Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Chú xinh đẹp bị ba ba hôn!


Kim Sanghyeok ở cùng một tổ với Seungmin , thuộc tổ ăn không ngồi rồi, tùy tiện đi dạo chung quanh. Mặc kệ ba tổ kia đều nghiêm túc làm nhiệm vụ xin tiền, hai người hết cho bồ câu ăn , lại câu cá xong lại chơi phi cơ bọt biển, quá là tiêu sái đi.

Kim Jeonghyeon đỏ mắt chịu không được, đối với đạo diễn oán giận: "Đạo diễn, sao ông có thể đối đãi khác nhau như vậy. Để bọn họ cùng gia nhập đại quân xin tiền đi."

Một trận phi cơ bọt biển bay thẳng tới chỗ Kim Jeonghyeon, chuẩn xác không có lầm đụng trên đầu của cậu ta.

Kim Sanghyeok  thoải mái nhìn phi cơ do chính mình điều khiển đem kiểu tóc của Kim Jeonghyeon đâm cho không thành hình, đáy mắt không có một tia áy náy.

Kim Jeonghyeon che lại cái trán kêu rên: "Não chấn động cấp 10, bồi thường tiền a!"

Kim Sanghyeok nắm tay Lee Seungmin đi tới, nhàn nhạt nói: "Minie, cho anh này một ít tiền đi."

Seungmin móc ra một quả đồng xu, nhét vào trong tay Kim Jeonghyeon: "Anh, cho anh nè!"

Kim Jeonghyeon đem đồng xu cho vào túi tiền: "Tôi là dựa vào đầu óc kiếm cơm ăn , cho một xu cũng lấy."

Đạo diễn: Nhân dân cả nước đều đang nhìn! Tôi cầu cậu có liêm sỉ một chút ! Tiểu thịt tươi cậu vác tay nải đi đâu vậy?

Kim Sanghyeok mở ra tay, "Chê ít? Trả tôi!"

Kim Jeonghyeon che túi lại: "Vui đùa cái gì vậy! Tiền đã rơi vào túi của tiểu thiếu gia rồi còn muốn lấy về, không có cửa đâu."

Sợ Kim Sanghyeok đòi tiền, Kim Jeonghyeon hô: "Các bạn nhỏ, mau theo đại ca đi xin tiền nào."

Một đám bạn nhỏ chạy lại theo Kim Jeonghyeon rời đi. Bộ dáng nghêng ngang, có chỗ nào giống như xin tiền có mà giống như đi cướp hơn.


Phòng phát sóng trực tiếp bình luận lại tạc.

[ ha ha! Jeonghyeon đây là chiếm núi làm vua sao? ]

[ Tại sao tôi lại cảm thấy cậu ta sẽ mang các bạn nhỏ vào nhà cướp của vậy? ]

[ mấy bạn nhỏ này có thể bị dạy hư không? ]

[ Một xu cũng là tiền! Jeonghyeon nghèo đến cỡ nào chứ! Cười đến rớt đầu! ]

[ Có người nào chú ý không? Anh đẹp trai  Sanghyeok cùng với tiểu bảo bối Seungmin thật là quá tiêu sái rồi! ]

[ a a a a! Đáng yêu quá! Đáng yêu quá đi! ]

[ Kỳ tiếp theo mời anh đẹp trai làm khách mời thường trú đi! Có hai người bọn họ tôi có thể xem 100 kỳ cũng được.]

[ thật là kỳ quái, rõ ràng không có xuất hiện nhiều, vì cái gì cảm thấy lại đẹp như vậy? ]

[ Bọn họ ở chung thật sự hòa hợp, giống như là ba con vậy. ]

[ Lầu trên, cô lại quên thân phận của bảo bảo rồi! Lee tổng mới là ba của Seungmin mà.]

[Tôi mới có một ý tưởng lớn mật nha, ta muốn xây trạm ship CP anh đẹp trai Kim Sanghyeok cùng Lee tổng Lee Minhyeong.]

[CP là cái quỷ gì? ]

[ Lee Minhyeong X Kim Sanghyeok, còn không phải là quá đẹp ư. ]

[Nhưng Lee tổng là alpha, Kim Sanghyeok cũng là alpha, như thế nào thành CP]

[ hai công tương ngộ, tất nhiên có một người chịu thua. ]

[ thực xin lỗi! Trong đầu tôi đã hiện lên một đống hình ảnh hổ sói vờn nhau. Chảy nước miếng! ]

[ Lee tổng cùng Kim Sanghyeok nếu là ở bên nhau, các người nói xem ai trên ai dưới.. Hắc hắc hắc......]

[Các người mau đem những cái đó hổ lang chi từ thu hồi đi! Chúng ta là người đứng đắn! Tôi cảm thấy, có thể mỗi người ngày. Cuối tuần kéo búa bao! ]


Kim Sanghyeok vẫn luôn chơi cùng Seungmin, căn bản là không biết phòng phát sóng trực đang vội ship Cp cho cậu cùng Lee tổng.

Đạo diễn nhìn chằm chằm bình luận khu xem hăng say, ông đối phó đạo diễn bên cạnh nói: "Tôi có một cái ý tưởng lớn mật. Nếu mời được Lee tổng đến làm khách mời một kỳ, show của chúng ta sẽ bùng nổ đi!"

Phó đạo diễn liếc mắt nhìn hắn: "Tiết mục có thể bùng nổ hay không tôi không biết, nhưng Lee tổng sẽ nổ thật đấy. Với cái tính tình kia của cậu ta, ông cảm thấy cậu ta sẽ tùy tiện cùng người khác xào CP?"

Đạo diễn lấy lại tinh thần, cảm thấy chính mình thật là to gan quá rồi.


Toàn bộ hành trình Kim Sanghyeok đều chơi cùng Lee Seungmin, một đường chơi đến khi kết thúc chương trình.

Kim Jeonghyeon tính cách siêu cấp hoạt bát, tự nhiên sẽ được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích, cuối cùng đến phân đoạn bỏ phiếu các bạn nhỏ cũng không chần trừ bỏ cho cậu ta giúp cậu ta thành công bước vào kỳ thứ hai.

Sau khi tiết mục kết thúc, Kim Jeonghyeon cùng Min Taeyang, Sang Jia tạm biệt nhau trước khi đi còn để lại phương thức liên lạc.


Buổi chiều 5 giờ rưỡi, nhà trẻ tan học.

Đây là nhà trẻ thuộc lớp tầng lớp quý tộc của thủ đô, thu nhận vào không nhiều học sinh lắm.

Không bao lâu, các bạn nhỏ đều đã có người đón về, nhưng Lee Seungmin vẫn luôn ngồi ở trong phòng học.

Kim Sanghyeok đi đến bên cạnh nó hỏi: "Hôm nay không có ai đến đón con sao?"

Seungmin nói: "Ba con, mỗi ngày đều là ba ba đến đón con."

Kim Sanghyeok nhìn đồng hồ, biệt mi nói: "Sao ba con đến muộn vậy?"

"Sẽ không a! Ba ba mỗi ngày đều sẽ đến đúng giờ." Seungmin thấy phòng học trống rỗng, ngoại trừ nó thì không còn bạn nào khác. Nó nhăn mày nói: "Kỳ quái! Tại sao ba con không có tới?"

Kim Sanghyeok xoa xoa tóc của nó: "Đừng nóng vội! Để chú đi hỏi giáo viên một chút."

Kim Sanghyeok tìm được giáo viên bèn hỏi: "Thầy, tại sao người nhà của Seungmin vẫn chưa tới? Thầy gọi điện hỏi xem có được không?"

Giáo viên đó nói: "Tôi đã gọi điện qua rồi, nhưng không có người nghe máy. Chúng tôi bên này chỉ có một phương thức liên lạc, chính là số di động của Lee tổng, ba của Seungmin. Hiện tại vẫn không liên lạc được, để Seungmin chờ một chút, cũng có thể là trên đường tắc xe."

Kim Sanghyeok trầm mặt, chỉ có thể tiếp tục cùng Lee Seungmin chờ.


Kim Jeonghyeon tẩy trang xong đi lại đây, nhìn thấy Kim Sanghyeok, hô lên: "Anh Sanghyeok, đi thôi! Về khách sạn!"

Kim Sanghyeok nói: "Cậu cùng tài xế đi về trước, tôi ở lại đợi một chút."

Kim Jeonghyeon hồ nghi nói: "Sao anh lại không về cùng em?"

"Người nhà của Seungmin còn chưa tới, tôi ở lại cùng nó chờ một lát."

"Cái này không phải có giáo viên rồi sao?" Kim Jeonghyeon cảm thấy Kim Sanghyeok đối đãi với Lee Seungmin này thái độ quá thân thiện, cảm giác giống như là đang đối với con trai của mình vậy.

Kim Sanghyeok nói: "Tôi ở lại với nó, mấy người đi trước."

Kim Jeonghyeon không cưỡng cầu nữa, mang theo trợ lý cùng tài xế rời đi.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 7 giờ, còn không có người tới đón Seungmin. Nó vẫn luôn nhìn về phía cửa, đáy mắt khó nén mất mát.

Kim Sanghyeok tức giận trong lòng. Họ Lee này đúng là không đáng tin cậy, chính mình không thể đến đón con lại còn không biết nói với giáo viên một chút hoặc là cho tài xế đến đón sao?

Gia nghiệp to lớn của Lee gia, chẳng lẽ không thuê nổi một tài xế.

Kim Sanghyeok nắm tay Seungmin nói: "Minie, con đói bụng không? Chú đưa con đi ăn cơm trước nhé."

Seungmin liền lắc đầu: "Con phải đợi ba ba! Nếu ba ba tới không thấy con sẽ tức giận."

"Kệ ba con! Là ba con lỡ hẹn trước!" Kim Sanghyeok ngữ khí có chút tức giận: "Chúng ta đi ăn cơm , chờ ba con đến, để ba con tới tìm chúng ta."

Nhà trẻ có bữa chiều, nhưng Seungmin ăn hơi ít, lúc này xác thật là đói bụng. Nó do do dự dự, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Kim Sanghyeok đem nó bế lên, đối với giáo viên nói: "Thầy giáo, Tôi đưa Seungmin đi ăn cơm. Nếu Lee Minhyeong tới, bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi."

Kim Sanghyeok đem danh thiếp của mình để lại cho giáo viên sau đó đưa Seungmin rời khỏi nhà trẻ.


Hai người mới vừa đi ra tới cổng nhà trẻ, Seungmin đột nhiên kêu lên: "Chú ơi, đó là xe của ba con."

Kim Sanghyeok nhìn theo hướng tay của nó, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cổng. Theo ánh đèn đường có thể nhìn thấy trong xe có người.

Người đã tới, tại sao còn không vào trong đón con? Đây là kiểu ba rác rưởi gì? Cứ như vậy đem con ném ở nhà trẻ?

Cơn giận của Kim Sanghyeok từ tâm bốc lên đầu, ôm Seungmin đi qua. Cậu đi đến bên cạnh ghế lái, dùng sức mở cửa. Một mùi rượu cay nồng ập vào  mặt, nồng đến mức Kim Sanghyeok phải nhăn mày lại.

Một người nằm bò trên tay lái, xem tình hình có vẻ là uống say xong ngủ rồi.

"Ba ba!" Seungmin lại gần, tay nhỏ đẩy đẩy lên cánh tay của người kia.: "Ba ba, người tỉnh lại đi."

Nghe được Seungmin kêu "Ba ba", biểu tình của Kim Sanghyeok có chút kinh ngạc, ánh mắt lập tức trầm xuống: "Minie, người này là ba ba của con."

"Vâng, là ba ba của con." Seungmin thở dài: "Ba ba lại uống say."

Kim Sanghyeok siết chặt nắm tay, chịu đựng không xúc động quá đấm người: "Ba ba con thường xuyên uống rượu?"

"Mỗi lần ba ba nhớ mẹ con thì sẽ uống rượu, uống say khướt."

Seungmin nói: "Hôm nay hẳn là ba ba lại nhớ mẹ rồi."

Kim Sanghyeok đáy mắt có một tia lay động , nhưng giây lát liền biến mất.


Trong xe không có tài xế hoặc là trợ lý, Lee Minhyeong uống say rồi lái xe qua đây, vạn nhất trên đường phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Seungmin phải làm sao bây giờ? Lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, người như vậy căn bản không có trách nhiệm.

Kim Sanghyeok kìm nén không được hỏa khí trong lòng, hung hăng đẩy một phen, đem nam nhân đẩy ngã sang ghế phụ.

Cậu trầm giọng vừa quát: "Tỉnh lại cho tôi."

Lee Minhyeong thân thể đụng phải ghế dựa, tỉnh hơn một chút.

Anh chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mông lung. Trong lúc hoảng hốt, anh hình như thấy được Hyeonjon.

Hyeonjoon mang khẩu trang, nhìn không thấy mặt. Nhưng cặp mắt kia anh vĩnh viễn sẽ không quên.

Hyeonjoon mỗi lần tức giận, chính là dùng loại này ánh mắt nhìn anh.

"Hyeonjoon ..." Lee Minhyeong giật giật môi, kêu ra cái này hắn gọi quá vô số lần lại chưa từng có người đáp lại quá tên.

"Hyeonjoon ...."

"Em là Hyeonjoon ..."

Lee Minhyeong đột nhiên nhào qua  ôm chặt lấy eo Kim Sanghyeok, ôm thật sự chặt.


Kim Sanghyeok căn bản không nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ lập tức lao tới ôm lấy cậu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị gắt gao ôm eo. Trên người nam nhân có hơi thở đặc thù thuộc về Alpha, cộng thêm mùi rượu trong khoảng khắc liền xâm nhập vào trí óc của cậu giống như thuốc mê làm tê liệt hệ thống thần kinh .

Kim Sanghyeok giật mình tại chỗ, hoàn toàn quên chống cự. Mùi hương này rất quen thuộc, giống như đã ngửi ở nơi nào rồi.


Trong thời gian cậu còn thất thần, nam nhân đã giữ chặt lấy mặt cậu, đem môi áp qua. Vì Sanghyeok còn mang khẩu trang, nên môi của nam nhân cách một lớp vải dệt mỏng dán lên môi cậu.

Một khắc độ ấm xuất hiện trên môi, Kim Sanghyeok có cảm giác giống như bị bị điện giật, trái tim kịch liệt run rẩy một chút. Ngay sau đó cậu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Hai tay luống cuống mà đem nam nhân đẩy ra, cả giận nói: "Anh làm gì vậy?"

Lee Seungmin đứng ở bên cạnh nhìn thấy ba ba ôm lấy chú xinh đẹp vừa mới quen hôn môi. Seungmin cảm thấy vô cùng đau đớn, tức giận dậm chân. Nó còn chưa thân với chú đến mức ấy. Tại sao ba ba lại hôn chú xinh đẹp trước cả nó vậy?

Hừ, ba ba thật đáng ghét!

Lee Minhyeong bị đẩy một cái lảo đảo, phía sau lưng nặng nề đập vào cửa xe, đau đớn làm anh thoáng thanh tỉnh một ít. Anh nỗ nực mở to hai mắt, muốn nhìn thấy mặt nam nhân. Nhưng cồn có tác dụng quá mãnh liệt, làm trước mắt anh một mảng mơ hồ.

Sau khi hoảng hốt, anh thấy Hyeonjoon.

"Hyeonjoon ... "

Lee Minhyeong run rẩy môi, đôi mắt mê mang nhìn chằm chằm cậu.

Đối diện với ánh mắt thâm thuý phức tạm đến mức không có cách nào hình dung, Kim Sanghyeok cảm giác thân thể của mình phảng phất bị hút vào, cậu cảm thấy trái tim bỗng đập thình thịnh. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp người này nhưng tại sao ánh mắt kia lại quen thuộc như vậy?

Kim Sanghyeok hơi hơi cong lưng, cậu vô pháp ngăn cản trái tim truyền đến một trân rung động, cậu hoàn toàn không rõ bản thân cuối cùng là bị làm sao? Tại sao một người xa lạ lại mang cho  chấn động như vậy?

Giữa hai người khoảng cách rất gần nhưng lại tựa như xa cách muôn sông nghìn núi.

"Hyeonjoon ... "

Lee Minhyeong say, ngoại trừ việc lần nữa kêu tên Hyeonjoon thì cái gì cũng làm không được. Nếu không có cửa xe chống đỡ chỉ sợ đã sớm té ngã trên mặt đất.


"Ba ba!" Seungmin thật sự là nhìn không được.

Nó chỉ vừa mới quen chú xinh đẹp nếu bị ba ba doạ chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Nó biết đến nơi nào tìm chú nữa đây?

Lee Seungmin vươn tay nhỏ đẩy đẩy cánh tay Lee Minhyeong. Sức nó rất nhỏ nhưng Lee Minhyeong lại một đầu ngã quỵ ở trong xe, say đến bất tỉnh nhân sự.

Lee Seungmin: "......"

Kim Sanghyeok nhìn con ma men trước mặt, siết chặt nắm tay. Có ý muốn một quyền đấm qua. Nhưng cúi đầu đối diện với đôi mắt lấp lánh của Lee Seungmin, tức giận nơi đáy lòng lại lặng lẽ hành quân rút lui.

Nói như thế nào thì Lee Minhyeong cũng là ba của Lee Seungmin, nếu ở trước mặt con trai đánh cho ba nó không còn chút mặt mũi nào thì cũng không tốt. Nhìn bộ dáng này của Lee Minhyeong khẳng định là không thể lái xe, Kim Sanghyeok cũng không yên tâm giao Seungmin cho một con ma men.

Dù sao đối phương là ba của Seungmin.


Kim Sanghyeok khom lưng, ôn nhu hỏi nói: "Minie, con có nhớ số điện thoại của tài xế trong nhà không?"

Lee Seungmin lắc đầu: "Ngày thường đều là ba ba đưa đón con đi học, nhà con không có tài xế."

Kim Sanghyeok lại hỏi: "Vậy nhà con ở đâu? Chú đưa hai người trở về."

Lee Seungmin không cần nghĩ ngợi mà nói: "khu biệt thự X."

Kim Sanghyeok dùng di động tìm đường đi một lượt, thấy Lee Minhyeong ngục ở ghế lái hôn mê bất tỉnh, ậu dùng sức đẩy đẩy: "Này anh, dậy đi."

Lee Minhyeong vẫn không nhúc nhích, thực hiển nhiên là ngủ say như chết.

Kim Sanghyeok đẩy vài cái không có kết quả, hỏa khí bốc lê đến đỉnh đầu. Nếu không phải có Seungmin ở đây, cậu đã sớm cho tên này vài cái bạt tai rồi. Cố chịu đựng tức giận, Kim Sanghyeok nâng Lee Minhyeong dậy muốn đem anh đẩy sang ghế phụ.

Lee Minhyeong thân cao gần 1m9, tay dài chân dài, Kim Sanghyeok dùng hết sức mơi nâng được một chút. Lee Seungmin thấy thế cũng chạy tới hỗ trợ. Một lớn một nhỏ khó khăn lắm mới đem Lee Minhyeong dịch được sang một bên. Lee Seungmin mệt đến mức nằm bẹp ở ghế sau thở dốc: "Ba ba nặng quá, mệt chết con mất."

Kim Sanghyeok mệt đến cả người đổ mồ hôi, thở ra một hơi rồi bắt đầu khởi động xe. Cũng may khu nhà của Seungmin cách nhà trẻ cũng không xa, đi khoảng 20 phút là đến.


Kim Sanghyeok dừng xe trước cửa, phát hiện cả căn biệt thự đen kịt, không có ai.

Cậu quay đầu lại hỏi Lee Seungmin: "Minie, nhà con không có người hầu sao?"

Lee Seungmin nói: "Người hầu buổi tối 7 giờ tan làm, ba ba con không cho bọn họ ở qua đêm."

Kim Sanghyeok nhìn đồng hồ đã là 8 giờ, cậu cau mày hỏi: "Vậy con có chìa khoá không?"

"Con biết mật mã cửa."

Lee Seungmin vươn tay nhỏ giữ chặt tay áo Kim Sanghyeok, đặc biệt nhiệt tình nói: "Chú ơi, trời tối rồi. Chú ngủ lại nhà con đi được không! Giường của ba ba con rất lớn, chú cùng ba con ngủ là vừa rồi ạ."

Kim Sanghyeok biểu tình cứng đờ, theo bản năng mà nhìn về phía nam nhân đang hôn mê trên ghế phụ.


Khu biệt thự bên đường đều có đèn, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống phía bên trong xe. Kim Sanghyeok có thể thấy rõ ràng dung mạo của nam nhân bân cạnh. Trước kia cậu rất ít khi chú ý đến tình hình ở đại lục A này, đối với Lee gia hiểu biết cũng không nhiều, cũng chưa bao giờ chú ý đến Lee Minhyeong.

Hiện tại cẩn thận đánh giá, mới phát hiện người nam nhân này lớn lên thật soái.

Mặt mày trương dương trưởng thành,  rất có mị lực, mỗi một chỗ đều như được chọn lựa kỹ càng ra không tìm ra một điểm không hoàn mỹ nào.

Cho dù là uống say như chết, cũng không có cách nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp nam tính của mình.

Kim Sanghyeok đã tiếp xúc với giới giải trí hai năm, có kiểu nam nhân  nào mà cậu chưa từng thấy qua, nghệ sĩ của cậu có đẹp nhưng đều không có lực công kích như vẻ đẹp của Lee Minhyeong. Mặt của anh chỉ cần nhìn một cái là có thể kinh sợ nhân tâm.

Kim Sanghyeok trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Thằng đến khi trên cánh tay truyền đến một trận lôi kéo, cậu mới bình phục lại tinh thần.

Đối diện với hai mắt đen láy của Lee Seungmin: "Chú ơi, chúng ta vào nhà đi."

Không biết như thế nào, Kim Sanghyeok đột nhiên không dám nhìn tới nam nhân bên người, cậu cố né tránh anh, ngữ khí phức tạp: "Minie, chú chỉ đưa hai người về nhà thôi, chú nên đi rồi."

Lee Seungmin cảm thấy mất mát cực kỳ: "Con còn có thể gặp lại chú không?"

"Đương nhiên có thể!" Kim Sanghyeok xoa xoa tóc của nó, ôn nhu nói: "Lần ghi hính tiếp theo, chúng ta còn có thể gặp mặt."

"Lần sau là khi nào ạ?"

"Mấy ngày nữa."

Lee Seungmin khóe mắt rũ xuống, "Lâu như vậy ạ!"

Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Seungmin, đáy lòng Kim Sanghyeok đặc biệt khó chịu. Không chỉ có Lee Seungmin mong chờ vào lần gặp mặt tới mà cậu cũng không muốn tách ra khỏi đứa nhỏ này.

Hôm nay là ngày đầu tiên quen biết nhưng cậu lại bị đứa nhỏ đáng yêu này tác động đến tận đáy lòng.

Kim Sanghyeok xoa xoa khuôn mặt nhỏ non mềm của Lee Seungmin, đưa cho nó một tấm danh thiếp: "Không có việc gì thì gọi điện thoại cho chú."

Lee Seungmin nhận tấm danh thiếp cẩn thận để vào túi áo, bộ dáng cẩn thận của nó làm tâm Kim Sanghyeok mềm nhũn.

Cậu cố chịu đựng cảm giác đặc biệt kỳ lạ nơi đáy lòng, mở cửa xuống xe. Cố hết sức nâng Lee Minhyeong dậy, dưới sự chỉ dẫn của Lee Seungmin cả ba người vào cửa.


Lúc Lee Seungmin đóng cửa, Kim Sanghyeok đã đỡ Lee Minhyeong đi đến chỗ thang máy. Cũng may biệt thự có thang máy, ba người dễ dàng lên lầu hai.

Kim Sanghyeok đưa Lee Minhyeong về phòng ngủ, ném ở trên giường.

Cậu thở hổn hển, chờ sau khi nhịp tim bình phục lại, Kim Sanghyeok đối Lee Seungmin nói: "Buổi tối chỉ có hai ba con thôi sao?"

Lee Seungmin gật đầu: "Ba con không thích trong nhà có quá nhiều người."

Kim Sanghyeok nhăn mày, căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ có một lớn một nhỏ, cũng quá hiu quạnh rồi.

Đêm nay Lee Minhyeong uống say, vạn nhất buổi tối có tình huống đặc biệt phát sinh thì làm sao bây giờ?

Kim Sanghyeok tính toán muốn tìm mấy người thân quen với Seungmin đến, cậu lấy di động của Lee Minhyeong, dùng vân tay của anh để mở khoá.

Tìm mấy cuộc trò chuyện gần đây nhất rồi hỏi Lee Seungmin có quen biết nhưng người này hay không.

Lee Seungmin nghe xong mấy cái tên, đột nhiên kêu lên: "Jeong Jihoon, Con biết chú Jihoon. Chú ấy là bạn tốt của ba con."

Kim Sanghyeok gọi điện thoại cho Jeong Jihoon, đem tình hình đại khái nói qua một chút.

Jeong Jihoon ở trong điện thoại nói lập tức tới.


Kim Sanghyeok thả lỏng, bồi Lee Seungmin chơi trong chốc lát, cảm giác Jeong Jihoon sắp tới, Kim Sanghyeok đối Lee Seungmin nói: "Chú phải đi rồi! Lát nữa chú Jihoon của con đến đây, con nhớ đi ngủ sớm.

Lee Seungmin giữ chặt tay cậu, lưu luyến không rời.

Kim Sanghyeok nhéo nhéo mặt nó: "Bé ngoan nghe lời, chúng ta vẫn còn gặp lại mà."

Lee Seungmin đưa Kim Sanghyeok đến cửa, hai tay ôm lấy chân cậu, ngẩng mặt lên nói: "Chú ơi, chú có thể hôn con một cái được không?"

Thanh âm mềm mại của Lee Seungmin làm trái tim Kim Sanghyeok mềm nhũn, trong nháy mắt có ý muốn đem đứa nhỏ này bắt về nhà nuôi.

Cậu ngồi xuống đem Lee Seungmin ôm vào trong ngực. Kéo khẩu trang xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mại của nó.

Lee Seungmin ôm lấy mặt Kim Sanghyeok, trừng lớn đôi mắt nhìn cậu: "Chú ơi, chú lớn lên không xấu nha, đặc biệt soái, so với ba ba con thì chú đẹp hơn nhiều."

Rất nhiều người khen quá cậu đẹp, nhưng Kim Sanghyeok lại cảm thấy chỉ có lời khen của Lee Seungmin mới khiến cậu thư thái nhất.

Kim Sanghyeok xoa xoa tóc của nó, mỉm cười nói: "Miệng nhỏ thật ngọt."

"Chú chính là lớn lên rất đẹp." Lee Sungmin vẫy vẫy tay nhỏ. "Chú xinh đẹp, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại" Kim Sanghyeok đi ra khỏi biệt thự, đứng ở cổng lúc quay đầu lại xem, còn có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhỏ vẫn đứng ở cửa.

Trái tim Kim Sanghyeok tràn ngập một cảm giác đặc biệt khó chịu. Cậu có cảm giác như mình vừa vứt bỏ đồ vật trân quý nhất, không chỉ như thế nó còn là loại cảm giác như bị xẻo một miếng thịt trên người.

Nắm xương cốt mang theo gân, sinh mệnh từ trong thân thể xả ra, đau đến hốc mặt đỏ au.

Kim Sanghyeok siết chặt nắm tay, mới không để bản thân chạy lại ôm lấy  Seungmin. Cậu cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi.

Tại sao lại nảy ra ý nghĩ đáng sợ như vậy với một đứa nhỏ mới quen được một ngày? Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.


Một ánh đèn xe chiếu tới, Kim Sanghyeok đem ý niệm điên cuồng đó ném đi. Quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đến gần.

Kim Sanghyeok đem khẩu trang kéo lên, nhanh chóng thối lui vào trong màn đêm. Không biết vì sao nhưng cậu lại không muốn nhìn thấy người bạn này của Lee Minhyeong.

Jeong Jihoon đỗ xe, đi đến ấn chuông cửa biệt thự.

Lee Seungmin mở cửa, Jeong Jihoon đem nó bế lên, biểu tình thân mật cùng nó nói chuyện phiếm.

Kim Sanghyeok đứng ở nơi xa, nghe không được hai người cụ thể nói cái gì, nhưng xem biểu tình của Lee Seungmin rất vui vẻ.

Vui vẻ thì tốt!

Vui vẻ thì cậu an tâm rồi!

Kim Sanghyeok đứng tại chỗ trong chốc lát, đi ra ngoài khu biệt thự.


Trong lúc cậu đứng bên đường chờ xe, trong đầu đột nhiên xẹt qua thứ gì đó.

Kim Sanghyeok đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đáy mắt toàn là kinh ngạc.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, cậu nhớ rằng mình đã tiến vào căn biệt thự này của Lee Minhyeong, không cần hỏi ai cậu liền tìm đến phòng ngủ của anh. Chuẩn xác không có nhầm. Giống như là cậu đã sống ở đó rất lâu rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro