Chương 50: Sóng gió ập đến
Ba người không phải tùy ý nói chuyện phiếm, mà là đang bàn bạc về giới chính trị. Park Dohyun cùng Jeong Jihoon đều cứng nhắc, trên bàn còn để vài phần văn kiện, toàn là cơ mật thương nghiệp tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Thấy Lee Minhyeong không có ý để Hyeonjoon ra ngoài, Park Dohyun có chút chần chờ.
Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon lại không bố trí phòng vệ liền như vậy? Chẳng lẽ không sợ cậu đem cơ mật tiết lộ ra ngoài?
Nhìn Park Dohyun đang băn khoăn, Lee Minhyeong nói: "Không có việc gì, cậu cứ nói đi!"
Park Dohyun kinh ngạc mà nhìn anh, muốn nói lại thôi: "Này ... "
"Có phải em ở đây không tiện hay không? Em liền trở về."
Hyeonjoon cọ thân mình muốn từ trên đùi Lee Minhyeong đi xuống, lại bị anh đè lại: "Đừng nhúc nhích! Chưa có bảo em đi!"
"Hyeonjoon không phải người ngoài." Lee Minhyeong hơi nhướng mày: "Tiếp tục nói! Tôi chịu trách nhiệm."
Vốn dĩ ba người đang bàn về hạng mục khai phá mới nhất của Lee gia cùng với việc tranh cử nghị viên sắp tới. Nếu Lee Minhyeong đã không thèm để ý, Jeong Jihoon cùng Park Dohyun cũng không nói thêm cái gì.
Ba người tiếp tục thương lượng chính sự, Lee Minhyeong không có giữ lại cái gì, hoàn toàn coi Hyeonjoon không tồn tại. Có thể nói thì sẽ nói, hết thảy không e dè mà nói ra.
Hyeonjoon giống như là căn bản không thèm để ý bọn họ trò chuyện cái gì, chỉ lo ăn trái cây cùng điểm tâm, an tĩnh giống như là không tồn tại.
Kỳ thật ở nơi ba người không để ý, Hyeonjoon đem nội dung bọn họ nói toàn bộ ghi nhớ. Hyeonjoon trí nhớ thực tốt, nhìn thấy nội dung văn kiện trong tay Lee Minhyeong, nhớ đến từng chữ.
Ngồi ở trên đùi Lee Minhyeong một giờ, Hyeonjoon có điểm mệt, tạm thời dựa vào trong lòng ngực anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lee Minhyeong bên này lại trò chuyện thêm nửa giờ, thì mới kết thúc công việc.
Hai người trở lại phòng, Hyeonjoon thừa dịp Lee Minhyeong đi tắm rửa, đem đoạn ghi âm cùng nội dung của văn kiện gửi cho Kim Junsik.
Lee Minhyeong yên tâm về Hyeonjoon như thế là vì anh biết Hyeonjoon căn bản không đủ năng lực chống lại anh. Hiện tại anh đã đem Hyeonjoon nắm chặt ở lòng bàn tay, không sợ cậu gây ra bất cứ sóng gió gì.
Nhưng mà, Lee Minhyeong không có dự đoán được, người vẫn luôn bị anh coi khinh , lại là người cho anh một đao trí mạng nhất.
Một tháng sau, tổng tuyển cử bắt đầu.
Người được Lee gia chọn để tranh cử nghị viên đều không được chọn, tất cả đều nằm ngoài dự kiến của Lee gia. Rốt cuộc giai đoạn trước đã nắm chắc phần thắng tại sao lại đột nhiên thất bại trong gang tất.
Lúc Lee gia còn chưa lấy lại tinh thần sau thất bại trong giới chính trị, chính phủ lại cho bọn họ một cái tát mạnh, Lee gia trượt gói thầu công trình xanh hoá.
Liên tiếp thất bại, cổ phiếu của Lee gia trên thị trường chứng khoán một đường lao thẳng xuống. Nhưng mà, cái này chỉ mới là bắt đầu.
Cùng Lee gia hợp tác có mấy nhà cung ứng lớn lại muốn chấm dứt quan hệ làm ăn, còn tình nguyện bồi thường một món tiền kếch xù cũng không cung ứng hàng nữa.
Nhà xưởng Lee gia ngừng sản xuất, hàng hoá hướng tiêu thụ ra nước ngoài rơi vào trạng thái đình trệ, một ngày tổn thất hàng chục tỷ won.
Lee Minhyeong mỗi ngày đều vùi mình ở công ty để xử lý các vấn đề phát sinh. Lee gia căn cơ thâm hậu, không đến mức lập tức rơi đài, nhưng cũng tổn thương nghiêm trọng.
Ở công ty tăng ca liên tục mấy ngày, Lee Minhyeong mang một thân mỏi mệt bước vào cửa nhà. Dưới cằm râu mọc lú nhú ra, ánh mắt so với trước đây còn thâm trầm lạnh lẽo hơn, đồng từ tràn ngập áp lực gió lớn.
Anh bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Hyeonjoon đang đọc sách. Lee Minhyeong đi qua, cúi đầu nhìn chằm chằm lại mặt cậu. Như thể lần đầu tiên nhìn thấy Hyeonjoon nên nhìn đặc biệt cẩn thận, lại như là trước nay không nhìn thấu được cậu, dùng ánh mắt đánh giá cho thật kỹ.
Hyeonjoon buông sách xuống, ngẩng mặt nhìn anh: "Việc công ty đã xử lý ổn chưa?"
Hyeonjoon, là em làm sao? Những lời này tới miệng rồi, lại bị nuốt ngược vào trong.
Hyeonjoon vô quyền vô thế vô bối cảnh, cậu lấy đâu ra loại bản lĩnh hại Lee gia đến long trời lở đất như vậy?
Lee Minhyeong cảm thấy những hoài nghi của chính mình thật buồn cười, anh thu hồi ánh mắt sắc bén, trên môi hiện ra nhàn nhạt cười: "Xử lý ôn rồi."
Thật là đáng tiếc! Hyeonjoon đáy lòng tiếc hận không thôi, còn tưởng rằng lần này có thể gạt bỏ một nửa giang sơn của Lee gia, không nghĩ tới Lee gia lại có thể vượt qua được. Tâm tư cậu có rung chuyển đến mức nào thì sắc mặt vẫn bất động.
Cậu ấn chuông gọi người, rất nhanh người hầu đã đẩy cửa vào.
Hyeonjoon nói: "Lấy cho tôi một ly sữa bò! Chuẩn bị nước ấm trong bồn tắm nữa."
Người hầu đi lấy sữa lên, Hyeonjoon đưa cho Lee Minhyeong: "Uống đi! Anh gần đây chắc uống không ít cà phê, như vậy đối với thân thể không tốt."
Lee Minhyeong tiếp nhận ly sữa bò, chậm rãi uống.
Mấy ngày nay, Lee gia đã trải qua một biến cố rất lớn, có thể vượt qua đúng là may mắn.
Thời điểm gian nan nhất, Lee Minhyeong có nghĩ tới, nếu chính mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng thì Hyeonjoon phải làm sao bây giờ? Đứa bé trong bụng cậu phải làm sao bây giờ?
Một khắc kia, Lee Minhyeong mới chân chính cảm nhận được Hyeonjoon đối với anh có bao nhiêu quan trọng.
Người hầu đã pha xong nước ấm, Lee Minhyeong tắm rửa một cái ra tới, tinh thần so vào lúc mới vào cửa đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc ngủ, anh không còn giống như trước kia gấp không chờ nổi cùng Hyeonjoon thân mật mà chỉ là đem cậu ôm vào trong lòng ngực.
Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một đêm.
Những ngày sau đó, Lee Minhyeong đối xử với Hyeonjoon càng tốt. Bụng Hyeonjoon cũng ngày một lớn lên, đứa bé trong bụng đặc biệt hoạt bát.
Thời điểm mang thai được 5 tháng, Hyeonjoon thấy được hình hài của con, tuy rằng chưa thể nhìn ra xem nó có giống cậu hay không, nhưng bộ dáng của con lại làm cho cậu xuất hiên loại kích động khó có thể miên tả.
Thân là một Alpha bị bắt biến thành Omega rồi mang thai sinh con, đối với Hyeonjoon đó là một việc thực nhục nhã. Nhưng một khắc được nhìn thấy con mình, cậu lại thấy may mắn vì ông trời đã cho cậu đứa con này.
Trải qua một lần biến cố lớn làm Lee gia bị thương nghiêm trọng, Lee Seongwoong gần đây đều bận rộn xử lý công việc, ông ta cũng biết Hyeonjoon sắp sinh nên cũng không can thiệp việc cậu ở cùng Lee Minhyeong nữa. Có chuyện gì thì chờ cho cậu sinh xong con rồi nói.
Lee Seongwoong biết Hyeonjoon mang thai con trai. Tuy rằng Hyeonjoon gia thế không tốt, nhưng nói như thế nào thì trong bụng cậu cũng là trưởng tôn của Lee gia. Lee Seongwoong dù cho có bao nhiêu bất mãn với cậu , nhưng đối với đứa cháu đích tôn này vẫn là thực chờ mong.
Khoảng cách dự tính ngày sinh còn có nửa tháng, Lee Minhyeong liền không đến công ty nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh Hyeonjoon bồi cậu.
Hôm nay, mới vừa ăn xong cơm chiều, Hyeonjoon cảm giác bụng đau thật sự khó chịu, cảm giác căng trướng ở bụng đánh úp lại.
Cậu lập tức đối Lee Minhyeong nói: "Em .. bụng em có khó chịu, không biết có phải sắp sinh không?"
Lee Minhyeong lập tức khẩn trương lên: "Trước tiên em đừng nhúc nhích, anh đi lấy xe."
Xe chạy đến cửa, Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon đem cậu đặt ở ghế phụ.
So với vừa rồi, bụng Hyeonjoon lại càng đau hơn, cậu duỗi tay vuốt ve bụng, an ủi đứa bé không an phận bên trong.
Trước khi đi bệnh viện, Hyeonjoon cùng Kim Junsik đã trao đổi, thông báo việc cậu có thể sắp sinh rồi.
Kim Junsik sớm đã an bài hết tất cả thật tốt, chỉ chờ đến ngày hôm nay Hyeonjoon sinh con rồi thực hiện theo đúng kế hoạch thôi.
Hyeonjoon xác thật là sắp sinh,vì cậu không phải Omega chân chính, Lee Minhyeong cũng không dám mạo hiểm để cậu sinh tự nhiên, cuối cùng lựa chọn sinh mổ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa phòng giải phẫu vẫn đóng chặt.
Ước chừng hơn hai giờ qua đi, Lee Minhyeong có điểm thiếu kiên nhẫn.
Quá an tĩnh! Anh không nghe được tiếng trẻ con khóc. Theo lý thuyết lâu như vậy thì giải phẫu đã làm xong rồi mới phải.
Thời gian trôi đi, Lee Minhyeong sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh đang kìm nén không đi đến đẩy cửa phòng giải phẫu ra thì cánh cửa đột nhiên bị kéo ra.
Bác sĩ mặt đầy kinh hoảng mà lao tới, nhìn thấy Lee Minhyeong nói: "Lee thiếu, tình hình của thiếu phu nhân không tốt. Đứa bé ... đứa bé cùng phu nhân chỉ có thể giữ lại một."
Lee Minhyeong trong đầu ong một tiếng, dường như tất cả sực lực của bản thân đều bị rút cạn
"Ông .. ông nói cái gì?"
Bác sĩ nói rất nhiều về quá trình sinh mổ xảy ra vấn đề, Lee Minhyeong một chữ đều nghe không vào, anh lạnh giọng ngắt lời: "Cả em ấy và con bắt buộc phải giữ được! Nếu không tôi giết chết ông!"
"Lee thiếu, tình huống hiện tại rất khẩn cấp, chỉ có thể giữ được một người."
Bác sĩ nói trùng hợp bị Lee Seongwoong cùng Shin Suryeon vừa mới tới nghe được.
Shin Suryeon bước nhanh đi lên trước, vội vàng nói: "Đứa bé! Đương nhiên là giữa đứa bé! Nó chính là cháu của tôi."
Lee Seongwoong cũng là nghĩ giống vậy: "Cần phải giữ được đứa bé!"
"Nếu Hyeonjoon có bất trắc gì, các người đừng mong được sống tốt."
Lee Minhyeong thanh âm không lớn, nhưng mỗi chữ đều lộ ra tia tàn nhẫn.
Hốc mắt anh đỏ bừng, khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi vô cùng, anh gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ, gằn từng chữ một mà nhấn mạnh nói: "Giữ lại người lớn! Đứa bé có thể không cần, nhưng Hyeonjoon nhất định phải bình yên vô sự."
Giải phẫu thành công, nhưng đứa bé không giữ được.
Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi lièn có bấy nhiêu, nhưng nhìn đám vệ sĩ nằm đầy đất cùng khuôn mắt thập thần đáng sợ của Lee Minhyeong, hai người cũng không dám lên tiếng.
Hai người muốn dùng sức mạnh buộc Lee Minhyeong phải đồng ý giữ đứa bé, kêu vệ sĩ khống chế anh lại nhưng Lee Minhyeong có nói cái gì cũng không nghe còn đánh đấm một hồi, thiếu chút nữa đem cái bệnh viện này phá nát rồi.
Gần nhất Lee gia đã ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể lại làm nhiễu loạn thêm được nữa.
Lee Seongwoong đáy mắt dâng lên cơn tức giận lại bị ông ta cố áp trở về, cắn răng nói: "Chúng ta đi! Về sau nó có chết ở bên ngoài cũng cùng trong nhà không quan hệ."
Shim Suryeon giữ chặt cánh tay chồng: "Chính là đứa bé...... đứa bé cứ như vậy......"
Shim Suryeon không cam lòng a! Đứa bé đáng yêu như vậy, cháu trai của bà ta, không thể cứ như vậy mà mất được?
"Cháu chắt cái gì? Làm gì còn đứa nào nữa?" Lee Seongwoong rít gào: "Là nó muốn đoạn tử tuyệt tôn, tôi có thể ngăn nó được?"
Lee Seongwoong ném xuống những lời này phất tay áo rời đi.
Lee Minhyeong không màng đến vết thương trên mặt, vẫn luôn chờ ở ngoài cửa phòng giải phẫu.
Một giờ sau, Hyeonjoon được đẩy ra, cậu còn không thanh tỉnh, mặt trắng bệch như tờ giấy không có một tia huyết sắc. Trước kia dù Hyeonjoon có chật vật suy yếu cũng không có giống như ngày hôm nay .
Lee Minhyeong nhìn chằm chằm mặt cậu, đáy lòng như bị ai nắm lấy, đau đến khó chịu. Hyeonjoon được đưa vào phòng bệnh VIP, Lee Minhyeong vẫn luôn bên cạnh không rời nửa bước.
Phía cửa sau bệnh viện, vài người đẩy một chiếc xe lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện.
Kim Junsik trong lòng ngực ôm một đứa trẻ mới sinh, đứa bé vừa được ăn xong đang nhắm mắt lại ngủ say. Đây là đứa con Hyeonjoon mới vừa sinh hạ, là con trai, khỏe mạnh đáng yêu, lớn lên đặc biệt xinh đẹp.
Kim Junsik ngồi trên xe hơi ngừng ở ven đường, mang theo đứa bé rời đi. Ông muốn mang nó trực tiếp trở về nước, rồi chờ thời cơ thích hợp sẽ đón Hyeonjoon trở về sau.
Nhưng trên đường, đứa bé đột nhiên khóc nỉ non không ngừng, sữa mới vừa uống lại nôn hết ra. Kim Junsik tuy rằng là quản gia, nhưng ông là một đại nam nhân cũng chưa từng kết hôn sinh con, căn bản sẽ biết chăm sóc trẻ con như thế nào.
Đi theo chỉ có vệ sĩ, đến người hầu cũng không có, mấy nam nhân đối với một đứa bé vừa sinh đang khóc oa oa, trong lúc nhất thời không có chủ ý gì.
Mặc kệ Kim Junsik có dỗ dành như thế nào, đứa bé đều không không chịu nín khóc.
Sợ hãi bé con khóc sẽ ảnh hưởng thân thể, Kim Junsik kêu tài xế thay đổi tuyến đường quay trở lại thủ đô.
Kim Junsik mời đến bảo mấu, để họ hỗ trợ chăm sóc bé con.
Nhưng bé con khóc nỉ non càng ngày càng rõ ràng, chỉ có khóc mệt mỏi mới có thể ngủ một chút, nhưng không bao lâu tỉnh lại sẽ tiếp tục khóc. Trẻ con mới sinh, thời gian ngủ mỗi ngày đều rất lâu. Nhưng đứa bé này ngày nào cũng khóc lóc , rõ ràng là không bình thường.
Kim Junsik mời bác sĩ chuyên khoa nhi, kết quả kiểm tra, đứa bé quá nhớ mẹ nên mới khóc mãi không ngừng. Vừa mới ly khai khỏi cơ thể mẹ, đứa bé không thích ứng được, lại không ngửi được mùi pheromone của mẹ liền dùng phương thức biểu đạt nội tâm bất an của bản thân với thế giới này,
Kim Junsik ôm đứa bé, nhưng đứa bé vẫn luôn khóc, khóc đến mức cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.
Ông nôn nóng nói: "Loại tình huống này bao lâu có thể chuyển biến tốt đẹp?"
Bác sĩ nói: "Nếu có thể vẫn phải có người mẹ chăm sóc.."
"Mẹ của nó tạm thời không có cách nào quay trở về được."
"Cái này ... tình hình liền có chút khó." Bác sĩ suy tư một lát nói: "Trước tiên tìm hai omega đã sinh con đến đây, xem có thể trấn an đứa bé được hay không. Nếu còn không được thì phải xem đứa bé này mất bao lâu để tự mình thích ứng."
"Nếu vẫn luôn không thích ứng khiến cho nó khóc mãi như vậy sao?"
"Cũng chỉ có thể như vậy!." Bác sĩ nói: "Đứa bé này còn quá nhỏ phải luôn quan sát, nếu tình hình không tốt nhất định phải kịp thời đưa đến bệnh viện."
Thủ đô không phải là nơi có thể ở lại lâu dài, cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng mang đứa bé rời đi.
Nhưng với tình hình hiện tại của nó ... Kim Junsik xoa trướng đau giữa mày, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
Kim Junsik bên người có một tâm phúc, lần này cũng ở đây, hắn kêu Im Jaehyeon.
Im Jaehyeon nói: "Kim tiên sinh, không thể làm đứa bé ngừng khóc. Phải mau chóng đem thiếu gia trở về."
"Thiếu gia nói cậu ấy còn có việc chưa làm xong."
Kim Junsik thở dài: "Thời gian kéo dài càng lâu, tôi sợ cậu ấy sẽ không muốn rời đi nữa."
"Đúng vậy! Trong lòng thiếu gia vẫn còn có Lee Minhyeong, nếu cậu ấy thật sự muốn chạy, chỉ sợ đã sớm đi rồi."
Im Jaehyeon đối Lee Minhyeong khịt mũi coi thường: "Lee Minhyeong cái loại người này khốn nạn như vậy, hắn đã phản bội rồi thương tổn thiếu gia một lần là có thể thương tổn lần thứ hai. Với gia thế của thiếu gia thì muốn loại nam nhân nào mà tìm không ra? Tại sao không phải hắn thì không thể?"
Lo lắng của Im Jaehyeon cũng là nỗi lo của Kim Junsik, ông cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng ngực, phát hiện mặt mày đứa bé cùng Lee Minhyeong thật sự rất giống nhau. Chờ sau khi đứa bé lớn lên, mặc cho ai nhìn đều có thể nhìn ra được cha của nó là ai.
Nếu Hyeonjoon vẫn để đứa bé này bên người, thì quan hệ của cậu cùng Lee Minhyeong cũng sẽ sớm bị lộ.
Đã từng bị người mình yêu cầm tù, vũ nhục, thương tổn, thậm chí mới vừa kết hôn liền ly hôn, những việc này một khi được đem ra ngoài ánh sáng, danh dự của Hyeonjoon sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Các nhánh chi dưới của Kim gia luôn nhìn chằm chằm vào người thừa kế dòng chính sẽ coi đây là cái cớ để kéo Hyeonjoon xuống khỏi vị trí gia chủ, như vậy tương lai của Hyeonjoon liền bị huỷ hoại hoàn toàn.
Kim Junsik tâm tư trăm chuyển, cúi đầu nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng. Nắm tay siết thật chặt, đáy lòng nảy ra một kế hoạch cực lớn.
Hyeonjoon mở to mắt, trước mắt là một mảnh trắng xoá. Cậu trong đầu có chút trì độn, còn không có suy nghĩ cẩn thận bản thân đang ở chỗ nào, đột nhiên cảm giác có người bắt được tay cậu.
Bàn tay người nọ rất lớn, dùng lực như là muốn đem xương cốt của cậu bóp nát. Hyeonjoon kêu lên một tiếng, muốn dật tay về, cậu mới vừa động, người nọ lại càng dùng sức nắm lấy.
"Hyeonjoon, em tỉnh rồi! Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Vết thương còn đau không?"
Lee Minhyeong đứng dậy, khẩn trương mà nhìn cậu, thấy Hyeonjoon không có trả lời câu hỏi của mình, Lee Minhyeong càng khẩn trương, anh xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Hyeonjoon không phải không muốn nói chuyện, mà là cổ họng khô khốc, trong lúc nhất thời không có tìm được thanh âm của chính mình.
Chờ tới khi cậu điều chỉnh tốt trạng thái thì Lee Minhyeong đã kéo theo viện trưởng, bác sĩ một đám người vội vội vàng vàng chạy tới.
Vì Hyeonjoon đã làm kiểm tra, viện trưởng trấn an nói: "Lee thiếu, ca phẫu thuật của phu nhân rất thành công, ngài có thể yên tâm. Ở bệnh viện quan sát mười ngày là có thể xuất viện."
Lee Minhyeong lúc này mới thả lỏng, hỏi một chút về các lưu ý khi chăm bệnh sau đó mới để đám người viện trưởng rời đi.
Trong phòng bệnh, Lee Minhyeong ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Hyeonjoon, thực ôn nhu hỏi: "Vết thương có đau hay không?"
Trên mặt Lee Minhyeong có thương tích, khóe miệng cùng thái dương có máu đọng, Hyeonjoon kinh ngạc hỏi: "Mặt anh làm sao thế này?"
"Không có việc gì! Chỉ là vết thương nhỏ." Lee Minhyeong trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
Giải phẫu sinh mổ chỉ gây tê nên Hyeonjoon hoàn toàn thanh tỉnh trong cả quá trình. Phòng giải phẫu cách âm, người bên ngoài căn bản nghe không được động tĩnh bên trong.
Lee Minhyeong không có nghe được tiếng trẻ con khóc, nhưng đứa bé lúc được lấy từ trong bụng cậu ra, tiếng khóc đặc biệt vang dội. Sau khi cắt cuống rốn, Hyeonjoon nhìn thấy được con trai mình. Tuy rằng vẫn còn dính máu nhưng đứa bé thực sự đáng yêu.
Nhìn thấy đứa bé khóc, đáy lòng Hyeonjoon nảy lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt khó có thể miêu tả thành lời. Đây là huyết mạch của cậu, là con trai ruột của cậu.
Sau khi đứa bé được tắm rửa sạch sẽ, Hyeonjoon ôm lấy nó, hôn lên bàn tay nhỏ xíu của con. Chỉ mới bế được một lúc ngắn ngủi, đứa bé đã bị Kim Junsik mang đi. Tất cả đều được tiến hành bí mật trong phòng giải phẫu, Lee Minhyeong không hề biết gì cả.
Khi bác sĩ thông báo cho Lee Minhyeong hỏi anh muốn giữ người lớn hay đứa nhỏ, Hyeonjoon có nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ vứt bỏ cậu mà lựa chọn đứa con. Nhưng cậu không ngờ cuối cùng Lee Minhyeong lại chọn cậu.
"Tại sao không nói lời nào? Không thoải mái sao?"
Lee Minhyeong vuốt ve gương mặt Hyeonjoon, ánh mắt hoàn toàn đều là ôn nhu.
"Con ... Con ..."
Những lời này Hyeonjoon còn chưa nói xong đã bị Lee Minhyeong đánh gãy: "Chỉ cần em không sao, chúng ta sẽ lại có con."
Hyeonjoon quen biết Lee Minhyeong bốn năm, tự nhận bản thân hiểu anh, nhưng vào thời khắc này cậu đột nhiên phát hiện hình như mình chẳng hiểu gì về người này.
Cậu vẫn luôn cảm thấy, ở trong lòng Lee Minhyeong, là ai thì cũng không quan trọng, cho dù là bản thân cậu cũng chỉ là món đồ chơi của anh mà thôi. Nhưng hiện tại Lee Minhyeong làm cậu lần đầu tiên hoài nghi nhận thức của bản thân.
"Tại sao không giữ lại con? Anh cùng em ở bên nhau, còn không phải là vì con sao?"
Hyeonjoon nói làm sắc mặt Lee Minhyeong trong nháy mắt liền trầm xuống. Phải lựa chọn một trong hai đối với Lee Minhyeong quả thật là một lựa chọn khó khăn. Nhưng anh liền không hề nghĩ ngợi quyết định bỏ đứa con để giữ được Hyeonjoon. Cả hai đều quan trọng với anh, giữ ai bỏ ai với anh mà nói đều là một loại tra tấn.
Anh vốn tưởng rằng Hyeonjoon biết chuyện này sẽ cảm động, nhưng trăm nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ Hyeonjoon sẽ nói ra loại lời nói này. Nếu dựa theo tính tình trước đây của Lee Minhyeong chỉ sợ là đã nổi trận lôi đình, thậm chí là động thủ đánh người.
Nhưng hôm nay, anh vẫn cố nhịn xuống.
Lee Minhyeong siết chặt nắm tay, quát khẽ ra tiếng: "Em cho rằng anh và em ở bên nhau chỉ vì đứa bé? Hyeonjoon, nếu anh muốn tìm một người chịu sinh con cho mình thật quá dễ dàng. Vì cái gì không phải em thì không được?"
"Em không biết!" Hyeonjoon là thật sự không biết.
Cậu không cảm giác được Lee Minhyeong yêu mình, nếu yêu một người chính là thương tổn người đó, vậy cũng được xem là yêu ư?"
"Em không biết?"
Lee Minhyeong sắc mặt xanh mét, hốc mắt đỏ bừng đỏ bừng, đáy mắt áp lực phẫn nộ cùng ủy khuất. Anh vì Hyeonjoon trả giá nhiều như vậy, đổi lấy lại là kết quả đau lòng.
Khi nhìn vào đôi mắt của Hyeonjoon, cỗ tức giận kia của Lee Minhyeong lập tức rụt trở về, nghẹn đến trái tim cũng sinh đau.
Anh vô lực xua xua tay: "Nếu em không biết thì thôi!"
Anh vốn cao ngạo, không cho phép mình cúi đầu giải thích với bất kỳ ai. Lee Minhyeong xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở ngoài cửa khu nghỉ ngơi.
Anh rũ đầu, đáy mắt một mảnh ảm đạm.
Lee Minhyeong trong đầu lộn xộn, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nhớ tới mình cùng Hyeonjoon đã quen nhau bốn năm, nhớ đến đứa bé vừa sinh ra đã không còn hô hấp nữa.
Bệnh viện có cho anh nhìn con, là một bé trai xinh xắn nhưng lại không có một tia hô hấp, thân thể càng ngày càng lạnh như băng. Đó là con trai của anh, cứ như vậy không còn nữa.
Lee Minhyeong hung hăng chà xát mặt, đem tất cả mệt mỏi cùng suy sụp bỏ đi. Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu bây giờ là phải chăm sóc Hyeonjoon, không phải lúc đau buồn cho đứa con đã mất kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro