Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Làm em có thai!


"Em uống cái gì?"

Thanh âm của Lee Minhyeong đột nhiên vang ở bên tai, làm ngón tay Hyeonjoon đột nhiên run lên ....

Lọ thuốc liền rơi xuống, thuốc trắng bên trong rải đầy trên sàn nhà. Hyeonjoon cố gắng kiềm chế đáy lòng hoảng loạn, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Vitamin mà thôi."

Đôi mắt Lee Minhyeong hơi hơi nheo lạ, đáy mắt có loé lên lên tia kỳ quái. Anh một phen nắm chặt cổ tay Hyeonjoon đem cậu kéo đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Em nói lại lần nữa, em có biết hậu quả của việc lừa dối tôi là như thế nào không?"

"Tôi không lừa anh, đây chỉ là vitamin mà thôi."

Hyeonjoon từ trên mặt đất đem lọ thuốc nhặt lên, đưa tới trước mặt Lee Minhyeong: "Không tin   anh có thể đi kiểm tra."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, áp bức trong mắt Lee Minhyeong làm tim Hyeonjoon phát run. Trái tim đập thình thịnh thình thịch, sợ hãi dần dần lan khắp ra khắp toàn thân.

Thời điểm Hyeonjoon cơ hồ chịu đựng không nổi, Lee Minhyeong đột nhiên buông lỏng cổ tay của cậu ra. Gánh nặng trong lòng Hyeonjoon được giải khai, lúc này mới cảm giác được, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Lee Minhyeong từ trên cao nhìn xuống cậu: "Nếu thân thể em không thoải mái, vẫn nên tìm bác sĩ kiểm đến tra một chút. Như vậy mới sinh được một bảo bảo khoẻ mạnh."

Đôi mắt Hyeonjoon đột nhiên phóng đại, không đợi cậu tìm cớ cự tuyệt, Lee Minhyeong đã giữ chặt cánh tay, đem Hyeonjoon kéo ra ngoài.


Bác sĩ tới thực mau, tiến hành lấy máu Hyeonjoon để xét nghiệm, kiểm tra thực kỹ càng tỉ mỉ thân thể.

"Lee thiếu, báo cáo kết quả kiểm tra của cậu Moon ngày mai sẽ có."

Bác sĩ thu thập hòm thuốc cùng dụng cụ, chuẩn bị mang theo trợ lý cùng hộ sĩ rời đi. Chỉ là kiểm tra thân thể, hẳn là sẽ tra không ra việc cậu dùng thuốc tránh thai. Nghĩ như vậy Hyeonjoon dần dần thả lỏng lại.


Còn không chờ cậu hoàn toàn lơi lỏng, Lee Minhyeong đột nhiên mở miệng nói: "Từ từ!"

Bác sĩ dừng lại bước chân, cung kính nói: "Lee thiếu, xin hỏi ngài còn việc gì phân phó?"

"Đem cái này kiểm tra một chút."

Lee Minhyeong mở bàn tay ra, bên trong có hai viên thuốc màu trắng.

Nhìn thấy thuốc viên kia một khắc, Hyeonjoon đáy lòng lộp bộp một tiếng, cả người lạnh ngắt. Thời điểm bị Lee Minhyeong lôi ra từ phòng tắm, Hyeonjoon thuận thế đem lọ thuốc ném ở thùng rác.

Lúc sau khẳng định cậu cùng Lee Minhyeong vẫn luôn ở bên nhau. Chẳng lẽ là khi lọ thuốc rơi trên mặt đất anh ta đã nhặt nó.


Bác sĩ tiếp nhận thuốc viên.

Lee Minhyeong nói: "Cho cậu thời gian một giờ, tôi muốn biết nó là thuốc gì?"

Bác sĩ nhéo lên thuốc viên nhìn nhìn: "Lee thiếu, thuốc này hình như là thuốc tránh thai."

Khuôn mặt của Hyeonjoon nhanh chóng trở nên trắng bệch, cả người đều ở run bần bật.

Lee Minhyeong cười nhẹ một tiếng, "Xác định?"

Anh rõ ràng đang cười, nhưng trên mặt biểu tình lại làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Bác sĩ bị anh dọa sợ, run run mở miệng nói: "Lee thiếu, thuốc này có số hiệu do nhà máy đánh dấu còn có chữ viết tắt của loại thuốc."

Lee Minhyeong xoay người, nhìn về phía Hyeonjoon đang tái mặt đứng bên cạnh. Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cậu, dùng sức đem mặt Hyeonjoon nâng lên tới: "Hyeonjoon, hắn nói em đang uống thuốc tránh thai."

Hyeonjoon phải cắn chặt răng mới không làm chính mình kêu lên đau đớn.

Lee Minhyeong tay dùng lực cực lớn, như là muốn đem xương cốt Hyeonjoon dập nát.

"Như vậy là không muốn sinh con cho tôi?"

Ngữ khí của Lee Minhyeong đột nhiên tăng thêm: "Có phải hay không tôi đối với em quá tốt? Đem chiều đến vô pháp vô thiên!"

Bàn tay Lee Minhyeong giơ lên, nặng nề mà giáng một cái tát lên mặt Hyeonjoon.

Hyeonjoon từ trên sô pha ngã xuống sàn nhà. Khóe miệng rạn nứt, máu tươi cũng theo đó chảy ra.

Một cái tát này, Lee Minhyeong dùng lực rất lớn, khuôn mặt của Hyeonjoon liền sưng lên, cậu chậm rãi đứng dậy, lau sạch máu tươi nơi khóe miệng.

Cặp mắt đen như mực nhìn thẳng nam nhân đang bạo nộ trước mặt: "Tôi chính là không muốn sinh con cho anh."

Dù đã niết Hyeonjoon không muốn sinh con cho mình nhưng khi chính tai nghe được những từ này từ cậu vẫn là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Người này chính thức làm anh phát điên, Lee Minhyeong giơ tay lên còn muốn đánh cậu. Hyeonjoon không chút nào sợ hãi ngẩng mặt, lạnh lùng mà nhìn anh.

Bàn tay Lee Minhyeong mở ra giữa không trung dần dần nắm chặt, cuối cùng siết chặt từng khớp xương kêu răng rắc.

"Cút!"

Một tiếng hét chói tai của anh vang lên. Bác sĩ cùng trợ lý sợ tới mức lập tực rời đi. Hyeonjoon xoay người cũng muốn chạy, lại bị Lee Minhyeong giữ chặt cánh tay.


Cậu bị  anh bế lên ném ở trên giường, Lee Minhyeong đem Hyeonjoon đè ở dưới thân: "Tôi ngược lại muốn xem là thuốc này của em có hiệu quả hay là tôi lợi hại hơn."

Lee Minhyeong một lòng một dạ muốn làm cho Hyeonjoon mang thai con của anh, đem Hyeonjoon nhốt ở trong phòng ba ngày.

Mà ba ngày, Hyeonjoon không có rời nổi cái giường kia nửa bước.

Ăn cơm đều là Lee Minhyeong cưỡng chế  đút cậu ăn. 

Mỗi ngày ăn cơm xong, chính là nằm ở dưới thân Lee Minhyeong thụ thai.

Hyeonjoon ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghe tiếng thở dốc của nam nhân ở bên tai, dùng sức nắm chặt lấy ga trải giường phía dưới. Ánh mắt cậu thực chết lặng, nhưng trong lòng đã bị hận ý lấp đầy.


Từ sau khi đánh dấu Hyeonjoon, Lee Minhyeong phát hiện anh đối Hyeonjoon dục vọng chiếm hữu so với trước kia càng thêm mãnh liệt. Đồng thời, anh đối Hyeonjoon càng thêm hứng thú.

Chẳng sợ một ngày làm rất nhiều lần, anh cũng cảm thấy không đủ.

Sau khi đã đem thân thể Hyeonjoon lấp đầy, Lee Minhyeong đè trên người cậu, ghé vào sát tai vừa cắn vừa nói: "Tôi cũng không tin, mỗi ngày tôi đều thượng em lại không thể làm em mang thai con của tôi."

"Nếu tôi không muốn, anh cũng không có biện pháp nào ép tôi sinh con cho anh."

Lee Minhyeong chau mày, đáy mắt ẩn tức giận. Hyeonjoon chính là có loại này bản lĩnh này, một câu là có thể chọc giận anh.

"Việc này không phải so em quyết định!"

Lee Minhyeong chịu đựng khó chịu, vỗ mặt Hyeonjoon nói: "Nếu em cố tình làm mất một đứa con tôi liền bắt em mang thai một đứa khác. Không khiến em sinh con cho tôi được, tôi liền không mang họ Lee."

Hyeonjoon liếc mắt nhìn anh, mắt đen một mảnh thanh đạm, nhìn đến Lee Minhyeong phát hoả. Anh cúi đầu, dùng sức cắn lên môi Hyeonjoon. Lại thêm một vòng tàn phá cơ thể cậu nữa.


Lee Minhyeong ra khỏi phòng, đã là năm ngày sau. Vừa ra tới liền bị Lee Seongwoong kêu đến thư phòng.

Lee Seongwoong nhìn vừa thấy con trai tới liền nói: "Con rốt cuộc còn muốn ở trên người Moon Hyeonjoon lãng phí bao nhiêu thời gian nữa? Con thử tính đi, đã bao lâu rồi con không đến công ty?"

"Cha, phía công ty con đã an bài tất cả đều tốt, một tháng này, con phải ở nhà chăm sóc Hyeonjoon."

Hai chân Lee Minhyeong vắt chéo, tư thế cực lười biếng. Anh mặc áo ngủ, cổ áo rộng lộ ra vết cào trên ngực. Không cần phải hỏi chắc chắn là do Moon Hyeonjoon kia làm ra.

Nhìn thấy bộ dáng con trai ngày ngày chìm đắm trong ái dục, Lee Seongwoong liền tức giận không thôi: "Con chú ý đúng mực, không cần đem tất cả tinh lực dồn hết lên người Moon Hyeonjoon."

"Con biết!" Lee Minhyeong nói: "Chờ sau khi em ấy mang thai . Đến lúc đó em ấy có cầu xin thì con cũng không chạm vào em ấy nữa."

Khuôn mặt Lee Seongwoong trầm trầm xuống, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Lee gia vẫn luôn chỉ có con một, con nối dõi nhiều đời thưa thớt.

Moon Hyeonjoon nếu có thể mang thai, vì Lee gia sinh con cũng là chuyện tốt. Bất quá, chờ sau khi nó sinh hạ được con cho Lee Minhyeong, nhất định phải đem người đuổi đi.

Cái loại xuất thân như Moon Hyeonjoon, căn bản không xứng tiến vào Lee gia, sự tồn tại của cậu ta chỉ hạ thấp tiêu chuẩn của Lee gia mà thôi.

Lee Seongwoong có tính toán của chính mình, cho nên cũng không ngăn cản Lee Minhyeong quá nhiều.


Lee Minhyeong gần đây đều ở bên cạnh Moon Hyeonjoon, cái này làm cho Ryu Minseok thực sốt ruột. Cậu ta tuy rằng thành công mang thai, nhưng lại không phải con của Lee Minheyeong. Nếu chờ đến khi đứa con này sinh ra mà cậu ta còn không thể trở thành Lee thiếu phu nhân thì sự tình chắc chắn sẽ bại lộ.

Sự tồn tại của Moon Hyeonjoon đối với cậu ta mà nói chính là chướng ngại lớn nhất. Bắt buộc phải đuổi Moon Hyeonjoon đi cướp Lee Minhyeong về bên mình.

Ryu Minseok lấy một con dao nhỏ, dùng sức cắt một đường không quá sâu trên cổ tay mình. Máu tươi chen chúc chảy ra, nhỏ từng giọt xuống thảm lông. Cậu ta còn cố ý đem con dao đập lên bàn trà tạo ra âm thanh rất lớn.

Người hầu nghe được động tĩnh, gõ cửa dò hỏi, vẫn luôn không ai đáp lại, cảm thấy không thích hợp, liền mở cửa bước vào.

Nhìn thấy Ryu Minseok ngã trên vũng máu, người hầu lập tức chạy ấn lên vết thương trên cổ tay của Ryu Minseok để ngăn máu chảy, đồng thời cao giọng kêu gọi: "Lee tiên sinh, phu nhân, thiếu gia, không hay rồi! Ryu thiếu cắt cổ tay!"

Lee Minhyeong đang quấn lấy Hyeonjoon chuẩn bị ép cậu lên giường lần nữa, đột nhiên nghe được người hầu kêu, lập tức buông ra tay.

"Em thành thật ở đây đợi , tôi ra ngoài xem có chuyện gì."

Hyeonjoon cũng không thèm liếc anh một cái, liền đi vào nhà vệ sinh muốn rửa sạch hết tất cả dấu vết trên người. Nhưng Lee Minhyeong đã lưu lại trong thân thể cậu pheromone của anh ta mặc kệ cậu có dùng cách gì cũng không khiến nó biến mất được.

Hyeonjoon nhìn ấn ký màu lam trên cổ tay, thật hận không thể dùng dao đem nó khoét đi.


Hyeonjoon vẫn luôn luôn ở trong phòng tắm, cũng không biết biệt thự đã loạn thành một đống hỗn độn.

Ryu Minseok cắt cổ tay, mất máu quá nhiều, được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Lee Seongwoong, Shim Suryeon cùng Lee Minhyeong đi theo tới bệnh viện.

Thật lâu lúc sau, cửa phòng cấp cứu mới từ bên trong mở ra.

Shim Suryeon nôn nóng hỏi: "Bác sĩ, Minseok nó thế nào? Đứa bé trong bụng nó có ảnh hưởng gì không?"

Bác sĩ gỡ  khẩu trang xuống, "Lee phu nhân, miệng vết thương đã khâu lại xong, không có gì nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mất máu quá nhiều, yêu cầu về nhà  tĩnh dưỡng cho tốt. Chỉ là ...."

Bác sĩ muốn nói lại thôi.

Shim Suryeon lập tức khẩn trương lên: "Chỉ là cái gì? Ông mau nói đi, có phải bụng nó có vấn đề gì không?"

"Không phải, Chỉ là theo như triệu chứng và trạng thái tinh thần của Ryu thiếu thì cậu ấy đã bị trầm cảm hơn nữa đã phát triển tới tầm trung rồi."

"Bệnh trầm cảm?" Shim Suryeon sợ hãi: "Vậy đứa con? Có thể hay không tổn hại đến đứa nhỏ?"

"Bây giờ thì không có ảnh hưởng đến đứa con!" Bác sĩ nói: "Nhưng cậu ấy lại tiếp tục tìm đến cái chết, chỉ sợ không được may mắn như hôm nay."

Shim Suryeon sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Nhanh lên tìm chuyên gia tới làm trị liệu cho nó."

Rốt cuộc trong bụng Ryu Minseok đang mang trưởng tôn nhà họ Lee, Lee Seongwoong cũng thực khẩn trương, lập tức tìm các vị chuyên gia thần kinh nổi danh quốc tế tới vì Ryu Minseok làm hội chẩn.

Kết quả kiểm tra, Ryu Minseok xác thật bị trầm cảm , hơn nữa rất nghiêm trọng.


Nhớ tới gần đây Ryu Minseok có những hành động khác thường, cảm xúc cũng biến hoá, Shim Suryeon tức giận đến đấm đánh Lee Minhyeong: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đối tốt với Minseok hơn một chút, không cần đem hết tâm tư đều đặt ở trên người Moon Hyeonjoon. Nhưng con thì hay rồi, vì cái thứ hạ tiện kia, làm hại Minseok thành dáng vẻ này. Con nói xem mẹ bây giờ phải ăn nói thế nào với ba mẹ Minseok?"

Lee Minhyeong nhăn mặt: "Bệnh của cậu ta thì liên quan gì đến con?"

"Như thế nào là không liên quan đến con? Nhìn chính mình vị hôn phu của mình cưới người khác, trong lòng Minseok có thể dễ chịu sao? Con nói xem rốt cuộc Minseok có điểm nào không tốt? Con dựa vào cái gì mà chướng mắt nó?"

Shim Suryeon đem hết trách nhiệm đều quy kết ở trên người Hyeonjoon: "Đều là do ngôi sao chổi Moon Hyeonjoon kia, con xem từ sau khi nó bước vào cửa nhà họ Lee thì nhà chúng ta có ngày nào được bình yên? Trước kia không có nó ở đây, chúng ta cùng Minseok sống rất hạnh phúc. Con ơi là con, con là bị nó làm cho mê muội rồi."

"Mẹ! Việc này không liên quan gì đến Hyeonjoon."

Lee Minhyeong bực bội mở miệng: "Là Ryu Minseok chính mình suốt ngày luẩn quẩn trong lòng, mẹ ai oán Hyeonjoon làm gì?"

"Lee Minhyeong!" Lee Seongwoong quát chói tai ra tiếng: "Con đừng có quá đáng!"

"Cha, cha đang nói cái gì vậy?"

Lee Seongwoong nói: "Con còn không phát hiện ra, bản thân con quá để tâm đến Moon Hyeonjoon hay sao?!"

Lee Minhyeong muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng lại hung hăng nuốt trở vào.

Đúng vậy! Anh gần đây đối Hyeonjoon xác thật quá để ý!

Lee Minhyeong nhớ lại những việc phát sinh gần đây, anh cảm thấy chính mình bị Hyeonjoon dắt mũi. Hyeonjoon nói cái gì làm cái gì đều có thể tác động tâm anh.

Này không phải chuyện gì tốt.

Lee Minhyeong - thái tử Lee gia từ trước đến nay đều tự lấy mình làm trung tâm, trước đều là người khác đối anh nhún nhường, anh có từng đối với người khác nhân nhượng?

Bàn tay siết chặt, đem gương mặt Hyeonjoon kia từ trong đầu đuổi ra ngoài.


Lee Minhyeong đối Lee Seongwoong nói: "Cha, con biết nên làm như thế nào. Cha cùng mẹ về trước đi. Tối nay con ở lại đây chăm sóc Minseok."

Lee Seongwoong sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, "Này mới đúng! Thân là người thừa kế Lee gia, không thể để bất kỳ kẻ nào ảnh hưởng đến mình."

Lee Minhyeong siết chặt nắm tay, không tỏ ý kiến.

Shim Suryeon dặn dò nói: "Chăm sóc Minseok cho tốt, ở bên nó nhiều hơn. Con đừng quên, trong bụng nó đang mang thai người thừa kế của Lee gia. Cho dù con không thích nó, cũng không thể đối đãi lạnh lùng với nó như thế, biết chưa?."

"Mẹ, con đã biết!"

Lee Minhyeong xác thật dựa theo lời mình nói mà làm, ban ngày hay buổi tối đều ở bệnh viện chăm sóc.

Ryu Minseok cắt không sâu, nhưng vẫn trên cổ tay vẫn lưu lại một vết sẹo.


Ở bệnh viện quan sát ba ngày, cậu ta được đưa trở về nhà lớn Lee gia.

Hyeonjoon đứng ở cửa sổ trước, nhìn Lee Minhyeong đỡ Ryu Minseok từ trên xe xuống dưới, hai người thân mật dựa sát vào nhau.

Lee Minhyeong ghé mắt nhìn Ryu Minseok, tựa hồ đối cậu ta nói gì đó, Ryu Minseok trên mặt nở nụ cười diễm lệ. Hình ảnh hai người cầm tay đi cùng nhau, thoạt nhìn hết sức hài hòa.

Hyeonjoon rũ con ngươi xuống, tự giễu cười cười.

Đăng ký kết hôn rồi thì thế nào? Hiện tại cậu có khác gì kẻ thứ ba đứng ở chỗ tối nhìn lén người đàn ông của mình cùng người khác ân ân ái ái.

Trái tim truyền đến từng đợt đau đớn, cùng với ý hận dày đặc, làm Hyeonjoon vô cùng thống hận chính mình.

Chuyện đã tới nước này, thế mà cậu vẫn còn yêu Lee Minhyeong.

Cậu là có bao nhiêu hạ tiện, mới có thể không quên được tên khốn Lee Minhyeong này cơ chứ?


Ryu Minseok vừa vào cửa, Shim Suryeon liền cuống quít đi ra, "Minseok, con đã trở lại! Cảm giác thế nào?"

"Bác gái! Con đã khá hơn nhiều rồi!" Ryu Minseok sắc mặt có chút nhợt nhạt, làn da gần như trong suốt, thoạt nhìn lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt.

Shim Suryeon nhìn cậu ta như vậy đau lòng muốn chết, lôi kéo tay cậu ta nói: "Về sau cũng không thể như vậy nữa! Có việc gì liền nói với Minhyeong, nếu nó dám bỏ qua con, xem ta không đánh chết nó không."

"Bác gái, không liên quan Lee thiếu, là con, là tại con không tốt!"

Ryu Minseok đối với Lee Minhyeong là bao che, làm Shim Suryeon càng thêm đau lòng với cậu ta hơn.

Bà ta quay qua hung hăng trừng mắt nhìn Lee Minhyeong một cái: "Con nhìn xem Minseok đối với con thật tốt! Con phải đối xử với nó tốt một chút."

"Mẹ! Con đối với cậu ta khá tốt! Không tin mẹ hỏi cậu ta xem!"

Lee Minhyeong nhìn về phía Ryu Minseok, hơi hơi nhích người để cậu ta dựa vào mình, cười khẽ hỏi: "Tôi đối với em không tốt sao?"

Hơi thở  thuộc về alpha trên người anh phả vào trước mặt, khuôn mặt có phần tái nhợt của Ryu Minseok nổi lên tia hồng nhuận, cậu ta thẹn thùng cúi đầu: "Rất tốt!"

"Mẹ, người xem đi! Em ấy nói con tốt đó thôi."

Lee Minhyeong trong lúc lơ đãng ngước mắt, nhìn đến lầu hai bắt được thân ảnh cao ngạo của Hyeonjoon. Anh cong khoé môi, lập tức nắm lấy cổ tay Ryu Minseok đem cậu ta bế lên.

Ryu Minseok trừng lớn đôi mắt, đầy mặt kinh ngạc: "Lee thiếu ...."

"Tôi ôm em, giúp em thay giày."

Ngữ khí của Lee Minhyeong so với lúc trước còn ôn nhu hơn rất nhiều, làm mặt Ryu Minseok càng đỏ hơn. Cậu ta si ngốc nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng lại không nhịn được cười lạnh.

Lee Minhyeong đã cắn câu!


Hyeonjoon đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống, đem phía dưới hết thảy thu vào tầm mắt. Lee Minhyeong bế Ryu Minseok đặt lên ghế còn mình thì cúi người, từ tủ giày lấy ra dép lê, tự mình thay cho Ryu Minseok. Động tác của anh ôn nhu, biểu tình là đối người khác....vô cùng kiên nhẫn.

Ryu Minseok cúi đầu nhìn Lee Minhyeong, tình yêu nơi đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Lee Minhyeong ngẩng đầu một khắc nhìn thẳng cậu ta, hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình.

Xem xong một màn này, đáy lòng Hyeonjoon như sông cuộn biển gầm, cảm giác ghê tởm đến cực điểm. Cậu che miệng, chạy đến trong phòng vệ sinh nôn khan một trận.

Hôm nay không hiểu vì sao cậu lại không ăn được gì, ăn vào liền nôn.

Cậu rửa mặt, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong đầu đều là hình ảnh của Lee Minhyeong vì Ryu Minseok thay giày khi nãy.

Đã từng, Lee Minhyeong đã từng vì cậu mà cúi người thay giày.

Thời điểm hai người yêu đương nồng đậm nhất, Lee Minhyeong từng vì cậu đã làm rất nhiều, rất nhiều việc.

Mỗi ngày vào cửa sẽ đem cậu ôm đến sô pha, giúp cậu thay dép lê, giúp cậu tắm rửa, giúp cậu mặc quần áo ...

Nhưng hiện tại, tất cả đều thay đổi.

Hyeonjoon mở vòi nước, dùng nước lạnh xối lên mặt, dòng nước lạnh lẽo kích thích làn da, đồng thời làm cậu thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Tắt vòi nước, đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hyeonjoon ngay lập tức đụng phải Lee Minhyeong cùng Ryu Minseok.

Cậu không muốn cùng hai người đánh đối mặt, xoay người muốn chạy, nhưng Lee Minhyeong cũng không cho cậu cơ hội này, lạnh lùng lên tiếng: "Đứng lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro