Chương 60: Là em sao Hyeonjoon?
Chuông cửa vang lên, Lee Seungmin liền chạy tới mở cửa.
Kim Sanghyeok đứng ở bên ngoài, nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Seungmin thì đau lòng không chịu được.
Cậu lập tức bế Lee Seungmin lên, ôn nhu hỏi nó: "Minie, sao con lại khóc?"
Lee Seungmin lập tức ôm cổ Kim Sanghyeok, khuôn mặt nhỏ dán vào má cậu, ồm ồm nói: "Chú ơi, con sợ lắm. Trong nhà không có ai cả."
Kim Sanghyeok vừa nghe liền phát hỏa, trầm khuôn mặt hỏi: "Ba con đâu?"
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ con, ba ba đã đi đến nghĩa trang rồi."
Lee Seungmin rũ mắt, thần sắc lộ ra bi thương: "Lúc ba con đi có nói là một lát nữa chú Jihoon sẽ qua đây, nhưng con ngủ dậy không thấy ai trong nhà. Con sợ quá nên mới gọi điện thoại cho chú, chú có thấy Minie là người phiền phức hay không?"
"Đương nhiên sẽ không!" Kim Sanghyeok cách một lớp khẩu trang, chạm lên khuôn mặt nhỏ non mềm.
Cậu ngửi được trên người Seungmin có mùi sữa nhàn nhạt, loại hương vị có thể làm trái tim cậu mềm nhũn, say lòng người lại ấm áp.
"Sau này khi nào Minie muốn gặp chú thì đều có thể gọi điện thoại cho chú?"
"Thật vậy ạ? Tốt quá đi!"
Lee Seungmin cực kỳ vui vẻ, ánh mắt xinh đẹp phát sáng.
"Trước khi ba ba con về, chú chơi với con nhé?"
Kim Sanghyeok đem Lee Seungmin đặt ở trên sô pha, hỏi: "Con muốn chơi cái gì?"
Lee Seungmin nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chú ơi, chúng ta chơi trốn tìm đi!"
Căn biệt thự này có ba tầng lầu lại nhiều phòng, chơi trốn tìm sẽ hơi khó khăn cho người đi tìm.
Kim Sanghyeok nói: "Chú cùng con chơi xếp gỗ, thế nào?"
"Vậy được rồi!" Lee Seungmin nói: "Sau đó con muốn cùng chú chơi trốn tìm."
"Được!" Kim Sanghyeok cười, xoa xoa tóc Lee Seungmin.
Hai người ngồi trên sàn nhà ở phòng khách chơi xếp gỗ, ngoài cửa sổ sắc trời đột nhiên tối đi, cơ hồ là trong khoảnh khắc, sấm sét ầm ầm, hạt mưa lớn rơi xuống đánh lên cửa sổ keng keng rung động.
Lee Seungmin lo lắng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim Sanghyeok hỏi: "Ba con ra ngoài một mình không có tài xế cùng đi sao?"
"Ba ba đến chỗ mẹ vẫn luôn đi một mình. Ba ba không thích có người quấy rầy, cũng không cho con đi cùng."
Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, cảnh vật nơi xa cũng trở nên mông lung, Lee Seungmin càng thêm lo lắng: "Liệu ba con có xảy ra chuyện gì không? Ba ba đến chỗ mẹ khẳng định sẽ uống rượu. Lần trước ba ba uống say là chú Jihoon cùng chú Dohyun đưa ba trở về."
Lee Seungmin để miếng gỗ xuống, chạy đến cửa sổ, nhìn màn mưa bên ngoài, có vẻ lo sợ bất an.
Kim Sanghyeok giật giật môi, muốn nói "Chúng ta đi nghĩa trang tìm xem", nhưng lời nói đến bên miệng liền hung hăng nuốt trở vào.
Cậu đi nghĩa trang làm gì?
An nguy của Lee Minhyeong có liên quan gì đến cậu? Nhưng tại sao trong lòng lại bất an như vậy chứ?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lee Seungmin lập tức chạy tới nhận nghe máy: "Alo ..."
"Chú Jihoon!"
"Chú đang trên đường ạ? Không có sao ạ, có người chơi với con rồi."
"Là chú xinh đẹp. Chú xinh đẹp cùng con cho bồ câu ăn ở nhà trẻ ạ."
"Chú xinh đẹp đối với con rất tốt, còn chơi xếp gỗ với con. Chú Jihoon yên tâm đi."
Nghe nội dung cuộc điện thoại của Lee Seungmin, Kim Sanghyeok đoán được đối phương hẳn là Jeong Jihoon,
Chờ Lee Seungmin nói chuyện điện thoại xong, xác minh suy đoán Kim Sanghyeok: "Vừa rồi là chú Jihoon, chú ấy bảo đang kẹt xe nên tạm thời không qua được ạ."
"Không sao, chú chơi với con!" Kim Sanghyeok xem thời gian, phát hiện đã chạng vạng: "Minie, con có đói bụng không? Muốn ăn cơm không?"
Lee Seungmin lắc đầu: "Con không ăn. Con lo lắng cho ba ba."
Nó cầm lấy điện thoại trong nhà gọi đến số của Lee Minhyeong nhưng vẫn luôn không có ai nghe máy.
"Ba ơi, ba nghe điện thoại đi mà,:
Lee Seungmin cả mặt đều đỏ, liên tiếp gọi vài cuộc cũng không có ai nghe máy. Vành mắt nó phiếm hồng, đáng thương nhìn Kim Sanghyeok, cầu xin nói: "Chú ơi, chú có thể đưa con đến nghĩa trang tìm ba không? Con sợ ba chưa về."
Kim Sanghyeok đáy lòng giãy giụa rất lợi hại. Nếu đến nghĩa trang nhất định sẽ chạm mặt Lee Minhyeong. Nhớ tới việc phát sinh hôm qua, còn cả nhụ hôn đột ngột kia, cả người Kim Sanghyeok cứng đờ không tự nhiên. Không biết vì lý do gì nhưng cậu không muốn đối mặt với Lee Minhyeong.
Nhưng nếu không đi, Lee Minhyeong vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Anh ta chính là người thân duy nhất của Seungmin. Seungmin đã mất đi mẹ rồi không thể lại không có ba.
Kim Sanghyeok nắm chặt nắm tay, nói: "Chúng ta đi!"
Xe hơi xuyên qua màn mưa, chạy ở trên đường quốc lộ. Kim Sanghyeok dựa theo chỉ dẫn tìm được nghĩa trang. Ven đường có một chiếc Land Rover màu đen đang đậu.
Lee Seungmin nhìn qua cửa sổ xe, ngón tay chỉ vào chiếc Land Rover lớn tiếng nói: "Chú ơi, đây là xe của ba con."
Kim Sanghyeok dừng xe lại, "Minie, con ở trong xe đợi, chú đi xuống nhìn xem."
Lee Seungmin gật gật đầu, ngoan ngoãn đợi ở trong xe.
Kim Sanghyeok cầm ô xuống xe, nhìn vào trong, phát hiện bên trong không ai. Đáy lòng cậu lộp bộp một tiếng, cảm xúc bất an lại càng thêm mãnh liệt. Mưa lớn như vậy, Lee Minhyeong không có ở trong xe tránh mưa, chẳng lẽ vẫn còn ở trong nghĩa trang?
Trời mưa, phòng bảo vệ đã đóng kín đến cửa sổ cũng không mở. Kim Sanghyeok muốn tìm người hỏi một chút xem Lee Minhyeong đang ở đâu cũng không có ai. Cậu chỉ có thể mang theo Seungmin xuống xe.
Trên mặt đất có vũng nước, Kim Sanghyeok bế Seungmin lên, một tay ôm thân thể nó, một tay khác cầm ô.
Cũng may ô rất lớn, Seungmin còn mặc áo mưa nhỏ, hai người cũng chưa tới nỗi ướt hết.
"Minie, mộ mẹ con ở đâu?"
Cách tiếng mưa rơi, Kim Sanghyeok hỏi bánh bao nhỏ trong lòng.
Lee Seungmin đôi mắt tìm kiếm xung quang, nhìn đã lâu cũng chưa tìm được: "Chú ơi, con ... con cũng không biết ..."
Kim Sanghyeok không hỏi lại, dẫm lên vũng nước cẩn thận tìm kiếm.
Tìm thật lâu, mới nhìn thấy một bóng màu đen/ Kim Sanghyeok bước nhanh qua, trước hết nhìn thấy bên bia mộ có một đống chai rượu. Cậu đếm không hết cũng không nghĩ sẽ đếm nữa.
Từ khi nhìn thấy Lee Minhyeong, đáy lòng cậu liền tràn ngập loại cảm xúc khó tả. Trái tim trên ngực như có một bàn tay vô hình bóp lấy, vừa buồn lại vừa đau khói chịu dị thường.
"Ba ơi."
Lee Seungmin kinh hô một tiếng, cọ thân mình từ trong lòng ngực Kim Sanghyeok nhảy xuống.
Nó chạy đến bên người Lee Minhyeong, dùng tay nhỏ đẩy đẩy anh, chính là Lee Minhyeong không có một tia phản ứng.
"Ba ơi!" Lee Seungmin thanh âm nghẹn ngào, trong giọng nói mang theo nồng đậm lo lắng.
"Minie, con đừng vội!"
Kim Sanghyeok ngồi xổm xuống, nhìn thấy nam nhân đãng dựa vào mộ bia bên cạnh, gắt gao nhắm mắt lại, cũng không biết là té xỉu, hay là uống say.
Cậu duỗi tay, dùng sức đẩy đẩy thân thể Lee Minhyeong: "Lee Minhyeong, tỉnh tỉnh!"
Một bàn tay xuyên qua màn mưa, gắt gao nắm lấy cổ tay của cậu.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một lực lớn đánh úp lại đem Kim Sanghyeok kéo qua.
Không biết khi nào, Lee Minhyeong đột nhiên mở mắt, đang dùng ánh mắtphức tạp đến không cách nào hình dung nhìn Kim Sanghyeok. Đôi mắt như là có ma lực lực lập tức đem Kim Sanghyeok hút vào trong.
Đang chần chờ không biết phải làm sao, cảm giác trên mặt lành lạnh, khẩu trang bị kéo xuống.
"Hyeonjoon ... "
"Em đã trở lại!"
Lee Minhyeong đột nhiên giữ chặt Kim Sanghyeok, đem cậu ôm vào trong ngực.
Trời đêm đang mưa, cái ôm ướt dầm dề mang theo hàn ý lại làm trong lòng Kim Sanghyeok trở nên nóng bừng.
"Hyeonjoon! Hyeonjoon!"
"Em rốt cuộc đã trở lại!"
Mỗi một tiếng nỉ non đều mang theo đau đớn cùng vui sướng, lời nói của nam nhân từng chút một đáng vào trái tim cậu, làm Kim Sanghyeok có chút không biết làm sao.
Trước mắt cậu càng ngày càng mê mang, trong đầu càng ngày càng mơ hồ, trong màn mưa, trong lòng ngực nam nhân, thân thể cậu run bần bật.
Nam nhân nâng mặt cậu lên, đem môi mình đặt lên môi Sanghyeok.
Môi của Lee Minhyeong thực lạnh, còn mang theo nước mưa ướt đẫm, nhưng thời điểm môi anh dán lên mội cậu, Kim Sanghyeok lại cảm giác trên môi như có một ngọn lửa bốc cháy.
Ngọn lửa này một đường đốt tới trong lòng cậu đem lý trí của cậu đốt cháy gần như không còn. Cậu ngồi ở nơi đó, sức lực trên người như bị nụ hôn này kéo ra ngoài.
Ngón tay buông lơi, ô rơi trên mặt đất xoay vòng. Kích khởi một mảnh thủy sắc, nhưng không ai chú ý tới điểm này.
Mưa từ trên trời giáng xuống trong khoảnh khắc liền đem quần áo hai người xối ướt đẫm, thân thể thực lạnh nhưng trái tim lại nóng đến kinh người
Lee Minhyeong nhẹ nhàng mà hôn người trước mặt, nhìn chằm chằm gương mặt đã xuất hiện trong nhưng giấc mộng của anh vô số lần.
"Hyeonjoon!"
"Hyeonjoon!"
Mỗi một tiếng thâm tình nỉ non đã theo anh 4 năm rồi, hơn một ngàn ngày đêm tưởng nhớ.
Lee Minhyeong dùng sức ôm chặt Kim Sanghyeok, như là ôm bảo bối quý trọng nhất đời này.
"Hyeonjoon, em rốt cuộc đã trở lại!"
Cũng không biết là Lee Minhyeong đột nhiên tăng lớn lực độ ôm hay là lời nỉ non của anh quá mức thâm tình, Kin Sanghyeok cảm giác như có tiếng sấm rền nổ vang bên tai trực tiếp làm cậu lấy lại tinh thần.
Ngay lúc lấy lại được ý thức, chính mình lại vừa bị nam nhân chỉ gặp một lần ôm hôn, Kim Sanghyeok cảm giác đáy lòng khó chịu nói không nên lời.
Cậu dùng sức đem Lee Minhyeong đẩy ra, một quyền nện ở trên mặt anh.
Lee Minhyeong uống lên quá nhiều rượu vốn không thanh tỉnh, trên người cũng không còn nhiều sức lực. Kim Sanghyeok một quyền đem anh đánh ngã trên mặt đất, thời điểm anh ngã xuống, cái trán nặng nề mà đập lên bia mộ phía sau.
"Ba ơi."
Lee Seungmin sợ hãi chạy tới kêu ba.
Nó lo lắng mà gọi ba làm Kim Sanghyeok hoàn toàn lấy lại tinh thần, cậu thở phì phò, cỗ tức giận kia còn xoay vòng trong lòng, nhưng như thế nào cũng phát không ra.
Bàn tay dừng ở bên người nắm chặt, Kim Sanghyeok hít sâu vài lần sau, mới khống chế được tính tình của chính mình. Cậu ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của Lee Minhyeong, chỉ bị trần da trên trán không có ngoại thương.
Lee Seungmin thấy toàn bộ quá trình ba mình giở trò lưu manh với chú xinh đẹp, kỳ thực rất tức giận.
Sao ba có thể đoạt chú xinh đẹp của nó chứ? Muốn hôn cũng phải là nó hôn mới đúng. Lee Seungmin nâng mắt lên nhìn về phía Kim Sanghyeok/
Nghĩa trang thực tối, lúc Kim Sanghyeok đến trên tay có cầm đèn pin. Nhưng vừa rồi đánh người làm đèn rơi trên mặt đất. Đèn pin không thấm nước chất lượng thật tốt, ánh đèn vẫn sáng chiếu trên gương mặt âm u của cậu.
Lee Seungmin vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng mà kéo kéo tay áo đã ướt nhẹp của Kim Sanghyeok nhỏ giọng nói: "Chú ơi, thực xin lỗi! Ba ba con uống say rồi."
Nếu không phải Lee Seungmin ở đây, Kim Sanghyeok thật muốn hung hăng tẩn cho Lee Minhyeong một trận để xả giận.
Trước nay không ai dám chiếm tiện nghi của cậu, Lee Minhyeong là người đầu tiên.
Rốt cuộc con nhỏ còn ở đây, Kim Sanghyeok cảm thấy chính mình không thể cùng một con ma men tính toán chi li.
Cậu cúi đầu, đối diện với hai tròng mắt khẩn trương của Seungmin, nỗ lực nở một nụ cười: "Không có việc gì!"
Lee Seungmin nhìn thấy trên mặt trên người Kim Sanghyeok toàn là nước mưa, cuống quít chạy qua đi đem ô nhặt lên. Nó nỗ lực nhón mũi chân muốn đem ô che cho Kim Sanghyeok nhưng nó quá lùn mà Kim Sanghyeok lại quá cao.
Kim Sanghyeok nhìn thấy bộ dáng Seungmin cực lực lấy lòng cùng lo lắng cho mình trái tim liền nở hoa.
Lee Minhyeong là Lee Minhyeong, Lee Seungmin là Lee Seungmin. Không thể bởi vì ba hỗn đản liền giận cả đứa con.
Kim Sanghyeok điều chỉnh tốt cảm xúc, tiếp nhận ô trong tay Lee Seungmin che mưa cho chính mình.
Lee Seungmin rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cong khóe mắt lên, thực lấy lòng nói: "Chú ơi, chúng ta về nhà đi!"
Mưa càng rơi xuống càng lớn, ở mãi nghĩa trang cũng không phải biện pháp hay.
Kim Sanghyeok cúi đầu nhìn Lee Minhyeong hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, chịu đựng ý muốn giết người gọi điện cho trợ lý của mình, kêu người tới đây.
Kim Sanghyeok quyết định sẽ không lại cùng Lee Minhyeong tiếp xúc nữa, cậu đem Lee Minhyeong kéo đến một cái lều, chờ trợ lý đến dặn dò vài câu liền rời đi.
Lee Seungmin muốn Kim Sanghyeok đưa mình trở về, nhưng nhìn sắc mặt cậu thực dọa người, chỉ có thể lưu luyến không rời mà từ biệt.
Lee Minhyeong sau khi tỉnh dậy, cảm giác đầu đau muốn nứt ra. Anh duỗi tay ấn trán từ trên giường đứng lên.
Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lee Minhyeong mới phát hiện khóe miệng sưng đỏ, cái trán cũng sưng thành một cái u nhỏ. Anh nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nhăn mặt nghĩ lại hồi ức xem mấy vết thương này đến với anh kiểu gì.
Nghĩ mãi cũng không ra, bất qua anh đã có một giấc mơ đặc biệt đẹp.
Ngày hôm qua là ngày giỗ của Hyeonjoon, anh đi nghĩa trang tảo mộ, sau khi uống say hình như đã thấy Hyeonjoon còn hôn Hyeonjoon nữa.
Ngón tay Lee Minhyeong dừng ở trên môi, dư vị tinh tế kia làm anh quyến luyến không thôi.
Quá chân thật! Anh cảm thấy chính mình hôn một Hyeonjoon đang sông sờ sờ. Nguyên lai trong mộng thật sự cái gì đều có.
Từ sau khi mất đi Hyeonjoon, anh đặc biệt thích uống rượu. Sau khi uống say thì anh có thể gặp lại Hyeonjoon trong mơ. Hyeonjoon sẽ cười với anh, sẽ nói yêu anh, còn sẽ ở bên anh. Những thứ anh không có ở hiện thực thì trong mơ có thể bù đắp vào chỗ thiếu. Đáng tiếc thời gian mơ quá ngắn.
Anh muốn hạnh phúc hơn một chút, gắn bó hơn một chút nhưng lại không có cách nào kéo dài thời gian. Cho nên anh không ngừng uống rượu như vậy Hyeonjoon có thể ở bên cạnh anh lâu hơn.
Rượu thật tốt, có thể làm tê tiệt trái tim đau đớn kia.
Giấc mơ tối hôm qua giống như là liều thuốc mê ngắn ngủi, cũng đủ cho anh chống đỡ một đoạn thời gian.
Bởi vì trong mộng được hôn, Lee Minhyeong tâm tình thực tốt, anh đã không rảnh lo so đo vết thương trên mặt nữa. Có thể mơ thấy Hyeonjoon, cũng đủ làm anh vui vẻ thật lâu.
Đi đến dưới lầu, nghe được thanh âm nói chuyện.
Jeong Jihoon, Han Wangho cùng Lee Seungmin ngồi ở trên sô pha, đang nói chuyện phiếm với nhau.
Nghe được tiếng bước chân, Lee Seungmin quay đầu lại nhìn qua, nhìn thấy Lee Minhyeong nhảy xuống khỏi ghế hai chân ngắn chạy đến trước mặt anh, ngẩng mặt nói: "Ba ba, ba ba tỉnh rồi? Thân thể của ba có khó chịu không?"
Lee Minhyeong cúi người đem Lee Seungmin bế lên, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng của anh cũng chỉ khi nhìn thấy Lee Seungmin mới nở nụ cười đầy yêu thương: "Tốt hơn rất nhiều rồi, con đang làm gì vậy?"
"Con cùng chú Wangho chơi trò chơi." Lee Seungmin ôm lấy cổ Lee Minhyeong, thái độ thập phần thân mật.
Từ sau khi Hyeonjoon qua đời, Lee Minhyeong đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng, duy chỉ một mình Lee Seungmin được anh yêu thương chăm sóc.
Đứa nhỏ này là ràng buộc duy nhất của anh cùng Hyeonjoon. Có Lee Seungmin bên cạnh anh mới có thể chịu đựng được trong suốt thời gian qua .
Jeong Jihoon nhìn thấy Lee Minhyeong, chỉ chỉ vết thương trên trán anh: "Cảm giác thế nào? Không cần đi bệnh viện sao?"
Lee Minhyeong không cho là đúng nói: "Vết thương nhỏ, không cần phiền toái như vậy."
"Tôi bây giờ không có việc gì, cậu cùng Wangho nhanh trở về đi. Để hai người mất nhiều thời gian ở chỗ tôi như vậy, Taehoon ở nhà chắc sốt ruột lắm.:
Hai ngày này liên tiếp phiền toái Jeong Jihoon giúp anh chăm sóc con, làm Lee Minhyeong có điểm băn khoăn.
Nhớ tới sự việc phát sinh tối hôm qua, Jeong Jihoon cảm thấy cần thiết hỏi một chút.
Hắn mở miệng nói: "Minhyeong, cậu quen biết với người Kim gia sao?
Thấy Lee Minhyeong mờ mịt mà nhìn hắn, Jeong Jihoon bổ sung nói: "Không phải nhà tôi, mà là Kim gia của nước B."
Lee Minhyeong ngồi ở trên sô pha, để Lee Seungmin ngồi lên đùi mình, thong thả rót một ly trà rồi ung dung uống, nói: "Không quen biết! Tập đoàn Lee thị không có nghiệp vụ nào liên quan đến nước B."
Jeong Jihoon nghi hoặc nói: "Kỳ quái! Vậy thì tại sao hôm qua người Kim gia lại đưa cậu trở về.?"
"Cái gì người Kim gia? Tối hôm qua không phải cậu đưa tôi trở về sao?"
"Tối hôm qua mưa to, cầu vượt phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, tôi cùng Wangho ở trên cầu hơn hai giờ con đường mới được khơi thông. Lúc chúng tôi đến biệt thự, cậu và Seungmin đã được người của Kim gia đưa về rồi."
Jeong Jihoon nói: "Sau đó tôi có kiểm tra một chút, những người đó là thuộc hạ của Kim Sanghyeok."
"Kim Sanghyeok?" Lee Minhyeong đem tên này ở trong đầu lật qua một lần, cảm giác thực xa lạ.
Lee Seungmin đột nhiên kêu lên: "Thì ra tên của chú xinh đẹp là Kim Sanghyeok a!"
Lee Minhyeong cùng Jeong Jihoon đồng loạt nhìn phía nó.
Lee Seungmin nói: "Chú xinh đẹp là người cùng con lên TV ạ. Chú đối với con rất tốt. Ngày hôm qua chú xinh đẹp đưa con đến nghĩa trang tìm ba ba đó."
Lee Minhyeong mày thật mạnh biệt khởi.
Tối hôm qua......
Anh mơ hồ cảm giác được có người xuất hiện ở cạnh mình. Anh tưởng mình nằm mơ. Rốt cuộc thì anh đã uống quá nhiều , đôi khi nằm mơ cũng thấy mấy người lung tung.
Cũng mặc kệ Kim Sanghyeok là ai, anh cũng không hứng thú biết.
Lee Minhyeong thực lạnh nhạt nói: "Tôi không quen biết cậu ta."
"Chú ấy đặc biệt đẹp, lớn lên rất soái."
Lee Seungmin thực tự hào, vẻ mặt khoe khoang nói: " Con nhìn thấy mặt chú xinh đẹp so với ba ba còn đẹp hơn."
"A!" Lee Minhyeong trào phúng nói: "Bình hoa mà thôi."
"Chú xinh đẹp chính là chú xinh đẹp, không phải bình hoa đâu!"
Lee Seungmin bò lên người Lee Minhyeong, từ trong túi áo của anh móc di động ra, dùng vân tay của Lee Minhyeong mở khoá, tìm được APP, dùng giọng nói tìm kiếm 《 nhỏ mà lanh 》. Hiện ra mấy cái video, nó click mở trong đó một cái, đưa cho Lee Minhyeong: "Ba ba, người nhìn xem, chú thật sự rất đẹp."
Lee Minhyeong cười nhạt một tiếng, vừa định trào phúng vài câu, thì nhìn thấy trên màn hình nam nhân mang khẩu trang, anh đột nhiên cả kinh, một phen đoạt lấy di động.
Trên màn hình, nam nhân mang khẩu trang đem gương mặt che đậy hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Chính là này đôi mắt, làm Lee Minhyeong cảm giác vô cùng quen thuộc.
Quá giống!
Người này rất giống Hyeonjoon.
Lee Minhyeong nhìn chằm chằm đôi mắt đó có điểm hoảng hốt, anh cảm giác thân ảnh của Hyeonjoon dần dần hoà vào người trên màn hình.
"Cậu ta là ai?"
Lee Minhyeong nâng đôi mắt đã đỏ bừng lên dùng ánh mắt phức tạp nhìn màn hình, biểu tình của anh thoạt nhìn có chút dữ tợn, nhưng khi nói chuyện thanh âm lại run rẩy thật sự lợi hại.
"Ba ba đây là chú xinh đẹp." Lee Seungmin nghiêng đầu, khó hiểu nhìn ba. Cảm thấy ba ba biểu tình thật là khủng khiếp ! Như là muốn vọt vào màn hình đem chú xinh đẹp lôi ra vậy.
Jeong Jihoon đè cánh tay Lee Minhyeong lại, đối anh lắc đầu: "Cậu ta không phải Hyeonjoon."
"Nhưng cậu ta rất giống Hyeonjoon. Đặc biệt là cặp mắt kia, quả thực giống nhau như đúc."
Lee Minhyeong nhớ tới Jeong Jihoon cùng Kim gia ở nước B có quan hệ sâu xa, vội vàng hỏi: "Cậu gặp qua cậu ta chưa?"
Jeong Jihoon đúng sự thật nói: "Không có! Vào buổi họp thường niên gần nhất, cậu ta không có tham dự. Nói là đưa nghệ sĩ đi tham gia liên hoan quốc tế. Nghệ sĩ trong tay cậu ta là ảnh đế, cậu ta đi theo cũng giúp tạo thêm tiếng vang. Kỳ thật thân phận của cậu ta so với bất kỳ nghệ sĩ nào đều có sức hút hơn."
"Người kia là ai?" Lee Minhyeong cảm giác thực buồn bực, nếu là một nhân vật lớn thì không có khả năng đến anh cũng không biết.
"Gia chủ đương nhiệm của Kim gia – Kim Sanghyeok. Hiện tại toàn bộ Kim gia, mặc kệ là tông gia hay phân gia đều là cậu ta không chế."
Nhắc tới Kim Sanghyeok, Jeong Jihoon lộ ra biểu tình khâm phục. : "Cậu hẳn đã biết, Kim gia trước kia thực sự loạn. Từ thời ông nội của Kim Sanghyeok đã bắt đầu, tông gia cùng phân gia luôn đấu đá nội bộ, rồi tới cha của cậu ta còn đấu đá lợi hại hơn. Cha của cậu ta chính là qua đời trong cuộc nội chiến đó, Kim Sanghyeok trở lại trong 4 năm đem tông gia cùng phân gia chỉnh lại từ đầu, một người khống chế toàn cuộc không ai dám nói nửa chữ 'không'"
"Từ từ ..." Lee Minhyeong bắt được mấu chốt: "Cậu nói cậu ta trở lại Kim gia khi nào?"
Jeong Jihoon nói: "Bốn năm trước."
Lee Minhyeong trong đầu như là có thứ gì ầm ầm nổ vang.
Kim Sanghyeok là bốn năm trước trở lại Kim gia.
Hyeonjoon là bốn năm trước xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Sự tình tại sao lại trùng hợp như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro