Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Con của chúng ta

Hyeonjoon nằm ở trên giường, trong đầu đều là biểu tình trên mặt Lee Minhyeong khi anh tông cửa xông ra ngoài. Cậu thấy được Lee Minhyeong đang uỷ khuất cùng thương tâm, không có nhìn thấy cơn thịnh nộ cùng phẫn hận. Một Lee Minhyeong như vậy làm Hyeonjoon có cảm giác đặc biệt xa lạ, sớm đã vượt qua phạm vi hiểu biết về anh của cậu.

Chẳng lẽ Lee Minhyeong là thật sự thích cậu? 

Cậu đã từng có rất nhiều lần suy đoán như vậy nhưng mỗi lần đều đổi lấy một kết quả thống khổ như nhau. Hiện tại cậu thật sự không dám nghĩ đến nữa , thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Hyeonjoon đem ý niệm trong đầu gạt bỏ, cậu nhắm mắt lại, tính toán lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Không bao lâu, cửa phòng bệnh từ bên ngoài bị đẩy ra.

Người hầu bưng nước canh lại đây, đi đến mép giường nhìn thấy Hyeonjoon mở mắt nhìn qua, lập tức hỏi: "Cậu Moon, cậu muốn uống canh không?"

Hyeonjoon gật gật đầu.

Người hầu đỡ cậu dậy, giúp cậu uống một chút nước canh.

Hyeonjoon uống xong canh, người hầu vốn còn chưa đi mà vẫn luôn ở ngoài cửa chờ, cô nghe được Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong tranh chấp.

Biết can thiệp cuộc sống cá nhân chủ là không đúng, nhưng người hầu vẫn là nhịn không được mở miệng nói: "Cậu Moon, Lee thiếu là thật sự quan tâm cậu. Lúc cậu ở trong phòng phẫu thuật, hẳn là không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Bác sĩ muốn Lee thiếu lựa chọn giữ lại ngưới lớn hay đứa nhỏ, Lee thiếu cùng Lee tiên sinh và phu nhân nổi lên xung đột. Tiên sinh ép Lee thiếu ký tên vào giấy yêu cầu giữ đứa bé, nhưng Lee thiếu nhất quyết không đồng ý."

Trái tim Hyeonjoon đập thình thịnh muốn nhảy dựng lên, cậu nhớ tới vết thương trên mặt Lee Minhyeong, chẳng lẽ là ...

"Vết thương trên mặt anh ta là bởi vi việc này sao?"

Người hầu thở dài: "Lee tiên sinh phái rất nhiều vệ sĩ, một hai phải buộc Lee thiếu ký tên. Lee thiếu không đồng ý, liền cùng vệ sĩ đánh nhau. Nháo đến rất lợi hại! Cuối cùng vẫn là viện trưởng ra mặt nhắc nhở nói nơi này là bệnh viện, không thể lớn tiếng ồn ào. Nếu không ..."

Nếu không thế nào? Người hầu chưa nói, Hyeonjoon lại có điểm không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Trái tim đập liên hổi sau khoảng thời gian gần như đã chết lặng, vết thương đã chồng chất dần dần sống lại,

Người hầu đi khi nào Hyeonjoon cũng không biết, trong đầu cậu chỉ còn lại câu hỏi kia của Lee Minhyeong.: "Vì cái gì không phải em thì không thể?"

Vì cái gì? Là bởi vì yêu cậu sao? Phải không?

Hyeonjoon có điểm sợ hãi, cậu không dám đi tìm kiếm đáp án. Nếu lại là lừa cậu thì phải làm sao bây giờ?

Cậu đã phải trả giá bằng trái tim, bằng tôn nghiêm, bây giờ không thể lấy cả tự do vất vả lắm mới có được đánh đổi, như vậy thì cậu chẳng còn lại gì cho mình nữa.

Căn biệt thư kia giống như nhà giam vậy, cậu không bao giờ muốn quay trở lại nữa, Cậu không phải chim hoàng yến, cậu là một con người.


Lee Minhyeong ở bên ngoài ước chừng ngồi mấy giờ liền mới trở lại phòng bệnh. Hyeonjoon đã ngủ, nửa bên sườn mặt giấu ở trong chăn, sắc mặt khôi phục một ít, nhưng vẫn là rất trắng.

Lee Minhyeong ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn cậu. Từ tối hôm qua đến bây giờ, hơn hai mươi tiếng đồng hồ anh cũng chưa chợp mắt, nhưng anh một chút cũng không muốn ngủ. Anh chỉ sợ chính mình chỉ vừa chợp mắt liền không biết sẽ lại phát sinh thêm cái gì nữa?

Con của anh và cậu đã không còn, hiện tại anh chỉ còn Hyeonjoon, anh phải bảo vệ Hyeonjoon thật tốt. Chỉ cần Hyeonjoon không sao thì đã là may mắn lắm rồi.

Anh quá yêu thích người này, thích đến mức chìm sâu trong vũng lầy không có cách nào tự kiềm chế.

Lee Minhyeong nắm lấy tay Hyeonjoon, đặt ở bên môi hôn, nhẹ giọng nỉ non: "Hyeonjoon ..."

Tuy rằng có thuốc giảm đau nhưng vết thương vẫn rất là đau. Lúc Hyeonjoon vì đau mà tỉnh lại đã thấy Lee Minhyeong ngồi ở bên cạnh đang nắm lấy tay cậu.

Cậu nghe được anh gọi mình, hai tiếng "Hyeonjoon" chứa đầy thâm tình. Một khắc kia cậu có chút hốt hoảng, cảm giác chính mình đang ở trong mộng. Người bên cạnh cậu thật sự là Lee Minhyeong hay sao?


Trong lúc Hyeonjoon nằm viện, tình hình chỗ Kim Junsik đều hỏng bét. Đứa bé mỗi ngày đều khóc nỉ non không ngừng, mấy omega thay phiên nhau đều không thay đổi được gì. Có nhiều lần, nó khó đến mức sữa vừa uống vào liền nôn hết ra ngoài. Không ăn được gì, đứa bé lại càng thêm gầy yếu.

Kim Junsik thấy tình hình không ổn bất đắc dĩ phải liên lạc với Hyeonjoon. Nhưng cậu vẫn  ở trong bệnh viện để quan sát thêm không thể đi đâu được.

Cậu ngồi ở trên giường bệnh, nhìn tin tức mà Kim Junsik gửi đến, trái tim như bị treo trên không trung người ta nói phụ tử liền tâm, cậu thật sự rất lo cho đứa con mới sinh của mình

Nhưng cậu vẫn không được ra viện, căn bản tìm không thể tìm được cách nào để gặp con.

Quá mức lo lắng, liên tiếp mấy ngày Hyeonjoon đều nghỉ ngơi không tốt, mỗi lần nhắm mắt lại thì gương mặt đáng yêu của con lại hiện ra. Cho dù là khó khăn ngủ rồi, cũng sẽ ở trong mộng bừng tỉnh.

Hyeonjoon thật sự thật sự chịu không nổi, cậu liền nhắn cho Kim Junsik kêu ông tìm cách mang con đến cho cậu một lát.

Lee Minhyeong chưa thấy qua con, cho dù là có đem con ôm đến trước mặt anh thì anh cũng sẽ không hoài nghi. Hyeonjoon tính toán bí quá hoá liều, bây giờ cậu chỉ muốn gặp con trai mình.


Hôm sau, Hyeonjoon tỉnh rất sớm, vừa mới thức dậy đã kêu người hầu đưa cậu đến phòng vệ sinh rửa mặt. Cậu không có giống như các omega khác ở cữ, Hyeonjoon cảm thấy bằng thể chất của mình có thể phục hồi rất nhanh.

Lee Minhyeong đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hyeonjoon ngồi ở trên xe lăn, đang ở sửa sang lại cổ tay áo.

Hyeonjoon ăn áo sơ mi màu trắng áo, hạ thân mặc một cái quần rộng rãi thoải mái, sắc mặt so với mấy hôm trước đã tốt hơn rất nhiều. Trên mặt cậu đã có chút huyết sắc, trong đáy mắt khôi phục vẻ sáng ngời của ngày xưa. Hyeonjoon như vậy làm tâm tình của Lee Minhyeong cũng tốt lên theo.

Anh đi qua đi ngồi xổm trước mặt Hyeonjoon, cười nói: "Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?"

"Em thấy thời tiết hôm nay rất tốt muốn ra hoa viên ngồi một chút."

Hyeonjoon mặt mày giãn ra. Cậu hơi hơi mỉm cười: "Vẫn luôn ở trên giường nằm, em liền cảm giác cả người đều khó chịu."

"Em nha! Chính là không ở yên một chỗ được."

Lee Minhyeong ở gõ mấy cái lên chóp mũi của cậu, biểu tình lộ ra nồng đậm sủng nịnh.

Mấy ngày hôm trước Hyeonjoon nằm ở trên giường không thế nào nói chuyện, trên mặt cũng không biểu tình, trong ánh mắt càng là một mảnh ảm đạm. Lee Minhyeong biết cậu lại nhớ đến con, sợ hãi cậu nhớ thương thành tâm bệnh, trong khoảng thời gian này vẫn luôn thực chú ý cậu. Cũng may Hyeonjoon đã vượt qua.


Lee Minhyeong đẩy Hyeonjoon đi ra hoa viên, hai người dừng ở một chỗ cảnh trí khá đẹp.

Ánh mặt trời thực tốt, cảnh sắc thực mỹ, ngẫu nhiên có một ít người bệnh ở trong hoa viên tản bộ. Đây là bệnh viện chuyên khoa phụ sản, người tới nơi này rất nhiều đều là thai phụ cùng chồng của họ, có một bộ phận là chờ sinh, một bộ phận là đã sinh.

Ngẫu nhiên có mấy mấy người ôm em bé đi qua, đôi mắt của Hyeonjoon sẽ dừng ở trên người bọn họ đợi đến khi bọn họ đi ra rất xa mới thu hồi lại.  Hyeonjoon đang tìm kiếm, cậu muốn tìm con trai của mình.


Qua thật lâu, cậu mới thấy một cặp vợ chồng đang ôm con của mình.

Bảo bảo khóc thật sự lợi hại, thanh âm không còn vang vọng như lần đầu cậu nghe thấy nữa, gầy yếu giống một con mèo nhỏ vô lực.

Một tuần đi qua, bảo bảo một chút cũng không lớn lên, vẫn y như lúc mới sinh không sai biệt gì mấy, khuôn mặt nhỏ được bọc trong chăn nhỏ đến mức không bằng một bàn tay, nhìn đến đây lòng Hyeonjoon chua xót đến không chịu được.

Cậu rốt cuộc nhìn không được đẩy xe lăn đi về hướng cặp vợ chồng kia. Nếu nói Hyeonjoon vẫn luôn đang nhìn người tới người lui, còn Lee Minhyeong thì vẫn luôn nhìn cậu. Đối với sự vật quanh mình, Lee Minhyeong cũng không để ý, anh chỉ để ý Hyeonjoon.

Nhìn thấy Hyeonjoon đột nhiên hướng tới một căp vợ chồng đi qua, Lee Minhyeong lập tức đuổi theo.

Hyeonjoon đi đến trước mặt cặp vợ chồng kia cố kìm nén để không lập tức bế lấy bảo bảo. Lee Minhyeong vẫn còn ở bên cạnh, cậu không thể lộ ra chút sơ hở nào.

Hyeonjoon nắm chặt tay vịn xe lăn ngón tay đang run rẩy, cậu hít sâu một hơi, khống chế được nhịp tim đang đập cuồng loạn, làm như là lần đầu tiên gặp mặt dò hỏi: "Tại sao đứa bé này vẫn khóc mãi như vậy?"

"Đứa bé gần đây có điểm không được thoải mái vẫn luôn khóc không ngừng."

Nữ nhân nhẹ nhàng vỗ thân mình bảo bảo, ôn nhu dỗ dành, nhưng bảo bảo vẫn là khóc không ngừng.

Trước kia Lee Minhyeong thấy trẻ con khóc lóc đặc biệt phiền nhưng bộ dáng đứa nhỏ này khóc lại làm trái tim anh có chút đau. Anh nhớ đến con trai của mình, nó đã được sinh ra nhưng lại không có cơ hội để nhìn thế giới này dù chỉ một cái liếc mắt.

Lee Minhyeong nhịn không được mở miệng nói: "Đứa bé vẫn luôn khóc, bác sĩ có nói là bị làm sao không?"

"Bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường, yêu cầu thời gian thích ứng nhất định."

Nữ nhân thuận miệng trả lời, cô chỉ còn chờ cơ hội thích hợp để Hyeonjoon ôm con một cái.

Hyeonjoon thuận thế nói: "Đứa bé lại xinh đẹp lại đáng yêu như vậy có thể cho tôi ôm một chút không?"

Nữ nhân đầu tiên là nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, lại nhìn nhìn Hyeonjoon, lúc này mới đem đứa bé đưa cho cậu. Phản ứng như vậy đều theo lẽ thường không có chút khác lạ nào.

Lee Minhyeong căn bản không nghĩ tới, con trai của mình đang gần trong gang tấc.

Thân thể nho nhỏ dừng ở trong lòng cậu một khắc, đáy lòng Hyeonjoon tràn ngập cảm giác hạnh phúc.Đây là con trai của cậu. Thời điểm cậu ôm lấy con, nó liền ngừng khóc. Bảo bảo mở to đôi mắt nhìn Hyeonjoon.

Kỳ thật trẻ con lúc này căn bản nhìn không thấy rõ, nhưng Hyeonjoon chính là cảm thấy, bảo bảo đang nhìn cậu.

"Thật là kỳ lạ! Nó không khóc!" Nữ nhân là thật sự  kinh hỉ.

Cô là bảo mẫu phụ trách chăm sóc bảo bảo, mấy ngày nay bảo bảo vô cùng khổ sở, Kim Junsik mời đến mười mấy bảo mẫu là omega thay phiên nhau ra trận đều không được khiến tất cả bảo mẫu phải tự nghi ngờ năng lực của mình.

Nhưng thật kỳ lạ ... đây gọi là huyết mạch tương liên sao.

Hyeonjoon cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, ánh mắt gần như trở nên tham lam hơn, Cậu cúi đầu hôn lên bàn tay mềm mại của con, bảo bảo lại đột nhiên cười lên.

Nụ cười của con giống như một chiếc đèn trong đêm tối, lập tức thắp sáng đáy mắt u ám của Hyeonjoon. Cậu nhịn không được vành mắt đỏ lên.

Lee Minhyeong nhìn thấy một màn này, trong lòng trướng đau . Anh lại nhớ tới đứa con đã chết của mình.

Hyeonjoon hiện tại dù trong mắt hay trong lòng đều chỉ có bảo bảo, quanh mình hết thảy đều như là hư vô, chỉ có bảo bảo trong lòng ngực mới đang chân thật tồn tại.

"Seungmin ..."

Nghe được Hyeonjoon kêu cái tên này, Lee Minhyeong cả người chấn động, đáy mắt anh hiện ra tia lo lắng.

"Seungmin" là tên hai người chuẩn bị cho đứa con của mình.

Lee Minhyeong lo lắng mà nhìn Hyeonjoon, sợ cậu tức cảnh sinh tình.

Anh vỗ vỗ bả vai Hyeonjoon: "Để anh ôm đứa bé một cái!"

Hyeonjoon lập tức khẩn trương lên, đem con ôm thật chặt ở trong lòng, như là sợ hãi Lee Minhyeong sẽ cướp mất con của cậu.

"Hyeonjoon, em mau buông tay!" Lee Minhyeong sợ cậu làm đau đứa bé, muốn gỡ tay cậu ra.

Hyeonjoon cảm xúc đột nhiên mất khống chế: "Đừng chạm vào con tôi!"


Không khí ngưng kết lại một giây, Hyeonjoon khẽ quát câu kia, làm không khí trở nên cực kỳ áp lực.

Lee Minhyeong  hai tròng mắt đen láy dừng ở trên người Hyeonjoon.

Sau khi Hyeonjoon bình tĩnh lại, cậu nhớ tới câu nói vừa rồi của mình liền cảm thấy lạnh buốt.

Nếu Lee Minhyeong hoài nghi đứa nhỏ này......

Hyeonjoon không dám tiếp tục nghĩ nữa vì cậu biết hậu quả sẽ thật đáng sợ. Cậu theo bản năng mà đem bảo bảo trong lòng ngực ôm càng khẩn, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh. Cậu sợ mình lộ ra sơ hở nên không dám cùng Lee Minhyeong đối diện.

Không khí càng ngày càng khẩn trương, người phản ứng lại đầu tiên chính là nam nhân kia.

Anh ta bí mật chọc vào eo người bên cạnh, nữ nhân liền phản ứng lại, đối Hyeonjoon nói: "Cậu này, cậu ôm lâu như vậy cũng mệt mỏi. Để tôi ôm con đi!"

Hyeonjoon sửng sốt một chút, chần chờ không có lập tức đem con giao ra cho cô. Cậu còn ôm chưa có đủ.

"Hyeonjoon, đem đứa bé trả lại cho người ta đi. Em không thấy mẹ đứa bé đang sốt ruột sao."

Lee Minhyeong thấy Hyeonjoon không phản ứng lại, duỗi tay ôm lấy đứa bé.

Khoảng khắc bảo bảo từ trong lòng ngực rời đi, Hyeonjoon muốn từ trên xe lăn đứng lên, đem con cướp về. Chân cậu đã khỏi hoàn toàn, thời điểm làm phẫu thuật, Kim Junsik đã kêu bác sĩ chữa cho cậu.

Hyeonjoon dùng hết sức lực toàn thân, mới đem cảm xúc mãnh liệt kia ép trở về. Cậu hiện tại tuyệt đối không thể để lộ nếu không Lee Minhyeong sẽ phát hiện ra kế hoạch của cậu.


Lee Minhyeong mới đầu là muốn ôm đứa bé trả cho mẹ nó, nhưng lúc bế bé lên trong lòng anh đột nhiên trào là một cỗ cảm tình thực mênh mông dành cho nó, một cảm giác mà anh khó có thể hình dung.

Cúi đầu nhìn bảo bảo trong lòng ngực, hốc mắt lại có chút trướng, xúc động muốn rơi lệ.

"Đứa nhỏ này thật đáng yêu!" Anh vừa mở miện thanh âm liền lộ ra chút nghẹn ngào.

Hyeonjoon quen biết Lee Minhyeong thời gian dài như vậy, anh mỗi lần nói chuyện đều rất có khí thế, cao cao tại thượng, hùng hổ doạ người, lãnh khốc ngạo mạn, lại chưa từng giống như bây giờ, thanh âm đã thay đổi rất nhiều.

Lee Minhyeong như vậy rất khác thường, làm Hyeonjoon có điểm thấp thỏm. Cậu sợ Lee Minhyeong biết bảo bảo trong lòng ngực chính là con của hai người. Nước cờ này quá nguy hiểm nhưng vì để được gặp con nên Hyeonjoon đã không rảnh lo đến nó.

Cậu hít sâu một hơi, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt.

Cặp vợ chồng giả kia cũng phản ứng lại, nữ nhân lập tức nói. : "Con nhỏ vẫn nên để tôi bế đi thực đã phiền tới hai vị rồi,"

Cô vươn tay hướng tới chỗ Lee Minhyeong ý bảo anh đưa con cho mình.

Lee Minhyeong trong nội tâm trào ra một loại cảm xúc kỳ lạ, giống như muốn đem đứa bé này cướp đi. Nhưng đứa bé này rõ ràng không phải con của anh, con của anh đã không còn nữa rồi.

Dù cho có vạn phần không muốn, con của anh cũng không còn..


Thời điểm đem bảo bảo trả lại, trong ánh mắt Lee Minhyeong trào ra ý không muốn, cả ba người ở đây đều cảm nhận được.

Mỗi người đều hãi hùng khiếp vía, cảm thấy vài giây ngắn ngủn này giống một thế kỷ dài trôi qua. Cũng may nữ nhân thuận lợi tiếp nhận đứa bé, cô lập tức đem bảo bảo ôm chặt, đồng thời nhẹ nhàng dỗ dành.

Nhưng bảo bảo vừa được nữ nhân ôm vào, lập tức khóc lên, thanh âm khóc đặc biệt lớn.

Nữ nhân có dỗ dàng như thế nào cũng không được, cả người đổ mồ hôi. Bảo bảo vừa khóc, Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong liền lo lắng.

Lee Minhyeong nhăn mày, khuôn mặt trở nên âm u: "Đứa nhỏ này chắc mới sinh được mấy ngày? Sao vẫn để nó khóc mãi như vậy! Bệnh viện này có nhiều bác sĩ , tại sao không đưa ra một phương án chữa trị hợp lý."

"Này......" Nữ nhân cũng không nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ đột nhiên phát hỏa, cô chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.

Hyeonjoon sợ Lee Minhyeong sẽ tìm ra manh mối, đối nữ nhân nói: "Cho tôi ôm nó một lần nữa đi được không!"

Nữ nhân lập tức đem bảo bảo giao cho cậu. Bảo bảo vừa nằm trong lòng ngực Hyeonjoon, lập tức không khóc nữa.

Một màn thần kỳ này làm Lee Minhyeong có cảm giác thực kinh ngạc, bất quá anh cũng không nghĩ nhiều.

Hyeonjoon biết bảo bảo vẫn không ăn được cái gì, cậu hỏi: "Có phải nó thấy đói bụng hay không?"

"Xác thật là nên cho ăn rồi." Nữ nhân  lấy một bình sữa sau đó đưa Hyeonjoon: "Phiền cậu giúp tôi cho nó ăn một chút! Đứa nhỏ này vẫn luôn khóc nên không thể cho nó ăn được. Cậu cùng nó thật là có duyên phận, cậu ôm nó, nó liền không khóc nữa."

Hyeonjoon tiếp nhận bình sữa. Cậu là lần đầu tiên làm mẹ, căn bản cũng không biết cho con ăn như thế nào cho đúng, nữ nhân liền ở một bên kiên nhẫn chỉ đạo.

Hyeonjoon thực nghiêm túc nghe, Lee Minhyeong đứng bên cạnh cũng nhìn chăm chú.

Miệng nhỏ của bảo bào ngậm lấy núm vú cao su, vừa động nhẹ bộ dáng quả thực đáng yêu . Lee Minhyeong nhìn mãi cuối cùng không nhịn được nói. "Có thể để anh cho nó ăn hay không?"

Hyeonjoon không muốn cho Lee Minhyeong cùng bảo bảo có quá nhiều tiếp xúc, nhưng nghe được thanh âm của anh, đột nhiên không đành lòng cự tuyệt. Cậu đem bảo bảo cùng bình sữa truyền cho Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong  bộ dáng thụ sủng nhược kinh, đôi mắt kia vẫn luôn nhìn bảo bảo trong lòng ngực.

"Hyeonjoon, nó đang cười này!"

"Em xem lúc nó ăn đáng yêu quá đi!"

"Đứa nhỏ này sao lại bé như vậy, em nhìn xem tay nó rất nhỏ còn không bằng một nửa tay của anh nữa."

"Lông mi của nó cũng thật dài, thật xinh đẹp!"

Lee Minhyeong như là phát hiện đại lục mới, không ngừng khai quật các điểm trên người bảo bảo.

Bình sữa đã uống xong rồi, bảo bảo chớp chớp mắt, không bao lâu liền ngủ rồi.

Lee Minhyeong còn ôm nó, tuy rằng cánh tay có điểm nhức mỏi, nhưng anh không hề có ý buông ra.

Thời gian trì hoãn quá lâu, nữ nhân cũng sợ trên đường xuất hiện vấn đề, cô đối Hyeonjoon nói: "Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng nên về nhà."

"Sao hai người không ở lại bệnh viện?" Lee Minhyeong có điểm không muốn để bảo bảo trở về, nếu ở bệnh viện, anh còn có thể đi hỏi thăm một chút xem bọn họ phòng bệnh nào, nếu không có việc gì là có thể đi thăm bảo bảo.

Nữ nhân nói: "Nhà của chúng tôi ở gần đây, hôm nay tới đây làm mát xa. Bác sĩ nói, thường xuyên làm mát xa sẽ tốt hơn cho đứa bé."

Đã nói đến mức này, thì bắt buộc phải đem con trả lại cho ba mẹ nó. Lee Minhyeong lưu luyến không rời đem bảo bảo giao cho nữ nhân.

Trước khi đi, Hyeonjoon sờ sờ bàn tay nhỏ của bảo bảo lộ ra bên ngoài.

"Ngày mai hai người có đến nữa không?"

Nữ nhân nói: "Còn có rất nhiều lần mát xa, hẳn là sẽ đến."

"Chúng tôi còn có thể nhìn thấy nó nữa không?"

Hyeonjoon cho rằng nếu được gặp con một chút, ít nhất cậu vẫn có thể nhịn thêm vài ngày. Nhưng cậu đã đánh giá quá cao định lực của bản thân, sau khi nhìn thấy bảo bảo cậu lại luyến tiếc không muốn rời xa.

Lee Minhyeong cũng có suy nghĩ này, anh liền kéo nam nhân qua một bên, thấp giọng nói: "Con của tôi cùng em ấy không còn nữa, vợ tôi gần đây tâm tình không tốt, cảm xúc cũng thay đổi. Hôm nay thấy em ấy vui vẻ như vậy tôi cũng thật cao hứng. Em ấy thật sự thích con của hai người cho nên thời điểm hai người đưa con đi mát xa có thể cho em ấy gặp nó một chút được không?"

Nam nhân là tâm phúc của Kim Junsik, nhiệm vụ của anh ta chính là mang theo đứa bé tới gặp Hyeonjoon. Nghe được yêu cầu của Lee Minhyeong tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

"Đứa nhỏ nhà tôi ai ôm đều không được, vợ chồng cậu vừa ôm liền nín khóc, cái này hẳn là duyên phận."

Nam nhân giả vờ như thật nói chuyện không có điểm sơ hở nào. Lee Minhyeong cũng chưa có chút hoài nghi nào, ngược lại nói rất nhiều lời cảm tạ,

Hai người mang theo bảo bảo đi rồi, Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon còn có chút lưu luyến không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro