Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Trốn thoát

Hyeonjoon thật sự rất đau khổ, cha mẹ không thương cậu, chỉ coi cậu như công cụ kiếm tiền, từ nhỏ đến lớn, cậu không lấy được một chút yêu thương nào từ chỗ của cha mẹ. Cậu cảm thấy mình là sự tồn tại dư thừa.

Mười tám tuổi gặp gỡ Lee Minhyeong, cậu cho rằng đã gặp được ánh sáng đời mình.

Trong hai năm đầu ở bên Lee Minhyeong, Lee Minhyeong thật sự cưng chiều cậu, nâng cậu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở cậu. Khi đó cậu đã cho rằng cuộc tình này có thể đi đến sông cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, nhưng tất cả cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cậu.

Về sau, Lee Minhyeong càng ngày càng không để ý đến cậu, số lần hai người cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều.

Trở thành dáng vẻ bây giờ như thế nào, Hyeonjoon không nhớ rõ nữa. Cậu chỉ biết rằng, một lần rồi một lần cãi vã khiến tình cảm của bọn họ tan vỡ.

Nếu không yêu, vậy cũng đừng tổn thương lẫn nhau. Nhưng vì sao Lee Minhyeong còn muốn trói cậu bên cạnh, hết lần này đến lần khác lấy lý do tình yêu để hành hung.

Hyeonjoon dời đôi mắt trống rỗng nhìn người đàn ông bên cạnh, cánh môi khô cằn tái nhợt giật giật: "Lee Minhyeong, chia tay đi!"

Lee Minhyeong hoàn toàn không ngờ anh lại chờ được câu nói này.

Đêm hôm ấy, Hyeonjoon nói câu này vô số lần.

Mỗi một lần đều nói lên quyết tâm muốn rời xa anh của Hyeonjoon!

"Em đừng hòng mơ tới!" Lee Minhyeong nghiến răng ken két, từng chữ từng đều được nặn ra từ kẽ răng, mỗi chữ đều mang theo tàn nhẫn. Anh bóp mạnh cánh tay Hyeonjoon, nhấc cậu đến trước mặt mình.

"Tôi nói cho em biết, cho dù em chết, tôi cũng không bỏ qua cho em."

Hyeonjoon khẽ cong khóe miệng, nở nụ cười lạnh lùng mà thê lương.

Chết đi! Chết là hết.

Mỗi ngày Hyeonjoon một yếu đi, bác sĩ cũng bó tay hết cách.

Lee Minhyeong đút cậu ăn cơm, một miếng cũng không đút được.

Mỗi ngày dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì, Hyeonjoon nhanh chóng gầy đi, giống một đóa hoa khô héo. Lee Minhyeong vô cùng cáu kỉnh, trong biệt thự cũng ngập tràn mùi thuốc súng.

"Em ấy không ăn cơm thì nghĩ cách cho em ấy ăn, không phải ông là bác sĩ sao? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, ông còn làm bác sĩ thế nào?"

Bác sĩ run rẩy nói: "Cậu Lee, là cậu Moon hoàn toàn không muốn sống nữa."

"Không phải bác sĩ các ông có thể kéo con người ta từ chỗ chết trở về à, ông chữa khỏi cho em ấy cho tôi."

Bây giờ Lee Minhyeong đã mất đi lý trí, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là làm cho Hyeonjoon sống sót.

Bác sĩ lấy hết can đảm nói: "Cậu Moon là tâm bệnh! Cậu ấy ở nơi này không vui vẻ, cho nên mới..."

Lee Minhyeong đưa mắt nhìn khiến bác sĩ không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Trên giường trong phòng ngủ, Hyeonjoon nhắm mắt lại, dáng vẻ yên tĩnh hệt như một con búp bê vải không có linh hồn và sinh mạng.Bởi vì lâu ngày không ăn cơm, khuôn mặt cậu lõm xuống, sắc mặt kém hơn trước kia rất nhiều. Áo ngủ mặc trên người cậu đã trở nên thùng thình, cơ thể dưới lớp áo cực kỳ gầy gò.

Lee Minhyeong rất rõ ràng, nếu như cứ mặc cho Hyeonjoon tiếp tục như vậy, rất có thể cậu sẽ chết.

Đúng như bác sĩ nói, Hyeonjoon không có bất kỳ suy nghĩ muốn sống nào nữa, dù y thuật cao minh đến đâu, bác sĩ cũng không cứu được một người một lòng muốn chết.

"Hyeonjoon, em cứ muốn rời khỏi tôi như vậy sao?"

Ý thức của Hyeonjoon đã rất mơ hồ, nhưng nghe thấy câu nói này của Lee Minhyeong, cậu lại mở to mắt, giật giật khóe môi tái nhợt: "... Ừ!"

Một chữ 'ừ' yếu ớt, nhưng lại như một viên đạn bắn thẳng vào trong trái tim Lee Minhyeong.

Đau đớn dữ dội khiến giữa trán anh nhuộm đầy tàn nhẫn: "Ở cùng tôi bốn năm, em không có chút xíu lưu luyến nào với tôi sao?"

Lee Minhyeong gầm thét, hệt như một con sư tử đang tức giận.

"... Không có!" Giọng nói yếu ớt của Hyeonjoon lập tức dập tan cơn giận của Lee Minhyeong.

Không có!

Hyeonjoon không còn chút lưu luyến nào với anh, anh còn cưỡng ép gì nữa?

Cưỡng ép cái gì đây?

Lee Minhyeong nghĩ mãi không ra, anh cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hyeonjoon, anh đã biết, người này là của anh!

Chỉ có anh nói không muốn, Hyeonjoon không có quyền nói rời đi!

"Lee Minhyeong... tôi không còn chút lưu luyến gì với anh!"

Tiếng nói của Hyeonjoon rất suy yếu, nhưng giọng điệu rất kiên định, giờ phút này cặp mắt vẫn luôn đờ đẫn trống rỗng kia lấp lóe ánh sáng quật cường.

Lee Minhyeong bị chấn động lùi về sau một bước, siết chặt nắm đấm. Cho dù chỉ giữ lại một cỗ thi thể, anh cũng sẽ không buông tay!

"Đưa em ấy đi bệnh viện!"

Lee Minhyeong lạnh lùng nói: "Nhất định phải cứu sống em ấy."

Xe con rít gào chạy đi, hướng về phía bệnh viện.

Viện trưởng nhận được thông báo, mang theo đội ngũ chữa bệnh chờ ở cửa bệnh viện từ sớm.

Xe con dừng trước cửa bệnh viện, cáng cứu thương lập tức được đẩy lên trước, viện trưởng nghênh đón, lên tiếng: "Cậu Lee, đã chuẩn bị xong cáng cứu thương!"

Lee Minhyeong không nói một lời, xanh mặt đặt Hyeonjoon lên cáng cứu thương.

Park Jaehyuk được mời đến bệnh viện giao lưu học thuật, vừa ra cửa đã nhìn thấy Hyeonjoon nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt anh ta chấn động, sải bước lại gần.

Mấy ngày không gặp, Hyeonjoon gầy đến không nhận ra, trên mặt đều là tử khí xám xịt.

Thấy cảnh này, Park Jaehyuk tiến lên tung cú đấm về phía Lee Minhyeong: "Cậu đã làm gì cậu ấy?"

Là Alpha ưu tú nhất, Lee Minhyeong dễ dàng né tránh công kích của Park Jaehyuk.

Vệ sĩ bước lên trước ngăn cản Park Jaehyuk.

"Lee Minhyeong, cậu đã làm gì cậu ấy? Nếu cậu đã không thích cậu ấy, vậy đừng hành hạ cậu ấy nữa!"

Park Jaehyuk chửi ầm lên: "Cậu cái đồ cầm thú! Hyeonjoon vì cậu mà cố gắng nhiều như vậy, cậu lại đối xử với cậu ấy như thế!"

"Chuyện giữa tôi và em ấy, anh không có tư cách hỏi tới."

Ánh mắt Lee Minhyeong giống như đóng băng, anh nhìn về phía viện trưởng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cứu người!"

Viện trưởng lập tức hoàn hồn, kêu gọi nhân viên y tế đưa Hyeonjoon vào phòng cấp cứu.

Lee Minhyeong đi đến trước mặt Park Jaehyuk, lạnh lùng nhìn anh ta, nói với vệ sĩ: "Thả anh ta ra!"

Vệ sĩ buông tay ra rồi lùi sang một bên.

"Lee Minhyeong, cậu hành hạ Hyeonjoon chưa đủ sao? Cậu còn muốn lấy mạng cậu ấy? Rõ ràng cậu ấy là một Alpha, tại sao phải chịu đựng sỉ nhục và ức hϊếp của cậu? Cậu chỉ biết lo cho bản thân mình, một lòng muốn biến cậu ấy thành Omega. Cậu căn bản không nghĩ cho cảm nhận của cậu ấy. Nếu như cậu thật sự để ý đến cậu ấy, cậu sẽ không tàn nhẫn với cậu ấy như vậy."

Park Jaehyuk trút hết căm giận dưới đáy lòng ra.

Trước kia anh ta không dám nói, bây giờ Hyeonjoon sắp mất mạng rồi, anh ta cũng không quan tâm gì nữa, xả hết tức giận trong lòng.

"Nếu như tôi không yêu em ấy, tôi đã không biến em ấy thành Omega."

Nghe thấy lời nói của Lee Minhyeong, trên mặt Park Jaehyuk toát vẻ khϊếp sợ. Anh ta cảm thấy Lee Minhyeong đúng là đồ điên! Một tình yêu chỉ lo nghĩ đến bản thân, sao có thể gọi là một tình yêu đích thực?

"Cậu căn bản không yêu cậu ấy, cậu chỉ yêu bản thân cậu!"

Park Jaehyuk liều mạng hô lên câu này, sau đó tiến lên tung cú đấm về phía Lee Minhyeong.

Nhưng cú đấm của Lee Minhyeong nhanh hơn anh ta nhiều, Park Jaehyuk bị đấm ngã xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Lee Minhyeong từ trên cao nhìn xuống anh ta, lạnh lùng nói: "Về sau cách Hyeonjoon xa một chút, nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Park biến mất khỏi thủ đô."

"Cậu là đồ khốn kiếp!"

Park Jaehyuk tức đến toàn thây run rẩy, nhưng anh ta biết, Lee Minhyeong có khả năng tiêu diệt nhà họ Park.

Lee Minhyeong điên lên, người yêu nhất còn có thể tổn thương, huống hồ là tình địch như anh ta.

Park Jaehyuk bị vệ sĩ chỉnh vô cùng thê thảm, mang theo vết thương chằng chịt bị ném trên đường cái bệnh viện.

Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng trước cửa bệnh viện.Một bóng người nhanh chóng xuống xe, đi về phía Park Jaehyuk.

"Giáo sư Park, ngài sao vậy?"

Choi Wooje cúi người đỡ Park Jaehyuk vết thương chằng chịt dậy.

"Giáo sư Park, tôi đưa ngài vào trong bệnh viện."

Choi Wooje vừa định dìu Park Jaehyuk vào bệnh viện chữa trị, còn chưa kịp bước đi đã bị Park Jaehyuk ngăn lại: "Đừng đi bệnh viện."

Người của Lee Minhyeong đứng chật hành lang bệnh viện, lúc này đi vào, không thể nghi ngờ chính là đụng vào họng súng.

"Nhưng mà, vết thương của ngài rất nặng."

Choi Wooje lo lắng nhìn Park Jaehyuk, thấy Park Jaehyuk kiên quyết lắc đầu với cậu ta, Choi Wooje chỉ có thể đỡ anh ta lên xe của mình.

Park Jaehyuk cầm khăn tay lau vết thương, Choi Wooje hỏi: "Giáo sư Park, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chút va chạm nhỏ." Park Jaehyuk hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tôi vốn muốn đến bệnh viện thị sát, đúng lúc gặp giáo sư ở cửa bệnh viện."

Park Jaehyuk nhíu mày: "Bệnh viện kia là nhà cậu mở?"

"Vâng!" Choi Wooje thấy sắc mặt anh ta khác thường, vội hỏi: "Trong bệnh viện xảy ra chuyện gì?"

"Hyeonjoon đang trong bệnh viện."

Park Jaehyuk đã nghe nói chuyện Choi Wooje cho Hyeonjoon vay năm trăm triệu, biết quan hệ giữa cậu ta và Hyeonjoon cũng không tệ lắm.

"Choi Wooje, tôi có thể cầu xin cậu một chuyện không?"

"Giáo sư Park, ngài nói đi! Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ cố hết sức đi làm."

Thái độ của Choi Wooje rất chân thành, Park Jaehyuk từng dạy cậu ta, cũng phần nào hiểu rõ cậu học sinh này.

Choi Wooje là một người rất chính trực, rất lương thiện.

Park Jaehyuk không giấu nữa, nói: "Cứu Hyeonjoon ra giúp tôi."

Hyeonjoon mở mắt ra, nhìn thấy hồ nước rộng xanh biếc và cành lá xanh um tươi tốt bên ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng trước mắt quá đẹp, tựa như ở trong tranh.

Sau vài giây giật mình ngẩn ngơ, Hyeonjoon dời mắt nhìn xung quanh. Phong cách bày trí với tông màu đen trắng xám, toát lên vẻ sang trọng nhẹ nhàng.

Nơi này rất lạ lẫm, trước kia cậu chưa từng tới bao giờ.

Người hầu đẩy cửa ra, nhìn thấy Hyeonjoon xuống giường, đang vịn vào đầu giường cố gắng đi ra ngoài.

Cô ta lập tức tiến lên khẽ nói: "Cậu Moon, cậu vừa tỉnh lại, không nên tùy tiện đi lại."

Hyeonjoon thấy người hầu rất lạ mặt, không giống như người bên cạnh Lee Minhyeong.

"Đây là nơi nào?"

"Nơi này là thành phố X." Người hầu nói: "Cậu về giường nằm đi, tôi đi gọi cậu chủ nhà tôi đến."

Trên người Hyeonjoon không có chút sức lực nào, đi vài bước đã cảm thấy vô cùng tốn sức.

Cậu cũng không cậy mạnh, trở về giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, một người đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Hyeonjoon cứng đờ, đáy mắt toát vẻ kinh ngạc.

Choi Wooje, sao lại là cậu ta?

"Đàn anh, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Năm nay Choi Wooje vừa lên năm hai, nhỏ hơn Hyeonjoon một tuổi.

"Sao tôi lại ở chỗ này?"

Hyeonjoon nhớ rất rõ ràng, hẳn là cậu vẫn bị Lee Minhyeong nhốt trong biệt thự mới phải.

"Em và giáo sư Park mang anh ra khỏi bệnh viện."

Ánh mắt Choi Wooje nhìn Hyeonjoon rất đỗi dịu dàng: "Nơi này rất an toàn, tốt nhất anh nên ở chỗ này dưỡng bệnh, Lee Minhyeong sẽ không tìm được anh."

Đồng tử Hyeonjoon hơi phóng đại, đáy mắt lóe ra ánh sáng kinh ngạc và hưng phấn.

Cậu thật sự trốn ra rồi? Có phải về sau sẽ hoàn toàn rời xa Lee Minhyeong, sống cuộc sống của người bình thường? Chỉ cần nghĩ tới việc có thể thoát khỏi lồng giam lộng lẫy kia, Hyeonjoon hưng phấn đến độ cả người run rẩy.

'Tự do' giống như một mũi thuốc cường tim tiêm vào trong cơ thể cậu, giúp cậu nhanh chóng khôi phục sức sống.

Tinh thần của Hyeonjoon càng ngày càng tốt.

Nhưng mà, tâm trạng của Lee Minhyeong lại càng ngày càng kém.

----


Hố mới: [Guon] Yêu anh 

Hyeonjoon dùng lòng tin mà Lee Minhyeong dành cho mình, đem anh chuốc say rồi phát sinh quan hệ.

Cậu không ngần ngại dùng những tấm ảnh đó ép anh ở bên mình bao năm, chỉ hi vọng thời gian có thể khiến quan hệ của hai người tốt hơn. Nhưng Hyeonjoon sai rồi!!!!

Lee Minhyeong có yêu Moon Hyeonjoon không? Cái này không một ai biết, nhưng chỉ cần nhìn cách hắn chịu để cậu ta dùng mấy tấm ảnh đó giữ chân bao năm là hiểu, người kia  ở trong lòng hắn không đơn giản.

Lee Minhyeong là ai, nếu hắn không ngầm cho phép thì Moon Hyeonjoon kia có thể sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro