoãn, tuyệt đối không nghịch ngợm gây sự. Chú có thể ở lại với con không?"
Ngữ khí mềm mại mang theo khẩn cầu làm Sanghyeok không thể nào cự tuyệt.
Cậu nắm lấy tay nhỏ của Seungmin: "Chú ở lại với con!"
Seungmin lập tức cười tươi đến xán lạn.
Sanghyeok đem hết công việc gác lại, ở bệnh viện bồi Seungmin ba ngày. Bệnh tình của Seungmin tiến triển rất tốt, ngày xuất viện Kim Jeonghyeong lái xe đến đón Sanghyeok..
Kim Jeonghyeon đem đến một con gấu bông đưa cho Seungmin: "Tiểu khả ái, mừng nhóc con xuất viện."
Seungmin tiếp nhận thú bông ôm vào trong ngực, ngọt ngào cười nói: "Cảm ơn anh Jeonghyeon!"
Kim Jeonghyeon sờ mặt mình: "Nhìn em trẻ vậy sao? Tiểu khả ái gọi em là anh đó."
Sanghyeok xem hắn tự luyến như thế, quả thực đã không còn từ nào để nói.
"Anh Sanghyeok, mấy ngày nay chồng chất rất nhiều việc, anh nhanh trở vè đi. Công ty vì một hạng mục mà sắp loạn lên rồi, hiện tại đang chờ anh về đưa ra quyết sách cuối cùng,"
Lúc Kim Jeonghyeon nói chuyện không tự giác còn ôm bả vai Sanghyeok một chút. Tuy rằng Sanghyeok rất nhanh đã đẩy hắn ra nhưng một màn này vẫn bị Seungmin nhìn thấy.
Seungmin nhăn mày nhỏ, trầm tư một lát sau đó giữ chặt tay Sanghyeok nói: "Chú, con có chuyện muốn nói nhỏ với chú."
Kim Jeonghyeon thực tự giác tránh đi: "Anh Sanghyeok, em ở bên ngoài chờ anh."
Nói xong liền đeo khẩu trang, mũ cùng áo choàng đi ra khỏi phòng bệnh. Người hầu cũng theo ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Sanghyeok khom lưng nhìn Seungmin, mỉm cười hỏi: "Có gì muốn nói với chú nào?"
Seungmin ôm cổ Sanghyeok, dán lên tai cậu hỏi: "Chú ơi, chú đang yêu đương với anh Jeonghyeon ạ?"
Sanghyeok hơi hơi sửng sốt, bật cười nói: "Cái từ yêu đương này con nghe ở đâu?"
Đứa nhỏ còn bé như vậy, tại sao đã biết đến chuyện yêu đương rồi?
Seungmin nói: "Pudding nói cho con nghe. Bạn ấy nói, anh Jeonghyeon đối với chú đặc biệt tốt."
Sanghyeok khóe miệng giật giật mấy đứa nhóc này rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
"Minie, chú không có yêu đương vỚI Jeonghyeon. Chú với anh Jeonghyeok chỉ là bạn bè."
Đôi mắt của Seungmin liền sáng lên: "Vậy chú đang yêu đương với ba con sao?"
Sanghyeok biểu tình cứng đờ, nhanh chóng phủ nhận: "Chú và ba con, chúng ta chỉ là......"
Chỉ là cái gì?
Bạn bè? Không tính.
Người xa lạ? Lại không phải.
Sanghyeok thật sự không biết nên gọi mối quan hệ giữa cậu và Lee Minhyeong là gì nữa.
Cuối cùng đơn giản nói: "Chúng ta không có đang yêu đương. Trẻ con không cần lo chuyện của người lớn."
Seungmin rũ mắt xuống nói: "Ba con nói, chú là mẹ của con. Sau đó lại nói không phải. Còn nói con sau này không được nói chuyện với chú, cũng không được gặp chú nữa. Ba nói nếu còn làm như vậy thì chú sẽ gặp phiền toái."
Trái tim Sanghyeok đột nhiên như bị nắm lấy, có chút đau đớn.
"Chú ơi, ba con thật sự rất đáng thương. Từ sau khi mẹ con qua đời ba vẫn luôn không vui. Chú Jihoon nói, lúc còn sống ba con khi dễ mẹ con không phải là ba không yêu mẹ mà vì ba không biết biểu đạt tình cảm của mình sao cho đúng."
Seungmin ngẩng đầu nhìn về phía Sanghyeok, đáy mắt chớp động khẩn cầu: "Chú ơi chú ở với con mấy ngày con liền khoẻ hơn, chú có thể ở với ba con không? Chỉ cần ở cạnh ba con một lát ba con nhất định sẽ rất vui."
Sanghyeok mím môi, cảm giác trong cổ họng gian nan vô cùng. Cậu đáng lẽ nên cự tuyệt mới đúng. Nhưng trong đầu lại hiện lên đôi mắt thâm trầm của Lee Minhyeong, đau đớn như vậy, bi thương như vậy.
"Chú ơi, cháu xin chú."
Seungmin lắc lắc tay Sanghyeok cầu xin.
Sanghyeok gian nan mà mở miệng nói: "Minie, yêu cầu này của con chú không có cách nào làm được. Người mà ba con thích là mẹ của con mà chú lại không phải mẹ của con."
"Chú ..." Seungmin còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Sanghyeok đã nhanh hơn một bước: "Minie, chú còn có việc, chú phải đi trước. Ba con sẽ nhanh đến đây đưa con về nhà."
Seungmin lưu luyến không rời hỏi: "Sau này chú có đến thăm con nữa không?"
"Đương nhiên là có!" Sanghyeok xoa xoa đầu nhỏ của Seungmin: "Chú có thời gian sẽ đến thăm con."
"Chú, chúng ta còn chưa có đi công viên trò chơi."
Seungmin còn nhớ rõ quà sinh nhật của mình, Sanghyeok nhìn gương mặt đầy chờ mong, không nhẫn tâm cự tuyệt.
"Cuối tuần sau, chú đưa con đi công viên trò chơi. Nhưng chỉ có thể là hai người chúng ta đi thôi."
Seungmin hỏi: "Không thể mang theo ba con sao?"
"Không thể." Sanghyeok khẩu khí không được xía vào: "Nếu ba con đi, chú sẽ không đi nữa."
Seungmin cẩn thận lựa chọn một phen, chính tay đem ba mình vất vào một xó.
"Chú, chúng ta cùng đi."
Sanghyeok nhéo nhéo mặt nhỏ, cười nói: "Quyết định vậy đi. Tuần sau chú đến đón con."
"Vâng ạ!" Seungmin ôm cổ Sanghyeok, hôn một cái lên má cậu.
Trên mặt Sanghyeok dính cả nước miếng nhưng một chút cũng không chê. Lúc Sanghyeok từ phòng bệnh rời đi, Lee Minhyeong mới từ phòng bên cạnh ra. Anh đã đến đây rất lâu rồi chỉ là không dám lộ diện mà thôi. Anh biết Sanghyeok có mâu thuẫn với mình không muốn xuất hiện phát hỏng không khí ấm áp hoà thuận.
Nhìn thấy Lee Minhyeong, Seungmin nhào qua ôm chặt lấy anh: "Ba ơi."
Lee Minhyeong hỏi: "Nhớ ba không?"
Seungmin thanh thúy nói: "Có ạ."
"Vậy mà còn không thương ba."
Seungmin ôm cổ Lee Minhyeong, hôn lên mặt anh một cái.
Lee Minhyeong nghĩ thầm: Seungmin hôn Sanghyeok xong lại hôn anh. Bốn bỏ năm lên, xem như anh và Sanghyeok cũng có tiếp xúc thân mật.
Thật là bi ai! Còn phải dùng loại này phương pháp để gần gũi với vợ mình. Lee Minhyeong cười khổ một tiếng.
"Ba ơi, ba không vui sao?" Seungmin nhạy bén cảm thấy được Lee Minhyeong dị thường, nó vươn tay nhỏ, vuốt phẳng đỉnh mày nhíu chặt của Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong không có trả lời Seungmin mà là hỏi: "Mấy ngày nay vui không?"
"Vui ạ. Mẹ ... không phải, là chú vẫn luôn chăm sóc con."
Seungmin quan sát biểu tình Lee Minhyeong, thử dò hỏi: "Ba ơi, chú thật sự không phải mẹ của con sao?"
Lee Minhyeong chần chờ vài giây sau, kiên định mà nói: "Không phải. Là ba nhận sai rồi. Mẹ của con thật sự đã không còn nữa."
Seungmin thất vọng cực kỳ, vành mắt hồng hồng gục đầu xuống: "Vậy có chú có thể biến thành mẹ con không?"
Đáy mắt Seungmin tràn đầy khát vọng, làm trái tim Lee Minhyeong như dao cắt, anh siết chặt nắm tay, kiên định mà nói: "Có thể! Chúng ta cùng nhau nỗ lực, để chú biến thành mẹ của con được không."
Sanghyeok không thể có được hồi ức trước kia, đã hoàn toàn quên mất! Ký ức trước đây đều là thương tổn cùng phản bội. Hiện tại anh theo đuổi lại Sanghyeok, đối với cậu thật tốt, đem ký ức về quãng đời còn lại lấp đây bằng hạnh phúc là được.
Cuối tuần thời tiết đặc biệt tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.
Sengmin đã chọn đồ từ hôm trước, nó chọn một bộ quần áo kiểu dáng rộng thùng thình, mặc vào rất thoải mái. Còn chọn một ba lô nhỏ cùng mũ ngư dân.
Sau khi thay quần áo xong, Seungmin liền ghé vào cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Không bao lâu sau một chiếc xe đã dừng ở trước cửa. Sanghyeok gọi điện thoại cho Seungmin.
Seungmin nhận được điện thoại kích động muốn chết, nó liền cầm lấy ba lô nhỏ nhảy nhót chạy xuống dưới lầu.
Lee Minhyeong ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn thấy con chạy đến liền dặn dò nói: "Ở bên ngoài nghe lời một chút."
"Ba ba, con đã biết!" Seungmin vẫy vẫy tay với anh: "Con đi đây. Tạm biệt ba ba."
Ánh mắt Lee Minhyeong loé lên.
Sau khi Seungmin rời khỏi, anh đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn theo xe Sanghyeok rời đi. Lee Minhyeong xoay người đi lên lầu thay quần áo, anh không có mặc tây trang, cũng không có mặc đồ bình thường, mà là mặc bộ quần áo gấu nâu trong bộ phim hoạt hình mà Seungmin thích.
Seo Jinhyeok lái xe chờ trước của nhìn thấy Lee Minhyeong giả trang thành gấu, khoé miệng liền giật giật. Lee tổng vì muốn làm cho tiểu thiếu gia vui đúng là đã tốn nhiều tâm tư.
Kỳ thật Lee Minhyeong hao tổn tâm huyết làm đến mức này không phải vì Seungmin, mà là vì Sanghyeok. Anh đã lâu rồi chưa thấy Sanghyeok thật sự là rất muốn gặp cậu..
Nhưng Sanghyeok đối với anh có quá nhiều mâu thuẫn, anh chỉ có thể dùng loại phương pháp này đi nhìn trộm cậu,
Sanghyeok mang theo Seungmin đi vào công viên trò chơi, sau khi mua vé, hai người tay trong tay đi vào cửa lớn công viên.
Ở cửa có một đám người mặc đồ thú bông, chung quang có rất nhiều du khách cùng các bạn nhỏ.
Sanghyeok cẩn thận nghe qua, công viên trò chơi hôm nay có hoạt động, chỉ cần chi 50 000 won là có thể thuê một người.
Thú bông có thể làm hướng dẫn cho khách dạo chơi công viên, có thể lái xe đạp điện, còn có thể hỗ trợ bế trẻ nhỏ/
Seungmin lắc lắc tay Sanghyeok: "Chú ơi, chúng ta có thể thuê một người không?"
Công viên trò chơi đặc biệt lớn, đi bộ đi cũng quá lãng phí thời gian, thuê một người thú còn có thể hỗ trợ lái xe cũng không phải lựa chọn tồi.
Sanghyeok nói: "Con thích người nào?"
Seungmin chạy đến trước mặt thú bông, từng bước từng bước xem qua.
Cuối cùng ngừng ở trước mặt một con gấu màu nâu.
Nó quay đầu lại nói với Sanghyeok: "Chú, con muốn con gấu này?"
Chap sau Seungmin nó đòi tán vợ của ba rồi !!!!
Chú ơi, ba con kỳ thật một chút cũng không tốt. Ba con đã lớn tuổi rồi, lớn lên cũng chỉ có như vậy. Ba con cũng không có soái bằng con. Chú không cần cũng ba con yêu đương, chú ở bên con đi. Con lớn lên rồi sẽ kiếm tiền nuôi chú."
Con chính là thích chú, thích đến chịu không đượcnữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro