Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Bắt gặp ở bệnh viện

Ryu Minseok nhìn theo hướng Lee Minhyeong rời đi khó chịu nhăn mày. Cậu ta cảm thấy hôm nay Lee Minhyeong có điểm gì đó khác thường.

Bất quá, Lee Minhyeong đã cùng Moon Hyeonjoon ly hôn, tháng sau lại phải cùng cậu ta kết hôn, sự tình đang phát triển theo đúng kế hoạch.

Ryu Minseok dần dần an tâm hơn, hướng phòng khám bệnh mà đi.

Lee Minhyeong ba bước dồn làm hai bước, nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh. Anh vừa rồi nhìn thấy Hyeonjoon. Nhất định là cậu, anh sẽ không nhìn nhầm.

Sau khi Lee Minhyeong vào cửa, phát hiện bên trong không có bóng dáng Hyeonjoon. Anh nhìn quanh một lượt phát hiện một vài phòng vệ sinh có cửa đóng riêng,, cảm thấy Hyeonjoon nhất định ở trong số đó.

Lee Minhyeong nâng bước chân đi qua, dùng tay nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa ra.

Không ai!

Anh lại đẩy một cánh cửa khác, vẫn là không có ai!

Chính vì không đoán được Lee Minhyeong sẽ làm như vậy, Hyeonjoon liền ở phía sau cánh cửa, nín thở chờ đợi, theo khe cửa đóng hở nhìn ra phía bên ngoài.

Một đôi giày da đen bóng bước tới, Hyeonjoon hô hấp đều đình trệ. Người này có thể hay không là Lee Minhyeong?

Giày da dừng ở trước cánh cửa, bất động!

Hyeonjoon tim đập như sấm, thân thể cứng đờ vô cùng. Cậu siết chặt nắm tay, đã làm tốt nhất có thể rồi chỉ là không tính ra được lại gặp anh ở đây.

Nếu là Lee Minhyeong, cậu có đánh bừa cũng muốn chạy trốn! Đang lúc Hyeonjoon chuẩn bị chơi bài cá chết lưới rách thì giày da đột nhiên thay đổi phương hướng ——

Tiếng bước chân càng ngày càng xa. Người nọ đi rồi!

Hyeonjoon đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, thân mình mềm oặt trượt xuống dưới. Người vừa rồi chắc không phải Lee Minhyeong.

Rốt cuộc bệnh viện người nhiều như vậy, Lee Minhyeong cũng sẽ không chú ý tới cậu. Thật là chuyện bé xé ra to, tự mình doạ mình!

Sau khi Hyeonjoon điều chỉnh tốt tâm tình liền kéo cửa ra ngoài. Cậu đi đến bồn rửa mặt muốn rửa tay, vừa mới mở vòi nước, đột nhiên cảm giác phía sau có người. Hyeonjoon theo bản năng mà ngẩng đầu, đối diện cậu là hai trong mắt lạnh lẽo của Lee Minhyeong phản chiếu trong gương.

Cậu khẽ rùng mình chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị nắm lấy.


Ryu Minseok đã làm kiểm tra xong, từ trong phòng đi ra. Bác sĩ tháo găng tay cao su, đi đến bồn rửa tay.

Anh ta đưa lưng về phía Ryu Minseok nói: "Ryu thiếu, đứa bé hết thảy bình thường. Bất quá vẫn là yêu cầu cùng ba của đứa bé tiếp xúc nhiều một chút, thỉnh thoảng có thể làm một ít hành động thân mật cũng là tất yếu. Nhưng không thể quá thường xuyên."

Sau khi Omega thụ thai, thường sẽ yêu cầu dùng máu của Alpha làm thuốc trấn an thì mới có thể thuận lợi vượt qua toàn bộ thời gian mang thai.

Ryu Minseok đã lấy được máu của Lee Minhyeong cũng làm ra thuốc trấn an. Nhưng Lee Minhyeong cũng không phải cha ruột của đứa nhỏ, tác dụng của thuốc chấn an cũng theo đó không được tốt lắm.

"Bác sĩ, tôi gần đây hay xuất hiện bực bội, bệnh mất ngủ lại tệ hơn, có ảnh hưởng đến đứa bé không?"

Ryu Minseok tinh thần uể oải, sắc mặt rất khó coi.

"Tôi đã xem bệnh án của cậu, trước đó đã dùng thuốc trấn an làm từ máu alpha, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng. Vậy nhất định phải làm như tôi vừa nói, cùng cha ruột của đứa bé tiếp xúc nhiều hơn, tốt nhất là làm mấy việc thân mật của vợ chồng."

Bác sĩ rửa xong tay, đi đến ngồi đối diện Ryu Minseok: "Nếu bệnh trạng vẫn như vậy mà không được cải thiện, đối với thân thể cậu và cả đứa bé trong bụng sẽ chịu ảnh hưởng không tốt."

Ryu Minseok chau mày, lo lắng sốt ruột.

Cậu ở bên cạch Lee Minhyeong, ngửi được mùi pheromone của anh sẽ có cảm giác tốt hơn một chút. Vấn đề là Lee Minhyeong cùng đứa bé trong bụng cậu cũng không cùng huyết thống, nếu có thể cùng anh làm chút chuyện thân mật thì cậu ta cũng có thể giảm bớt thời gian khó chịu trong người. Nhưng Lee Minhyeong căn bản không chạm vào cậu ta.

Tuy rằng đã đồng ý cùng cậu ta kết hôn, cũng đồng ý cho cậu ta qua phòng ngủ chính ở. Nhưng Lee Minhyeong tình nguyện ngủ sô pha  hoặc ở thư phòng chứ không làm gì với cậu ta.

Mới đầu, Ryu Minseok còn cho rằng Lee Minhyeong là sợ làm thương đến đứa bé. Hai ngày trước, cậu ta ngẫu nhiên đi ngang qua thư phòng, nghe được bên trong có động tĩnh.

Theo khe cửa nhìn vào trong, phát hiện Lee Minhyeong một bên kêu tên Moon Hyeonjoon, một bên dùng tay tự giải quyết cho chính mình.

Loại người như Lee Minhyeong, muốn tìm tình nhân quả thực quá dễ dàng. Chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, có bao nhiêu người sẵn sàng lao lên giường anh hầu hạ.

Nhưng anh lại tránh ở trong thư phòng tự mình giải quyết, mấu chốt là, trong miệng vẫn kêu tên người vợ đầu tiên.

Buổi tối hôm đó, Ryu Minseok không thể chợp mắt. Kế hoạch của cậu ta sắp thành công rồi, không thể bởi một chút chuyện nhỏ mà huỷ đi trong nháy mắt được.

Chỉ có khiến Lee Minhyeong đánh dấu cậu ta, sau đó hai người kết hộn, cậu ta chính thức trở thành Lee thiếu phu nhân từ đó mới có thể huỷ hoại Lee gia để báo thù.


Ryu Minseok lại cùng bác sĩ trao đổi một ít vấn đề khác liên quan đến đứa bé, thời điểm cậu ta chuẩn bị, cánh tay không cẩn thận làm một chồng tài liệu trên bàn rơi xuống .

Tư liệu rơi đầy trên mặt đất, Ryu Minseok cuống quít ngồi xổm xuống nhặt lên.

Bác sĩ ngay sau đó cũng ngồi xuống, hai người cùng nhau nhặt tư liệu.

Ryu Minseok phát hiện trong đó một phần tư liệu thực đặc biệt. Người bệnh kia lúc đầu là một alpha, sau khi biến thành omega đã mang thai, thời gian mang thai: 23 ngày.

Ryu Minseok đem phần tư liệu kia cầm lên, vừa mới chuẩn bị nhìn kỹ, bác sĩ lập tức duỗi tay lấy lại, cơ hồ đem phần tư liệu kia đoạt về, nhanh chóng nhét vào ngăn tủ, hành động quá quái dị, như là ở cố tình che giấu cái gì.

"Ryu thiếu, đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân khác không thể tiết lộ cho người ngoài biết."

Trong đầu Ryu Minseok liền xét qua một tia sáng, hỏi: "Alpha cũng có thể biến thành Omega và mang thai sao?"

Bác sĩ đang tươi cười biểu cảm bỗng cứng đờ, ánh mắt có phần né tránh: "Tôi chỉ là bác sĩ phụ khoa, chuyện khác cũng không rõ lắm"

Ryu Minseok biết anh ta đang nói dối cũng không có tiếp tục dò hỏi nữa.

Cậu ta cười cười, đứng thẳng người: "Bác sĩ, không có việc gì thì tôi đi trước."

"Tôi tiễn cậu ra ngoài." Bác sĩ đi theo phía sau Ryu Minseok, đưa cậu ta ra khỏi phòng khám bệnh.


Ryu Minseok sau khi đi ra khỏi phòng khám bệnh , cậu ta đối tuỳ tùng phía sau nói: "Cậu phái người đi điều tra Moon Hyeonjoon cho tôi, xem gần đây cậu ta làm gì, thuận tiện tra xem hôm nay cậu ta có đến bệnh viện này hay không."

Tùy tùng lập tức lên tiếng: "Vâng, thiếu gia."

Ryu Minseok cảm thấy kia phần tư liệu của bệnh nhân kia chính là của Moon Hyeonjoon.

Trường hợp Alpha biến thành Omega gần như là không có. Chỉ có Lee Minhyeong điên cuồng chiếm hữu kia mới đem Moon Hyeonjoon từ một Alpha biến thành Omega.

Từ ngày Moon Hyeonjoon bị Lee Minhyeong đánh dấu , bắt đầu tính đến bây giờ cũng đã hơn hai mươi ngày. Cho nên Moon Hyeonjoon rất có khả năng đã mang thai.

Nhưng Lee Minhyeong đã mang cậu ta đi đến hơn mười bệnh viện lớn , vì cái gì không thể khám ra cái thai trong bụng?

Ryu Minseok trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra vấn đề này, nhưng cậu ta đã không còn thời gian suy xét nhiều như vậy.

Nếu Moon Hyeonjoon thật sự mang thai, việc này mà bị Lee Minhyeong biết, vậy thì rất phiền toái. Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề nan giải này trước khi Lee Minhyeong nhúng tay vào, cậu ta phải diệt trừ được Moon Hyeonjoon.


Ryu Minseok từ hoa viên trở đi vào khu nghỉ ngơi, nhìn một hồi cũng không thấy Lee Minhyeong đâu

Ryu Minseok ngồi xuống, tính toán chờ Lee Minhyeong trở về rồi mới cùng anh rời đi.

Nhưng mà, Lee Minhyeong còn ở trong phòng vệ sinh. Trong không gian chật chội, Lee Minhyeong đem Hyeonjoon đè lên cánh cửa, cúi đầu nhìn chăm chú mặt cậu.

Mới chỉ một tuần không gặp mặt, Lee Minhyeong đã nhớ Hyeonjoon đến tim gan cồn cào.

Buổi tối, anh ngủ ở trong thư phòng. Sau khi tắt đèn, trong đầu toàn là hình ảnh thân hình mềm mại của cậu khi hai người lên giường.

Dẫn tới vào mỗi tối, Lee Minhyeong đều phải nghĩ đến bộ dáng của Hyeonjoon để dùng tay tự giải quyết. Không có Hyeonjoon bên cạnh, cả người anh đều khó chịu không thôi.

Hôm nay rốt cuộc cũng gặp được Hyeonjoon, Lee Minhyeong  vô luận như thế nào đều sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng. Một tay chế ngự tay cậu, một tay vén vạt áo Hyeonjoon lên luồn vào trong xoa nắn eo mềm

"Hyeonjoon, em không nhớ tôi sao?"

Lee Minhyeong ghé sát vào bên tai Hyeonjoon, thanh âm thực nhẹ, nhưng trong miệng nhiệt khí vẫn là dừng ở trên mặt Hyeonjoon, làm cả người cậu phát run.

"Sao lại không nói chuyện? Thấy tôi đến làm em kích động như vậy à?"

Lee Minhyeong nhéo mặt Hyeonjoon, buộc cậu quay đầu nhìn mình.

Đối tượng ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mặt, bao nhiêu khát vọng kìm nén trong lòng Lee Minhyeong toàn bộ bộc phát ra bên ngoài.

Anh cúi đầu hôn lên môi Hyeonjoon.

....

Lee Minhyeong hít hà một hơi. Buông Hyeonjoon ra, sờ lên môi mình. Trầy da đổ máu, một cắn của Hyeonjoon  đã dùng sức khá nhiều.

Lee Minhyeong nhíu mày, trong lòng thực khó chịu. Anh muốn phát hỏa, nhưng đối diện đôi mắt quật cường của Hyeonjoon, trong nháy mắt liền liền biến mất.

"Miệng lưỡi sắc bén!"

Hyeonjoon cảm giác rất kỳ quái, hôm nay Lee Minhyeong thế nhưng không nổi giận. Theo lý thuyết, vừa rồi cắn anh một cái, cũng đủ để Lee Minhyeong nổi trận lôi đình. Nhưng mà, điều làm Hyeonjoon không thể tưởng được còn ở phía sau.

Lee Minhyeong ôm cậu!

Đó là một cái ôm thực ôn nhu, đem cậu bao bọc trong lòng ngực, hai tay vòng qua eo cậu khẽ siết chặt. Hai người quen nhau lâu như vậy, Lee Minhyeong cũng chưa từng ôm cậu như vậy.

Trừ lúc cùng nhau làm tình, thời điểm thoả mãn sẽ ôm cậu chặt hơn một chút, còn những thời điểm khác, căn bản anh chưa từng dùng loại hành động thân mật này với cậu.

Chẳng lẽ ta muốn cậu ở chỗ này cùng anh ta làm?

Hyeonjoon trong lòng căng thẳng, đột nhiên đem Lee Minhyeong đẩy ra: "Anh làm gì? Đừng quên chúng ta đã ly hôn!"

Lee Minhyeong bị đẩy đến biểu tình cứng lại, chau mày. Anh nhớ cậu như vậy, mà Hyeonjoon đối anh lại là đầy mặt ghét bỏ.

"Ly hôn thì làm sao? Ly hôn rồi tôi vẫn có thể thượng em."

Lee Minhyeong đáy lòng bùng lên một cổ hỏa, cảm giác rất khó chịu. Anh cũng không biết vì sao lại như thế? Hyeonjoon đối với anh khinh thường nhìn lại,  trong lòng anh liền đặc biệt khó chịu.

"Lại đây! Đem quần cởi ra!" Lee Minhyeong dùng miệng lưỡi đáng ghét nói ra những lời  này.

Anh cảm thấy sở dĩ mình mê luyến Hyeonjoon như vậy, chỉ là bởi vì thích thân thể của Hyeonjoon. Chính là đơn thuần muốn cùng cậu lăn giường mà thôi.

"Lee Minhyeong, anh đủ rồi!"

Hyeonjoon sắc mặt xanh mét: "Nếu anh động dục thì mời anh đi tìm người khác!"

"Tôi hiện tại chỉ muốn tìm em, người khác có dâm đãng thiếu thao như em không?"

Nhớ tới hình ảnh Hyeonjoon đem chân vòng qua em mình, nằm dưới người anh thở dốc, Lee Minhyeong liền cảm giác thân thể trướng không chịu được.

Anh đè Hyeonjoon lại, duỗi tay muốn cởi quần cậu.

"Cút! Đừng chạm vào tôi!"

Hyeonjoon tát một cái lên mặt anh, đánh Lee Minhyeong trở tay không kịp.

Gương mặt tuấn xuất hiện rõ năm ngón tay đỏ chói, nóng rát đau đớn làm đôi mắt Lee Minhyeong đỏ đậm: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay tôi nhất định phải thượng em!"

Lee Minhyeong một tay chế trụ đôi tay Hyeonjoon, một cái tay khác đi kéo quần cậu xuống.

Hyeonjoon bị ấn lên trên cửa, Lee Minhyeong liền lấy phân thân của mình ra, đánh vào đùi non của cậu

"Hyeonjoon, nơi này của em như thế nào lại không giống với trước kia?"

Lee Minhyeong cảm giác nơi đó của Hyeonjoon vừa ướt vừa mềm, so với trước kia xâm nhập càng dễ hơn.


Bởi vì mang thai, thân thể Hyeonjoon thay đổi rất nhiều, trở nên mềm mại hơn so với trước kia.

Lee Minhyeong thoải mái nheo đôi mắt, hôn lên cổ cậu, thở dốc ở bên tai Hyeonjoon nói: "Hyeonjoon, gần đây em không phát tình sao?"

Hyeonjoon đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đáy mắt toàn là sợ hãi. Từ sau khi mang thai cậu liền không phát tình nữa.

"Không phát tình sao?" Lee Minhyeong nghĩ nếu Hyeonjoon phát tình, khẳng định sẽ tìm đến anh. Dù sao kỳ phát tình mà không có Alpha hỗ trợ thì omega đã bị đánh dấu sẽ rất thống khổ.

"Nếu em phát tình thì nhớ đến tìm tôi! Em cầu tôi, tôi nhất định sẽ giúp em."

Lee Minhyeong vẫn là kiểu cao cao tại thượng kia, anh vẫn cảm thấy Moon Hyeonjoon nên thuần phục anh.

"Cho dù có đến kỳ phát tình, tôi cũng không tìm anh!" Hyeonjoon quật cường nói: "Tôi có thể nhịn được!"

"A!" Lee Minhyeong cười lạnh: "Vậy tôi sẽ nhìn xem, xem em có thể nhịn bao lâu!"

Lee Minhyeong động tác thực hung mãnh, như là ở phát tiết bực bội trong lòng.


Nửa giờ sau, anh mới buông tha cho Hyeonjoon.

Cậu dựa cả người lên cánh cửa thở dốc.

Nghe thanh âm đó, tâm tình Lee Minhyeong tốt lên thấy rõ. Anh muốn đem Hyeonjoon mang về, giam cầm cậu lại, để cậu chỉ có thể lên giường với một mình anh mà thôi.

Nhưng Hyeonjoon quá quật cường, nếu mang về thật chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên với anh, còn không bằng thừa dịp lần này hung hăng trị cậu một chút.

Chờ đến khi Hyeonjoon phát tình, tự nhiên sẽ chủ động tới cầu anh.

Lee Minhyeong đáy mắt hiện ra vài phần đắc ý, anh tự kéo khoá quần mình lên chỉnh trang lại trang phục, nhìn Hyeonjoon nói: "Chỉ cần tới cầu tôi, bổn thiếu tâm tình tốt nhất định sẽ ra tay giúp đỡ em."

Hyeonjoon siết chặt nắm tay, thật hận không thể đánh bể đầu của anh.


Lee Minhyeong đi ra khỏi phòng vệ sinh, tâm tình chưa bao giờ tốt đến vậy.

Ryu Minseok ở khu nghỉ ngơi chờ rồi lại chờ đợi mãi mà không thấy bóng Lee Minhyeong đâu, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh thì nhìn thấy Lee Minhyeong từ xa đi tới.

"Lee thiếu, anh đi đâu vậy?"

Ryu Minseok khi nói chuyện nhìn thấy trên mặt Lee Minhyeong có dấu bàn tay, trừng lớn đôi mắt: "Lee thiếu, mặt anh làm sao vậy?"

Lee Minhyeong nhớ tới vừa rồi Hyeonjoon tát mình một cái, lại nghĩ tới hương vj ngọt ngào của cậu.

Anh liếm liếm môi, cười tà nói: "Gặp được một con mèo hoang nhỏ, không thành thật thực chút nào!"

Ryu Minseok sắc mặt trở nên rất khó coi.

Người có thể đánh Lee Minhyeong trừ Moon Hyeonjoon, thật đúng là tìm không ra người thứ hai.

Nhớ tới tư liệu bệnh nhân trong văn phòng bác sĩ, Ryu Minseok càng thêm kiên định cho rằng, cái  người mang thai kia chính là Moon Hyeonjoon. Bằng không tại sao lại trùng hợp như vậy, hôm nay tới bệnh viện, Lee Minhyeong liền đụng phải Moon Hyeonjoon?


Trên đường trở về Lee Minhyeong dựa vào ghế da, vẻ mặt lười biếng thoả mãn.

Ryu Minseok ngồi ở bên người anh, thầm đánh giá người đàn ông này. Phát hiện áo sơ mi của Lee Minhyeong không được chỉnh tề, cà vạt bị lệch, trên áo khoác còn có vài vết nhăn. Nhớ tới thời điểm xuất phát, quần áo Lee Minhyeong ngay ngay ngắn ngắn, đến một tia nếp uốn đều không có.

Không cần phải nói, Ryu Minseok cũng biết khoảng thời gian Lee Minhyeong biến mất kia đã đi làm cái gì? Rõ ràng đã ly hôn, như thế nào Lee Minhyeong vẫn không chịu rời xa Moon Hyeonjoon?

Ryu Minseok tâm tình phức tạp, cảm xúc khó chịu vô cùng, dọc theo đường đi cũng không thèm mở miệng nói chuyện.


Trở lại Lee gia, Shim Suryeon thấy cậu ta sắc mặt tái nhợt, thần sắc lo lắng hỏi: "Minseok, con làm sao vậy?"

"Bác gái, đứa nhỏ tình hình không tốt lắm." Ryu Minseok vừa nói liền khóc lên, nước mắt liên tiếp chảy xuống.

Shim Suryeon đáy lòng lộp bộp một tiếng, cả người đều luống cuống.

Ryu Minseok khóc đến thương tâm, Shim Suryeon cũng không dám hỏi, sợ hãi nếu lỡ lời chạm vào vết thương lòng của cậu ta.

Bà ta nhìn về phía Lee Minhyeong, dò hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Con không biết."

Lee Minhyeong xác thật không biết, thời điểm Ryu Minseok đi vào phòng khám bệnh làm kiểm tra, anh còn đang ở trong phòng vệ sinh đè Hyeonjoon ra làm loại chuyện tình thú.

"Tại sao con là người đưa Minseok đi làm kiểm tra thai sản lại không biết, sao con không  quan tâm đến con mình, tâm tư của con rốt cuộc đặt ở nơi nào?"

Shim Suryeon tức giận đến muốn chết, hung hăng trừng mắt nhìn Lee Minhyeong .

Sau đó quay qua nắm lấy tay Ryu Minseok, nhẹ giọng hỏi: "Minseok, con đừng khóc! Con nói bác nghe bác sĩ rốt cuộc đã nói như thế nào? Đứa nhỏ hiện tại là tình hình ra làm sao? Kết quả kiểm tra thai sản của con không phải vẫn luôn khá tốt sao?"

Ryu Minseok thu nước mắt, nhẹ giọng nói: "Con gần nhất vẫn luôn mất ngủ, tâm tình bực bội, hôm nay bác sĩ nói, thân thể của con có phản ứng bài xích với thuốc trấn an, cho nên, thuốc kia không dùng được. Còn phải yêu cầu con cùng cha của đứa nhỏ tiếp xúc nhiều hơn."

"Các con buổi tối không phải ngủ cùng nhau sao? Chẳng lẽ......"

Shim Suryeon liếc Lee Minhyeong một cái, "Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Lee Minhyeong  thoải mái nói: "Con gần đây công việc rất bận, ngủ rất muộn! Con sợ động chạm đến cậu ta, mấy ngày nay ngủ ở thư phòng."

Shim Suryeon tức giận đến nghiến răng: "Con quá hồ nháo! Con chẳng lẽ không biết thời gian mang thai Omega rất cần Alpha ở bên cạnh trấn an sao? Đêm nay con liền quay về phòng ngủ cho mẹ."

"Ngủ trên giường!" Shim Suryeon nhấn mạnh mấy từ này.

Lee Minhyeong ánh mắt lạnh xuống, biểu tình mang theo ý không tình nguyện.

Ryu Minseok nhìn ra thái độ của anh, nhút nhát sợ sệt nói: "Lee thiếu, tôi không phải bức anh cùng tôi thân cận, đây đều là vì muốn tốt cho đứa nhỏ. Bác sĩ nói, nếu tình huống vẫn luôn chuyển biến xấu, sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của con."

Lee Minhyeong không kiên nhẫn  nói: "Tôi biết rồi!"

Shim Suryeon trừng mắt anh: "Thu hồi thái độ không tình nguyện của con ngay, từ nay đối với Minseok tốt một chút. Đừng quên, nó mới là người  yêu con."

Nghe được hai chữ "người yêu", Lee Minhyeong liền nghĩ ngay đến Hyeonjoon đầu tiên.

Nhớ tới gương mặt tinh xảo quật cường kia, còn có thân thể mềm mại, Lee Minhyeong liền cảm giác một trận miệng khô lưỡi đắng.

Thật là muốn chết! Trước kia cũng không cảm thấy Hyeonjoon câu nhân như vậy!

"Con có đang nghe mẹ nói không đó?" Shim Suryeon rõ ràng cảm giác Lee Minhyeong thất thần, như là bị người câu linh hồn đi rồi vậy.

Lee Minhyeong lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: "Đã biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro