Chương 30: Ly sữa bò
Tui sẽ cố đăng một ngày khoảng từ 2 chap để đẩy nhanh đến đoạn Hyeonjoon có thể dễ thở hơn một chút , để ẻm phản kháng rồi trả đũa lại chứ không chỉ cúi đầu chịu hành từ nhà họ Lee nữa; Mà ẻm cũng sắp rời khỏi nhà này rồi , một chút nữa thôi.
Mong mọi người không phiền vì mình đăng nhiều quá :))))
Hyeonjoon bước chân dừng tại chỗ, xoay người qua , không hề có ý định nhìn bất kỳ người nào trong hai người họ.
Ánh mắt Lee Minhyeong vẫn luôn dừng ở trên người cậu, thấy Hyeonjoon biểu tình lãnh đạm, đáy lòng đặc biệt hụt hẫng. Anh cho rằng Hyeonjoon nhìn thấy hình ảnh mình cùng Ryu Minseok thân mật sẽ ghen ghét sẽ tức giận, nhưng cái gì đều không có, Hyeonjoon giống như là không thấy bọn họ, căn bản không đem anh để vào mắt.
Lee Minhyeong đáy lòng giống như là bị mèo cào, khó chịu muốn chết.
Anh giữ chặt cánh tay Ryu Minseok, đem cậu ta kéo vào lồng ngực rồi ôm lấy, ôn nhu hỏi nói: "Em muốn uống sữa bò sao?"
Ryu Minseok nhân cơ hội dựa cả người trong lòng ngực anh, thanh âm mềm mại nói: "Bác sĩ nói uống nhiều sữa bò tốt cho con! Em nên uống nhiều một chút! Về sau con của chúng ta nhất định đặc biệt khỏe mạnh xinh đẹp."
Ryu Minseok nói gì đó, Lee Minhyeong một chữ cũng chưa nghe rõ, toàn bộ sự chú ý của anh đều ở hết trên người Hyeonjoon
Nhưng Hyeonjoon vẫn chưng ra biểu tình thờ ơ. Không vì một màn thân mật này của bọn họ mà sinh ra chút phản ứng nào.
Lee Minhyeong nắm chặt nắm tay, đối với Hyeonjoon lạnh giọng nói: "Lỗ tai bị điếc sao? Không nghe thấy Minseok nói muốn uống sữa bò à, đi xuống lấy sữa đem lên đây!"
Con ngươi đen nhánh của Hyeonjoon chậm rãi dừng lại ở trên người Lee Minhyeong.
Đối diện với cậu, Lee Minhyeong trong lòng có điểm đắc ý. Xem đi! Hyeonjoon khẳng định nên vì anh thuận gió ghen tị!
Hyeonjoon nói: "Anh xác định là muốn tôi đi lấy sữa bò cho cậu ta?"
"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Anh không sợ tôi hạ độc hại chết cậu ta à?" Hyeonjoon cười lạnh ra tiếng, nhìn chằm chằm Ryu Minseok trong ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Hyeonjoon dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết lần trước khi cậu phát tình là Ryu Minseok tìm bảo vệ đến tính toán làm nhục cậu, còn có đem chuyện cậu cùng Lee Minhyeong kết hôn truyền ra bên ngoài chắc chắn cũng là do Ryu Minseok làm. Vị Ryu thiếu gia thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, lúc nào cũng bày ra bộ dáng không muốn tranh dành đấu đá gì nhưng căn bản chính là đầy bụng tâm cơ.
"Em nói cái gì?" Lee Minhyeong không nghĩ tới Hyeonjoon sẽ trực tiếp nói như vậy.
Ryu Minseok lập tức bày ra bộ dạng thực sợ hãi, chui ở trong lòng ngực Lee Minhyeong rơi ra hai giọt nước mắt: "Lee thiếu! Cậu ấy có phải hay không muốn làm thương tổn con chúng ta ?"
"Sẽ không!" Lee Minhyeong nhẹ vỗ về sau lưng Ryu Minseok an ủi nói: "Em ấy sẽ không làm như vậy."
Hyeonjoon là người như thế nào, Lee Minhyeong rõ nhất, cậu cũng chỉ có cái miệng lợi hại, căn bản không có tâm tư hại người.
Ryu Minseok ngoan ngoãn gật gật đầu: "Em cũng cảm thấy Hyeonjoon sẽ không gây hại cho em. Hyeonjoon, phiền cậu lấy cho tôi một ly sữa bò."
Nhìn gương mặt dối trá của Ryu Minseok, Hyeonjoon không muốn ở cùng một chỗ với cậu ta một chút nào liền xoay người đi xuống lầu. Chỉ cần không nhìn thấy đôi cẩu nam nam này, cậu nguyện ý đi lấy sữa bò.
Hyeonjoon ở trong phòng bếp lấy một ly sữa mới, bưng lên trên lầu, đưa tới trước mặt Ryu Minseok.
Lee Minhyeong tiếp nhận , đưa cho Ryu Minseok, ôn nhu nói: "Chậm rãi uống!"
Ryu Minseok đối với Lee Minhyeong ngọt ngào cười, mới tiếp nhận ly. Cậu ta đặt ở bên môi chậm rãi uống.
Hyeonjoon nhìn thấy hai người mắt đi mày lại liền cảm giác ghê tởm, cậu xoay người muốn đi về phòng.
Loảng xoảng!
Thứ gì đó rơi vỡ trên thảm, phát ra âm thanh trầm đục.
Hyeonjoon quay đầu lại, nhìn thấy Ryu Minseok ôm bụng ngã vào trong lòng ngực Lee Minhyeong.
Lee Minhyeong đột nhiên trừng lớn đôi mắt, trầm giọng quát: "Hyeonjoon, em đã cho cái gì vào trong ly sữa?"
Đầu Hyeonjoon ong ong một chút, cậu theo bản năng mà nói: "Tôi không có bỏ cái gì vào cả!"
"Lee thiếu! Bụng em rất khó chịu!"
Ryu Minseok dùng sức nắm lấy cánh tay Lee Minhyeong: "Con ... con của chúng ta có xảy ra chuyện gì không?"
Lee Minhyeong tiến lên, một cái tát giáng lên trên mặt Hyeonjoon.
Hyeonjoon bị đánh đến lảo đảo té ngã trên mặt đất, đầu đập vào thanh chắn lập tức sưng thành một khối nhỏ.
Đầu cậu choáng váng mắt hoa, trước mắt mọi thứ liền biến thành màu đen, căn bản không ngăn cản được bàn tay ngay sau đó của Lee Minhyeong, lại thêm một cái tát rơi xuống.
Lee Minhyeong giống dã thú mất khống chế, đối với Hyeonjoon rít gào: "Em muốn hại chết Minseok, muốn hại chết đứa con trong bụng em ấy đúng không, Moon Hyeonjoon em từ bao giờ lại trở nên độc ác như thế?"
Lee Minhyeong như thế nào cũng không nghĩ tới Hyeonjoon sẽ tàn nhẫn như vậy, một đứa bé con nằm trong bụng mẹ mà cũng không tha.
"Tôi không có hạ độc!"
Hyeonjoon chịu đựng cảm giác đầu óc choáng váng cùng gương mặt đau đớn, nâng con ngươi lên nhìn về phía bộ mặt dữ tợn của nam nhân: "Tôi nói lại lần nữa, tôi không có hạ độc."
Ryu Minseok tay ôm bụng, nước mắt chảy đầy mặt: "Hyeonjoon, tôi không muốn cùng cậu tranh đoạt Lee thiếu! Đơi tôi sinh xong con liền rời đi, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho hai người. Chuyện tôi mang thai rõ ràng là xảy ra trước khi cậu cùng Lee thiếu kết hôn, nếu tôi biết hai người sẽ kết hôn thì tuyệt đối sẽ không mang thai."
Shim Suryeon nghe được động tĩnh, từ trong phòng ra tới, nhìn thấy Ryu Minseok mặt đầy thống khổ khóc lóc.
"Minseok!"
Bà ta chạy tới, đỡ lấy Ryu Minseok: "Con bị làm sao vậy?"
"Bác gái!" Ryu Minseok nước mắt chảy thành dòng, khuôn mặt tái nhợt, có vẻ đặc biệt đáng thương: "Con vừa uống ly sữa bò mà Hyeonjoon mang đến, bụng đau quá."
"Kêu bác sĩ, mau kêu bác sĩ!" Shim Suryeon hô to ra tiếng.
Người hầu lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ.
Shim Suryeon đỡ Ryu Minseok vào phòng.
Lee Minhyeong túm lấy tóc Hyeonjoon, kéo cậu vào theo.
"Buông tay!"
Hyeonjoon đánh vào tay Lee Minhyeong, nhưng nam nhân căn bản không cho cậu cơ hội phản kháng. Chính là đem cậu lôi xềnh xệch trên sàn rồi ném xuống trước mặt Ryu Minseok.
Shim Suryeon nhìn thấy Hyeonjoon liền tức giận, đi đến một chân đá vào người Hyeonjoon: "Mày là cái đồ sao chổi! Minhyeong cưới mày về đúng là xui tám đời, mày thế mà dám hạ độc Minseok, xem tao hôm này có đánh chết mày không?"
Hyeonjoon bị một chân đá trúng bụng, đau đến gập cả người lại.
Cậu căn bản không có hạ độc Ryu Minseok, đó là ly sữa bò hoàn toàn mới, sao có thể vừa uống đã đau bụng.
Ryu Minseok ngồi ở trên sô pha ôm bụng, lạnh lùng nhìn Hyeonjoon khổ sở trên mặt đất.
Lee Minhyeong đứng ở một bên, mặt vô biểu tình mà nhìn Shim Suryeon ẩu đả với Hyeonjoon, so với bị đánh, bị mắng thì bộ dạng thờ ơ của Lee Minhyeong mới là thứ vũ khí sắc bé làm Hyeonjoon tổn thương nhất.
Đây là là nam nhân mà cậu đã yêu nhiều năm như vậy.
Lúc trước thật là mắt bị mù mới có thể thích thượng anh ta.
Nếu chỉ bị Shim Suryeon đá một cái, sẽ không làm Hyeonjoon ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng trước khi Shim Suryeon đánh, Hyeonjoon đã ăn mấy bạt tai từ Lee Minhyeong đặc biệt đau, đã thế cậu còn bị ngã đập đầu vào thanh chắn bây giờ trong đầu trời đất quay cuồng, trước mắt tất cả dần chuyển thành màu đen.
Thời điểm Shim Suryeon lại một chân đá tới cậu hoàn toàn mất đi ý thức.
"Giả vờ cái gì?"
Shim Suryeon thấy Hyeonjoon bất động, dùng mũi chân đá đá thân thể cậu.
Hyeonjoon nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt vô cùng. Khóe miệng rạn nứt còn có vết máu , trên trán vết thương sưng to tím lại nhìn rất đáng sợ.
Mặc dù là cậu bị thương hôn mê, nhưng người trong phòng vẫn trưng ra thái độ thờ ơ.
"Có giỏi thì tiếp tục nằm đó giả vờ đi!"
Shim Suryeon hung hăng mắng một tiếng, "Tao xem mày có thể giả vờ tới khi nào?"
Bà ta đơn giản không hề để ý tới Hyeonjoon, mà là đi qua an ủi Ryu Minseok: "Minseok, bác sĩ sắp tới rồi! Con và đứa nhỏ chắc chắn sẽ không có việc gì!"
Ryu Minseok ôm bụng, nức nở nói: "Bác gái, bác đưa con trở về nhà đi! Con không muốn ở lại nơi này nữa! Con sợ nếu con tiếp tục ở đây, Hyeonjoon sẽ càng hận con! Bác gái, con sợ!"
"Đừng sợ! Có bác ở đây!" Shim Suryeon gắt gao nắm lấy tay Ryu Minseok , đá một cái vào chân Lee Minhyeong, anh đã im lặng không lên tiếng nãy giờ rồi: "Con có thể nói một câu an ủi được không! Không thấy Minseok bị doạ đến sợ rồi sao?"
Nghe được lời mẹ nói, Lee Minhyeong mới đem ánh mắt từ trên người Hyeonjoon kéo trở về.
Khi anh nhìn về phía Ryu Minseok, đáy mắt đã là chuyển thành một mảnh quan tâm chi sắc: "Đừng sợ! Hyeonjoon sẽ không lại làm khó dễ em!"
Vừa rồi nhìn đến Hyeonjoon bị đánh đến thảm, Lee Minhyeong trong nháy mắt có đau lòng, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt.
Hyeonjoon dám ra tay hạ độc Ryu Minseok, cậu chính là gieo gió gặt bão, bị đánh chết cũng xứng đáng.
Ryu Minseok thuận thế tới gần Lee Minhyeong chui vào trong lòng ngực anh, bắt đầu giả bộ dáng nhu nhược tiểu bạch hoa.
Bác sĩ tới rất nhanh, sau khi giúp Ryu Minseok kiểm tra một lượt, nói: "Ryu thiếu, cậu chỉ là tiêu hoá không tốt chứ không phải bị trúng độc."
Ryu Minseok đương nhiên biết chính mình không trúng độc, sau khi nghe được lời bác sĩ nói, nước mắt còn chưa ngừng lại thi nhau rơi xuống: "Bác sĩ, anh có phải khám nhầm rồi không? Bụng của tôi rất đau! Con của tôi có bị làm sao không vậy?"
Thấy Ryu Minseok biểu tình rất thống khổ, Shim Suryeon nóng nảy chen vào: "Vừa rồi Minseok uống sữa bò do Moon Hyeonjoon mang cho mới đau bụng, cậu vậy mà lại nó tiêu hoá không tốt. Cậu rốt cuộc có biết chẩn bệnh hay không?"
Bác sĩ thực nghiêm túc nói: "Lee phu nhân, Ryu thiếu quả thật là tiêu hóa không tốt. Chỉ cần uống thuốc tiêu hoá liền không có trở ngại, cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi."
Shim Suryeon biệt mi: "Thật sao?"
Bác sĩ bảo đảm nói: "Thật sự chỉ là tiêu hóa không tốt, không hề liên quan đến cốc sữa kia, càng khỏi nói là hạ độc."
Shim Suryeon nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Ryu Minseok: "Minseok, con cũng đừng quá lo lắng, chỉ là tiêu hóa không tốt. Con vừa rồi nói Hyeonjoon hạ độc con đúng là đem bác đây doạ chết rồi."
Ryu Minseok cúi đầu, ngón tay móc vào nhau nói: "Bác gái, con xin lỗi! Con không phải cố ý muốn vu oan hãm hại Hyeonjoon. Là cậu ấy vừa nãy nói muốn hạ độc trong sữa của con, sau đó khi con uống xong đã cảm thấy đau bụng nên mới ..."
Ryu Minseok đem việc vừa rồi phát sinh giải thích lại cho Shim Suryeon nghe.
Shim Suryeon nhìn về phía Lee Minhyeong: "Moon Hyeonjoon thật sự nói sẽ hạ độc Minseok sao?"
Lee Minhyeong nói: "Chỉ là một câu vui đùa. Minseok là tiêu hóa không tốt, không phải ngộ độc thức ăn, ly sữa bò kia khẳng định không có thêm thuốc độc gì đó."
"Nó dám nói ra trắng trợn như vậy có phải tiếp theo liền thẳng tay hạ độc thật."
Shim Suryeon tìm tới người hầu: "Đem ly sữa bò Moon Hyeonjoon lấy lại đây, nhất định phải làm kiểm nghiệm, nếu là có độc thật thì làm sao bây giờ?"
Lee Minhyeong nhướng mày, biểu tình không tỏ ý kiến.
Người hầu đem cái ly cùng ít sữa còn xót đều mang qua, bác sĩ cất vào trong túi, tính toán mang về bệnh viện làm kiểm nghiệm.
Thời điểm trước khi rời đi nhìn thấy Hyeonjoon ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, bác sĩ ngồi xổm xuống mở ra hòm thuốc chuẩn bị giúp Hyeonjoon xử lý miệng vết thương.
Hắn biết, ở Lee gia, không có người thật sự để ý vị đến vị Lee thiếu phu nhân trên danh nghĩa này.
Bác sĩ tuy rằng chưa từng chữa cho Hyeonjoon, nhưng hắn ở tại nhà chính Lee gia, lần trước thuốc mà tiểu tư đưa cho Hyeonjoon chính là được vị bác sĩ này cấp. Bác sĩ biết được hoàn cảnh của Hyeonjoon từ chỗ tiểu tư nên rất thông cảm cho vị thiếu phu nhân này.
Nhóm người Lee gia này căn bản không xem Moon Hyeonjoon là con người.
Đặc biệt là Lee Minhyeong đối xử với Hyeonjoon một chút đều không tốt, không biết vì lý do gì cứ phải ép con người ta cưới vào cửa.
Chẳng lẽ vì cưới vào cửa sẽ dễ dàng hung hăng tra tấn sao?
"Cậu tính làm gì?" Bác sĩ vừa mới chuẩn bị giúp Hyeonjoon xem thương, liền nghe thấy một tiếng quát chói tai.
Hắn quay đầu lại, đối trực tiếp với hai tròng mắt đen âm trầm
Bác sĩ sợ tới mức cả người phát run, ngượng ngùng nói: "Tôi...... tôi muốn nhìn qua vết thương cho thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân? Nó là thiếu phu nhân cái gì chứ?" Shim Suryeon mắt trợn trắng: "Loại người hạ tiện này không xứng làm Lee thiếu phu nhân. Còn có, chúng ta có cho phép cậu giúp nó xem qua vết thương sao?"
Lương y như từ mẫu, nhìn thấy Hyeonjoon bị thương nặng như vậy, thật sự không đành lòng, hắn đâm cả gan nói nói: "Cậu Moon bị thương rất nghiêm trọng, tôi sợ cậu ấy......"
"Em ấy bị thương như thế nào cũng không phải chuyện của cậu." Lee Minhyeong từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt bác sĩ.
Thân ảnh cao lớn của anh giống như là một đoàn mây đen, nặng nề áp lại đây, áp bác sĩ thở không nổi.
Bác sĩ ủ rũ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Lee Minhyeong cảnh cáo nhìn hắn một cái, cúi người bế Hyeonjoon trên mặt đất lên. Người của anh, ai đều không thể chạm vào dù chỉ một chút.
"Minhyeong, con còn quản nó làm gì?" Shim Suryeon thực không quen nhìn Lee Minhyeong để ý một người hạ tiện như Hyeonjoon, nó căn bản không xứng với Minhyeong.
Lee Minhyeong đối lời nói của mẹ mình mắt điếc tai ngơ, ôm Hyeonjoon trở lại phòng.
Hyeonjoon tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cả căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cậu. Hyeonjoon đau đầu như búa bổ, duỗi tay sờ một chút, liền phát hiện trên trán quấn băng gạc.
Cổ họng như có một lửa đốt vừa khô vừa rát, chỉ cần mở miệng là lại đau. Cậu muốn uống nước, cố sức từ trên giường đứng dậy, mới vừa đi đến bàn chuẩn bị rót nước, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Lee Minhyeong đi vào trong.
Hyeonjoon ngón tay khựng lại, rũ mắt xuống, tiếp tục rót nước.
Lee Minhyeong đi đến trước mặt cậu, tiếp nhận bình nước trong tay, vì cậu mà rót một cốc nước ấm.
"Muốn uống nước có thể gọi người hầu!"
Lee Minhyeong trên mặt mang theo thần sắc quan tâm, làm Hyeonjoon cảm thấy thực buồn cười. Đánh cậu mắng cậu cũng là anh, chạy tới quan tâm người ta cũng là anh. Đây là có bao nhiêu khốn nạn mới có thể làm bộ làm tịch như thế?
Hyeonjoon xem cũng chưa xem, không thèm liếc mắt tới Lee Minhyeong, sau khi uống hết cốc nước, chuẩn bị quay lại giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Lee Minhyeong một phen nắm lấy cánh tay cậu: "Tôi con lời chưa nói xong."
Hyeonjoon quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn anh: "Anh còn muốn thế nào?"
Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, còn muốn thế nào nữa? Lấy luôn cái mạng này của cậu đi hay sao?
"Minseok bi ly sữa của em doạ sợ rồi, mấy ngày nay cảm xúc không ổn định, em qua xin lỗi em ấy cho tôi."
Hyeonjoon cảm thấy chính mình nhất định là lỗ tai ra vấn đề, Lee Minhyeong thế nhưng lại bắt cậu đi xin lỗi Ryu Minseok.
Cậu không sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?
"Tôi sẽ không xin lỗi cậu ta."
Lee Minhyeong thấy Hyeonjoon ngữ khí rất cường ngạnh, ánh mắt lập tức tối đi: "Em có biết hay không, Minseok sinh bệnh, cảm xúc không ổn định. Em qua xin lỗi! Nếu không, em đừng trách tôi đối với em không khách khí!"
"Là tôi làm cậu ta nhiễm bệnh? Cậu ta sinh bệnh có liên quan gì đến tôi? Anh dựa vào cái gì bắt tôi xin lỗi cậu ta."
"Moon Hyeonjoon!" Lee Minhyeong ngữ khí tăng thêm: "Nếu không phải vì bị em dạo sợ, Minseok sẽ không thay đổi thành như bây giờ. Em phải có trách nhiệm đi xin lỗi!"
"Tôi dọa cậu ta? Vị Ryu thiếu gia bên cạnh anh giỏi nhất chính là biết diễn kịch!"
Lần trước Ryu Minseok đưa cậu thuốc ức chế ở dạ tiệc, Hyeonjoon còn cảm thấy người này không tồi. Nhưng sự thật chứng minh, Ryu Minseok rõ ràng là đầy bụng tâm cơ.
"Minseok cùng em bất đồng, em ấy thực ra rất đơn thuần!"
Đáy mắt Lee Minhyeong như là kết băng, lãnh đến kinh người: "Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai, đi xin lỗi em ấy ngay."
Ryu Minseok đơn thuần! Đáy lòng Hyeonjoon cười lạnh. Lee Minhyeong không chỉ là mắt mù, tâm cũng manh! Thoát khỏi bàn tay của Lee Minhyeong, Hyeonjoon xoay người rời đi. Cậu không muốn nhìn thấy Lee Minhyeong, người nam nhân này sẽ chỉ làm cậu thêm ghê tởm.
"Xin lỗi!" Lee Minhyeong tiến lên một bước, bóp chặt cổ Hyeonjoon, đem đem cậu túm ra ngoài .
Hyeonjoon trong lòng bùng lên lửa giận, một quyền đấm qua , "Muốn tôi xin lỗi cậu ta, trừ phi tôi chết!"
Lee Minhyeong nắm lấy cổ tay của cậu, hai tay bắt chéo sau lưng, không màng Hyeonjoon giãy giụa, đem cậu kéo ra khỏi phòng.
Hyeonjoon bị ném vào phòng Ryu Minseok, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt dào dạt đắc ý của Ryu Minseok, Hyeonjoon nắm chặt nắm tay, chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất đứng lên. Còn không có đứng vững, Lee Minhyeong lại một tay đem cậu ấn xuống: "Xin lỗi!"
Hyeonjoon tuy rằng quỳ, nhưng sống lưng thẳng tắp, vẫn luôn cùng Lee Minhyeong âm thầm phân cao thấp.
"Tôi bảo em xin lỗi!" Lee Minhyeong ghét nhất bộ dáng quật cường này của Hyeonjoon, anh liền muốn cho Hyeonjoon học được cách ngoan ngoãn, học được cách cúi đầu.
Như vậy, anh mới có thể khống chế được người cao ngạo mà quật cường này, đem cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Lee thiếu, không cần phải ép cậu ấy như vậy, em không sao!"
Ryu Minseok rất rộng lượng nói: "Để Hyeonjoon đứng lên đi! Em nghĩ cậu ấy cũng chỉ tức quá mà thuận miệng nói bừa vậy thôi."
"Nhất định phải để em ấy xin lỗi." Lee Minhyeong thái độ thực kiên quyết.
Do thái độ của Hyeonjoon là một phần, một phần khác là do Lee Seongwoong đã lên tiếng, nếu Moon Hyeonjoon không xin lỗi, lập tức ép anh đi Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn.
Lee Minhyeong không muốn cùng Hyeonjoon ly hôn, cho nên, Hyeonjoon nhất định phải xin lỗi.
Lee Minhyeong đối với Ryu Minseok là che chở, cùng với Ryu Minseok làm bộ làm tịch, làm Hyeonjoon ghê tởm muốn chết. Nhưng muốn cậu xin lỗi, đừng có nằm mơ.
Thấy thái độ của Hyeonjoon kiên quyết như vậy, Lee Minhyeong cực kỳ tức giận, anh vừa định ra tiếng giáo huấn, thì Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon đã tới.
Lee Seongwoong mặt âm trầm, liếc Hyeonjoon: "Cưới loại người này vào cửa, quả thực là gia môn bất hạnh."
"Cha, Hyeonjoon đã biết sai rồi."
Lee Minhyeong dùng sức nắm bả vai Hyeonjoon, cảnh cáo cậu không cần nói lung tung.
Ryu Minseok nhìn ra Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon vẫn là có ý bảo vệ, rất rộng lượng mở miệng nói: "Bác trai, bác gái, Hyeonjoon đã xin lỗi con rồi! Việc này thôi thì bỏ đi!"
"Nhìn xem, vẫn là Minseok của chúng ta thông tình đạt lý."
Shim Suryeon nhìn chung quanh phòng Ryu Minseok, nhăn mặt nói: "Căn phòng này của Minseok quá nhỏ! Cũng không thông thoáng gió, khẳng định ở không thoải mái. Minhyeong, đêm nay để Minseok dọn qua phòng ngủ chính ngủ! Nó gần nhất giấc ngủ không tốt, thân thể cũng không thoải mái, con cần phải chăm sóc nó nhiều hơn."
Lee Minhyeong nói: "Không được, con và Hyeonjoon đã kết hôn rồi, phòng ngủ chính chỉ có thể là của con và Hyeonjoon. Nếu Minseok cảm thấy phòng không tốt thì qua phòng khách ngủ đi."
"Con mới nói gì vậy?" Shim Suryeon khuôn mặt trầm xuống: "Minseok đang mang thai! Nó như thế nào có thể ngủ ở phòng cho khách? Để Moon Hyeonjoon ngủ ở tầng hầm, dọn phòng con cho Minseok ở."
"Bác gái, chuyện này không được tốt cho lắm!" Ryu Minseok giả mù sa mưa chối từ: "Lee thiếu cùng Hyeonjoon đã kết hôn! Hai người nên là ở cùng một chỗ."
"Con đang mang thai con của Minhyeong, tại sao con không thể ngủ ở phòng ngủ chính."
Shim Suryeon đối với Hyeonjoon mắt trợn trắng: "Còn loại người như Moon Hyeonjoon không xứng được ở phòng ngủ chính cứ để nó ngủ ở tầng hầm đã là thương hại nó rồi."
"Mẹ ——" Lee Minhyeong nhịn không được gọi một tiếng, vừa định phản bác, Lee Seongwoong lên tiếng: "Con đừng quên hôm nay con đã đồng ý những gì với ta? Nhanh như vậy liền đã quên?"
Lee Minhyeong đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.
Anh nhìn về phía Hyeonjoon: "Hyeonjoon, em dọn xuống tầng hầm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro