Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Đánh dấu


Lee Minhyeong trầm giọng nói: "Hyeonjoon đâu?"

"Không phải ngày mai ngài mới về sao?" Ryu Minseok âm thầm kinh hãi.

Tại sao Lee Minhyeong lại về sớm? Hôm qua gọi điện thoại anh còn nói là ngày mai mới trở về cơ mà, sớm không về muộn không về, cứ phải đúng lúc mình kiếm người cưỡng bức Moon Hyeonjoon thì về. Nếu như bị Lee Minhyeong phát hiện thì mọi thứ coi như hỏng hết rồi.

Moon Hyeonjoon hiện tại đang phát tình nếu Lee Minhyeong đánh dấu cậu ta.....


Ryu Minseok thất thần không trả lời, Lee Minhyeong dùng sức nắm lấy cánh tay cậu ta, thanh âm so với vừa rồi càng thêm lãnh trầm: "Tôi hỏi cậu Moon Hyeonjoon đâu?"

Từ lúc không gọi được cho Hyeonjoon anh đã thấy bất an rồi, cuối cùng vẫn là không yên tâm về Hyeonjoon, Lee Minhyeong vội đổi vé máy bay ngay lập tức trở về. Anh sợ Hyeonjoon tính tình ương ngạnh, thật sự chọc tức Lee Seongwoong, rồi bị dùng gia quy trách phạt.

Lee Minhyeong sức lực rất lớn, siết tay Ryu Minseok tưởng như xương cốt bị bóp nát.

Cậu ta nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, thân thể không chút sức lực ngã vào lòng Lee Minhyeong, hai tay ôm lấy cổ anh, thanh âm mềm mại nói: "Lee thiếu, anh làm tôi đau quá!"

Sau khi Ryu Minseok mang thai, mùi hương pheromone trên người so với trước kia nồng đậm hơn một ít.

Hơn nữa Lee Minhyeong vì giả vờ đánh dấu cậu ta để qua mặt cha mẹ mình mà cố ý rót pheromone của mình vào tuyến thể của cậu ta. Tuy rằng không hoàn thành đánh dấu nhưng trên người Ryu Minseok cũng có mùi pheromone của anh.

Pheromone của Alpha cùng Omega kết hợp ở bên nhau, tạo nên mùi hương cực kỳ đặc biệt, Lee Minhyeong trong nháy mắt liền bị mê hoặc, theo bản năng mà ôm lấy eo Ryu Minseok.

Ryu Minseok thuận thế cả người đều dán trên người anh, môi dán bên tai anh nói: "Bụng tôi có điểm không thoải mái, Lee thiếu, anh có thể đưa tôi về phòng được không?"

Nghe được thanh âm mềm mại của Ryu Minseok, Lee Minhyeong liền thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh duỗi tay đỡ lấy cánh tay Ryu Minseok, ngữ khí nhu hòa hỏi: "Nơi nào không thoải mái? Có cần gọi bác sĩ hay không?"

Ngữ điệu của Lee Minhyeong thật sự có thể nói là quá ôn nhu, Ryu Minseok nghe được thập phần đắc ý, xem ra Lee Minhyeong đối Moon Hyeonjoon cũng chỉ đến thế mà thôi.


"Lee thiếu, tôi......"

Ryu Minseok lời nói còn chưa nói xong, Lee Minhyeong đột nhiên đem cậu ta đẩy qua một bên. Nếu không phải kịp thời bám lấy cây cột bên cạnh người, Ryu Minseok có thể đã té ngã trên mặt đất.

Lee Minhyeong đột nhiên hành động làm Ryu Minseok thực buồn bực, dùng đôi mắt mờ mịt mà nhìn anh.

Không đợi cậu ta mở miệng hỏi chuyện, Lee Minhyeong đột nhiên nói: "Hyeonjoon đâu? Em ấy ở đâu?"

"Tôi...... Tôi cũng thực sự không rõ lắm."

Thời điểm Ryu Minseok trả lời, , Lee Minhyeong đã đẩy cậu ta ra, đi nhanh về phía hầm rượu.

Ryu Minseok đáy lòng lộp bộp một tiếng, bước nhanh tiến lên giữ chặt cánh tay Lee Minhyeong, "Lee thiếu, anh định đi đâu?"

Lee Minhyeong khó chịu không nói một lời đẩy cánh tay cậu ta ra.

Ryu Minseok bị đẩy một cái lảo đảo mãi mới đứng vững, ngay sau đó liền gắt gao đi theo phía sau Lee Minhyeong.


Vừa rồi, lúc anh sắp bế  Ryu Minseok lên thì ngửi thấy được một mùi pheromone quen thuộc của omega. Anh đã bắt gặp  Hyeonjoon phát tình mấy lần nên anh biết rõ mùi pheromone kia là của ai.

Trong không khí mùi hương tuy rằng rất nhạt, nhưng đối với Lee Minhyeong lại cực kỳ mẫn cảm.

Đó là mùi pheromone của Hyeonjoon khi phát tình.

Moon Hyeonjoon phát tình!

Nhà lớn Lee gia có rất nhiều người hầu cùng bảo vệ đều là Alpha, nếu bọn họ đánh dấu Hyeonjoon ... Lee Minhyeong quả thực không dám tưởng tượng.

Anh đi nhanh hướng tới nơi pheromone kia truyền đến, Ryu Minseok bị anh bỏ lại xa phía sau.


Ryu Minseok thấy thế, lấy di động ra nhanh chóng gọi điện thoại cho mấy người canh gác ở hầm rượu, muốn bọn họ mau chóng nghĩ cách kéo ra Lee Minhyeong đi không cho anh vào trong. Chờ đến khi mấy bảo vệ đánh dấu Moon Hyeonjoon thì hết thảy điều đã muộn. Kể cả cho dù Lee Minhyeong có phẫn nộ cũng không thay đổi được gì nữa.

Nhưng mà, Lee Minhyeong hùng hổ như vậy người hầu căn bản ngăn không được.

Một chân đá văng người đang cản trước mặt mình, Lee Minhyeong chạy vào bên trong hầm rượu, nhìn thấy  Hyeonjoon bị tên alpha khoẻ mạnh đè ở trên mặt đất, những tên còn lại đang giữ chặt chân tay không cho cậu phản kháng.

Quần áo của Hyeonjoon bị xé mở một nửa, lộ ra phần lớn da thịt. Cái tên đang cưỡi trên người cậu cũng chỉ còn áo, phía dưới Hyeonjoon hoàn toàn bại lộ ra không có gì che chắn.

Chứng kiến một màn như vậy, đáy mắt Lee Minhyeong bừng bừng sát ý dừng lại quát: "Người của tao mà chúng mày cũng dám động vào, mẹ nó đúng là tìm chết."

Lee Minhyeong cầm một các xẻng làm vườn, đập mạnh lên người tên alpha đang ở trên người Hyeonjoon. Anh xuống tay đặc biệt tàn nhẫn, Alpha kia liền vỡ đầu chảy máu, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Mặt khác đám Alpha kia hoàn toàn tỉnh táo lại, cuống quít sửa sang lại quần áo của mình, lo sợ bất an cúi đầu.

Lee Minhyeong vẫn cầm xẻng dính máy trên tay, ánh mắt quét qua mặt bọn họ làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt kia sắc bén giống dao phẫu thuật, như là có thể đem nội tạng con người chém nát thành từng mảnh.

Đám Alpha liền cúi đầu xin tha, nhưng Lee Minhyeong căn bản chưa cho bọn họ cơ hội này, một quyền rồi một quyền dáng xuống đem bọn họ đánh cho thừa sống thiếu chết.


Trên mặt đất Hyeonjoon ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, trên mặt trên người đều có thương tích, quần áo cũng bị xé rách hỗn độn bất kham.

Nhìn thấy Hyeonjoon như vậy, đáy lòng Lee Minhyeong liền đau đớn khó chịu. Người của anh, thiếu chút nữa đã bị người khác đánh dấu.

Lee Minhyeong siết chặt bàn tay đang run lên, hai con ngươi hừng hừng lửa giận thiêu đốt. Anh cởi áo khoác của mình ra đem nó khoác lên người Hyeonjoon.

Thời điểm ôm lấy cậu, lửa giận trong đáy mắt hoàn toàn rút đi, chỉ có tận cùng là đau lòng.

Lee Minhyeong đem Hyeonjoon bế lên, đi nhanh hướng ra khỏi hầm rượu.


Lúc Ryu Minseok tới nơi, nhìn thấy chính là hình ảnh Lee Minhyeong ôm Moon Hyeonjoon đi nhanh ra ngoài.

Trên mặt Lee Minhyeong hoàn toàn là đau lòng cùng lo lắng làm đáy lòng Ryu Minseok cực kỳ bất an. Giờ khắc này, Ryu Minseok cảm thấy Lee Minhyeong không chỉ yêu Moon Hyeonjoon, mà còn là tình yêu sâu đậm không thể buông bỏ.


Shim Suryeon từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lee Minhyeong đột nhiên về  nhà trong lòng ngực còn ôm Moon Hyeonjoon, bà ta cuống quít chạy đến đón trước, "Minhyeong, tại sao con lại đột nhiên đã trở về? Thằng nhóc Hyeonjoon này không tuân thủ quy củ, bị mẹ và cha con phạt nhốt vào hầm rượu tự suy ngẫm mấy ngày......"

Giọng nói của Shim Suryeon đột nhiên dừng lại, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: Nó...... nó phát tình rồi?"

Lee Minhyeong chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Shim Suryeon.

Ánh mắt anh đáng sợ tới mức làm Shim Suryeon lui về phía sau một bước, môi run rẩy, một câu cũng chưa nói ra.

"Mẹ, chuyện Hyeonjoon phạm lỗi, chúng ta để nói sau."

Lee Minhyeong cúi đầu xem Hyeonjoon, lạnh lẽo trên mặt khi đối diện Shim Suryeon đã biến mất, còn trở nên thực ôn nhu.

"Bây giờ con lên tầng chăm sóc em ấy đã."

Cái gọi là chăm sóc ấy chẳng phải là đánh dấu Moon Hyeonjoon.

Shim Suryeon nghe đã hiểu, phía sau Ryu Minseok cũng nghe hiểu.

"Con trai, con tuyệt đối ngàn vạn lần không được hồ đồ! Thừa dịp con còn chưa đánh dấu nó, hiện tại liền cùng nó ly hôn. Con nên cùng Minseok kết hôn mới đúng! Moon Hyeonjoon, nó căn bản là không xứng với con."

Lee Minhyeong cau mày, ánh mắt chớp cái đã trầm hạ tới âm độ: "Con nói em ấy xứng thì em ấy xứng."

"Nhưng mà ... "

"Không có nhưng mà!" Lee Minhyeong đáy mắt áp lực cuồng bạo tức giận, làm Shim Suryeon không dám nói thêm gì nữa. Trơ mắt nhìn Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon lên lầu, cửa phòng ngủ bị đóng lại thật mạnh.


Trước kia thời điểm phát tình, Hyeonjoon đều sẽ dùng ý chí cùng sức lực của mình chống cự cảm giác khô nóng khó chịu. Nhưng lúc này đây kỳ phát tình lại đến đúng lúc cậu thân thể suy yếu nhất.

Hiện tại cậu hoàn toàn bị dục vọng khống chế, trong thân thể kêu gào khát vọng.

Đặc biệt là khi Lee Minhyeong ôm cậu, mùi vị pheromne chỉ thuộc về alpha trên người nam nhân làm cậu điên cuồng không thôi.

Hyeonjoon đã hoàn toàn mất đi lý trí, lúc Lee Minhyeong đem cậu đặt ở trên giường, cậu liền hướng tới anh nhào tới.

Hyeonjoon như là một ngọn lửa , Lee Minhyeong chính là một khối băng có thể dập tắt lửa. Thời khắc chạm vào thân thể rắn chắc của nam nhân, Hyeonjoon thoải mái nheo đôi mắt lại.

Đáy mắt cậu mê ly óng ánh sóng nước làm cả người Lee Minhyeong đều khô nóng theo, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của Hyeonjoon.

"Hyeonjoon, lần này em chạy không thoát rồi."


Lời nói bá đạo của nam nhân làm Hyeonjoon trong nháy mắt tỉnh táo lại. Cậu nỗ lực giữ lại một tia thần chí, trừng lớn đôi mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Là Lee Minhyeong!

Hyeonjoon cả người cứng đờ, dùng sức đem anh đẩy ra: "Không!"

Cậu không muốn bị Lee Minhyeong đánh dấu! Nếu bị đánh dấu, đời này cũng sẽ không còn cách nào thoát khỏi người đàn ông này.

Không biết lấy sức lực ở đâu ra, Hyeonjoon một chân đá văng Lee Minhyeong, bò dậy muốn chạy khỏi đây. Chỉ là cậu đang trong kỳ phát tình cộng thêm mới bị ốm liên miên mất ngày, cả người mềm mại vô lực, một cú đá kia thật sự đã dùng hết sức, thời điểm muốn chạy trốn  lại lảo đảo bước từng bước căn bản đi cũng không xong.

Lee Minhyeong không phí quá nhiều sức lực, liền đem Hyeonjoon túm lại đè ở trên tường.

"Còn muốn chạy?"

Ngón tay anh dùng sực nắm chặt cằm Hyeonjoon, đem mặt cậu nâng lên.

Lee Minhyeong rõ ràng nhìn thấy trên mặt Hyeonjoon có sự kháng cự, ánh mắt anh trở nên âm lãnh: "Liền như vậy chán ghét tôi? Em như vậy là không muốn tôi đánh dấu em sao?"

"Không muốn!" Hyeonjoon ý thức rất mơ hồ, nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm này vờn quanh, cậu gần như rít gào nói: "Tôi không muốn anh đánh dấu tôi! Anh khiến tôi ghê tởm! Tôi hận anh, ghét anh tới cực điểm!"

Lee Minhyeong đáy mắt bốc lên lửa giận, cơ hồ muốn đem lý trí đốt cháy đến mức không còn gì.

Anh dùng sức xé bỏ quần áo của Hyeonjoon: "Em có tư cách gì chán ghét tôi? Ghê tởm tôi? Tôi nguyện ý đánh dấu em, chính ban ân với em lắm rồi!"

"Buông tay!" Hyeonjoon muốn hất  tay Lee Minhyeong ra, nhưng bàn tay nam nhân giống như là kìm sắt căn bản không có cách nào lay động dù chỉ một chút.

Hyeonjoon bị chọc giận, đôi mắt đỏ ửng lại đá anh cái nữa.

Lee Minhyeong cả người như là bọc tường đồng vách sắt, Hyeonjoon tay chân đá đánh chẳng những đối anh không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại đánh đến chính mình cả người sinh đau.

Lee Minhyeong thấy cậu làm ầm, một phen nắm lấy cổ tay của cậu, đem Hyeonjoon túm đến trước mặt: "Em nháo đủ chưa?"

"Chúng ta đã kết hôn rồi, tại sao lại không chịu để tôi đánh dấu em?!"

Lee Minhyeong bị Hyeonjoon nháo đến bực bội không chịu nổi, liền đem Hyeonjoon ấn ở trong lòng ngực, không màng cậu giãy giụa liền cúi người hôn môi.


"Tôi muốn cùng anh ly hôn!"

Hyeonjoon trong đầu thực hỗn loạn, nhưng ý niệm muốn ly hôn hết sức rõ ràng.

"Em dám!"

Bàn tay Lee Minhyeong nâng lên cao, đối diện Hyeonjoon không có chút thương cảm. Anh đem Hyeonjoon ném lên trên giường, xé mở quần áo, không màng cậu giãy giụa chính là xâm nhập vào bên trong.

Đôi mắt Hyeonjoon bỗng dưng trừng lớn, hoàn toàn đều là tuyệt vọng. Cậu giãy giụa, phản kháng, căn bản cũng không thay đổi được gì.

Lee Minhyeong nhất định phải có được, hôm nay anh muốn đánh dấu Hyeonjoon.


Một dòng nhiệt chuyền vào bên trong cơ thể, Hyeonjoon cảm giác như là bị điện giật, cả người đều ở không thể khống chế mà run lên.

Đồng thời cảm giác kỳ diệu lan tràn ở trong thân thể, đó là loại cảm giác xa lạ chưa từng trải qua nhưng đối với Hyeonjoon nó không phải sảng khoái, mà là tận cùng của tuyệt vọng.

Lee Minhyeong ghé sát trên người Hyeonjoon, chế trụ mười đầu ngón tay của cậu, đem cổ tay của Hyeonjoon lật qua.

Nhìn cổ tay trắng nõn của Hyeonjoon xuất hiện một ấn ký đánh dấu màu xanh lam, cảm giác trong lòng Lee Minhyeong đặc biệt thỏa mãn.

Từ giờ trở đi, Moon Hyeonjoon người này liền chân chính thuộc về anh. Chỉ có anh nói không cần Moon Hyeonjoon thì Moon Hyeonjoon mới có thể rời đi.

Không một người nào có thể chạm vào Hyeonjoon dù chỉ một chút, Hyeonjoon cũng không có khả năng ở thời điểm không phát tình dùng thân thể alpha này của mình đi dánh dấu bất kỳ ai khác.

Lee Minhyeong mặt mày đều thỏa mãn cười, đem Hyeonjoon siết chặt trong lồng ngực.

Hyeonjoon giãy giụa, nhưng Lee Minhyeong lại quấn lấy tay chân cậu, căn bản không cho cậu nhúc nhích.

"Còn nháo cái gì?"

Lee Minhyeong cúi đầu hôn lên mặt cậu: "Ngoan ngoãn, nếu không, tôi liền đem em trói lại."

"Cút!"

Nếu trong tầm tay có thanh đao, Hyeonjoon thật muốn một đao đâm thẳng vào lồng ngực của Lee Minhyeong.

"Miệng lưỡi thật sắc bén!"

Lee Minhyeong giữ chặt cằm Hyeonjoon, cưỡng bách cậu quay đầu: "Tôi thấy em sức lực còn rất nhiều, có phải hay không lại muốn tôi làm em thêm lần nữa? Hôm nay em phát tình, là khoảng thời gian tốt nhất để thụ thai, chúng ta liền làm vài lần, như vậy là em có thể mang thai con của anh rồi."

Hyeonjoon giãy giụa lợi hại hơn: "Buông tay! Tôi sẽ không mang thai con của anh!"

"Việc này không phải do em có thể quyết định!"

Lee Minhyeong tiến tới đè lên cậu, lại một lần bắt đầu công thành chiếm đất.


Cửa phòng ngủ tới buổi chiều ngày hôm sau mới từ bên trong mở ra, Lee Minhyeong vẻ mặt thoả mãn bước ra ngoài.

Bất đồng với vẻ lười biếng thanh thản của anh, dưới lầu Shim Suryeon cùng Ryu Minseok ngồi ngay ngắn có vẻ tâm sự rất nặng nề.

Nhìn thấy Lee Minhyeong rốt cuộc cũng từ trong phòng ngủ đi ra, Shim Suryeon lạnh mặt khiển trách nói: "Con còn biết đường ra ngoài sao! Mẹ còn tưởng rằng con đắm chìm trong tình dục, đem chuyện trong nhà cùng công ty đều vất hết ở sau đầu rồi."

"Hyeonjoon hai ngày này thân thể không thoải mái, con cần phải ở bên cạnh chăm sóc em ấy."

Lee Minhyeong đi vào phòng bếp, dặn dò người hầu chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng còn có thuốc mỡ. Ngày hôm qua anh làm có hơi mạnh tay, khiến Hyeonjoon bị thương.

Thương không nặng, nhưng anh sợ Hyeonjoon tỉnh dậy lại giận dỗi vớ vẩn rồi sinh sự.

Lee Minhyeong cảm thấy vẫn như hôm qua là sung sướng nhát, hận không thể làm cậu mỗi ngày như vậy cùng mình triền miên..


Nhìn ra Lee Minhyeong đối với Moon Hyeonjoon nghiêm túc cùng quan tâm như vậy, Ryu Minseok trong lòng có điểm hoảng, ánh mắt cậu ta có mấy phen lưu chuyển, lúc sau ghé sát Shim Suryeon dùng giọng rất nhỏ nói: "Bác gái, buổi chiều con có hẹn với bác sĩ, hiện tại thời gian cũng không  còn sớm, con lên lầu chuẩn bị đồ một chút."

"Từ từ." Shim Suryeon nắm lấy tay Ryu Minseok, đối anh nói: "Để Minhyeong đưa con đi!"

"Không cần đâu ạ!" Ryu Minseok ngoài miệng nói không cần, nhưng ánh mắt vẫn dè dặn nhìn về phía Lee Minhyeong: "Lee thiếu còn bận việc! Con tự mình đi cũng được!"

"Sao có thể để như vậy!" Shim Suryeon nói: "Con mang thai lâu như vậy, nó cũng chưa bớt thời giờ đưa con đi kiểm tra, lần này phải để nó đi cùng ."

"Minhyeong, con liền đưa Minseok đi kiểm tra thai." Shim Suryeon trầm khuôn mặt: "Không được chỉ biết lo cho Moon Hyeonjoon, đừng quên, trong bụng Minseok đang mang thai con của con! Con đối với với Minseok nên tốt hơn một chút."

"Không rảnh."

Lee Minhyeong xem cũng chưa xem còn không thèm liếc mắt một cái tới Ryu Minseok, nhận lấy thuốc mỡ từ tay người hầu, xoay người hướng đi lên lầu.


Mới vừa đi đến giữa cầu thang đã đụng phải Lee Seongwoong.

Biết được Lee Minhyeong đã đánh dấu Hyeonjoon, Lee Seongwoong trong lòng thật sự cảm thấy Lee Minhyeong đối Hyeonjoon quá tốt. Nếu tiếp tục mặc kệ Lee Minhyeong như vậy sủng Moon Hyeonjoon....

'Cha!" Lee Minhyeong chào hỏi qua loa, chuẩn bị vòng qua Lee Seongwoong về phòng.

"Đứng lại!" Lee Seongwoong quát lớn, trầm giọng nói: "Thay quần áo, đưa Minseok đi làm kiểm tra thai."

"Cha! Hyeonjoon bị thương rất nặng, em ấy cần có con chăm sóc."

"Có người hầu chăm nó!"

"Người hầu sẽ để ý mà chăm em ấy sao?"

Lee Minhyeong sắc mặt nổi lên một tầng hàn băng, khiến cả khuôn mặt thêm thâm trầm, "Cha, con biết cha cùng mẹ không thích em ấy. Nhưng con đã cùng em ấy kết hôn, hiện tại Hyeonjoon trên danh nghĩa là một nửa của con. Hai người muốn dạy quy củ trong nhà cho em ấy nhưng không biết điểm dừng ở đâu thì phải. Có cần thiết cho người dùng gậy đánh em ấy đến mức đó, hay hai người tính đem em ấy đánh đến chết?"

Lee Seongwoong giận tím mặt: "Con là đang tránh tội chúng ta?"

"Nếu hôm qua Hyeonjoon phát tình rồi bị đám chó kia nhúng chàm, thì e là hôm nay con sẽ không chỉ đơn giản là nói mấy câu đơn giản như vậy đâu."

"Con còn muốn thế nào? Giết cha? Giết mẹ của con?"

"Không đến mức như ba nói, nhưng tóm lại sẽ không đơn giản như vậy mà cho qua nữa."

"Con đúng là làm phản rồi! Vì một người hạ tiện như vậy, con lại dám cùng cha mẹ của mình nói chuyện như thế?"

Lee Seongwoong sắc mặt xanh mét, tức giận đến cả người phát run.

Lee Minhyeong vỗ vỗ bờ vai của ông ta: "Cha, chú ý thân thể, đừng nóng giận! Nghỉ hưu ở nhà thì an hưởng tuổi già, không cần luôn sinh khí tức giận như vậy! Chờ Hyeonjoon sinh cho cha một đứa cháu, cha và mẹ liền ở nhà chuyên tâm chăm cháu. Việc của con cùng Hyeonjoon, không cần hai người nhọc lòng!"

Lee Seongwoong đối diện với đôi mắt âm trầm của Lee Minhyeong cả người chấn động.

Giờ khắc này, ông ta đột nhiên phát hiện, Lee Minhyeong đã không phải đứa trẻ trước kia luôn chịu sự không chế của ông ta nữa rồi, nó bất tri bất giác liền biến thành một người lạnh lùng quyết đoán sát phạt theo ý muốn.

Lee Seongwoong khí thế nháy mắt yếu bớt: "Con đã trưởng thành, cánh cũng cứng! Cha quản không được con!"

"Cha, cha đừng nói như vậy. Chúng ta là người một nhà. Chuyện khác không nhắc, nhưng riêng chuyện của Hyeonjoon do con tự mình quyết định."


Lee Minhyeong đứng ở bậc thang cao cao nhìn xuống Ryu Minseok đang ngồi ở trong phòng khách, trong giọng nói mang theo tia cảnh cáo hết sức rõ ràng: "Ryu Minseok, cậu thừa biết tính tình tôi vốn không tốt, về sau không cần lại chơi mấy trò tiểu nhân ấy nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách khí."

Ryu Minseok như bị sét đánh, sắc mặt trắng thêm vài phần.

Lời này của Lee Minhyeong là có ý gì? Anh ta có phải hay không biết mình gọi đám bảo vệ alpha đó tới khi Moon Hyeonjoon phát tình?

"Lee thiếu, tôi......"

Cậu ta muốn giải thích, nhưng Lee Minhyeong căn bản chưa cho cậu ta cơ hội, đi nhanh hướng lên lầu.


Lee Seongwoong không có ngăn cản Lee Minhyeong, ông ta biết, chính mình cũng ngăn không được. Nặng nề mà thở dài, sắc mặt càng thêm nặng nề. Không thể lại mặc kệ Lee Minhyeong như vậy sủng ái Moon Hyeonjoon, nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.


Lee Minhyeong cầm thuốc mỡ đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện không thấy Hyeonjoon  trên giường.

Thời điểm anh rời đi, Hyeonjoon còn đang ngủ, chẳng lẽ đã tỉnh?

Độ dày của thảm lông căn bản đã hút hết âm thanh, thời điểm Lee Minhyeong đi vào phòng ngủ, cũng không có phát ra tiếng gì.

Ở trong phòng tắm Hyeonjoon cũng không có nghe được động tĩnh.

Cậu mở một ngăn tủ ra, từ đống đồ  lấy ra một cái lọ thuốc nhỏ. Thuốc bên trong đều là thuốc tránh thai, là cậu đã mua trước khi đến Lee gia. Vẫn luôn trộm giấu ở chỗ này mặt, chính là sợ hãi sẽ bị Lee Minhyeong đánh dấu về sau sẽ mang thai.

Hyeonjoon chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ sinh con cho Lee Minhyeong , cậu cũng sẽ muốn biến chính mình thành công cụ sinh sản của anh.

Hyeonjoon đem thuốc đổ ra tay, đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng, một bàn tay từ phía sau, đột nhiên nắm lấy cổ tay của cậu.

Thanh âm lạnh lẽo của Lee Minhyeong từ trên đỉnh đầu  vang lên: "Em đang uống cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro