Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Omega

Bàn tay dừng lại bên người siết chặt, dùng sức từ cổ họng nghẹn ứ thốt ra một câu: "Tôi cầu xin anh!"

Một quỳ này của Hyeonjoon, làm Lee Minhyeong cả người thoải mái. Ham muốn chinh phục trong cơ thể tại thời điểm này thoả mãn đến cực đại.

Đáy mắt anh tràn ngập ý cười, hai chân vắt chéo, đầu mũi giày chạm đến cằm cậu nâng mặt Hyeonjoon lên.

Lee Minhyeong cúi người, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hỏi: "Cầu xin ai?"

Lòng bàn tay siết chặt móng tay đâm sâu vào da thịt, từ các kẽ hở chảy ra một dòng máu đỏ tươi, nhưng cậu tựa như không còn biết đau đớn. Cố nén phẫn nộ xuống đáy lòng, bờ môi mím chặt khẽ giật giật, khó khăn mở miệng.: "Lee Minhyeong, tôi cầu xin anh!"

Thân là Alpha, ở đất nước này là sự tồn tại cao quý nhất, lại bị người ta bẻ gãy từng chút từng chút tự tôn một, rồi tuỳ ý dẫm đạp cậu hết lần này đến lần khác.

Đáy lòng Hyeonjoon có khuất nhục, có không cam lòng, giờ phút này cậu thậm chí muốn đi chính tay giết chết Lee Minhyeong.

Nhưng cuối cùng, vẫn là nhịn xuống! Cậu không thể để cảm xúc chi phối, không thể phản kháng, Han Wangho cùng Han Taehoon vẫn còn ở trong tay Lee Minhyeong.

Anh ta muốn lấy mạng của bọn họ, quả thực dễ như trở bàn tay. Không thể lại vì tự bảo vệ mình mà hi sinh bạn bè nữa.

Lee Minhyeong tựa hồ cũng không vừa lòng. Moon Hyeonjoon tuy rằng quỳ trước mặt anh cầu xin, nhưng đáy mắt cậu vẫn không có một chút khuất phục nào.

Đây không phải thứ anh muốn nhìn thấy, điều mà Lee Minhyeong muốn là một Moon Hyeonjoon biết nghe lời tuỳ ý cho hắn sắp xếp, sai khiến.

"Em đang cầu xin tôi bằng cái thái độ thờ ơ như vậy sao?"

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Hyeonjoon cắn chặt môi, máu chảy vào miệng cậu đem nuốt vào trong bụng, hóa thành hận thù ngày càng mãnh liệt.

Cậu hận Lee Minhyeong, chưa bao giờ hận hắn nhiều đến như vậy.

Lee Minhyeong trầm giọng: "Lấy lòng tôi! Tôi vui vẻ, tự nhiên sẽ thả bọn họ."

Hyeonjoon mở to đôi mắt, đồng tử u ám đến đang sợ. Đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng không phát ra thêm lời nào. Đem toàn bộ những lời mắng chửi đều nuốt ngược lại bên trong.

Lee Minhyeong muốn ở đây làm nhục cậu, Hyeonjoon biết rất rõ ràng. Mà cậu ngoại trừ nhẫn nhịn thì đã không còn cách nào khác.

Hiện tại cậu không đủ sức để chống lại Lee Minhyeong.

Hyeonjoon dùng hai đầu gối đi đến chỗ anh, ngón tay chạm đến eo của Lee Minhyeong, cậu ngẩng đầu lên, con ngươi đen phát sáng: "Anh muốn tôi làm như thế nào?"

Không phải muốn cậu phải nhục nhã sao? Vậy đến đây đi!

Một ngày nào đó, cậu sẽ đem hết tất thảy thống khổ ngày hôm nay trả lại cho anh toàn bộ.

Lee Minhyeong đã lâu lắm rồi mới thấy nét lấy lòng mình của Hyeonjoon liền hưng phấn dâng trào. Anh rất thích một Moon Hyeonjoon như vậy.

Lee Minhyeong dùng tay ngãi nhẹ dưới cằm Hyeonjoon y như đang trêu đùa với một con mèo: "Em trước đây lấy lòng tôi như thế nào thì bây giờ làm như thế là được."

Trước kia lấy lòng là đôi bên yêu đương thân mật, hiện tại lấy lòng, bất quá là ham muốn chinh phục quấy phá mà thôi.

Nếu nói, trước kia Hyeonjoon còn tin tưởng Lee Minhyeong thực sự yêu cậu, thì hiện tại cậu thật sự không tin.

Hyeonjoon chết lặng dựa vào đầu gối anh, động thủ cởi bỏ thắt lưng của Lee Minhyeong. Khoá quần được mở ra, Hyeonjoon cúi đầu ....

Biểu tình của Lee Minhyeong cứng lại, hô hấp đều rối loạn. Hai người ở thời điểm yêu đương nồng cháy nhất, thì Moon Hyeonjoon đều không thích vì anh làm loại sự tình này.

Hôm nay như vậy trực tiếp khẩu giao, làm máu nóng trong người Lee Minhyeong đều muốn sôi trào.

"Có phải như vậy hay không, anh liền buông tha Han Wangho cùng Han Taehoon?"

Hyeonjoon đột nhiên tạm dừng, làm Lee Minhyeong cực kỳ bất mãn, anh dùng sức ấn đầu Hyeonjoon xuống đầu, đồng thời ra lệnh cho đám vệ sĩ: "Dẫn bọn họ đi ra ngoài!"

Vệ sĩ dừng lại động tác, kéo Han Wangho cùng Han Taehoon ra khỏi sân.

Cửa sắt ầm ầm đóng lại, trong nháy mắt Lee Minhyeong thả xích cho con thú bên trong người mình ra. Anh đem Hyeonjoon kéo qua tới, ấn ở trên bàn đá, dùng sức xâm nhập thân thể cậu.

Không biết qua bao lâu, trong viện mới tính khôi phục dáng vẻ yên tĩnh ban đầu. Một trận gió thổi qua, thổi tan không khí tràn ngập ái muội. Lee Minhyeong bế Moon Hyeonjoon đã bị mình làm cho hôn mê, bước ra khỏi khoảng sân nhỏ.

Đi ngang qua Han Wangho, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua y, mang theo cảnh cáo.

Hyeonjoon nằm trong vòng tay Lee Minhyeong vì bị xóc nảy làm tỉnh lại, mở to mắt, nhìn đến nơi xa núi cao nối tiếp nhau.

Rõ ràng là rất gần, nhưng tại tai thời điểm này, lại giống như xa xôi không thể với tới.

Núi cao biển rộng, muốn tự mình đi khám phá mọi nơi nhưng cho tới nay chỉ là mộng tưởng chung quy là không thể thực hiện.

Một chiếc màu đen Maybach ngừng ở ven đường, cách cửa mở ra, như là quái thú há miệng đầy máu muốn nuốt Hyeonjoon vào trong.

Cậu biết, cậu phải đi về đối mặt với vận mệnh thuộc về chính mình

Lee Minhyeong đi rồi, mang theo cả Moon Hyeonjoon.

Tiểu sơn thôn lại khôi phục đến nguyên bản yên lặng, nhưng tâm Han Wangho lại thật lâu không thể bình tĩnh. Ở trong sân, y nhìn thấy Lee Minhyeong tàn bạo, cố chấp không chịu buông tha Hyeonjoon như thế nào.

Han Wangho bỗng nhớ tới một người khác cũng giống như vậy, Jeong Jihoon.

Ký ức như thác nước tràn về, vô số hình ảnh ở trong đầu quay cuồng, như là hồng thủy đem vẻ nguỵ trang kiên cường của y đánh tan từng chút một.

"Han tiên sinh, cậu mang thai!"

"Bác sĩ, tôi không muốn đứa con này. Giúp tôi bỏ nó!"

"Cậu thân thể vẫn luôn không tốt, đứa nhỏ này không thể bỏ được!"

"Nhưng tôi vẫn còn đang đi học!"

"Nếu cậu khăng khăng muốn bỏ đứa con, tử cung sẽ bị hao tổn nặng nề, rất có thể sau này sẽ đánh mất khả năng sinh con."

Đối với Omega mà nói, không có khả năng sinh đẻ về sau rất khó tìm đến một nửa kia. Sẽ không có ai muốn ở bên một omega không thể sinh con nối dõi cho mình.

Mấy tháng sau, Han Wangho sinh con.

Vì không muốn ảnh hưởng việc học, vì muốn có con có hộ khẩu được làm giấy khai sinh liền lấy danh nghĩa con của anh trai.

Những đau đớn đó vốn là chuyện đã qua nay lại ùa về làm Han Wangho cả người đều ở phát run, đáy mắt tràn ngập thống khổ cùng sợ hãi.

Nếu Jeong Jihoon biết thân thế của Han Taehoon có thể hay không sẽ tới đoạt con của y đi?

Nếu thực sự có một ngày như vậy, y căn bản không có năng lực cùng Jeong Jihoon tranh đoạt quyền nuôi nấng con.

Han Wangho cuống quít từ trên giường xuống dưới, ở gầm giường móc ra một cái hộp sắt, mở ra bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Jeong Jihoon, còn cả những mẩu tin tức mà y thu thập được về người đó nữa. Nhiều năm như vậy, Han Wangho vẫn luôn cất giữ mấy thứ này. Không nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, y căn bản không thể quên được Jeong Jihoon.

Han Wangho lấy ra bật lửa, đôi tay run rẩy đánh vài lần mới châm được, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong nháy mắt thiêu rụi đống ảnh.

Hình ảnh của Jeong Jihoon dần biến mất, cuối cùng thành một đống màu đen hôi. Han Wangho nhắm mắt lại, che lại đáy mắt chua xót. Cũng nên kết thúc thôi mong rằng đời này không gặp lại.

Chờ ngọn lửa tắt toàn bộ, Han Wangho bưng chậu đem bên tro tàn bên trong đổ vào thùng rác. Y đi đến sân nhỏ, mang theo thuốc cho khoai tây.

Khoai tây bị vệ sĩ của Lee Minhyeong đá một cước, trên đùi bị thương khá nặng.

Trong lúc chăm sóc cho khoai tây, Han Wangho căn bản không chú ý tới, Han Taehoon ở thùng rác nhặt được nửa bức ảnh.

Đó là ảnh chụp Jeong Jihoon, ảnh một góc bị cháy đen, nhưng khuôn mặt của Jeong Jihoon vẫn thực rõ ràng.

Han Taehoon ngồi dưới đất, giơ ảnh chụp nhìn trong chốc lát, lẩm bẩm nói: "Chú này hảo soái, đẹp quá đi!"

Ma xui quỷ khiến, Han Taehoon đem ảnh chụp nhét vào túi áo.

Tháng chín ở thủ đô, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quế nhàn nhạt, hòa tan với gió thu mang theo cảm giác tiêu điều.

Máy bay chậm rãi hạ cánh, tiếp viên hàng không mở cửa cabin.

Lee Minhyeong một thân áo gió đen, chậm rãi từ trên phi cơ đi xuống. Trong lòng ngực ôm một người, là Moon Hyeonjoon.

Cái vòng cổ lúc còn ở sơn trang vẫn còn mang ở trên cổ Hyeonjoon, vòng da nạm kim cương, dưới ánh nắng chiếu rọi có chút yêu mị.

Theo bước chân của Lee Minhyeong, dây xích trên vòng cổ phát ra tiếng vang thanh thúy, thời khắc nhắc nhở Moon Hyeonjoon hiện tại cậu có bao nhiêu ti tiện.

Lee Minhyeong mới vừa xuống phi cơ, mấy tên vệ sĩ liền chạy đến, cung kính cúi đầu nói: "Lee thiếu!"

Này là mấy vệ sĩ ngày thường hay đi theo Lee Seongwoong, Lee Minhyeong hiểu rất rõ mục đích bọn họ tới đây.

"Lee thiếu, Lee tiên sinh muốn ngài về nhà một chuyến." Vệ sĩ nhìn thoáng qua Moon Hyeonjoon đang ở trong lòng ngực Lee Minhyeong, thấp giọng nói: "Lee tiên sinh còn nói, muốn ngài về một mình."

Hyeonjoon nghe rất rõ ràng từng lời của người kia, cậu trong lòng cười lạnh.

Lee Seongwoong chướng mắt cậu, việc này cậu biết rõ.

Đã từng bị Lee Seongwoong nhục mạ, ông ta nói cậu là coi trọng thân phận địa vị của Lee Minhyeong nên mới cùng anh ở bên nhau.

Khi đó, Hyeonjoon vì muốn làm Lee Seongwoong đồng ý cho hai người qua lại cố nhịn, thế nhưng đổi lại ông ta bắt cậu quỳ, còn ép Hyeonjoon ký một thoả thuận không được nhận một đồng nào từ Lee Minhyeong cũng như nhà họ Lee

Nhớ tới trước kia sự, Hyeonjoon cảm thấy chính mình thật đúng là quá ngu xuẩn. Vì một nam nhân không xứng đáng mà phải trả giá nhiều như vậy, kết quả là chỉ nhận lại thương tổn.

Nghe được vệ sĩ nói, Lee Minhyeong mặt vô biểu tình mà nói một câu: "Đã biết!"

Ôm Hyeonjoon lên chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường.

Hyeonjoon ngồi ở trong xe trầm mặc bộ dáng như một con rối gỗ không có linh hồn.

Lee Minhyeong nhéo hàm dưới cậu, cưỡng ép cậu đem mặt chuyển qua đối mặt với chính mình: "Hyeonjoon, ngoan ngoãn nghe lời! Đừng lại nghĩ đến việc chạy trốn!"

Hyeonjoon trên mặt không có bất luận biểu tình gì, ánh mắt đờ đẫn.

Lee Minhyeong quơ quơ tay trước mặt cậu, "Như thế nào lại không nói? Tôi không thích em như vậy."

Hyeonjoon nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, hơi hơi mỉm cười.

Nụ cười này cậu, phảng phất làm thiên địa đều vì nó mà thất sắc.

Lee Minhyeong hô hấp cứng lại, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực vô cùng. Anh đã rất lâu không có nhìn thấy nụ cười như vậy của Hyeonjoon, trong nháy mắt như bị đoạt mất hồn phách.

"Lee thiếu thích tôi làm như thế nào, tôi đều có thể vì ngài mà diễn ra cho bằng được!"

Lời nói của Moon Hyeonjoon giống như một chậu nước lạnh hướng tới Lee Minhyeong mà đổ, lòng tràn đầy vui mừng đều bị đánh tan không còn gì.

"Em cứ nhất quyết một hai phải làm cho tôi ngột ngạt khó chịu như vậy sao?"

Lee Minhyeong tay tăng thêm lực, gắt gao nắm chặt hàm dưới của Hyeonjoon. Sức lực của anh rất lớn, cằm cậu đau đến tưởng như sắp vỡ vụn.

Người bình thường khả năng đều sẽ đau đến kêu lên thành tiếng rồi, nhưng Hyeonjoon môi mỏng mím chặt, một tia thanh âm cũng chưa từng phát ra.

Chỉ là, gương mặt vốn đã không có chút huyết sắc nay so với tuyết còn trắng hơn.

Lee Minhyeong ánh mắt lạnh lẽo đều đặt ở trên mặt Hyeonjoon, "Ngoan một chút! Nếu không, tôi có rất nhiều biện pháp xử lý em như ngày hôm đó."

Hyeonjoon rũ đôi mắt đen như mực xuống không nhìn anh nữa.

Lee Minhyeong từ trên xuống dưới nhìn cậu, bộ dáng Hyeonjoon mang vòng cổ, thật sự giống như là anh nuôi một sủng vật, có thể tùy ý để anh xâu xé.

Ngón tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Hyeonjoon miết nhẹ: "Chờ em phát tình, tôi liền đánh dấu em! Để cho em sinh con cho tôi, sau đó tôi liền gỡ vòng cổ xuống cho em."

"Nếu chỉ khi sinh con cho anh mới được tháo thì tôi nguyện đeo nó cả đời."

Thái độ củaHyeonjoon làm Lee Minhyeong thực bực bội.

Nhưng anh nghĩ lại, vòng cổ có máy định vị, hơn nữa nó được làm từ chất đặc thù, không có chìa khóa căn bản không thể tháo ra.

Hyeonjoon vốn không có cơ hội đang chạy trốn.

Nếu về sau Hyeonjoon mang thai, lại một lòng nghĩ chạy trốn chẳng phải càng làm anh sốt ruột hơn sao.

"Đừng có nói mấy lời như vậy nữa!"

Lee Minhyeong cong khóe môi thành một nụ cười nhẹ, thanh âm đều so với vừa rồi thì ôn hòa rất nhiều, có thể mang theo vài phần ít ôn nhu.

Hyeonjoon cũng không muốn chọc anh để rước phiền phức cho mình nữa.

Trước kia, cậu ở với Lee Minhyeong luôn ôn nhu nhường nhịn anh đến phát mệt.

Một người chịu quá nhiều thương tổn, sẽ không muốn nhớ nữa. Hiện tại cậu thật sự không tin! Hyeonjoon không thể quên được những lý ức đau khổ đó.

Xe hơi chạy ở quốc lộ, bên trong xe không khí an tĩnh dị thường.

Lee Minhyeong không hỏi, thì Hyeonjoon liền không nói lời nào.

Cuối cùng chính Lee Minhyeong là người nhịn không nổi, anh cường ngạnh đem Hyeonjoon ôm vào trong lòng ngực.

"Trước kia em không phải thích nhất quấn lấy tôi sao? Hiện tại đây là làm sao vậy?"

Lee Minhyeong cúi đầu, ngửi hương vị trên người Hyeonjoon, thích ý nheo lại đôi mắt.

Nhớ tới mùi vị tinh tố tức của cậu sau khi trở thành Omega, Lee Minhyeong ham muốn chinh phục từ đáy lòng liền như thế nào cũng áp xuống được.

Anh rất đắc ý nhếch lên khóe miệng. Đem Hyeonjoon từ Alpha biến thành Omega, quả là một việc làm đem lại thành tựu lớn. Đây là omega của riêng Lee Minhyeong này.

Trước kia cậu rất thích quấn lấy Lee Minhyeong nằm trong lòng anh hương thụ nhưng hiện tại chỉ có sự chán ghét.

Hyeonjoon nhìn người kia, mím chặt môi.

Môi của Hyeonjoon vô cùng hoàn mỹ, rất hấp dẫn, Lee Minhyeong nhịn không nổi cúi đầu hôn lên môi cậu.

Tinh tố tức Alpha của Lee Minhyeong làm Hyeonjoon theo phản xạ có điều kiện đầu quả tim phát run.

Tinh tố tức Omega sẽ hấp dẫn Alpha, đồng thời tinh tố tức Alpha cũng sẽ hấp dẫn Omega. Sau khi trở thành Omega, Hyeonjoon đối với tinh tố tức của Lee Minhyeong càng thêm mẫn cảm.

Rốt cuộc hai người từng có rất nhiều năm thân mật tiếp xúc, cậu đã quen hương vị trên người Lee Minhyeong

Bị Lee Minhyeong hôn, làm trong đầu Hyeonjoon càng ngày càng hỗn độn.

"ưm ... "

Cậu giãy giụa, nhưng Lee Minhyeong lại dùng lực đem cậu ấn ở trong lòng ngực, càng hôn càng sâu. Thẳng đến khi Hyeonjoon cả người xụi lơ dựa vào trong lòng ngực anh, Lee Minhyeong mới hài lòng buông cậu ra.

Hyeonjoon nhẹ thở phì phò, mở to mắt, liền nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự đắc ý của Lee Minhyeong. Giống như một cái cái tát ở trên mặt, nóng rát đau đớn. Hyeonjoon vẫn là dễ dàng khuất nhục trước Lee Minhyeong, luôn miệng nói hận Lee Minhyeong, nhưng vẫn bị một nụ hôn của anh mê hoặc.

Lee Minhyeong vuốt cổ tay của cậu, nơi đó là vị trí của tuyến thể. Không cần bao lâu nữa, anh có thể đánh dấu Hyeonjoon, làm cậu sinh con cho chính mình.

Nghĩ đến đây, tâm tình Lee Minhyeong tốt hơn rất nhiều, cũng không làm khó Hyeonjoon nữa.

Sau khi trở lại biệt thự, Hyeonjoon liền bị nhốt ở trong phòng ngủ. Lee Minhyeong thay quần áo, mang theo vệ sĩ trở lại đại trạch nhà họ Lee.

Moon Hyeonjoon từ sau khi rời khỏi thành phố X, Lee Minhyeong vẫn luôn thực thành thật, không có gióng trống khua chiêng đi tìm người.

Lee Seongwoong còn tưởng rằng con trai mình đã nghĩ thông quyết định buông tay rồi. Lại không nghĩ tới, Lee Minhyeong đột nhiên liền đem Moon Hyeonjoon mang về tới.

Đối với Moon Hyeonjoon, Lee Seongwoong một tia hảo cảm đều không có, hắn cảm thấy Moon Hyeonjoon căn bản không xứng làm Lee thiếu phu nhân.

Kể cả trở thành tình nhân của Lee Minhyeong cũng không có đủ tư cách.

Nhìn thấy Lee Minhyeong trở về, Lee Seongwoong trầm giọng quát: "Nếu con mà dám để cho nam nhân kia vào cửa, cha hiện tại liền đem con trục xuất khỏi gia môn."

Lee Minhyeong ngồi ở trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo, không chút để ý mà nói: "Cha muốn con cưới Ryu Minseok, con cũng đã đáp ứng rồi. Chuyện khác, cha có thể hay không đừng nhúng tay vào?"

"Con cùng Ryu Minseok đính hôn đã bao lâu? Hai tháng. Ryu Minseok dã phát tinh trong khoảng thời gian này rất nhiều lần, con vì cái gì không đánh dấu nó?"

Lee Seongwoong sắc mặt xanh mét, đối Lee Minhyeong hạ tối hậu thư: "Hoặc là đánh dấu Ryu Minseok, làm nó mang thai. Hoặc là cha hiện tại liền phái người đem Moon Hyeonjoon mang đi."

"Cha như thế nào cứ luôn không thể chấp nhận Hyeonjoon?" Lee Minhyeong nhíu mày: "Con sẽ đánh dấu Hyeonjoon, làm cho em ấy sinh con có cái gì không được? Hyeonjoon lại không phải sẽ không sinh được con?"

"Moon Hyeonjoon kia thì tính là cái thứ gì? Nó không có tư cách sinh hạ người thừa kế cho Lee gia."

Lee Seongwoong ngữ khí ra lệnh không chút thoả hiệp ra lệnh: "Hôm nay là ngày Ryu Minseok phát tinh, con phải đánh dấu nó cho cha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro