Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Sự thật

"Trực tiếp lấy đứa bé trong bụng cậu ta ra!"

Lee Minhyeong chỉ bằng một câu nói liền  lộ ra bản chất tàn nhẫn vô tình, rót vào tai Ryu Minseok làm cậu ta như bị sét đánh. Trong nháy mắt mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy, cả người giống như lá cây run rẩy không ngừng trong gió.

Kế hoạch của cậu ta thực mau là có thể thành công, không thể để thất bại trong gang tấc được. Còn đứa con của cậu ta, đây chính là huyết mạch duy nhất của Lee Kyukkyu.

Ryu Minseok phản ứng lại nhào đến, gắt gao túm chặt cánh tay của Lee Minhyeong: "Lee thiếu, Anh phải tin tưởng tôi. Đứa bé trong bụng tôi là con của anh! Anh không thể chỉ tin vào lời bác sĩ nói, ông ta chính là hãm hại tôi."

Bác sĩ  đứng dậy cúi đầu, mặt vô biểu tình mà nói: "Tôi thân là một người bác sĩ, cứu người trị thương chính là trách nhiệm của tôi. Đưa ra kết quả chẩn bệnh chính xác là điều cơ bản nhất mà thân là một người bác sĩ phải tu dưỡng. Nếu hai vị không tin vào kết quả kiểm tra này, hoàn toàn có thể đi đến bệnh khác kiểm tra lại."

Ryu Minseok lập tức nói: "Bệnh viện này không đủ uy tín, Lee thiếu, chúng ta có thể đi Viện Sức Khỏe Phụ Nữ Và Trẻ Em, nơi đó là bệnh viện có khoa phụ sản nổi tiếng nhất nước."

Viện Sức Khỏe Phụ Nữ Và Trẻ Em chính là nơi Ryu Minseok thường xuyên đi khám thai ở đó, cậu ta sớm đã mua chuộc được bác sĩ, chỉ cần Lee Minhyeong cùng cậu ta đến đó làm kiểm tra lại, Ryu Minseok chắc chắn mình có thể một lần nữa lừa được anh về thân thế của đứa bé.

Lee Minhyeong lạnh lùng mà nhìn khuôn mặt vội vàng của cậu, môi nở một nụ cười lại làm cho người ta sợ hãi: "Không cần phiền toái như vậy! Trực tiếp lấy đứa bé ra đem đi xét nghiệm DNA, sự thật liền rõ ràng."

Ryu Minseok đã mang thai mau bảy tháng thai nhi vốn không khoẻ, bây giờ đứa bé đã thành hình, lúc này mà lấy nó ra, thì chắc chắn không sống được, không cần phải nghi ngờ nữa, con của cậu ta sẽ chết..

Cậu ta quỳ gối bên cạnh Lee Minhyeong, túm lấy ống quần của anh, khóc rống lên cầu xin: "Lee thiếu, đó là con của chúng ta, anh không thể tàn nhẫn với nó như vậy?."

Ryu Minseok có cầu xin cũng không làm Lee Minhyeong hồi tâm chuyển ý, anh quát chói tai một tiếng: "Dẫn cậu ta vào phòng phẫu thuật."


Ryu Minseok đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, ý định cầu xin trong đáy mắt một tấc liền vỡ vụn, bây giờ chỉ còn toàn hận ý. Sự việc đã đến mức không thể cứu vãn, Ryu Minseok cũng không còn muốn nhịn nhục cầu xin nữa.

Cậu ta từ bên người lấy ra một con dao nhỏ, bổ nhào đến cạnh Lee Minhyeong, lưỡi dao sắc bén liền kề trên cổ anh.

"Tất cả không được nhúc nhích!"

Trên mặt Ryu Minseok  biểu tình toàn thay đổi,  không  còn chút nhu nhược nào  trong quá khứ nữa.

Lee Minhyeong  không có một tia biểu tình, bình tĩnh đến đáng sợ, dường như người đang bị kề dao lên cổ không phải anh.

Nhưng vệ sĩ lại có điểm luống cuống! Rốt cuộc thì Lee Minhyeong là người thừa kế của Lee gia, là đối tượng bảo vệ của bọn họ.

Nếu Lee Minhyeong bị tổn thương, bọn họ không chỉ mất đi công việc này mà rất có thể sẽ phải chịu trừng trị nặng.

Vệ sĩ muốn tìm sơ hở, nhưng con dao trong tay Ryu Minseok đã kề sắt vào cổ Lee Minhyeong, cứa lên da máu đỏ theo lưỡi giao chảy xuống, từng giọt một rơi lên áo sơ mi trắng của Lee Minhyeong.

"Các người lui ra phía sau! Để súng xuống! Nếu dám động một chút tôi giết chết anh ta."

Bỏ đi lớp ngụy trang, Ryu Minseok một mặt dữ tợn, đáy mắt không che giấu chút nào sát ý cùng hận thù. Hôm nay, nếu cậu không thể an toàn rút lui, cho dù chết cũng muốn kéo Lee Minhyeong chết cùng.

Vệ sĩ do dự không dám tiến lên.

"Ném súng ra xa!" Ryu Minseok quát chói tai, lưỡi dao càng dùng sức ấn càng sâu, máu cũng chảy ngày càng nhiều.

Sợ Lee Minhyeong nguy hiểm đến tính mạng, đám vệ sĩ liền nghe lời ném súng ra xa. Mấy cái dừng ở chân Ryu Minseok đều bị cậu ta đá văng.

"Không được nhúc nhích! Các người động một chút, tôi lấy mạng anh ta."

Ryu Minseok nóng lòng thoát thân, dùng dao nhỏ trong tay kề sát yết hầu của Lee Minhyeong, một cái tay khác túm cánh tay của anh muốn đem anh lôi ra khỏi bệnh viện.

Lee Minhyeong vẫn luôn không có động tinh gì đột nhiên ra tay giữ chặt cổ tay của cậu ta. Tay Lee Minhyeong nhanh như tia chớp, Ryu Minseok căn bản không kịp phản ứng lại, cổ tay đã bị gắt gao nắm lấy.

"Tôi chỉ muốn thử cậu một chút, không nghĩ tới  cậu làm tới mức này."

Lee Minhyeong ngữ khí lạnh vô cùng, dùng sức kéo tay Ryu Minseok , lưỡi dao theo đó cũng cách cổ anh càng ngày càng xa.


Loảng xoảng!

Dao nhỏ ở trên sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lee Minhyeong rốt cuộc thân là một Alpha, thân thể tố chất so Omega cao hơn mấy bậc, dễ như trở bàn tay liền khống chế được Ryu Minseok .

Hai cánh tay của Ryu Minseok bị anh bắt chéo sau lưng cả người bị đè ở trên tường. Lee Minhyeong ngay từ đầu chỉ là muốn thử Ryu Minseok, nhưng phản ứng của cậu ta đã chứng minh hết thảy.

Đứa bé trọng bụng cậu ta có vấn đề. Nhớ tới chính mình bị lừa lâu như vậy suýt chút nữa nuôi con người khác còn cho nó cái danh phận cháu đích tôn nhà họ Lee làm trong lòng Lee Minhyeong lại cảm thấy nghẹn khuất cùng phẫn nộ.

Lúc này, anh không khỏi nhớ tới Hyeonjoon. Từ đầu đến cuối, Hyeonjoon chỉ có một người nam nhân là anh, đứa bé trong bụng cậu là con của anh, trái tim cùng cơ thể cậu cũng là của anh.

Đem ra so sánh, Ryu Minseok quả thực ác độc làm người ta muốn giết chết cho sảng khoái.


"Đưa cậu ta vào phòng giải phẫu! Lấy đứa bé trong bụng cậu ta ra."

Lee Minhyeong ra lệnh, hai tròng mắt dâng lên hàn ý lạnh lẽo, làm vệ sĩ không dám có chút chậm trễ.

Lúc chuẩn bị tới đưa Ryu Minseok vào phòng giải phẫu. thì ...

"hahaha ..."

Tiếng cười trầm thấp quỷ dị của Ryu Minseok vang lên, làm không khí chung quanh đều trở nên âm lãnh lành lạnh.

"Lee Minhyeong, Trên người tôi có bom hẹn giờ. Anh tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không, tôi hiện tại liền cho nổ bom."

Quần áo của Ryu rộng thùng thình, căn bản nhìn không ra trên người cậu ta có cất thêm đồ vật gì không,

Nhưng trên mặt cậu ta hận ý khắc sâu rõ ràng, Lee Minhyeong cũng không dám mạo hiểm. Anh buông bàn tay đang khống chế Ryu Minseok ra, lui về phía sau vài bước, cách cậu ta một khoảng.

Bị Ryu Minseok lừa gạt lâu như vậy, Lee Minhyeong chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu ta, toàn bộ thủ đô đều là địa bàn của anh cho dù hôm nay Ryu Minseok thuận lợi thoát thân thì để anh xem cậu ta có thể trốn đến chỗ nào?"

Ryu Minseok vén áo lên, lộ ra một cái  hộp hình vuông. Hộp được cài trên eo nhìn qua giống một cái loa nhỏ. Nhưng Lee Minhyeong liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là loại bom mới được nghiên cứu ra.

Chỉ cần ấn chốt mở, là có thể kích nổ bom. Bom uy lực đặc biệt lớn, đủ để đem toàn bộ phòng cấp cứu nổ thành đất bằng. Kíp nổ có thể làm thành các loại hình thái khác nhau. Nhẫn, hoa tai, vòng cổ, tai nghe ... những trang sức bình thường cũng có thể là vật giấu kíp nổ.

Ryu Minseok chuyển động ngón tay có đeo nhẫn, con ngươi tràn ngập hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Lee Minhyeong, "Lui về phía sau, ra khỏi phòng cấp cứu!"

Lee Minhyeong lui về sau mấy bước chân, đôi mắt lại giống như thú dữ tìm kiếm con mồi. Chờ đến khi Ryu Minseok thả lỏng cảnh giác chỉ trong một khắc Lee Minhyeong nhanh chóng nhào qua, không một động tác thừa bẻ gãy tay cậu ta.

"A!" Ryu Minseok hét lên một tiếng chói tai, trên trán mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống. Tay cậu ta bị bẻ gãy, hoàn toàn không còn cách nào khởi động kíp nổ.

Lee Minhyeong trực tiếp đem nhẫn tháo ra, lấy quả bom cài trên eo cậu ta , một loạt động tác này nước chảy mây trôi, liền phát sinh chỉ trong giây lát.

Chờ vệ sĩ phản ứng lại, Lee Minhyeong đã đem kíp nổ khí cùng bom ném qua : "Tiêu hủy hết!"

Một vệ sĩ liền tiếp nhận đem bom ra ngoài tiêu huỷ.


Ryu Minseok đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng mới không kêu ra tiếng. Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Lee Minhyeong, trên mặt hiện ra nỗi hận thấy xương.

"Lee Minhyeong, tôi nguyền rủa anh! Anh sớm muộn gì cũng mất đi người anh yêu nhất đời này."

Giống như tôi đã mất đi người mình yêu, anh sẽ không được sống yên mà phải chịu vạn phần thống khổ. Ryu Minseok biết bản thân bây giờ không còn có khả năng chạy thoát, cậu ta đơn giản đối với Lee Minhyeong mắng chửi to lên.

Lee Minhyeong nghei Ryu Minseok nguyền rủa mình, trong lòng ghê tởm đến cực điểm, đồng thời lại xuất hiện một nỗi bất an. Anh bỗng nghĩ tới Hyeonjoon.

Mất đi Hyeonjoon, chẳng khác nào là mất đi người yêu nhất.


Lee Minhyeong dùng sức nắm chặt bàn tay, phẫn nộ quát: "Đem cậu ta vào phòng giải phẫu, lấy đứa bé ra."

Ryu Minseok bị đẩy vào đến phòng giải phẫu, cửa phòng chậm rãi đóng lại, ngăn đi âm thanh điên cuồng của cậu ta. Nhưng ánh mắt cuối cùng của cậu ta nhìn Lee Minhyeong khi anh quay đầu lại đã làm Lee thiếu từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Trái tim anh thắt lại, đau đến hít thở không thông. Lee Minhyeong nắm chặt vạt áo trước ngực, sắc mặt dị thường khó coi. Anh nhanh chóng xoay người, cơ hồ là chạy như điên ra khỏi bệnh viện.


Lee Minhyeong một đường lái xe trở về biệt thự, đẩy cửa ra, anh không thấy Hyeonjoon ở trong phòng khách. Vọt vào trong, Lee Minhyeong một phen nắm lấy cổ áo người hầu, vội quát lên: "Hyeonjoon đâu? Hyeonjoon ở đâu?"

Người hầu bị khuôn mặt dữ tợn của anh doạ sợ, trừng lớn đôi mắt nhìn anh, lời muốn nói ra đều không nói được.

"Tôi hỏi Hyeonjoon đâu?"

Lee Minhyeong giống như dã thú phát điên, người hầu bị anh siết cổ áo nghẹn đến mặt đỏ bừng một hơi không hít được, thiếu chút nữa liền nghẹn ngất xỉu.

Quản gia nghe được động tĩnh, cuống quít chạy ra: "Lee thiếu, Lee thiếu, cậu bình tĩnh một chút."

Người hầu hô hấp không thuận, đã xuất hiện phản ứng thiếu oxy.

Quản gia lôi kéo cánh tay Lee Minhyeong, cảm giác được anh đang run, khuôn mặt dữ tợn lại ẩn hiện sự bất an.

"Lee thiếu, đã phát sinh chuyện gì sao?"


Quản gia vừa dứt lời, tiếng xe lăn truyền đến, thanh âm của Hyeonjoon theo đó vang lên: "Minhyeong! Làm sao vậy?"

Nghe được thanh âm của Hyeonjoon, Lee Minhyeong nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập bất an đột nhiên liền khôi phục sinh khí.

Anh vọt tới trước mặt Hyeonjoon, ngồi xổm xuống dùng sức đem cậu kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy: "Hyeonjoon, Hyeonjoon của anh!"

Cũng may, em không có việc gì!

Cũng may, em còn ở bên cạnh anh!

Cũng may......

Cũng may......

Lee Minhyeong dùng sức ôm Hyeonjoon, như là đang ôm bảo vật trân quý nhất thế gian.

Hyeonjoon nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của anh: "Anh đang đè lên bụng em."

Lee Minhyeong đột nhiên buông cậu ra, khẩn trương hỏi: "Có việc sao?"

Hyeonjoon lắc đầu, nhoẻn miệng cười: "Không có! Chính là anh vừa rồi ôm thật chặt, đem em ép đến khó chịu."

Lee Minhyeong nhìn chăm chú mặt cậu. Anh nhìn một lần rồi lại một lần, dường như chỉ có như vậy mới có thể xác định Hyeonjoon thật sự vẫn còn ở bên cạnh anh.

"Anh hôm nay làm sao vậy?"

Hyeonjoon nhìn thấy trên cổ Lee Minhyeong có vết thương, kinh hô ra tiếng: "Cổ anh làm sao vậy? Tại sao lại bị thương? Quản gia đi lấy hộp cứu thương đến đây, nhanh lên?"

Nhìn thấy Hyeonjoon khẩn trương vì mình như vậy, đáy lòng Lee Minhyeong đặc biệt thỏa mãn.

Vẫn là Hyeonjoon quan tâm anh, đau lòng vì anh, để ý anh. .... Hyeonjoon của anh là tốt nhất!

Nhưng Lee Minhyeong căn bản là không biết, chuyện xảy ra hôm nay đều do một tay Hyeonjoon làm đạo diễn, Ryu Minseok mỗi một bước đều ở bên trong kế hoạch của cậu.


Quản gia đem hòm thuốc đến, Hyeonjoon nhận lấy, quay qua hỏi anh : "Làm sao lại không cẩn thận như thế ? Tại sao lại bị thương?".

"Không có việc gì! Chỉ là một vêt thương nhỏ!" Lee Minhyeong chẳng hề để ý, một tay ôm chặt thân mình Hyeonjoon, ngữ điệu ôn nhu nói: "Miệng vết thương có máu em đừng nhìn, để người hầu băng bó cho anh là được rồi."

"Miệng vết thương rất sâu, nhất định phải gọi bác sĩ đến." Hyeonjoon không có dò hỏi ý Lee Minhyeong mà yêu cầu người hầu gọi điện thoại cho bác sĩ ngay.

Lee Minhyeong cũng không ngăn cản, vẻ mặt dung túng nhìn Hyeonjoon vì mình bận trước bận sau. Hyeonjoon như vậy, thật là quá đáng yêu! So với người tâm cơ khó lường như Ryu Minseok, không biết tốt hơn bao nhiêu lần!


Bác sĩ tới giúp Lee Minhyeong băng bó miệng vết thương, để lại thuốc trị thương cùng thuốc hạ sốt sau đó mới rời đi.

Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon ở trong phòng khách , lát sau Seo Jinhyeok đi vào biệt thự, nói là có việc tìm anh.

Hai người đi đến thư phòng trao đổi sự tình, Hyeonjoon ngay sau đó cũng từ phòng ngủ ra tới, công khai đứng ở bên ngoài cửa thư phòng.

Cửa khép hờ, Hyeonjoon thoải mái  ở cửa nghe nội dung cuộc nói chuyện bên trong của Lee Minhyeong cùng Seo Jinhyeok.


Bên trong thư phòng, Seo Jinhyeok nói: "Lee thiếu, đã điều tra ra mục đích Ryu Minseok tiếp cận ngài!"

Lời của Seo Jinhyeok vang lên Hyeonjoon liền nghiêm túc lắng nghe.

Lee Minhyeong nói: "Nguyên nhân!"

"Bởi vì một người tên là Lee Kyukkyu."

"Lee Kyukkyu?" Lee Minhyeong mày biệt khởi: "Phân nhánh bên kia?"

"Lee"  họ này ở thủ đô chỉ có Lee gia mới có thể sử dụng. Lee gia nhân mạch khổng lồ, trừ Lee Minhyeong là dòng chính, còn phân nhánh ra các chi thứ khác.

Lee Kyukkyu là ai, Lee Minhyeong trong lúc nhất thời thật không nhớ ra.

Seo Jinhyeok nói: "Không phải  chi thứ. Hắn cũng không phải người của Lee gia."

Lee Minhyeong nhíu mày nhìn y, Seo Jinhyeok biết nghi vấn của Lee Minhyeong, mở miệng giải thích nói: "Lee thiếu, ba năm trước đây có một người  đến đây nhận thân, nói là con trai của Lee tiên sinh ."

Lúc nghe Seo Jinsheok nhắc nhở, Lee Minhyeong nhớ tới chuyện này. Xác thật có  một người như vậy đến Lee gia tìm Lee Seongwoong, khẳng định là con trai của ông.

Lee Minhyeong biết cha anh hồi còn trẻ nơi nơi lưu tình, bên ngoài dưỡng rất nhiều tình nhân.

Alpha nào ở thủ đô mà không phải như vậy, Lee Minhyeong đã thấy qua rất nhiều nên không trách, anh nhướng mày nói: "Việc này cha tôi đã tự xử lý! Người này cuối cùng đi đâu vậy?"

Seo Jinhyeok nói: "Đã chết!"

Lee Minhyeong nhíu mày hơi rùng mình: "Đã chết? Chết như thế nào? Liên quan gì đến tôi?"

"Không phải!" Seo Jinhyeok đem sự tình  từ từ kể ra: "Lee Kyukkyu tìm tới cửa, Lee tiên sinh cũng rất coi trong đứa con này, còn cố ý tìm một căn chung cư cho hắn."

Lee Seongwoong vì cái gì coi trọng Lee Kyukkyu, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính con cái nối dõi thưa thớt, dưới gối chỉ có một đứa con trai duy nhất là Lee Minhyeong.


Theo lý thuyết, Lee Seongwoong bên người tình nhân vô số, không có khả năng không ai giúp ông sinh con nối dõi. Chủ yếu vẫn là Shim Suryeon không đồng ý, biết tin tiểu tình nhân nào mang thai liền mang theo người đánh tới cửa, đem người đánh cho xảy luôn tại chỗ. Con của Lee Seongwoong liền mất đi, còn có đứa đã thành hình cũng bị bức đi phá thai.

Sau khi Shim Suryeon sinh hạ Lee Minhyeong thân thể vẫn luôn không tốt, không có biện pháp thụ thai thêm một lần nào nữa, bà ta sợ Lee Seongwoong ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân lại sinh con trai, sẽ uy hiếp đến địa vị Lee thiếu phu nhân của mình. Cho nên, vẫn luôn dùng thủ đoạn ngoan độc này xử lý sạch những đứa con Lee Seongwoong lưu tại bên ngoài.

Shim gia khi đó ở thủ đô thế lực rất lớn, Lee Seongwoong còn phải dựa vào cha của Shim Suryeon mới có thể ngồi lên vị trí gia chủ, cũng không dám cùng Shim Suryeon lật mặt.

Shim Suryeon càng làm càng nặng tay hơn, đem cả tình nhân bên cạnh Lee Seongwoong cũng xử lý sạch không còn một người nào


Thời điểm Lee Kyukkyu tìm tới, Lee Seongwoong là thật sự thực vui vẻ, mẹ của Lee Kyukkyu là một omega nữ tương đối được Lee Seongwoong coi trọng, vừa ôn nhu lại vừa đáng yêu, năm đó cho Lee Seongwoong rất nhiều ký ức vui sướng.

Sau khi Shim Suryeon biết việc này, chính là đem mẹ của Lee Kyukkyu đưa vào câu lạc bộ đêm làm vũ nữ. Lee Seongwoong đáy lòng thực áy náy, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đền bù.

Sau khi nhìn thấy Lee Kyukkyu liền yêu ai yêu cả đường đi, đối với hắn rất tốt.

Seo Jinhyeok kể lại sự việc năm đó, nhẹ nhàng bâng quơ đề ra vài câu. Việc của mẹ anh làm, Lee Minhyeong đã từng nghe qua.

Seo Jinhyeok ngay sau đó lại nói: "Lee tiên sinh ý là, chờ có kết quả kiểm tra DNA, liền chính thức cho Lee Kyukkyu nhận tổ quy tông. Nhưng kết quả kiểm tra, Lee tiên sinh cùng Lee Kyukkyu  không có quan hệ huyết thống."

Kết quả này đúng là nằm ngoài dự tính, Lee Minhyeong truy vấn nói: "Xác định?"

"Lúc ấy nhân viên làm kiểm tra tất cả đều là thân tín của Lee tiên sinh, người phụ trách trung tâm còn là bạn tốt của Lee tiên sinh cho nên không nghi ngờ kết quả." Seo Jinhyeok nói: "Lee tiên sinh thực tức giận cũng thực thất vọng, kêu người đuổi Lee Kyukkyu ra khỏi thủ đô. Lee Kyukkyu cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, hắn tuy rằng thương tâm, nhưng không có tiếp tục dây dưa nữa. Lee Kyukkyu rời đi thủ đô muốn trở về căn nhà trước kia, trên đường lại phát sinh tai nạn xe cộ."

Lee Minhyeong ẩn ẩn đoán được cái gì, thử dò hỏi: "Việc này có liên quan gì đến mẹ tôi không?"

Seo Jinhyeok thở dài: "Xác thật là phu nhân phái người làm."

Liên hệ trước sau, Lee Minhyeong nói: "Chẳng lẽ Lee Kyukkyu  là con trai của cha tôi?"

"Sau khi Lee Kyukkyu xảy ra chuyện, Lee tiên sinh liền sinh nghi, ông lại tìm người tới kiểm tra DNA...... Lần này kết quả cùng lần trước bất đồng. Lee Kyukkyu chính là con trai ruột của Lee tiên sinh."

Seo Jinhyeok muốn nói lại thôi, trong ánh mắt cất giấu rất nhiều chưa nói hết. Nhưng Lee Minhyeong đã đoán được.

Shim Suryeon mua chuộc được người bạn kia của Lee Seongwoong,làm giả kết quả kiểm tra DNA. Đợi Lee Seongwoong đuổi Lee Kyukkyu đi rồi phái người lái xe đâm chết hắn.

Lee Minhyeong ánh mắt trầm xuống, cười lạnh ra tiếng: "Mẹ tôi đúng là điều thừa thãi. Bất quá chỉ là con của tiểu tam, để hắn nhận tổ quy tông thì đã sao chẳng lẽ tôi lại sợ hắn sao?"

"Lee thiếu, phu nhân chắc có nỗi khổ tâm. Bà ấy sợ sự tồn tại của Lee Kyukkyu sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế về sau của cậu."

Ngón tay Lee Minhyeong gõ lên mặt bàn vài cái: "Lee Kyukkyu cùng Ryu Minseok có quan hệ gì?"

"Ryu Minseok trước kia cùng Lee Kyukkyu là người yêu, quen nhau từ thời còn đi học."

Seo Jinhyeok nói: "Cậu ta tiếp cận cậu, chính là vì muốn bào thù cho Lee Kyukkyu. Còn có đứa bé trong bụng cậu ta cũng là của Lee Kyukkyu. Năm đó Lee Kyukkyu từng đi cấp đông tinh trùng."

Lee Minhyeong nhăn mày, ánh mắt u lãnh âm trầm.

Khó trách Ryu Minseok chủ động đưa ra ý muốn mang thai hộ,  cậu ta muốn cho con của Lee Kyukkyu lên làm người thừa kế Lee gia.

Người này thật đúng là tâm cơ thật sâu!


Hyeonjoon nghe rõ ràng toàn bộ nội dung trò chuyện giữa Lee Minhyeong cùng Seo Jinhyeok, cậu không nghĩ tới còn có ẩn tình như vậy.

Ryu Minseok mang thai đã bảy tháng, thai nhi đã thành hình. Hiện tại Lee Minhyeong đã biết thân thế của thai nhi, có phải sẽ không tha cho đứa bé này? Mặc kệ Ryu Minseok đã làm cái gì, đứa bé vô tội.

Hyeonjoon cố ý đẩy xe lăn lên phía trước, đụng phải cửa thư phòng phát ra một tiếng bùm.

Seo Jinhyeok đi qua, mở cửa phòng ra, sau khi nhìn thấy Hyeonjoon đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cung kính gật đầu nói: "Cậu Moon!"

Hyeonjoon hơi hơi mỉm cười, "Tôi mới vừa ở ngoài cửa nghe hai người nói chuyện, không nghĩ tới đã bị phát hiện."

Hyeonjoon thẳng thắn thành khẩn thừa nhận làm Seo Jinhyeok nghẹn họng nhìn trân trối, tại sao đi nghe lén còn có thể tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy?

Seo Jinhyeok thật cẩn thận mà nhìn về phía Lee Minhyeong, phát hiện biểu tình của anh không có  tia không vui nào, ngược lại cười nói: "Hyeonjoon, em quá nghịch ngợm! Muốn nghe anh và cậu ta nói chuyện tại sao không gõ cửa? Lần sau cứ gõ cửa tiến vào, ngồi trên đùi anh nghe cho rõ."

Seo Jinhyeok cả người đều phát ngốc!

Y kinh ngạc nhìn Lee Minhyeong, như là lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy?

Bật mí nội dung sắp tới: 

- Hyeonjoon muốn cứu con của Minseok

- Hyeonjoon chuẩn bị sinh em bé , cậu khó sinh khi được hỏi giữ lớn hay giữ nhỏ. Lee Minhyeong không chút do dự mà chọn Hyeonjoon... còn đứa bé ?

- Hyeonjoon ở cữ trong bệnh viện âm thầm chữa khỏi chân...

- Lee Minhyeong chính thức cầu hôn Hyeonjoon: Hyeonjoon chúng ta phục hôn đi ...

- Từ nay về sau không còn người tên Moon Hyeonjoon nữa... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro