Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tâm bệnh

Jeong Jihoon sà vào ghế sofa trong phòng bao, nhìn Lee Minhyeong liên tục rót rượu bên cạnh.

Trên tay cầm ly rượu của Lee Minhyeong có vết thương, không chỉ vết thương tạo thành khi đánh Kim Geonwoo tối qua, mà còn có thêm mấy vết thương mới.

Mấy vết cào cắn bắt mắt bất chợt xuất hiện trên mu bàn tay.

Không có mấy người dám cắn cậu Lee, chắc chắn là người tình không nghe lời kia của anh rồi.

Đáy lòng Jeong Jihoon buồn bực không thôi, anh ta thật sự không hiểu nổi, vì sao Lee Minhyeong lại cố chấp với Moon Hyeonjoon kia như vậy? Nuôi người tình, không phải nên tìm một người ngoan ngoãn đáng yêu sao? Hoa hồng có gai giống như Moon Hyeonjoon, đẹp thì đẹp đấy, nhưng không dễ hầu hạ chút nào. Không cẩn thận sẽ khiến mình bị đâm khắp người, bứt rứt khó chịu.

Trông thấy bạn tốt càng uống càng hăng, Jeong Jihoon thật sự không nhịn được nữa, cướp lấy ly rượu trong tay Lee Minhyeong, khuyên nhủ: "Uống ít một chút!"

"Đưa đây!" Đáy mắt Lee Minhyeong giống như kết băng, lạnh khiến người ta sợ hãi.

Dù là từ nhỏ lớn lên với anh, biết tính cách anh thế nào, nhưng Jeong Jihoon vẫn bị ánh mắt của anh dọa sợ.

"Tôi nói này, cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Người tình của cậu làm cậu tức giận, cậu cũng không thể trút trên người tôi."

Jeong Jihoon vỗ vỗ bả vai Lee Minhyeong: "Nghe tôi đi, cậu cần gì phải tự làm khổ chính mình! Nếu người ta không bằng lòng ở bên cậu, vậy thì thả người ta! Cậu nhìn lại mình đi, cậu khó chịu cậu ta cũng không thoải mái. Hành hạ lẫn nhau, ai cũng không vui vẻ!"

"Không thể nào! Tôi sẽ không chia tay em ấy."

Lee Minhyeong nghiến răng ken két, nhưng nơi nào đó dưới đáy lòng lại phủ đầy sợ hãi.

Ánh mắt trống rỗng thẫn thờ của Moon Hyeonjoon tối qua khiến Lee Minhyeong cảm thấy cậu càng ngày càng cách xa anh, giống như càng ngày càng khó kiểm soát.

"Nghe nói vợ chưa cưới của cậu là một người đẹp, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, lại không tốt hơn hoa hồng có gai Moon Hyeonjoon này sao? Sao cậu nhất định phải treo cổ trên một thân cây?"

Jeong Jihoon nói lời sâu xa: "Tìm vợ, vẫn phải tìm người nghe lời chút. Nếu cậu cưới Moon Hyeonjoon thật, cuộc sống sau này cũng không yên ổn." Lee Minhyeong không nói chuyện, cầm ly rượu tới rót rượu, lại cắm đầu uống tiếp.

"Nghe lời khuyên của anh em, chia tay với cậu ta đi! Thủ đô có người đẹp nào là không có? Alpha, Beta hay Omega, tùy cậu lựa chọn! Cậu tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là có cả tá nhào lên trên người cậu. Không cần phải vì một người đàn ông mà khiến mình thành thế này. Lại nói, Moon Hyeonjoon cũng không thể sinh con, giải quyết vấn đề nối dõi tông đường nhà cậu thế nào? Cho dù cậu cưới Cam Nhuệ vào cửa, để cậu ta sinh con cho cậu. Với tính tình kia của Moon Hyeonjoon, cậu ta có thể nhịn được sao? Đến lúc đó vẫn sẽ ầm ĩ với cậu! Cậu nói đi, đến lúc đó ai trong hai người có sức nặng hơn?"

Đạo lý này ai cũng hiểu, không cần Jeong Jihoon nói, Lee Minhyeong cũng hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, anh vẫn không cách nào chia tay vui vẻ, đường ai nấy đi với Moon Hyeonjoon.

Thà rằng giữ lại một Moon Hyeonjoon sẽ không cười nữa, cũng không muốn nhìn cậu cười nói âu yếm trong lồng ngực người khác.

"Dù em ấy chết, cũng phải chết bên cạnh tôi!"

Lee Minhyeong nặng nề đặt ly rượu lên bàn.

Oán hận và kiên quyết nơi đáy mắt khiến Jeong Jihoon bó tay hết cách, nhún nhún vai, ngồi ở bên cạnh tiếp tục uống rượu của mình.

Khi sắp uống hết một chai rượu, Lee Minhyeong nhận được điện thoại của biệt thự.

Giọng nói lo lắng của người hầu truyền đến: "Cậu Lee, cậu về xem thử đi! Đã mấy ngày cậu Moon không ăn gì rồi."

Từ ngày tan rã trong không vui đó, Lee Minhyeong chưa từng trở về.Nhìn thấy mặt Moon Hyeonjoon là anh không cách nào khống chế được tính tình của mình.

Đêm đó, anh quả thật đã làm, Moon Hyeonjoon chảy rất nhiều máu.Nhưng anh không khống chế được.

Dáng vẻ quật cường của Moon Hyeonjoon khiến anh muốn bẻ gãy cánh cậu, trói ở bên cạnh mình cả đời.

Không nhịn được làm ra chuyện quá khích.

Mấy ngày nay Lee Minhyeong đều ngủ trong khách sạn.

 
Đột nhiên nghe thấy người hầu nói Moon Hyeonjoon tuyệt thực, anh vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát: "Không ăn thì bị đói! Đói chết là hết chuyện."

 
Chính như Jeong Jihoon nói, đóa hoa hồng có gai Moon Hyeonjoon này không dễ chọc.

Lee Minhyeong cho rằng, cảnh cáo và tàn phá đêm đó sẽ khiến cho Moon Hyeonjoon ngoan ngoãn hơn chút, nhưng không ngờ cậu lại bắt đầu tuyệt thực.

"Không ăn thì bị đói! Đói chết là hết chuyện."

Người hầu nơm nớp lo sợ nói: "Nhưng mà cậu Lee, với sức khỏe hiện giờ cậu Moon thật sự không thể chịu được đói."

"Em ấy muốn chết, tôi còn có thể ngăn cản! Mẹ nó thật biết náo loạn! Không thể ngoan ngoãn ở trong biệt thự sao?"

Lee Minhyeong quả thật giận điên lên rồi, lúc này nhìn cái gì cũng không vừa mắt, gạt hết chai rượu ly rượu trên bàn xuống.

Chai rượu, ly rượu rơi đầy đất, phát ra tiếng vang 'choang choang'.

Nghe thấy âm thanh, người hầu không dám nói thêm một lời nào nữa.

Điện thoại di động bị Lee Minhyeong ném mạnh xuống đất, trong phòng bao bỗng chốc chìm vào yên tĩnh đến quỷ dị.

Jeong Jihoon nhìn bạn tốt đang tức giận, âm thầm lắc đầu, bắt lấy bả vai Lee Minhyeong nói: "Cậu ta muốn tuyệt thực thì để cậu ta tuyệt thực, cậu ta cũng chỉ là đang uy hϊếp cậu mà thôi."

Lee Minhyeong quay đầu, đôi mắt sắc bén như đao rơi xuống mặt Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon chỉ cảm thấy rùng mình, buông tay ra, vô thức lùi lại một bước.

Lee Minhyeong hung hăng trừng anh ta một cái rồi quay người rời khỏi phòng bao.

Hyeonjoon quả thật đang tuyệt thực, cậu tuyệt thực không phải để uy hϊếp Lee Minhyeong, mà là thật sự không có ý muốn sống tiếp nữa.Thức ăn người hầu đưa tới đều bị cậu ném đi, hai ngày rồi, cậu không ăn một miếng cơm nào.

Khi Lee Minhyeong trở về nhìn thấy Moon Hyeonjoon vô cùng yếu ớt nằm ở trên giường, khuôn mặt lộ ra sắc xám trắng.

Lee Minhyeong chưa bao giờ nhìn thấy Moon Hyeonjoon như vậy, trong đôi mắt của người nằm trên giường không có chút sức sống nào, tất cả đều là tuyệt vọng.

Chạm vào ánh mắt như vậy, bước chân của Lee Minhyeong bỗng khựng lại, trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt, ngay cả thở cũng cảm thấy đau đớn.

Moon Hyeonjoon như vậy, thật sự là người anh muốn sao?

Người hầu nơm nớp lo sợ đi lên, khẽ nói: "Cậu Lee, cậu Moon không ăn cái gì, chúng tôi cũng không còn cách nào."

"Các anh đều là phế vật à? Không có tay hả? Không ăn thì tách miệng ra đút."

"Không đút được! Cậu Moon căn bản không nuốt."

Lee Minhyeong thét lên: "Bác sĩ đâu? Gọi ông ta tới truyền dịch dinh dưỡng."

Bác sĩ vội vàng chạy tới, truyền dịch dinh dưỡng cho Moon Hyeonjoon.

Nhưng nếu một người đã không còn hi vọng sống tiếp, cho dù những người khác cố gắng thế nào, tất cả đều là vô ích.

Sau khi truyền dịch dinh dưỡng, Moon Hyeonjoon vẫn không chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, trong đôi mắt kia không có chút ánh sáng nào.

Nhìn thấy Moon Hyeonjoon thế này, đáy lòng Lee Minhyeong bắt đầu sợ hãi.

Anh sải bước đi tới, kéo Moon Hyeonjoon ở trên giường dậy.

Anh dễ dàng nhấc Moon Hyeonjoon lên, lúc này Lee Minhyeong mới phát hiện, Moon Hyeonjoon nhẹ khiến người ta kinh ngạc.

"Mang cơm tới."

Sắc mặt Lee Minhyeong rất khó coi, hệt như quái thú lúc nào cũng có thể ăn thịt người.

Người hầu sợ sệt lập tức chạy đi lấy cơm, đưa đồ ăn đến trước mặt Lee Minhyeong.

Một thìa cháo đưa đến bên miệng Moon Hyeonjoon, nhưng Moon Hyeonjoon không mở miệng, mặc cho cháo từ trên môi chảy xuống, dính dáp khắp người.

Lee Minhyeong thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, quát chói tai ra lệnh: "Há miệng! Ăn cho tôi!"

Sắc mặt Moon Hyeonjoon đờ đẫn, giống như không nghe thấy lời anh nói.

Lee Minhyeong giận sôi lên, lại múc một thìa cháo, cưỡng ép đút vào trong miệng cậu.

Nhưng Moon Hyeonjoon căn bản không nuốt, cháo chảy đầy miệng rồi rơi xuống người cậu, có một ít còn rơi lên trên người Lee Minhyeong.

Lúc này, Lee Minhyeong đã không còn lòng dạ nào để ý đến quần áo của mình, đáy mắt đều là vẻ mặt tuyệt vọng của Moon Hyeonjoon.

Ở bên anh đau khổ như vậy sao?

Đau khổ đến mức khiến Moon Hyeonjoon muốn tìm tới cái chết!

Hyeonjoon thật sự rất đau khổ, cha mẹ không thương cậu, chỉ coi cậu như công cụ kiếm tiền, từ nhỏ đến lớn, cậu không lấy được một chút yêu thương nào từ chỗ của cha mẹ. Cậu cảm thấy mình là sự tồn tại dư thừa.

Mười tám tuổi gặp gỡ Lee Minhyeong, cậu cho rằng đã gặp được ánh sáng đời mình.

Trong hai năm đầu ở bên Lee Minhyeong, Lee Minhyeong thật sự cưng chiều cậu, nâng cậu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở cậu.

Khi đó cậu đã cho rằng cuộc tình này có thể đi đến sông cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, nhưng tất cả cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cậu.

Về sau, Lee Minhyeong càng ngày càng không để ý đến cậu, số lần hai người cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều.

Trở thành dáng vẻ bây giờ như thế nào, Hyeonjoon không nhớ rõ nữa.

Cậu chỉ biết rằng, một lần rồi một lần cãi vã khiến tình cảm của bọn họ tan vỡ.

Nếu không yêu, vậy cũng đừng tổn thương lẫn nhau.

Nhưng vì sao Lee Minhyeong còn muốn trói cậu bên cạnh, hết lần này đến lần khác lấy lý do tình yêu để hành hung.

Hyeonjoon dời đôi mắt trống rỗng nhìn người đàn ông bên cạnh, cánh môi khô cằn tái nhợt giật giật: "Lee Minhyeong, chia tay đi!"

Lee Minhyeong hoàn toàn không ngờ anh lại chờ được câu nói này.

Đêm hôm ấy, Moon Hyeonjoon nói câu này vô số lần.

Mỗi một lần đều nói lên quyết tâm muốn rời xa anh của Hyeonjoon!

"Em đừng hòng mơ tới!"

Lee Minhyeong nghiến răng ken két, từng chữ từng đều được nặn ra từ kẽ răng, mỗi chữ đều mang theo tàn nhẫn.

Anh bóp mạnh cánh tay Moon Hyeonjoon, nhấc cậu đến trước mặt mình.

"Tôi nói cho em biết, cho dù em chết, tôi cũng không bỏ qua cho em."

Moon Hyeonjoon khẽ cong khóe miệng, nở nụ cười lạnh lùng mà thê lương.

Chết đi! Chết là hết.

Mỗi ngày Moon Hyeonjoon một yếu đi, bác sĩ cũng bó tay hết cách.

Lee Minhyeong đút cậu ăn cơm, một miếng cũng không đút được.

Mỗi ngày dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì, Hyeonjoon nhanh chóng gầy đi, giống một đóa hoa khô héo. Lee Minhyeong vô cùng cáu kỉnh, trong biệt thự cũng ngập tràn mùi thuốc súng.

"Em ấy không ăn cơm thì nghĩ cách cho em ấy ăn, không phải ông là bác sĩ sao? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, ông còn làm bác sĩ thế nào?"

Bác sĩ run rẩy nói: "Cậu Lee, là cậu Moon hoàn toàn không muốn sống nữa."

"Không phải bác sĩ các ông có thể kéo con người ta từ chỗ chết trở về à, ông chữa khỏi cho em ấy cho tôi."

Bây giờ Lee Minhyeong đã mất đi lý trí, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là làm cho Moon Hyeonjoon sống sót.

Bác sĩ lấy hết can đảm nói: "Cậu Moon là tâm bệnh! Cậu ấy ở nơi này không vui vẻ, cho nên mới..."

Lee Minhyeong đưa mắt nhìn khiến bác sĩ không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Trên giường trong phòng ngủ, Moon Hyeonjoon nhắm mắt lại, dáng vẻ yên tĩnh hệt như một con búp bê vải không có linh hồn và sinh mạng.

Bởi vì lâu ngày không ăn cơm, khuôn mặt cậu lõm xuống, sắc mặt kém hơn trước kia rất nhiều.

Áo ngủ mặc trên người cậu đã trở nên thùng thình, cơ thể dưới lớp áo cực kỳ gầy gò.

Lee Minhyeong rất rõ ràng, nếu như cứ mặc cho Moon Hyeonjoon tiếp tục như vậy, rất có thể cậu sẽ chết.

Đúng như bác sĩ nói, Moon Hyeonjoon không có bất kỳ suy nghĩ muốn sống nào nữa, dù y thuật cao minh đến đâu, bác sĩ cũng không cứu được một người một lòng muốn chết.

"Moon Hyeonjoon, em cứ muốn rời khỏi tôi như vậy sao?"

Ý thức của Hyeonjoon đã rất mơ hồ, nhưng nghe thấy câu nói này của Lee Minhyeong, cậu lại mở to mắt, giật giật khóe môi tái nhợt: "... Ừ!"

Một chữ 'ừ' yếu ớt, nhưng lại như một viên đạn bắn thẳng vào trong trái tim Lee Minhyeong.

Đau đớn dữ dội khiến giữa trán anh nhuộm đầy tàn nhẫn: "Ở cùng tôi bốn năm, em không có chút xíu lưu luyến nào với tôi sao?"

Lee Minhyeong gầm thét, hệt như một con sư tử đang tức giận.

"... Không có!"

Giọng nói yếu ớt của Hyeonjoon lập tức dập tan cơn giận của Lee Minhyeong.

Không có!

Moon Hyeonjoon không còn chút lưu luyến nào với anh, anh còn cưỡng ép gì nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro