Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Kế hoạch thật sự

Ryu Minseok mang thai!

Trong đầu Hyeonjoon chỉ còn những lời này. Thời điểm hiện tại, cậu chỉ ước giá như mình không nghe thấy, như vậy  sẽ không thương tâm khó chịu!

"Tôi sẽ đến ngay. Kêu bác sĩ tốt nhất tới, nhất định phải giữ được đứa con."

Lời nói của Lee Minhyeong làm Hyeonjoon như rơi xuống hầm băng, cậu trừng lớn đôi mắt, muốn từ trên mặt Lee Minhyeong nhìn ra chút biểu tình giả dối, nhưng biểu tình của anh quá chân thật, khuôn mặt tràn ngập nôn nóng cùng khẩn trương.

Hyeonjoon vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lee Minhyeong khẩn trương vì một người như vậy, nhưng mà, người kia không phải cậu.

Đêm tân hôn, chồng của cậu muốn chạy đi chiếu cố tình nhân đã mang thai con của anh. Hyeonjoon đột nhiên cảm thấy thực châm chọc, thực buồn cười.

Mười phút trước, cậu còn cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Mười phút sau, cậu phát hiện chính mình là kẻ ngu ngốc.


Lee Minhyeong nhanh chóng mặc lại quần áo, lấy chìa khóa xe đi nhanh hướng ra ngoài cửa.

Không được, mình và anh ấy đã kết hôn, mình không thể để anh ấy đối đãi tuỳ ý với cuộc hôn nhân này như vậy được.

Một bàn tay vươn ra giữ chặt cánh tay anh,ngón tay cuộn lại có chút run rẩy, nhưng cậu không rút tay về. 

"Minhyeong, đừng đi."

Lee Minhyeong quay đầu lại, đối diện với đôi mắt chứa đầy bi thương của Hyeonjoon. Anh nhẹ nhàng gỡ tay của cậu ra, mặt vô biểu tình mà nói: "Ryu Minseok té ngã, có thể là bị thương làm ảnh hưởng đến đứa con. Anh phải trở về xem cậu ta thế nào! Đêm nay em ngủ một mình trước đi!"

"Cậu ta mang thai con của anh?"

"Đúng! Là con của anh!" Lee Minhyeong dùng một ngữ khí như thể đó là chuyện đương nhiên nói: "Anh tưởng em sẽ không quan tâm. Tóm lại chuyện không phải như em nghĩ, đợi anh về sẽ nói với em sau."

Không quan tâm sao? Hyeonjoon khẽ nhếch khoé miệng, muốn bày cho chính mình một biểu hiện không quan tâm, cố làm như cậu đang rất ổn cho dù anh có con với ai cũng không phải chuyện của mình.

Nhưng cậu nỗ lực thật lâu, vẫn là không được.

Cuối cùng, cậu từ bỏ. Cưỡng bách chính mình, thật sự quá khó khăn.

Nhưng mà, Lee Minhyeong đã không kiên nhẫn chờ cậu trả lời, dùng sức giật tay mình ra, tiếp tục muốn rời đi.


Thời điểm đi tới cửa, Hyeonjoon đột nhiên đề cao thanh âm: "Lee Minhyeong, em còn ở trong kỳ phát tình!"

Lee Minhyeong không có một chút gì gọi là chần chờ, quay lưng về phía  cậu thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái, ngữ khí so với vừa rồi còn lạnh lẽo hơn.

Anh nói: "Chỉ là kỳ phát tình mà thôi, chuyện nặng nhẹ khác nhau cố nhịn một chút là qua rồi! Anh tưởng em có thể!"

"Anh tưởng em không quan tâm", "Anh tưởng em có thể nhịn xuống", trên thế giới này nhất tàn nhẫn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Là cậu suy nghĩ quá nhiều cho nên chỉ có mình cậu là người thương tâm, khổ sở.

Anh ấy chỉ đang phân phát tình yêu thừa thãi của mình cho cậu, lại không nghĩ tới khi cậu không cần tôn nghiêm, không cần mặt mũi, hèn mọn mà yêu anh, cậu đã phải cố gắng lấy bao nhiêu dũng khí chịu đựng bao nhiêu thương đau.


Hyeonjoon ngồi ở trên giường, cả người khô nóng vô cùng, nhưng đáy lòng lại lạnh lẽo làm cậu phát run.

Khẽ nhếch khoé môi nở một nụ cười tự giễu. Giây tiếp theo, giơ lên tay hung hăng đánh lên mặt mình.

"Moon Hyeonjoon, mày thật sự ti tiện, mày quá hèn hạ..

Còn muốn chìm đắm trong mộng mị đến bao giờ, Lee Minhyeong căn bản không yêu mày.

Nếu anh anh ta yêu mày dù chỉ một chút thì anh sẽ không đánh dấu Ryu Minseok cũng sẽ không để cậu ta mang thai, lại càng không bảo mày nhịn trong lúc mày phát tình cần anh nhất, để lại một mình mày thương tâm khổ sở?"

Một cái tát tiếp một cái tát, Hyeonjoon đem chính mặt mình đánh sưng lên, như cũ không có dừng tay.

Cậu muốn đánh cho mình tỉnh, làm cho bản thân phải tiếp thu hiện thực.

Tỉnh lại đi Moon Hyeonjoon ... xin mày đấy, tỉnh táo lại đi.


Tại bệnh viện, trong phòng bệnh VIP.

Ryu Minseok ngồi ở trên giường, bên người đứng cậu ta là bác sĩ riêng. – Kang Dongho

"Đứa nhỏ có sao không?" Ryu Minseok đặt bàn tay lên bụng nhỏ, đáy mắt khó nén nổi tia lo lắng.

"Ryu thiếu, tình hình của cậu vô cùng không tốt, sẽ rất khó khăn để giữ lại đứa nhỏ."

Kang Dongho hạ giọng nói: "Một phần do kỹ thuật, cộng thêm mầm mống năm đó không được bảo quản tốt dẫn đến nó không quá khoẻ mạnh, chính vì vậy cậu mới cần tiếp nhận điều trị sớm như vậy."

"Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, nhất định phải giữ được đứa nhỏ này."

Ryu Minseok ánh mắt âm trầm, làm Kang Dongho không dám khuyên can tiếp.

Hắn rũ mắt nói: "Việc này tôi sẽ tận lực. Hiện tại có một cách có thể thử nhưng sẽ nguy hiểm. Omega khi mang thai, đều cần pheromone của Alpha trấn an, có đôi khi sẽ còn cần máu của Alpha làm thuốc an ủi thì mới có thể ổn định tình hình cơ thể tốt hơn."

Ryu Minseok đáy mắt hiện ra một tia lo lắng: "Lee Minhyeong có thể hay không phát hiện đứa con trong bụng tôi không phải con của anh ta không?"

"Theo lý thuyết sẽ không, họ hàng gần chi có rất nhiều điểm tương đồng về tổ hợp gen, dùng máu của Lee Minhyeong làm thuốc cũng được, sẽ không sinh ra phản ứng bài dị." Kang Dongho nói: "Chẳng sợ  Lee Minhyeong hoài nghi, đứa trẻ chưa sinh ra không có cách nào nghiệm chứng huyết thống. Nếu kiên quyết lấy nước ối tỷ lệ sinh non rất cao, Lee gia hẳn là cũng sẽ không mạo hiểm như vậy. Thời gian sinh con còn có tám tháng, đợi đến lúc đó thì việc Ryu thiếu muốn làm hẳn là đã hoàn thành."

Ryu Minseok gợi lên khóe môi nở nụ cười: "Đúng vậy! Khi đó tôi đã báo được thù! Lee gia cũng đã là của tôi."


Mây đen ùn ùn kéo đến, chân trời một đạo tia chớp xẹt qua, như là một thanh đao màu bạc, nháy mắt đem đám mây chém thành tro đen.

Ầm!

Một tiếng sấm vang lên, khiến bốn phía trời đất đều rung chuyển.

Những hạt mưa lớn từ trên trời giáng xuống, đánh vào cửa sổ sát đất phát ra tiếng vang bùm bùm.

Trong phòng ngủ độ ấm càng ngày càng thấp, mà thân thể Hyeonjoon lại càng ngày càng nóng.

Thuốc kích thích phát tình đã phát huy tối đa công hiệu , hiện tại cả người cậu giống như bị lửa đốt, lại như là có ngàn vạn con kiến ở mạch máu không ngừng gặm cắn.

Hyeonjoon dùng sức nắm chặt nắm tay, không cho chính mình phát ra một tia thanh âm nào.

Mồ hôi tẩm ướt quần áo cậu, khăn trải giường cũng ướt một tảng lớn, Hyeonjoon cực kỳ thống khổ, không chỉ là thân thể, mà tâm cậu còn đau đớn hơn ngàn lần.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, bên trong đầu là một mảng hỗn đỗn, từ đâu đó những ký ức xa kia bỗng ùa về.

"Hyeonjoon, ở bên anh nhé, anh sẽ để em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới."

"Sau này chúng ta sẽ kết hôn, em sẽ danh chính ngôn thuận trở thành một nửa của anh!"

"Hyeonjoon thế giới của anh chỉ có một mình em, em chính là người duy nhất."

"Anh yêu em! Nhất sinh nhất thế, đến chết không phai."

"Hyeonjoon, em đến con cũng không thể sinh cho tôi, vậy em dựa vào cái gì cùng tôi ở bên nhau?"

"Đừng chống cự nữa, mau bỏ dao xuống, tiêm thuốc hợp thành vào em sẽ trở thành omega, chỉ khi đó chúng ta mới có thể ở bên nhau."

"Hyeonjoon, em là cái thá gì chứ! Ở trong mắt tôi, em chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi!"

"Cùng anh kết hôn! Chúng ta một lần nữa bắt đầu lại!"

"Trong bụng cậu ta là con của tôi! Tôi tưởng em sẽ không quan tâm!"

......

"Không ... đừng nói nữa .... aaaaa ...."

Thanh âm của Lee Minhyeong cứ quanh quẩn ở trong đầu, khi thì thâm tình, khi thì lạnh nhạt, khi thì tàn nhẫn, khi thì bá đạo...... trái tim cậu đau, đau như là bị vạn tiễn xuyên tâm.

Cậu thật sự chịu không nổi thân thể cùng tinh thần bị tra tấn, không ngừng đập đầu vào thành  giường ——

Cộp ... cộp ... cộp

Trong căn phòng yên tĩnh phát ra từng tiếng vang.


Một nữ hầu nghe được thanh âm, muốn vào phòng xem xét tình hình, lại bị một bàn tay giữ chặt cánh tay cô, kéo người qua một bên: "Tôi khuyên cô tốt nhất không cần nhiều chuyện."

Tiểu cầm lo lắng mà nói: "Thiếu phu nhân hình như rất khó chịu! Tôi đi lấy thuốc ức chế mà Lee thiếu để lại đưa qua."

"Cô đừng có gọi sai? Thiếu phu nhân là  vị  Ryu Minseok đang ở nhà chính kia, chứ không phải là Moon Hyeonjoon."

Tiểu giai khinh thường trợn mắt: "Cô tốt nhất đừng quản đến anh ta! Lee thiếu căn bản là không thích anh ta, nếu thích sao có thể bỏ anh ta ở lại để đến bồi Ryu thiếu gia vào đêm tân hôn chứ"

"Nhưng mà ..."

Tiểu giai đánh vào tay tiểu cầm rồi nói: "Lee thiếu tiêm cho anh ta thuốc kích thích phát tình, sau đó lại rời khỏi biệt thự, không phải là để trừng phạt anh ta à. Ngày trước còn xem bản thân là chủ ở đây, còn cảm thấy Lee thiếu không rời khỏi anh ta được. Tôi thấy dáng vẻ kia của anh ta chính là muốn được đồng tình! Nếu anh ta đã muốn giả vời thì để anh ta giả vờ cho sướng đi."

Tiểu cầm bị tiểu giai cường ngạnh lôi đi, hai người trở lại phòng của người hầu đem cửa đóng lại.


Mưa càng rơi càng lớn, sấm sét ầm ầm.

Một đạo tia chớp xẹt qua trời cao, chiếu sáng lên cảnh tượng trong phòng ngủ.

Giấy dán tường kiểu Âu đã loang lổ vệt máu, hiện lên hình ảnh một người cuộn lại ở góc tường, cả người phát run.

Trên mặt Hyeonjoon mồ hôi hoà lẫn máu thành một hỗn hợp màu đỏ nhạt, dọc theo sợi tóc một giọt rồi lại một giọt chảy xuống.

Lòng bàn tay bị thương máu thịt cũng mơ hồ, nhưng đau đớn như cũ không thể ngăn cản một đợt nhiệt lưu trong thân thể kéo đến.

Dùng chính tay mình muốn tự giảm chút khó chịu, nhưng như cũ không có tác dụng, trong thân thể kêu gào đói khát. Cậu thật sự kìm nén không được, mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài.

*cạch*

"Có ai không ... giúp với ... tôi ..."

"Làm ơn đi tôi không chịu nổi nữa rồi, xin các người cho tôi thuốc ức chế ... không chịu nổi ..."

Hyeonjoon muốn tìm người hầu nhờ họ lấy thuốc ức chế cho mình, cậu nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo mà đi nhưng thân thể quá mức suy yếu, dưới chân  lảo đảo một cái, người liền từ trên lầu lăn xuống dưới

Rầm ——

Thân thể Hyeonjoon đụng phải chỗ ngoặt cầu thang bằng gỗ, đau đớn mãnh liệt truyền đến, nháy mắt cuốn ý thức của cậu đi xa.


Ở bệnh viện, bên trong phòng VIP.

Lee Minhyeong đang ở trấn an cảm xúc kích động của Ryu Minseok.

Ryu Minseok đôi mắt hồng hồng, trên lông mi còn vương nước mắt, "Lee thiếu, thực xin lỗi! Tôi cũng không biết như thế nào sẽ té ngã một cái. Còn may không có thương tổn đến bảo bảo, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục."

"Về sau chú ý thêm." Lee Minhyeong có chút thất thần, thường xuyên xem thời gian.

Ryu Minseok vờ như là nhìn không thấy ý muốn rời đi của anh, lo cho chính mình nói: "Lee thiếu, thời gian này anh có thể ở gần tôi được không? Bác sĩ nói, thời gian đầu mang thai rất cần alpha ở bên cạnh như vậy bảo bảo mới có thể càng khỏe mạnh trưởng thành."

Việc này, Lee Minhyeong có nghe bác sĩ nói qua, anh cũng không có nói ra ý kiến phản đối.

Rốt cuộc thi trong bụng Ryu Minseok cũng đang mang người thừa kế trong tương lai của Lee gia, có đứa nhỏ này rồi, cha anh mới không mỗi ngày đều ở bên tai anh lải nhải.

"Tôi sẽ thường xuyên trở về."

Lee Minhyeong từ trên ghế đứng lên, "Tôi có việc đi trước! Có gì thì nói với người hầu."

Sau khi tới bệnh viện, anh liền cảm thấy trong lòng không yên được.

Trong đầu vẫn luôn hiện ánh mắt bi thương của Hyeonjoon khi anh rời đi, làm người ta lo lắng.

"Lee thiếu ...."

Ryu Minseok vươn tay ra, giữ chặt tay áo Lee Minhyeong, thật cẩn thận mà nói: "Anh muốn đi đâu? Ít nhất cũng nói với tôi ..."

"Chuyện của tôi không cần cậu nhọc lòng! Tự quản chính bản thân mình đi, bảo vệ thật tốt đứa con trong bụng, đừng để chuyện giống như hôm này một lần nữa phát sinh nữa." Lee Minhyeong cảnh cáo nhìn cậu ta: "Nếu giữ không được người thừa kế thì cậu cũng đừng hòng sống yên."


Mặt Ryu Minseok lập tức trắng bệch, đôi mắt đáng thương ngập nước hiện ra chút tức giận nhìn nam nhân trước mặt, đáy mắt ẩn chứa ủy khuất, bộ dạng muốn giải thích nhưng lại không thể cất lên được lời nào, làm Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon vừa mới bước vào cực kỳ phẫn nộ.

"Đã trễ thế này? Mày còn muốn đi đâu?"

Lee Seongwoong lạnh giọng quát lớn: "Ryu Minseok thiếu chút nữa sảy thai mày có biết hay không? Chuyện nó mang thai lớn như vậy, sao mày lại không nói cho ba mẹ biết trước? Nếu người thừa kế Lee gia có bất trắc gì, một mình mày có thể gánh nổi tránh nhiệm này hay không?"

"Cha, chuyện cậu ta mang thai con cũng vừa mới biết được." Lee Minhyeong sắc mặt không đổi nói: "Về sau con sẽ chú ý."

"Thái độ của mày là thế nào? Minseok đang mang thai, mày biết điều thì thu liễm một chút đi."

Shim Suryeon đẩy Lee Minhyeong một chút, đem con trai đẩy đến trước mặt Ryu Minseok: "Nhanh lên, chăm sóc Minseok cùng cháu mẹ cẩn thận đi."

"Lee phu nhân, Lee thiếu có việc gấp cần đi! Nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, con không có việc gì."

Ryu Minseok thật cẩn thận mà nhìn Lee Minhyeong, giống như muốn giữ anh lại nhưng không dám nói ra.

"Nó có thể có chuyện gì? Cả ngày ở bên ngoài chạy lung tung!"

Shim Suryeon đem Lee Minhyeong ấn ngồi ở mép giường: "Chăm sóc Minseok cho tốt, thằng bé vừa mới mang thai, vẫn cần có con bên cạnh bầu bạn. Mặc kệ có chuyện gì, cứ hoãn lại  xử lý sau đi. Chờ Minseok ngủ rồi con mới có thể rời khỏi phòng bệnh."

Do cha mẹ can thiệp làm Lee Minhyeong chỉ có thể ở bên người Ryu Minseok chăm cậu ta. Ryu Minseok nằm ở trên giường ngủ, Lee Minhyeong liền ngồi ở mép giường cúi đầu xử lý việc công ty.

Cảm giác Ryu Minseok hẳn là đã ngủ tồi, Lee Minhyeong vừa định đứng dậy rời đi, một bàn tay vươn tới nắm chặt vạt áo anh.

Thanh âm mềm mại của Ryu Minseok khẽ vang lên: "Lee thiếu, anh muốn đi đâu vậy?"

Lee Minhyeong vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tràn ngập nước mắt của Ryu Minseok liền mềm lòng.

Anh một lần nữa ngồi trở lại ghế: "Cậu mau ngủ đi! Tôi sẽ không đi nữa."

Khoé mắt Ryu Minseok cong lên nở một nụ cười, cười đến đặc biệt đẹp cũng đặc biệt thỏa mãn.

Lee Minhyeong nhìn gương mặt tươi cười của cậu ta, nhớ tới Moon Hyeonjoon cho dù là lúc nhận giấy đăng ký kết hôn cũng chưa từng cười dù chỉ một chút, bỗng anh phát hiện, vẫn là Ryu Minseok tốt hơn.

Hiểu chuyện biết điều, ôn nhu thuận theo, mấu chốt là ỷ lại vào anh, tín nhiệm hết vào anh. Không giống Moon Hyeonjoon cả ngày chỉ biết chưng ra bộ dạng lầm lì, giống ai thiếu tiền em ấy không bằng.

Lee Minhyeong càng ngày càng thấy mấy quyết định của cha anh đúng, người có thể xứng đôi với anh, có đủ tư cách mang thai người thừa kế cho Lee gia cũng chỉ có Ryu Minseok.

Chờ Ryu Minseok hoàn toàn ngủ say, Lee Minhyeong mới rời khỏi phòng bệnh.


Ai ngờ mới vừa đi ra đến cửa, liền đụng phải Lee Seongwoong.

Lee Seongwoong nhìn thấy anh, không nói hai lời dương tay liền đánh anh ngay tại chỗ.

Lee Minhyeong né được, nhíu mày nói: "Cha, sao cha lại muốn đánh con?"

Lee Seongwoong chỉ thẳng vào mặt anh, ngón tay run run không ngừng: "Mày ... mày thế mà lại cùng Moon Hyeonjoon đi đăng ký kết hôn. Mày rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Cái loại này người không có gia thế, không học hành,  lớn lên trong hoàn cảnh như thế sao có thể xứng trở thành Lee gia thiếu phu nhân?"

"Thì ra cha đang muốn nói đến chuyện này!" Lee Minhyeong không chút để ý mà nói: "Chỉ là kết hôn mà thôi, lại không phải cả đời đều cột vào cùng nhau. Nếu em ấy còn giống như trước không ngoan không nghe lời, con sẽ chọn thời điểm ly hôn."

Ở trong lòng Lee Minhyeong, hai tờ giấy đăng ký kết hôn kia căn bản vô pháp trói buộc anh.

Không biết Hyeonjoon vì cái gì một hai phải ép kết hôn cho bằng được mới cho đánh dấu, nếu em ấy đã muốn thì cứ thoả mãn là được

"Tao biết mày thích cậu ta, mày có thể cùng cậu ta chơi đùa, tại sao phải kết hôn? Ryu Minseok phải làm sao, nó còn đang mang thai chẳng lẽ mày muốn nó cùng con không danh không phận?"

Lee Seongwoong thật sự không nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ đem Moon Hyeonjoon đi đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ gạo đã nấu thành cơm, có nói cái gì nữa đều là uổng công. Hiện tại điều quan trong chính là bắt hai người ky hôn, sau đó ép Lee Minhyeong cùng Ryu Minseok kết hôn.

"Cha, con chỉ vừa mới  kết hôn, đêm tân hôn còn không trọn vẹn, chuyện ly hôn để sau hẵn nói. Chờ con đánh dấu Hyeonjoon, làm làm em ấy mang thai đến lúc ấy bàn chuyện ly hôn cũng không muộn."

Lee Minhyeong biết tính tình Hyeonjoon, cho cậu một thận phận đổi lấy một Hyeonjoon ngoan ngoãn nghe lời để anh đánh dấu sau đó làm cậu mang thai con của anh, đây mới là mục đích cuối cùng của Lee Minhyeong.

"Ryu Minseok là không sinh con  được sao? Vì cái gì một hai phải là Moon Hyeonjoon sinh con cho mày?"

Lee Seongwoong nói: "Nếu mày muốn có nhiều con, hoàn toàn có thể tìm một omega khác ."

"Nói như thế nào thì con cũng đã cùng Hyeonjoon ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhất thời không thể bỏ em ấy đi như vậy được."

Lee Minhyeong cười đến bất cần đời: "Tạm thời đem em ấy lưu tại bên người chơi đùa, ngày nào đó chơi chán rồi, cha có bắt con giữ em ấy lại thì con cũng sẽ không làm. Tính tình em ấy quá cường thế, nếu làm tình nhân nuôi dưỡng ở bên ngoài ngẫu nhiên chơi chơi còn có thể, chứ để nuôi dưỡng ở trong nhà thì đúng thật không đủ tư cách."

"Mày biết là được!" Lee Seongwoong bớt tức giận giọng điệu có chút hòa hoãn, cảnh cáo nhìn về phía Lee Minhyeong, "Tin tức mày kết hôn cùng Moon Hyeonjoon, ngàn vạn không được tiết lộ ra bên ngoài. Lee gia không chịu nổi việc mất mặt như vậy! Còn có, làm Moon Hyeonjoon ngậm miệng lại một chút. Đừng tưởng rằng cùng mày kết hôn, là có thể muốn làm gì thì làm."

"Con đã biết!"


Lee Minhyeong nói: "Sao cha còn chưa về nghỉ ngơi?"

"Ryu Minseok còn ở bệnh viện, làm sao cha yên tâm trở về?" Lee Seongwoong trầm giọng nói: "Mấy ngày nay con ở lại bệnh viện đi, chăm sóc nó cho tốt!"

"Con và Hyeonjoon vừa mới kết hôn, con không thể ở lại chăm cậu ta được."

Lee Minhyeong còn nhớ tới việc đánh dấu Hyeonjoon, không nhanh chóng làm Hyeonjoon mang thai con của anh, nói không chừng ngày nào đó tiểu gia hỏa không nghe lời này liền chạy mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro