Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Sinh nhật của Seungmin

Từ ngày không từ mà biệt đó ở bệnh viện, Sanghyeok vẫn chưa thấy qua Lee Minhyeong. Đột nhiên gặp lại trong tình huống như vậy làm tâm tình cậu thật phức tạp không biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào? Cũng may, giữa bọn họ còn có Seungmin không đến mức quá xấu hổ.

"Ba ơi .." Seungmin bất an mà gọi một tiếng, có vẻ là sợ Lee Minhyeong mắng nó, đem đầu nhỏ vùi vào lòng ngực Sanghyeok không dám ló mặt ra.

Sắc mặt của Lee Minhyeong trầm xuống, đáy mắt mang theo khí thế sắp gọi mưa gió  đến, thoạt nhìn làm cho người ta thập phần sợ hãi.

"Lại đây!" Anh đối với Seungmin khẽ quát một tiếng.

Sanghyeok cảm giác được  thân thể trong lòng khẽ run một chút, bàn tay nhỏ đem quần áo trước ngực cậu nắm chặt.

"Tôi đã đồng ý cùng ăn sinh nhật với Minie." Sanghyeok ngước mắt nhìn thẳng người trước mặt: "Lee tổng, anh đi về trước. Chờ sinh nhật xong, tôi sẽ đưa Minie về nhà."

"Đầu tiên là tính bắt con trai tôi, sau đó lại tống cổ tôi đi, em cảm thấy như vậy thích hợp sao?"

Dưới màn mưa, ánh mắt Lee Minhyeong tỏa sáng lấp lánh, như một con quái thú trong bóng đêm có thể cắn nuốt nhân tâm.

Sanghyeok né tránh không muốn đối diện với anh, môi mỏng mím thành một đường.


Trời vẫn còn mưa, ba người ai cũng không mang theo ô. Mưa này đối với Lee Minhyeong thật ra không tính là gì nhưng nhìn vợ và con trai dầm mưa không khỏi bắt đầu đau lòng.

Anh khẽ thở dài: "Trước tiên lên xe về nhà đã."

Sanghyeok nhăn mày nói: "Tôi sẽ tìm chỗ để đón sinh nhật riêng với Minie."

Chắc chắn là cậu không muốn đặt chân vào căn biệt thự kia nữa, lại càng không muốn tiếp xúc với Lee Minhyeong.

"Em nhìn xem hiện tại là mấy giờ? Tìm được nơi tốt chỉ sợ thời gian đón sinh nhật cũng đã qua. Biệt thự đã chuẩn bị xong hết, bánh kem cùng đồ ăn đầy đủ, nếu còn chậm trễ thì sinh nhật hôm nay của Minie cũng coi như xong rồi."

Lee Minhyeong nói xong, dẫn đầu trở về trong xe, ném xuống một câu: "Hai người muốn dầm mưa tiếp hay là về nhà?"

Nghiễm nhiên một bộ "Vợ cùng con trai ý kiến khác nhau" nghe được ngữ khí bất đắc dĩ này trong lòng Sanghyeok khó chịu muốn chết. Nhưng nhìn tiểu bảo bảo đang run bần bật trong lòng, Sanghyeok cuối cùng cũng chịu thoả hiệp.

Sanghyeok bế Seungmin lên xe, cài dây an toàn cho nó xong còn chỉnh điều hoà lên cao rồi mới trở lại xe của mình đi theo xe của Lee Minhyeong về biệt thự,


Đại sảnh lầu một đang được trang trí xong, khí cầu cùng dải lụa rực rỡ nhìn đặc biệt mộng ảo. Trên sàn nhà có rất nhiều thú bông còn có lâu đài bằng gỗ, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Seungmin vui vẻ vỗ tay nhỏ, vẻ mặt rất hưng phấn. Nhưng cả người nó đều ướt đẫm chưa kịp sờ mấy cái khí cầu đã bị người hầu ôm đi tắm rửa. Seungmin đi rồi đại sảnh chỉ còn lại Lee Minhyeong cùng Sanghyeok.

Sanghyeok cảm giác cả người không được tự nhiên, ánh mắt đảo loạn không biết để ở chỗ nào.

Lee Minhyeong mặc quần áo ướt cảm giác cả người không thoải mái, anh tính toán đi tắm rửa trước: "Trong khách phòng lầu hai có phòng tắm, em tốt nhất nên tắm một chút kẻo bị cảm lạnh."

Sanghyeok muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến dùng bộ dáng chật vật này mà tham gia tiệc sinh nhật của Seungmin cũng  không ổn.

Cậu hướng lên lầu, cũng rất tự nhiên tìm được vị trí cầu thang . Đôi mắt của Lee Minhyeong hơi nheo lại đi theo phía sau Sanghyeok

Sanghyeok tìm được phòng cho khách liền đi vào.

Đáy mắt Lee Minhyeong  hiện lên tia kinh ngạc, anh vừa rồi căn bản chưa nói phòng cho khách ở chỗ nào, nhưng Sanghyeok lại có thể tìm thấy dễ dàng. Đúng là cho dù gỉa vờ tốt đến đâu, thì chút thói quen nhỏ này vẫn lộ ra ngoài.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cách cửa phòng đóng chặt trong chốc lát, xoay người đi đến phòng để quần áo. 


Sau khi Sanghyeok tắm xong mới phát hiện cậu không có quần áo để thay. Quần áo cũ đều ướt hết cũng không thể mặc lại. Trong phòng cho khách có áo tắm dài nhưng ăn mặc như vậy mà ra ngoài sẽ thành bộ dáng gì? Trong lúc nhất thời Sanghyeok liền không biết phải làm sao/.

Áo tắm không thể mặc thì chỉ có thể mặc lại quần áo ướt. Vừa mới cầm lên thì cửa phòng tắm có tiếng gõ cửa vang lên.

Thanh âm trầm ổn của Lee Minhyeong cách một cánh cửa truyền tới: "Mở cửa một chút, anh chuẩn bị quần áo cho em."

Sanghyeok do dự một lát, vẫn là giữ cửa kéo ra.

Mặc quần áo của Lee Minhyeong cũng tốt hơn mặc đồ ướt. Hiện tại cũng không phải lúc để câu nệ tiểu tiết. Một bàn tay đưa quần áo tiến vào.

Sanghyeok nhận lấy nói: "Cảm ơn"

"Máy sấy ở tủ tầng thứ hai, làm khô tóc liền xuống dưới đi!" Lee Minhyeong nói: " Minie đã tắm xong, đang ở chờ em."

"Được!" Sanghyeok lên tiếng, sau đó đóng cửa lại.

Trong phòng tắm, Sanghyeok mở quần áo ra, phát hiện toàn là đồ mới và đặc biệt rất vừa giống như được đặt làm riêng cho cậu vậy. Chẳng lẽ quần áo này đều là Lee Minhyeong chuẩn bị cho người anh yêu sao? Nghĩ đến loại khả năng này trong lòng Sanghyeok đặc biệt không thoải mái, nhưng cậu lại không thể mặc áo tắm hay quần áo ướt ra ngoài được. Áp xuống cảm xúc khác thường kia mà đi ra khỏi phòng tắm.


Lúc nhìn thấy Seungmin, những cảm xúc không tốt của Sanghyeok đều tan thành mây khói. Seungmin chính là có loại này ma lực, có thể làm cậu nháy mắt trở nên vui vẻ.

"Tiểu bảo bối nhỏ, con mặc đồ thật soái,"

Sanghyeok bế nó lên, ngửi được trên người nó có mùi thơm  nhịn không được hít mấy cái. Bảo bối này vừa mềm lại vừa thơm, quá đáng yêu. Cậu nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ của Seungmin, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Cho tới nay hạnh phúc cậu muốn bất quá cũng chỉ như thế.

Seungmin ôm cổ Sanghyeok, thân mật nói: "Chú, chú cũng rất tuấn tú!"

Sanghyeok cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ: "Không cần khen chú."

Người hầu bưng canh gừng lại , Lee Minhyeong bưng một chén đưa cho Sanghyeok: "Uống chút canh gừng loại bỏ hàn khí."

Sanghyeok nhận lấy, chuẩn bị cho Seungmin uống trước, Lee Minhyeong liền nói: "Minie uống rồi! Chén này là của em nhân lúc còn ấm uống đi."

Ngữ điệu của anh có thể nói là đã ôn nhu đến cực điểm nhưng cũng tạo cho Sanghyeok một áp lực lớn. Cậu cúi đầu uống canh gừng, che giấu cảm xúc phức tạp của mình lại.

Chờ Sanghyeok uống xong canh gừng, Seungmin đã gấp không chờ nổi nói: "Chú, chúng ta đi ăn bánh kem đi!"

Seungmin chỉ vào bánh kem nhiều tầng nói: "Chú xem đi, ba con đã chuẩn bị một cái bánh kem siêu to."

Sanghyeok thuận tay đem chén nhỏ đưa cho Lee Minhyeong, Lee Minhyeong rất tự nhiên nhận lấy. Một loạt động tác này phát sinh thật mau, chờ đến khi Sanghyeok phản ứng lại, Lee Minhyeong đã xoay người xuống bếp.

Trong đầu Sanghyeok ong một tiếng, cảm giác khó hiểu làm trước mắt cậu biến thành màu đen.

Sao lại thế này?

Chỉ cần tiến vào căn biệt thự này, cậu sẽ có loại cảm giác rất kỳ quái. Hơn nữa cái loại cảm giác này bốn phương tám hướng thẩm thấu lại đây, làm cậu tránh cũng không thể tránh.

Bất quá Sanghyeok cũng không có thời gian tiếp tục suy tư, Seungmin đã ôm cổ cậu, thân mật nói: "Chú nhìn xem! Bên kia còn có một bánh kem gấu nâu, còn có kẹo đường nữa! Ba con chuẩn bị cho con rất nhiều quà sinh nhật luôn."

Nhắc tới quà sinh nhật, Sanghyeok mới nhớ cậu tới vội quá còn không có chuẩn bị quà .

"Bảo bối, thực xin lỗi! Chú không có chuẩn kịp bị quà cho con."

Sanghyeok nhớ tới ngày mai là cuối tuần, "Ngày mai chúng ta đi mua quà thế nào? Con muốn cái gì đều có thể."

"Thật vậy ạ?" Seungmin vỗ tay nói: "Ngày mai chú đưa con đi công viên trò chơi được không? Trước nay ba con chưa bao giờ đưa con đến đó hết á."

Sự thật là Lee Minhyeong có đưa Seungmin đi rồi hơn nữa còn đi rất nhiều. Seungmin nói như vậy chính là không cho Sanghyeok có lý do cự tuyệt.

Sanghyeok lập tức đáp ứng: "Được! Chúng ta cùng đi!"

"Thật tốt quá!" Seungmin hoan hô ra tiếng.

Lee Minhyeong từ phòng bếp ra nhìn thấy Sanghyeok ôm Seungmin đang xem bánh kem gấu nâu.

"Cùng ăn cơm nào!"

Lee Minhyeong nhắc nhở hai người, kêu người hầu đem bánh kem đẩy đến bên bàn ăn.


Người hầu lấy một ngọn nến thật dài đưa tới cho Seungmin giúp nó thắp nến sinh nhật. Seungmin thắp lên 4 cây nến, đèn trong sảnh liền tắt. Ánh nến phát ra vầng sánh nhàn nhạt, Seungmin nhắm mắt lại bắt ước.

Nguyện vọng qua các năm cũng chỉ có một : Nó muốn có mẹ.

Nhưng năm nay lại khác những năm trước bởi vì nó đã biết bản thân  có mẹ. Lee Minhyeong cùng Sanghyeok  hát bài chúc mừng sinh nhật, sau khi thổi nến xong Seungmin liền cắt bánh kem,

Sanghyeok quay đầu đi, nhìn thấy sườn mặt của Lee Minhyeong đắm chìm dưới ánh đèn đột nhiên cảm thấy một màn này có điểm ấm áp. Cái ý niệm vừa mới loé lên đã bị Sanghyeok hung hăng bóp chết.

Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Trên thế giới này cậu cùng ai ở bên nhau đều có khả năng, duy chỉ Lee Minhyeong là không thể nào. Có Seungmin ở đây bữa tối còn được tính là vui vẻ.


Sau khi ăn cơm xong, Seungmin quấn lấy Sanghyeok kêu cậu cùng nó chơi game. Một lớn một nhỏ ngồi ở thảm lông dê trong phòng khách chơi vui vẻ vô cùng.

Lee Minhyeong có vẻ nhàn hơn rất nhiều,  anh có tiếp mấy cuộc điện thoại. Lúc trở lại đại sảnh phát hiện Sanghyeok cả người cứng đờ ngồi dưới đất, Seungmin nằm trong lòng ngực cậu ngủ ngon lành,

Lee Minhyeong đến gần phát hiện sống lưng Sanghyeok thẳng thắn thành một đường, tất nhiên là sợ đánh thức Seungmin nên không dám lộn xộn.

Tư thế ngủ của Seungmin không tốt lắm, đầu gối lên đùi Sanghyeok, một chân duỗi trên thảm, một chân khác lại gác trên đùi Sanghyeok. Hai tay cũng không nhàn rỗi, gắt gao ôm cánh tay Sanghyeok, gần như biến bản thân thành một vật trang trí trên người cậu,

Tư thế ngủ như vậy, Sanghyeok chỉ cần thoáng động một chút là có thể đánh thức nó. Khó trách một cử động nhỏ cũng không dám.

Lee Minhyeong bất giác mỉm cười, đi qua đi ngồi xổm bên cạnh hai người: "Con ngủ rồi?"

Sanghyeok gật gật đầu, thanh âm nhỏ nhẹ : "Ôm nó vào phòng?"

Lee Minhyeong nói: "Ừm!"

Sau khi nói xong, hai người ai cũng chưa động. Sanghyeok nhăn mày nhìn anh, ý bảo anh bế Seungmin lên. Lee Minhyeong cười như không cười mà nhìn cậu: "Nó ôm em chặt như vậy, nếu anh ôm nó tỉnh lại mất.

Sanghyeok nào có kinh nghiệm ôm trẻ con, cậu khó xử nói: "Tôi ôm cũng sẽ tỉnh."

Giọng nói rơi xuống lúc sau, hai người ai cũng chưa động.

Đáy mắt Lee Minhyeong tràn ngập ý cười: "Em thử xem?"

Tâm tình lúc này của Sanghyeok quả thực một lời khó nói hết, cậu cảm thấy Lee Minhyeong chính là cố ý muốn cho cậu xấu mặt. Trong phòng khách tuy có mở điều hoà, nhưng ngủ như vậy vẫn có khả năm cảm mạo. Sanghyeok đau lòng nhìn Seungmin chỉ có thể bế thử nó lên. Động tác của cậu rất nhẹ chỉ là vừa động Seungmin liền tỉnh.

Sanghyeok sợ tới tái mặt, kỉnh hoảng  nhìn về phía Lee Minhyeong xin giúp đỡ làm anh cực kỳ hưởng thụ."Sau khi nó ngủ say khoảng 1 giờ, nếu không có động tĩnh quá lớn thì sẽ không tỉnh lại."

Lee Minhyeong nói: "Lúc em ôm nó lên thì nhẹ một chút, nếu mắt nó mở em dỗ nó sẽ ngủ lại thôi."

Sanghyeok chần chờ mà nhìn anh, vẫn là quyết định thử một lần. Hai tay nâng thân thể nhỏ bé của Seungmin từ trên mặt đất đứng lên.

Một chân vừa mới đạp trên mặt đất, chân kia còn chưa có duỗi thẳng, một cảm giác tê dại đã đánh úp lại, Sanghyeok hai chân mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống. Từ sau khi Seungmin gối lên chân cậu ngủ, cậu liền không đổi tư thế, trong lúc nhất thời tê chân lợi hại, hai tay cậu còn ôm Seungmin không thể chống đỡ trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Một bàn tay vững vàng đỡ lấy Sanghyeok, cậu kinh ngạc mà ngẩng đầu lên liền đối diện với  ánh mắt thâm trầm của Lee Minhyeong

Bốn mắt nhìn nhau kịch liệt, khó có thể hình dung cảm xúc ở nơi ngực trái làm đầu óc Sanghyeok phát ngốc. Trong đầu như có thứ gì đó, giống như có rất nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên. Nhanh như chớp làm cậu căn bản nhìn không thấy.

Lee Minhyeong cố kiềm chế xúc động không ôm lấy Sanghyeok, chỉ điều chỉnh tư thế một chút đỡ lấy cánh tay cậu kéo cả người Sanghyeok đứng lên.: "Chân tê sao?"

Thanh âm lành lạnh của anh giúp Sanghyeok triệu hội lại sự chú ý: "Đúng. Chân tê rần."

Lee Minhyeong nói: "Cử động một chút, chậm thôi."

Sanghyeok cử động chân, sau khi cảm giác tê dại dần mấy đi cậu liền ôm Seungmin lên lầu. Đúng như lời Lee Minhyeong nói, lúc bế  Seungmin chỉ giật mình một cái cũng không có tỉnh lại.

Sanghyeok nhẹ nhàng thở ra đưa Seungmin vào phòng. Đắp chăn cẩn thận cho nó còn chờ đến khi nó ngủ say mới rời đi. Cậu vừa bước ra hành lang đã đụng phải Lee Minhyeong.

Không có Seungmin ở đây, thời điểm đối mặt với Lee Minhyeong cảm giác thực ngại, cậu né tránh tầm mắt trầm giọng nói: "Minie ngủ rồi. Tôi đi về đây."

Lee Minhyeong nghiêng mình chặn cậu lại: "Từ từ!"

Sanghyeok trầm mặt xuống, ánh mắt thực phẫn nộ: "Anh còn muốn thế nào? Hiện tại Minie không có ở đây, anh cho rằng tôi sẽ thủ hạ lưu tình với anh sao?"

Lee Minhyeong nhìn Sanghyeok, biết cậu sẽ không chỉ nói suông. Nếu chính mình có hành động gì khác, Sanghyeok sẽ thật sự ra tay giáo huấn anh ngay. Anh không muốn xảy ra xung đột với cậu, quan hệ của bọn họ không nên như vậy. Trải qua vài lần tiếp xúc, Lee Minhyeong đã biết giữ bình tĩnh để giải quyết vấn đề của mình và Sanghyeok.

So với việc chạy theo làm Sanghyeok phản cảm với mình, anh lựa chon cách tiếp cận tuần tự từng chút một.

Lee Minhyeong lui ra phía sau một bước, giơ hai tay lên: "Anh thật sự không muốn làm gì em. Anh chỉ muốn cùng em nói chuyện."

"Tôi và anh không có gì để nói với nhau cả."

Sanghyeok dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất  nói những lời này. Cậu đối với Lee Minhyeong có cảm giác rất kỳ quái, có hai loại cảm xúc gần như đồng thời xuất hiện nhưng lại bài xích lẫn nhau, đặc biệt mâu thuẫn. Giống như trong đầu cậu có hai tiểu nhân đang không ngừng đánh nhau, một bên nói: Nên tới gần, bên kia lại nói: Nên tránh xa. Cậu không biết nên nghe bên nào, căn bản không đưa ra được phán đoán chính xác.

Sanghyeok bực bội, sắc mặt âm u liếc Lee Minhyeong một cái rồi vòng qua người anh chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua, Lee Minhyeong đột nhiên mở miệng nói: "Em không cảm thấy căn biệt thự này rất quen thuộc sao?"

Bước chân của Sanghyeok dừng lại, một nỗi sợ hãi sinh ra từ đáy lòng nhanh chóng lan rộng ra toàn thân. Lý trí nói cho cậu rằng nhanh chóng rời rời khỏi đây không cần nghe Lee Minhyeong nói nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích mà đứng yên ở đó.

Hai tiểu nhân trong đầu lại bắt đầu đánh nhau làm cậu không biết nên lựa chọn làm gì?

Lee Minhyeong ghé mắt nhìn Sanghyeok, thanh âm  vô cùng rõ ràng truyền vào vào tai cậu:"Căn biệt thự này có ba tầng cùng mười mấy phòng. Em chỉ ghé qua hai lần, hẳn là chưa kịp cẩn thận quan sát. Có muốn xem qua một chút không? Có lẽ em sẽ tìm được đáp án mình muốn."

Sanghyek biết không nên nghe lời anh nới nhưng lại vì những lời này mà động tâm. Căn biệt thự này giống như chiếc hộp Pandora, có thể sau khi mở ra sẽ xuất hiện một con quái thú nhưng cậu lại không nhịn được muốn bật nắp hộp lên.


Sanghyeok đi theo Lee Minhyeong tham quan biệt thự, Lee Minhyeong giảng giải từng chi tiết một, phần lớn là về phương diện thiết kế cùng trang trí, nói rất rành mạch,Thanh âm trong trẻo nghe thực thoải mái, Sanghyeok nghĩ thầm: Nếu ngày nào đó Lee Minhyeong phá sản anh thật sự có thể bán gương mặt này lấy tiền  ....hay là làm trai bao cũng không tồi.

Sanghyeok bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.

Lee Minhyeong nghe được thanh âm của cậu, quay đầu kinh ngạc nhìn: "Em không tập trung?"

Sanghyeok thấy hai người đã đến sân thượng, cảm thấy đã tham quan xong, sắc trời cũng đã khuya, cậu mở miệng nói: "Tham quan xong biệt thự rồi, tôi ..."

Lời cậu còn chưa dứt đã bị Lee Minhyeong đánh gãy: "Chưa có xong?"

Sanghyeok mờ mịt mà nhìn anh.

"Còn có một chỗ......" Lee Minhyeong tiến tới giữ chặt cổ tay của cậu, đem Sanghyeok ôm vào trong ngực.

Lee Minhyeong vẫn luôn thực quy củ, dần dần Sanghyeok đối với anh đã thả lỏng cảnh giác. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, người đã bị anh kéo vào trong lòng ngực.

Lee Minhyeong từ phía sau ôm cậu, đem hai tay Sanghyeok đều giam cầm ở trước ngực, Sanghyeok trong lúc nhất thời không thể động đậy, phẫn nộ quát: "Buông tay!"

"Em còn nhớ không?" Lee Minhyeong thanh âm nhu nhu truyền đến: "Đây là nơi trước kia em thích nhất. Trước tiên không cần vội vã phủ nhận cũng không cần tức giận. Em tự hỏi bản thân mình một chút, em thật sự đối với anh, đối với Minie hoàn toàn xa lạ sao? Còn có căn biệt thự này, chúng ta đã ở đây thật lâu, Minie cũng được sinh ra ở đây/ Ký ức giống như chữ viết trên tờ giấy trắng cho dù có tẩy như thế nào cũng để lại dấu vết. Em thật sự không có chút ấn tượng nào?"

Sau khi nói xong Lee Minhyeong liền buông lòng Sanghyeok ra không có chút suy nghĩ nào khác. Mùi pheromone bao quanh thân thể đột nhiên biến mất làm Sanghyeok sinh ra vài phần mờ mịt, trong lòng vắng vẻ như lữ khách ở nơi xa lạ. Cậu đột nhiên không biết tiếp theo nên làm như thế nào?

Lee Minhyeong hướng dẫn từng bước: "Nếu em tin tưởng lời nói của anh, chiều ngày mai chúng ta đến trung tâm kiểm nghiệm."

Sanghyeok bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thực phức tạp.

"Em thật sự không muốn biết đáp án về mối quan hệ giữa em và Minie sao?"

Lee Minhyeong mở cửa sân thượng: "Anh để em tự quyết định, anh tôn trọng lựa chọn của em."


Thời điểm Sanghyeok rời khỏi biệt thự, suy nghĩ phảng phất còn dừng lại ở trên sân thượng. Cậu quay đầu nhìn về phía đó, ánh đèn trong biệt thự như ánh sao loé sáng. Sanghyeok biết đây là hộp Pandora ma quỷ, cậu đã đem con quái vật trong đó thả ra.

Con quái vật kia đã hoá thành một hạt giống nghi ngờ ở trong lòng cậu từ từ mọc rễ nảy mầm, khoẻ mạnh mà lớn lên trong khoảng khắc trở thành cây đại thụ che trời.

Sau khi Sanghyeok trở lại biệt thự , ở trong phòng gửi cho Lee Minhyeong một tin nhắn : [Chiều mai gặp ở trung tâm kiểm nghiệm.]

Gửi xong liền ném điện thoại lên giường, ngã cả người xuống. Cậu nghĩ kỹ rồi, có một số việc không thể trốn tránh mãi được.

Lee Minhyeong nhìn tin nhắn  rất lâu, nhìn đến cuối cùng nhịn không được mà lệ nóng rơi xuống. Người anh yêu sắp về rồi.


Sáng sớm hôm sau Lee Minhyeong đã đem tin tức tốt đẹp này nói cho Seungmin nghe. Nó kích động ở trên giường nhảy qua nhày lại : "Ba ơi, quá tuyệt vời. Điều con ước hôm qua đã thành hiện thực rồi."

Lee Minhyeong ôm lấy con, cười nói: "Con đã ước cái gì?"

"Con ước con muốn có mẹ." Seungmin vui vẻ nói: "Hôm nay mẹ con đã trở lại."

Lee Minhyeong dặn dò nói: "Không cần dọa  mẹ con, cho mẹ con một ít thời gian."

Seungmin dùng sức gật gật đầu: Con không dọa mẹ đâu. Con thích mẹ nhất. Mẹ còn hứa sẽ đưa con đi công viên trò chơi."

Lee Minhyeong nhéo nhéo mũi nhỏ, cười nói: "Buổi chiều chúng ta đi đến trung tâm kiểm nghiệm trước, sau đó ăn bữa tối rồi cùng đến công viên."

"Được ạ. Ba ba vạn tuế."

Trên mặt Seungmin tràn đầy vui vẻ hạnh phúc, làm Lee Minhyeong cũng thấy vui lây.


Ăn cơm sáng xong, hai ba con liền bắt đầu chọn quần áo. Đây chính là lần đầu tiên một nhà ba người chân chính ra ngoài, đối với Lee Minhyeong cùng Seungmin đều rất quan trọng.

"Ba ơi, ba thấy con mặc bộ này thế nào."

Seungmin mặc bộ đồ màu đen đặc biệt soái.

Lee Minhyeong nói: "Rất đẹp!"

Seungmin tựa hồ không quá vừa lòng, chu miệng nhỏ nói: "Nhưng con thấy bộ kia cũng đẹp."

"Bảo bối nhà ta mặc bộ nào cũng đẹp." Lee Minhyeong xoa xoa đầu nhỏ.

Seungmin chần chờ hỏi: "Thật vậy chăng?"

Lee Minhyeong nói: "Thật sự rất đẹp! Không cần chọn lại."

Seungmin cười nói: "Ba ba cũng rất đẹp trai."

Hai ba con nhìn nhau cười


Sau khi ăn cơm xong, Lee Minhyeong dẫn Seungmin ra cửa. Ngồi trong xe, Seungmin tương đối hưng phấn, nói chuyện không ngừng.

"Ba ơi hôm nay con muốn ngồi đu quay,lên chỗ thật cao ngắm cảnh đêm."

"Ba ơi con muốn chơi đánh thỏ. Ba có thể giúp con đánh thắng dành quà không?"

"Ba ơi chúng ta đến rừng cây rồng bay được không? Nghe nói rất kích thích."

Lee Minhyeong cười nói: "Đương nhiên có thể!"

Seungmin vỗ tay nhỏ hoan hô ra tiếng.


Chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, Lee Minhyeong phát hiện là số lạ, anh do dự ấn xuống phím trò chuyện, một thanh âm xa lạ từ tai nghe Bluetooth truyền tới: "Lee tổng."

Lee Minhyeong nói: "Vị nào?"

"Lee tổng không cần tra xét. Kim Sanghyeok chính là Moon Hyeonjoon."

Nghe xong câu này, Lee Minhyeong đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Ông là ai?"

"Tôi là quản gia của Kim gia – Kim Junsik. Thiếu gia vẫn gọi tôi là chú Kim."

Lee Minhyeong dừng xe ở ven đường, "Năm đó là ông đưa em ấy đi!"

"Năm đó là tôi đưa cậu ấy đi. Kim gia lúc ấy không có gia chủ, cậu ấy bắt buộc phải về." Thanh âm của Kim Junsik không nhanh không chậm truyền đến.: "Hôm nay ngài muốn cùng thiếu gia đi kiểm tra DNA. Tôi hy vọng cậu không đến."

"Không có khả năng!" Lee Minhyeong nắm chặt tay lái, đáy mắt sương lạnh che kín.

Kim Junsik ở trong điện thoại nói rất nhiều, càng nghe sắc mặt của Lee Minhyeong càng trở nên khó coi.

"Lee tổng, ngài cần suy nghĩ cho thật kỹ. Là mạng của thiếu gia quan trọng hay chân tướng quan trọng hơn."

Điện thoại đến đây liền tắt


Lee Minhyeong nặng nề mà đập lên tay lái, tiếng còi xe phát xa làm Seungmin sợ tới mức cả người run lên.

Nó thật cẩn thận nhìn Lee Minhyeong, không rõ ba ba vì cái gì đột nhiên tức giận.

"Ba ơi, ba làm sao vậy?"

Lee Minhyeong quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của Seungmin , anh nhìn thật lâu, cuối cùng ôm chầm lấy Seungmin, hôn lên trán nó một cái, ngay sau đó ổn định lại cảm xúc của bản thân , nhìn thẳng vào mắt con, gằn từng chữ một mà nói: "Lee Seungmin, con hãy nghe cho kỹ! Kim Sanghyeok không phải mẹ của con, mẹ của con bốn năm trước sinh con xong đã mất rồi. Về sau nhìn thấy Kim Sanghyeok cũng không được nói chuyện với cậu ta. Nhớ kỹ không được nói chuyện."

Nói những lời này, Lee Minhyeong kiên định đến dị thường, Nhưng không có ai nghe được thanh âm trái tim tan nát cùng với tiếng gào thét bất đắc dĩ trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro