Chương 52: Em vẫn luôn gạt tôi!
Một đường trầm mặc, hai người đi vào tiệm lẩu. Sau khi thuê phòng, một nồi lẩu nóng hổi toả hương thơm ra bốn phía được đặt trên bàn. Lee Minhyeong vừa nói vừa cười, không ngừng gắp đồ ăn cho Hyeonjoon.
Hyeonjoon ngẫu nhiên sẽ tiếp anh nói mấy câu, nhưng phần lớn thời gian đều thực trầm mặc.
Cơm ăn được một nửa, Lee Minhyeong liền đi nghe điện thoại. Vài phút sau, Seo Jinhyeok gõ cửa đi vào, đưa cho Lee Minhyeong một cái hộp.
Seo Jinhyeok tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi cậu ta đi, Lee Minhyeong cầm hộp đi đến bên cạnh Hyeonjoon : "Mở ra nhìn xem."
Hyeonjoon hồ nghi mà nhìn anh, dưới ánh mắt mong chờ của Lee Minhyeong, cậu mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một khối ngọc.
Là loại ngọc phỉ thuý tốt nhất, dưới ánh đèn chiếu sáng phát ra ánh xanh rất đẹp. Chỉ là có một vết nứt rõ ràng đã phá hư mỹ cảm hoàn hảo của nó.
Khối ngọc này đã từng bị quăng mà hỏng, hậu kỳ trải qua tu bổ mới khôi phục nguyên trạng. Nói đến khối ngoc này, là quà mà nhiều năm trước cậu đã tặng cho Lee Minhyeong. Thời điểm còn học đại học, Hyeonjoon từng đến một quốc gia nhỏ cạnh đại lục A , nơi đó ngọc thạch cùng châu báu rất nhiều.
Hyeonjoon gần như đã tiêu hết số tiền mình tích được để mua khối ngọc này, còn cố ý thỉnh cao tăng trong miếu khai quang vì muốn bảo vệ bình an cho Lee Minhyeong. Sau khi về nước cậu liền tặng nó cho anh.
Khi đó hai người đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, Lee Minhyeong nhận được quà của cậu thực vui vẻ, về sau vẫn luôn đem theo bên mình. Sau này có một lần khi Hyeonjoon tham dự cuộc thi thiết kế quốc tế, cậu sợ chính mình phong độ thất thường ảnh hưởng không tốt đến nó nên trước một tháng liền đặc biệt khẩn trương.
Lee Minhyeong đem khối ngọc đưa lại cho cậu, bảo cậu mang theo, nói rằng đã đem vận khí của chính mình cho cậu.
Cuộc thi đó, Hyeonjoon được giải nhì. Từ đó về sau, Lee Minhyeong để cho Hyeonjoon mang theo khối ngọc. Một lần hai người cãi nhau, ồn ào đến lợi hại. Lee Minhyeong chịu không nổi mà động thủ với Hyeonjoon, thời điểm hai người đánh nhau, khối ngọc bài bị văng ra từ người cậu đập xuống đất. Lúc ấy khối ngọc bị quăng mạnh, Hyeonjoon đã tìm tới rất nhiều cửa hàng trang sức để sửa nhưng đều không được nên đã làm cậu thương tâm thật lâu.
Tiền không phải vấn đề, cũng không phải ngọc có vấn đề, mà cậu cảm thấy tình cảm của mình cùng Lee Minhyeong giống như khối ngọc này, đã rơi vỡ rồi thì có làm như thế nào cũng không thể chữa lành lại như ban đầu nữa.
Ngón tay Hyeonjoon tinh tế vuốt ve vết rạn trên khối ngọc đã được sửa lại cẩn thận chỉ có còn một vết rất nhỏ nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.. Nhưng Hyeonjoon lại biết, khối ngọc này giống như tình cảm hiện tại của cậu và Lee Minhyeong bây giờ,nát chính là nát cho dù có khâu lại thì giữa bọn họ cũng có vết rách không thể quay lại như trước.
"Hyeonjoon, mấy năm anh vẫn luôn muốn khôi phục lại khối ngọc này. Gần đây tìm được một vị thợ thủ công đặc biệt nổi danh, tay nghề rất tốt. Em xem, khối ngọc được sửa rất tốt!"
Lee Minhyeong cầm khối ngọc tời, đeo lên cổ Hyeonjoon: "Hảo hảo mang, bảo bình an! Bác sĩ nói em sinh con xong thân thể không tốt, yêu cầu phải tĩnh dưỡng . Mang theo khối ngọc này, đừng làm anh lo lắng."
Lee Minhyeong cúi người, hôn lên tóc Hyeonjoon. Khối ngọc nằm ở trước ngực Hyeonjoon, ngọc thực lạnh nhưng trong lòng cậu có nơi nào đó lại nóng hầm hập.
Không khi ăn cơm càng ngày càng tốt, Lee Minhyeong rất cao hứng, còn uống thêm hai ly rượu vang đỏ. Trên đường trở về, anh đem Hyeonjoon ôm vào trong ngực, giống như là ôm thứ bảo vật trân quý nhất.
Ngoài cửa sổ xe không ngừng có ánh hồng của hoàng hôn hiện lên, chiếu sáng mặt nam nhân bên trong xe,Hyeonjoon nghiêng đầu dựa vào vai Lee Minhyeong, anh nhắm hai mắt, đáy mắt sắc bén sớm đã biến mất không thấy, bộ dáng an tĩnh ngủ say thoạt nhìn thực ôn hòa.
Lông mi run run, đôi mắt đang nhắm chặt mở ra, đồng tử màu đen của anh phản chiếu thân ảnh của cậu. Hyeonjoon trong nháy mắt bị ánh mắt của Lee Minhyeong khoá chặt, quên luôn cả phản ứng.
Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cậu vài giây, bàn tay xuyên qua mái tóc đen, giữ chặt gáy Hyeonjoon cúi đầu áp sát xuống hôn lấy môi cậu thật sâu.
Ba ngày sau là ngày bảo bảo rời khỏi đại lục A, Kim Junsik đem hết thảy an bài thỏa đáng, trước tiên sẽ bay đến nước H sau đó lại từ nước H đổi tuyến đường quay về nước B trở về Kim gia. Tuy rằng đường vòng có chút phiền toái nhưng không để Lee Minhyeong hoài nghi, vẫn là đem tất cả làm thật cẩn thận.
Hyeonjoon dậy rất sớm, tình toán thời gian địa điểm đã hẹn để gặp bảo bảo. Bảo bảo lần này trở về, bọn họ phải xa nhau một thời gian khá lâu. Hyeonjoon thay quần áo rồi thao tác xe lăn xuống lầu. Lee Minhyeong ngồi ở trên sô pha, đang đọc báo kinh tế tài chính.
Hyeonjoon không nghĩ tới anh còn ở nhà, biểu tình hiện lên một tia kinh ngạc, đi đến bên người Lee Minhyeong: "Em cho rằng anh đã đến công ty."
"Cùng em ăn xong bữa sáng sẽ đi." Lee Minhyeong lôi kéo tay cậu nói: "Nếu không em bồi anh cùng đến công ty?"
Hyeonjoon nói: "Hôm nay em có hẹn hộ lý làm trị liệu rồi."
"Anh đưa em đi?"
"Không cần! Có người hầu đưa em đi là được rồi."
Hôm nay Hyeonjoon ra ngoài mục đích chủ yếu là đi gặp bảo bảo, cậu làm sao có thể để Lee Minhyeong đi theo mình. "Gần nhất công ty có nhiều việc cần anh giải quyết, để người hầu đi theo là được."
Lee Minhyeong xoa xoa tóc Hyeonjoon : "Buổi trưa cùng anh ăn cơm được chứ?"
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm!" Hyeonjoon hơi hơi mỉm cười: "Anh bận công việc, em không nên quấy rầy anh quá."
"Được. Ăn cơm sáng trước." Lee Minhyeong đưa Hyeonjoon đến trước bàn ăn.
Sau khi ăn xong, Lee Minhyeong phân phó tài xế đưa Hyeonjoon đến trung tâm làm vật lý trị liệu, rồi cũng lái xe rời đi.
Đến trung tâm, Hyeonjoon đến một căn phòng được thuê riêng thì đã nhìn thấy bảo bảo ở đó, bảo bảo đã không còn khóc như trước nữa. Hyeonjoon đem con ôm vào trong lòng ngực, bồi con chơi trong chốc lát.
Hai giờ chiều sẽ lên máy bay, Hyeonjoon không dám trì hoãn thời gian, chơi với con có nửa giờ, liền đem nó giao lại cho bảo mẫu.
Hyeonjoon ở trung tâm cùng hộ lý làm xong một quy trình trị liệu, lúc này mới ngồi trên xe rời đi.
Một chiếc màu đen xe hơi lẳng lặng dừng ở con đường nhỏ bên cạnh trung tâm, Lee Minhyeong ngồi ở trong xe, nhìn xe chở Hyeonjoon rời đi, đối Seo Jinhyeok nói: "Vào trung tâm, đưa đứa bé đến đây."
Seo Jinhyeok dùng tai nghe liên lạc đám vệ sĩ đã bố trí quanh trung tâm, một đám người vọt vào trong . Vài phút sau, cửa lớn âm thầm đóng lại. Mười phúc sau con đường chung quanh bị phong toả. Nửa giờ sau, Seo Jinhyeok ôm một đứa bé trong lồng ngực từ trung tâm đi ra. Y đến xe liền kéo cửa ra đem đứa bé giao cho Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong nhìn bảo bảo trong lòng ngực, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên gương mặt non mềm trắng nõn của con. Bảo bảo nhìn anh cười khanh khách, nụ cười đặc biệt hồn nhiên, đặc biệt đẹp.
Lee Minhyeong trên mặt cũng hiện ra một mạt cười, chẳng qua bên dưới nụ cười tươi đó là ánh mắt lạnh băng quỷ dị.
"Lee thiếu, đã bắt được vài người. Hiện tại làm sao bây giờ?" Seo Jinhyeok hỏi.
"Trước tiên giam lại." Lee Minhyeong vỗ nhẹ bảo bảo, đối tài xế nói: "Lái xe! Đi đến trung tâm kiểm tra."
Trở lại biệt thự Hyeonjoon hồn nhiên không biết bảo bảo đã bị Lee Minhyeong mang đi, cậu tính thời gian, chắc giờ này con đã an toàn lên máy bay rồi. Cả một buổi trưa, Hyeonjoon đều ở trong phòng xem ảnh chụp của bảo bảo. Chỉ một khắc không thấy được bảo bảo, tim gan cậu liền cồn cảo, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Buổi tối lúc sáu giờ, tài xế đã chờ ở cửa biệt thự.
Người hầu đưa Hyeonjoon lên xe, tài xế liền trở cậu vào khách sạn Bốn mùa.
Hyeonjoon hồ nghi nói: "Tại sao lại tới nơi này?"
Tài xế nói: "Cậu Moon, Lee thiếu đã đến rồi, nói là muốn cùng cùng cậu dùng cơm ở đây."
Hyeonjoon từ trên xe xuống, người hầu đẩy xe lăn đưa cậu tới tầng cao nhất.
Lee Minhyeong đã tới trước rồi, anh ngồi ở trước bàn ăn lớn kiểu Âu, dáng người ao lớn trong bóng tối có vẻ đặc biệt thu hút. Hyeonjoon được đẩy đến bên cạnh bàn ăn, Lee Minhyeong đem cậu ôm lên ghế
Cả nhà hàng rộng lớn cũng chỉ có hai người là khách.
Hyeonjoon nói: "Tại sao lại muốn đến chỗ này ăn? Tùy tiện tìm một nhà hàng nào đó ăn cũng tốt mà."
"Hôm nay là một ngày đặc biệt, đáng để chúc mừng."
Lee Minhyeong trong giọng nói mang theo mười phần ý cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
"Ngày đặc biệt gì?"
Lee Minhyeong ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt có chút lạ: "Ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau được 5 năm."
Hyeonjoon nghiêng đầu nghĩ, hình như không phải hôm nay. Lee Minhyeong là nhớ nhầm ngày hay sao? Bất quá cũng không lạ, từ trước đến nay anh đối với các ngày kỷ niệm của hai người cũng không có để ý lắm.
Hyeonjoon cong cong khóe môi, chưa nói cái gì.
Cách đó không xa có nghệ sĩ dương cầm đang diễn tấu một khúc nhạc du dương cùng ánh đèn ấm áp.
Phục vụ đem các đĩa thức ăn đước trang trí cầu kỳ đặt lên mặt bàn. Lee Minhyeong rót một ly rượu vang đỏ, đối Hyeonjoon nói: "Biết em không thể uống rượu, dùng nước trái cây thay thế."
Hyeonjoon nâng ly lên, cùng anh cụm ly một chút.
Vừa đưa ly nước lên đến miệng, Hyeonjoon nhìn thấy tay Lee Minhyeong đột nhiên cho vào trong ngực áo. Giây tiếp theo, một họng súng đen ngòm nhắm ngay trước mặt cậu.
Ánh mắt Hyeonjoon chấn động, như là xuất phát từ bản năng muốn tránh. Cậu từ trên ghế nhảy dựng lên, né người qua một bên.
Không khí trên tầng thượng có chút dị thường, đến gió cũng chưa thổi qua. Không biết từ khi nào, tiếng dương cầm đã dừng lại, chung quanh yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đều có thể nghe được tiếng.
Hyeonjoon tim đập như sấm, cảm giác sợ hãi quanh quẩn trong lồng ngực. Ngón tay dừng ở bên người nắm chặt, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Lee Minhyeong là đang thử cậu vậy mà cậu lại để lộ ra dấu vết nhanh như vậy.
"a .. Lee Minhyeong nở nụ cười, kia tiếng cười âm trầm làm không khí chung quanh trong nháy mắt như đóng băng lại.
"Hyeonjoon ! Em quả nhiên đã khôi phục khả năng đi lại."
Lee Minhyeong đem khẩu súng kia ném ở trên bàn, Hyeonjoon phát hiện đó chỉ là một món đồ chơi. Thì ra tất cả đều là vở diễn của Lee Minhyeong.
Trước mắt Hyeonjoon biến thành màu đen, giờ khắc này, chỉ cảm thấy sự tuyệt vọng xưa nay chưa từng có.
"Hyeonjoon, anh thật không nghĩ tới em lại chơi chiêu này với anh."
Lee Minhyeong ngữ khí trầm lãnh, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi cực kỳ: "Anh đối với em tốt như vậy, anh còn rất tin tưởng em nhưng em lại gạt anh."
Lee Minhyeong ngữ khí đột nhiên cất cao, theo thanh âm vang lên, anh dùng sức hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng. Sau đó Lee Minhyeong đi đến bên người Hyeonjoon, một tay nắm lấy cằm cậu. Sức lực đặc biệt lớn, giống như đang muốn phát tiết toàn bộ phẫn nộ nơi đáy lòng lên người cậu.
Đau đớn kịch liệt đánh úp lại, Hyeonjoon nhăn mặt, môi mấp máy cũng không rên lên một tiếng nào.
Lee Minhyeong nhìn khuôn mặt không chịu thua của cậu, trong lòng như bị dao cứa đến chảy máu, đau đến khó chịu. Anh toàn tâm toàn ý yêu Hyeonjoon, nhưng kết quả đổi lấy chỉ có lừa gạt!
Nhớ tới lời bác sỉ hỏi anh muốn giữ người lớn hay đứa nhỏ, anh mặc kệ ai phản đối mà chọn Hyeonjoon, mà giờ đây Lee Minhyeong cảm thấy chính mình từ đầu đến cuối đều như một thằng ngốc.
Lúc ấy Hyeonjoon ở phòng giải phẫu nhất định đang chê cười anh! Cười anh giống ngu ngốc bị cậu xoay vòng vòng. Cười anh đến con mình ở đâu cũng không biết. Cười anh bị một cái xác giả lừa đến thương tâm muốn chết.
Lee Minhyeong thở hổn hển, đem Hyeonjoon hung hăng đẩy ngã trên mặt đất: "Em ... Sao em dám ......"
Anh tức giận vô cùng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hiện tại đã không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt phẫn nộ nơi đáy lòng.
Anh giống như một con thú bị cướp mất mồi ngon, muốn phát tiết lại không biết phát tiết như thế nào, khuôn mặt dữ tợn trong bóng đêm dị thường khủng bố.
"Thời điểm tôi làm phẫu thuật, bác sĩ giúp tôi khôi phục khả năng đi lại, cái này có gì không đúng? Chẳng lẽ tôi xứng đáng phải ngồi xe lăn cả đời?"
Hyeonjoon cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, ít nhất làm Lee Minhyeong không hoài nghi chuyện của con.
*chát*
Lee Minhyeong giơ tay cho cậu một cái tát, đem Hyeonjoon mới vừa đứng lên lại một lần đánh ngã xuống mặt đất.
"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"
Lee Minhyeong cuồng loạn mà rít gào: "Em vẫn muốn gạt tôi có phải hay không? Em còn xem tôi như thằng ngốc mà chơi đùa sao? Hyeonjoon, tôi ở trong mắt em ngu đến vậy sao, từ đầu đến cuối em vẫn luôn xem tôi là thằng ngốc."
"Tôi hỏi em, con đâu?"
Lee Minhyeong túm lấy vạt áo trước của Hyeonjoon, đem cậu từ trên mặt đất lôi dậy, lửa giận dâng lên trong đôi mắt nhìn chằm chằm cậu: "Đứa bé đâu? Con của chúng ta đâu?"
Trong lòng Hyeonjoon bất an vô cùng, đầu cậu loạn thành một đoàn, căn bản phân tích không ra Lee Minhyeong hỏi chuyện này rốt cuộc có dụng ý gì?
Việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể căng da đầu tiếp tục lừa anh: "Con đã chết!"
Lee Minhyeong giận không thể chịu được nữa, giơ tay lại cho Hyeonjoon một cái tát lên mặt.
Tay anh rất lớn, một cái tát kia đánh tới, mặt Hyeonjoon lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ, khóe miệng rạn nứt chảy ra máu tươi.
"Tôi hỏi lại em một lần cuối cùng , con đâu?"
Lee Minhyeong cắn răng nhìn chằm chằm mặt Hyeonjoon, mỗi chữ đều là từ kẽ răng nói ra. Anh đang cho Hyeonjoon cơ hội, chỉ cần cậu thừa nhận anh có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng Hyeonjoon vẫn giữ thái độ như cũ, ngữ khí cường ngạnh nói: "Đứa bé đã chết! Con đã chết!"
Hiện tại, bảo bảo hẳn là đã an toàn đến nước H, có đám người Kim Junsik che chở, con nhất định có thể bình yên vô sự. Hyeonjoon hạ quyết tâm, dù có như thế nào cũng không thể để Lee Minhyeong biết được thông tin của bảo bảo. Nếu không, cậu sẽ không có khả năng rời đi nữa.
"Em vẫn còn muốn gạt tôi!" Lee Minhyeong túm áo cậu, dùng sức lắc làm cậu loạng choạng không vững, muốn phát tiết phẫn nộ cùng thất vọng nơi đáy lòng.
"Đứa bé kia chính là con của chúng ta! Hyeonjoon, tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao em có thể tuyệt tình như vậy? Nhiều ngày qua, em biến nó với tôi thành hai người xa lạ. Con trai của tôi ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi lại không hay biết! Tất cả chuyện này đều là do em ban tặng! Tại sao em có thể đối xử với tôi như vậy?
Lee Minhyeong dường như sắp phát điên rồi, anh gắt gao nắm chặt áo Hyeonjoon, hận không thể đem cậu dập nát. Nếu không phải anh quay lại đưa đồ cho con thì anh cũng sẽ không thấy nam nhân kia. Người nọ là vệ sĩ hộ tống Hyeonjoon trong lần chạy trốn trước. Lee Minhyeong nhận ra gương mặt kia, liên hệ mọi chuyện trước sau cẩn thận, anh liền hoài nghi đứa bé này có vấn đề.
Tại sao Hyeonjoon lại để tâm đến con của một người xa lạ như vậy? Ngay từ đầu anh tưởng Hyeonjoon nhớ tới đứa con đã mất nhưng sau khi nhìn thấy nam nhân kia, anh liền cảm thấy sự tình không thích hợp. Lần đầu tiên gặp đôi vợ chồng kia là có chuẩn bị chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Khi đem khối ngọc kia đi sửa, Lee Minhyeong đã gắn máy định vị cùng máy nghe trộm mini vào trong. Từ đó Hyeonjoon đi nơi nào? Nói cái gì? Anh đều biết rõ ràng.
Anh nghe được Hyeonjoon gọi tên của con hai người, Seungmin. Một khắc kia, Lee Minhyeong cảm thấy chính mình nhất định là gặp ảo giác. Hyeonjoon yêu anh như vậy làm sao có thể đem con của hai người giấu đi? Nhưng kết quả xét nghiệm DNA đã chứng minh tất cả, bảo bảo chính là con trai của anh và Hyeonjoon.
Nhớ tới chính mình mấy ngày này giống như người ngoài mà chăm sóc con trai ruột, một bên hâm mộ con trai của người ta đáng yêu, một bên đau lòng vì đứa con của mình không còn. Nhớ tới những đêm không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt nhớ đến con liền đau đớn muốn chết. Nhưng Hyeonjoon lại yên tâm thoải mái lừa anh thêm một lần nữa.
Đôi mắt Lee Minhyeong đỏ đậm, sắc bén chớp động làm cho người ta sợ hãi, bộ dáng đáng sợ đến cực điểm.
"Em muốn mang con rời đi? Em muốn bỏ anh đi có phải hay không?"
Lee Minhyeong đã hoàn toàn mất khống chế, anh nắm lấy cổ Hyeonjoon, thật hận không thể bóp chết cậu.
Hyeonjoon đánh đấm lên tay anh, dưới sự hoảng loạn, một quyền đấm trúng mặt Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong lùi lại vài bước, buông lỏng tay ra. Hyeonjoon thở hổn hển, hơn nửa ngày mới điểu chỉnh lại được nhịp thở. Thân thể đột nhiên bị kéo qua, Lee Minhyeong đem cậu ôm vào trong ngực, ôm thật sự khẩn.
"Hyeonjoon, tôi yêu em như vậy! Tại sao lại muốn lừa gạt tôi? Tại sao lại muốn rời xa tôi?"
Hyeonjoon dùng sức đẩy anh ra, nhìn thẳng đôi mắt đầy tơ máu của anh, gằn từng chữ một nói: "Lee Minhyeong, anh yêu tôi sao? Anh từ đầu đến cuối anh chỉ yêu bản thân anh! Nếu anh thật sự yêu tôi thì anh sẽ không cưỡng ép tôi thay đổi mà là anh sẽ tự mình thay đổi vì tôi vì tình yêu của chúng ta."
"Tôi vì em thay đổi còn chưa đủ hay sao?" Lee Minhyeong túm cánh tay Hyeonjoon, thần sắc điên cuồng: "Tôi vì em từ bỏ bao nhiêu người sẵn sàng sinh con cho tôi. Tôi vì em nên mới dung túng để em một tay phá huỷ công ty của tôi. Tôi vì em mà trở mặt với cha mẹ. Tôi vì em mà tính toán đủ đường. Tôi vì em trả giá nhiều như vậy, còn em thì sao? Em từ đầu đến cuối đều gạt tôi. Em giả vờ ở bên tôi cũng thật giống, tôi vẫn luôn cho rằng em đã hồi tâm chuyển ý, không nghĩ đến em là đang tính toán tìm cơ hội mang theo con bỏ trốn."
"Anh làm tôi nhục nhã, đánh chửi tôi, đem tôi biến thành kẻ tàn phế, đây là cái anh gọi là yêu sao?"
Nhịn lâu như vậy, Hyeonjoon không nghĩ lại nhịn nữa, cậu phải bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình không thể cứ mãi khuất phục người này: "Lee Minhyeong, tôi từ đầu đến cuối cũng chưa nghĩ tới muốn cùng anh ở bên nhau. Tôi thuận theo, bất quá chính là vì có thể hoàn toàn rời khỏi anh."
"Em đừng có mơ tưởng!"
Lee Minhyeong túm Hyeonjoon lại, nâng mặt cậu lên dùng sức hôn xuống. Hyeonjoon phản kháng, đấm đánh lên thân thể anh. Nhưng Lee Minhyeong không có chịu buông cậu ra, giữ chặt cậu hơn không ngừng hôn môi giống một kẻ điên. Hyeonjoon tránh không thoát, liền cắn anh.
Môi Lee Minhyeong bị cắn đến chảy máu, miệng hai người đều là mùi máu tươi vẫn không buông dây dưa giống như hai mãnh thú.
Hyeonjoon dùng hết toàn lực đem Lee Minhyeong đẩy ra, mu bàn tay hung hăng cọ lên môi, mặt cậu đều là sự chán ghét: "Lee Minhyeong, anh làm tôi thấy ghê tởm!"
"Moon Hyeonjoon!" Lee Minhyeong rống giận ra tiếng: "Em đừng ép tôi!"
Hyeonjoon lạnh lùng nhìn anh.
"Seungmin đang ở chỗ anh."
Sau khi Lee Minhyeong nói ra những lời này, Hyeonjoon lập tức luống cuống. Cậu trừng lớn đôi mắt, như không thể tin được điều anh vừa nói.
Lee Minhyeong cảm thấy bản thân đã thắng, anh hiện tại đã bắt được người Hyeonjoon để tâm nhất, không sợ Hyeonjoon sẽ bỏ anh mà đi.
"Seungmin đang ở chỗ anh, anh đã làm kiểm tra DNA rồi, nó là con của anh."
Lee Minhyeong nhếch khóe miệng lên, cười rộ lên: "Hyeonjoon ơi Hyeonjoon! Chỉ cần tôi còn tồn tại một ngày, em cũng đừng mong rời khỏi tôi. Em đừng quên, giữa chúng ta còn có Seungmin, đó là con trai của chúng ta Em có thể nhẫn tâm bỏ lại con một mình rời đi không?"
Hyeonjoon như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng. Không có khả năng! Con của cậu đã rời khỏi đại lục A này rồi.
Lee Minhyeong như là đoán được cậu đang nghĩ cái gì, mở di động ra cho cậu xem.
Anh đem màn hình điện thoại để đối diện với Hyeonjoon: "Em xem! Bảo bảo của chúng ta rất ngoan!"
Trên màn hình, bảo bảo đang nằm ngủ say, bên cạnh còn có hai người hầu. Hyeonjoon liền nhận ra bọn họ là người Lee gia.
Con của cậu ở Lee gia! Nó ở trong tay Lee Minhyeong! Hyeonjoon trước mắt tối sầm, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Cậu dùng tay vịn vào ghế bên cạnh, ngực giống như bị khoét một lỗ đau muốn chết.
"Lee Minhyeong, trả con lại cho tôi!"
"Không có khả năng này!" Lee Minhyeong gằn từng chữ một nói: "Đó là con trai của tôi."
"Lee Minhyeong, anh đem Seungmin trả lại cho tôi ngay!"
Hyeonjoon như là bị điên rồi, tiến lên một quyền nện lên trên mặt Lee Minhyeong .
Lee Minhyeong trúng một quyền, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nở một nụ cười trầm thấp, tiếng cười đặc biệt đắc ý. Anh biết bản thân đã thắng! Chỉ cần con còn ở bên người anh một ngày, Hyeonjoon sẽ không bao giờ bỏ đi được.
"Đem con trả lại cho tôi!"
Hyeonjoon bổ nhào đến bên người Lee Minhyeong, hết đá lại đánh.
Để cậu làm loạn, Lee Minhyeong vẫn không nhúc nhích cho cậu tức giận phát tiết lên người mình. Không biết qua bao lâu, Hyeonjoon đột nhiên an tĩnh lại, hai chân cậu mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Hyeonjoon hoàn toàn suy sụp. Bất luận là cái gì cũng không thể uy hiếp được cậu, chỉ duy nhất đứa con cùng cậu huyết mạch tương liên này là ngoại lệ.
Cậu túm lấy ống quần của Lee Minhyeong cầu xin: "Lee Minhyeong, tôi cầu xin anh trả con lại cho tôi! Sau này anh có thể có thêm nhiều đứa con khác nhưng còn tôi chỉ có một mình nó mà thôi. Đó là con của tôi."
"Seungmin là con của chúng ta."
Lee Minhyeong giữ lấy mặt Hyeonjoon, ép cậu ngẩng đầu.
"Hyeonjoon, tôi nói rồi, cả đời này em đừng nghĩ sẽ rời xa tôi!"
Hyeonjoon trước mắt biến thành màu đen, cậu có cảm giác chính mình đã ngã xuống vực sâu vạn trượng, không thấy một tia hi vọng nào.
Giờ khắc này, cậu thực hối hận, vì cái gì lại không rời đi sớm hơn? Nếu sớm hơn một chút rời đi, cậu cùng con trai đã an toàn về nhà rồi. Nhưng thế giới này không có nếu, chỉ có kết quả.
Kết quả là cậu đã thua thảm hại.
Hyeonjoon bị mang lên xe, Lee Minhyeong ngồi bên cạnh, mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng. Ngón tay anh nắm lấy tay Hyeonjoon, nắm thật chặt. Hyeonjoon giống như con rối gỗ mất hồn, trên mặt không có một tia biểu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro