Chương 16: Hi vọng
Moon Hyeonjoon mất tích rồi!
Đột nhiên không thấy trong bệnh viện!
Lee Minhyeong điều tra camera, lật tung toàn bộ thủ đô cũng không tra được tung tích của Hyeonjoon.
Tìm tới Park Jaehyuk, điều tra tất cả bất động sản dưới danh nghĩa anh ta, nhưng vẫn không tìm được Hyeonjoon.
Park Jaehyuk một mực chắc chắn chuyện Hyeonjoon mất tích không liên quan đến anh ta.
Lee Minhyeong giam lỏng anh ta ba ngày, lại không cậy ra được bất kỳ tin tức có ích nào từ trong miệng anh ta, chỉ có thể thả người.
Hyeonjoon cứ im hơi lặng tiếng biến mất như vậy.
Khách sạn, nhà nghỉ lớn nhỏ ở thủ đô đều bị người của Lee Minhyeong điều tra, nhà ga và công ty hàng không cũng luôn có người túc trực, chỉ chờ Hyeonjoon chui đầu vào lưới. Nhưng chẳng đợi được gì, trái lại khiến cho lòng người bàng hoàng.
Quý tộc thượng lưu đều nghe nói, rằng người tình mà cậu Lee cưng chiều nhất chạy trốn, chọc giận vị quý thiếu thế gia tính tình nóng nảy này. Trong cơn giận dữ của Lee Minhyeong, ngày ở thủ đô tựa như càng thêm âm u lạnh lẽo tiêu điều.
Không giống với tình hình căng thẳng ở thủ đô, tháng mười của thành phố X vô cùng xinh đẹp. Hàng cây ngân hạnh thẳng tắp hai bên đường, lá cây đã dần chuyển sang màu vàng, màu xanh lá cây đậm phối với màu vàng nhàn nhạt, trong sức sống tràn trề phảng phất chút ưu sầu của luân hồi, cảnh thu như vậy khiến cả thành phố thêm trầm lắng.
Hyeonjoon đã có thể xuống giường bước đi, sức khỏe khôi phục rất nhanh. Cậu ngẩng đầu nhìn chim bay nơi chân trời, tâm trạng chưa bao giờ nhẹ nhõm thoải mái đến vậy. Gió nhẹ thổi qua, trong không khí ngập tràn mùi thơm thoang thoảng của hoa quế. Mấy ngày nữa là Trung Thu, người hầu đang hái hoa quế làm bánh.
Trong lúc rảnh rỗi, Hyeonjoon ngồi trên ghế ở vườn hoa, nhìn người hầu hái hoa quế.
Có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, Hyeonjoon quay đầu, đối mặt với vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Choi Wooje: "Đàn anh, sức khỏe sao rồi?"
"Đỡ nhiều rồi!" Hyeonjoon mỉm cười.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Hyeonjoon rạng ngời rực rỡ, khiến cho trái tim Choi Wooje đập thình thịch, bất giác nhìn thẳng vào mắt cậu.
Bị ánh mắt nhiệt tình của Choi Wooje nhìn chăm chú, Hyeonjoon có ngốc cũng nhận ra gì đó.Cậu thầm kinh ngạc, không ngờ Choi Wooje lại có suy nghĩ đó với cậu. Hyeonjoon dời mắt nhìn về phía cảnh vật nơi xa, trong lòng hơi bối rối.
Cảm nhận được thay đổi về cảm xúc của Hyeonjoon, Choi Wooje hoảng hốt gục đầu xuống, bàn tay buông ở bên người nắm chặt rồi lại buông ra... sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, dường như cậu ta đã đưa ra quyết định cuối cùng, lấy can đảm vòng qua trước người Hyeonjoon, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Đàn anh, em thích anh! Cho em một cơ hội, để em chăm sóc anh được không?."
Hyeonjoon hơi sững sờ, không ngờ Choi Wooje lại trực tiếp tỏ tình mình như vậy.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, cậu cảm kích nói: "Choi Wooje, cảm ơn cậu đã thích tôi! Nhưng gần đây tôi thật sự không còn lòng dạ yêu đương."
Bốn năm yêu nhau với Lee Minhyeong, Hyeonjoon hao hết tâm tư, cuối cùng khiến bản thân thương tích đầy mình. Bây giờ cậu thật sự không dám dây vào tình yêu nữa.
Choi Wooje không bởi vì cậu từ chối mà từ bỏ, tiến lên một bước, nghiêm túc nói: "Đàn anh, chúng ta có thể chậm rãi phát triển từ tình bạn. Bước từng bước một, nếu như sau này phát triển tốt, lại từ bạn bè trở thành người yêu. Nếu như sau này anh vẫn không thích em, vậy chúng ta vẫn là bạn bè."
"Cậu không cần như vậy!" Đáy lòng Hyeonjoon vừa cảm động vừa áy náy.
Tựa như từ chối một người nghiêm túc và ưu tú như vậy sẽ trở thành tiếc nuối cả đời. Nhưng cậu không thể bởi vì cảm kích mà ở bên Choi Wooje, đây là không tôn trọng đối với Choi Wooje.
"Em biết anh vừa rời khỏi một cuộc tình, tạm thời không cách nào tin tưởng bất kỳ ai nữa, không sao, em có thể chờ."
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Choi Wooje vô cùng rạng rỡ.
Hyeonjoon đột nhiên cảm thấy, thế gian này còn rất nhiều thứ xinh đẹp, chỉ khi sống tiếp mới có thể cảm nhận được từng giây từng phút của sinh mệnh.
Tết Trung Thu, khách sạn Bốn Mùa của thành phố X tổ chức bữa tiệc hóa trang cỡ lớn. Từ khi đến đây, cậu chưa từng ra khỏi nhà, Choi Wooje sợ cậu ở nhà buồn bực, cố ý tìm vé vào bữa tiệc, dự định cho Hyeonjoon đi điều chỉnh tâm trạng.
Khi nhìn thấy vé vào, Hyeonjoon không hề muốn đi.
Cậu lo lắng nói: "Lee Minhyeong sẽ không bỏ qua cho tôi, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn đừng nên lộ diện. Chờ xử lý xong thủ tục, tôi sẽ ra nước ngoài, không gây phiền phức cho cậu nữa."
Choi Wooje lại không lo lắng như cậu: "Đàn anh, anh yên tâm! Nơi này là địa bàn của anh em, cho dù Lee Minhyeong có thủ đoạn thông thiên ở thủ đô, tay anh ta cũng không thò được tới nơi này. Nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều tiết mục giải trí thú vị, chúng ta đi mở mang tầm mắt một chút."
Choi Wooje như một đứa trẻ chưa lớn, hoạt bát sinh động. Dưới sự lôi kéo của cậu ta, tâm trạng Hyeonjoon cũng thả lỏng xuống, cậu quyết đến bữa tiệc thư giãn. Tiệc hóa trang không lộ mặt, Hyeonjoon cũng không sợ có người nhận ra cậu.
Người hầu đưa tới rất nhiều lễ phục vũ hội để Hyeonjoon lựa chọn, cuối cùng Hyeonjoon chọn một bộ lễ phục màu đen mang phong cách trung cổ Bắc Âu.
Dáng người Hyeonjoon rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, dây thắt eo của lễ phục càng tôn lên vòng eo cứng rắn hoàn mỹ, nổi bật lên vẻ cao quý ưu nhã của cậu.
Choi Wooje thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy trang phục Hyeonjoon, lập tức bị hấp dẫn không dời được mắt. Vẻ ngoài Hyeonjoon vốn đã đẹp, tướng mạo đẹp trai nhưng không mất đi sự tinh xảo, chú trọng ăn mặc một chút là cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Choi Wooje không keo kiệt khen ngợi: "Đàn anh, anh đẹp trai quá!"
Hyeonjoon cong môi cười: "Cậu cũng không kém."
Choi Wooje là kiểu chàng trai tỏa nắng, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng sinh động mà thân thiết.
Hôm nay cậu ta mặc lễ phục kiểu Trung Hoa, viền áo và cổ áo được thêu hoa văn. Quần áo mặc trên người cậu ta, mang lại cảm giác hiên ngang khí thế. Sau khi được Hyeonjoon khen ngợi, Choi Wooje càng vui vẻ hơn.
Cậu ta đưa mặt nạ trong tay qua, đó là một chiếc mặt nạ có cánh thiên sứ, hai cái cánh, một đen một trắng.
Là kết hợp giữa thiên sứ đen và thiên sứ trắng, bóng tối và ánh sáng dung hòa hoàn mỹ trên một chiếc mặt nạ: "Đàn anh, em cảm thấy chiếc mặt nạ này vô cùng thích hợp với anh!"
Hyeonjoon nhận mặt nạ, đưa lên trên mặt. Mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt cậu, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Mà mặt nạ Choi Wooje đeo lại là mặt nạ thằng hề, giọt nước mắt màu đen từ khóe mắt bên phải trượt xuống gò má.
Mặt nạ thằng hề, một nửa đau buồn, một nửa vui sướng.
Choi Wooje lắc lắc chiếc mặt nạ trong tay mình, cười nói: "Đàn anh, anh có cảm thấy mặt nạ của chúng ta rất xứng đôi hay không! Anh là bóng tối và ánh sáng, em là đau buồn và vui sướng."
"Em muốn mang bóng tối của anh đi, rồi cho anh vui sướng của em."
Lời nói của Choi Wooje giống như một dòng nước ấm rót vào trong trái tim Hyeonjoon, cảm giác ấm áp này khiến cậu mỉm cười: "Choi Wooje, cảm ơn cậu!"
Cảm ơn cậu ở bên tôi trong lúc thế này! Có người bạn như cậu, thật sự rất tốt!
"Đàn anh, đừng khách sáo với em! Cho dù chúng ta không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn bè."
Choi Wooje mỉm cười, nụ cười kia còn ấm áp hơn ánh mặt trời.
"Tôi nợ tiền cậu, tạm thời vẫn chưa trả được. Chờ tôi ra nước ngoài rồi, tôi sẽ nhanh chóng tìm việc làm rồi trả cậu."
Giọng điệu của Hyeonjoon rất chân thành: "Tôi viết giấy nợ cho cậu."
"Chuyện tiền nong không cần gấp gáp." Choi Wooje không thèm để ý xua tay.
Nhưng Hyeonjoon lại vẫn kiên trì, Choi Wooje đành phải nhận giấy nợ của cậu.
Choi Wooje lái xe chở Hyeonjoon đi vào khách sạn Bốn Mùa, sau khi đưa ra thiệp mời, hai người được bồi bàn dẫn đến thang máy đi lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa đóng, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng trước cửa khách sạn.
Lee Minhyeong bước xuống xe, đứng bên cạnh anh là Ryu Minseok với trang phục xoa hoa lộng lẫy.
Ryu Minseok đi tới, khoác lên cánh tay Lee Minhyeong, ghé mắt mỉm cười nói: "Cậu Lee, cảm ơn anh có thể đi tham gia bữa tiệc cùng tôi."
"Cậu vui vẻ là được!" Lee Minhyeong mỉm cười, nhưng nụ cười rất nhạt, căn bản không chạm đến đáy mắt.
Ryu Minseok làm như không nhìn thấy qua loa lấy lệ của anh, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, trông vẻ rất hào hứng: "Nghe nói trong bữa tiệc có rất nhiều tiết mục thú vị, chúng ta có thể đi thử một chút."
Lee Minhyeong không hứng thú gì, nhưng vẫn nói: "Có thể."
Hai người giao vé vào cho bồi bàn, được bồi bàn dẫn đi vào thang máy.
Moon Hyeonjoon đột nhiên rời đi khiến Lee Minhyeong rất tức giận, trắng trợn lùng bắt ở thủ đô nhưng không có kết quả, bị Lee Seongwoong khiển trách, đồng thời ra lệnh ép anh rút vệ sĩ ở nhà ga và sân bay về.
Lee Seongwoong nhốt Lee Minhyeong trong nhà rất nhiều ngày.
Trong thời gian này, Ryu Minseok phát tình. Nhưng Lee Minhyeong không đánh dấu cậu ta, có điều anh đã đồng ý thử bắt đầu với Ryu Minseok. Lần này đi cùng Ryu Minseok đến thành phố X tham gia tiệc rượu, cũng coi như bày tỏ thái độ của mình với cuộc hôn nhân này.
Dù sao thế lực của nhà họ Ryu ở thủ đô cũng to lớn, nếu như Ryu Minseok có thể trở thành gia chủ nhà họ Ryu, sẽ có trợ giúp rất lớn cho phát triển sau này của nhà họ Lee.
Ryu Minseok là một Omega rất đẹp, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục tốt đẹp khiến toàn thân cậu ta tỏa ra kiêu ngạo và nhã nhặn. Quan trọng là, cậu ta rất dịu dàng nghe lời, lúc nói chuyện luôn mỉm cười, sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, cho người ta cảm giác vô cùng được coi trọng.
Khoảng thời gian ở chung này khiến Lee Minhyeong cảm thấy, Ryu Minseok vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, tốt hơn Moon Hyeonjoon chỉ biết đối nghịch với mình rất nhiều. Lấy cậu ta về nhà làm mợ chủ, sinh con dưỡng cái cho mình cũng không tệ.
Dựa vào điều kiện của anh, muốn cái gì mà không thể chiếm được? Cần gì phải lãng phí thời gian trên người Moon Hyeonjoon? Cưới một Moon Hyeonjoon vừa bướng bỉnh vừa nóng nảy lại không thể sinh con, còn không bằng cưới Omega vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Ryu Minseok này.
Hyeonjoon và Choi Wooje không hề hay biết sự xuất hiện đột ngột của Lee Minhyeong, sau khi hai người tiến vào phòng tiệc thì đứng trên sân thượng nói chuyện phiếm.
Thành phố X cũng giống như thủ đô, bốn mùa rõ ràng, vào mùa thu, dãy núi được phủ lớp lá phong đỏ rực.
Choi Wooje chỉ vào núi non liên miên trùng điệp cách đó không xa, nói với Hyeonjoon bên cạnh: "Đàn anh, phía trước chính là núi SanBaek, nghe nói lá phong ở nơi đó rất đẹp. Ngày mai chúng ta leo núi, anh cảm thấy được không?"
"Tôi vẫn không muốn lộ mặt, như vậy sẽ tốt hơn."
Thủ đoạn của Lee Minhyeong rất tàn nhẫn, chắc chắn mình im hơi lặng tiếng biến mất thế này sẽ chọc giận anh, Hyeonjoon không muốn liên lụy đến Choi Wooje.
"Lee Minhyeong sẽ không bắt anh nữa, bây giờ anh ta đang bận yêu đương với cậu chủ nhà họ Ryu rồi."
Tính cách Choi Wooje hoạt bát, nói thẳng ra luôn, khi nói câu này căn bản không suy nghĩ, hoàn toàn là muốn nói gì thì nói nấy.
Nhưng nói xong rồi cậu ta mới nhận ra không đúng, trên mặt tràn đầy hoảng hốt, giải thích: "Đàn anh... em... em không có ý gì khác."
Hyeonjoon cong môi cười: "Tôi không có ý trách cậu. Lee Minhyeong đã sớm đính hôn với Ryu Minseok, việc này ai ai cũng biết. Tôi và anh ta đã chia tay! Đường ai nấy đi, hai bên vui vẻ, không phải như vậy rất tốt sao?"
"Đàn anh, anh có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi!" Choi Wooje nói: "Chân trời vô số hoa thơm, cớ gì phải đơn phương một nhành hoa. Sau khi rời khỏi Lee Minhyeong, anh sẽ phát hiện trên thế giới này còn rất nhiều tốt."
Đúng vậy! Không chỉ rất nhiều người tốt, mà còn rất nhiều cảnh vật xinh đẹp.
Hyeonjoon nghĩ tới mấy ngày nay mình tuyệt thực tìm đến cái chết, đột nhiên phát hiện mình đúng là ngu ngốc.
Không gì hạnh phúc hơn còn sống. Chỉ có còn sống, mới có hi vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro