Chương 66: Sanghyeok phát tình!
Sau khi Seungmin bị Sanghyeok cự tuyệt, không khí ở hiện trường cực kỳ xấu hổ. Nhưng đến khi Nana đi tới bên cạnh Kim Jeonghyeon, người xem cơ hồ muốn cười điên.
[Jeonghyeon, anh tự cầu phúc đi nhé]
[Đây là nghiệt duyên? Tại sao lại đụng phải nữa rồi?]
[- 60 điểm! ha ha ha ! Tha thứ cho tôi không thể nhịn cười.]
[Không cần xem tôi cũng có thể đoán được kỳ này Jeonghyeon kết cục thảm thế nào]
......
Nana đi qua kéo tay Kim Jeonghyeon: "Anh ơi, chúng ta chung một đội nhé."
Kim Jeonghyeon vẻ mặt như đưa đám: "Sao em không chịu buông tha cho anh vậy?"
Nana nghiêng đầu nhìn hắn, thực nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, lần này chúng ta có thể thắng."
Kim Jeonghyeon thầm nghĩ: Tự tin của em từ đâu ra thế.
Cuối cùng, Hana lựa chọn Choi Wooje. Pudding lựa chọn Kim Sanghyeok.
Sau khi phân tổ xong, cả đoàn người đi đến một công viên ở vùng ngoại thành. Chủ để ở công viên đã được chuẩn bị xong từ lâu, bốn khách mời cùng bốn bạn nhỏ tiến vào lâu đài.
Đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ: "Nhiệm vụ của kỳ 3 này là: Tìm kiếm ngôi sao thiên vương."
Tám người không ai nói gì, chờ đợi đạo diễn tiếp tục giảng giải nhiệm vụ.
Một phút sau......
Kim Jeonghyeon trừng mắt: "Xong rồi?"
Đạo diễn: "Xong rồi!"
Kim Jeonghyeon: "Có vậy thôi?"
Đạo diễn: "Đúng rồi!"
Kim Jeonghyeon chán nản: "Manh mối đâu? Gợi ý đâu? Gì gì đều không có, làm sao mà tìm? Ngôi sao thiên vương đó là cá nhân? Là đá quý? Hay là đồ vật gì đặc biệt? Đạo diễn, ông mau nói rõ ràng hơn đi."
Đạo diễn: "Manh mối gợi ý đều ở lâu đài, tự mình tìm."
Kim Jeonghyeon: "......"
Choi Wooje: "Trong lúc làm nhiệm vụ có cơ chế bị loại không?"
Đạo diễn: "Lâu đài một kẻ giết người đang ẩn nấp, nếu bắt được người là có thể mở ra hình thức tàn sát."
Choi Wooje: "Còn có các bạn nhỏ ở đây, không khỏi quá tàn nhẫn."
Đạo diễn cười toét miệng, lộ ra một hàm răng trắng: "Quy tắc ở lâu đài, các người tự đi tìm."
Kim Jeonghyeon: "Tôi xem như đã nhìn ra! Tổ tiết mục mấy người chính là hỏi cái gì cũng không biết. Cái gì cũng tự mình tìm. Tự mình động thủ vì cơm no áo ấm."
Đạo diễn: "Nói đúng!"
Sau khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, Kim Sanghyeok, Kim Jeonghyeon, Choi Wooje ba người tự động đi cùng một chỗ, hoàn toàn cô lập Lee Minhyeong bên ngoài.
Seungmin từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Pudding, ánh mắt lộ ra sự hâm mộ cùng ghen tị.
Các dì xem trực tiếp nước mắt lưng tròng, liên tiếp hô lớn muốn Kim Sanghyeok quay đầu lại nhìn Seungmin một cái. Nhìn rồi nhất định không bỏ đi được.
Nhìn thấy Sanghyeok bế pudding lên, Seungmin tức giận đến muốn khóc: "Người chú nên ôm là con, không phải ôm pudding."
Lee Minhyeong xoa xoa đầu nhỏ lông xù xù của con: "Chúng ta đi cướp chú về."
Seungmin nắm chặt tay nhỏ: "Nhất định phải cướp về."
Lee Minhyeong cùng Seungmin không có đi theo Sanghyeok cùng hai người kia, mà là lựa chọn độc hành.
Khi cắt đến hai người họ, người xem phát hiện cả quá trình đều đi tìm kiếm xung quanh rất nghiêm túc.
[Lee tổng chơi rất nghiêm túc]
[Lee tổng hảo A. Quá soái]
[Chỉ có hai ba con Lee tổng chơi nghiêm túc, bên Jeonghyeon đã mở tiệc trà rồi.]
[Choi Wooje hảo soái. Tôi cảm thấy cậu này rất xứng với anh Sanghyeok. Tôi ship WooHyeok CP]
[Tôi phát hiện Wooje nhìn anh Sanghyeok ánh mắt phát sáng luôn]
[Lee tổng nhìn anh Sanghyeok như muốn ăn ảnh luôn]
.....
Trong phòng ở lầu hai lâu đài, Lee Minhyeong cầm một cái mặt nạ Satan màu đen lên nói với Seungmin: "Bảo bối, vận mệnh cũng đứng về phía chúng ta rồi.]
Seungmin từ trong túi lại móc ra một cái mặt nạ Satan màu đen quơ quơ trước mặt: "Ba ơi, chúng ta đi thôi."
Lee Minhyeong dắt Seungmin kéo cửa đi ra khỏi phòng.
Trên màn ảnh, hai người như mọc thêm cánh cùng tai giống hai con quỷ Satan.
[Hai ba con nhà này muốn làm gì đây?]
[Đương nhiên là ám sát]
[Lee tổng: Không ai có thể cướp vợ của anh.! Seungmin: Ai cũng không thể tranh đoạt mẹ con.]
[Lâu đài chết chóc, bắt đầu rồi...]
[Đoán xem ai là người xui xẻo đầu tiên...]
[Tôi khẳng định không phải anh Sanghyeok. Hai người kia một cái cho Choi Wooje. Một cái cho Kim Jeonghyeon]
[Đây là muôn để người yêu nhất đến cuối cùng mới giết sao?]
[Hảo biến thái.]
...
Mười lăm phút sau, màn hình phát lên thanh âm của đạo diễn: "Kim Jeonghyeon, bị loại!"
"Kim Jeonghyeon, Out!"
Trên hành lang tầng 3, Sanghyeok cùng pudding đang tìm kiếm manh mối hữu dụng, đột nhiên nghe được lời của đạo diễn liền ngây ngẩn cả người.
Pudding trừng lớn một đôi mắt: "Anh Jeonghyeon bị loại!"
Sanghyeok cau mày, cảm giác đặc biệt kỳ quái.
Nhiệm vụ mới bắt đầu chưa được 40 phút, kẻ giết người tại sao lại xuất hiện nhanh như vậy?
Kim Jeonghyeon đang cùng Choi Wooje nói chuyện phiếm, nghe được lời đạo diễn cả người đều choáng váng.
Hắn véo véo mặt mình: "Tôi có phải đang nằm mơ hay không?"
Choi Wooje nói: "HÌnh như cậu bị loại thật rồi."
Có người mặc áo đen tiến lại giữ chặt cánh tay Kim Jeonghyeon, đem hắn kéo tới ngục giam,
Kim Jeonghyeon kêu to: "Rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao tôi lại bị loại?"
Hắn đi ngang qua Sanghyeok: "Anh Sanghyeok, nhất định là do tên cẩu nam nhân Lee Minhyeong làm ra, khẳng định là anh ta!"
Sanghyeok tự biết Kim Jeonghyeon bị loại có liên quan đến Lee Minhyeong. Cậu cùng Kim Jeonghyeon, Choi Wooje vẫn luôn ở cạnh nhau, chỉ có Lee Minhyeong là không thấy bóng dáng.
Không phải anh ta thì còn có thể là ai?
"Anh Sanghyeok, anh phải báo thù cho em!"
Kim Jeonghyeon vừa nói xong, đã bị nhốt vào ngục giam.
Choi Wooje đi đến bên cạnh Sanghyeok nhíu mày: "Tôi cùng Jeonghyeon vẫn ở cạnh nhau, chúng tôi tìm đồ cũng rất cẩn thận không có đụng tới thứ gì kỳ quái , sao Jeonghyeon lại bị loại? Chẳng lẽ Lee Minhyeong còn có thể giết người từ xa?"|
"Rất có khả năng!" Sanghyeok nói: "Chúng ta trong tay có quá ít manh mối. Hiện tại kẻ giết người trông như thế nào cũng không biết, thật sự là bị động."
Choi Wooje nói: "Chúng ta phân công nhau hành động. Hai mươi phút sau, mặc kệ có tìm ra manh mối hay không, đều đến đại sảnh lầu một gặp mặt sẽ tiện trao đổi tin tức hơn."
Sanghyeok gật gật đầu, mang theo pudding đi đến phòng tiếp theo.
Hai người mới vừa tiến vào phòng, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Seungmin lộ ra đầu nhỏ thật cẩn thận mà nói: "Chú ơi, con có thể tiến vào không?"
Có vết xe đổ của Kim Jeonghyeon, theo lý thuyết nên sinh ra vài phần cảnh giác đối với Seungmin. Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen như mực của nó, Sanghyeok lại không thể nói nổi lời cự tuyệt nào.
"Minie!" Sanghyeok vẫy tay với nó.
Seungmin lập tức chạy tới, ôm lấy đùi Sanghyeok, "Chú ơi, sao chú không cùng tổ với con? Có phải chú ghét con rồi không?"
Lúc Seungmin nói vành mắt đã đỏ hoe.
Sanghyeok đau lòng lợi hại, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nói: "Chú không có chán ghét con! Có ba con ở đó, con nên cùng tổ với ba con."
Seungmin thở dài: "Thật ạ! Con tha thứ cho chú!"
Sanghyeok nhéo nhéo mặt nó: "Seungmin, con cùng ba tìm được cái gì rồi?"
Seungmin từ trong túi móc ra một tấm card, trực tiếp đưa cho Sanghyeok: "Đây là cái con vừa tìm được, con cho chú!"
Sanghyeok cầm lấy là một tấm card có rất nhiều ký tự.
"Con cho chú, vậy con với ba phải làm sao bây giờ?"
Seungmin cười tủm tỉm mà nói: "Con muốn đem thứ tốt nhất cho chú."
Trong lòng Sanghyeok đặc biệt ấm áp, đặc biệt cảm động.
Seungmin vẫy tay với cậu: "Chú ơi con phải đi rồi. Ba con không biết con lại đây, con phải nhanh chạy về."
"Ba con đang ở đâu?" ánh mắt Sanghyeok trở nên tối tăm.
Thay vì ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích.
Ngón tay nhỏ của Seungmin chỉ về một hướng: "Ba con đang ở phòng kia tìm đồ."
Sanghyeok xoa xoa tóc Seungmin: "Seungmin, con cùng pudding ở chỗ này chờ một lát. Chú tìm ba con có chút việc."
Seungmin gật đầu: "Vâng ạ! Chúng con đợi chú ở đây không đi đâu hết."
Sanghyeok đi đến chỗ của Lee Minhyeong, mới vừa bước lên hành lang, bước chân của cậu đột nhiên cứng đờ!
Choi Wooje đang ở lầu một tìm kiếm, đột nhiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn làm cậu ta mở to hai mắt. Là mùi Pheromone của Moon Hyeonjoon khi phát tình. Cậu ta còn nhớ rất rõ, không thể nhầm được.
Choi Wooje ném đồ trong tay xuống, xoay người chạy lên lầu. Là Kim Sanghyeok đang phát tình sao? Tại sao lại vào thời điểm này? Cậu ta nhất định phái tìm thấy Sanghyeok trước, đánh dấu Sanghyeok trước Lee Minhyeong.
Choi Wooje chạy theo hướng mùi Pheromone phát ra, vừa tới lầu hai đã thấy Lee Minhyeong đang lôi kéo cánh tay Sanghyeok muốn kéo cậu vào bên trong một phòng.
Trong lòng Choi Wooje đột nhiên run lên, ánh mắt hiện ra nồng đậm tàn khốc. Cậu ta nhanh đi lên nhưng vẫn chậm một bước nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt.
Lee Minhyeong đem Sanghyeok ấn lên cửa, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Em phát tình?"
Không muốn phát tình ở hiện trường ghi hình, trước đó Sanghyeok đã dùng thuốc ức chế. Nhưng có lẽ do mấy năm nay dùng thuốc quá mức, thân thể đã sinh ra kháng thể. Lúc này đây cậu không thể thoát được.
Một mặt chật vật nhất bị Lee Minhyeong nhìn thấy, Sanghyeok cảm thấy đặc biệt thẹn, cậu cắn răng liếc anh nói: "Anh buông tôi ra."
Lee Minhyeong đem cổ tay của cậu kéo đến trước mặt, kéo tay áo lên, phát hiện cổ tay cậu không có dấu kết ấn nào.
"Kết ấn anh đánh dấu em đâu?"
Sanghyeok đoạt lại cổ tay mình, thở phì phò nói: "Anh nói bậy gì đó?"
Lee Minhyeong đè vai cậu lại, đem cậu một lần nữa đẩy ngã trên cửa, ngữ khí so lúc đầu còn lạnh hơn: "Em đã xoá kết ấn của anh? Moon Hyeonjoon, em rốt cuộc muốn thế nào? Em có biết hay không, bốn năm qua, anh đã phải trải qua những tháng ngày đau khổ như thế nào hay không? Em hận anh, anh có thể hiểu. Nhưng Seungmin nó vô tội. Tại sao em lại bỏ nó đi để làm Kim thiếu gia hả?"
Kỳ phát tình đột nhiên đến, Sanghyeok cảm giác cả người giống như lửa đốt, ý thức rất mơ hồ, quanh mình hết thảy tựa hồ đều cách rất xa, chỉ có ngọn lửa bên trong thân thể hừng hực thiêu đốt, cơ hồ muốn đem lý trí của cậu đốt cháy hoàn toàn.
Ý thức mơ màng như vậy nhưng Lee Minhyeong còn đang tức giận ở trước mặt. Sanghyeok siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau đớn đổi lấy tỉnh táo ngắn ngủi.
Là có bao nhiêu hỗn đản mới có thể đem những lời đúng lý hợp tình như vậy?
Cậu trừng hai mắt đã đỏ ngầu, trầm giọng quát: " Lee Minhyeong, tôi căn bản không hể quen anh. Anh có muốn đem tôi ra làm thế thân thì cũng phải có giới hạn thôi chứ?"
Sao có thể tuỳ tiện làm những chuyện đó với cậu chỉ vì cậu cùng người yêu đã mất của Lee Minhyeong có điểm giống nhau.?
Sanghyeok phủ nhận làm sắc mặt Lee Minhyeong xanh mét, từ hai người quen biết tới nay Sanghyeok liền không ngừng phủ định quan hệ của hai người.
Sửa tên đổi họ còn chưa đủ, hiện tại còn đem anh cùng con quên đến không còn một mảnh.
"Em cho rằng em quên là được? Có một số việc, cho dù muốn quên cũng không được. Em muốn quên anh cùng Seungmin thì anh sẽ làm cho em một lần nữa nhớ lại tất cả."
Lee Minhyeong ôm chặt lấy Sanghyeok, biểu tình là điên cuồng chấp nhất: "Em là của anh, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình anh. Anh sẽ không để em bỏ anh mà đi nữa."
Thân thể Sanghyeok càng ngày càng nóng, mùi pheromone thuộc về alpha trên người Lee Minhyeong như một bàn tay không ngừng trêu chọc cậu. Sanghyeok cảm giác bản thân sắp chịu không nổi. Nếu Lee Minhyeong tiếp tục ôm cậu như vậy, cậu thật sự không cam đoan mình có chủ động leo lên người anh cầu Lee Minhyeong đánh dấu mình hay không?
Sanghyeok lấy đại một vật trong tầm tay, dùng sức nện lên người Lee Minhyeong.
Trán Lee Minhyeong bị đánh chảy máu, theo bản năng mà buông Sanghyeok ra. Anh trừng mắt nhìn nam nhân đang thở dốc cầm vật vừa đánh mình kia. Anh có thế thấy được sự cự tuyệt cùng chán ghét ở trên mặt Sanghyeok, đó không phải điều anh muốn thấy.
Vết thương trên trán rất đau nhưng trái tim còn đau hơn, thân thể Lee Minhyeong đứng không vững: "Em... em chán ghét anh đến như vậy sao?"
Ánh mắt Sanghyeok càng ngày càng mơ hồ: "Anh tránh xa tôi một chút! Đừng chạm vào tôi!"
Mùi hương trên người Lee Minhyeong quá mê người, cùng mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, giống như thuốc kích dục, kích thích máu trong người Sanghyeok đều sôi trào.
"Vì cái gì?" Lee Minhyeong rít gào ra tiếng, "Chúng ta tại sao lại biến thành như bây giờ? Hyeonjoon, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi!"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Lee Minhyeong càng ngày càng nhỏ cũng càng ngày càng bi thương.
Hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy hai chân Sanghyeok.
Hắn hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy Sanghyeok hai chân.
Người anh yêu không nhận ra anh. Anh nên làm cái gì bây giờ?
Lee Minhyeong dùng ngữ khí hèn mọn nhất khẩn cầu người mình yêu tha thứ.
Một quỳ này làm Sanghyeok khiếp sợ hãi, không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt ra nhìn. Cậu tuy chỉ mới cùng Lee Minhyeong gặp qua vài lần nhưng nam nhân này luôn phát ra khí chất cao cao tại thượng. Hôm nay Lee Minhyeong lại quỳ gối trước mặt cậu.
"Hyeonjoon, em mau trở về đi. Anh thật sự không thể mất em nữa, Seungmin cũng rất cần em."
Thanh âm của Lee Minhyeong lộ ra đau buồn vô tận, làm người nghe đặc biệt không thoải mái.
Sanghyeok nghĩ thầm, rốt cuộc là yêu một người đến mức nào, mới có thể hèn mọn khẩn cầu tha thứ như vậy? Nhưng cậu không phải người yêu của Lee Minhyeong,
"Lee Minhyeong,anh đứng lên! Tôi lặp lại lần nữa, tôi căn bản không quen biết anh"
Sanghyeok rất bình tĩnh nói ra những lời này.
Lee Minhyeong cả người run lên, ngẩng đầu nhìn cậu. Anh trừng lớn đôi mắt như muốn tìm ra một chút dối trá nào đó. Nhưng không có, sắc mặt Sanghyeok ửng hồng nhưng biểu tình lại đặc biệt lạnh nhạt.
Kỹ thuật diễn xuất của Kim Sanghyeok đúng là quá lợi hại.
Lee Minhyeong nắm lấy tay Sanghyeok, kéo tay áo lên, cúi đầu cắn lên cổ tay của cậu. Trước khi Sanghyeok tự thừa nhận mình là Hyeonjoon, anh sẽ không đánh dấu cậu vĩnh viễn. Nhưng anh cũng không thể để cậu bị người khác đánh dấu.
Sanghyeok ý thức được anh đang làm cái gì, muốn kéo cổ tay lại, nhưng Lee Minhyeong dùng sức cực lớn, Sanghyeok căn bản không thể động đậy. Hàm răng xuyên qua làn da, đem pheromone rót vào tuyến thể của Sanghyeok. Đánh dấu tạm thời thành công!
Nhiệt lưu trong thân thể Sanghyeok dần dần rút đi, cậu dựa lưng vào cửa phòng, dùng đôi mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lee Minhyeong chỉ sợ đã bị lăng trì xử tử. Tên hỗn đản này lại đi đánh dấu cậu! Cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời, cũng làm Sanghyeok cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Lee Minhyeong cúi đầu nhìn kết ấn trên cổ tay Sanghyeok, ngón tay lau đi vết máu, trên mặt anh rốt cuộc cũng có vẻ tươi cười: "Em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh."
"Anh là đồ hỗn đản." Sanghyeok muốn đấm Lee Minhyeong, nhưng nắm tay đã bị anh dùng tay bao trọn.
Lee Minhyeong đem cậu kéo đến trước mặt mình, nhìn chăm chú đôi mắt phẫn nộ của cậu, gằn từng chữ một mà nói: "Nghe cho rõ, em là người yêu của anh, là mẹ của Seungmin. Nếu em không tin lời nói của anh, chúng ta đi kiểm tra DNA."
Sanghyeok đột nhiên cả kinh: "Kiểm tra DNA?"
"Seungmin là do em sinh." Lee Minhyeong dùng sức ôm eo cậu, "Đừng quên, em hiện tại đã không được xem như một alpha chân chính, em sẽ phát tình, em có thể biến thành Omega. Seungmin chính là cách chứng minh tốt nhất, nó là do em hoài thai mười tháng vất vả sinh ra. Em không tin có thể cùng nó làm kiểm tra DNA, sau khi có kết quả em sẽ biết những điều anh nói là thật hay giả?"
Sanghyeok kinh ngạc nhìn người trước mặt, biểu tình của Lee Minhyeong quá nghiêm túc, làm cậu muốn nói anh hồ ngôn loạn ngữ hoặc là thần kinh không ổn định cũng không được. Nghĩ đến đặc thù thể chất của mình, kiên trì của Sanghyeok đột nhiên buông lỏng.
Cậu cảm thấy Seungmin thực thân thiết, muốn yêu thương nó, thân cận với nó. Chẳng lẽ là vì bọn họ có quan hệ huyết thống?
Nhưng trong trí nhớ của cậu, cậu cùng Lee Minhyeong không có một chút giao thoa nào. Là hai người không quen biết, tại sao có thể có một đứa con chung?
Căn bản chính là lời nói vô căn cứ.
"Tôi sẽ không đi làm kiểm tra DNA." Sanghyeok dùng sức đẩy Lee Minhyeong ra: "Thỉnh anh không cần lại nói mấy lời khó hiểu đó nữa. Trong trí nhớ của tôi, chúng ta trước kia căn bản không quen biết. Lee tổng, tôi biết anh đau lòng vì mất đi người yêu nhưng anh cũng không thể tuỳ tiện đem tất cả sắp đặt lên người tôi. Anh muốn đem tôi biến thành thế thân, tạo ra một người yêu giả. Cái này đối với tôi không công bằng. Tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút."
Lee Minhyeong nắm lấy cổ tay của Sanghyeok kéo cậu đi ra ngoài: "Chúng ta bây giờ đi làm kiểm tra DNA. Anh muốn cho em biết, bốn năm trước em đã sinh cho tôi một đứa con trai."
Từ đáy lòng nảy sinh ra sợ hãi, làm Sanghyeok kháng cự không muốn đi chứng thực.
"Lee Minhyeong, anh buông tôi ra!"
Trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, như là có cái mũi khoan ở khắp nơi trong đầu đào loạn lên. Sanghyeok thật sự chịu không nổi, cậu ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, rên rỉ ra tiếng.
Lee Minhyeong cảm thấy được cậu không ổn, lập tức khẩn trương lên: "Sanghyeok, em làm sao vậy?"
Sanghyeok kêu lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Choi Wooje thấy Lee Minhyeong kéo Sanghyeok vào phòng, sợ anh nhân cơ hội đánh dấu Sanghyeok, cậu ta không mở cửa được liền cuống quýt chạy xuống lầu tìm tổ đạo diễn.
Chờ Choi Wooje dẫn theo đạo diễn cùng nhân viên công tác lên lầu hai liền đụng phải Lee Minhyeong đang ôm Sanghyeok đi xuống.
"Sao lại thế này? Kim thiếu làm sao vậy?"
Đạo diễn muốn xem xét tình hình của Sanghyeok, Lee Minhyeong liền quát chói tai: "Bỏ tay ông ra ngay, đừng chạm vào em ấy."
Đạo diễn sợ tới mức vội rút tay về, không dám hỏi thêm nửa chữ.
"Lee Minhyeong, anh đã làm gì anh ấy?"
Choi Wooje đầy mặt sương lạnh, ngăn anh lại.
Cậu ta lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch đang hôn mê bất tỉnh của Sanghyeok, đồng thời ngửi được trên người cậu có mùi pheromone thuộc về Lee Minhyeong.
Choi Wooje đáy lòng lộp bộp một tiếng, rơi vào vực sâu huyết nhục mơ hồ.
Cậu ta lại một lần nữa bỏ lỡ!
"Cút ngay cho tôi!" Lee Minhyeong né Choi Wooje, phi thân chạy xuống lầu.
Mấy cái lên xuống, người đã biến mất .
Choi Wooje lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn theo hướng Lee Minhyeong rời đi.
Đang ở trong ngục giam Kim Jeonhyeon nghe được động tĩnh ngoài cửa liền lao ra, nhìn thấy đạo diễn chính vội vàng nói với phó đạo diễn: "Mau phái người đi theo xe Lee tổng, dò hỏi một chút rốt cuộc sao lại thế này?"
"Phát sinh chuyện gì?" Kim Jeonhyeon mờ mịt hỏi.
Choi Wooje sắc mặt ngưng trọng: "Anh Sanghyeok......"
"Anh ấy làm sao?" Kim Jeonhyeon nắm lấy vai Choi Wooje: "Rốt cuộc là làm sao?"
"Anh Sanghyeok ngất đi rồi, Lee Minhyeong đưa anh ấy đi bệnh viện." Choi Wooje muốn nói lại thôi, cậu ta muốn hỏi Kim Jeonhyeon có biết việc Kim Sanghyeok sẽ phát tình hay không? Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy việc này vẫn là càng ít người biết càng tốt. Rốt cuộc Kim Jeonhyeon cũng là Alpha.
"Mẹ nó!" Kim Jeonhyeon mắng một tiếng, chạy xuống dưới lầu.
Kim Sanghyeok đột nhiên bị ngất dẫn tới tiết mục gián đoạn.
Seungmin cùng pudding còn ở trong phòng chờ Sanghyeok, cuối cùng được nhân viên công tác đưa về nhà trẻ.
Lee Minhyeong đưa Sanghyeok đến bệnh viện gần đây. Lúc anh chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu có gọi cho trợ lý đến nhà trẻ thay mình đón Seungmin.
Một giờ sau, Sanghyeok được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Bác sĩ đối Lee Minhyeong nói: "Lee tổng, Kim thiếu chỉ là cảm xúc quá kích động dẫn tới hôn mê, không có trở ngại gì. Nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục."
Lee Minhyeong nói: "Xác định chỉ là như vậy?"
Bác sĩ chắc chắn nói: "Đã kiểm tra toàn bộ, xác thật là cảm xúc kích động dẫn đến hôn mê."
Lee Minhyeong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ lúc Sanghyeok được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Lee Minhyeong vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh. Nhìn người đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, Lee Minhyeong bắt đầu tự mình tỉnh lại.
Là anh chỉ vì cái trước mắt,ép Sanghyeok quá tàn nhẫn. Nhưng anh thật sự quản không được chính mình, anh chỉ muốn cùng Sanghyeok ở bên nhau sớm hơn một chút.
Lee Minhyeong xoa xoa trướng đau giữa mày, quyết định đổi một loại phương thức khác để khôi phục quan hệ giữa hai người.
Sanghyeok mở to mắt liền nhìn thấy một mảnh trắng, xoá, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Cậu thử cử động thân thể, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.
"Tỉnh?" Lee Minhyeong nâng cậu dậy, đưa tới một ly nước ấm: "Uống miếng nước trước. Đã đói bụng rồi sao?"
Sanghyeok nhớ tới việc phát sinh trước lúc hôn mê, đối Lee Minhyeong căm thù đến tận xương tuỷ, chỉ hận không làm cho anh biến mất trước mặt mình.
Cậu đẩy tay Lee Minhyeong ra, lạnh nhạt nói: "Tôi cần phải trở về."
Lee Minhyeong giữ chặt cánh tay cậu: "Bác sĩ nói muốn em ở lại bệnh viện quan sát một đêm."
Sanghyeok ánh mắt dừng ở trên tay anh, lạnh giọng nói: "Buông tay!"
Lee Minhyeong lập tức buông ra tay: "Em đừng kích động, anh không chạm vào em!"
Anh sợ Sanghyeok lại chịu kích thích đến té xỉu.
Sanghyeok ngồi ở trên giường, cầm di động nhắn tin cho trợ lý kêu trợ lý tới đón cậu. Cậu một khắc cũng không muốn ở gần Lee Minhyeong .
Trong phòng bệnh không khí gần như đông cứng, Lee Minhyeong nhìn thời gian đã khuya, sợ Sanghyeok đói: "Anh đi mua cơm, em ở chỗ này chờ anh!"
Sanghyeok không thèm liếc anh một cái, tiếp tục xem di động.
Lee Minhyeong cầm chìa khóa xe rời đi.
Chờ tới khi anh mang hộp cơm trở lại phòng bệnh đã phát hiện không thấy bóng dáng của Sanghyeok đâu.
☆
Chap sau : Seungmin mất tích rồi!
Mấy ngày nữa là sinh nhật Seungmin, năm nay nó có mẹ giống như các bạn ở nhà trẻ chắc sẽ hạnh phúc lắm đây.
Nhưng chú Sanghyeok không chịu nghe điện thoại của nó, nó muốn gặp mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro