Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Hyeonjoon chúng ta phục hôn


Ở lại hoa viên thêm một lát, hai người liền trầm mặc trở lại phòng bệnh.

Lee Minhyeong phát hiện Hyeonjoon có điểm thất thần, vừa rồi hỏi cậu muốn ăn cái gì, Hyeonjoon không có trả lời anh. Từ sau khi gặp bảo bảo. Hyeonjoon giống như bị người ta câu mất linh hồn.

Lee Minhyeong sợ hãi cậu tức cảnh sinh tình, nắm tay cậu hỏi: "Hyeonjoon, em đang suy nghĩ cái gì?"

Hyeonjoon lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không nghĩ cái gì?Hôm nay ở trong hoa viên gặp được đứa bé thực đáng yêu!"

Lee Minhyeong biểu tình thực nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng có thể lại có một đứa con đáng yêu như vậy. Lần này anh không ép em, nếu em đồng ý sinh con cho anh chúng ta liền sinh một đứa còn nếu em không muốn sinh con cho anh, chúng ta đi thụ tinh trong ống nghiệm thuê người mang thai hộ."

Hyeonjoon kinh ngạc nhìn anh: "Tôi ..."

Cậu đột nhiên không biết nên trả lời Lee Minhyeong như thế nào.

Hiện tại Lee Minhyeong, mỗi một lời anh nói, mỗi một hành động anh làn đều nằm ngoài dự đoán của cậu.

"Hyeonjoon, tôi vẫn luôn muốn nói với em ... "

Lee Minhyeong đột nhiên từ túi áo khoác trong lấy ra một cái hộp nhung nhỏ, anh quỳ một gối trên mặt đất.

Một loạt động tác này nước chảy mây trôi, Hyeonjoon căn bản là không phản ứng lại kịp. Lee Minhyeong liền quỳ trước mặt cậu, mở hộp nhung kia ra.

Bên trong có một đôi nhẫn bạch kim được chế tạo thủ công, kiểu dáng rất đơn giản nhưng mỗi một chi tiết đều rất được thiết kế rất tỉ mỉ.

Nhìn này cặp nhẫn lấp lánh tỏa sáng, trái tim Hyeonjoon bắt đầu loạn nhịp.

"Nhẫn này ..."

Đáy mắt Hyeonjoon không kiềm được sự kinh ngạc, cậu nhận ra thiết kế của cặp nhẫn này, là cái cậu đã vẽ vào năm 20 tuổi. Khi đó cậu cùng Lee Minhyeong yêu nhau cuồng nhiệt nên cậu đã thiết kế nó để chuẩn bị cho hai người khi kết hôn. Nhưng sau này, nhẫn không có cơ hội làm ra nữa. Bởi vì Lee Minhyeong đối với cậu càng ngày càng lạnh nhạt, quan hệ của bọn họ chậm rãi diễn biến thành thành như ngày hôm nay.

"Cặp nhẫn này là một tháng trước anh ra nước ngoài thuê thợ thủ công nổi tiếng nhất làm ra, Vốn tính chờ em sinh con xong sẽ cầu hôn em. Nhưng mọi chuyện lại..."

Lee Minhyeong đáy mắt hiện ra khổ sở, nhưng thực mau liền che giấu đi: "Hyeonjoon, chúng ta phục hôn đi! Hãy để mọi chuyện trước đây ở lại quá khứ mà hướng về tương lai, chúng ta hạnh phúc ở bên nhau được không."

Lee Minhyeong biểu tình thực nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo tia chờ mong cùng khẩn cầu, tay cầm nhẫn của anh có chút run lên.

Giờ khắc này, anh rất sợ Hyeonjoon sẽ cự tuyệt.

Nếu Hyeonjoon cự tuyệt, anh nên làm cái gì bây giờ? Anh thật sự yêu người này, yêu rất nhiều.

Anh sẽ không rời xa Hyeonjoon nữa! Nếu không có Hyeonjoon, Lee Minhyeong không biết chính mình sẽ biến thành cái dạng gì?

Lời nói của Lee Minhyeong tràn ngập thâm tình  làm Hyeonjoon cả người đều ngốc. Cậu đã nghĩ rất nhiều nhưng lại chưa từng nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ muốn cùng cậu phục hôn.

"Em .. "

Hyeonjoon mới vừa nói ra một chữ, đã bị Lee Minhyeong nhanh hơn đánh gãy: "Hyeonjoon, anh xin em! Em đừng nói lời cự tuyệt anh! Đừng nói! Anh thật sự không muốn nghe! Chúng ta trước kia thật tốt ! Em đều đã quên sao? Chỉ cần chúng ta phục hôn, còn có thể khôi phục như trước. Em hãy tin tưởng anh, từ nay về sau anh sẽ không để em chịu ủy khuất, anh đã nói chuyện này với người trong nhà, cha mẹ anh sẽ không làm khó em nữa!"

Nam nhân trước mặt, trong mắt đều là vội vàng, biểu tình cầu xin hèn mọn của anh khắc sâu như vậy, lập tức chọc vào trái tim Hyeonjoon một cái.

Lee Minhyeong cầu hôn, làm Hyeonjoon có chút không biết làm sao.

Một chút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cậu rũ mắt nói: "Trước kia anh nói em không xứng làm Lee thiếu phu nhân, em cũng cảm thấy chính mình không xứng với anh, anh là kim cương lấp lánh thái tử của Lee gia còn em không cha không mẹ. Đứa con cũng không còn, ràng buộc của hai  ta theo đó cũng biến mất. Về sau anh có thể gặp được người tốt hơn không cần thiết lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người em."

Thời điểm Lee Minhyeong cầu hôn, đáy lòng Hyeonjoon trong nháy mắt đã dao động. Thời điểm cán cân trong lòng đang hướng về phía Lee Minhyeong, bản thân Hyeonjoon cảm thấy thực đáng sợ. Cậu tại sao lại có loại suy nghĩ này

Người  này đã mang lại cho cậu nhiều tổn thương cùng khuất nhục đến như vậy, tại sao cậu có thể quên? Sao lại quên được?

"Hyeonjoon việc trước kia là anh sai. Sự tình đã qua đi, chúng ta không cần nhắc lại nữa có được không?"

Lee Minhyeong bổ nhào đến bên chân Hyeonjoon, nắm hai tay của cậu nôn nóng nói: "Em đối với anh còn có cảm tình đúng không? Em vẫn yêu anh, chúng ta phục hôn có cái gì không đúng?"

Hyeonjoon rút về tay, cười lắc đầu: "Em không muốn cùng anh phục hôn."

Chờ thêm mấy ngày nữa, chờ cậu đem chuyện nên làm làm xong, cậu sẽ mang theo con trai rời khỏi đại lục A này để bắt đẩu một cuộc sống mới. Mà cuộc sống mới của cậu sẽ không có người tên Lee Minhyeong này, về sau vĩnh viễn cũng không có.

"Hyeonjoon, em đừng nói khẩu thị tâm phi nói. Trong lòng em có anh hay không, thì bản thân em là người rõ nhất. Em tự hỏi lại trái tim của em xem, em thật sự có thể rời xa anh sao?"

Lee Minhyeong chỉ vào ngực Hyeonjoon: "Em có dám nói, em hiện tại đối với anh không có một tia cảm tình? Em dám nói sao?"

Không đợi Hyeonjoon đáp lại, Lee Minhyeong lại nói: "Là anh đã cưỡng bách em quá, là anh đã làm nhiều việc sai trái. Nhưng tất cả đều là vì anh yêu em. Nếu anh không yêu em, thì anh sẽ vì em làm những việc như vậy sao? Từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có một người. Trước kia làm ra những có lỗi, anh hiện tại không phải đang bù đắp cho em sao. Em không thể đến cơ hội bù đắp cũng không cho anh mà ngay lập tức đưa ra bản án tử , Như vậy đối với anh thực không công bằng."

"Vậy thời điểm trước kia khi chúng ta ở bên nhau, anh có cho em cái gọi là công bằng hay không?"

Hyeonjoon tự giễu cười cười: "Em xuất thân không tốt nếu thật sự làm thiếu phu nhân của Lee gia, về sau còn phải chịu người ta trào phúng đến bao giờ. Cho nên, hiện tại chúng ta buông tha lẫn nhau đi!"

"Không được!" Lee Minhyeong sắc mặt đại biến, ngữ khí cường ngạnh: "Anh sẽ không để em rời xa anh! Em hiện tại không muốn cùng anh phục hôn nhưng anh tin một ngày nào đó em sẽ đồng ý."

Cuộc nói chuyện giữa hai người chấm dứt khi Lee Minhyeong tông cửa xông ra ngoài. Hyeonjoon nhìn anh rời đi, tâm tình trở nên thực bực bội.


Cậu đẩy xe lăn đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài  ngựa xe như nước, trong lòng một chút cảm giác nhẹ nhàng đều không có. Lời nói của Lee Minhyeong cũng nói ra tâm sự của cậu. Không thể phủ nhận, cậu đối với Lee Minhyeong vẫn còn tình cảm.

Lần đầu tiên yêu một người như vậy, phần tình cảm này ẩn sâu dưới đáy lòng, hoà vào xương cốt làm sao có thể nói quên liền quên. Nhưng người như Lee Minhyeong không biết còn đang tính toán cái gì.

Lúc không còn yêu anh ta có thể không chút lưu tình mà đem cậu giẫm đạp dưới chân. Hiện tại nói muốn cùng cậu phục hôn lại mang theo vài phần chân tình thực lòng?

Hyeonjoon không dám đánh cược nữa, cậu đã đánh cược một lần kết quả là thua hết cả bàn cờ. Không còn có dũng khí mạo hiểm thêm.


Vốn tưởng rằng cầu hôn không thành sẽ chọc giận Lee Minhyeong, ít nhất mấy ngày tới sẽ không phải nhìn thấy mặt anh nữa. Nhưng Hyeonjoon không nghĩ tới Lee Minhyeong đêm đó đã trở lại, còn cố ý mang canh đến cho cậu tẩm bổ.

"Hyeonjoon, uống thêm canh, như vậy thân thể em mới có thể nhanh chóng hồi phục."

Cầu hôn thất bại dường như không có ảnh hưởng đến anh, bộ dáng của Lee Minhyeong vẫn như cũ, trên gương mặt tuấn lãnh là nụ cười ôn hoà.

Hyeonjoon cũng không muốn trước khi cậu rời đi còn chọc giận anh để rồi chính mình không thoải mái, cậu thực thuận theo vươn tay chuẩn bị tiếp nhận chén canh.

Lee Minhyeong lại không chịu đưa mà nói: "Anh đút cho em ăn!"

"Không cần! Em có thể tự mình ăn."

"Anh đút cho em! Tại sao đến anh mà em cũng khách sáo như vậy."

Lee Minhyeong cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng nước canh đưa tới bên miệng Hyeonjoon.

Hyeonjoon liền cúi đầu uống hết.

"Thế nào? Có vừa miệng em không?" Lee Minhyeong đắc ý dào dạt nói: "Đây là anh nấu."

Hyeonjoon kinh ngạc: "Anh nấu?"

Lee gia có một đám người hầu, căn bản không tới phiên vị  đại thiếu gia Lee Minhyeong này tiến phòng bếp.

"Người hầu dạy anh nấu, nếu em thích về sau anh sẽ nấu thêm cho em."

Lee Minhyeong bày ra bộ dạng ôn nhu, nhưng lọt vào mắt Hyeonjoon bất quá là tâm huyết dâng trào. Vị đại thiếu gia này tính tình cùng âm tình bất định, một khắc trước có thể ôn nhu mỉm cười, giây tiếp theo là có thể giận tím mặt.

Hyeonjoon cong cong khóe môi: "Nấu không tồi."

Bất quá chỉ là một câu cổ vũ đơn giản, nhưng Lee Minhyeong liền có cảm giác đặc biệt thỏa mãn.

Sự tán thưởng của Hyeonjoon quan trọng hơn rất nhiều so với bất kỳ lời khen ngợi từ những người khác, nó giống như là vinh quang của anh: "Ngày mai anh lại nấu cho em."

Hyeonjoon cười cười, không nói chuyện.


Trong phòng bệnh VIP có giường cho người chăm bệnh, Lee Minhyeong buổi tối liền ngủ ở nơi này.

Hyeonjoon nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên nghe được Lee Minhyeong nói: "Hyeonjoon, Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Hyeonjoon hoàn toàn bị đánh bay. Cậu đương nhiên nhớ rõ lần đầu tiên của hai người. Nhưng cậu hiện tại không muốn nhớ đến nó nữa. Nếu lúc trước không có quen biết Lee Minhyeong thì cậu cũng không thành như bây giờ.

Hyeonjoon không nói gì, Lee Minhyeong cho rằng cậu đã ngủ, khẽ cười một tiếng: "Nhanh như vậy đã ngủ?"

"Hyeonjoon a! Đấy là lần đầu tiên anh yêu một người......"

Đêm khuya, thanh âm của nam nhân thản nhiên vang lên, trầm thấp giống đàn cello nhẹ nhàng tấu vang: "Anh không biết đối tốt với một người như thế nào, anh chỉ biết, anh muốn cùng em ở bên nhau. Từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của em, anh liền muốn giữ em lại bên cạnh. Anh đã làm những việc sai, nhưng đều là bởi vì yêu em! Anh không có phản bội em, một lần cũng không có, em vì cái gì lại không muốn tha thứ cho anh?"

Lee Minhyeong kết thúc câu nói bằng một tiếng thờ dài.

Trong phòng bệnh dần trở nên an tĩnh, nhưng tâm tình của Hyeonjoon làm như thế nào cũng không bình tĩnh được.


Hôm sau, Hyeonjoon lại đến hoa viên, tự nhiên gặp được bảo bảo. Cậu ôm bảo bảo rồi cho con uống sữa còn cùng con chơi trong chốc lát. Trước khi Hyeonjoon xuất viện cậu lại gặp bảo bảo vài lần.

Lee Minhyeong cũng không có hoài nghi thậm chi còn bồi cậu cùng nhau ôm bảo bảo..

Sau khi xuất viện, Hyeonjoon muốn gặp bảo bảo liền khó khăn hơn rất nhiều, cũng may cậu có ngày kiểm tra định kỳ. Hôm nay Hyeonjoon không đi cùng Lee Minhyeong chỉ mang theo người hầu cùng vệ sĩ đến bệnh viện. Cậu một mình tiến vào phòng kiểm tra, người hầu cùng vệ sĩ đều đợi ở bên ngoài.

Hyeonjoon ở trong phòng kiểm tra thấy được Kim Junsik cùng bảo bảo, bảo bảo đã trưởng thành hơn một chút, không còn khóc nháo như những ngày đầu nữa. Hyeonjoon từ trên xe lăn đứng lên bước nhanh đến chỗ bảo bảo. Cũng không biết có phải ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cậu hay không, bảo bảo đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười đặc biệt vang dội.

Kim Junsik đem bảo bảo giao cho cậu: "Tiểu thiếu gia tình hình gần đây tốt hơn rất nhiều, ăn uống cùng nghỉ ngơi đều theo quy luật ổn định."

Hyeonjoon tiếp nhận bảo bảo, đem con ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xem.

Thấy trên mặt Hyeonjoon tràn đầy biểu tình hạnh phúc, Kim Junsik đáy lòng lại lộ ra vài phần sầu lo.

"Thiếu gia, tiểu thiếu gia tình hình đã ổn định. Cậu tính khi nào thì rời đi?"

Hyeonjoon nói: "Chờ một chút."

'Nếu là bởi vì việc của Lee gia cậu có thể yên tâm, tôi đã ở sắp xếp người vào tập đoàn Lee thị, Lee Seongwoong  góp vốn kinh doanh phi pháp sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy."

"Tôi muốn tận mắt nhìn thấy Lee gia rơi đài."

Hyeonjoon nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bảo bảo, chơi cùng với con.

Kim Junsik cảm thấy, Hyeonjoon nói cũng không phải hoàn toàn là sự thật. Cậu cuối cùng vẫn không buông bỏ được Lee Minhyeong/

"Thiếu gia,  nhà bên kia cũng không thể không có ai quản. Tôi cũng nói với các phân gia khác tháng này cậu sẽ trở về."

"Còn nửa tháng, tôi có thể đúng hạn về nhà."

Hyeonjoon đem bảo bảo giao cho Kim Junsik: "Chú Kim, chú là đang lo lắng cái gì? Sợ tôi không bỏ đi được?"

Bị chọc trúng tâm sự, Kim Junsik đơn giản không hề che giấu, ông thản nhiên nói: "Tôi xác thật có loại này lo lắng. Cậu cùng Lee Minhyeong đã từng là người yêu, hắn hiện tại đối cậu xác thật rất tốt. Hơn nữa giữa hai người còn có tiểu thiếu gia liên kết lại."

Hyeonjoon ngẩng đầu nhìn về phía Kim Junsik, ánh mắt thực kiên định: "Chú Kim, tôi hiện tại phải ngồi xe lăn. Tất cả đều do Lee Minhyeong ban tặng. Tuy rằng giữa chúng tôi còn có Seungmin, nhưng con đến với tôi như thế nào thì bản thân tôi biết rõ. Tôi sẽ không cùng anh ta phục hôn, thật sự sẽ không."

Những lời này là nói cho Kim Junsik nghe và cũng đồng thời nói với chính mình. Hyeonjoon một lần nữa tự nhắc nhở bản thân không thể mềm lòng, Lee Minhyeong không đáng để cậu yêu.


Trở lại biệt thự, Lee Minhyeong cũng đã từ công ty về, nhìn thấy Hyeonjoon lập tức đến đem cậu bế lên: "Hôm nay kiểm tra thế nào?"

"Khá tốt!" Hyeonjoon đáp.

Lee Minhyeong đem Hyeonjoon ôm đến trên sô pha, phía bên kia có rất nhiều đồ của trẻ con.

"Hyeonjoon, công ty LR đưa tới rất nhiều đồ dùng của trẻ con. Ngày mai chúng ta mang cho bảo bảo nhé."

Lee Minhyeong nói làm Hyeonjoon lập tức khẩn trương lên: "Con nhà người ta, chúng ta đưa nhiều đồ qua như vậy, không quá thích hợp đi!"

"Anh đã gọi điện thoại hỏi ba của bảo bảo rồi, anh ta đồng ý."

Lee Minhyeong lấy lại đây một bộ quần áo trẻ em: "LR là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế về đồ dùng cho trẻ sơ sinh, đều là thứ tốt. Không tốt cũng không xứng với bảo bảo."

Lee Minhyeong càng để ý bảo bảo, Hyeonjoon lại càng là lo lắng.

Cậu phải tính toán mau rời khỏi, nếu không để Lee Minhyeong tìm ra được manh mối, chỉ sợ đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được.

"Tại sao bọn họ lại gửi nhiều đồ đến đây như vậy?"

"LR cùng Lee thị có hợp tác, việc đưa đồ đến cũng bình thường thôi."

Lee Minhyeong yêu cầu người hầu chuẩn bị đồ cho tốt rồi để vào cốp xe ô tô của anh.


Hôm sau, Lee Minhyeong lái xe đưa theo Hyeonjoon đến nhà bảo bảo.

Đó là nơi Kim Junsik dùng để ở tạm thời. Vì không để Lee Minhyeong nghi ngờ, buổi tối trước một ngày, Kim Junsik phái người đem phòng ở bố trí lại một chút, thoạt nhìn rất giống là một nhà ba người ấm áp.

Ba phòng hai sảnh chung cư, xử lý gọn gàng ngăn nắp.

Bảo bảo đang ngủ say trong nôi, bộ dáng đáng yêu làm Lee Minhyeong từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều nhiễm ý cười.

Nhìn nhiều đồ dùng trẻ con như vậy nữ nhân liên tục nói lời cảm tạ.

Lee Minhyeong nói: "Công ty tặng rất nhiều đồ, chúng tôi tạm thời không dùng được."

Nam nhân thuận thế nói: "Chúng tôi đang định đi dự trữ đồ. Sau mấy ngày nữa, chúng tôi tính toán mang con đi di dân."

Lee Minhyeong cùng bảo bảo tiếp xúc quá thường xuyên, Kim Junsik cùng Hyeonjoon thương lượng đồng ý đem bảo bảo mang đi.

Nghe nói bảo bảo phải rời khỏi thủ đô, Lee Minhyeong trong lòng đặc biệt không vui, tươi cười đều trở nên gượng ép: "Nhanh như vậy liền đi?"

"Cha mẹ của tôi và vợ đều ở nước ngoài, các ông bà đều rất nhớ cháu trai."

Nam nhân nói: "Thủ tục đều làm xong! Quá mấy ngày liền đi! Trong khoảng thời gian này, cảm tạ Lee thiếu cùng Moon thiếu chiếu cố con chúng tôi như vậy."

"Không...... Không có việc gì." Lee Minhyeong kéo kéo khóe miệng, trong lòng vắng vẻ.


Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon không ở lại quá lâu, trước khi về hai người đều bế bảo bảo một lần.

Đi ra khỏi chung cư, cảm xúc của Lee Minhyeong rất suy sút, cho đến khi đi đến bãi đỗ xe cũng không nói một lời. Hyeonjoon biết anh luyến tiếc bảo bảo nhưng cậu cần phải mang bảo bảo đi.

Lúc mở cửa xe, Lee Minhyeong phát hiện còn một cái lắc tay. Anh đem Hyeonjoon ôm đến ghế phụ, "Hyeonjoon, anh đem cái này cho bảo bảo, em chờ anh một chút nhé."

Hyeonjoon nói: "Không cần tặng."

"Cái lắc tay này là hàng thiết kế riêng, bên ngoài mua không được. Anh sẽ đi nhanh rồi về."

Lee Minhyeong nói xong, cầm đồ liền đi mất. 

Anh đi lên lầu lúc đang chuẩn bị gõ cửa, thì cửa từ bên trong mở ra, một người nam nhân đang muốn đi ra ngoài. Thời điểm nhìn thấy Lee Minhyeong đột nhiên sửng sốt theo bản năng mà lui về sau một bước.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt tối tăm.

"Lee thiếu, còn có việc sao?" Nữ nhân đi tới dò hỏi.

Lee Minhyeong đem lắc tay đưa qua: "Vừa rồi lên xe mới phát hiện rơi lại một cái lắc tay, tôi cùng vợ không dùng được nên đem đến cho bảo bảo."

"Cảm ơn cậu, Lee thiếu!" Nữ nhân mỉm cười nói lời cảm tạ.

"Vợ tôi còn đang đợi ở dưới, tôi đi trước." Lee Minhyeong cười cười, xoay người rời đi.

Nữ nhân tiễn anh đến cửa thang máy.

Lúc chờ thang máy, Lee Minhyeong hỏi: "Tôi vừa nghe nói gia đình cô định đi đến nước H sao?"

"Đúng vậy! Cha mẹ của chúng tôi đều ở đó."

Nữ nhân vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra: "Lee thiếu, cậu đi thong thả!"

Lee Minhyeong gật đầu với cô rồi bước vào thang máy.

Nữ nhân phất tay từ biệt.

Cửa thang máy đóng lại, tươi cười trên mặt Lee Minhyeong đều biến mất. Anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Seo Jinhyeok: "Jinhyeok cậu tra cho tôi hai người này xem bọn họ có phải sắp đi đến nước H hay không?"


Hyeonjoon ngồi ở trong xe, cúi đầu xem ảnh chụp của bảo bảo trên di động. Gần đây những lúc ở chung với bảo bảo, cậu chụp rất nhiều ảnh sinh hoạt của con. Ở nhà không có việc gì sẽ lấy ra xem. Nhìn thấy bảo bảo đáng yêu như vậy, tâm tình của Hyeonjoon đặc biệt tốt, cảm giác thật hạnh phúc.

Cửa xe mở ra, Lee Minhyeong ngồi vào ghế lái.

Hyeonjoon đem điện thoại cất đi, lúc từ album ảnh thoát ra màn hình chính Lee Minhyeong phát hiện cậu đang xem ảnh chụp của bảo bảo.

Lee Minhyeong ánh mắt chợt lóe, trong đầu hiện ra bộ dáng đáng yêu của bảo bảo.

Bảo bảo kỳ thật vẫn còn nhỏ, mặt mày còn không có nẩy nở, nhưng dung mạo bảo bảo lại làm cho anh có một cảm giác thật quen thuộc.

Lúc ấy tưởng tức cảnh sinh tình, nhìn thấy bảo bảo liền nhớ đến đứa con đã mất. Nhưng hiện tại nghĩ lại, chính mình đúng thật là có chút ngu ngốc.

Lee Minhyeong cười nhạo một tiếng, ánh mắt  lạnh đi rất nhiếu.

Hyeonjoon nghe được anh cười, quay đầu lại nhìn qua, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, Lee Minhyeong bên kia đã khởi động ô tô.


Lee Minhyeong rũ mắt, cảm xúc trong nháy mắt đã bị che giấu, không có lộ ra chút nào manh mối nào.

"Hyeonjoon, buổi tối muốn ăn cái gì?"

Thấy Lee Minhyeong thần sắc như thường, vừa rồi đáy lòng hiện lên một tia bất an, làm Hyeonjoon cảm thấy là chính mình tự suy nghĩ nhiều.

Cậu cong môi nói: "Ăn cái gì đều được, anh quyết định đi!"

"Chúng ta hôm nay ăn ở bên ngoài, ăn lẩu thế nào?"

"Cũng được."

Lee Minhyeong xoa xoa tóc Hyeonjoon, mắt đen nặng nề mà nhìn cậu: "Em sẽ bỏ anh mà đi sao?"

Hyeonjoon biểu tình cả kinh, trái tim thịch thịch thịch kinh hoàng lên. Lee Minhyeong vì sao đột nhiên hỏi như vậy? Có phải anh đã phát hiện được cái gì rồi không?

Lee Minhyeong lặng lẽ thở dài: "Hyeonjoon, việc trước kia em hãy quên đi! Chúng ta cứ như vậy không phải tốt sao!"

"Cho em thêm thời gian?" Hyeonjoon rũ mắt nói: "Gần nhất phát sinh quá nhiều việc, em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

"Được! Anh cho em thời gian suy xét. Anh hy vọng em đừng làm anh thất vọng."

Lee Minhyeong nắm chặt tay Hyeonjoon, nhẹ nhàng nói: "Nếu một ngày nào đó em lại muốn rời xa anh, anh thật sự không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu. Anh không muốn để mất em, cũng không thể để em đi được."

"Em biết đó, anh tính tình không tốt, làm việc chưa bao giờ nhìn đến hậu quả. Anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phản bội anh, đặc biệt là em."

Lee Minhyeong ngữ khí thực bằng phẳng, như là ở trần thuật một việc hết sức bình thường.

Nhưng lời này vào tai Hyeonjoon lại làm cậu thấy sởn tóc gáy. Tay cậu bị Lee Minhyeong kéo qua, đặt ở bên môi hôn một cái.

Lúc Lee Minhyeong nhìn cậu, Hyeonjoon đX bị ánh mắt đó doạ sợ. Ánh mắt tràn ngập sự xâm lược giống như sói dữ đang rình mồi, một khi con mồi muốn chạy trốn, con sói đó sẽ nhào qua cắn thẳng vào yết hầu của con mồi,

Hyeonjoon cảm giác cổ họng khô khan, cậu nỗ lực thật lâu mới nói được một câu bình thường: "Chuyên tâm lái xe, chú ý an toàn."

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cậu vài giây, hơi hơi mỉm cười: "Anh biết em sẽ không rời xa anh đâu."

Anh thu lại ánh mắt nhìn về phía trước. Không có cảm giác áp bức, Hyeonjoon mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.


Chap sau 53+54 :

 Hyeonjoon cử tưởng bảo bảo của cậu đã được đưa lên máy bay. Nhưng không phải Lee Minhyeong đã nhanh tay hơn rồi...

Hai người cùng nhau ăn tối trên tầng thượng của nhà hàng ... giây tiếp theo một họng súng đen ngòm nhắm thẳng trước mặt cậu. Hyeonjoon theo bản năng đứng phắt dậy.

Hyeonjoon thì ra em vẫn luôn gạt anh.

Hyeonjoon giờ khắc này hối hận vô cùng, tại sao cậu lại không rời đi sớm hơn?

Chiếc xe lao thẳng xuống, nổ tung.

Hyeonjoon, Hyeonjoon còn ở bên trong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro