Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Hyeonjoon của anh đã về

《 nhỏ mà lanh 》 ngay từ tập đầu tiên được công chiếu đã nhận được hưởng ứng vô cùng tốt, ratings 2.5%.

Chỉ mới là kỳ đầu tiên đã có thể đạt ratings 2.5 xếp thứ hai trong bảng xếp hạng các show truyền hình thực tế. Đạo diễn vô cùng cao hứng, kỳ 1 đã thành công như vậy thì các kỳ sau để giữ được mức ratings ổn định từ 3~4% là điều tuyệt đối không thành vấn đề.

Có Ratings đảm bảo, kỳ thứ hai cũng được tổ đạo diễn hừng hực khí thế bắt đầu.

Tin tức Kim Sanghyeok gia nhập kỳ hai của 《 nhỏ mà lanh 》 5 ngày trước đã được công bố lập tức làm bùng nổ mạng xã hội, vô số người chia sẻ lại bài viết, vòng người mê muội hưng phấn đến không thể tưởng tượng được.

Kỳ một qua đi, có người đã tìm ra nhà trẻ được chọn xuất hiện trên show, ngày kỳ thứ hai phát sóng, phía bên ngoài nhà trẻ có rất nhiều fan đã đến tụ họp.

Kỳ này có 4 vị khách mời bao gồm Kim Sanghyeok, Kim Jeonghyeon, còn có một vị tiểu hoa đang nổi Nam Dohyun cùng một người mẫu mới xuất đạo Lim Nayeon, 4 người chào hỏi nhau xong thì thì bắt đầu phân tổ.


Kỳ một chọn quá nhiều bạn nhỏ mà các bạn nhỏ thì lại tương đối năng động dẫn tới không thể không chế nổi hiện trường. Cho nên lần này chỉ chọn ra 4 bạn nhỏ tiến hành rút thăm ghép đôi. Ban nhỏ Lee Seungmin ở hàng giữa nhìn thấy Kim Sanghyeok liền cười thành một đoá hoa.

"Chú ơi." Lee Seungmin vẫy tay với Kim Sanghyeok, nếu không phải giáo viên đã nhắc chở chỉ sợ nó đã sớm chạy đến quấn lên người Kim Sanghyeok rồi.

Kim Sanghyeok vẫy vẫy tay: "Minie sẽ chọn chú sao?"

Lee Seungmin đầu nhỏ điên cuồng gật gật: "Con nhất định sẽ chọn chú. Chú là của con!"

Kim Jeonghyeon nhìn thấy Lee Seungmin liền đau răng. Bên cạnh đã có nhiều người muốn đoạt Kim Sanghyeok cùng cậu ta rồi, hiện tại đến bạn nhỏ ở nhà trẻ cũng tới chặn ngang một chân.

Mà đối tượng thầm mếm quá ưu tú như vậy, thật sự khiến cậu ta buồn rầu nha.

Kim Jeonghyeon dùng khuỷu tay huých vai Kim Sanghyeok: "Anh Sanghyeok, hai người công khai thông báo chọn nhau như vậy, nếu lát nữa không có chọn được đối phương, anh nói xem có phải quá xấu hổ rồi không? Còn có, Bạn nhỏ Lee Seungmin nếu em không thể cùng anh Sanghyeok phân vào một tổ thì các ca ca tỷ tỷ ghép đôi em với anh Sanghyeok sẽ rất thương tâm đấy."

"Chú là của con. Con nhất định phải ở cùng một tổ với chú." – Lee Seungmin nắm chắt tay nhỏ dùng ánh mắt khoá chặt Kim Sanghyeok lại, nó đến chớp mắt cũng không dám như là sợ chỉ nháy mắt thôi Kim Sanghyeok sẽ biến mất không thấy nữa.

Kim Jeonghyeon nghiêng đầu đối Kim Sanghyeok nhỏ giọng nói: "Tiểu tử này có vẻ quá coi trọng anh rồi nha, nó thích anh đến vậy luôn cơ mà? Anh Sanghyeok, mị lực của anh cũng quá lớn đi, đến bạn nhỏ còn đi nhà trẻ cũng đều quỳ rạp xuống dưới ống quần tây của anh luôn cơ mà."

"Đừng nói linh tinh!" Kim Sanghyeok liếc Kim Jeonghyeon một cái.

Cậu trong lòng có điểm lo lắng, đạo diễn là có tiếng công chính, khẳng định không cho phép đổi đồng đội.

Nếu Seungmin không chọn được cậu thì làm thế nào bây giờ?


Lúc này đạo diễn đã lấy thùng thăm ra cho 4 bạn nhỏ rút.

Bốn vị khách mời mỗi người đều có một thẻ cũng được cấp ngẫu nhiên, bốn bạn nhỏ rút thăm xong dựa theo số trên lá thăm mà tìm tới vị khách mời phù hợp. Lee Seungmin bốc được lá thăm, bên trên là số 3.

Nó biết các con số, nhìn thấy trên người Kim Sanghyeok là thẻ số 1, vẻ mặt liền suy sụp. Kim Jeonghyeon vừa nhìn thấy biểu tình của nó liền biết đây không phải là diễn. Trong lòng liền thả là một chút vui mừng.

Đạo diễn nói: "Các bạn nhỏ đã bốc thăm xong mời tìm các ca ca hoặc tỷ tỷ có số đối xứng.

Lee Seungmin không có trực tiếp đến chỗ của Nam Dohyun vị khách có số 3 giống nó mà đi triệu tập 3 bạn nhỏ kia lại. Kim Sanghyeok phát hiện ra, Seungmin thật sự không bốc được số giống cậu.

Ba bạn nhỏ kia vây quanh nó, bốn người không biết đang ghé tai nói gì đó. Vài phút sau bốn bạn tản ra đi tìm người đối ứng với mình.

Lee Seungmin lập tức hướng tới chỗ Kim Sanghyeok, dơ tay ra nắm lấy tay cậu.

"Ai ai ai! Lee Seungmin, nhóc cùng anh Sanghyeok cùng một tổ sao?" Kim Jeonghyeon nói: "Số của nhóc đâu? Lấy ra anh nhìn xem nào!"

Lee Seungmin đưa lá thăm cho cậu ta, thoải mái hào phóng nói: "Anh xem, của em là số 1."

Kim Jeonghyeon nhìn kỹ, trong tay cậu ta đúng là đang cầm lá thăm số 1. Nhưng biểu tình vừa rồi của Lee Seungmin, rõ ràng rất thất vọng..

Rốt cuộc sao lại thế này?


Kim Jeonghyeon không rõ ràng lắm, nhưng những người xem phát sóng trực tiếp đều phải cười điên rồi.

[Thấy được chưa? Tiểu thiếu gia của Lee gia đem lá thăm đi đổi đó.]

[Tôi đã cap được màn hình rồi, thật sự là bé bốc được số 3 nha.]

[Bé đổi như thế nào? Sao tôi lại không thấy được?]

[Vừa rồi bọn nhỏ vây quanh nhau chính là thời điểm bé con đổi thăm đó.]

[Vì muốn được cùng tổ với anh đẹp trai mà Lee Seungmin cũng nhọc tâm quá rồi ha.]

[ a a a a. Đáng yêu như vậy làm tôi muốn cắn một miếng quá.]

[Lee Seungmin dì rất thích con, dì muốn trộm con về nhà nuôi quá đi.]

[Lầu trên không muốn sống à? Cô mà dám trộm nó về ba nó không tới chơi cô chết mới lạ.]

[Được a, tôi nằm trên giường chờ anh ấy.]

[OMG, Tôi vừa nhìn thấy gì đó? Vừa rồi cái kia ...]

[Tôi cũng thấy rồi ...aaaa]

[Người vừa lướt qua có phải ba của Seungmin hay không?]

[Lee tổng tới rồi.?]

[Lee tổng đâu, cầu anh xuất hiện đi.]

[Lee tổng ở nơi nào? Anh đâu rồi?]

......

Lee Minhyeong đến làm phòng phát sóng trực tiếp nổ tung chảo.

Đạo diễn nhìn thấy Lee Minhyeong cũng thực kinh ngạc, vội nhường chỗ cho anh: "Lee thiếu, sao ngài lại đến chỗ tồi tàn này vậy?"

Lee Minhyeong nhàn nhạt nói: "Tôi đến xem."

Đạo diễn cho rằng Lee Minhyeong là không yên tâm con trai bảo bối nhà mình nên cố ý tới ghé qua, kỳ thật từ lúc Lee Minhyeong tiến vào nhà trẻ, ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở trên người Kim Sanghyeok.

Kim Sanghyeok thật có nặng lực làm người liếc mắt một cái là có thể chú ý tới cậu, dáng người cao kỳ đĩnh bạt, trang phục màu đen lại làm cho cả người cậu lộ ra vẻ cấm dục lạnh lùng, mị lực toả ra có thể thu hút rất nhiều người.

Cậu mang khẩu trang đen nhìn không rõ mặt chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như sao trời.

Đôi mắt ấy lúc này chỉ nhìn chăm chú vào Lee Seungmin, đáy mắt ngập tràn yêu thương càng nhìn càng sáng hơn.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm Kim Sanghyeok, hận không thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu nội tâm của cậu. Lúc Hyeonjoon biến mất cũng chính là thời gian Kim Sanghyeok này xuất hiện.

Kim Sanghyeok có chỗ dựa lưng là Kim gia, thế lực cườg đại vô cùng.

Kim gia hoàn toàn có khả năng thần không biết quỷ không hay tìm được một thi thể giả treo đầu dê bán thịt chó, lại còn cố ý giúp Ryu Minseok được thả ra để cậu ta lấy thi thể đi huỷ,  xoá bỏ toàn bộ chứng cứ.

Nhưng chính là càng nhìn Lee Minhyeong càng không tự tin, Kim Sanghyeok thật sự là Moon Hyeonjoon sao?

Tại sao một người có thể thay đổi lớn đến như vậy? Thân hình rất giống nhưng thần thái lại hoàn toàn bất đồng.

Đặc biệt là ánh mắt Kim Sanghyeok đang nhìn Lee Seungmin hoàn toàn không phải ánh mắt yêu thương của người đã thân sinh ra nó. Thần thái hay cử chỉ, cho dù là ánh mắt đều có thể nguỵ trang, nhưng Hyeonjoon là người đã sinh hạ Seungmin làm sao có thể biểu hiện bình tĩnh đến như vậy? Hyeonjoon yêu con hơn cả tính mạng, tại sao có thể bỏ nó bốn năm cũng không tới liếc mắt một cái?

Lee Minhyeong nghĩ không ra, có quá nhiều nghi vấn làm đầu óc anh phát trướng, thật sự vô pháp tập trung suy nghĩ.


Tại hiện trường buổi phát sóng trực tiếp, đạo diễn đã bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.

"Các vị khách mời cùng bốn bạn nhỏ nghe thật kỹ nhưng cái tên rau củ sau đây: Cà chua, cà tím, bầu, cải trắng, nấm kim châm, khoai tây, củ cải trắng, đậu que, dưa leo, bắp cải tím."

Sau khi đạo diễn đọc xong một lượt, Kim Jeonghyeon nói: "Đạo diễn, kế tiếp chúng ta đi ăn lẩu sao? Có thể cho thêm chút thịt hay không? Toàn rau như thế thì ăn sao được?"

Đạo diễn không trả lời cậu ta, tiếp tục nói: "Lần này chương chình sẽ yêu cầu ra ngoài quay, mời các bạn lên xe đã chuẩn bị sẵn."

Kim Jeonghyeon nghiêng đầu nhìn về phía Kim Sanghyeok: "Nhiệm vụ gì vậy? Thần thần bí bí!"

Kim Sanghyeok nói: "Vừa rồi cậu đã nhớ rõ tên rau củ chưa?"

Kim Jeonghyeon lắc đầu: "Không có! Anh Sanghyeok, anh nhớ rồi sao?"

Kim Sanghyeok nói: "Nhớ kỹ!"

Kim Jeonghyeon từ trong túi lấy ra giấy bút: "Anh nói lại cho em một lần, em ghi lại cho chắc. Vạn nhất lát nữa lại bắt chúng ta đi ăn xin để lấy tiền mua rau này thì phải làm sao bây giờ?"

Lần trước ăn xin, đã lưu lại một bóng ma trầm trọng cho Kim Jeonghyeon rồi.

Kim Sanghyeok cười cười, "Tôi không nói cho cậu đâu."

Kim Jeonghyeon: "......"

Chờ cậu ta lấy lại tinh thần, Kim Sanghyeok đã nắm Lee Seungmin tay đi ra khỏi nhà trẻ.

Kim Jeonghyeon chạy nhanh bế bạn nữ cùng đội lên, đuổi tới chỗ Kim Sanghyeok: "Anh Sanghyeok, anh không thể tuyệt tình với em như vậy? Nói cho em nghe một chút đi, mà em có cái ý này hay lắm."

Kim Sanghyeok nhướng mày: "Ý hay?"

Kim Jeonghyeon nói: "Hai chúng ta liên minh, để hai cô nương kia nhìn xem thực lực của nam nhân."

"Cậu có thực lực sao?" Kim Sanghyeok bế Seungmin lên, đem nó lên xe số một, chính mình cũng đi theo lên xe.

Kim Jeonghyeon tính toán đi lên lại bị Kim Sanghyeok vô tình đóng cửa xe, đem cậu ta cùng bạn nhỏ ngốc ngốc chưa hiểu chuyện gì chặn ở ngoài cửa.

Nhìn cửa xe đóng chặt, Kim Jeonghyeon vô ngữ nghẹn ngào.

Cậu ta cúi đầu, nhìn bạn nhỏ trong lòng nói: "Nha đầu, rau dưa em nhớ được mấy cái?"

Bạn nhỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Bông cải xanh, cà rốt,khoai tây, cải làn, mướp hương, nấm đùi gà...... Chỉ nhớ có chừng này!"

"Đủ rồi đủ rồi! Em quá tuyệt vời!" Kim Jeonghyeon giơ ngón tay cái lên, hưng phấn hỏi: "Sao trí nhớ em tốt như vậy?"

Bạn nhỏ ngọt ngào cười nói: "Là do bình thường em thích ăn rau dưa."

Kim Jeonghyeon kích động lệ nóng rưng rưng, cậu ta cảm thấy, chính mình cách giải quán quân không xa nữa.


Bình luận khu, một mảnh đều bi ai vì Kim Jeonghyeon.

[Jeonghyeon, sao trí nhớ của anh lại như vậy (che miệng khóc)]

[Mọi người có thấy không đều là đồ ăn con bé thích.]

[Này có phải cố ý phái tới là muốn làm chết Kim Jeonghyeon trong biển rau chăng?]

[Kim Jeonghyeon tại soa lại giống tiểu bạch ngọt rồi. Kỳ một trạng thái của anh ấy đâu có như thế này, chẳng lẽ đi ăn xin nên chỉ số thông minh cũng bị giảm đi rồi?]

....


Đạo diễn thấy Lee Minhyeong không có ý rời đi, dò hỏi: "Lee thiếu, muốn cùng đi?"

Lee Minhyeong nhìn chăm chú vào hiện trường vội tới vội đi của nhân viên công tác, mở miệng nói: "Tìm cho tôi bộ quần áo khác ..."

Bốn tổ khách mời ngồi xe đi vào vùng ngoại thành. Đây là nơi sản xuất rau củ lớn nhất thủ đô, bên trong có đủ các loại rau xanh tươi tốt.


Đạo diễn chính thức tuyên bố nhiệm vụ: "Nhiệm vụ thứ nhất: Ở lều lớn tìm được mười loại rau củ vừa được nêu tên. Mỗi loại tìm mười phần trong vòng 3 giờ."

Nam Dohyun làm nũng nói: "Đạo diễn, nói lại một lần nữa tên mười loại rau củ đi được không!"

Đạo diễn thực lạnh nhạt nói: "Không được! Bắt đầu tính giờ!"

Nam Dohyun mặt đẹp suy sụp xuống. Cô cùng Lim Nayeon hai người đầu cúi đầu nói thầm cái gì, phỏng chừng là đang trao đổi tin tức.

Kim Jeonghyeon rất tin tưởng đồng đội nhà mình, cảm thấy bạn nhỏ nói sáu loại rau củ khẳng định đều đúng. Dù sao cậu ta cũng không nhớ được, Kim Sanghyeok lại không muốn kết liên minh, cậu ta chỉ có dựa vào đồng đội thôi.


Kim Sanghyeok ngồi xổm xuống hỏi Lee Seungmin: "Con có nhớ loại rau nào không?"

Lee Seungmin cười ngây ngô: "Cà chua, dưa leo, củ cải trắng......"

"Giỏi quá!" Kim Sanghyeok xoa xoa tóc của nó: "Minie nhà ta là lợi hại nhất."

"Nhưng con chỉ nhớ có ba loại." Lee Seungmin vươn ba đầu ngón tay.

"Không sao" Kim Sanghyeok mỉm cười nói: "Chú nhớ hết rồi!"

Nhân viên công tác đã phát bốn cái giỏ tre, nhiệm vụ chính thức bắt đầu.

Kim Sanghyeok nắm Lee Seungmin tay, cùng nó tiến vào lều lớn. Hai người bắt đầu thu thập rau củ. 


Thời điểm Kim Jeonghyeon cùng bạn nhỏ đi đến cạnh hai người, nhìn thấy Lee Seungmin trong tay cầm một chùm  nho, còn Kim Sanghyeok đang ngồi xổm trên mặt đất nhổ củ cải.

"Chú ơi, cố lên!" Lee Seungmin trong miệng ăn quả, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Kim Jeonghyeon ngồi xổm xuống cạnh Lee Seungmin, tuỳ tiện lấy mấy quả nho, ném vào trong miệng.

"Ừm. Ăn khá ngon, lấy ở chỗ nào vậy?"

Lee Seungmin giơ tay chỉ, "Bên kia ạ!"

"Lát nữa chúng ta cũng qua đó hái." Kim Jeonghyeon lại lấy một quả đưa cho bạn nhỏ bên cạnh. "Thắng hay thua cũng không sao cả, anh chính là muốn ăn hết chỗ rau củ sạch này."

Kim Sanghyeok dùng sức rút ra củ cải, kéo theo rất nhiều bùn đất, bắn đầy lên người.

Kim Jeonghyeon cười ha ha: "Anh Sanghyeok, bộ dáng này của anh quá buồn cười."

Kim Sanghyeok vẩy vẩy tay cả người đều là đất, cậu đối Kim Jeonghyeon nói: "Giúp tôi chiếu cố Minie, tôi đi rửa cái tay đã."

Lều lớn toàn là đường đất, Kim Sanghyeok có đôi khi muốn ôm Seungmin, nhưng cả người đầy bùn khẳng định sẽ đem bảo bảo sạch sẽ thơm tho này ôm cho bẩn.

Kim Sanghyeok một chút cũng không muốn làm dơ quần áo của Seungmin nên đành nhịn xuống.

Cậu hỏi nhân viên công tác, đi vào lều lớn ở gần đó.


Kim Sanghyeok đẩy cửa ra vừa bước vào thì thình lình một bóng người từ trong bóng tối bước ra dùng sức nắm lấy cổ tay của cậu, đem Sanghyeok kéo vào bên trong cánh cửa.

Cửa phòng rầm một cái đóng lại, lúc Kim Sanghyeok còn chưa kịp phả ứng lại, thân thể đã bị đẩy lên trên cửa.

Cảm giác trên mặt trống không, khẩu trang đã bị kéo xuống..

"Hyeonjoon!"

Trong bóng tối, Kim Sanghyeok lại nghe được cái tên này.


Gương mặt mà anh đã nhớ mong bao nhiêu đêm. Đây là Hyeonjoon. Không sai, thật là Hyeonjoon. Hyeonjoon của anh đã trở lại.

Lee Minhyeong dùng sức đem Kim Sanghyeok ôm vào trong ngực, như là ôm lấy thứ duy nhất có thể cứu rỗi cả cuộc đời này của anh.

"Hyeonjoon!"

Sao bây giờ em mới trở về?

Tại sao em có thể bỏ anh cùng Seungmin mà đi lâu như vậy?

Bốn năm qua, hơn một ngàn ngày đêm, em có biết anh đã phải chịu đựng đau khổ như thế nào không?

Thân thể ấm áp trong lòng ngực còn có nhịp đập trái tim đã nói cho anh biết đây không phải là mơ.

Không phải thân ảnh hư vô mờ mịt trong mỗi giấc mơ của anh.

Hyeonjoon của anh thực sự đã trở lại.


"Hyeonjoon!"

Lee Minhyeong nâng mặt Kim Sanghyeok lên, ngậm lấy môi cậu. Hơi thở quen thuộc nháy mắt tràn ngập khoang miệng, đây là hương vị của Hyeonjoon, không sai.

Đã từng vô số lần anh hôn qua đôi môi này. Vốn cho rằng cả đời này không được hôn nữa nhưng ông trời chiếu cố, người anh yêu cuối cùng cũng trở về bên cạnh.

Lee Minhyeong thỏa mãn nhắm mắt lại, than vị ra tiếng. Nhưng vui sướng không có được bao lâu liền bị Kim Sanghyeok một quyền  đập nát.

Lee Minhyeong lảo đảo ngã trên mặt đất, ngơ ngẩn mà nhìn  gương mặt lạnh như băng sương của Kim Sanghyeok.

"Lee thiếu, thỉnh tự trọng."

Thanh âm của Kim Sanghyeok cơ hồ là từ kẽ răng phát ra, mỗi chữ đều mang theo sự chán ghét cùng ngoan tuyệt.

Ôm cậu nhưng lại kêu tên một người khác. Người này là có bao nhiêu hỗn đản!


Một câu ngắn gọn của Kim Sanghyeok lại như một chùy hung hăng nện ở trong lòng Lee Minhyeong, đem trái tim đã vỡ nghiền thành bột phấn, huyết chảy đầy đất.

Lee thiếu! Em ấy lại kêu anh là Lee thiếu!

Bộ dáng tức giận của Kim Sanghyeok cùng Hyeonjoon không có sai biệt, nhưng Hyeonjoon dù cho có phẫn nộ tới mức nào cũng chưa bao giờ kêu anh bằng hai từ Lee thiếu.

Hyeonjoon sẽ gọi hẳn cả tên họ anh, sẽ mắng chửi anh nhưng không nói ra kiểu xưng hô xa cách như vậy.

Người này là Hyeonjoon thật sao?


"Hyeonjoon! Anh......"

Lee Minhyeong từ trên mặt đất bò dậy, tư thế thực chật vật nhào qua nắm chặt cánh tay Kim Sanghyeok: "Anh sai rồi! Bốn năm trước anh đã biết sai rồi. Cầu xin em trở về với anh đi có được không!"

Anh thật sự không có cách nào có thể sống tốt một cuộc sống không có em. Một ngày, không, một giây anh đều không dám nghĩ đến.

Ánh mắt cùng ngữ khí của Lee Minhyeong đều hèn mọn tới cực điểm rồi, thể diện là cái gì, tôn nghiêm là cái gì, anh đều có thể từ bỏ. Anh chỉ cần Hyeonjoon trở về bên cạnh anh thôi.


"Buông tay!" Đôi mắt Kim Sanghyeok đã đỏ ngầu, đáy mắt tràn ngập lửa giận: "Tôi nói anh buông tay!"

Lee Minhyeong không những không buông, ngược lại đem cánh tay cậu nắm càng chặt.

Anh sợ chỉ cần mình buông tay, Hyeonjoon sẽ lại biến mất không thấy nữa.

Kim Sanghyeok một quyền đấm lên mặt anh, lại một lần đem Lee Minhyeong đánh ngã trên mặt đất. Cậu xoay người kéo cửa phòng, tay vừa chạm lên then cửa thì eo đã bị người phía sau ôm lấy.

Trên người Kim Sanghyeok vì tức giận đã phát ra pheromone của mình, mùi này Lee Minhyeong quá quen thuộc. Một người cho dù có thay đổi như thế nào thì mùi hương pheromone cũng sẽ không thay đổi được.

Đây là Hyeonjoon! Nhưng Hyeonjoon lại giả vời không quen biết anh, cậu rõ ràng còn hận anh!

"Đừng đi! Cầu xin em đừng đi!"

"Hyeonjoon, anh sai rồi!"

"Tha thứ cho anh!"

"Cầu xin em! Tha thứ cho anh!"

Lee Minhyeong đem mặt vùi vào cổ Kim Sanghyeok, khóc y như một đứa trẻ sợ bị mất đi thứ đồ trân quý nhất.


Cảm giác được  chất lỏng ấm nóng chảy vào trong cổ, bàn tay đang nắm chặt then cửa của Sanghyeok đột nhiên siết chặt lại. Những giọt nước mắt đó tựa hồ đã làm ướt da của cậu một đường chảy thẳng vào trong lòng. Trái tim được một trận co rút lại, đau đớn tràn ngập khó có thể miêu tả thành lời.

Kim Sanghyeok giật mình đứng đó, không biết Lee Minhyeong đã xoay người cậu lại, một lần nữa hôn lên môi cậu từ bao giờ.

Chờ đến khi cậu hoàn toàn phản ứng lại, người đã bị Lee Minhyeong đè lên cánh cửa, hai cơ thể không có một chút khoảng cách nào mà hôn cậu cuồng nhiệt.

Hơi thở thuộc về alpha trên người anh hết sức rõ ràng, giống như mở ra một tấm lưới đem cậu trói vào trong.

"ưm ..."

Kim Sanghyeok giãy giụa, cậu có cảm giác thực bất an. Nụ hôn này, giống như một bàn tay, kéo lấy cậu ném vào trong một cơn lốc xoáy.

Lee Minhyeong dường như đang nổi cơn điên mà hôn cậu, nụ hôn đơn giản mà thô bạo, mục đích duy nhất chính  là tuyên bố chủ quyền.

Đây là Hyeonjoon của anh, là người anh yêu nhất trên đời.

"Hỗn đản!"

Kim Sanghyeok nghiến răng, hung hăng cắn lên môi Lee Minhyeong, như là muốn cắt rớt một miếng thịt trên người anh xuống. Thật nhanh, giữa răng môi của hai người đều nồng đậm mùi máu tươi.

Lee Minhyeong bị cắn đau, nhưng vẫn không chịu cậu buông ra.

Hai người giống hai con dã thú  vậy, ở trong phòng tối giao triền, cắn xé lẫn nhau. Không biết đấu đá với nhau bao lâu, hai người đều mệt mỏi, nằm xuống sàn nhà.


Kim Sanghyeok từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có một ý niệm, chính là muốn giết chết tên hỗn đản Lee Minhyeong này.

Lee Minhyeong xoay người nhìn cậu, trong bóng tối, đôi mắt kia sáng quắc như sao trời. Anh duỗi tay ra, nắm lấy tay Sanghyeok, đem bàn tay nắm chặt .

Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ buông đôi tay này ra nữa.

Kim Sanghyeok tức nhận hất tay anh ra, từ trên mặt đất bò dậy. Cậu trừng lớn đôi mắt đã hằn lên tơ máu, lạnh lùng mà nhìn nam nhân trên mặt đất.

Lee Minhyeong chậm rãi đứng lên, cũng ngước mắt nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc kịch liệt trao đổi. Nhưng dần dần Kim Sanghyeok lại chịu thua trước, không biết vì sao nhưng cậu không dám đối diện với Lee Minhyeong.

Đối diện với đôi mắt thâm thuý như vậy làm cậu chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn. Kim Sanghyeok kéo cánh cửa nhanh chóng đi như bay ra ngoài.

Lee Minhyeong duỗi tay muốn giữ lấy cậu, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Vừa rồi hôn nhau làm anh có cảm giác Sanghyeok cùng Hyeonjoon không giống nhau, bọn họ cứ như hai người khác biệt hoàn toàn vậy.

Nhưng mùi hương pheromone sẽ không thể sai được.

Người này là Hyeonjoon, là Moon Hyeonjoon của anh.

Bốn năm này, Hyeonjoon rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành Kim Sanghyeok?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro